THƠ VIẾT Ở BIỂN Anh xa em Trăng cũng lẻ Mặt trời cũng lẻ Biển vẫn cậy mình dài rộng thế Vắng cánh buồm một chút đã cô đơn Gió không phải là roi... mà vách núi phải mòn Em không phải là chiều... mà nhuộm anh đến tím Sóng có nghĩa gì đâu... nếu không đưa em đến Dù sóng đã làm anh... nghiêng ngả... vì em! HỮU THỈNH
Áo Lụa Hà Đông Nắng Sài gòn anh đi mà chợt mát bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng thơ của anh vẫn còn nguyên lụa trắng anh vẫn nhớ em ngồi đây tóc ngắn mà mua thu dài lắm ở chung quanh linh hồn anh vội vã vẽ chân dung bay vội vã vào trong hồn mở cửa gặp một bữa, anh đã mừng một bữa gặp hai hôm thành nhị hỹ của tâm hồn thơ học trò anh chất lại thành non và đôi mắt ngất ngây thành chất rượu em không nói đã nghe từng gia điệu em chưa nhìn mà đã rộng trời xanh anh trông lên bằng đôi mắt chung tình với tay trắng, em vào thơ diễm tuyệt em chợt đến, chợt đi, anh vẫn biết trời chợt mưa, chợt nắng, chẳng vì đâu nhưng sao đi mà không bảo gì nhau để anh gọi, tiếng thơ buồn vọng lại để anh giận, mắt anh nhìn vụng dại giận thơ anh đã nói chẳng nên lời em đi rồi, sám hối chạy trên môi những tháng ngày trên vai buồn bỗng nặng em ở đâu, hỡi mùa thu tóc ngắn giữ hộ anh màu áo lụa Hà Đông anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng giữ hộ anh bài thơ tình lụa trắng NGUYỄN BÍNH
ôi sư phụ Minh nguyệt thật oai,bao nhiêu là bài thơ tình hay tuyệt. :lol: :lol: cả bài thơ đôi dép of TG nào ấy nhỉ củng hay qúa đi mất.Đọc mấy bài thơ này nhớ thời đi học qúa ,giờ thì bận túi bụi nào cơm áo gạo tiền chồng con chẳng còn thời gian để thơ thẩn nửa.Có bài này các Mẹ dọc để nhớ thời xa xưa nhe. không biết tự bao giờ Em hay ngồi chải tóc Ô kìa sao gương lượt Ở trong cặp học trò? Không biết tự bao giờ Em thích ngồi làm thơ cách chim qua cửa sổ nghe lòng chợt vu vơ Không biết tự bao giờ Em thôi không đùa giỡn Lũ con trai táo tợn Em nhìn làm mặt nghiêm không biết tự bao giờ Em thấy gần gũi Mẹ Ngồi vá áo chuyện trò Như hai ngưới tri kỷ Rối sẻ có một ngày Em ko còn bé nửa cùng bạn bè trang lứa Bước vào tuổi mộng mơ.
Cuộc sống gia đình có hạnh phúc đi nữa cũng có nhiều lúc làm mình mệt mỏi ,khô cằn vì những lo toan .... thư thái nhẹ nhàng nhất là đọc lại những bài thơ này và nhìn lại mới thấy sao mà thời gian đi nhanh vậy ... Bài thơ cho nhỏ ngày thi Mùa thi đã gần kề rồi đó nhỏ Nhỏ lo năm ta lại lo đến mười Những bài thi làm nhỏ biếng môi cười Ta thật sự trong lòng đau khôn xiết Ta tưởng tượng nếu nhỏ mà thi rớt Chắc nhỏ buồn như những chiếc lá rơi Chắc lệ hồng thắm ướt chiếc khăn tay Như dạo nhỏ giận hờn ta phải dỗ Ta tưởng tượng nếu mà nhỏ thi đổ Nhỏ có mừng chưa chắc đã hơn ta Nụ cười nhỏ chắc rực rỡ như hoa Nổi sung sướng ửng hồng trên má đỏ Ngày thi đã gần kề rồi đó nhỏ Ta không thi nhưng hồi hộp lạ thường Đêm ta nằm cầu nguyện chúa xót thương Cho nhỏ đổ dù ta người ngoại đạo Ta yêu em như rừng cây khép lá Giữ cho tròn ,cho trọn kẻo mất em Nhưng em yêu sao em như gió cuốn Em yêu dấu ...em yêu dấu xa vời...
Cho e góp vài bài với! Thảo mộc- Nguyễn Linh Hương - Bất chợt anh đi qua đời em Ào ạt như cơn lốc Em dại khờ như hương thảo mộc Không biết quàng chân anh!
Không đề - Hoàng Liễn - Xa nhau từ dạo ấy Biền biệt cùng tháng ngày Gửi lời chào buồn nhé! Đôi bờ xa bóng mây Xa nhau lòng vẫn nhớ Gửi tình luôn cho nhau Dù cuộc đời dâu bể Vẫn thương nhau bạc đầu Ôi tình yêu lạ thế Xa là nhớ là mong Ôi tình yêu muôn thủa Có bao giờ cũ không?
Huyền thoại tình yêu - Vĩnh Quang Lê - Từ ngày xửa ngày xưa Có một chàng trai trẻ Chưa từng yêu bao giờ Có cô gái thơ ngây Đến bên chàng thổn thức Mà sao không thành lời. Rồi một hôm đẹp trời Cả hai cùng đi dạo Bỗng có ai thì thào Hình như cô gái ấy Đã yêu bao nhiêu người Giờ thơ ngây làm vậy! Thế là từ hôm đó Chàng trai cứ đi tìm Như một nhà khảo cổ Mỗi lần hôn vội vã Nhìn sâu vào mắt nhau Thấy một người trai lạ Đang nhìn mình đăm chiêu Chàng cứ thế buồn rầu Lục tìm trong đôi mắt Hình như là đôi môi Nàng đã hôn ai đó Hình như là đôi má Đã không còn trắng trong? Còn cô gái đêm đêm Cũng khóc thầm tự hỏi Phải chăng chàng đã yêu Quá nhiều cô gái đẹp Để tình yêu tha thiết Đã không còn trong tim? Thức trắng suốt năm canh Cả hai cùng hờn giận Để sớm mai chàng đến Nàng hoá thành bông hoa Nở trên bàn lặng lẽ Như một lời than van Còn nước mắt của chàng Đã trở thành cây lá Còn một chút hoài nghi Chàng truyền cho nhân loại Và thế gian từ đó Có bao người xa nhau.
Đường tiệm cận- Lê Kim Giao - Đừng là đường cắt nhau Gặp một ngày Chia tay vĩnh viễn Đừng là song song Khoảng cách suốt đời Không lời ước hẹn Xin làm đường tiệm cận Mỗi ngày một gần thêm Rồi một chiều Giông bão sẽ lặng êm Nơi vô định thuyền hai ta hoà một Ai có biết đâu Anh có biết đâu Một khoảng trống Kiêu sa đơn độc Vẫn bướng bỉnh Lạ lùng len lỏi giữa tim nhau.
TRỌN VẸN Thiếu anh Hoa xuân ngẹn nở Nắng lang thang Hạ biết về đâu Thiếu anh Thao thức mưa ngâu Bâng khuâng thu vàng lá Thiếu anh Đông lạnh giá Gió mồ côi gõ cửa đêm dài Có anh Mặt trời mọc ban mai Và bốn mùa trong em trọn vẹn.
Điều đơn giản - Vũ Hải Đường Dầu phong bì mỏng mảnh Cũng là nơi bất khả Nếu hoa kia là giả Cũng bởi người làm nên Nếu thước mà không thẳng Vở đời sẽ xở xiên Chỉ tại mắt em huyền Nên đời anh nghiêng ngả.
Đơn sơ Em nói trong thư: "Mấy bữa rày, "Sao mà bươm bướm cứ đua bay; "Em buồn em nhớ, chao ! em nhớ ! "Em gọi thầm anh suốt cả ngàỵ "Ngoài ấy vui không, anh của em ? "Trong này đã có nắng vàng êm; "Mỗi lần nắng rọi, em ra cửa, "Em nghĩ gì đâu, đứng lặng im. "Mùa xuân khó chịu quá đi thôi ! "Cảnh đẹp làm em thấy lẻ loi, "Chim hót xui em nghe quạnh quẽ: "-- Hay là anh đã bỏ em rồi ? "Ồ ! mới nghiêng mình xem nước trong, "Vui mừng em thấy má em hồng ..." Em tôi ăn nói vô duyên quá ! Em đốt lòng anh, em biết không ? Xuân Diệu
Gặp gỡ Buổi chiều hôm ấy đáng muôn hôn, Hôn gió hôn mây với cả hồn Hôn cái khúc đường, hôn cả bóng Hàng cây xanh biếc dưới hoàng hôn. Dun dủi làm sao thế, hỡi em Chiều nay em khoác áo trăm duyên Em đi đôi dép xinh đơn giản Em thật hồn nhiên rất tự nhiên... Anh còn nghĩ ngợi, bước như mơ Mắt thẩn thơ trông cảnh thẫn thờ Đàn của hồn ta ai vặn thế Gặp nhau khi ấy bỗng hòa tợ Anh muốn mang lời đi tạ ơn Bầu trời như thể gió căng buồm Hoa trong cỏ dại chiều hôm ấy Đã đẹp tưng bừng hơn mọi hôm.
Những cái giật mình Nhiều khi đang đi trên đường phố đông người Tôi giật mình, sững lại: Đột nhiên hiện về gương mặt thân quen ấy Rồi lướt nhanh, thoắt lạ giữa dòng đời. Anh rõ ràng không có ở đây Ai đó giống, mà lại không thể giống Nhưng, tôi vẫn muốn mãi mãi được giật mình, xúc động được thấy anh nhiều ở chốn không anh! Tôi cất đi những cái giật mình của một thời tôi yêu anh kỳ lạ để đến sau này, tôi chẳng còn gì để cho anh nữa cả Tôi sẽ tặng anh những cái giật mình! *ST
... Có một giọt sương Lang thang rồi chìm vào trong cỏ Bỗng một bàn chân nhỏ dẫm lên Có một tình yêu giống như hạt sương đêm Lang thang rồi chìm vào nỗi nhớ! ....
Em sẽ đến Em sẽ không đến bên an ủi lúc anh buồn Nỗi buồn nào rồi cũng qua đi Lời an ủi sẽ trở thành vô nghĩa Em không đến đâu nếu anh lạnh giá Bởi trái tim dẫu có cháy bùng lên như lửa Rồi cũng có ngày lửa tàn Em không thể theo bước chân lang thang Khi anh cô đơn một mình trên phố vắng Lỡ đâu phố có thêm người! Bởi tình yêu không đơn giản là những nụ cười Nên em không đến đâu, nếu anh đang hạnh phúc Chỉ khi nào người đàn ông trong bật khóc Em sẽ đến Để thấm những giọt tâm hồn trên đôi mắt của anh! *ST
Cây Bàng thời gian Chẳng bao giờ ai chờ em dưới mưa Như ngày xưa anh từng chờ đợi Đôi vai ướt đầm mái đầu tóc rối Cây bàng xanh lặng lẽ đứng trên đường Kỷ niệm qua rồi còn lại nhớ thương Anh ra đi đêm mưa thành cổ tích Em ở lại cành trơ vơ hờn trách Lá bàng ơi - giờ bay mãi tận đâu? Hai chúng mình vĩnh viễn xa nhau Ai biết được ai là người có lỗi Khoảng thời gian nhạt nhòa mưa xối Khoảng cách chia nhuộm đỏ lá bàng Em bây giờ như hạt mưa lang thang Thèm lay ướt một vòm cây xanh cũ Giá em được ào rơi về quá khứ Có anh còn ướt lạnh đứng chờ ai?!....
Chạy trốn Chạy trốn anh Em chạy trốn chính mình Ngạo ngễ tiếng cười xưa trống vắng... Mảnh vườn em hoang vu hoang vắng... Cỏ xanh rì, rên rỉ tiếng ve kêu Con Nai thơ ngây chết yểu một chiều Chôn theo vầng trăng 18 Chạy trốn anh Ào vào mưa xối Dịu đi chăng cơn khát muộn màng Thương Dã tràng xe kiếp đa mang Bao thành quách xây rồi lại đổ Sóng chiều nay rung thành thiếu phụ Mây chiều nay tan tác nơi nào? E thét gào, mây cứ đuổi theo sau Anh vời xa... Thôi đừng thương nhớ nữa!...
Rồi tất cả sẽ qua thôi Rồi tẩt cả sẽ qua thôi - chẳng có gì đâu Cơn mưa nhỏ cuối muà thu nhút nhát Chiếc lá rơi nỗi buồn em dẫm nát Một chút chờ - một chút ngóng trông nhau Rồi tất cả sẽ qua thôi - chẳng có gì đâu Cơn sóng vô biên ầm ào nghiệt ngã Chiếc thuyền trôi trên bến bờ xa lạ Cánh phượng tàn theo gió lả tả rơi Rồi tất cả sẽ qua thôi - tất cả một thời Cơn sóng dữ đánh tan tành toà lâu đài trên cát Tia nằng vỡ òa hoàng hôn tím nhạt Sẽ qua thôi, thời dễ nhớ dễ thương Rồi tất cả sẽ qua thôi - như chuyện đời thường Em nhặt nhạnh hết những yêu thương về làm kỷ niệm.
Xưa ơi Anh đi gió thổi nghiêng chiều hạ Vết chân buông hư ảo nốt nhạc trầm Người ở lại cuối mùa nghe lá vỡ Hát vu vơ và đánh mất cây đàn Hát bâng quơ và nhớ đến vô cùng Môi ai đỏ đường phượng bay bừng lửa Thời tuổi dại ngỏanh nhìn không kịp nữa Năm tháng điệp trùng, câu hát cũ còn đâu! Cư xá ngày xưa mưa ướt đẫm tình đầu Khuôn cửa ấy nhưng chiều mây lãng tử Trắng hư vô đến chạnh lòng người hay nghĩ Cứ bay qua nỗi nhớ buổi khai trường Giờ mây trắng đã pha màu bạc mệnh Lối đi về xa tít tắp mùa thi Câu hát cũ phía bên kia hò hẹn Rớt trên vai làm rối cả tóc thề Em duối sức chạy dọc đường số phận Nhặt thời gian rơi trên áo bụi đời Đành như nốt nhạc trầm như câu hát Nhớ học trò vô cớ gọi ... XƯA ƠI...