Sẽ chẳng là gì nếu thiếu nhau

Thảo luận trong 'Thư giãn, giải trí' bởi hung soa, 10/8/2010.

  1. hung soa

    hung soa Quạt điện ThaiLand

    Tham gia:
    31/3/2010
    Bài viết:
    2,440
    Đã được thích:
    1,371
    Điểm thành tích:
    913
    Ðề: Sẽ chẳng là gì nếu thiếu nhau

    Phải chăng những cuộc chia ly đau xót nhất lại xuất phát từ những suy nghĩ tầm thường nhất? Đó chính là bi kịch cuộc đời
    Tại sao khi thiếu thốn, khó khăn vợ chồng tựa lưng cùng chốn đỡ để bảo vệ hạnh phúc, khi tạm đủ lại vội vã chia tay, xé lẻ, tạo đau khổ cho nhau.

    Nếu một ai đó định chia tay với một nửa của mình, xin các bạn một câu:"Không nên nói những điều không tốt về bạn đời của mình, trước phiên TÒA các bạn chỉ nên nói: Chúng tôi phải chia tay nhau vì trong cuộc sống của hai người không phù hợp", thế là quá đủ

    Đó chính là lòng vị tha và sự tôn trọng

    Chúng ta không nên tự đào sâu cái hố giữa hai người đang đứng rồi sau đó lại rơi xuống hố

    Vì sao ư.
    ......

    Còn ai đó định thử thách sự chung thủy nửa còn lại của mình, xin hãy đọc "Nghìn lẻ một đêm" và gạch thật đậm đoạn trích "Không nên đưa một viên NGỌC QUÝ ra để đập thử, bởi vì nếu không vỡ thì không tăng độ QUÝ của viên NGỌC. Ngược lại, nếu chỉ bị xước thôi cũng đủ để làm hỏng mất viên NGOC QUÝ"
     
    Đang tải...


  2. hung soa

    hung soa Quạt điện ThaiLand

    Tham gia:
    31/3/2010
    Bài viết:
    2,440
    Đã được thích:
    1,371
    Điểm thành tích:
    913
    Ðề: Sẽ chẳng là gì nếu thiếu nhau

    Ngay cả anh cũng nói với tôi như thế…

    Thứ Sáu, 25/05/2012 18:12
    Bỗng dưng rồi anh quyết liệt đòi chia tay. Hôm đó, lẽ ra chúng tôi đi ăn với nhau rồi đi xem phim như đã dự tính từ đầu tuần, thế mà trưa hôm đó, anh gọi điện thoại: “Xin lỗi em, hôm nay anh bận đột xuất nên không đi với em được”. Tôi nghe giọng anh có vẻ khang khác nên cố nói: “Nếu anh bận thì em sẽ chờ. Mình đi trễ một chút cũng không sao”. Anh gạt đi: “Thôi, để hôm khác. Vậy nghen!”. Rồi anh cúp máy.
    Tôi rất bực nhưng không dám gọi lại. Anh là chúa ghét chuyện lỗi hẹn vậy mà lần này anh lại làm điều đó với tôi. Đang loay hoay chưa biết làm gì với buổi chiều chủ nhật nhạt nhẽo thì tôi nhận được điện thoại của Thịnh, một người bạn thân thời học cấp ba, giờ là bộ đội biên phòng đóng quân ở Tây Ninh. Thịnh vừa về Sài Gòn và nhờ tôi chọn dùm một món quà cho người yêu nhân dịp về phép. Tôi vui vẻ nhận lời.

    Mua quà xong, Thịnh mời tôi đi ăn “để cảm ơn vì em đã chọn dùm anh món quà thật ưng ý”. Tôi dẫn Thịnh vào quán ăn quen thuộc mà thường khi tôi và anh vẫn đến. Điều tôi không ngờ là anh cũng có mặt ở đó. Anh ngồi ở một khóc khuất bên trong quán nên tôi không trông thấy. Mãi đến khi sắp ăn xong, có cảm giác ai đó đang nhìn mình nên tôi đưa mắt ngó quanh. Và tôi đã bắt gặp ánh mắt lạ lùng của anh đang chăm chú nhìn về phía chúng tôi. Tôi giật mình buông đũa, nói với Thịnh: “Hình như anh Khôi, bạn em đang ngồi trong kia. Để em giới thiệu hai người với nhau”.

    Nhưng tôi không kịp làm điều đó vì anh đã đứng lên, bước nhanh ra cửa, không hề quay nhìn tôi.

    “Nếu hôm nay anh không có việc bận đột xuất thì anh làm sao biết được người yêu anh đi với thằng đàn ông khác. Thế nhé, mình chia tay đi”. Tối đó khi tôi gọi điện thoại, anh đã đay nghiến như thế. Hóa ra tôi là người có lỗi trong việc anh sai hẹn, có lỗi trong việc giúp đỡ một người bạn thân, có lỗi trong việc đã đi ăn với một người đàn ông khác dù người ấy chỉ là bạn bè…



    “Em không ngờ anh lại hồ đồ như thế” – tôi chẳng biết nói gì hơn. Một nỗi thất vọng đầy ắp trong lòng. Tôi không còn nhận ra người yêu tôi nữa. Chẳng lẽ anh đã thay đổi và muốn nhân cơ hội này để bỏ tôi? Suy nghĩ ấy khiến tôi tự ái và giận dỗi. Tôi nhất quyết sẽ không gọi cho anh chừng nào anh chưa xin lỗi…

    Nói thì nói vậy thôi chứ tôi không chịu nổi quá 3 ngày. Tôi bắt đầu nhắn tin cho anh, hỏi anh ăn ngủ, làm việc thế nào… Không thấy anh trả lời, tôi đành phải nói thật rằng, tôi rất nhớ anh và không còn giận anh nữa. Anh vẫn im lặng. Tôi đành xuống nước, đến tận công ty tìm anh. Cô nhân viên tiếp tân gọi điện thoại lên phòng rồi trả lời: “Anh Khôi không tiếp khách chị à”. Thế này thì điên mất. Sao anh lại nỡ đối xử với tôi như thế? Sao chẳng cho tôi một cơ hội để giải thích dù tôi chẳng có lỗi gì?

    Anh đã thử thách sự kiên trì của tôi đến mức tôi phải từ bỏ sau hôm tôi đứng chờ anh suốt mấy tiếng đồng hồ dưới mưa. Hôm đó, tôi không dám vào công ty nên đứng chờ anh dưới đường. Tôi nhất định phải gặp anh. Ông trời dường như không thương tôi nên đổ mưa tầm tả và sấm sét đầy trời. Tôi tuyệt vọng đến nỗi đứng ngay dưới gốc một cây cổ thụ và mong một lưỡi sét nào đó đánh trúng mình.

    Thế nhưng lời cầu mong của tôi chẳng có ai chứng giám. Và hôm đó anh không đi làm. Tôi đã bị cơn mưa chiều quật ngã. Ba tôi xót con nên quát lên: “Nó đã như vậy rồi thì bỏ đi chớ níu giữ làm gì? Đàn ông gì thứ ấy?”.

    Nhưng tôi làm sao quên được anh khi chúng tôi đã có hơn 5 năm yêu thương sâu nặng và Khôi của tôi hoàn toàn không giống với những gì mà anh đang cư xử với tôi. Ngày xưa, chỉ cần tôi nhức đầu, sổ mũi là anh đã có mặt; tôi thèm ăn thứ gì thì dù ở đâu anh cũng tìm mua; những chiếc áo tôi mặc hầu hết là do anh chọn… Có lần đi chơi chung với công ty ở Phan Thiết, khi leo lên đồi cát, tôi than mỏi chân, anh đã cõng tôi đi… Và còn biết bao nhiêu điều tốt đẹp anh dành cho tôi mà càng nhớ, tôi càng không thể nào quên anh; càng không thể nào lý giải được sự từ bỏ đột ngột của anh…

    Tôi lại đến công ty tìm anh. Lần này người ta bảo anh đã xin nghỉ việc. Tôi quay về nhà trọ tìm anh, chủ nhà bảo anh đã trả nhà hơn 2 tuần lễ… Tôi gọi điện, chưa lần nào có tiếng chuông đổ… Trời ơi, thế này thì đúng là điên mất. Sao bỗng dưng anh lại mất tăm như vậy? Hay là vì tôi đã cho anh tất cả nên giờ này anh không còn yêu thương, tôn trọng tôi nữa?

    Tôi đã thề phải tìm cho được anh để nói với anh dù chỉ 1 câu… Cuối cùng thì trời đất cũng xót thương. Hôm tôi cùng đoàn công tác xã hội của các nghệ sĩ đến thăm bệnh nhi ung thư ở bệnh viện Ung bướu TP, tôi đã gặp anh. Tôi không tin vào mắt mình. Người đàn ông mà tôi trông thấy hoàn toàn khác với người đàn ông mà tôi từng biết trước đây. Chỉ có ánh mắt anh nhìn tôi là không thay đổi. Mới có 3 tháng mà anh xuống sức đến không nhận ra. Anh nhìn tôi, ánh mắt như vô hồn, giọng nghẹn đi: “Anh không muốn em khổ… Bác sĩ nói còn nước còn tát nhưng anh không hi vọng…”.

    Chỉ vì không muốn tôi khổ mà anh đã chọn cách cứa vào tim tôi một nhát dao. Giờ thì tôi đã rút được con dao ấy khỏi tim mình. “Em không dễ dàng đầu hàng đâu, anh đừng nói nữa”- tôi nắm chặt tay anh.

    Hôm ấy, tôi đưa anh về. Cô em gái của anh khóc kể với tôi: “Anh hai thương chị lắm, ngày nào cũng nhắc, ngày nào cũng lo cho chị, cũng hỏi không biết hôm nay chị như thế nào… Anh còn dặn em, nếu anh có chuyện gì thì không được báo tin cho chị biết sớm. Thời gian của anh bây giờ chỉ còn được tính từng ngày… Hôm trước trong lúc soạn đồ đạc của anh, em thấy cái này”.

    Cô bé đưa cho tôi chiếc hộp bên trong có đôi nhẫn cưới: “Chị cất làm kỷ niệm. Anh hai nói không còn dịp nào để đeo cho chị…”. Tôi nhìn trân trối cặp nhẫn cưới nằm cạnh nhau. Tờ hóa đơn trong đó ghi ngày 14 tháng 2 cách đây vừa tròn 5 năm… Anh đã nghĩ đến ngày chúng tôi nên vợ, nên chồng ngay khi nói lời yêu tôi…

    “Con sẽ cưới anh ấy”. Ba tôi lắc đầu nhè nhẹ nhưng không nói gì khi nghe tôi nói vậy. Còn mẹ tôi thì mắt đỏ hoe: “Con nghĩ cho kỹ rồi hãy quyết định”.

    Tôi đã quyết định trước khi nói với ba mẹ. Thế nhưng hầu như tất cả bạn bè tôi đều cho rằng “đó là một quyết định điên rồ vì chẳng ai lại đi cưới một người sắp chết”. Họ bảo tôi, nếu còn yêu thì cứ chăm sóc anh chu đáo cho đến những ngày cuối cùng, hà tất phải ràng buộc bằng một cuộc hôn nhân vô nghĩa...

    Ngay cả anh cũng nói với tôi như thế…
    Hạ Mi
     
    ong mật thích bài này.
  3. hung soa

    hung soa Quạt điện ThaiLand

    Tham gia:
    31/3/2010
    Bài viết:
    2,440
    Đã được thích:
    1,371
    Điểm thành tích:
    913
    Ðề: Sẽ chẳng là gì nếu thiếu nhau

    Đám cưới xúc động của chàng trai tật nguyền và cô dâu xinh đẹp
    (Dân trí) - Trưa 17/2, vùng quê miền biển Thạch Kim, huyện Lộc Hà (Hà Tĩnh) đã diễn ra một đám cưới như cổ tích. Chú rể là một chàng trai tật nguyền 37 tuổi, cao 68cm, nặng 12kg; cô dâu vừa tròn đôi mươi, xinh xắn, dễ thương.

    Chú rể trong đám cưới như cổ tích ấy là anh Đặng Hoàng Giáo – SN 1976, cao 68cm, cân nặng 12kg, đôi chân teo tóp, bại liệt vì nhiễm chất độc da cam - trú tại xóm Giang Hải, xã Thạch Kim, huyện Lộc Hà (Hà Tĩnh); cô dâu là chị Mai Thị Hiệp, SN 1991, một cô gái xinh xắn, dễ thương đến từ xã Nghĩa Trung, huyện Nghĩa Đàn, tỉnh Nghệ An.
    Nhiễm chất động chết người, sống được đã là một điều may mắn đối với người đàn ông tật nguyền Đặng Hoàng Giáo. Thế nên cái tin anh có người yêu, tổ chức đám cưới đầu xuân với một cô dâu xinh xắn khiến làng trên xóm dưới bàn tán xôn xao suốt nhiều tháng qua. Nhiều người háo hức chờ đợi ngày vui của người đàn ông bất hạnh ấy, để được tận mắt chứng kiến cô gái dũng cảm “liều” xây dựng lứa đôi với người chồng tật nguyền ấy.

    Đám cưới xúc động của chàng trai tật nguyền và cô dâu xinh đẹp
    Hàng trăm người dân, phần lớn trong số đó là bạn trẻ đứng chật kín đường chào đón cô dâu, chú rể trong đám cưới đặt biệt

    11h trưa, khi đoàn xe đưa chú rể và cô dâu từ huyện Nghĩa Đàn, Nghệ An về đến con đường đất chạy dọc bờ biển Thạch Kim, hàng trăm người đứng chật lối đi vỡ òa trong niềm xúc động khi chứng kiến một tình yêu đẹp và đáng khâm phục. Cô dâu xinh xắn, rạng ngời, khuôn mặt luôn nở nụ cười tươi nhẹ nhàng bế chú rể lên chiếc xe lăn đã được kết hoa tân hôn rồi nhẹ bước đẩy xe lăn cho chú rể vượt qua con đường đông kín người dân đến chúc phúc.
    Những ai chứng kiến đám cưới cổ tích này đều không cầm được nước mắt, mừng cho chàng trai thiệt thòi lấy được vợ hiền, cảm phục cô gái trẻ mà dũng cảm với tình yêu của mình.

    Ngay tại buổi hôn lễ, đôi trẻ chia sẻ về cuộc tình nhiều sóng gió của mình. Anh Hoàng Giáo cho biết cuộc tình của họ bắt đầu từ cuộc điện thoại nhầm của cô dâu khi ấy đang phụ giúp việc nhà cho một người quen ở Hà Nội vào số máy của anh. Sau cuộc điện thoại đó, đôi bên chuyện trò qua lại và chỉ vài tuần sau đó, anh Giáo đã xin phép mẹ già đón xe ra Hà Nội gặp Hiệp. Lần gặp gỡ đầu tiên, Hiệp có chút bỡ ngỡ, bần thần, nhưng cô đã không cưỡng lại tình cảm sâu sắc của mình với chàng trai tật nguyền ấy. 8 tháng sau đó, họ tổ chức đám cưới dẫu biết cuộc sống phía trước sẽ có muôn vàn khó khăn.

    Có lẽ đây là đám cưới duy nhất ở Hà Tĩnh từ trước tới nay được nhiều "người dưng" tới chúc phúc và chia sẻ hạnh phúc như vậy.

    Xem clip đám cưới đầy cổ tích của chàng trai tật nguyền Đặng Hoàng Giáo và cô dâu xinh xắn, dễ thương Mai Thị Hiệp
    http://dantri.com.vn/su-kien/dam-cu...trai-tat-nguyen-va-co-dau-xinh-dep-697469.htm

    Văn Dũng – Huy Thái
     
    Sửa lần cuối: 18/2/2013
  4. hung soa

    hung soa Quạt điện ThaiLand

    Tham gia:
    31/3/2010
    Bài viết:
    2,440
    Đã được thích:
    1,371
    Điểm thành tích:
    913
    Ðề: Sẽ chẳng là gì nếu thiếu nhau

    Cảm động chuyện tình chàng trai nhờ em ruột làm… chú rể

    Theo Văn Tâm
    Gia đình & Xã hội


    Yêu nhau qua những lá thư suốt ba năm, cô nhân viên thẩm mỹ viện Nguyễn Thị Thùy Trang và chàng trai bị bại liệt Đặng Văn Tĩnh quyết định đi đến hôn nhân. Tuy nhiên, trong hôn lễ, người đến đón dâu, trao nhẫn cưới trong vai trò chú rể lại là em trai ruột của Tĩnh.

    Cả gia đình hạnh phúc bên nhau. Ảnh: T.G


    Tình yêu “ươm mầm” qua những cánh thư

    Lúc mới sinh ra, Đặng Văn Tĩnh (SN 1986, ở xóm Bắc Kênh Cầu, xã Đồng Than, huyện Yên Mỹ, tỉnh Hưng Yên), cũng như bao đứa trẻ khác, hoàn toàn khỏe mạnh. Nhưng đến năm Tĩnh lên bảy tuổi, một bi kịch bất ngờ đổ ập đến, khi cậu đột nhiên bị tê buốt chân tay rồi ngất đi. Sau lần đó, hai khớp tay của Tĩnh dần trở nên lỏng lẻo, mềm oặt, hai chân thì cứng lại không thể di chuyển. Hoảng hốt, gia đình đã đưa Tĩnh đi khắp các bệnh viện điều trị nhưng kết quả không như mong đợi. Từ một đứa trẻ khỏe mạnh, Tĩnh không cử động được, mọi sinh hoạt đều phải nhờ bàn tay của người thân.

    Tuy nhiên, đón nhận bi kịch xảy ra với mình, Tĩnh không buông xuôi mà cố gắng đấu tranh để vượt lên. Thời gian trôi qua, không chỉ động viên bản thân mình, anh còn thành lập câu lạc bộ Tỏa sáng ước mơ để giúp những người khuyết tật có được cuộc sống tốt đẹp. Khâm phục trước ý chí và nghị lực ấy, nhiều cô gái trong làng đã đem lòng yêu thương anh. Tuy nhiên, trải qua hai mối tình, Tĩnh đều thất bại bởi: “Gia đình nhà gái kiên quyết không chấp nhận con gái yêu và lấy một người tàn tật”.

    Tủi thân sau những đổ vỡ trong tình yêu, Tĩnh sống khép mình hơn. Có giai đoạn, chiếc radio trở thành người bạn thân thiết của Tĩnh. Hàng đêm, chàng trai lại bật đài, theo dõi chuyên mục “Cửa sổ tình yêu” của Đài tiếng nói Việt Nam (VOV) để lắng nghe những tâm sự, trải nghiệm về cuộc sống của giới trẻ. Trong một lần chia sẻ về cuộc đời mình trên chương trình của VOV, anh đã nhận được rất nhiều lời động viên, khích lệ tinh thần. Trong đó, có một cuộc điện thoại làm anh nhớ nhất từ miền Nam gọi ra của Nguyễn Thị Thùy Trang (SN 1988, quê ở Đồng Nai). Khâm phục trước ý chí, và nghị lực vươn lên của Tĩnh, Trang đã tìm cách nhắn tin, gọi điện hỏi thăm anh với tư cách là một người đồng cảm. “Khi nghe được những dòng tâm sự của anh Tĩnh trên sóng của kênh VOV, tôi rất khâm phục ý chí, nghị lực vươn lên của anh. Thời gian đầu, tôi coi anh Tĩnh như người bạn bình thường, sẵn sàng lắng nghe và chia sẻ với anh những khó khăn trong cuộc sống. Nhưng lâu rồi thành quen, hàng đêm, chúng tôi đều nhắn tin qua lại với nhau”, chị Trang kể lại.

    Tiếp lời chị Trang, anh Tĩnh cho biết: “Cũng chính từ đây, chúng tôi thư đi thư lại càng nhiều hơn, nói chuyện với nhau rất hợp. Thậm chí thấy chưa đủ, tôi còn nhờ em trai viết thư cho Trang để được nói chuyện dài hơn. “Suốt cả năm trời, hai đứa thư từ, nhắn tin không ngừng nghỉ. Và từ lúc nào, tôi đã đem lòng thương thầm, nhớ trộm cô gái ấy”, Tĩnh chia sẻ. Thế nhưng, đúng vào lúc tình cảm phát triển sâu nặng hơn, Tĩnh vỡ mộng khi biết Trang là cô gái hoàn toàn bình thường. Sự tự ti về khiếm khuyết bản thân khiến chàng trai trở nên e dè, thậm chí chủ động cắt đứt liên lạc. Song cuối cùng, lý trí không thắng nổi trái tim. Những xúc cảm nhớ nhung, những yêu thương dồn nén bấy lâu dội về cồn cào như sóng biển, sau một thời gian, anh quyết định bỏ qua mọi định, kiến ngỏ lời với cô gái. “Hôm đó, tôi còn nhớ rõ như in vào lúc 22h20, ngày 30 Tết năm 2011. Tôi đã nói với Trang: “Anh yêu em, cho anh một cơ hội bên em nhé”. Nói xong, tim tôi như ngừng đập, như nổ tung khi nhận được câu trả lời của Trang: “Em chờ đợi câu nói này của anh lâu lắm rồi anh có biết không”. Giọng anh Tĩnh tràn đầy hạnh phúc, khiến chúng tôi cứ ngỡ như câu chuyện vừa mới xảy ra ngày hôm qua vậy.
     
    Sửa lần cuối: 1/10/2013
  5. hung soa

    hung soa Quạt điện ThaiLand

    Tham gia:
    31/3/2010
    Bài viết:
    2,440
    Đã được thích:
    1,371
    Điểm thành tích:
    913
    Ðề: Sẽ chẳng là gì nếu thiếu nhau

    Cảm động chuyện tình chàng trai nhờ em ruột làm… chú rể
    (Tiếp theo)
    Em trai đóng thế anh trai làm chú rể

    Những cánh thư, những tin nhắn điện thoại đã nuôi dưỡng tình yêu của Trang và Tĩnh lớn dần theo năm tháng. Đến một ngày, Trang quyết định xin nghỉ công việc ở thẩm mỹ viện để ra thăm Tĩnh, cũng như gặp mặt gia đình người yêu. Chia sẻ với chúng tôi, chị Trang cho biết: “Vừa bước xuống sân bay, tôi cảm thấy rất xúc động khi người ra đón tôi lại là cha anh Tĩnh. Thấy hình ảnh của bác, tôi có cảm nhận như là những người thân thiết trong gia đình. Lúc đó, tôi đã có suy nghĩ mình nhất định phải trở thành con dâu của bác. Giây phút bước chân vào nhà, thấy anh Tĩnh nằm liệt trên giường mà trái tim tôi thắt lại. Tôi chạy ào lại ôm chầm lấy anh rồi cả hai cùng khóc lên như những đứa trẻ, trước sự ngạc nhiên của cả gia đình. Sau đó, anh Tĩnh quay lại hỏi tôi: “Gặp anh rồi, em có còn yêu anh nữa không. Tôi bảo: “Nếu như không yêu anh thì em đã không có mặt ở đây rồi, em mong anh hãy tin vào tình yêu của em, tin vào trái tim em…””.

    [image]http://dantri4.vcmedia.vn/I3KdHJtU0B3ELPKGaTLe/Image/2013/09/yeu1-cf85d.jpg[/image]
    Ảnh cưới của anh Tĩnh và chị Trang. Ảnh: T.G

    Cảm phục trước tình yêu của Trang dành cho Tĩnh, nhưng ông Đặng Văn Hải (bố đẻ Tĩnh) vẫn lo sợ. Muốn “giữ chân” người con dâu tương lai, ông Hải đã đề nghị hai người đi chụp ảnh cưới trước. Nhưng trái với dự liệu của ông, Trang không những không từ chối mà còn vồn vã nhận lời ngay. Nhớ lại chuyện cũ, ông Hải kể: “Vì thấy con dâu tôi là một người rất tốt, lại yêu thằng Tĩnh chân thành nên tôi muốn hai đứa nó tổ chức đám cưới luôn. Không phải tôi muốn đẩy trách nhiệm chăm sóc Tĩnh cho Trang, mà tôi lo sợ sẽ mất đi một người con dâu tốt như vậy”.

    Bàn đến chuyện cưới xin, anh Tĩnh bảo: “Lúc đó, tôi cũng muốn trực tiếp vào ra mắt bố mẹ Trang. Nhưng bản thân tôi như vậy, việc đi lại không thuận tiện. Cân nhắc mãi, tôi đành gọi điện xin cưới qua điện thoại. Lần đầu tiên, tôi rất khổ tâm. Bởi mặc dù Trang đã trình bày trước, song bên kia đầu dây, bố mẹ cô ấy vẫn một mực phản đối. Một phần, các cụ chưa biết tôi là người thế nào, phần khác vì e ngại chuyện con rể bị khuyết tật sẽ khiến Trang vất vả. Để thuyết phục, tôi phải nói đi nói lại với hai cụ, rằng: “Con tuy là người khuyết tật, nhưng trái tim con không khuyết tật. Mặc dù con nằm một chỗ không đi được nhưng con sẽ là một người chồng, một người cha đúng mực. Xin bố mẹ hãy tin con một lần, con sẽ không làm gánh nặng cho vợ con và sẽ chăm sóc được gia đình con bằng chính khả năng và nghị lực của mình”. Cảm phục nghị lực ấy, bố mẹ Trang cuối cùng cũng “xiêu lòng” chấp thuận.

     
    Sửa lần cuối: 1/10/2013
  6. hung soa

    hung soa Quạt điện ThaiLand

    Tham gia:
    31/3/2010
    Bài viết:
    2,440
    Đã được thích:
    1,371
    Điểm thành tích:
    913
    Ðề: Sẽ chẳng là gì nếu thiếu nhau

    Cảm động chuyện tình chàng trai nhờ em ruột làm… chú rể
    (Tiếp theo và hết)

    Phải rất vất vả mới thuyết phục được gia đình bên vợ cho cưới, tuy nhiên trong ngày hôn lễ chính thức, Tĩnh phải nhờ em trai thay thế mình làm chú rể. Không được con gái báo trước sự việc, ngay trong lễ thành hôn, bố mẹ Trang đã nổi giận. Lời ra tiếng vào, gia đình nhà gái thậm chí còn đòi hủy bỏ hôn lễ. Anh Tĩnh nhớ lại: “Khi gia đình tôi vào đón dâu mà chú rể lại không phải là tôi, gia đình vợ cho rằng tôi đã phản bội lòng tin của mọi người, bởi vậy mẹ vợ tôi nhất quyết không đồng ý, bất chấp gia đình tôi giải thích mọi điều hơn lẽ thiệt”. Cỗ thì nấu rồi, hàng xóm cũng đã đến chung vui, nhưng cô dâu chú rể thì không được xuất hiện. Mặc cho những cuộc điện thoại của tôi giải thích, bố mẹ vợ tôi nhất quyết từ chối. Lúc đó, bầu trời như sụp đổ, tôi thất vọng tràn trề. Mãi sau đó, nhờ hàng xóm láng giềng biết chuyện hết lời khuyên nhủ, động viên, bố mẹ vợ tôi mới chịu cho nhà trai rước dâu. Đến giờ phút này, khi con tôi chào đời đã được gần một năm, chúng tôi như vẫn còn đang trên mây vậy. Chúng tôi tự hứa với bản thân mình rằng, cách cám ơn mọi người và gia đình tốt nhất đó là phải sống sao cho hạnh phúc, cho trọn đạo vợ chồng, con cái…”.

    Vỡ òa trong hạnh phúc, cuối cùng họ đã có được một gia đình nhỏ, ấm áp và yên vui và một bé trai kháu khỉnh. “Tôi không ân hận khi cưới anh Tĩnh làm chồng. Từ cuộc sống của chúng tôi, tôi mong muốn xã hội hãy cởi mở hơn với người khuyết tật, thậm chí người khuyết tật có nhiều điểm mà người bình thường cần phải học tập. Cuộc sống của chúng tôi đã khẳng định điều đó”, Trang chia sẻ.

    Tàn nhưng không phế

    Với ước mong giúp đỡ người khuyết tật, năm 2011, câu lạc bộ “Tỏa sáng ước mơ” do Đặng Văn Tĩnh làm chủ nhiệm ra đời. Hơn 40 thành viên là hơn 40 số phận, hơn 40 cuộc đời khác nhau, nhưng họ có một điểm chung là nghị lực và mục đích sống vì cộng đồng. Đều đặn hàng tháng, các bạn dạo quanh các con phố từ Hưng Yên tới Hà Nội bán đĩa nhạc, bông tăm, và tổ chức chương trình ca nhạc gây quỹ từ thiện, do chính các thành viên trong nhóm sáng tác và biểu diễn. CLB cũng là chiếc cầu nối giữa những nhà hảo tâm với người khuyết tật, giúp nhiều người khiếm thị tìm được công việc thích hợp tại các cơ sở tẩm quất người mù.
     
    Sửa lần cuối: 1/10/2013
  7. hung soa

    hung soa Quạt điện ThaiLand

    Tham gia:
    31/3/2010
    Bài viết:
    2,440
    Đã được thích:
    1,371
    Điểm thành tích:
    913
    Ðề: Sẽ chẳng là gì nếu thiếu nhau

    Chúc gia đình của 2 em luôn tràn ngập tiếng cười, có nhiều niềm vui và vượt qua được mọi khó khăn trong cuộc sống.
     
    Sửa lần cuối: 10/9/2013
  8. mecun14410

    mecun14410 Thành viên kỳ cựu

    Tham gia:
    3/8/2013
    Bài viết:
    8,010
    Đã được thích:
    1,123
    Điểm thành tích:
    823
    Ðề: Sẽ chẳng là gì nếu thiếu nhau

    tình yeu đẹp như thế khó có trong cái thế giới này quá
     
  9. mecubi14

    mecubi14 v**r,zalo 0903290063

    Tham gia:
    17/10/2011
    Bài viết:
    18,771
    Đã được thích:
    3,114
    Điểm thành tích:
    2,113
    Ðề: Sẽ chẳng là gì nếu thiếu nhau

    tình yêu đẹp của họ đẹp và đáng ngưỡng mộ quá!chúc anh chị ấy sẽ mãi hạnh phúc bên nhau
     
    hung soa thích bài này.
  10. vi_vi2011

    vi_vi2011 Bôngytế cắt miếng p/vụ bé

    Tham gia:
    19/3/2013
    Bài viết:
    24,284
    Đã được thích:
    5,445
    Điểm thành tích:
    3,113
    Ðề: Sẽ chẳng là gì nếu thiếu nhau

    taonf những câu chuyện hay và ý nghĩa quá
     
    hung soa thích bài này.
  11. congaiyeu456

    congaiyeu456 Banned

    Tham gia:
    6/8/2013
    Bài viết:
    47
    Đã được thích:
    6
    Điểm thành tích:
    8
    Ðề: Sẽ chẳng là gì nếu thiếu nhau

    Tình yêu thật sự. Nó giúp cho chúng ta có thể vượt qua được khó khăn. Thật hiếm vì cuộc sống bây giờ hầu như là ..........
     
    hung soa thích bài này.
  12. hung soa

    hung soa Quạt điện ThaiLand

    Tham gia:
    31/3/2010
    Bài viết:
    2,440
    Đã được thích:
    1,371
    Điểm thành tích:
    913
    Ðề: Sẽ chẳng là gì nếu thiếu nhau

    Chuyện tình anh lính người Kinh và cô gái Sán Dìu

    http://doisong.vnexpress.net/tin-tu...inh-nguoi-kinh-va-co-gai-san-diu-2955364.html

    Mấy chục năm nay dưới chân Tam Đảo (Vĩnh Phúc), người dân vẫn nói về chuyện tình của anh pháo binh tên Phượng và cô sơn nữ tên Man. Đó là lần đầu tiên trong làng cô gái Sán Dìu lấy anh lính người Kinh.
    Làng thuốc trăm năm của người Sán Dìu
    Bài thuốc trị 'méo miệng' của người Sán Dìu
    "Sau hơn 10 năm rời Tam Đảo vào chiến trường miền Nam, khi trở về, chàng pháo thủ vẫn một lòng một dạ mong được cưới cô gái Sán Dìu Tam Đảo. Là lang y gia truyền, ngoài việc nhận ra đức tính thật thà của con rể tương lai, bà lang (mẹ cô gái) còn dựa vào sách tử vi để biết được anh pháo thủ sẽ là người duy nhất nối được nghiệp nhà mình...", chàng lính pháo thủ năm xưa, giờ đã là ông lão 79 tuổi, lật giở cuốn sách Bút ký lữ hành Tam Đảo, nói về chuyện tình yêu của mình.

    Ông Nguyễn Công Phượng sinh năm 1935 ở Mê Linh, Vĩnh Phúc. Năm 1959, ông là tiểu đội trưởng đơn vị pháo binh, đóng quân ở vùng Hồ Sơn, Tam Đảo. Địa bàn đóng quân là nơi định cư của các đồng bào dân tộc, người Sán Dìu chiếm số đông. Đêm đêm, anh lính vẫn được nghe những điệu soọng cô của lứa đôi trong vùng. Những bản giao duyên đó ngấm dần vào tâm hồn chàng lính, để anh hiểu đất, hiểu cái bụng của đồng bào.

    Một lần, chàng lính vào nhà bà lang nức tiếng trong vùng chơi. Tính tình vui vẻ, hay đùa tếu nên anh được lòng người lớn. Bà cụ nhận anh làm học trò, dạy cho nghề thuốc.

    anh2_1393212947.jpg
    Anh lính Nguyễn Công Phượng và người vợ Phó Thị Man những năm vừa cưới. Ảnh: NVCC.

    Nhà bà lang có cô con gái út tên Phó Thị Man (chữ út trong tiếng dân tộc là Man) khéo léo lại xinh đẹp nhất vùng. Tuổi 15, Man xinh xắn hơn trong bộ quần áo thổ cẩm của dân tộc. Nhiều trai bản để ý nhưng cô gái chỉ ngày ngày bám mẹ lên núi hái thuốc. Anh lính Phượng cũng không biết mình thầm thương, trộm nhớ con gái cưng của sư phụ từ lúc nào.

    Tới tuổi 19, Man xinh đẹp, trong trẻo như ánh trăng bên bìa rừng. Gia đình chọn cho cô lấy một thầy hiệu trưởng trường làng, đẹp trai, nhà con một. "Nhà tôi đã nhận lễ của người ta 20 đồng bạc trắng, 80 kg thịt lợn, 7 con gà trống thiến. Tất cả chỉ đợi đến ngày cưới", bà Man nhớ lại.

    Thời điểm này, ông Phượng vừa làm nhiệm vụ, vừa được cử đi học dưới Hà Nội. Sau khóa học về bản, ông Phượng nghe tin Man sắp lấy chồng. Sợ mất người yêu, ông liền nhờ người đến nhà mai mối. Mẹ Man thương cậu học trò đến mức ngay cả củ khoai luộc cũng dành phần, xem tử vi còn biết chỉ có ông Phượng mới làm rạng danh được nghề thuốc của tổ tiên, nên đồng ý. Tuy nhiên, những người anh của Man lại bắt cô phải lấy thầy giáo người Sán Dìu. Cô gái khó xử giữa mẹ và các anh.

    Bà Man tâm sự: "Ngày đó, mình có biết yêu là gì nên không biết chọn ai. Làng này chưa từng có ai lấy người Kinh cả, tôi cũng không dám làm trái ý anh nhưng vì thương bu nên đành trả lễ. Anh trai đã đánh, mắng tôi".

    Sau khi trả lễ, Man và ông Phượng chính thức qua lại. 5 năm yêu nhau chuyện tình của họ đủ viết cả một cuốn tiểu thuyết. Ông Phượng kể, thời mới yêu, mỗi lần tỏ tình, bà Man đều nói không biết chữ yêu là gì. Anh lính lại làm thơ, phổ nhạc, ngồi bên nhà hàng xóm đánh guitar vọng sang:

    Sau rặng núi mỗi khi trời tối
    Anh lặng ngồi ngắm gác nhìn sao
    Sao ngân lấp lánh trên cao
    Lòng anh lại thấy nao nao nhớ nàng
    Vầng dương vừa chiếu ánh vàng
    Nàng trong bộ cánh áo chàm đi chơi
    Nàng luôn hiện trước mặt tôi
    Mà sao tôi thấy xa vời như sao
    Đêm đêm tôi lại chiêm bao
    Thấy nàng như ánh hoa đào ngày xuân
    Dần dà tôi bước lại gần
    Thế rồi tôi lại tần ngần lặng im
    Nghe như trống đánh trong tim
    Bao lời tình nói tôi tìm chẳng ra
    Tôi đành phải cất lời ca
    Để nàng nghe thấy tiếng ca chân tình.

    baman.jpg
    Thiếu nữ Phó Thị Man xinh đẹp trong bộ quần áo thổ cẩm của dân tộc, và hát những điệu soọng cô rất hay. Ảnh: NVCC.


    Phan Dương
     
    Sửa lần cuối: 1/3/2014
  13. hung soa

    hung soa Quạt điện ThaiLand

    Tham gia:
    31/3/2010
    Bài viết:
    2,440
    Đã được thích:
    1,371
    Điểm thành tích:
    913
    Ðề: Sẽ chẳng là gì nếu thiếu nhau

    Chuyện tình anh lính người Kinh và cô gái Sán Dìu

    http://doisong.vnexpress.net/tin-tu...inh-nguoi-kinh-va-co-gai-san-diu-2955364.html
    (Tiếp theo)
    Để giữ người yêu, anh lính theo Man từ những buổi hội họp đến ra đồng, lên núi hái thuốc. Thân là trai đồng bằng, bước chân ông Phượng không vững bằng sơn nữ. Cùng người thương leo núi hái thuốc, không ít lần anh lính bị trượt ngã, Man xuống chân núi không thấy phải leo lên tìm.

    Ngày trẻ, bà Man làm trong hội phụ nữ, thường xuyên phải đi họp hành. Mỗi lần như vậy là chàng pháo binh lại đạp xe bám theo, canh chừng không cho trai làng tán tỉnh. Để lấy lòng họ hàng nhà Man, ông còn lên tận Tuyên Quang thuyết phục. Ai cũng quý cái sự chân thành, vui tính của ông, không còn phản đối tình yêu của họ.

    Năm 1967, hai người kết hôn. Vừa lấy nhau thì ông vào chiến đấu ở Khe Sanh (Quảng Trị). Nỗi nhớ nhung người vợ trẻ, đứa con thơ đã chấp cánh cả trăm bức thư gửi về:

    Trăm năm biết bấy nhiêu tình
    Giờ đây, anh vẫn đinh ninh trong lòng
    Trăm thương ngàn nhớ vạn mong
    Man ơi, anh vẫn để trong dạ này
    Cây rừng gió thổi còn lay
    Tình em, anh giữ đến ngày nào phai
    Đã đi phải đi đường dài
    Đã yêu, yêu mãi không ai sánh bằng
    Đã sống phải sống sao băng
    Đã yêu, yêu mãi chí bằng núi sông
    Man ơi! Có biết hay không
    Anh đây ngày tháng nhớ mong cùng chờ
    Nghẹn ngào viết một bài thơ
    Vượt ngàn gian khổ ta chờ đợi nhau
    Xóa tan hết những khổ đau
    Hẹn ngày ta sống bên nhau suốt đời.

    anh1_1393212964.jpg
    Nếu như ông Phượng giỏi về lý luận khám chữa bệnh thì bà Man lại nắm rõ từng đặc điểm vị thuốc của dân tộc mình. Ảnh: Phan Dương.

    Ông Phượng bồi hồi nhớ lại, mỗi lần viết thư phải che bớt ánh sáng của đèn pin, tránh bị địch phát hiện. Mỗi lần có ai ra Bắc ông lại gửi thư, có khi tới vài bức đã viết lâu dồn lại. Năm 1981, ông xuất ngũ, trở về quê vợ, theo nghề thuốc nam. Không chỉ nắm hết được các bài thuốc của mẹ vợ, ông còn đi học thêm để nâng cao tay nghề. Bà Man cũng thôi hoạt động xã hội, cùng chồng phát triển nghề thuốc, mở nhà thuốc nổi tiếng nhất vùng Tam Đảo.

    Người bệnh đến bốc thuốc cảm nhận được cái tâm chất phác của cặp lương y già, lại còn được vui cười bởi những cử chỉ yêu thương hồn hậu của ông bà. Trong khi bà cụ nói: "Ngày xưa, ông ấy theo bu tôi học thuốc, yêu tôi không nói. Lúc tôi sắp cưới, ông lại khóc lóc đòi bà gả mình cho ông". Ông lão đợi vợ ra ngoài mới nói: "Bà ấy nói thế thôi, chứ có mà yêu tôi đứ đừ...".

    Sống với nhau 50 năm, có 8 người con mà ông vẫn giữ cái tính đùa vui, tếu táo của người lính. Còn bà vẫn giữ cái bụng thật thà của người dân tộc.

    Phan Dương
     
  14. nam bo thit bo ngon

    nam bo thit bo ngon Thành viên kỳ cựu

    Tham gia:
    3/9/2013
    Bài viết:
    6,461
    Đã được thích:
    1,241
    Điểm thành tích:
    863
    Ðề: Sẽ chẳng là gì nếu thiếu nhau

    câu chuyện thật ý nghĩa, cảm ơn chị đã chia sẻ với mọi ng nhé ;)
     
    hung soa thích bài này.
  15. nhatchimai152

    nhatchimai152 Bắt đầu nổi tiếng

    Tham gia:
    20/5/2011
    Bài viết:
    2,570
    Đã được thích:
    309
    Điểm thành tích:
    173
    Ðề: Sẽ chẳng là gì nếu thiếu nhau

    Giàu có làm gì, vật chất địa vị làm gì.Đến cuối đời cũng chỉ mong thoải mái bình yên có mái ấm như thế này thôi
     
    hung soa thích bài này.
  16. hung soa

    hung soa Quạt điện ThaiLand

    Tham gia:
    31/3/2010
    Bài viết:
    2,440
    Đã được thích:
    1,371
    Điểm thành tích:
    913
    Ðề: Sẽ chẳng là gì nếu thiếu nhau

    .Hãy đọc và suy ngẫm ...................................................................................
     
  17. hung soa

    hung soa Quạt điện ThaiLand

    Tham gia:
    31/3/2010
    Bài viết:
    2,440
    Đã được thích:
    1,371
    Điểm thành tích:
    913
    Ðề: Sẽ chẳng là gì nếu thiếu nhau



    Gia đình

    Ai đi xa biết ý nghĩa gia đình
    Biết niềm vui trong từng cử chỉ
    Biết hạnh phúc phải đâu nào xa xỉ
    Một nụ cười cũng đủ ấm con tim…

    Giữ gia đình trong một góc riêng
    Để nhớ mong để âm thầm cầu nguyện:
    - Xin nụ cười đọng mãi trên môi mẹ
    Và nỗi buồn đừng hằn trán mặt cha…

    Gia đình gắn trong hình bóng quê nhà
    Nơi có mẹ cha có ông bà anh chị
    Có xóm giềng, bạn bè tri kỷ
    Luôn cạnh bên chia sẻ nỗi buồn vui …
     
    Sửa lần cuối: 1/10/2014
  18. hung soa

    hung soa Quạt điện ThaiLand

    Tham gia:
    31/3/2010
    Bài viết:
    2,440
    Đã được thích:
    1,371
    Điểm thành tích:
    913
    Ðề: Sẽ chẳng là gì nếu thiếu nhau

    FB Lệ Đắng

    Anh chẳng nhớ được đâu
    Những lỗi lầm
    Của anh và em
    Trong những lần giận nhau.
    Nhưng em ơi
    Anh nhớ!
    Nhớ lần đầu tiên mình quen biết
    Lần đầu tiên tay mình ở trong tay.
    Cả thế giới dường như vắng hết bóng người.
    Chỉ có mình em là xinh đẹp nhất.
    Và em ơi
    Anh nhớ!
    Nhớ lần cuối cùng mình gặp nhau.
    Và từ đó anh biết
    Biết rằng đã mãi mất em.
     
  19. hung soa

    hung soa Quạt điện ThaiLand

    Tham gia:
    31/3/2010
    Bài viết:
    2,440
    Đã được thích:
    1,371
    Điểm thành tích:
    913
    Ðề: Sẽ chẳng là gì nếu thiếu nhau

    [h=1]Phụ nữ muốn sống cho mình không dễ[/h]Nguồn Express
    Trái tim thường lỗi nhịp, nhưng nếu bỏ vợ vì yêu sẽ phải bỏ bao nhiêu lần vợ? Bỏ vợ xong rồi, lấy vợ mới, có chắc không yêu thêm một bông hoa dại dọc đường về?
    Sinh ra làm người đã khổ, làm phụ nữ lại càng khổ hơn. Phụ nữ vẫn hô hào nhau: “Hãy sống cho mình đi! Hãy vui chơi, hưởng thụ, chăm sóc cho chính bản thân trước đã”. Biết là thế nhưng làm đâu có phải chuyện dễ. Ai chăm con? Ai dạy chúng học bài? Ai cơm nước nhà cửa? Nếu may mắn bạn sẽ kiếm được một anh chồng biết chia sẻ việc nhà với vợ. Bạn sẽ dễ thở hơn nhưng không có nghĩa được rảnh rang đi chơi, lượn lờ bát phố, spa làm đẹp. Bạn sẽ có thời gian trồng thêm ít rau mầm, đưa thằng lớn đi học bơi, cho con bé đi học vẽ. May mắn chồng có đủ tiền để thuê người giúp việc thì họ cũng chẳng thể đảm đương được tất cả khối lượng công việc của bạn. Rồi chẳng may chồng mèo mỡ với người giúp việc, khéo vợ lại thành giúp việc, giúp việc lại thành vợ. Mệt lắm!
    Còn những đức lang quân có sở thích hướng ngoại đừng hy vọng gì. Nay anh đi đá bóng, mai anh đi nhậu, ngày kia anh đi uống cà phê, ngày kìa anh đi chơi cờ tướng, mọi việc ở nhà em “toàn quyền định đoạt’’. Thế thì có mà “Hãy sống cho mình” làm sao được, chả vàng mắt ra ấy chứ, thời gian đâu mà dành cho bản thân nhiều hơn?

    Chồng đi đá bóng muộn mới về, vợ cũng đi tập thẩm mỹ, mát xa làm đẹp, con nhỏ ở nhà ai trông? Ai chăm? Ai dạy học? Những bác ngoại tứ tuần có muốn sống cho mình một chút may ra còn được chứ chị em đang trong “độ tuổi sinh sản” mà muốn sống cho riêng mình hơi bị khó. Điện thoại, năm thay một cái; xe máy vài ba năm cũng nên thay một cái nhưng vợ chẳng có lý do gì để được thay mặc dù có xuống cấp, có đời sầu đến thế nào đi chăng nữa.

    Vậy là các anh, các bác ngao ngán cái món đồ cổ ở nhà, sinh ra khao khát những thứ mới lạ ở bên ngoài, ao ước được tự do, được sở hữu. Giống như những chú chuột chạy vòng quanh cánh đồng, thửa ruộng nào cũng mẩy bông, trĩu hạt, thửa ruộng nào cũng muốn khám phá, chạy hết ruộng nọ sang ruộng kia mà không hiểu rằng ruộng nào mà ruộng chẳng trồng lúa. Ăn xong thì cũng no, ăn mãi cũng chán như nhau cả thôi.
    Đàn bà cũng nên thông cảm cho chồng vì đàn ông đã có vợ như những hũ mật, thu hút kiến ong, cả ruồi nhặng. Anh ấy là đàn ông, có bản năng truyền sinh, tìm kiếm càng nhiều đối tác, nhân giống nguồn gene càng nhiều càng tốt nên chẳng trách được anh ta thích gái đẹp, mê phim sex, xây dựng bộ sưu tập. Chỉ trách mình lúc lấy chồng chẳng nghĩ cho kỹ, lấy chồng xong rồi cứ cắm cổ hy sinh vì chồng vì con.
    Anh ta càng chín chắn, phong độ, có tiền có quyền, có kinh nghiệm giường chiếu, có kỹ năng chinh phục, am hiểu tâm lý phụ nữ, nguy cơ người vợ bị mất chồng càng cao. Hỏi sao thanh niên chưa vợ đầy ra mà mấy em chưa chồng lại cứ thích lao vào những anh đàn ông có vợ. Đàn ông coi ngoại tình như đi đổi gió, còn đối với người vợ bị phản bội đó là một vết dao dâm, một vết thương thấu tim vĩnh viễn không bao giờ liền miệng. Dù tha thứ hay không người vợ vẫn phải chịu tổn thương và ám ảnh đến suốt cuộc đời.
    Nếu đã xác định lấy vợ lấy chồng, cùng nhau sinh con đẻ cái thì nên đặt giá trị gia đình và lợi ích chung lên trước, đừng bao giờ đặt lợi ích cá nhân, thú vui giải trí lên trước. Ai cũng sống vì mình, ai sẽ sống vì con, vì gia đình? Nếu không thể hy sinh cái tôi thì chỉ nên duy trì cuộc sống yêu đương, bồ bịch, không ràng buộc. Phụ nữ khổ bởi sau khi có con không thể bỏ con sống cho riêng mình, muốn bỏ chồng, muốn buông tay đấy nhưng đâu phải cứ nói buông là buông.

    Kết hôn rồi, nếu ngôi nhà chung là nhà gạch thì cả hai vợ chồng cùng làm thợ xây, sửa chữa, vôi ve, trám vá, xây dựng cho nó ngày càng trở nên vững chắc và đẹp đẽ. Còn nếu ngôi nhà chung là nhà gỗ thì cả hai lại phải chung tay làm thợ mộc để gìn giữ sao cho ấm ấp và chắc chắn. Nếu có chia tay với tập một, viết tiếp tập hai thì cũng có “kinh nghiệm xây dựng”, cũng sống hết mình vì gia đình. Mà có lấy mấy tập đi chăng nữa cũng phải sống với nhau, phải cãi nhau, thậm chí còn phải say nắng cảm gió nhiều nhiều lần nữa. Khối anh chồng sau khi bỏ vợ lại muốn quay về, đơn giản vì cô vợ mới “hóa ra cũng rứa”.
    Đã yêu nhau, lấy nhau, nếu chưa có con thì vì nhau, còn nếu có con rồi thì vì con, vì gia đình. Chứ lấy nhau vài năm, chồng phát hiện ra em đồng nghiệp mới là tình yêu đích thực, vợ lại thấy anh hàng xóm mới chính là nửa còn lại của cuộc đời mình thì chết. Sống bên nhau dăm năm, chồng nghe theo tiếng gọi của tình yêu, vợ đi theo tiếng gọi của trái tim, ngôi nhà cũ và những đứa trẻ ai sẽ chăm lo? Trái tim thường lỗi nhịp, cảm xúc bao giờ cũng đẹp đẽ, yêu không phải là cái tội nhưng nếu bỏ vợ vì yêu sẽ phải bỏ bao nhiêu lần vợ? Bỏ vợ xong rồi, lấy vợ mới, có chắc không yêu thêm một bông hoa dại dọc đường về?
    Đọc câu “Phụ nữ hãy sống cho chính mình” mà xót lòng. Sống cho mình kiểu gì đây? Cũng giống như câu “Không chịu được nữa thì hãy buông tay”. Tan nát cõi lòng đấy nhưng đâu phải cứ nói buông là buông. Đã sống cùng nhau hãy hướng trái tim về nhau, đừng coi hôn nhân như một trò đùa, bước vào rồi lại bước ra mà không hề có một chút nghĩ suy và trách nhiệm. Vợ chồng sống với nhau không chỉ vì yêu mà còn vì thương, không chỉ vì tình mà còn vì nghĩa, vì nể trọng. Cứ say nắng một em rồi lại muốn bỏ vợ, lại so sánh em của ngày hôm nay với vợ của ngày hôm nay thì nát bét. Sao không so sánh em với vợ của mình nhiều năm trước đó, người con gái đã trao cho anh cả tuổi xuân đã sống bên anh với biết bao hy sinh, tình nghĩa?
    Các em gái chưa chồng à, hãy suy nghĩ cho thật kỹ rồi mới bước chân vào ngôi nhà hôn nhân em nhé, kẻo rồi đến lúc có “Muốn sống cho mình” cũng cảm thấy khó khăn. Hãy lựa chọn cho mình một người đàn ông tốt, người có thể giúp em được “sống cho mình” ngoài những lúc dành cho chồng con. Đàn ông thân mến! Phụ nữ luôn có thể tự tạo cho mình một cuộc sống hạnh phúc nhưng những người vợ sẽ chỉ hạnh phúc khi người chồng luôn mong muốn cô ấy được hạnh phúc và làm mọi việc để vợ con mình được hạnh phúc.
    Theo Chanh Ngọt

     
  20. me-dautay

    me-dautay Thành viên nổi tiếng

    Tham gia:
    12/7/2013
    Bài viết:
    5,067
    Đã được thích:
    585
    Điểm thành tích:
    773
    Ðề: Sẽ chẳng là gì nếu thiếu nhau

    ngưỡng mộ anh chị quá, chúc achi luôn hp nhé
     
    hung soa thích bài này.

Chia sẻ trang này