Trò Chuyện Với Một Linh Hồn

Thảo luận trong 'Tâm sự về các vấn đề khác' bởi vo mai anh kiet, 14/11/2013.

By vo mai anh kiet on 14/11/2013 lúc 7:24 AM
  1. vo mai anh kiet

    vo mai anh kiet Thành viên tích cực

    Tham gia:
    26/5/2009
    Bài viết:
    927
    Đã được thích:
    1,970
    Điểm thành tích:
    273
    TRÒ CHUYỆN VỚI MỘT LINH HỒN
    TN
    Tôi có một người anh họ con bác ruột, cách đây 5 năm trên đường đi làm về thì bị tai nạn giao thông và tử vong ngay tại chỗ. Khỏi nói hết nỗi bàng hoàng đau đớn của gia đình anh và cả bản thân tôi. Vì anh không chỉ là anh họ mà đối với tôi anh còn là một người bạn có thể sẻ chia bất cứ chuyện gì.

    Từ ngày anh mất tôi luôn hy vọng sẽ có lúc được gặp anh đâu đó, trong mơ hay là qua việc gọi hồn. Nhưng dù tôi và vợ anh đã hai lần tìm đến số 1-Đông tác để gọi hồn cho anh, nhưng không thể nào gặp được. Năm năm trôi qua tôi rất buồn và thất vọng vì khi còn sống, anh và tôi thân thiết với nhau còn hơn anh em ruột.

    Anh là bác sĩ làm ở phòng cấp cứu, không chỉ tiếp xúc với cái chết hàng ngày mà anh còn là người đam mê nghiên cứu về tâm linh và thần học. Nên chúng tôi thường hay nói chuyện với nhau về chủ đề này. Khi anh mất tôi như mất đi một sợi dây , thấy lòng mình lỏng lẻo như không còn nơi buộc. Rồi rất nhiều đề tài chúng tôi đang còn nghiên cứu dở. bao nhiêu điều chưa kịp sẻ chia. Vậy mà bỗng nhiên anh đi, không một chút ngoái lại nhìn về quá khứ.
    Anh không về thăm tôi khiến tôi không chỉ buồn mà còn rất nhiếu nỗi băn khoăn? Vậy đời sống sau cái chết thế nào ? Liệu có linh hồn thật không ? và nó tồn tại ra sao ?. Vì có ai chết rồi sống lại đâu mà biết được.

    Bỗng một hôm tôi đi qua nơi anh bị tai nạn rồi mất, tự nhiên tôi thấy lạnh toát cả người , mơ hồ như có ai đi bên cạnh. Bình tĩnh lại, tôi nghĩ có lẽ do tôi đi qua nơi này nên nhớ tới anh mà có cảm giác vậy thôi. Nhưng đêm ấy tôi lên giường đi ngủ, nằm được một lúc cảm giác còn mơ màng chưa ngủ hẳn, thì tôi thấy anh về. Hình ảnh không khác gì lúc anh còn sống , kể cả chiếc áo sơ mi kẻ sọc, vợ anh may cho anh.

    Tôi mừng quá ôm chầm lấy anh, cứ như là anh đang còn sống vậy , nhưng ngay lúc đấy tôi nhớ ra rằng anh đã chết . Nhưng tôi vẫn hỏi anh sao anh không về thăm tôi. Anh buồn buồn nói :“. Anh bây giờ có được như xưa đâu, muốn thăm em là cả một việc khó khăn không phải cứ muốn là về thăm được.“

    Loáng thoáng một lúc thì bóng anh mờ dần rồi mất dạng. Tôi ú ớ rồi tỉnh hẳn, mồ hôi toát đầm đìa, bình tĩnh lại tôi vội vàng ngồi dậy viết tốc ký những gì mình vừa trải qua. Đêm đấy tôi không tài nào ngủ tiếp. Nước mắt cứ thế chảy dầm ươt gối, tôi thương anh, thương vợ con anh và bác Toàn gái nhà tôi. Từ ngày anh đi bác già đi hàng chục tuổi, buồn phiền mà sinh đau ốm liên miên. Hai năm trước , bác Toàn trai cũng ốm chỉ ba tháng là đi. Tôi băn khoăn không biết ở thế giới bên kia , hai bố con anh có gặp được nhau không ?

    Từ hôm thấy anh về, ban đầu tôi còn hơi sợ, nhưng sau đấy thì đêm nào tôi cũng mong rằng có lúc anh sẽ lại về thăm tôi. Vì tôi có biết bao điều muốn hỏi anh.
    Bẵng đi chừng một tháng , tôi đang mơ màng thì lại thấy anh xuất hiện, lần này anh mặc bộ quần áo thể thao mà anh hay mặc đi chơi quần vợt, tôi thấy anh đứng trước cửa nhà tôi. Tôi mừng quá reo lên rồi kéo anh vào nhà. Anh bảo em đừng reo lên vậy làm động giấc ngủ mọi người.

    Tôi không kéo anh nữa mà liền tranh thủ hỏi anh. Anh sống dưới đấy thế nào ? Anh có bao giờ về thăm bác và vợ con không ? Anh lại nhìn tôi buồn buồn rồi anh bảo : Anh vẫn thỉnh thoảng về nhưng không muốn vào nhà . Anh không muốn mẹ anh nhìn thấy anh bà lại càng buồn thêm, còn vợ con anh , anh lại càng không muốn gặp . Anh không muốn khuấy động cuộc sống của mọi người để họ dần quên anh thì sẽ tôt hơn. Nhất là vợ anh cô ấy còn quá trẻ, anh không muốn cô ấy phải ràng buộc với anh .. Nói đến đây tôi thấy anh nhìn lên rất buồn, rồi mờ dần chẳng còn hình dạng nữa. Tôi lại cố thức nhưng không tài nào dậy nổi, nhưng tâm trí dù trong mơ vẫn thấy mọi chuyện rất rõ ràng, cho đến khi buồn giải tôi mới tỉnh hẳn. Thế là tôi lại ghi hết những gì còn nhớ ra quyển vở mà tôi thường để bên giường.

    Từ đấy đêm đêm tôi lại đợi anh về, hy vọng anh sẽ giải đáp được một vài thắc mắc của tôi. Nhưng tôi chờ mãi tới hơn một tháng mà chẳng thấy anh. Thế rồi đến ngày mồng một, tôi cùng vợ anh ra mộ thắp hương cho anh rồi lên chùa nơi gia đình đưa anh lên đấy. Cả hai nơi tôi đều thắp hương rồi rì rầm khấn : Anh Huỳnh ơi ! nếu anh có thiêng thì lại về thăm em nhé, tối nay em đợi.
    Quả nhiên tối đấy anh về, anh còn cười bảo tôi, ban đầu anh tưởng là em sợ . Nhưng nay thấy em vui thế này thì thỉnh thoảng cần thì em gọi như hôm nay anh sẽ lại về . Thấy anh nói thế tôi mừng quá, tôi hỏi vội anh ngay : Anh ơi ! Thế đời sống dưới ấy thế nào hả anh ?

    ( Chuyện còn dài , ngày mai post tiếp )
     

    Xem thêm các chủ đề tạo bởi vo mai anh kiet
    Đang tải...


Bình luận

Thảo luận trong 'Tâm sự về các vấn đề khác' bởi vo mai anh kiet, 14/11/2013.

    1. Mẹ.bimbim
      Mẹ.bimbim
      Bác oln mà ko viết tiếp à bác ơi:(
    2. chocopie0208
      chocopie0208
      Chuyện thật hay đùa vậy. CHuyện của bạn như viết tiểu thuyết vậy :(
    3. bomecubin2009
      bomecubin2009
      MN up tiếp đi ạ
    4. me_nghe_gau
      me_nghe_gau
      Tôi chưa được gặp người âm bao h, nhưng điềm báo là có thật.
      Tôi nhớ năm tôi học lớp mười, e con cậu tôi đi vào rừng nhặt hạt dẻ và chăn bò đến tận 5,6 h tối chưa về, cái giờ đấy là trơi xẩm tối với mùa t8, tháng 9. vì ở miền núi nên rừng và làng nằm sát nhau
      Cậu tôi chả hiểu sao mọi hôm đi làm chả sao, hôm ấy cứ nóng ruột chạy đi chạy lại, vì ở quê nên nhà các ace ở xoay quanh nhau cả. vì thế thấy cậu thế mọi người đều biết và hỏi cậu lam sao thì cậu bảo: " e nongs ruột quá chị ơi, sao h này thằng T nó chưa lùa bò về ?" . Mẹ tôi bảo : " có hôm 7h tối nó mới về đấy thôi". Nói thế chứ thấy cậu thế nhà tôi và nhà các cậu khác cũng lo lắng.
      Bỗng dưng nghe " Đùng " 1 tiếng rất to,là tiếng súng bắn, cậu tôi tự nhiên nhảy chỗm lên, cuồng chân chạy như thế vào rừng. mẹ tôi và 1 cậu nữa cũng đi theo, vào thì thấy bò tự động về dọc đường còn không thấy em tôi đâu. Linh cảm không lành , cậu tôi và vài người vào rừng tìm còn mẹ tôi và cậu cả về thắp hương khấn.
      Tôi nhớ rất rõ, hôm đấy không mưa gió gì nhưng hương thắp mãi ko cháy, cậu cả tôi run hết cả tay, mọi người cùng nín thở bất an, sau đó cậu khấn trình bày rõ ràng. 1 lúc sao hương cũng thắp được 1 lúc tự nhiên trên ban thờ xuất hiên 1 con Chẫu Chàng ( hay còn gọi là Ềnh ương). ở quê tôi nói mỗi khi con này xuất hiện trong nhà là điềm gở, nó lại nằm chễm chễ trên ban thờ .
      Mọi người hết mức hoang mang nhưng cùng xóm làng chia nhau đi vào rừng tìm. E tôi năm đó là 1 cậu bé học lớp năm. Tôi cũng đi theo 1 anh là bạn a trai tôi đợt đó đi học đại học ghé về nhà và 1 đứa cháu tôi nữa, Mọi người chia nhau tìm đến nửa đêm hết cả bìa rừng ko tìm thấy e tôi đâu cả. Sau đó mới được tin 1 người làng bên lên báo là em tôi bị 1 ông thợ đi săn thú rừng tưởng nhầm là khỉ nên bắn bị thương. Vẫn còn sống
      Sau đó là những ngày tháng chữa trị ở Hà Nội nhưng vì đạn xuyên qua xương sống làn đứt tủy ngang thắt lưng nên e tôi bị chết nửa người. Sau bệnh viên trả về và e tôi sống cuộc sống trên xe lăn được hơn 1 năm thì thân dưới hoại tử hết và ra đi. Nhà cậu tôi cạnh cái hồ ( quê tôi gọi là đập ). Tối khuya em mất thì sáng mai trên hồ mờ mịt như là khói, đi từ nhà tôi qua 1 cái cầu nhỏ , qua 1 đoạn ngõ quanh mấy cái ao là đến nhà cậu nên tối nhớ rất rõ vì tầm nhìn ko quá 2m. tôi tự nghĩ" e tôi mất khi vẫn quá trẻ, quá yêu đời và nỗi đau về em ám ảnh khắp cả làng nên khí trời cũng quá âm u"
      Đến h tôi thi thoảng vẫn nhớ đến em tôi, vì tôi cùng em tôi vẫn cùng nhau cưỡi trâu đi chăn khắp rừng khắp núi,chơi đủ trò nghịch ngợm tai quái mà tôi thề là nếu tôi có máu của 1 tiểu thuyết gia thì cuốn "Cho tôi một vé đi tuổi thơ " chả bao h thú vị và màu sắc bằng tuổi thơ cũng những đứa trẻ miền núi nghèo đói như chúng tôi. Tình cảm, suy nghĩ trẻ con chưa biết đến chiêu sâu sắc nhưng đến bây h tôi vẫn rất nhớ em tôi, thi thoảng vẫn mơ thấy cùng em đi chăn trâu chăn bò và cùng nhau nở nụ cười sáng chói và cứ nghĩ về em, về cuộc đời bất hạnh của cậu tôi là nước mắt tôi ko bao h cầm được.
      Giờ đã là người phụ nữ 30 tuổi, cuộc đời của tôi trải qua có thể nói đủ loại tình cảm, đủ loại cảm xúc hỉ nộ ái ố, gặp đủ loại người và cs cũng đạt được những thành quả nhất định nhưng tâm hồn không bao h yên bình, hồn nhiên như những ngày ấu thơ nghèo trước đây nữa. Đôi lúc vẫn thấy như xa như gần có sự cô đơn hiện hữu, có lẽ em tôi thuộc một phần trong ấy.
    5. maithanhthuy132th
      maithanhthuy132th
      Chuyên mẹ nó kể sợ quá, Mấy chuyện này chắc là do vía mỗi người chứ. Phải em chắc em dầm ra quần luôn mất. hixx
    6. vo mai anh kiet
      vo mai anh kiet
      Cais naỳ ta vẫn gọi là linh cảm hay giác quan thứ saú. Bạn kể rất hấp dẫn, ai có chuỵên hay thì kể cho xôm, minh cũng đang viêts dở , chắc mai mơí gưỉ được. Cảm ơn các bạn vẫn doĩ theo.
    7. mecuncon90
      mecuncon90
      chờ chuyeenjc ủa chị chị ơi.............
    8. mebenany
      mebenany
      Chờ tiếp chuyện....
    9. vo mai anh kiet
      vo mai anh kiet
      Chuyện tâm linh ai lại đùa bạn ơi!Mình múôn qua đây để mọi ngừơi hiểu hơn về vấn đề này, không báng bổ mà cũng đừng mê tín quá...Mình sẽ chia sẻ tiếp...
    10. Mẹ_lily
      Mẹ_lily
      em oánh dấu lại , mới mò đến fan 14
    11. mecuhuy1
      mecuhuy1
      hongs phần tiếp theo vậy
    12. topaz2011
      topaz2011
      Đoc bài của bạn chợt có hình dáng tuổi thơ hiện về... hay và cảm động quá
    13. vo mai anh kiet
      vo mai anh kiet
      Đọc tiếp đi bạn, mình mâý hôm bận không vào đựơc, chuc các bố mẹ vui vẻ, an lành.
    14. codai2012
      codai2012
      doc truyen cua cac me ke ma hay qua co minh hong cac mn ke tiep.
    15. topaz2011
      topaz2011
      Mẹ nó ôi viết tiếp đi ạ, lâu rồi k thấy mẹ nó tiếp tục ạ
    16. topaz2011
      topaz2011
      Bác ơi viết tiếp đi bác , mong quá chừng
    17. gia1612
      gia1612
      topic này lên tầng nhanh quá, m cũng chưa có thời gian đọc hết
    18. hanango
      hanango
      Hix, hóng truyện của bác này quá. Hôm e đi chơi đi xe bus đường dài đêm, cả xe ngủ hết, nằm đọc mà sợ những vẫn cứ ham, đọc 1 phát hết luôn. Mấy ngày này cứ ra vào ngóng mà chưa thấy bác viết tiếp :(
      Em trước không tin có ma, nhưng trong họ có cậu em mất trẻ, đợt mới mất mấy lần tự nhiên về cứ nhập vào bà giúp việc nhà cậu ấy, dáng vẻ điêuj bộ cách nói chuyện y như hồi còn sống. Còn bây giờ lâu rồi từ dạo qua 35 ngày thì không thấy về nữa. Chính mắt chứng kiến nên e cứ bán tín bán nghi.
    19. haixu
      haixu
      UI đọc bài viết này mà t nổi hết cả da gà nên các mẹ ạ. Có mn như t không?
    20. MẹBunyêu
      MẹBunyêu
      Bạn ơi, bạn có thể nói rõ người chết do tai nạn giao thông thì sẽ ntn ko? nhà mình cũng có người thân mất vì tai nạn mới 5 tháng, còn trẻ lắm, ra đi mà để lại bao hy vọng tương lai phái trước, gia đình cũng làm lễ cầu siêu, chẩn tế ở chùa và nhập tự ký ảnh ở chùa,cầu mong cho hương linh đc vào chùa tu tập. Trong GĐ chỉ mình hay mơ thấy, nhất là mùng 1 ngày rằm đều mơ thấy, mình cũng hỏi các Thầy thì Thầy nói do còn thương nhớ lưu luyến con nhiều nên mới về gặp con vậy. Bạn có thể chia sẽ giúp cho mình rõ về vấn đề này với có phải như vậy là người khuất chưa siêu ?
      HoangThu_08 thích bài này.

Chia sẻ trang này