Trò Chuyện Với Một Linh Hồn

Thảo luận trong 'Tâm sự về các vấn đề khác' bởi vo mai anh kiet, 14/11/2013.

By vo mai anh kiet on 14/11/2013 lúc 7:24 AM
  1. vo mai anh kiet

    vo mai anh kiet Thành viên tích cực

    Tham gia:
    26/5/2009
    Bài viết:
    927
    Đã được thích:
    1,970
    Điểm thành tích:
    273
    TRÒ CHUYỆN VỚI MỘT LINH HỒN
    TN
    Tôi có một người anh họ con bác ruột, cách đây 5 năm trên đường đi làm về thì bị tai nạn giao thông và tử vong ngay tại chỗ. Khỏi nói hết nỗi bàng hoàng đau đớn của gia đình anh và cả bản thân tôi. Vì anh không chỉ là anh họ mà đối với tôi anh còn là một người bạn có thể sẻ chia bất cứ chuyện gì.

    Từ ngày anh mất tôi luôn hy vọng sẽ có lúc được gặp anh đâu đó, trong mơ hay là qua việc gọi hồn. Nhưng dù tôi và vợ anh đã hai lần tìm đến số 1-Đông tác để gọi hồn cho anh, nhưng không thể nào gặp được. Năm năm trôi qua tôi rất buồn và thất vọng vì khi còn sống, anh và tôi thân thiết với nhau còn hơn anh em ruột.

    Anh là bác sĩ làm ở phòng cấp cứu, không chỉ tiếp xúc với cái chết hàng ngày mà anh còn là người đam mê nghiên cứu về tâm linh và thần học. Nên chúng tôi thường hay nói chuyện với nhau về chủ đề này. Khi anh mất tôi như mất đi một sợi dây , thấy lòng mình lỏng lẻo như không còn nơi buộc. Rồi rất nhiều đề tài chúng tôi đang còn nghiên cứu dở. bao nhiêu điều chưa kịp sẻ chia. Vậy mà bỗng nhiên anh đi, không một chút ngoái lại nhìn về quá khứ.
    Anh không về thăm tôi khiến tôi không chỉ buồn mà còn rất nhiếu nỗi băn khoăn? Vậy đời sống sau cái chết thế nào ? Liệu có linh hồn thật không ? và nó tồn tại ra sao ?. Vì có ai chết rồi sống lại đâu mà biết được.

    Bỗng một hôm tôi đi qua nơi anh bị tai nạn rồi mất, tự nhiên tôi thấy lạnh toát cả người , mơ hồ như có ai đi bên cạnh. Bình tĩnh lại, tôi nghĩ có lẽ do tôi đi qua nơi này nên nhớ tới anh mà có cảm giác vậy thôi. Nhưng đêm ấy tôi lên giường đi ngủ, nằm được một lúc cảm giác còn mơ màng chưa ngủ hẳn, thì tôi thấy anh về. Hình ảnh không khác gì lúc anh còn sống , kể cả chiếc áo sơ mi kẻ sọc, vợ anh may cho anh.

    Tôi mừng quá ôm chầm lấy anh, cứ như là anh đang còn sống vậy , nhưng ngay lúc đấy tôi nhớ ra rằng anh đã chết . Nhưng tôi vẫn hỏi anh sao anh không về thăm tôi. Anh buồn buồn nói :“. Anh bây giờ có được như xưa đâu, muốn thăm em là cả một việc khó khăn không phải cứ muốn là về thăm được.“

    Loáng thoáng một lúc thì bóng anh mờ dần rồi mất dạng. Tôi ú ớ rồi tỉnh hẳn, mồ hôi toát đầm đìa, bình tĩnh lại tôi vội vàng ngồi dậy viết tốc ký những gì mình vừa trải qua. Đêm đấy tôi không tài nào ngủ tiếp. Nước mắt cứ thế chảy dầm ươt gối, tôi thương anh, thương vợ con anh và bác Toàn gái nhà tôi. Từ ngày anh đi bác già đi hàng chục tuổi, buồn phiền mà sinh đau ốm liên miên. Hai năm trước , bác Toàn trai cũng ốm chỉ ba tháng là đi. Tôi băn khoăn không biết ở thế giới bên kia , hai bố con anh có gặp được nhau không ?

    Từ hôm thấy anh về, ban đầu tôi còn hơi sợ, nhưng sau đấy thì đêm nào tôi cũng mong rằng có lúc anh sẽ lại về thăm tôi. Vì tôi có biết bao điều muốn hỏi anh.
    Bẵng đi chừng một tháng , tôi đang mơ màng thì lại thấy anh xuất hiện, lần này anh mặc bộ quần áo thể thao mà anh hay mặc đi chơi quần vợt, tôi thấy anh đứng trước cửa nhà tôi. Tôi mừng quá reo lên rồi kéo anh vào nhà. Anh bảo em đừng reo lên vậy làm động giấc ngủ mọi người.

    Tôi không kéo anh nữa mà liền tranh thủ hỏi anh. Anh sống dưới đấy thế nào ? Anh có bao giờ về thăm bác và vợ con không ? Anh lại nhìn tôi buồn buồn rồi anh bảo : Anh vẫn thỉnh thoảng về nhưng không muốn vào nhà . Anh không muốn mẹ anh nhìn thấy anh bà lại càng buồn thêm, còn vợ con anh , anh lại càng không muốn gặp . Anh không muốn khuấy động cuộc sống của mọi người để họ dần quên anh thì sẽ tôt hơn. Nhất là vợ anh cô ấy còn quá trẻ, anh không muốn cô ấy phải ràng buộc với anh .. Nói đến đây tôi thấy anh nhìn lên rất buồn, rồi mờ dần chẳng còn hình dạng nữa. Tôi lại cố thức nhưng không tài nào dậy nổi, nhưng tâm trí dù trong mơ vẫn thấy mọi chuyện rất rõ ràng, cho đến khi buồn giải tôi mới tỉnh hẳn. Thế là tôi lại ghi hết những gì còn nhớ ra quyển vở mà tôi thường để bên giường.

    Từ đấy đêm đêm tôi lại đợi anh về, hy vọng anh sẽ giải đáp được một vài thắc mắc của tôi. Nhưng tôi chờ mãi tới hơn một tháng mà chẳng thấy anh. Thế rồi đến ngày mồng một, tôi cùng vợ anh ra mộ thắp hương cho anh rồi lên chùa nơi gia đình đưa anh lên đấy. Cả hai nơi tôi đều thắp hương rồi rì rầm khấn : Anh Huỳnh ơi ! nếu anh có thiêng thì lại về thăm em nhé, tối nay em đợi.
    Quả nhiên tối đấy anh về, anh còn cười bảo tôi, ban đầu anh tưởng là em sợ . Nhưng nay thấy em vui thế này thì thỉnh thoảng cần thì em gọi như hôm nay anh sẽ lại về . Thấy anh nói thế tôi mừng quá, tôi hỏi vội anh ngay : Anh ơi ! Thế đời sống dưới ấy thế nào hả anh ?

    ( Chuyện còn dài , ngày mai post tiếp )
     

    Xem thêm các chủ đề tạo bởi vo mai anh kiet
    Đang tải...


Bình luận

Thảo luận trong 'Tâm sự về các vấn đề khác' bởi vo mai anh kiet, 14/11/2013.

    1. xuanhoangh
      xuanhoangh
      Ðề: Trò chuyện với một linh hồn

      em cũng tin chuyện linh hồn người đã mất vẫn có thể giao tiếp với người bình thường nhưng có lẽ phải hợp thì mới nói chuyện như bác được. Lót dép hóng bác kể tiếp!
    2. nhanmissyou
      nhanmissyou
      Ðề: Trò chuyện với một linh hồn

      mình rất tin, hóng tiếp chủ top ơi ......................
    3. lehuong2403
      lehuong2403
      Ðề: Trò chuyện với một linh hồn

      oánh dấu để đọc dù ko tin mấy chuyện này lắm
    4. tammai911
      tammai911
      Ðề: Trò chuyện với một linh hồn

      cũng tin mấy ch này, chờ hóng tiếp
    5. Mother land
      Mother land
      Ðề: Trò chuyện với một linh hồn

      hóng hớt tí, thú vị đây. mẹ nó kể tiếp đi cho các mẹ nghe xem thế nào
    6. tuanngoc4907
      tuanngoc4907
      Ðề: Trò chuyện với một linh hồn

      Đọc thấy bùn và cảm động...mẹ nó post tiếp nhé
    7. thuyan16388
      thuyan16388
      Ðề: Trò chuyện với một linh hồn

      Ôi. Bác làm em tò mò quá. Hóng thôi.
    8. Small_Elephant
      Small_Elephant
      Ðề: Trò chuyện với một linh hồn

      Hic, không biết có thật không, nhưng hơi mâu thuẫn khi anh ấy dặn chủ top không kể với ai, còn chủ top lại kể hết với bàn dân thiên hạ thế này...:D
    9. megau_84
      megau_84
      Ðề: Trò chuyện với một linh hồn

      Mình tin, và mình thực sự cảm động... Mẹ nó kể tiếp đi... :(
    10. Em Là Mõ
      Em Là Mõ
      Ðề: Trò chuyện với một linh hồn

      Em cũng tin là có khoản tâm linh này ah. Có lần, e đi cùng với một đoàn đi xem lên đồng (hồi đấy e ko hề tin những chuyện tâm linh, bói toán chút nào) nhưng cô đồng ấy bảo với e là nhà mày có ông chú chết trẻ luôn đi theo phù hộ độ trì cho m đấy. E cũng không biết chỉ hỏi thế ah, vì em ko biết là có ông chết trẻ thật không. Về hỏi bố mẹ em thì bố mẹ em bảo đúng thế. Ông ấy mất trẻ, không vợ con. Rồi có hôm em thắp hương và gọi khấn tên ông thì nước mắt em cứ tự tràn ra, chảy như mưa như gió ấy. Em ko hiểu tại sao cả. Đến bây giờ vẫn cứ thấy hư hư thực thực.
      thuhangphamme_nghe_gau thích.
    11. daobong
      daobong
      Ðề: Trò chuyện với một linh hồn

      hóng hớt ạ, e tin vì e cũng có ng đi theo giúp đỡ cơ mà chả biết là ai thôi :)
    12. tuenhi
      tuenhi
      Ðề: Trò chuyện với một linh hồn

      e thấy a may mắn hơn nhiều người, bố e mất đã đc 7 năm nay mà e chưa hề đc gặp ông 1 lầ:(
    13. hanaav23
      hanaav23
      Ðề: Trò chuyện với một linh hồn

      Truyện ly kì quá, em muốn nghe tiếp....:)
    14. huyennhi90
      huyennhi90
      Ðề: Trò chuyện với một linh hồn

      hóng tiếp ................chủ top sớm post nhé. ^^
    15. linhnhat
      linhnhat
      Ðề: Trò chuyện với một linh hồn

      Em cũng muốn hóng ...........!
    16. vo mai anh kiet
      vo mai anh kiet
      Ðề: Trò chuyện với một linh hồn

      TRÒ CHUYỆN VỚI MỘT LINH HỒN
      ( Phần 3)

      Từ ngày xảy ra chuyện của bác Toàn, chú Hùng tôi mấy lần gọi điện hỏi tôi rất kỹ, nhưng tôi chỉ nói qua là cháu đang ngủ thì thấy anh ấy hiện về rồi bảo là gọi điện ngay cho chú rồi anh ấy mờ dần chẳng thấy gì nữa. Chú bảo nếu nó về nhất định cháu phải gọi cho chú.

      Tôi hơi băn khoăn vì từ trước đến nay chú Hùng và cả gia đình tôi bên nội nói chung không ai tin có chuyện tâm linh. Nhất là chú Hùng và anh trai tôi. Chú là bác sĩ quân y, vào sinh ra tử nhiều lần lại tiếp xúc với cái chết thường xuyên nhưng hình như chú chưa từng gặp chuyện gì bí ẩn nên chú không tin những chuyện về tâm linh mà chú gọi là mê tín dị đoan.Nói đến chú không tin chuyện ma quỷ thì lại phải kể chuyện ông nội tôi ngày trước.

      Hồi cải cách ruộng đất, ông bà nội tôi lúc bấy giờ thuộc hàng khá giả trong vùng , ruộng đồng nhiều. Trâu bò thì ông tôi thuê người nuôi thả hàng trăm con trên rừng . Người làm công cho ông tôi tất nhiên cũng nhiều.

      Đội cải cách về họ bắt ông tôi và những người giàu có khác trong vùng trói cánh khỉ cho những người nghèo đấu tố kể tội , ai đấu tố càng nhiều thì càng được chia của nhiều hơn. ( Chuyện này dài lắm ..Tôi chỉ vắn tắt thôi ) nhờ có người trong làng cấp báo . Bố tôi lúc bấy giờ đang còn trẻ nhưng vì có học nên đã là sĩ quan . Liền xin một giấy công tác của đơn vị rồi mang súng lục, cùng các chú lính cưỡi ngựa về làng giải thoát cho ông tôi.

      Sau đấy mấy hôm thì có lệnh trên về sửa sai. Nhưng những người ưu tú , biết cách làm ăn và là cơ sở chăm nuôi cho cách mạng thời xưa thì phần lớn đã bị bắn hết rồi . Ông bà nội tôi lúc bấy giờ dù được sửa sai nhưng gia tài điền sản chẳng còn gì . Bà tôi ra bụi tre lấy mấy bát sành vỡ đem vào rửa sạch để dùng. Gạo, khoai, ngô thì những người làm công xưa thương tình lén lút mang cho. May mà ngôi nhà còn được giữ lại.

      Ông tôi lúc bấy giờ sau khi thoát chết chẳng nói chẳng rằng , ngày đêm ra cồn hoang gần bãi sông, nơi đây là bãi tha ma . Đào đất cuốc xới trồng trầu, những ngôi mộ cao được ông tôi đắp điếm cẩn thận . Nhưng khi đào đất thì vẫn có nhiều xương cốt nằm rải rác khắp nơi. Ông tôi đem chôn cất cho họ mà cũng chẳng khấn khứa gì. Bãi tha ma này có từ lâu rồi, đến năm 1945 nạn đói Ất dậu người chết chẳng còn chỗ mà chôn người ta kéo vào đây đắp hờ cho manh chiếu và vài xẻng đất.

      Theo thời gian chẳng còn biết chỗ nào. Chú Hùng tôi lúc này còn nhỏ , cũng ngày đi học chiều và đêm theo cha ra bãi đi làm . Làm mệt thì lăn ra ngủ vậy mà chả thấy ma quỷ bao giờ.
      Bây giờ nghe tôi kể, lại thấy thực tế là bác Toàn bị nguy hiểm thật nên chú tôi có lẽ cũng băn khoăn không biết hư thực thế nào.
      Còn tôi từ hôm anh về báo cho tôi chuyện của bác Toàn thì không thấy anh về lại.

      Tôi thực sự rất mong anh vì đã hơn hai năm nay mẹ tôi ốm nặng. Ba lần bảy lượt bác sĩ bảo gia đình chuẩn bị hậu sự. Nhưng rốt cuộc bà đều qua khỏi , tất nhiên là chỉ qua khỏi tạm thời thôi , nhưng điều đó cũng làm cho các bác sĩ điều trị phải ngạc nhiên về sức sống kỳ diệu của bà . Phần gia đình tôi luôn trong tình trạng thấp thỏm. Những ngày mẹ tôi nằm trong phòng cấp cứu . Tôi cũng ở đấy cùng ,thấy nhiều người đi ngay tại đấy, nhiều người thì người nhà vội vàng đưa về để được trút hơi thở cuối cùng trong ngôi nhà của mình có con cháu xung quanh. Rồi thì nhiều thủ tục mà mỗi người một kiểu chẳng biết thế nào là đúng.

      Tôi muốn gặp anh để hỏi cho biết phải làm thế nào để người ra đi được mãn nguyện. Nhưng âm dương cách biệt , chẳng biết làm sao….
      Một chiều chủ nhật tôi đến nhà anh mang hoa quả lên bàn thờ. Tôi khấn xong thì nói chuyện với anh như khi anh còn sống , và đặt ra những câu hỏi cho anh hy vọng là anh có thể nghe được những gì tôi mong muốn . Nhưng mấy đêm vẫn không thấy anh về .Tôi đã hoàn toàn thất vọng thì tôi nhớ đêm hôm ấy là thứ bảy tôi đang ngủ say thì mơ màng như có ai bên cạnh, tôi mở mắt thì chỉ thấy chồng tôi đang quay lưng sang phía bên tôi ngáy khò khò.

      Một lúc thì tôi lại mơ màng ngủ tiếp gần sáng thì tôi thấy anh đứng nhìn tôi. Anh mặc áo Blu trắng làm cho tôi hốt hoảng . Bình tĩnh lại một lúc tôi thấy anh nói gì đó nhưng không nghe rõ.
      Tôi hỏi lại : Anh nói gì cơ ?.
      Anh bảo: Hôm qua không có anh ở đấy thì Hiền bị xe tải cán vào đầu rồi, tự nhiên tôi tỉnh hẳn mở mắt ra thì chẳng thấy gì, lúc này đã gần 6 giờ sáng .
      Tôi bán tín bán nghi cầm máy gọi cho chị Hiền nhưng chị không nghe máy, tôi lại gọi cho máy nhà vì thường thì giờ này chị đã dậy rồi. Mãi một lúc mới thấy cu Tin con trai anh chị giọng còn ngái ngủ ..Alo.Tôi hỏi mẹ đâu ? Nó bảo mẹ bị ngã xe máy đau chân chưa dậy.

      Thế là rõ rồi .Tôi không kịp nói với chồng vội vã chạy sang nhà chị Hiền xem sao. Phải đi xe máy mất hơn mười phút mới đến nhà chị. Cu Tin ra mở cửa vẫn còn ngái ngủ, tôi đựng xe leo lên nhà vào phòng ngủ của chị.
      Thấy tôi chị Hiền mừng rỡ. Cô thật là thiêng sao biết tôi đau mà sang sớm thế . Rồi chị kể đang đi trên đường thì bị một thằng chở cái lồng gà to tướng , nó rẽ ngang gạt vào chị làm chị ngã chỏng chơ, vừa lúc đấy thì có cái xe tải rờ đến, chị thấy có ai đó kéo mình ra, sau mới biết là có cậu sinh viên nhanh chân kéo giúp …Chị rùng mình…Rồi nói : Cả đêm chị không ngủ được, phần đau chân phần sợ quá. Rồi cứ thế nước mắt chị chảy ròng ròng.

      Tự nhiên tôi buột miệng: Chị đừng lo đã có anh Huỳnh phù hộ…
      Chi ngồi im chẳng nói gì nước mắt vẫn chảy dài, tôi lấy khăn ấm chườm chân cho chị, gọi điện cho chồng rồi ra chợ mua ít đồ nấu cho mấy mẹ con, xong xuôi đâu đấy mới về ..
      Trên đường về nhà tôi cứ suy nghĩ, có phải là anh , nhờ chuyên môn ở phòng cấp cứu mà bằng cách nào đấy anh đã can thiệp để cho mẹ tôi vượt qua cái chết ở lại bên con cháu ?
      ( Vẫn còn )
      Sửa lần cuối: 31/3/2019
    17. me_miu1601
      me_miu1601
      Ðề: Trò chuyện với một linh hồn

      Dù ai nói j mình vẫn tin ở thế giới bên kia, những ng thân đã khuất của mình luôn luôn phù hộ và bảo vệ cho mình. Tôi còn nhớ rất rõ cái ngày con tôi thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc. Hôm đó cháu bị sốt cao chân tay lạnh ngắt, bà ngoại không biết vì thấy cháu vẫn chơi và ăn uống bình thường, đến tối sau khi ăn uống xong tự nhiên cháu đờ đẫn ng ra, mắt trợn ngược lên trần nhà, miệng há hốc chảy nc dãi, đôi mắt vô hồn, gọi ko có phản ứng, cả nhà luống cuống ko biết làm j, lúc đó tôi mới đi làm về, nhìn thấy con như vậy tôi òa khóc sợ hãi, chị hàng xóm sang bảo đưa ngay vào bv, ck và bà ngoại vội đi xe đưa cháu vào viện. Tôi vội chạy lên tầng thắp vội cho bố tôi nén nhang, mong ông phù hộ. Đến bv, ng ta ko cho tôi vào vì sợ tôi sốc, nghe ck kể lại, lúc đấy con tôi tím tái, ng lạnh ngắt... Tôi lúc đó đứng ngoài ko biết làm j, cứ ra đứng giữa trời nhìn lên trời gọi bố và 1 ng thân nữa của tôi (mất khi còn trẻ) mong 2 ng về phù hộ để con tôi qua khỏi. Cùng trong phòng cấp cứu lúc đó cũng có 1 bé cùng tên vs con tôi, và cùng bị như con tôi được đưa đến trước. Sau 1 thời gian cấp cứu con tôi cũng vượt qua đc nguy hiểm, bs ra bảo ng nhà chuyển cháu vào khoa, cùng lúc đó, các bs ra báo vs ng nhà bé kia, cháu bé đã ko qua khỏi.... Tôi cảm thấy gd mình thật may mắn vì cháu vẫn bình yên. Tôi tin bố và ng thân ấy của tôi đã nghe thấy tôi cầu nguyện và đã về che chở cho con tôi. Cả cd này tôi sẽ ko bjo quên!
    18. tammai911
      tammai911
      Ðề: Trò chuyện với một linh hồn

      hi, e cũng vẫn có niềm tin vào những ng đã mất, họ luôn che chở cho mình
      me_nghe_gau thích bài này.
    19. ngoclantim_91085
      ngoclantim_91085
      Ðề: Trò chuyện với một linh hồn

      Lúc trước mình bình thường vì ko để ý nhưng bây giờ thì tin. Mong được nghe tiếp câu chuyện của chủ top!!!
    20. kagome
      kagome
      Ðề: Trò chuyện với một linh hồn

      Em cũng tin. Vẫn muốn hóng mặc dù hơi sợ :D
      me_nghe_gau thích bài này.

Chia sẻ trang này