Thông tin: Chú Ý: Một Câu Chuyện Hay Và Ý Nghĩa!

Thảo luận trong 'Các vấn đề giáo dục khác' bởi me3congai, 6/9/2010.

  1. me3congai

    me3congai ♥♥♥ Đồ cho bé yêu ♥♥♥

    Tham gia:
    11/11/2009
    Bài viết:
    11,458
    Đã được thích:
    4,267
    Điểm thành tích:
    2,063
    Ðề: Chú ý: Một câu chuyện hay và ý nghĩa!

    Cuộc sống thật ý nghĩa!!!

    Trước một toà nhà nọ, có một cậu bé bị mù ngồi đó với chiếc mũ phía trước và một tấm bảng ghi:“Tôi bị mù, xin mọi người hãy rủ lòng thương mà giúp đỡ tôi”.

    Trong chiếc mũ của cậu bé lúc ấy chỉ có vài xu. Bỗng một người đàn ông đi ngang qua, ông đã lấy một vài đồng xu từ chiếc ví của mình ra và bỏ chúng vào chiếc mũ của cậu bé. Sau đó, ông cầm tấm bảng lên, chùi hết dòng chữ và viết lại một tấm bảng khác. Rồi ông đặt tấm bảng trở lại chỗ cũ để mọi người đi ngang qua sẽ dễ dàng nhìn thấy dòng chữ mới này.

    Chẳng mấy chốc, chiếc mũ của cậu bé bỗng đầy tiền. Ngừơi nào đi ngang qua cũng ghé vào cho cậu vài đồng. Buổi chiều hôm đó, người đàn ông đã ghi lạitấm bảng đến để xem mọi việc như thế nào. Cậu bé nhận ra những bước chân của ông nên liền hỏi: “Chú là người đã viết lại tấm bảng cho cháu vào sáng nay phải không? Chú đã viết gì thế?”

    Người đàn ông nói: “Chú chỉ viết sự thật. Chú chỉ viết lại những gì cháu viết nhưng theo một cách khác!”

    Người đàn ông đó đã viết: “Hôm nay là một ngày thật đẹp, nhưng tôi không thể thấy điều đó được”.

    Bạn nghĩ tấm bảng đầu tiên và tấm bảng thứ hai đều có nội dung giống nhau?

    Tất nhiên, cả hai tấm bảng đều nói cho mọi người biết rằng cậu bé bị mù. Nhưng tấm bảng đầu tiên chỉ nói một cách đơn giản là cậu bé bị mù. Còn tấm bảng thứ hai nói với mọi người rằng họ rất may mắn khi nhìn thấy được cuộc sống hôm nay thật đẹp. Và tấm bảng thứ hai đã mang lại hiệu quả cao hơn.


    Từ câu chuyện tôi rút ra được bài học cho bản thân mình:
    - Hãy cám ơn những gì bạn đang có.
    - Hãy biết sáng tạo và đổi mới.
    - Hãy sống hết mình, đừng bao giờ hối tiếc. Khi cuộc sống làm cho bạn có 100 lý do để khóc, thì cuộc sống cũng sẽ mang lại cho bạn 1000 lý do để cười.
    - Cuộc sống thật tuyệt vời nếu bạn biết cách sống như thế nào. Mỗi ngày có đẹp hay không thì đều tuỳ thuộc vào bạn.
     
    Đang tải...


  2. me3congai

    me3congai ♥♥♥ Đồ cho bé yêu ♥♥♥

    Tham gia:
    11/11/2009
    Bài viết:
    11,458
    Đã được thích:
    4,267
    Điểm thành tích:
    2,063
    Ðề: Chú ý: Một câu chuyện hay và ý nghĩa!

    Cái bình nứt...

    Một người Ấn Độ thường dùng hai cái bình lớn để gánh nước từ suối trở về nhà . Một trong hai cái bình này bị nứt và khi về đến nhà nước trong bình đã bị vơi đi một nữa.
    Cái bình nứt buồn bã , khổ sở vì khiếm khuyết của mình .
    Một ngày nọ , cái bình nứt nói với người chủ của mình :
    Tôi thấy thật xấu hổ khi mình không làm tròn công việc được giao . Vì tôi mà ông phải làm việc cực nhọc hơn . Người gánh nước nói bằng giọng cảm thông :
    Trên đường về , ngươi có để ý những luống hoa xinh đẹp kia không ?
    Dọc đường về , cái bình nứt trông thấy những bông hoa dễ thương đang hé nở dưới ánh mặt trời .

    Người gánh nước nói với nó : ngươi có thấy hoa chỉ mọc ở phía dưới đường của ngươi mà không phải là bên kia không? Ta biết khuyết điểm của ngươi . Vì vậy ta đã gieo những hạt hoa bên đó , và mỗi ngày ngươi đã tưới nước cho chúng . Hai năm qua ta đã hái những bông hoa này để tặng mọi người và làm đẹp cho căn nhà chúng ta .

    Không ai trong chúng ta hoàn thiện hết.

    Hãy chiêm nghiệm ý nghĩa của cái bình .

    Đừng sợ khuyết điểm mà hãy tìm sức mạnh trong chính khuyết điểm của mình.
     
  3. me3congai

    me3congai ♥♥♥ Đồ cho bé yêu ♥♥♥

    Tham gia:
    11/11/2009
    Bài viết:
    11,458
    Đã được thích:
    4,267
    Điểm thành tích:
    2,063
    Ðề: Chú ý: Một câu chuyện hay và ý nghĩa!

    Cậu bé và vết trầy xước trên xe!!!

    Một chàng thanh niên trẻ và thành đạt đang ngao du trên phố bằng chiếc xe Jaguar mới. Anh ta đi khá nhanh nhưng vẫn tò mò quan sát mấy đứa trẻ con đang ném thứ gì đó từ bãi đỗ xe. Bất chợt…

    Anh thoáng thấy có vật vừa ném vào xe mình. Dừng xe ngay lập tức, nhưng anh không thấy có một ai.
    Thay vào đó là vết tích của một viên gạch đã đập mạnh vào bên cạnh cánh cửa chiếc Jaguar. Đạp phanh, lái chiếc Jaguar quay trở lại nơi mà viên gạch đã được ném ra, người lái xe giận dữ nhảy ra ngoài. Anh ta tóm lấy cậu bé gần nhất và đẩy cậu sát lại chỗ đỗ ô tô, quát lớn:


    “Viên gạch này là sao và mày là ai? Mày vừa làm cái quái quỷ gì thế? Đó là cái ô tô mới và viên gạch mày ném sẽ khiến tao phải mất rất nhiều tiền để sửa nó. Mày có biết điều đó không? Tại sao mày lại làm vậy?”.


    Cậu bé có vẻ hoảng sợ: “Cháu thực sự xin lỗi... Nhưng cháu không biết làm cách nào khác. Cháu đã ném viên gạch vì không một ai dừng lại giúp cháu cả”.

    Những giọt nước mắt bắt đầu chảy dài xuống mặt và cằm cậu bé, cậu chỉ vào chỗ khuất bãi đỗ xe gần đó.

    “Kia là anh trai cháu”, cậu nói. “Anh ấy bị chệch bánh xe lăn và ngã ra lề đường nhưng cháu thì không thể nào đỡ nổi anh ấy lên”.

    Nước mắt trực trào ra, cậu bé hỏi người thanh niên còn đang ngỡ ngàng: “Ông có thể giúp cháu đưa anh ấy trở lại xe lăn không ạ? Anh ấy bị thương, anh ấy quá nặng đối với cháu”.

    Không nói nên lời, người lái xe vội vã chạy ngay đến và nâng cậu bé tàn tật lên lại chiếc xe lăn. Sau đó, lại gần chiếc Jaguar, anh sờ tay vào vết xước. Vết cắt còn mới, nhưng một thoáng trong đầu, anh thấy, thực ra thì cũng chưa đến mức quá tệ.


    “Cám ơn ông. Chúa sẽ ban phước lành cho ông”. Đứa trẻ xúc động nói với người lạ mặt.

    Sửng sốt trước thái độ của đứa trẻ, chàng thanh niên nhìn theo đứa trẻ đẩy chiếc xe lăn xuống vỉa hè hướng về nhà của nó.


    Nhìn lại chiếc Jaguar, sự hư hại rất dễ nhận thấy nhưng anh không bao giờ băn khoăn đến chuyện sửa chữa vết lõm ở cạnh cửa nữa. Anh sẽ giữ vết lõm đó để nhắc nhở mình rằng: “Đừng đi qua cuộc sống quá nhanh, và nếu có ai đó ném đá vào bạn thì hãy khoan tức giận, rất có thể họ đang cần bạn giúp đỡ”.
     
  4. phuongedu

    phuongedu

    Tham gia:
    5/4/2010
    Bài viết:
    21,134
    Đã được thích:
    7,441
    Điểm thành tích:
    3,063
    Ðề: Chú ý: Một câu chuyện hay và ý nghĩa!


    - Hãy cám ơn những gì bạn đang có.
    - Hãy biết sáng tạo và đổi mới.
    - Hãy sống hết mình, đừng bao giờ hối tiếc. Khi cuộc sống làm cho bạn có 100 lý do để khóc, thì cuộc sống cũng sẽ mang lại cho bạn 1000 lý do để cười.
    - Cuộc sống thật tuyệt vời nếu bạn biết cách sống như thế nào. Mỗi ngày có đẹp hay không thì đều tuỳ thuộc vào bạn.
    [/SIZE][/B][/QUOTE]

    [/COLOR]

    tôi thích những câu này, chẳng mấy khi ngồi ngẫm lại nhiều thứ và lại thấy mỉm cười sống tiếp 1 cách tích cực hơn.
    tui đang thắc mắc là bà post vào nhà, cho các mẹ trẻ cùng đọc và suy ngẫm 1 chút, coi như là chia sẻ những điều mình thấy hay, bà ok thì tôi dẫn link vào đó nhé, tất nhiên là nếu bà ok, PM tôi nhé.
     
    homelytuthuc thích.
  5. lion queen

    lion queen I'm fine without you

    Tham gia:
    9/6/2009
    Bài viết:
    32,931
    Đã được thích:
    7,892
    Điểm thành tích:
    3,063
    Ðề: Chú ý: Một câu chuyện hay và ý nghĩa!

    Ý nghĩa quá! Hãy sáng tạo và đổi mới! Đúng thế!
     
  6. me3congai

    me3congai ♥♥♥ Đồ cho bé yêu ♥♥♥

    Tham gia:
    11/11/2009
    Bài viết:
    11,458
    Đã được thích:
    4,267
    Điểm thành tích:
    2,063
    Ðề: Chú ý: Một câu chuyện hay và ý nghĩa!

    [/COLOR]

    tôi thích những câu này, chẳng mấy khi ngồi ngẫm lại nhiều thứ và lại thấy mỉm cười sống tiếp 1 cách tích cực hơn.
    tui đang thắc mắc là bà post vào nhà, cho các mẹ trẻ cùng đọc và suy ngẫm 1 chút, coi như là chia sẻ những điều mình thấy hay, bà ok thì tôi dẫn link vào đó nhé, tất nhiên là nếu bà ok, PM tôi nhé.[/QUOTE]

    Thôi bà ah, tôi muốn để riêng topic này ở đây, ai có tâm huyết và yêu thích thì vào đọc, tôI ko muốn dẫn link vào CLB HCB đâu, Thanks bà nhé
     
    Sửa lần cuối: 10/9/2010
    thomui thích bài này.
  7. Mimosa2009

    Mimosa2009 www.shopmisa.com

    Tham gia:
    2/9/2009
    Bài viết:
    5,950
    Đã được thích:
    1,467
    Điểm thành tích:
    913
    Ðề: Chú ý: Một câu chuyện hay và ý nghĩa!

    “Hôm nay là một ngày thật đẹp, nhưng tôi không thể thấy điều đó được”.

    Vì vậy những người đang được hưởng những cái đẹp đó là đang rất hạnh phúc. Nên chia sẻ giúp đỡ lại với người mù kia. Thật là sâu sắc.
     
    thomuime3congai thích.
  8. nguoitriam_13

    nguoitriam_13 Thần Phong Trảm

    Tham gia:
    24/6/2010
    Bài viết:
    722
    Đã được thích:
    180
    Điểm thành tích:
    83
    Ðề: Chú ý: Một câu chuyện hay và ý nghĩa!

    "Hôm nay là một ngày thật đẹp, ước gì tôi có thể thấy được điều đó."
    Có khi sẽ đc ai đó đưa đi chữa bệnh cũng nên.
     
    me3congai thích bài này.
  9. me3congai

    me3congai ♥♥♥ Đồ cho bé yêu ♥♥♥

    Tham gia:
    11/11/2009
    Bài viết:
    11,458
    Đã được thích:
    4,267
    Điểm thành tích:
    2,063
    Ðề: Chú ý: Một câu chuyện hay và ý nghĩa!

    hờ hờ .
     
  10. sieuthiphanmemhoctap

    sieuthiphanmemhoctap Thành viên mới

    Tham gia:
    10/9/2010
    Bài viết:
    20
    Đã được thích:
    3
    Điểm thành tích:
    3
    Ðề: Chú ý: Một câu chuyện hay và ý nghĩa!

    hay quá, các mẹ post thêm nhiều bài hay nữa cho em học hỏi nhé
     
    thomuime3congai thích.
  11. MeCuaTit

    MeCuaTit Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    11/1/2009
    Bài viết:
    1,048
    Đã được thích:
    103
    Điểm thành tích:
    103
    Ðề: Chú ý: Một câu chuyện hay và ý nghĩa!

    hay nhỉ, xúc động quá, đọc 1 lèo từ đầu đến cuối, cám ơn mẹ 3g nhé.
     
    thomui, tuthucme3congai thích.
  12. me3congai

    me3congai ♥♥♥ Đồ cho bé yêu ♥♥♥

    Tham gia:
    11/11/2009
    Bài viết:
    11,458
    Đã được thích:
    4,267
    Điểm thành tích:
    2,063
    Ðề: Chú ý: Một câu chuyện hay và ý nghĩa!

    Hạnh phúc ở dưới chân !!!

    Đôi khi con người ta cứ mải mê lao mình vào cuộc kiếm tìm hạnh phúc để rồi có lúc chợt nhận ra rằng hạnh phúc đang ở ngay dưới chân mình nhưng lại không có đủ can đảm và không đủ dũng cảm để cúi xuống nhặt nó lên…

    Trên thảo nguyên bát ngát, Cây và Cỏ luôn ở bên nhau, đồng hành và thân thiết. Ngọn cỏ non đẹp dịu dàng như một nàng thiếu nữ đang uốn mình mềm mại với chiếc áo dài tha thướt xanh màu ngọc biếc, giản đơn và quyến rũ…

    Cây cao lớn, sừng sững tựa một chàng trai lực lưỡng đang vươn những cánh tay dài chắc chắn, trải rộng tán lá khỏe mạnh ra xung quanh như bao bọc, chở che, như ôm lấy Cỏ vào lòng. Đầm ấm…

    Cuộc sống cứ thế lặng lẽ trôi. Đến một ngày trời xanh hửng nắng, gió mát vi vu thổi, những áng mây trắng trôi bồng bềnh, phiêu lãng ở trên cao. Cây mơ màng, đưa mắt ngước nhìn lên phía những vì sao và nghĩ: “Đẹp quá, nơi đó phải chăng là thiên đàng?”. Cây quyết định sẽ đi đến đó, quyết định rời bỏ ngọn Cỏ, vươn cao mình lên phía những vì sao.

    “Anh đi đâu vậy ?” - Cỏ cất tiếng hỏi khẽ.

    “Tôi đi tìm những vì sao hạnh phúc” - Cây lạnh lùng đáp và cất bước ra đi. Cỏ im lặng nhìn theo, cúi đầu không nói. Cỏ ở lại một mình nơi triền đất thảo nguyên rộng lớn, còn Cây thì ngày càng vút cao và những cành lá ngày càng vươn xa. Bởi vì Cây mong một ngày đi đến bầu trời cao. Bởi vì Cây mơ ước một ngày được gặp các vì sao ngời sáng…

    Khoảng cách của Cây và Cỏ cũng ngày càng xa hơn…

    Cuộc sống lặng lẽ trôi đi. Cho đến một ngày, Cây đã trở thành bậc đại thụ sừng sững giữa thảo nguyên bát ngát nhưng vẫn chưa với được những vì sao cho riêng mình… Cỏ cũng không còn màu xanh nữa mà trở nên vàng úa, và lặng lẽ ở phía dưới cây cao.

    Cây bắt đầu mệt mỏi nhận ra rằng mình không thể đi đến cái nơi bản thân vẫn cho là thiên đường hạnh phúc. Cây hối hận nhìn xuống phía dưới. Cỏ vẫn ngồi đó, vẫn đang vui đùa với những cánh hoa, vẫn đang thướt tha cùng muôn loài bướm.

    Cây chợt cảm thấy nuối tiếc, hối hận khi hiểu: Hạnh phúc chính là điều mà Cây đã từng có và đánh mất. Cây buồn, nỗi buồn không thể nói cùng ai…

    “Cây ở trên đó thế nào?” - Một ngày Cỏ cất tiếng hỏi thăm.

    “Mọi thứ ở đây đều tốt. Được làm bạn với Gió và nghe tiếng chim hót líu lo. Cuộc sống muôn màu và rất là vui vẻ” - Cây ngẩng cao đầu trả lời ngọn Cỏ.

    “Vậy là Cây đã tìm thấy những vì sao hạnh phúc ?” - Cỏ nhìn Cây hỏi tiếp.

    Cây gật đầu đưa mắt nhìn Cỏ rồi khẽ mỉm cười quay đi, ngẩng cao đầu hướng về phía các vì sao lơ đãng. Không phải vì Cây muốn tiếp tục đi tìm hạnh phúc mà đơn giản, Cây đang cố tránh một ánh mắt nhìn. Vì Cây đang nói dối! Vì Cây biết mình cô độc. Vì Gió chỉ đến rồi Gió lại đi. Gió bỏ Cây ở lại và lả lơi thổi mãi chứ không bao giờ dừng lại. Và Chim cũng vậy, Chim không thể ở đó hót mãi cho Cây nghe.

    Cây biết Cây là kẻ cô đơn nhưng cái bản tính kiêu căng vốn có đã không cho phép Cây hạ độ cao, thừa nhận sự nuối tiếc. Cây sợ phải xấu hổ, sợ tỏ ra mình yếu đuối. Vì thế, Cây mãi ngẩng cao đầu và không chịu nhìn xuống…

    Cuộc sống lại lặng lẽ trôi đi… Cho đến một ngày, Bão đến! Cây đương đầu chống chọi. Bão gào rú, Cây ngả nghiêng rung chuyển. Bão thổi mạnh, Cây bật gốc lung lay. Bão cười, Bão đẩy nhẹ, Cây ngã xuống đổ gục, nằm yên trên thảo nguyên lạnh lẽo… Cây kiệt sức, lịm đi.

    Hôm sau Bão hết, trời xanh lại hừng sáng. Cây mở mắt nhìn lên, bầu trời xa vời vợi, nhưng màu xanh của Cỏ thì lại thật gần, và ấm áp.

    Cây chết, cỏ mọc xung quanh. Một thời gian sau nơi cây đổ xuống mọc lên một loài cây lạ. Và người ta đặt cho nó tên là cây Xấu Hổ. Một cây Xấu Hổ với cỏ mọc xung quanh.
     
  13. me3congai

    me3congai ♥♥♥ Đồ cho bé yêu ♥♥♥

    Tham gia:
    11/11/2009
    Bài viết:
    11,458
    Đã được thích:
    4,267
    Điểm thành tích:
    2,063
    Ðề: Chú ý: Một câu chuyện hay và ý nghĩa!

    5 phút

    Trong công viên, trên ghế dài gần sân chơi thể thao, người phụ nữ ngồi cạnh người đàn ông.

    - Con trai tôi kìa - Người phụ nữ nói và bà chỉ một cậu bé mặc áo đỏ đang chơi cầu trượt.

    - Nó xinh thật - Người đàn ông cười, rồi nói - Còn kia là con gái tôi. Cháu mặc chiếc váy màu trắng và đang đi xe đạp. - Rối ông nhìn đồng hồ, cất tiếng gọi cô con gái - Melissa, đến giờ về rồi !

    Cô bé vòi vĩnh :

    - Năm phút nữa thôi bố nhé ! Chỉ năm phút thôi mà !

    Ông bố gật đầu và Melissa tiếp tục chạy xe một cách thích thú. Năm phút trôi qua và ông lại gọi con. Lại một lần nữa Melissa nài nỉ :

    - Bố ơi, năm phút nữa nhé !

    Ông bố cười rộng lượng. Người phụ nữ ngồi cạnh cũng mỉm cười và khen ông :

    - Anh đúng là một ông bố dễ tính và kiên nhẫn.

    Người đàn ông cười thật buồn và kể :

    - Con trai lớn của tôi, Tommy, đã mất trong một tai nạn giao thông vào năm ngoái khi đang tập xe ở gần đây. Tôi chưa bao giờ có nhiều thời gian dành cho cháu dù chỉ là năm phút. Tôi không bao giờ muốn lập lại lỗi lầm đó với Melissa. Melissa nghĩ là cháu có thêm năm phút để chạy xe, nhưng thực sự thì tôi mới là người có thêm năm phút để nhìn cháu chơi đùa.

    Cuộc sống là tạo ra những khoảnh khắc hạnh phúc cho chính mình. Vậy niềm hạnh phúc nhất của bạn là gì ? Hãy dành năm phút mỗi ngày cho người mà bạn thương yêu. Hãy tin rằng điều đó cũng sẽ đem lại hạnh phúc cho chính bạn...
     
  14. me3congai

    me3congai ♥♥♥ Đồ cho bé yêu ♥♥♥

    Tham gia:
    11/11/2009
    Bài viết:
    11,458
    Đã được thích:
    4,267
    Điểm thành tích:
    2,063
    Ðề: Chú ý: Một câu chuyện hay và ý nghĩa!

    Một người đàn ông đi dạo trong khu rừng vắng bỗng bị một con gấu hung dữ rượt đuổi. Ông liền chạy một mạch về phía trước nhưng phải dừng lại khi gặp vách đá ngay sườn núi. Thấy không còn cách nào khác, ông quyết định liều nhảy xuống hẻm núi phía dưới. May mắn thay, ông kịp trông thấy một cây nho ngay bờ vách đá đủ dài để ông leo xuống đất. Ông liền chạy vội đến và cẩn thận bám cành nho leo xuống. Leo được nửa đường, ông nhìn xuống thì thấy một con gấu khác đang chờ ông dưới đất. Ngước nhìn lên ông lại thấy hai con chuột đang gặm dần cành nho ông đang bám vào. Trong lúc bức bối tìm cách thoát thân thì ông phát hiện một cây dâu mọc thẳng đứng ở bờ đá đang trĩu nặng những quả dâu to tròn và đỏ mọng. Ông liền hái ngay một trái ăn và nhận thấy rằng đây là loại dâu ngon nhất mà ông từng thưởng thức.

    Cuộc sống cũng như câu chuyện ngụ ngôn trên : luôn có một con gấu đuổi theo sau lưng và một con gấu cản lối đi phía trước bạn; rồi thỉnh thoảng bạn cũng gặp những con chuột đáng ghét cứ muốn phá bĩnh sợi dây an toàn mà bạn đang níu giữ.Nhưng bất kể tất cả, những trái dâu ngọt lành nhất vẫn sẽ dành cho bạn trên suốt hành trình, chỉ cần bạn biết tin và thật sự sống với niềm tin của mình.


    Nghệ thuật sống không phải thể hiện ở việc bạn tìm cách chối bỏ khó khăn mà là ở việc bạn học cách trưởng thành từ những khó khăn đó - Maxwell Winston Stone
     
  15. me3congai

    me3congai ♥♥♥ Đồ cho bé yêu ♥♥♥

    Tham gia:
    11/11/2009
    Bài viết:
    11,458
    Đã được thích:
    4,267
    Điểm thành tích:
    2,063
    Ðề: Chú ý: Một câu chuyện hay và ý nghĩa!

    Câu chuyện 4 ngọn nến

    [​IMG]

    Trong phòng tối có 4 ngọn nến đang cháy. Xung quanh thật yên tĩnh, đến nỗi ta có thể nghe được tiếng thì thầm của chúng.

    Ngọn nến thứ nhất nói : TÔI LÀ HIỆN THÂN CỦA HOÀ BÌNH. Cuộc đời sẽ như thế nào nếu không có tôi? Tôi thực sự quan trọng cho mọi người.
    Ngọn nến thứ hai lên tiếng : CÒN TÔI LÀ HIỆN THÂN CỦA LÒNG TRUNG THÀNH. Hơn tất cả, mọi người đều phải cần đến tôi.
    Đến lượt mình, ngọn nến thứ ba : TÔI LÀ HIỆN THÂN CỦA TÌNH YÊU. Tôi mới thực sự quan trọng. Hãy thử xem cuộc sống sẽ như thế nào nếu thiếu đi tình yêu.

    Đột nhiên,
    Cánh cửa mở tung, một cậu bé chạy vào phòng. Một cơn gió ùa vào làm tắt cả ba ngọn nến. "Tại sao cả ba ngọn nến lại tắt" - cậu bé sửng sốt nói,
    Đến đây cậu bé oà lên khóc.

    Lúc này, ngọn nến thứ tư mới lên tiếng : Đừng lo lắng cậu bé. Khi tôi vẫn còn cháy thì vẫn có thể thắp sáng lại cả ba ngọn nến kia. Bởi vì : TÔI CHÍNH LÀ NIỀM HI VỌNG

    ...Lau những giọt nước mắt còn đọng lại, cậu bé lần lượt thắp sáng lại những ngọn nến vừa tắt.

    Ngọn lửa của HI VỌNG sẽ luôn đi cùng các bạn theo suốt cuộc đời.

    ... Khi giữ được HI VỌNG chúng ta có thể thắp sáng lại ngọn lửa của hoà bình, lòng trung thành và tình yêu!!

    ^^ ĐỪNG TỪ BỎ CON ĐƯỜNG ĐÃ CHỌN ^^
     
    Sửa lần cuối: 7/11/2010
  16. me3congai

    me3congai ♥♥♥ Đồ cho bé yêu ♥♥♥

    Tham gia:
    11/11/2009
    Bài viết:
    11,458
    Đã được thích:
    4,267
    Điểm thành tích:
    2,063
    Ðề: Chú ý: Một câu chuyện hay và ý nghĩa!

    Hai tình huống

    "Bài học hôm nay chúng ta tạm dừng tại đây. Cô có chút việc bận, chào các em...". Nói xong cô Lan xách cặp đi vào trong nhà, buổi học thêm kết thúc...

    Bỗng thu vào tầm mắt của Trang không phải cái nón hay quyển sách các bạn để quên, mà chính là chiếc ví trên bàn, trong đó có tiền học phí cô mới thu chiều nay.

    Bất chợt Trang nghĩ đến cảnh gia đình mình. Mẹ đang nằm trong bệnh viện chờ mổ, ba mất sớm, nhà chẳng dư giả chút nào, hai mẹ con Trang chỉ biết trông chờ vào đàn heo con và xe bán hủ tiếu của mẹ. Vậy mà...

    Nếu có số tiền kia, nhà sẽ không phải mượn tiền ngân hàng để chạy chữa cho mẹ, mẹ sẽ lành bệnh. Nhưng rồi cô sẽ ra sao khi mất đi số tiền ấy...?

    Còn nếu không mẹ vẫn ốm, nhà đã túng sẽ túng hơn, phải mượn tiền mà rồi việc học của nó sẽ có nguy cơ tạm ngưng...

    Trang tiến lại gần chiếc bàn, tay nó run run, nó sợ... nhưng vẫn cố gắng đưa tay lấy chiếc ví bỏ vào cặp và ra về...

    Dắt xe ra ngõ, Trang không dám quay đầu nhìn lại nhà cô.

    - Trang!

    Nó giật mình, cô gọi nó, chân tay nó run lẩy bẩy, áo ướt đẫm mồ hôi, mặt như tái nhợt...

    - Trang! Ở lại giúp cô một việc được chứ?

    - Dạ.. ạ... Có chuyện gì... vậy cô? Giọng nó lắp bắp, chưa lúc nào thấy sợ như lúc nào.

    - Ở lại giúp cô đưa cụ lên xe cứu thương đi bệnh viện.

    Trang chạy ngay vào trong nhà đỡ cô một tay đưa bà cụ ra xe cứu thương đang chờ trước cổng.

    - Cảm ơn Trang nhiều. Cô lên bệnh viện với bà. Em về nhà kẻo mẹ mong...

    - Dạ! -

    Trang cúi chào cô. Xe đi, nó quay trở lại lớp học, Trang mở cặp lấy chiếc ví để lại trên bàn đúng vị trí ban đầu. Trang hiểu rằng cô cũng cần chiếc ví ấy trong lúc này hơn bao giờ hết...
     
  17. mehu

    mehu Thành viên sắp chính thức

    Tham gia:
    18/12/2009
    Bài viết:
    104
    Đã được thích:
    139
    Điểm thành tích:
    43
    Ðề: Chú ý: Một câu chuyện hay và ý nghĩa!

    Một buổi tối mùa đông năm 1766, trong ngôi nhà gõ nhỏ ở ngoại ô thành Viên, người đầu bếp cũ của bà bá tước Tun - một ông lão mù - đang hấp hối. Nói cho đúng, đó cũng chẳng phải là nhà mà chỉ là một chiếc lều canh rách rưới ở sâu trong vườn. Khu vườn ngập những cành mục bị gió đánh gãy. Khi cành cây kêu răng rắc dưới mỗi bước đi thì con *** đực xích trong chuồng lại gầm gừ khe khẽ. Cũng như chủ mình, nó đang hấp hối vì tuổi già và giờ đây không còn sủa được nữa.
    Mấy năm về trước người đầu bếp già bị mù vì hơi nóng của bếp lò. Từ ấy, viên quản lý của bà bá tước cho ông lão ở trong túp lều canh và thỉnh thoảng cho ông vài lon flôrin.
    Ông lão ở với con là Maria, một cô gái độ tuổi mười tám. Đồ đạc trong lều vẻn vẹn có một cái giường, mấy chiếc ghế dài khập khiễng, một cái bàn thô, một số đồ sứ đã rạn nứt và một cái dương cầm kiểu cổ - tài sản độc nhất của Maria.
    Cái dương cầm đã cũ lắm, cũ đến nỗi mỗi khi có tiếng động vang lên ở chung quanh là những dây đàn lại rung lên khe khẽ hồi lâu. Người đầu bếp gọi đùa cái dương cầm là “anh gác của nhà ta”. Không ai có thể bước vào nhà mà không được cây đàn đón tiếp bằng một âm thanh run rẩy già yếu.
    Khi Maria đã làm xong việc lau mình cho người cha hấp hối, mặc chiếc áo sạch lạnh giá vào cho ông, ông lão bảo cô:
    - Cha không hề ưa bọn thầy tu và bọn nhà dòng. Vì vậy cha không thể mời cha xứ đến rửa tội, nhưng trước khi chết cha muốn cho lương tâm cha được trong sạch.
    - Vậy phải làm thế nào thưa cha? - Maria lo lắng hỏi.
    - Con hãy ra đường, - ông lão nói, - và mời người đầu tiên mà con gặp vào nhà để rửa tội cho một người đang hấp hối. Không ai nỡ từ chối con đâu.
    - Phố nhà thì vắng tanh... - Maria lẩm bẩm, với lấy khăn choàng lên đầu và bước ra.
    Nàng chạy qua khu vườn, khó nhọc mở cánh cổng sắt gỉ và dừng lại. Phố vắng. Gió lùa lá rụng chạy trên mặt đường và từ trên bầu trời đen tối những hạt mưa rơi lạnh lẽo.
    Maria đợi hồi lâu và nghe ngóng. Cuối cùng nàng cảm thấy có một người đi dọc theo hàng rào, vừa đi vừa hát. Nàng tiến lên mấy bước, va phải anh ta và kêu lên. Người đàn ông dừng lại, hỏi:
    - Ai vậy?
    Maria nắm tay người đàn ông và nàng run rẩy nói lại lời yêu cầu của cha mình.
    - Được rồi, - người đàn ông bình thản nói. - Mặc dù tôi không phải là thầy tu, nhưng không sao. Ta đi thôi.
    Họ bước vào nhà. Dưới ánh sáng của ngọn nến Maria nhìn thấy một người gầy gò bé nhỏ. Chàng vứt chiếc áo mưa ướt xuống ghế. Chàng ăn vận tao nhã và giản dị - ánh nến lấp lánh trên chiếc camiđôn(1) màu đen, trên khuy pha lê và cổ áo thêu ren.

    Người lạ mặt còn trẻ lắm. Chàng lắc đầu hệt như đứa con nít, sửa lại bộ tóc giả rắc phấn, nhanh nhẹn đẩy chiếc ghế đẩu lại bên giường rồi ngồi xuống, đầu hơi cúi, chăm chú và vui vẻ nhìn vào mặt người hấp hối.
    - Xin cụ cứ nói ! - Chàng bảo. - Rất có thể, với quyền lực không phải do trời, mà do nghệ thuật mà tôi phụng sự đã cho tôi, tôi sẽ làm cho những phút cuối cùng của cụ được thanh thản và cất đi gánh nặng đè lên tâm hồn cụ.
    - Tôi làm việc suốt đời cho tới khi bị mù, - ông lão lẩm bẩm và nắm tay người lạ mặt kéo lại gần mình hơn. - Và ai làm việc người đó không có thời giờ để phạm tội. Khi vợ tôi bị lao - vợ tôi tên là Mácta - thầy thuốc kê đơn cho nàng nhiều thứ thuốc đắt tiền, buộc phải cho nàng ăn kem sữa và vả khô, uống rượu vang hâm nóng, vì vậy tôi đã lấy trộm trong bộ đồ ăn của bá tước Tun một chiếc đĩa vàng nhỏ, đập vụn ra rồi đem bán. Bây giờ tôi rất khổ tâm khi nhớ lại việc này, và phải giấu con gái tôi: tôi đã dạy nó không đụng đến một hạt bụi trên bàn người khác.
    - Vậy chứ có ai trong những người hầu bá tước phu nhân bị vạ lây vì vụ đó không? - Người lạ mặt hỏi.
    - Thưa ngài, tôi xin thề là không có ai cả. - Ông lão trả lời và khóc. - Nếu tôi biết rằng vàng cũng chẳng cứu được Mácta thì tôi đã chẳng lấy trộm !
    - Tên cụ là gì? - Người lạ mặt hỏi.
    - Iôhan Mâye, thưa ngài.
    - Vậy thì thưa cụ Iôhan Mâye ! - Người lạ mặt nói và đặt tay lên đôi mắt mù của ông lão, - trước mọi người cụ không có tội. Việc cụ đã làm chẳng phải là tội lỗi, cũng chẳng phải là ăn trộm, ngược lại, có thể coi nó như một chiến công của tình yêu.
    - Amen ! - Ông lão nói khẽ.
    - Amen ! - Người lạ mặt nhắc lại. - Còn bây giờ, cụ hãy nói cho tôi biết ước nguyện cuối cùng của cụ.
    - Tôi muốn có người sẽ săn sóc Maria.
    - Tôi sẽ làm việc ấy. Cụ còn muốn gì nữa không?
    Người hấp hối bỗng mỉm cười và nói lớn:
    - Tôi muốn một lần nữa được nhìn thấy Mácta như buổi đầu tôi gặp nàng lúc còn trẻ. Nhìn thấy mặt trời và khu vườn cũ này khi nó nở hoa vào mùa xuân. Nhưng cái đó không thể nào có được, thưa ngài. Xin ngài đừng bực mình vì những lời lẽ ngu xuẩn đó. Bệnh tật đã làm cho tôi không còn sáng suốt.
    - Được, - người lạ mặt nói và đứng dậy. - Được, - chàng nhắc lại, đến gần chiếc dương cầm và ngồi xuống chiếc ghế đẩu kê trước đàn. - Được - lần thứ ba chàng nói lớn và bất thần tiếng đàn vút lên vang dội khắp lều như thể có hàng trăm viên pha lê rơi xuống sàn.
    - Cụ hãy nghe đây, - người lạ mặt nói. - Cụ hãy nghe và hãy nhìn đây.
    Chàng bắt đầu chơi. Về sau Maria nhớ lại khuôn mặt của người khách lạ khi phím đàn đầu tiên rung lên dưới tay chàng. Một sắc tái kỳ lạ phủ lên trán chàng và có một ngọn nến lung lay trong đôi mắt chợt tối đi của chàng.
    Lần đầu tiên sau nhiều năm chiếc dương cầm ca hết giọng. Tiếng đàn tràn ngập không riêng gian lều mà cả khu vườn. Con *** già bò ra khỏi chuồng, đầu ngả về một bên, nó chăm chú nghe, vẫy đuôi khe khẽ. Tuyết bắt đầu rơi, nhưng con *** chỉ ve vẩy đôi tai.
    - Tôi thấy rồi, thưa ngài ! - Ông lão nói và gắng gượng ngồi dậy. - Tôi thấy ngày tôi gặp Mácta và nàng vì ngượng ngùng đã đánh vỡ vò sữa. Lúc ấy vào mùa đông, ở trên núi. Bầu trời trong xanh như thủy tinh, và Mácta cười. Nàng cười, - ông lão nhắc lại, tai lắng nghe tiếng róc rách của cung đàn.
    Người lạ mặt chơi đàn, mắt nhìn vào cửa sổ tối om.
    - Còn bây giờ, - chàng hỏi, - cụ có nhìn thấy gì không?
    Ông lão im lặng nghe ngóng.
    - Chẳng lẽ cụ không nhìn thấy ư? - Người lạ mặt nói nhanh và vẫn tiếp tục chơi. - Đêm đang đen bỗng thành màu xanh thẫm rồi lại thành xanh lam, và ánh sáng ấm áp đã từ nơi nào trên cây cao kia chiếu xuống. Hoa trắng đang nở trên cành cây già cỗi trong vườn nhà cụ. Tôi cho đó là hoa táo mặc dù từ trong nhà này nhìn ra chúng giống hoa tuylip hơn. Cụ thấy không: tia nắng đầu tiên đã rơi xuống bức tường đá, sưởi ấm cho nó và từ đó hơi nước đang bốc lên. Chắc đó là do đám rêu ướt đẫm nước tuyết tan đang khô dần. Còn trời thì cứ cao lên mãi, xanh thêm mãi, đẹp thêm mãi, và trên thành Viên cổ kính của chúng ta từng đàn chim đang bay về phương bắc.
    - Tôi trông thấy tất cả những cái đó ! - Ông lão kêu lên.
    Bàn đạp rít lên khe khẽ và chiếc dương cầm cất cao giọng trịnh trọng như thể không phải chỉ riêng mình nó mà cả hàng trăm giọng hát vui mừng.
    - Không, thưa ngài, - Maria nói với người lạ mặt, - hoa đó không hề giống tuylip. Đó là những cây táo nở rộ trong một đêm.
    - Vâng, - người lạ mặt trả lời, - đó là hoa táo nhưng cánh của chúng rất to.
    - Mở cửa sổ ra, Maria ! - Ông lão bảo.
    Maria mở cửa sổ. Một luồng không khí lạnh ùa vào phòng. Người lạ mặt chơi rất khẽ và rất chậm.
    Ông lão ngã xuống gối, thở dốc, đôi tay quờ quạng trên tấm chắn. Maria chạy vội lại. Người lạ mặt ngừng chơi. Chàng ngồi lặng trước chiếc dương cầm như bị mê đi bởi tiếng nhạc của chính mình.
    Maria kêu lên. Người lạ mặt đứng dậy và bước đến bên giường bệnh. Ông lão vừa thở hổn hển vừa nói:
    - Tôi đã thấy tất cả, rõ như hồi trước đây. Nhưng tôi không muốn chết đi mà không được biết... tên. Tên ngài !
    - Tôi là Vônfgăng Amêđây Môza, - người lạ mặt trả lời.
    Maria lùi lại và cúi xuống, đầu gối gần sát đất, trước người nhạc sĩ vĩ đại.
    Khi nàng đứng thẳng lại thì ông lão đã qua đời. Bình minh cháy đỏ ngoài cửa sổ và trong ánh sáng ban mai, khu vườn đã phủ đầy hoa tuyết ướt.
     
  18. me3congai

    me3congai ♥♥♥ Đồ cho bé yêu ♥♥♥

    Tham gia:
    11/11/2009
    Bài viết:
    11,458
    Đã được thích:
    4,267
    Điểm thành tích:
    2,063
    Ðề: Chú ý: Một câu chuyện hay và ý nghĩa!

    Cho và Nhận

    Một hôm, một sinh viên trẻ có dịp đi dạo với giáo sư của mình. Vị giáo sư này vẫn thường được các sinh viên gọi thân mật bằng tên "người bạn của sinh viên" vì sự thân thiện và tốt bụng của ông đối với học sinh.

    Trên đường đi, hai người bắt gặp một đôi giày cũ nằm giữa đường. Họ cho rằng đó là đôi giày của một nông dân nghèo làm việc ở một cánh đồng gần bên, có lẽ ông ta đang chuẩn bị kết thúc ngày làm việc của mình.

    Anh sinh viên quay sang nói với vị giáo sư: "Chúng ta hãy thử trêu chọc người nông dân xem sao. Em sẽ giấu giày của ông ta rồi thầy và em cùng trốn vào sau những bụi cây kia để xem thái độ ông ta ra sao khi không tìm thấy đôi giày."

    Vị giáo sư ngăn lại: "Này, anh bạn trẻ, chúng ta đừng bao giờ đem những người nghèo ra để trêu chọc mua vui cho bản thân. Nhưng em là một sinh viên khá giả, em có thể tìm cho mình một niềm vui lớn hơn nhiều nhờ vào người nông dân này đấy. Em hãy đặt một đồng tiền vào mỗi chiếc giày của ông ta và chờ xem phản ứng ông ta ra sao."

    Người sinh viên làm như lời vị giáo sư chỉ dẫn, sau đó cả hai cùng trốn vào sau bụi cây gần đó.

    Chẳng mấy chốc người nông dân đã xong việc và băng qua cánh đồng đến nơi đặt giày và áo khoác của mình. Người nông dân vừa mặc áo khoác vừa xỏ chân vào một chiếc giày thì cảm thấy có vật gì cứng cứng bên trong, ông ta cúi xuống xem đó là vật gì và tìm thấy một đồng tiền. Sự kinh ngạc bàng hoàng hiện rõ trên gương mặt ông. Ông ta chăm chú nhìn đồng tiền, lật hai mặt đồng tiền qua lại và ngắm nhìn thật kỹ. Rồi ông nhìn khắp xung quanh nhưng chẳng thấy ai. Lúc bấy giờ ông bỏ đồng tiền vào túi, và tiếp tục xỏ chân vào chiếc giày còn lại. Sự ngạc nhiên của ông dường như được nhân lên gấp bội, khi ông tìm thấy đồng tiền thứ hai bên trong chiếc giày. Với cảm xúc tràn ngập trong lòng, người nông dân quì xuống, ngước mặt lên trời và đọc to lời cảm tạ chân thành của mình. Ông bày tỏ sự cảm tạ đối với bàn tay vô hình nhưng hào phóng đã đem lại một món quà đúng lúc, cứu giúp gia đình ông khỏi cảnh túng quẫn, người vợ bệnh tật không ai chăm sóc và đàn con đang thiếu ăn.

    Anh sinh viên lặng người đi vì xúc động, nước mắt giàn giụa. Vị giáo sư lên tiếng: "Bây giờ em có cảm thấy vui hơn lúc trước nếu như em đem ông ta ra làm trò đùa không?" Người thanh niên trả lời: "Giáo sư đã dạy cho em một bài học mà em sẽ không bao giờ quên. Đến bây giờ em mới hiểu được ý nghĩa thật sự của câu nói mà trước đây em không hiểu: "Cho đi là hạnh phúc hơn nhận về".
     
  19. me3congai

    me3congai ♥♥♥ Đồ cho bé yêu ♥♥♥

    Tham gia:
    11/11/2009
    Bài viết:
    11,458
    Đã được thích:
    4,267
    Điểm thành tích:
    2,063
    Ðề: Chú ý: Một câu chuyện hay và ý nghĩa!

    An hưởng cuộc đời

    Ngày xưa, có vị Hoàng Đế nọ muốn ban trọng ân cho một người cận thần. Nhà vua phán: "Ngươi có công lao rất lớn với ta. Kể từ cổng thành trở đi, ngươi phóng ngựa đi tới nơi nào ngươi dừng lại thì khoảng đất đó ta sẽ ban cho ngươi". Viên cận thần nhảy lên ngựa phóng đi, ra sức phóng ngựa để có được càng nhiều đất càng tốt. Người đó đi suốt ngày đêm, khi mệt và đói cũng không dám ngừng nghỉ vì muốn có nhiều đất. Tới một ngày kia, sức khoẻ kiệt quệ vì đói và mệt, hắn lả đi gần chết ở trong rừng. Hắn lẩm bẩm: "Tại sao ta tham lam quá độ vậy, ta tận sức để có được nhiều đất đai. Bây giờ thì gần chết rồi ta chỉ mong có được một thước đất để được chôn cất mà thôi!"

    Câu chuyện cổ kể trên cũng giống như cuộc đời của chúng tạ Hàng ngày, chúng ta gắng sức làm việc để mong có tiền tài, danh vọng và quyền thế. Chúng ta tận sức tới mức sao lãng sức khoẻ, đôi khi quên cả cuộc sống với gia đình, quên cả những cảnh đẹp thiên nhiên. Ngay cả trong những buổi họp bàn bè với danh nghĩa để giải trí, chúng ta vẫn có tư tưởng là sự giao thiệp sẽ có lợi cho việc tạo thêm tiền tài, danh vọng hay thế lực.

    Rồi một ngày kia nghĩ lại, chúng ta sẽ thấy những sự cố gắng đó vô nghĩa lý. Than ôi! Lúc đó thì ta không thể quay ngược kim đồng hồ được nữa, chúng ta đã bỏ mất dịp hưởng an lạc của cuộc đời một cách chân chính.


    Hãy sống tỉnh thức, để an hưởng cái đẹp của thiên nhiên, để tìm ra lẽ sống của cuộc đời.

    Cuộc đời rất mong manh, hãy an trú trong hiện tại.
     
  20. me3congai

    me3congai ♥♥♥ Đồ cho bé yêu ♥♥♥

    Tham gia:
    11/11/2009
    Bài viết:
    11,458
    Đã được thích:
    4,267
    Điểm thành tích:
    2,063
    Ðề: Chú ý: Một câu chuyện hay và ý nghĩa!

    Cây phiền muộn

    Người thợ mộc mà tôi thuê để giúp tu sửa lại căn nhà cũ nát, chấm dứt một ngày làm việc đầu tiên với không ít phiền muộn và bực dọc. Đầu tiên là cái mái ngói nhà đã khiến anh ta loay hoay mất cả giờ đồng hồ, sau đó đến trò "đình công" của cái máy cưa và chiếc xe tải cũ kỹ. Khi tôi lái xe đưa anh ta về nhà, anh ngồi im như thóc, chẳng buồn cười nói suốt cả chặng đường. Đến nơi, anh mời tôi ghé thăm gia đình anh.

    Khi chúng tôi đến gần của, anh đột nhiên dừng chân bên cạnh một thân cây thấp bé và đưa cả hai tay vuốt nhẹ lên đầu ngọn cây. Lúc cánh cửa nhà bật mở, tôi ngạc nhiên thấy anh biến đổi hẳn thành một người khác hẳn. Gương mặt sạm nắng của anh rạng rỡ nụ cười. Anh siết chặt hai đứa con nhỏ vào lòng và dịu dàng hôn vợ. Sau một hồi hàn huyên, anh đưa tôi ra xe trở về nhà. Khi chúng tôi đi ngang qua cây thấp bé gần cửa, sự tò mò thôi thúc tôi đã khiến tôi buột miệng hỏi về hành động ban nãy của anh.

    "Ồ! Đó là cây phiền muộn của tôi". Anh ta vui vẻ đáp. "Tôi biết mình không sao tránh khỏi những phiền toái trong công việc và chắc chắn rằng không nên đem về nhà những phiền toái ấy để gây khó chịu cho vợ con, những người đã đợi tôi cả một ngày dài. Vì vậy, mỗi khi buổi chiều về nhà, tôi đã đem hết mỗi buồn phiền và bực dọc của mình gửi lên ngọn cây rồi sáng hôm sau khi đi làm tôi lại mang chúng đi".

    "Nhưng anh biết không, thật buồn cười", người thợ mộc kể tiếp: "Khi tôi ra ngoài vào mỗi buổi sáng để mang chúng đi thì dường như chúng đã vơi đi khá nhiều so với lúc tôi gửi chúng lên ngọn cây đêm hôm trước".

    Trong cuộc sống, chẳng ai có thể thường xuyên đem lại sự bình an cho bạn
    ngoài chính bản thân bạn.
     

Chia sẻ trang này