Syracuse là thành phố giàu nhất của Sicily. Và thành phố đó được trị vì bởi Dionysius. Ông sống ở một lâu đài lộng lẫy và có mọi thứ mà trái tim ông mong muốn. Có nhiều người hầu sẵn sàng làm mệnh lệnh của ông. Ông chỉ cần thể hiện thứ mà ông mong muốn và người hầu của ông sẽ đi đến tận cùng thế giời để tìm nó. Phần lớn mọi người ghen tị Dionysius. ‘Thật là một người may mắn,’ họ nghĩ. Trong số những người nghĩ ông ta may mắn có Damocles, bạn thân của nhà vua. Hàng ngày Damocles sẽ nói Dionysius may mắn thế nào, đến khi Dionysius chán nghe ông thì thôi. “Anh thực sự tin điều đó à, bạn của tôi?” Dionysius hỏi. “Anh thực sự nghĩ là tôi là người may mắn nhất Syracuse?” “Đương nhiên là có,” Damocles nói. “Sự giàu có của ông, quyền lực mà ông có chắc phải làm cuộc sống của ông không có lo âu gì cả!” “Trong trường hợp đó, tại sao anh không đổi chỗ với tôi?” Dionysius hỏi. “Tôi biết nó không thể xảy ra,” Damocles nói. “Nhưng nếu ông cho tôi sự giàu có và quyền lực của ông cho một ngày, thì việc đó sẽ làm tôi rất vui.” “Rất tốt,” Dyonysius nói, “ngày mai sẽ là ngày của ngươi.” Sáng ngày hôm sau, ông ra lệnh những người hầu trong cung điện đối sử với Damocles như nhà vua. Damocles cảm thấy rất tuyệt! Ông đội vương miện của nhà vua, mặc áo choàng của nhà vua, và được phục vụ. Ông chẳng muốn gì khác, và lúc đó, ông cảm thấy như là người hạnh phúc nhất thế giới. Dionysius ngồi ở đầu bên kia bàn nhìn bạn của ông ta hưởng thụ ngày làm vua của ông ta. “Thật là vui!” Damocles nói khi ông nhấc cốc lên miệng, và mỉm cười dọc bàn với bạn của mình. Khi ông nhấc chiếc cốc của mình lên, đâu ông ta nghiêng về đằng sau, và ông nhìn thấy một thanh kiêm đang treo trên trần nhà. Nó chỉ được treo bằng một sợi tóc ngựa, và lưỡi kiếm ngần chạm ông. Nụ cười đóng băng trên mặt của Damocles, và ông tái nhợt vì sự sợ hãi. Ông muốn đứng lên và chạy. Nhưng ông ta không giám. Thanh kiếm nhọn chĩa ngay giữa hai con mắt của ông. “Có việc gì vậy, bạn của tôi?” Dionysius hỏi. “Sao mặt anh tái thế?” “Thanh kiếm này làm gì ở đây vậy?” Damocles hỏi. “Sợi tóc ngựa có thể đứt ngay lúc nào, và thanh kiếm có thể rơi. Anh không thấy nói à?” “Đương nhiên là có,” Damocles nói. “Tối thấy nó mọi ngày. Nó luôn treo trên đâu tôi, nó có thể rơi xuống bất kì lúc nào. Ai đó có thể cắt sơi tóc-có lẽ là ai đó ghen tị tôi-một ông vua khác, có lẽ, muốn đánh tôi và chiếm sự giàu có và vương quốc của tôi, hay là người mà không muốn tôi làm vua. Anh có hiêu tôi đang nói gì không bạn của tôi? Nếu anh muốn làm vua, anh phải chấp nhận những rủi ro này. Quyền của anh đi cùng trách nhiệm. Nó là mặt trái trên cùng một đồng xu.