Thư gửi bố! Đặng Vân Khi mấy thằng bạn cùng phòng đi chơi hết, con ngồi ở nhà. Con ngồi với bốn bức tường, với chiếc máy vi tính second hand mệt mỏi, với chính sự trống vắng trong lòng của thời mới lớn. Con mới hiểu rằng, suy cho đến kiệt cùng, bố và con là hai thế hệ. Hai thế hệ cách nhau thêm vài thế hệ nữa. Bố mải toan tính việc đời, con mê việc vui chơi ngông cuồng. Hai bố con mình cứ mải miết đi theo hai dòng chảy của thế hệ mình, bố mang trên vai một gánh vác trách nhiệm và bổn phận, còn con mang một phi thuyền mơ ước trên đôi tay và lúc nào con cũng ước mình có cánh để bay. Con nhớ như in cái ngày con thi trượt đại học. Con đi lang thang trên cánh đồng trước nhà. Con phóng xe vào thành phố, ném mình vào mấy quán games thâu đêm. Bố đi tìm con. Bố tát con giữa lòng thành phố. Hôm ấy có cả những ngọn đèn đường, chúng cháy man dại một màu vàng sậm. Bố gầm lên:“Tại sao mày điên loạn đến thế nhỉ. Mà sao mày không khóc lên nhỉ! ”. Tại sao bố lại đòi hỏi một thằng con trai khóc, cho dù cái đau đớn đáng khóc đến thế nào đi nữa. Lúc ấy con nghĩ chắc bố muốn con thành một chàng trai hiền lành trong truyện ngắn “Những trái tim nhút nhát” của Pauxtopxki. Nhưng con không thể say mê như chàng trai ấy, thời của con khác với thời của họ. Con cũng có thể nghe lời, cũng có thể làm phi công, có thể sẵn sàng hy sinh anh dũng cho quê mình. Đó là một lý tưởng cao đẹp. Nhưng không phải cứ nhất thiết phải theo nhịp ước mơ như thế. Con có ước mơ của con, con sống cuộc đời của con. Giá như hôm ấy bố nói: ” Thôi nào, chàng trai, con bỏ bản lĩnh của mình đâu rồi...”. Chỉ cần bố nói một câu như thế, con sẽ trở về, con sẽ bình thản sống. Nhưng bố không làm được điều đó. Bố cho rằng, con là đứa ngông cuồng xốc nổi, con ham hố và ích kỷ, cứ dựa dẫm vào cái mác tuổi trẻ để ích kỷ hết ngày này sang tháng khác. Bố không hiểu nổi con lao vào thành phố để làm gì... Có gì hay ho ở đó... Cũng như con, không bao giờ con có thể hiểu những câu chuyện xưa cũ của bố bên ấm trà với mấy ông bạn già, con không hiểu những chuyến đi dài ngày trong những đợt nghỉ phép của bố có mạch tâm linh nào đưa lối. Tất cả…. thực lòng là con không hiểu và con không cố gắng cắt nghĩa mọi chuyện rõ ràng. Bởi vì bên cạnh con còn bao nhiêu điều nữa, có sức cám dỗ ghê gớm. Bởi vì con còn quá trẻ, con là đứa trẻ sinh ra giữa một bầu trời khoáng đạt, ngăn ngắt xanh. Rồi con cũng vào đại học, và làm việc như một thầy tu. Con kiếm tiền. Lúc ấy con nghĩ, thoát khỏi vòng cương tỏa của bố là một điều sung sướng. Nhưng những va đập nơi phố thị làm con lớn lên, con có nhiều buổi tối trống rỗng như thế này. Con không về nhà, kể cả ngày Tết. Cho dù khoảng cách chưa đầy 100 cây số. Con không yêu quí nơi này như quê nhà. Nhưng con sợ những nỗi buồn vây quanh căn nhà ta, con sợ bố mỏi mệt vì rượu và sương lạnh xứ rừng, con sợ bố cho rằng, con không sống nổi phải quay về dựa dẫm. Con cứ trùng trình. Để rồi con giật mình khi đọc “Tuyệt”, con lạnh lòng khi một sớm mai nào, con cũng như chàng trai kia, trở về nhà thì bố đã ra đi. Mãi mãi. Và tận khi ấy, con mới hiểu rằng, bố không chăm sóc con như những ông bố khác, bố không nuông chiều con như những ông bố khác, bố luôn đòi hỏi ở con một sự vâng lời hoàn thành niệm vụ một cách xuất sắc. Bố xù xì thô mộc. Bố không bao giờ biết nói những lời có cánh. Bởi vì bố là người lính. Bố chỉ biết nói như vậy. Cũng phải cho đến tối nay, con mới dám thú nhận với mình rằng con ích kỉ và tình thương của bố mới khác thường làm sao. Ngoài kia phố xá đông vui. Trong này chỉ mình con câm lặng. Con nghĩ đến chuyến tàu sớm nhất vào ngày mai. Và bố ơi, con chỉ xin bố một nụ cười già nua trên khuôn mặt, yên lặng khi con mở cánh cửa gỗ nhà mình, để con không phải vội vã âm thầm ra đi vào sớm hôm sau. Bởi vì lúc này đây, con hiểu vì sao mỗi người đều cần có một gia đình… XITRUM
Con yêu quý! Bố nhận ra tối hôm trước mắng con là vô lý. Bố bật đèn trong phòng mình nhưng lại sang phòng khác vào mạng rồi ngủ luôn ở đó; khi con về, con thấy phòng bố sáng đèn, nghĩ bố còn thức, con gọi bố là chuyện bình thường. Vậy mà bố đã càu nhàu: "Bố ngủ rồi mà gọi bố dậy!" Thực ra vừa mới ngủ mà bị gọi dậy cũng dễ cáu, nhất là lúc đó bố cũng mệt, song chả nên "bào chữa" làm gì, cho bố xin lỗi nhé. Tối hôm qua bố lại "tâm sự" với con, bố nhận thấy con buồn, thế nhưng sau một đêm nghĩ lại, bố cho rằng bố đã đúng khi nói chuyện chân thành, thẳng thắn với con về mọi chuyện trong gia đình mình và đặc biệt, về những yêu cầu cao hơn mà con cần phải nhận thức rõ và cố gắng thực hiện. Bố mẹ và tất cả mọi người trong đại gia đình đều tự hào về những gì con đã thể hiện trong những năm tháng qua. Con học giỏi không chỉ vì con thông minh mà còn vì con rất chăm học và biết cách học. Động lực muốn kiếm được công việc thú vị phù hợp với bản thân cũng giúp con vừa cố học giỏi, vừa tích cực tìm hiểu ngành nghề, tích lũy kinh nghiệm qua việc đi làm tại những cơ sở liên quan đến công việc mai sau và tham dự các hội thảo khoa học ngay từ khi còn là sinh viên năm thứ nhất. Dù biết rằng con sẽ tốn thêm nhiều thời gian cho hoạt động hội đoàn, bố mẹ cũng khuyến khích, động viên con tham gia hai ban chấp hành của hai hội sinh viên và con đã được tín nhiệm phụ trách mảng học tập và tài chính. Quả là con đã có nghị lực phi thường khi ngoài những cái đó con còn đi dậy thêm, làm gia sư đến hơn chục giờ mỗi tuần. Bố mẹ cảm thấy yên tâm về sự trưởng thành của con và rất yêu con, thương con, muốn tạo thêm những thuận lợi cho con vững tiến. Bố muốn chép lại những dòng bố đã viết vào thiếp mừng sinh nhật con: "Con có biết chăng hỡi con yêu quý, rằng con có đủ mọi thứ để thẳng tiến trên đường đời. Con có một trái tim nhân hậu, một khối óc thông minh, một cơ thể khỏe mạnh, một khuôn mặt xinh đẹp và một điều rất quan trọng là con có nhiều ý chí vươn tới những mục tiêu tốt đẹp. Ngoài ra, con còn có tình yêu vô bờ bến của bố mẹ và em nữa phải không? Với tình yêu của mình, bố mẹ đã, đang và sẽ tạo cho con những điều kiện tốt đẹp nhất để con phát huy tất cả mọi khả năng của mình và từng bước trở thành con người phát triển toàn diện. Và con cũng đã tận dụng tốt các cơ hội đó. Con đã là một cô bé hạnh phúc và đương nhiên, con sẽ là người hạnh phúc. Hãy tiếp tục cố gắng liên tục con nhé, những thành công mới to lớn hơn đang chờ con phía trước. Tương lai tươi sáng luôn rộng mở trước những ai biết hướng tới nó bằng tất cả tâm hồn, nghị lực và trí tuệ của mình. Mà con đâu phải không thuộc số người đó! Bố mẹ luôn tự hào về con và tin yêu con. Người bố đồng thời cũng là người bạn tận tụy của con." Thế nhưng là cha mẹ, ai cũng có những lo lắng cho các con của mình, dù rằng có khi chúng chả còn bé bỏng gì nữa? Bố rất mong con biết chăm sóc bản thân hơn, chú ý gìn giữ và rèn luyện sức khỏe, đồng thời cũng biết quan tâm đúng mức đến người khác. Sự quan tâm phải thể hiện bằng những việc làm cụ thể. Bố muốn nghiêm túc nói lại với con rằng, đã đến lúc con cần bố trí lại thời gian biểu của con để hài hòa và cân đối giữa học và làm, giữa gia đình, bạn bè và xã hội và có thêm những kỹ năng trong đời sống gia đình. Trong quá khứ, con đã hoàn thành tốt tất cả những gì mà con từng tự đặt ra cho mình, bố tin rằng trong việc này con cũng vậy, dù cho "vạn sự khởi đầu nan". Vượt qua bằng được mọi khó khăn, thử thách sẽ tôi luyện bản lĩnh làm người. Theo bố, chất lượng cuộc sống không chỉ phụ thuộc vào khả năng kinh tế, chính những kỹ năng sống mới góp phần quyết định mang đến hạnh phúc cho con người. Bố mẹ quan niệm gia đình hạnh phúc là dưới một mái nhà chỉ luôn vang lên tiếng cười vui, là tình yêu thương giữa vợ chồng, con cái được thể hiện bằng sự hiểu biết, cảm thông, tôn trọng và quan tâm lẫn nhau sâu sắc và đầy đủ. Bố mẹ luôn ước mong và đã dầy công vun đắp hạnh phúc gia đình. Nhà mình đã và cần phải tiếp tục theo hướng này có phải không con? Yêu con. Bố của con QD
Không cả dám đọc nh mà mình hiểu đc tấm lòng của bạn. Mình cũng yêu bố mẹ mình nh mà ko bao giờ dám nói ra từ đó. Cả đời bố mẹ cũng chỉ biết vất vả cho con cái mà thôi.
" Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ - Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha " tự dưng nhớ đến câu này mà muốn khóc quá
câu truyện bạn chia sẻ rất là hay và cảm ơn súc động khi đọc những dòng chữ nhật ký trên
Cả mẹ, cả cha họ đều thương con rất mực, chỉ là mỗi người có một cách thể hiện riêng. Người đàn ông họ ít khi thể hiện cảm xúc của mình
Người bo tuyệt vời! Mình thích cách thể hiện tình cảm như thế! Đâu phải chỉ nói những lời yêu thương mới là yêu thương!
câu truyện rất là hay và cảm động, người bố thường thể hiện sự yêu thương bằng hành động chứ ít khi khi nói thành lời
xúc động. dù trong thời đại nào thì tình cảm của bố mẹ với con cái vẫn luôn cao quý. Cảm thấy thương và yêu bố