nhật kí của mẹ

Thảo luận trong 'Nhật ký con yêu' bởi mẹcuacàng, 4/4/2013.

  1. mẹcuacàng

    mẹcuacàng Guest

    câu chuyện số 1 người cha đáng kính
    BÀI VĂN 9,5 ĐIỂM GÂY XÔN XAO THÀNH PHỐ VINH


    Trong buổi lễ chào cờ đầu tuần (6/11), thày Lê Trần Bân, Hiệu phó THPT Huỳnh Thúc Kháng (thành phố Vinh, Nghệ An) đã đọc bài văn viết về bố của học sinh Nguyễn Thị Hậu. Thày ngân ngấn nước mắt, cả sân trường xúc động lặng im. Sau hôm đó, người dân thành phố Vinh photo bài văn, chuyền tay nhau đọc.

    Nguyễn Thị Hậu - học sinh chuyên Toán lớp 10A2 THPT Huỳnh Thúc Kháng, thành phố Vinh, Nghệ An - chỉ có 45 phút ngồi trên lớp học để viết lên bài văn này. Bài văn với gần 1.500 từ trên 4 trang giấy kiểm tra ướt nhoè nước mắt của Hậu khi làm bài.

    Bóng dáng người bố yêu thương hiện lên trang văn, người đọc đường như thấy một chút bóng dáng người bố thân yêu của mình và thôi thúc nuôi dưỡng ước mơ và thúc giục sống tốt hơn. Bài làm văn của em đã viết lên cảm nghĩ chân thực về người cha thân yêu làm nghề xe lai (xe đạp ôm), nhưng bị căn bệnh quật ngã ra đi.

    "Thày Bân đọc được nửa bài văn quá xúc động nghẹn lời, ngân ngấn nước mắt. Chúng tôi đều rưng rưng, mến phục thương em Hậu và thôi thúc chúng tôi sống và giảng dạy tốt hơn. Từ nay vào các buổi lễ chào cờ đầu tuần chúng tôi chọn lọc những đề văn và bài làm hay đọc dưới cờ để nhân lên sự yêu thích văn chương của học sinh" - thày Võ Tuấn Thiện, hiệu trưởng THPT Huỳnh Thúc Kháng, cho biết.

    Ngay sau đó từ học sinh, giáo viên các trường trên địa bàn thành phố Vinh cho đến bà bán nước bác xe ôm đã photo bài văn, chuyền tay nhau đọc. Cứ thế bài văn nhân thêm nhiều bản, và chuyền về tận các huyện...

    Đề bài: “Em hãy phát biểu cảm nghĩ về một người thân yêu nhất"

    Bài làm

    Trong cuộc sống hàng ngày, có biết bao nhiêu người đáng để chúng ta thương yêu và dành nhiều tình cảm. Nhưng đã bao giờ bạn nghĩ rằng, người thân yêu nhất của bạn là ai chưa? Với mọi người câu trả lời ấy có thể là ông bà, là mẹ, là anh chị hoặc cũng có thể là bạn bè chẳng hạn. Còn riêng tôi, hình ảnh người bố sẽ mãi mãi là ngọn lửa thiêng liêng, sưởi ấm tâm hồn tôi mãi tận sau này.

    *Bố tôi không may mắn như những người đàn ông khác. Trong suốt cuộc đời bố có lẽ không bao giờ được sống trong sự sung sướng, vui vẻ. Bốn mươi tuổi khi chưa đi được nửa chặng đời người, bố đã phải sống chung với bao nhiêu bệnh tật: Đầu tiên đó chỉ là những cơn đau dạ dày, rồi tiếp đến lại xuất hiện thêm nhiều biến chứng. Trước đây, khi còn khỏe mạnh, bao giờ bố cũng rất phong độ.*

    Thế nhưng bây giờ, vẻ đẹp ấy dường như đã dần đổi thay: Thay vì những cánh tay cuồn cuộn bắp, giờ đây chỉ còn là một dáng người gầy gầy, teo teo. Đôi mắt sâu dưới hàng lông mày rậm, hai gò má cao cao lại dần nổi lên trên khuôn mặt sạm đen vì sương gió. Tuy vậy, bệnh tật không thể làm mất đi tính cách bên trong của bố, bố luôn là một người đầy nghị lực, giàu tự tin và hết lòng thương yêu gia đình.

    Gia đình tôi không khá giả, mọi chi tiêu trong gia đình đều phụ thuộc vào đồng tiền bố mẹ kiếm được hàng ngày. Dù bệnh tật, ốm đau nhưng bố chưa bao giờ chịu đầu hàng số mệnh. Bố cố gắng vượt lên những cơn đau quằn quại để làm yên lòng mọi người trong gia đình, cố gắng kiếm tiền bằng sức lao động của mình từ nghề xe lai.

    Hàng ngày, bố phải đi làm từ khi sáng sớm cho tới lúc mặt trời đã ngã bóng từ lâu. Mái tóc bố đã dần bạc đi trong sương sớm. Công việc ấy rất dễ dàng với những người bình thường nhưng với bố nó rất khó khăn và gian khổ. Bây giờ có những lúc phải chở khách đi đường xa, đường sốc thì những cơn đau dạ dạy của bố lại tái phát.

    *Và cả những ngày thời tiết thay đổi, có những trưa hè nắng to nhiệt độ tới 38-48 độ C, hay những ngày mưa ngâu rả rích cả tháng 7, tháng 8, rồi cả những tối mùa đông lạnh giá, bố vẫn cố gắng đứng dưới những bóng cây kia mong khách qua đường. Tôi luôn tự hào và hãnh diện với mọi người khi có được một người bố giàu đức hy sinh, chịu thương, chịu khó như vậy.*

    Nhưng có phải đâu như vậy là xong. Mỗi ngày bố đứng như vậy thì khi trở về những cơn đau quằn quại lại hành hạ bố. Nhìn khuôn mặt bố nhăn nhó lại, những cơn đau vật vã mà bố phải chịu đựng, tôi chỉ biết òa lên mà khóc. Nhìn thấy bố như vậy, lòng tôi như quặn đau hơn gấp trăm ngàn lần. Bố ơi, giá như con có thể mang những cơn đau đó vào mình thay cho bố, giá như con có thể giúp bố kiếm tiền thì hay biết mấy? Nếu làm được gì cho bố vào lúc này để bố được vui hơn, con sẽ làm tất cả, bố hãy nói cho con được không?

    Những lúc ấy, tôi chỉ biết ôm bố, xoa dầu cho bố, tôi chỉ muốn với bố đừng đi làm nữa, tôi có thể nghỉ học, như vậy sẽ tiết kiệm được chi tiêu cho gia đình, tôi có thể kiếm được tiền và chữa bệnh cho bố. Nhưng nếu nhắc đến điều đó chắc chắn là bố sẽ buồn và thất vọng ở tôi nhiều lắm.

    *Bố luôn nói rằng bố sẽ luôn chiến đấu. Chiến đấu cho tới những chút sức lực cuối cùng để có thể nuôi chúng tôi ăn học thành người. Bố rất quan tâm đến việc học của chúng tôi. Ngày xưa bố học rất giỏi nhưng nhà nghèo bố phải nghỉ học. Vào mỗi tối, khi còn cố gắng đi lại được, bố luôn bày dạy cho mấy chị em học bài.*

    Trong những bữa cơm bố thường nhắc chúng tôi cách sống, cách làm người sao cho phải đạo. Tôi phục bố lắm, bố thuộc hàng mấy nghìn câu Kiều, hàng trăm câu châm ngôn, danh ngôn nổi tiếng...

    Chính vì vậy, tôi luôn cố gắng tự giác học tập. Tôi sẽ làm một bác sĩ và sẽ chữa bệnh cho bố, sẽ kiếm tiền để phụng dưỡng bố và đi tiếp những bước đường dở dang trong tuổi trẻ của bố. Tôi luôn biết ơn bố rất nhiều, bố đã dành cho tôi một con đường sáng ngời, bởi đó là con đường của học vấn, chứ không phải là con đường đen tối của tiền bạc. Tôi sẽ luôn lấy những lời bố dạy để sống, lấy bố là gương sáng để noi theo.

    *Và tôi khâm phục không chỉ bởi bố là một người giỏi giang, là một người cao cả, đứng đắn, lòng kiên trì chịu khó mà còn bởi cách sống lạc quan, vô tư của bố. Mặc dù những thời gian rảnh rỗi của bố còn lại rất ít nhưng bố vẫn trồng và chăm sóc khu vườn trước nhà để cho nó bao giờ cũng xanh tươi.*

    Những giỏ phong lan có bao giờ bố quên cho uống nước vào mỗi buổi sáng; những cây thiết ngọc lan có bao giờ mang trên mình một cái lá héo nào? Những cây hoa lan, hoa nhài có bao giờ không tỏa hương thơm ngát đâu? Bởi đằng sau nó luôn có một bàn tay ấm áp chở che, chăm sóc, không những yêu hoa mà bố còn rất thích nuôi động vật.

    Tuy nhà tôi bao giờ cũng có hai chú chó con và một chú mèo và có lúc bố còn mang về những chiếc lồng chim đẹp nữa. Và hơn thế, trong suốt hơn năm năm trời chung sống với bệnh tật, tôi chưa bao giờ nghe bố nhắc đến cái chết, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc trốn tránh sự thật, bố luôn đối mặt với “tử thần”, bố luôn dành thời gian để có thể làm được tất cả mọi việc khi chưa quá muộn.

    Nhưng cuộc đời bố bao giờ cũng đầy đau khổ, khi mà cả gia đình đã dần khá lên, khi các chị tôi đã có thể kiếm tiền, thì bố lại bỏ chị em tôi, bỏ mẹ, bỏ gia đình này để ra đi về thế giới bên kia. Bố đi về một nơi rất xa mà không bao giờ được gặp lại. Giờ đây khi tôi vấp ngã, tôi sẽ phải tự đứng dậy và đi tiếp bằng đôi chân của mình, bởi bố đi xa, sẽ không còn ai nâng đỡ, che chở, động viên tôi nữa.

    *Bố có biết chăng nơi đây con cô đơn buồn tủi một mình không? Tại sao nỡ bỏ con ở lại mà đi hả bố? Nhưng con cũng cảm ơn bố, bố đã cho con thêm một bài học nữa, đó chính là trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta hãy trân trọng những gì đang có, hãy yêu thương những người xung quanh mình hơn, và đặc biệt hãy quan tâm, chăm sóc cho bố của mình, tha thứ cho bố, khi bố nóng giận và nỡ mắng mình bởi bố luôn là người yêu thương nhất của chúng ta.*

    *Bố ra đi, đi đến một thế giới khác, ở nơi đó bố sẽ không còn bệnh tật, sẽ thoát khỏi cuộc sống thương đau này. Và bố hãy yên tâm, con sẽ luôn nhớ những lời dạy của bố, sẽ luôn thương yêu, kính trọng biết ơn bố, sẽ sống theo gương sáng mà bố đã rọi đường cho con đi. Hình ảnh của bố sẽ luôn ấp ủ trong lòng con. Những kỷ niệm, những tình cảm bố dành cho con, con sẽ ôm ấp, trân trọng, nó như chính linh hồn của mình

    câu chuyện số 2
    Lưu Cương phạm tội cướp giật, bị ngồi tù đã một năm. Từ ngày bị vào tù, Lưu Cương chưa có ai đến thăm.
    Nhìn những phạm nhân khác thỉnh thoảng lại có người tới thăm nom, còn được người nhà mang đến bao nhiêu đồ ăn ngon, Lưu Cương nhìn thấy mà thèm, liền viết thư cho mẹ để mẹ đến thăm, nhưng không phải vì thèm những đồ ăn ấy mà vì Lưu Cương rất nhớ bố mẹ.

    Sau khi gửi biết bao nhiêu cánh thư nhưng không có bất cứ hồi âm nào, Lưu Cương hiểu, bố mẹ đã bỏ rơi mình. Đau khổ và tuyệt vọng, Lưu Cương lại viết thêm một bức thư nữa, nói là “ nếu bố mẹ không đến thăm con, bố mẹ sẽ mãi mãi mất thằng con này.”. Đây hoàn toàn không chỉ là lời nói suông, những phạm nhân bị vào tù do tái phạm đã không ít lần lôi kéo anh vượt ngục. Nhưng Lưu Cương vẫn chưa hạ được quyết tâm, nay bố mẹ không còn thương xót, đoái hoài đến mình, thì còn gì để lo lắng, vấn vương nữa?

    Hôm ấy trời lạnh đến buốt da buốt thịt. Lưu Cương đang bàn bạc với mấy “đại ca đầu trọc” về chuyện vượt ngục thì có người gọi giật lại: “Lưu Cương, có người đến thăm!” Là ai được nhỉ? Bước vào phòng thăm tù nhân, Lưu Cương đứng sựng lại, là mẹ! Một năm không gặp, trông mẹ thay đổi nhiều đến mức con trai mẹ không nhận ra. Mẹ mới hơn 50 tuổi mà tóc đã bạc trắng đầu, lưng mẹ còng như con tép nhỏ, người mẹ gầy gò quá, bộ quần áo mẹ mặc đã sờn rách. Mẹ đi chân trần hằn cáu bẩn và loang lổ vết máu. Bên cạnh mẹ là hai chiếc bao tải cũ.

    Hai mẹ con cứ thế đứng nhìn nhau. Chưa kịp đợi Lưu Cương mở lời, nước mắt mẹ đã trực trào từ đôi mắt mờ đục. Mẹ vừa giơ tay lên quệt nước mắt, vừa nói: “Tiểu Cương à, mẹ nhận được thư con, con đừng trách bố mẹ nhẫn tâm. Thực sự là không có thời gian đi được con ạ. Bố con…lại ngã bệnh, mẹ phải chăm sóc bố con, đường lại xa xôi….” Đúng lúc ấy, có anh quản giáo bưng đến cho mẹ Lưu Cương một bát mỳ trứng còn nóng hổi, nhiệt tình nói: “Bác ăn đi cho nóng rồi lại nói chuyện tiếp ạ.” Mẹ Lưu Cương vội đứng dậy, xoa xoa tay lên người, nói: “Thế này sao được”. Quản giáo đặt bát canh vào tay mẹ Lưu Cương, cười, nói: “Mẹ cháu cũng tầm tuổi bác, mẹ ăn một bát mỳ trứng của con trai không được sao?” Mẹ Lưu Cương không nói gì nữa, cúi đầu ăn “sụp soạp”. Bà ăn một cách ngon lành như mấy ngày chưa được miếng cơm nào vào bụng.

    Đợi mẹ ăn xong, Lưu Cương nhìn xuống đôi chân sưng đỏ, nứt bao vết máu của mẹ, xót xa hỏi: “Mẹ, chân mẹ sao thế? Giầy của mẹ đâu rồi ạ?” Chưa kịp đợi mẹ trả lời, quản giáo liền tiếp lời: “Vì bác đi bộ nên mới thế, giầy của bác đã bị rách từ trước rồi.”



    Đi bộ sao? Từ nhà đến đây phải mất ba bốn trăm dặm, hơn nữa đoạn đường núi rất dài! Lưu Cương từ từ cúi người xuống, khẽ xoa lên đôi chân của mẹ: “Mẹ ơi, sao mẹ không bắt xe tới? Sao mẹ không mua giầy mới?”

    Mẹ vội thu chân vào, nói: “Sao phải bắt xe chứ, đi bộ cũng tốt mà”, mẹ thở dài, “Năm nay lợn bị dịch, mấy con lợn ở nhà đều chết hết, vụ mùa năm nay thu hoặch cũng kém, còn bố con…..đi khám bệnh…..cũng tốn bao nhiêu tiền…….Bố con mà khỏe thì bố mẹ đã đến thăm con lâu rồi, đừng trách bố mẹ con nhé.”

    Anh quản giáo lau nước mắt, lặng lẽ rời đi. Lưu Cương cúi đầu hỏi: “Thế bố con đỡ hơn chưa mẹ?”

    Lưu Cương đợi mãi không thấy mẹ trả lời, vừa ngẩng đầu lên đã thấy mẹ đang lau nước mắt, mẹ nói: “Cát bụi hết cả vào mắt i, con hỏi bố con à? Bố con sắp khỏi rồi…..Bố con bảo với mẹ là nói với con là đừng lo gì cho ông ấy, cố gắng mà cải tạo con ạ.”

    Thời gian thăm phạm nhân đã hết. Quản giáo đi đến, trong tay cầm một ít tiền, nói: “Bác à, đây là chút tấm lòng của quản giáo chúng con, bác không thể đi chân trần về được bác à, nếu không, Lưu Cương sẽ đau lòng lắm ạ!”

    Mẹ Tiểu Cương xua tay, nói: “Sao thế được, con bác vẫn còn ở đây, các cháu cũng đủ vất vả lắm rồi, bác còn cầm tiền của các cháu thì tổn thọ cho bác lắm!”

    Anh quản giáo run run giọng nói: “Phận làm con đã không những không cho bố mẹ được hưởng phúc, lại bắt bố mẹ già cả phải lo lắng suy nghĩ, để bác đi chân đất mấy trăm dặm đến đây, nếu lại để bác đi chân trần về, thì thử hỏi người con này có còn là người nữa không bác?”

    Lưu Cương không thể nói lại được gì, hét như xé giọng: “Mẹ!” Sau đó không nói thêm gì nữa, bên ngoài cửa sổ là tiếng khóc thút thít, anh quản giáo phải lùa đám phạm nhân đang lao động cải tạo ra chỗ khác.

    Lúc này, có một người giám ngục bước vào phòng, cố tình lảng sang chủ đề khác: “Thôi đừng khóc nữa, mẹ đến thăm con trai là chuyện vui, đáng ra phải cười mới đúng, để tôi xem bác mang đồ gì ngon đến nào.” Vừa nói, người giám ngục vừa cầm ngược bao tải xuống. Mẹ Lưu Cương không kịp chặn lại. Mọi thứ ở trong bao rơi ra ngoài. Ngay lúc ấy, tất cả mọi người có mặt đều lặng người đi.

    Bao tải thứ nhất bị rơi ra, toàn là bánh bao, bánh nướng bị nứt toác thành bốn, năm mảnh, cứng như đá, không cái nào giống cái nào. Không cần nói cũng biết đây là đồ mẹ Lưu Cương đi ăn xin trên đường. Mẹ Lưu Cương lúng túng, hai tay túm lấy góc áo, nói: “Con ạ, đừng trách mẹ đã làm như vậy, quả thật là ở nhà không còn thứ gì có thể mang đi được nữa….”

    Lưu Cương hình như không nghe thấy gì, chỉ chăm chăm nhìn vào chiếc bao tải thứ hai, đó là một hộp tro cốt! Lưu Cương đứng ngẩn người, hỏi: “Mẹ, đây là cái gì thế mẹ?” Mẹ Lưu Cương thất thần, hốt hoảng, giơ tay ra ôm chặt lấy chiếc hộp: “Không….không có gì đâu con…..” Lưu Cương giành lấy như phát điên, toàn thân run lên bần bật: “Mẹ, đây là cái gì?!”

    Mẹ Lưu Cương ngồi phệt xuống như người mất hết sức lực, mái tóc bạc khẽ lay động. Một lúc sau, bà mới gắng gượng, nói: “Đấy là…bố con! Vì gom góp tiền đến thăm con, bố con đi làm quần quật không kể ngày đêm, bố con bị ngã gục vì suy nhược. Trước khi chết, ông ấy nói khi còn sống không đến thăm con được, ông ấy rất buồn, sau khi chết nhất định phải đưa ông ấy đến thăm con, ông ấy muốn nhìn con lần cuối…”

    Lưu Cương gào lên một tiếng như xé lòng xé ruột: “Bố, con sẽ thay đổi…” Nói rồi, anh quỳ sụp xuống, va mạnh đầu xuống đất. Bên ngoài phòng thăm phạm nhân, phạm nhân lần lượt quỳ rạp xuống đất, tiếng khóc thảm thiết vang đến tận đến trời xanh……

    Mẹ ơi, đừng bao giờ gục ngã………

    P/S: Nếu được nói thêm một ngàn lần, một triệu lần nữa, tôi vẫn muốn nói: ” Mẹ ơi, con yêu mẹ!”
     

    Xem thêm các chủ đề tạo bởi mẹcuacàng
    Đang tải...


  2. Hwaiting

    Hwaiting Bắt đầu tích cực

    Tham gia:
    28/12/2012
    Bài viết:
    441
    Đã được thích:
    68
    Điểm thành tích:
    28
    Ðề: nhật kí của mẹ

    Đọc xong bài này mà mắt em rưng rưng.
    Nhớ ba mẹ quá :(
     
    megunni thích bài này.
  3. vitaminsvietnam2410

    vitaminsvietnam2410 dietcontrung365.com

    Tham gia:
    15/12/2011
    Bài viết:
    1,926
    Đã được thích:
    918
    Điểm thành tích:
    823
    Ðề: nhật kí của mẹ

    chuyện nghe đi nghe lại vẫn hay chị ạ.......................
     
  4. mẹcuacàng

    mẹcuacàng Guest

    Ðề: nhật kí của mẹ

    đúng vậy nghe những câu chuyện về mẹ thật hay và ý nghĩa, đọc xong câu chuyện này mình đã rất xúc động đặc biệt khi biết đoạn kết
     
  5. gacon_handmadeshop

    gacon_handmadeshop Mỹ phẩm handmade

    Tham gia:
    26/2/2012
    Bài viết:
    1,928
    Đã được thích:
    398
    Điểm thành tích:
    123
    Ðề: nhật kí của mẹ

    Cám ơn chủ top, câu chuyện hay và cảm động quá, em ko cầm được nước mắt
     
    megunni thích bài này.
  6. vi_vi2011

    vi_vi2011 Bôngytế cắt miếng p/vụ bé

    Tham gia:
    19/3/2013
    Bài viết:
    24,284
    Đã được thích:
    5,445
    Điểm thành tích:
    3,113
    Ðề: nhật kí của mẹ

    câu chuyện hay thật thấm đẫm tình cảm
     
  7. 7lovely

    7lovely Thành viên chính thức

    Tham gia:
    13/2/2013
    Bài viết:
    209
    Đã được thích:
    21
    Điểm thành tích:
    18
    Ðề: nhật kí của mẹ

    câu truyện hay và ý nghĩa quá. hình như câu chuyện này bên trung quốc thì phải
     
  8. thoitrangxinh2t

    thoitrangxinh2t Chuyên Áo gia đình, áo đôi, áo đồng phục

    Tham gia:
    25/3/2013
    Bài viết:
    1,007
    Đã được thích:
    169
    Điểm thành tích:
    103
    Ðề: nhật kí của mẹ

    Câu chuyện cảm động quá chị ak.Đoc mà rơi nước mắt luôn ấy. Đúng là tấm lòng của những người mẹ vang tận trời xanh
     
  9. giovacat09

    giovacat09 Thành viên chính thức

    Tham gia:
    11/4/2013
    Bài viết:
    175
    Đã được thích:
    30
    Điểm thành tích:
    28
    Ðề: nhật kí của mẹ

    " Nếu được nói thêm một ngàn lần, một triệu lần nữa, tôi vẫn muốn nói: ” Mẹ ơi, con yêu mẹ!” " nhưng hình như chỉ trong khó khăn con người ta mới thấu được lòng mình, chứ trong cuộc sống đời thường, khó lắm mới nói được 3 tiếng "con yêu mẹ"
     
  10. vi_vi2011

    vi_vi2011 Bôngytế cắt miếng p/vụ bé

    Tham gia:
    19/3/2013
    Bài viết:
    24,284
    Đã được thích:
    5,445
    Điểm thành tích:
    3,113
    Ðề: nhật kí của mẹ

    vào nhà hóng tiếp chuyện nhật ký của mẹ nó
     
  11. Chu Nhật Hà

    Chu Nhật Hà UY TÍN-THÂN THIỆN

    Tham gia:
    19/11/2012
    Bài viết:
    21,960
    Đã được thích:
    4,725
    Điểm thành tích:
    2,063
    Ðề: nhật kí của mẹ

    tình mẫu từ thiêng liêng cao quý đâu có gì sánh nổi
     
  12. mẹcuacàng

    mẹcuacàng Guest

    Ðề: nhật kí của mẹ

    mình cũng nghĩ như mẹ giờ đã làm mẹ của 2 nhóc tỳ rồi mới cảm nhận thật sâu sắc mẹ là tuyệt vời nhất, cả đời vì cháu vì con vậy mà con lại chẳng thể báo hiếu cho mẹ nhiều được. con xin lỗi
     
  13. gapeo

    gapeo Banned

    Tham gia:
    13/4/2013
    Bài viết:
    21
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    1
    Ðề: nhật kí của mẹ

    chuyện hay, ....................
     
  14. mẹcuacàng

    mẹcuacàng Guest

    Ðề: nhật kí của mẹ

    mình xin bổ sung thêm câu chuyện nữa nhé
    Những ký ức của một đời người, cát bụi chẳng thế lấp đầy quá khứ. Những việc đã qua như khói như sương, những điều hư ảo khiến người ta chẳng thể cảm thấy được sự
    chân thành, lật giở từng trang sách đã ố vàng mà chân thực biết bao, chân thực đến nỗi khó mà quên được
    “Sắp đi mũi chỉ kỹ càng
    Sợ con đi đó xa nhà quá lâu
    Chút lòng tấc cỏ dễ đâu
    Bóng ba xuân đáp ơn sâu mẹ hiền”

    Trên thế giới này có một giọng nói tuyệt với nhất, đó chính là tiếng gọi của mẹ yêu, mẹ dệt nên những giấc mơ cho con gái, thắp lên ngọn đèn sáng trong lòng con, bình dị mà vĩ đại. Tiếng chuông treo cổ lạc đà từ xa vọng lại, từng âm thanh lọt vào tai, làm lay động tiếng lòng nhạy cảm. Con xin gửi tới mẹ đã ở nơi xa ba từ “con xin lỗi”, ba từ này là ba từ sâu thẳm trái tim con gửi đến mẹ trong đêm vắng lặng.
    Yến oanh đến lại đi, xuân qua thu tới, ai rồi cũng phải tới lúc già, đầu bạc như tuyết. Con gái khôn lớn từng ngày, mẹ lại càng ngày ngày già đi! Tình yêu của mẹ giành cho con đã có lúc con chẳng thể hiểu hết, xin mẹ hãy tha lỗi cho đứa con ngốc nghếch này, “Mẹ ơi, con yêu mẹ!!!”

    Ánh trăng soi rọi khung cửa sổ ký túc, ngắm màn đêm dịu nhẹ, êm ả, từng cánh cửa cất giữ ký ức của Hiểu Lệ dần được mở ra, tiếng kéo cắt tóc vang lên, chẳng thể cắt được mái tóc đang rối bời, từng sợi tóc rơi xuống lả tả, từng sợi tóc chạm vào lưỡi kéo là đã mất đi sinh mệnh, gió thổi lất phất, tìm về nơi được gọi là gia đình. Gia đình ư? Gia đình tôi ở đâu? Gia đình tôi…..
    “Hiểu Lệ, con thu xếp đồ đạc xong chưa con?’
    Dưới ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn dầu, gương mặt mẹ cũng lờ mờ như vậy, dấu vết của thời gian vô tình khắc lên gương mặt mẹ, gánh nặng học phí đè nặng lên đôi vai gày mỏng manh của mẹ, tôi….
    “Hiểu Lệ, Hiểu Lệ, có nghe thấy mẹ hỏi gì không đấy? Sao con cứ như người mất hồn thế? Hiểu Lệ à, Đông Hoản là nơi rất tốt, dù mẹ chưa được tới đó, nhưng nghe cậu con nói Đông Hoản là nơi dễ kiếm tiền, con phải cố gắng học hành nhé, gia đình ta có người đỗ đại học là tin vui đó con ạ!”


    Nụ cười của mẹ như một đóa hoa, còn lòng tôi thì thật chua xót, kéo ba lô xuống mà thấy nặng trịnh, buông nhẹ con tim thầm lặng để bắt đầu một sự khởi hành mới mẻ. “Tạm biệt nhé, quê hương, tạm biệt mẹ, mẹ của con…..”
    “Mẹ ơi, con đến Đông Hoản rồi, con đã đến học viện thành phố, đến khoa kinh tế-tài chính. Con nhất định sẽ học hành xuất sắc để mẹ được tự hào về con, con sẽ cố gắng! Mẹ ơi, mẹ hãy tự chăm sóc bản thân nhé, mẹ ơi….con nhớ mẹ…..” Hiểu Lệ thầm nghĩ.
    Sương khói ẩn hiện, gió lạnh đìu hiu. Từng dòng ký ức chẳng chịu ngơi nghỉ, cứ không ngừng tuôn trào giữa không trung, không biết phải dùng icon khóc lóc hay mặt cười để viết vào nhật ký ngày hôm nay...

    Trời mưa rồi, lại là những giọt nước của ngày hôm qua, chẳng gặp được người bạn cũ ấm áp, ở nơi xa xôi chắc hẳn đang có tiếng khóc nấc nghẹn ngào, là tiếng khóc từ con tim….

    Một nơi phồn hoa, sầm uất như Đông Hoản, đường ngay dưới chân ta, đâu sẽ nơi cho ta dung thân đây, khoa kinh tế-tài chính của học viện thành phố có chỗ nào giành cho ta không?

    Người đón tôi là một chị học khóa trên, chị giới thiệu một cách cởi mở đến say sưa về tình hình gần đây của khoa kinh tế-tài chính. Từ lúc đó, lòng tôi tràn đầy mơ ước về con đường tương lại ở học viện thành phố, tôi coi khoa kinh tế-tài chính là cái nôi để bắt đầu phát triển con đường đầy cơ hội mới đang ở trước mắt!
    “Tuần sau lớp mình sẽ đi giao lưu với khoa cơ điện ở Đại Hoàng Châu, mỗi người đóng 50 đồng, đây là hoạt động tập thể đầu tiên của lớp, nếu không có việc gì đặc biệt tớ mong là mọi người sẽ có mặt đầy đủ”. Lớp trưởng vừa nói dứt lời, cả lớp reo lên vui sướng, vui đến thế cơ à? 50 đồng là một khái niệm như thế nào, tiền ăn nửa tuần của mình đổ cả vào một buổi tối sao? Không đi thì sẽ mất mặt lắm! Làm thế nào bây giờ?....Mẹ ơi!
    “A lô, mẹ à?”
    “Hiểu Lệ à con? Hiểu Lệ, thế nào rồi con, học hành vất vả không con? Hòa đồng với các bạn chứ? Con khỏe không? Phải…”
    “Tuần sau con phải đóng 50 đồng, mẹ gửi cho con 100 đồng mẹ nhé.” (Điện thoại cúp máy)
    “Tút….tút….tút” âm thanh khiến người ta nghẹt thở, thật khiến người ta cảm thấy vắng vẻ, sau tiếng điện thoại là nỗi đau của mẹ.


    “Chắc Hiểu Lệ lại phải mua sách hay tài liệu học đây mà, mình phải đi gom tiền mới được.” Sau khi lấy lại tinh thần, mẹ dùng tay sửa qua đầu tóc một chút, rồi cầm cuốc đi ra đồng.
    Ánh hoàng hôn ấm áp vuốt ve thế giới với bao vết thương và sự buồn bã, khiến con người ta cảm thấy vẫn còn lại một hơi ấm. Quên đi những sự vật tĩnh lặng xung quanh ta có vẻ như khô khan, buồn tẻ, có vẻ như lạnh lùng, hờ hững. May là vẫn còn lại đôi mắt để nhìn trộm những thứ đã bị lãng quên, làn khói nhẹ bao phủ lấy làng quê yên ả. Mẹ bận rộn cuốc nốt thửa ruộng, mẹ đang tính mang hết số khoai lang này lên thành phố bán, mẹ biết đây không phải mùa thu hoạch khoai lang, kiếm chút tiền, khó thật đó! Ánh chiều tà dịu dàng vỗ về bóng hình nhỏ bé của mẹ…
    Màn đêm từ từ kéo tấm màn che. “Mình sẽ đưa tiền tận tay cho Hiểu Lệ, lâu lắm rồi không gặp con bé, mình sẽ mang cả khoai lang và trứng gà cho nó nữa, chắc nó thích lắm.” Khuôn mặt mẹ rạng rỡ vì hạnh phúc.
    ***

    Sáng hôm sau, mẹ xách theo một túi khoai lang và mấy quả trứng gà đã luộc sẵn lên đường đi Đông Hoản, đến trước cửa học viện thành phố.
    “Cháu chào cô, cháu thấy cô đứng đợi ở đây cả buổi sáng rồi. Cháu có giúp gì được cô không ạ?” Anh bảo vệ cất tiếng hỏi

    “Ừ, cô đến tìm con gái, nó cũng học ở trong trường này, cô đã hỏi trước rồi, học viện thành phố là ở đây mà, không nhầm được. Trường này có danh tiếng từ lâu, trường tốt lắm, hi hi! Cháu có quen con gái cô không, nó tên là Hiểu Lệ là học sinh mới của trường, nó ý à, cái gì cũng giỏi, thi đỗ để học được ở Đông Hoản này quả là có bản lĩnh. Cháu xem này, cô còn mang cả khoai lang lên cho nó nữa.”
    “Vâng, vâng, phiền cô đứng sang bên cho cháu, ở đây có nhiều xe cộ đi lại!”
    “Ừ, được rồi, được rồi, cảm ơn cháu nhé!”
    Sự chất phác của mẹ và hơi thở chủ nghĩa cá nhân ở Đông Hoản này hoàn toàn chẳng ăn khớp với nhau. Trước kia, Đông Hoản cũng từng là vùng nông thôn, sau cải cách ai cũng hân hoan với thành quả cải cách nên quên luôn cội gốc của mình từ đâu mà có, quên cả mùi đất badan mới mẻ ở nơi đây.
    ***
    Mẹ cầm túi quà nặng trĩu, lặng lẽ chờ đợi mong sớm được gặp con gái, đợi mãi, đợi mãi….bóng mẹ được ánh mặt trời cất giữ lại để trở thành vĩnh hằng.
    “Reng…reng…reng” tiếng chuông tan lớp vang lên, Hiểu Lệ bước ra khỏi lớp học, nhìn về phía đằng xa có bóng ai rất quen, gần hơn nữa, tim cô như bị níu chặt lại, “Mẹ phải không nhỉ? Mẹ!.....Sao mẹ lại ở đây, mình phải xuống đó nhanh thôi.”
    Hiểu Lệ cẩn thận lén nhìn những ánh mắt kỳ lạ xung quanh, dường như cô quên luôn mùi đất badan trên người mình
    “Hiểu Lệ à, 100 đồng của con này, còn nữa, nhìn này, mẹ mang khoai lang và trứng gà cho con nữa, đều là của nhà mình làm ra đấy.”
    “Đủ rồi!” Hiểu Lệ hét lên
    “Mẹ, nghe con nói này, mẹ cứ về đi, ở nhà còn nhiều việc đang chờ mẹ, mẹ lang thang trên Đông Hoản làm gì?”
    “Mẹ…..mẹ…..” Nước mắt đang long lanh những giọt nước mắt, mẹ chẳng nào gì!
    “Mẹ mau về đi, về đi mẹ……! Con sắp ra ngoài ăn cơm rồi, con sắp phải vào lớp rồi”

    “Thế….khoai lang này…..”
    “Không cần đâu! Muốn ăn thì đâu mà chẳng có chứ, sao mẹ phải lặn lội xa xôi đén đây chứ? Mẹ mau về đi!”


    Trên trời bỗng xuất hiện vài đám mây đen, bắt đầu có những giọt mưa nhỏ, dường như muốn tâm sự điều gì. Mẹ lê bước từng bước chân nặng nề, kéo theo cả con tim chất chứa lên đường về nhà, chẳng phâ biệt được nước mưa hay nước mắt, thế giới đang đảo lộn ngày đêm, con tim mẹ đang tan nát như có vật gì nặng cứ đè lên tâm can mẹ. Những áng mây kẽ trôi, chẳng còn chút màu sắc nào, trong lòng mẹ cũng bắt đầu u ám.
    “Hay là nó không thích ăn khoai lang của nhà nữa rồi”, lòng mẹ đang tự cười, mẹ vẫn thương con gái của mẹ lắm
    Giơ tay ra tìm kiếm sự yên tĩnh xung quanh, vẫn còn sờ thấy một chút ấm áp còn lại, từng chút từng chút xâm nhập vào cõi lòng sâu thẳm nhất, con tim đã bắt đầu rung động
    “Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ, mẹ hãy tha thứ cho con, con đã không hiểu tình yêu mẹ giành cho con! Con xin lỗi mẹ!”
    Đêm hôm ấy, Hiểu Lệ khó ngủ, trằn trọc cả đêm. Đứng dậy, dưới ánh đèn vàng vàng, mở cuốn sổ nhật ký, viết vào đó bao điều hối hận: mẹ thật bình dị. Tình yêu của mẹ đối với mình cũng thật bình dị. Mình đã từng không hiểu tình yêu mẹ giành cho mình, mình muốn nói với mọi người rằng, tình yêu bình dị này của mẹ thật vĩ đại. Mẹ thường gọi điện dặn dò mình ở trường phải tự chăm sóc bản thân, ở nơi đây con cũng muốn nói với mẹ rằng, mẹ phải giữ gìn sức khỏe mẹ nhé. Cuối cùng, mình muốn nói với mẹ một câu mà mình luôn giữ trong lòng: “Mẹ ơi, con yêu mẹ, yêu mẹ mãi mãi!”
    “Mẹ cũng yêu con! Mãi mãi….mãi mãi….!”
     
  15. mẹcuacàng

    mẹcuacàng Guest

    Ðề: nhật kí của mẹ

    thực ra khi lập topic này mình muốn ghi lại những tâm sự của mẹ mình nhưng vì khả năng viết lách có hạn mà thật sự bây h mình cũng đang rất rối bời nên không thể kể câu chuyện của mẹ mình ra cho cấc mẹ nghe được. xin hẹn các mẹ dịp gần nhất khi tĩnh tâm lại mình sẽ kể cho các mẹ nghe để cùng chia sẻ với mình và mẹ mình....
     
  16. tamphaithien

    tamphaithien Bắt đầu nổi tiếng

    Tham gia:
    20/7/2011
    Bài viết:
    2,004
    Đã được thích:
    308
    Điểm thành tích:
    173
    Ðề: nhật kí của mẹ

    Nước biển mênh mông không đong đầy tình mẹ, mây trời lồng lộng không phủ kín công cha.
    Nhưng câu chuyện về cha, mẹ đều rất cảm động, đọc mà không kìm được nước mắt.
     
    4ntyLov3 thích bài này.
  17. me_bin_bon

    me_bin_bon

    Tham gia:
    6/12/2011
    Bài viết:
    17,915
    Đã được thích:
    2,218
    Điểm thành tích:
    963
    Ðề: nhật kí của mẹ

    nghĩ tới thời kỳ bố mẹ phải thức khuya dậy sớm nuôi 4 chị em ăn học, .
     
  18. ỉn yêu

    ỉn yêu Guest

    Ðề: nhật kí của mẹ

    đọc xong mà mắt m cày xè .đúng thật là câu chuyện mang chứa đầy những tình cảm.vì con lo lắng cho con mà ng bố phải hi sinh quá nh hi sinh cả mạng sống của m
     
  19. triệu dung nhi

    triệu dung nhi Thành viên nổi tiếng

    Tham gia:
    29/3/2013
    Bài viết:
    4,324
    Đã được thích:
    780
    Điểm thành tích:
    773
    Ðề: nhật kí của mẹ

    đúng là ko gì có thể so sánh hay đánh đổi được tình yêu thương của cha mẹ giành cho con cái.bài viết thật chứa đầy tình cảm thật sâu nắng
     
  20. chimruoi2k4

    chimruoi2k4 Thành viên đạt chuẩn

    Tham gia:
    11/12/2013
    Bài viết:
    50
    Đã được thích:
    5
    Điểm thành tích:
    8
    Ðề: nhật kí của mẹ

    Nghẹn ngào.............

    Góp 1 câu chuyện nhỏ mình sưu tầm được:
    Phấn son
    Tốt nghiệp đại học, ở lại thành phố đi làm. Tháng rồi, mẹ vào thăm. Mừng và thương. Mẹ khen: "Bạn gái con xinh."
    Cuối tháng, lãnh lương. Dẫn người thương đi shopping. Em bảo: "Mỹ phẩm của hãng này là tốt nhất. Những loại rẻ tiền khác đều không nên dùng vì có hại cho da, giống mẹ anh đó, mẹ bị nám hết anh thấy không…"
    Chợt giật mình. Mẹ cả đời lam lũ, nắng gió với cái ăn, nào đã biết phấn son màu gì.
     

Chia sẻ trang này