Ai còn Mẹ xin đừng làm Mẹ khóc - Đừng để buồn lên mắt Mẹ nghe không ?

Thảo luận trong 'Tâm sự về các vấn đề khác' bởi hoangconghieu, 11/1/2009.

Tags:
  1. hoangconghieu

    hoangconghieu Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    27/12/2008
    Bài viết:
    1,314
    Đã được thích:
    1,131
    Điểm thành tích:
    773
    " Mẹ.
    Cái tên gọi mà từ khi mới bập bẹ
    Đến lúc trưởng thành con vẫn chưa hiểu hết chiều sâu."
    Con đã từng nghe người ta nói với con rằng
    Kỳ quan đẹp nhất của Thượng đế
    Chính là trái tim người mẹ hiền.
    Con hiểu điều đó qua đôi mắt mẹ
    Dấu chân chim qua ngày tháng - vì con
    Và con biết trên đôi vai Mẹ
    Con vẫn còn là gánh nặng không thôi.
    Bàn tay mẹ ấp yêu từ tấm bé
    Đến hôm nay vẫn chưa hết nhọc nhằn.
    Con không thể lớn lên trong mắt mẹ
    Những vụng dại như thuở làm bể cái ly...
    Và Mẹ biết con hay buồn thơ thẩn
    Ai sẽ đỡ nâng, nhắc nhở chiều hôm.
    Không! mẹ ơi ngày nay con đã lớn
    Mẹ yên tâm trường đời dạy con sống
    Và dạy con phải biết quý trái tim
    Và nhất là trái tim người Mẹ !
     
    Đang tải...


  2. hoangconghieu

    hoangconghieu Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    27/12/2008
    Bài viết:
    1,314
    Đã được thích:
    1,131
    Điểm thành tích:
    773
    MỤC LIÊN THANH ĐỀ

    TRUYỆN THƠ
    Tâm Minh NGÔ TẰNG GIAO
    DIỆU PHƯƠNG xuất bản 2008
    LỜI NÓI ĐẦU

    [​IMG]

    Bà Thanh Đề là mẹ của ngài Mục Kiền Liên (cũng gọi là Mục Liên). Bà tính tình tham lam, độc ác, không tin Tam Bảo, tạo ra nhiều tội lỗi nặng nề, gây ra nhiều “nhân” xấu nên khi chết đi chịu “quả” ác, bị đày vào ác đạo, sinh làm loài ngạ quỷ, đói khát triền miên trong đại địa ngục.
    Ngài Mục Liên là một trong số mười đại đệ tử của Đức Phật, tài giỏi hàng đầu về thần thông. Một ngày ngài dùng “đạo nhãn” xem trong thế gian và nhận thấy mẹ mình bị sinh vào con đường đói khổ trong chốn địa ngục thẳm sâu, chịu bao nhiêu cực hình. Ngài thương xót nên mang cơm đến dâng cho mẹ. Bởi lòng tham lam độc ác trong tiền kiếp nổi bừng lên nên khi bà mẹ đưa cơm vào miệng thì cơm hóa thành ra than hồng, bà không ăn được.
    Ngài Mục Liên hết sức đau buồn, trở về bạch với Phật mọi sự tình và cầu xin Phật chỉ dạy cho phương cách cứu độ mẹ mình. Phật dạy rằng mặc dù lòng hiếu thảo của ngài vô cùng lớn lao và tuy rất giỏi về thần thông ngài cũng không thể một mình mà cứu độ được cho mẹ. Phải cần nhờ đến oai thần, đến đức lớn như biển, đến lực gia trì của chư tăng, ni trong mười phương, mới mong giải thoát được cho mẹ.
    Ngài Mục Liên đã thực hiện đúng những lời Phật dạy, vào ngày RẰM tháng BẢY, ngày lễ VU LAN, thành tâm kính lễ trai tăng nên mẹ mới thoát khỏi kiếp quỷ đói và sinh về cảnh giới an lành.
    Truyện MỤC LIÊN – THANH ĐỀ nhấn mạnh đến luật “nhân quả”, đến lòng hiếu thảo chí thành của ngài Mục Liên và công đức trì trai, giữ giới thanh tịnh trong ba tháng an cư kiết hạ của chư tăng, ni. Tất cả cùng thành tâm chú nguyện mà tạo ra sức mạnh cảm thông và kích thích đến tâm hồn bà Thanh Đề, làm bà tự bản thân mình thức tỉnh cơn mê, xoay chuyển tâm niệm ác, hướng về nẻo thiện và do đó thoát khỏi hình phạt khổ cực nơi địa ngục. Kinh Phật dạy rằng: “Tâm có thể tạo nghiệp, mà tâm cũng có thể chuyển nghiệp.”
    Ngài Mục Liên là một tấm gương sáng chói tượng trưng cho lòng chí hiếu và báo ân. Ngài đã thực hành phép sám hối để báo ân mà cứu được mẹ thoát khỏi địa ngục.
    Ngày lễ Vu Lan trong Đạo Phật là ngày “Phật Hoan Hỷ”, ngày “Tự Tứ”. Tăng, ni tập trung vào sự tu niệm và thỉnh cầu những bậc trưởng thượng chỉ dạy mọi lỗi lầm để mình thành tâm sám hối nên Phật rất vui vì tinh thần phục thiện, hối cải đó.

    Ngày Vu Lan cũng là ngày “Báo Hiếu”, gợi lại lòng hiếu thảo của người con Phật. Nhân dịp này Phật tử nhớ lại công ơn cha mẹ sinh thành nuôi dưỡng cực khổ mà nhờ đến sức chú nguyện của chư tăng, ni để phụ lực mà độ cho cha mẹ.
    Cha mẹ quá vãng dù đã qua bảy đời thì nếu có sa vào đường khổ cũng nhờ phúc đức này mà được thoát khỏi, được siêu thăng. Còn nếu cha mẹ không đi trong đường khổ thì nhờ phúc đức này mà được tăng trưởng thiện căn. Nếu cha mẹ còn sống, chưa qua đời, thời nhờ phúc đức đó mà tăng trưởng tuổi thọ và phát tâm Bồ Đề.
    Ngày lễ Vu Lan cũng là ngày “Xá Tội Vong Nhân”, ngày cầu siêu độ cho tiền nhân quá cố. Đó là ngày tha thứ mọi lỗi lầm. Mọi người đều ăn năn, xin cải đổi sám hối. Chư tăng, ni cầu nguyện cho các vong nhân được thoát khỏi cảnh đọa đày của ba đường ác là “địa ngục, ngạ quỷ và súc sinh”.
    Hiếu thảo thường được hiểu là lo đầy đủ mọi thứ về vật chất cho cha mẹ. Nhưng cha mẹ sẽ qua đời một ngày nào đó. Theo Đạo Phật, chúng ta không chỉ có mặt ở một đời này mà còn có mặt ở vô số kiếp về trước và sau nữa, mất thân này sẽ mang thân khác. Bởi vậy người con hiếu còn phải lo cho cha mẹ cả về tinh thần, làm sao thức tỉnh cha mẹ hướng về đường thiện, tin vào nhân quả tội phước, quy y tam Bảo, niệm Phật làm lành để trong đời hiện tại cha mẹ được yên vui và khi mất đi sẽ được hạnh phúc, an lành trong đời sau.
    “Tâm hiếu là tâm Phật. Hạnh hiếu là hạnh Phật”. Với truyền thống người Việt ta, hiếu thảo là một nền tảng đạo đức rất cần thiết, rất thiêng liêng và cao cả. Có hiếu trong gia đình thì mới có thể là một công dân tốt ngoài xã hội. Hiếu là bước đầu để xây dựng một gia đình tốt đẹp, một xã hội văn minh và tiến lên thành một quốc gia cường thịnh.
    Soạn giả đã dựa vào một số tài liệu xưa và nay mà viết lại toàn bộ truyện MỤC LIÊN – THANH ĐỀ bằng những dòng thơ “lục bát” nhẹ nhàng, trong sáng và bình dị để độc giả dễ đọc, dễ hiểu và dễ cảm nhận. Mong rằng ý nghĩa của truyện xưa này sẽ là ngọn đuốc tuệ soi sáng cho con người nương vào đó để vượt qua những con đường vô minh, hành phép sám hối mà diệt tội, hầu vượt qua biển khổ sinh tử mà ghé bờ giải thoát thơm hương.
    DIỆU PHƯƠNG
     
    Sửa lần cuối: 2/5/2009
  3. hoangconghieu

    hoangconghieu Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    27/12/2008
    Bài viết:
    1,314
    Đã được thích:
    1,131
    Điểm thành tích:
    773
    Các bạn thông cảm vì truyện dài nên mình phải chia nhiều ra nhiều bài xin chia sẻ cùng các bạn, mình cũng đọc lại vì truyện này tuy có nhưng mình đọc cũng khá lâu rồi. Chúc các bạn có thêm 1 câu truyện hay về Đạo Hiếu.
    (P.1)


    Truyện xưa có kể lại rằng
    Thời kỳ Đức Phật còn đang tại trần
    Nơi thành Vương Xá xa xăm
    Có ông trưởng giả vô ngần giàu sang
    Nhiều vườn ruộng, lắm bạc vàng
    Từng bầy voi ngựa, từng đàn trâu dê
    Gia nhân đông đúc cận kề
    Ông tên Phó Tướng muôn bề tốt thay
    Giữ gìn đạo đức hàng ngày
    Thường tu Lục Độ lâu nay chẳng rời:
    “Một là bố thí cho người
    Hai là trì giới sống đời sạch trong
    Ba là nhẫn nhục tột cùng
    Bốn là tinh tấn quyết lòng theo tu
    Năm là thiền định công phu
    Sáu là trí tuệ rạng như ánh hồng.”
    Bà Thanh Đề là vợ ông
    Than ôi trái lại vô cùng xấu xa
    Vừa tham lam lại gian tà
    Làm điều ác đức tính ra đủ mười.
    Sinh con trai được một người
    Tên là La Bốc tính thời dễ thương
    Vừa thông minh đủ mọi đường
    Lại thêm hiếu thảo xóm làng nổi danh.

    Thời gian thấm thoắt trôi nhanh
    Ít lâu sau đó gia đình không vui
    Vì ông trưởng giả qua đời
    Chàng trai La Bốc tức thời cư tang
    Đủ ba năm, rất đàng hoàng
    Cho tròn chữ hiếu lòng chàng mới yên.
    Mãn kỳ tang chế nói trên
    Chàng bèn tìm mẹ và liền thưa ngay:
    “Các kho châu báu lâu nay
    Mở ra tính toán mai này rồi chia
    Ba phần đều đặn trọn bề
    Một phần dâng mẹ dùng chi hàng ngày
    Một phần sửa soạn tiệc chay
    Cúng dường Tam Bảo lòng đầy thành tâm
    Còn con xin giữ một phần
    Dùng làm vốn liếng vì cần đi xa
    Nơi xứ lạ, không gần nhà
    Kinh doanh buôn bán lo mà lập thân
    Tạo nên cơ nghiệp sáng ngần
    Thời nhà mình cũng thêm phần vẻ vang.”
    Mẹ nghe, thuận ý cùng chàng
    Chàng liền sửa soạn lên đường đi buôn,
    Gia nhân Ích Lợi tinh khôn
    Thỉnh cầu xin được đi luôn theo cùng.


    Khi chàng vừa mới đi xong
    Mẹ chàng vội triệu tập trong gia đình
    Gia nhân tụ họp vây quanh
    Bà Thanh Đề nói ý mình cho nghe:
    “Con ta trước lúc ra đi
    Dặn ta chu tất mỗi khi cúng dường
    Cúng trai tăng chớ coi thường
    Nhưng ta chẳng muốn theo đường này đâu
    Ta không tin ở đạo mầu
    Cho nên nếu có tăng nào tới đây
    Để mà khất thực hàng ngày
    Thời dùng roi gậy đánh ngay đuổi liền
    Thế là họ hết làm phiền
    Về sau không dám đến bên nhà mình,
    Số tiền cúng ta để dành
    Mua nhiều súc vật thỏa tình bấy lâu
    Ngỗng ngan, dê ngựa, bò trâu
    Heo cùng gà vịt giết mau tế thần
    Rồi ăn cho sướng miệng luôn
    Ăn xong mua nữa chẳng buồn tiếc thương
    Ăn hoài cho đến chán chường
    Tôi gì mà phải cúng dường cho ai!”
    Gia nhân miễn cưỡng theo lời
    Chỉ lo giết chóc, xa rời các tăng.
     
  4. hoangconghieu

    hoangconghieu Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    27/12/2008
    Bài viết:
    1,314
    Đã được thích:
    1,131
    Điểm thành tích:
    773
    (P.2)

    Về phần La Bốc buôn hàng
    Ba năm trời đã lẹ làng êm trôi
    Làm ăn cần kiệm xứ người
    Bán buôn chịu khó nay thời giàu lên,
    Một ngày chàng quyết định liền
    Trờ về thăm viếng mẹ hiền yêu thương.
    Mệt vì di chuyển dọc đường
    Tới ngoài thành phố thời chàng dừng chân
    Tạm ngừng cho khỏe đôi phần
    Sai người về trước báo thân mẫu mình,
    Gia nhân Ích Lợi nhiệt tình
    Tuân theo lệnh chủ phóng nhanh về liền.
    Một hầu gái thấy trước tiên
    Chạy vào tìm chủ báo tin bất thường
    Bà Thanh Đề vội phô trương
    Làm như mình cũng cúng dường chư tăng
    Nên trong nhà bày vội vàng
    Mang nhiều phan phướn trang hoàng êm xuôi
    Vừa khi Ích Lợi tới nơi
    Bà bèn nghiêm chỉnh cất lời hỏi ngay:
    “Con ta về thật mừng thay
    Sao chưa có mặt? Giờ này ở đâu?”
    Gia nhân vội vã trình mau:
    “Thưa bà công tử chưa vào tới đây
    Hãy còn ở tận phía Tây
    Ngoài thành Vương Xá vài ngày nữa thôi.”
    Bà Thanh Đề nói giọng vui:
    “Sau khi La Bốc và ngươi lên đường
    Ta liền tổ chức cúng dường
    Hơn năm trăm vị chư tăng tại nhà.”

    Gia nhân Ích Lợi nghe qua
    Trong lòng chợt thấy chan hòa niềm vui
    Khi vào nhà thấy khắp nơi
    Đây thời phan phướn, kia thời bông hoa
    Chiếu giường, bàn ghế phô ra
    Lại thêm bát chén thật là ngổn ngang
    Đều chưa dọn dẹp đàng hoàng
    Bao điều trước mắt rõ ràng đáng tin.
    Nghĩ đây là đấng mẹ hiền
    Gia nhân trở lại nào quên tường trình
    Những gì trông thấy rành rành
    Nghe xong La Bốc quả tình hân hoan
    Vội về, hoan hỉ ngập tràn
    Vừa đi vừa lạy vô vàn thành tâm.

    Họ hàng, quyến thuộc, người thân
    Nghe chàng trở lại xa gần họp nhau
    Kéo ra đón tiếp trước sau
    Nhìn chàng đi đứng thấy sao bất thường
    Vừa đi vừa lạy dọc đường
    Họ bèn xúm hỏi: “Ông đương làm gì
    Phật đâu có phía trước kia
    Tăng thời không có ở về phía sau
    Vậy ông lễ lạy ai nào?”
    Chàng La Bốc ngại ngần đâu trả lời:
    “Chính là tôi lạy mẹ tôi
    Tôi vì buôn bán vừa rồi đi xa
    Mẹ tôi lúc ở lại nhà
    Kính tin Tam Bảo, thiết tha cúng dường
    Hơn năm trăm vị cao tăng
    Bà mời cung kính đàng hoàng lắm thay.”
    Mọi người kinh ngạc nói ngay:
    “Vì ông đi vắng nào hay sự tình
    Mẹ ông ở lại gia đình
    Bao nhiêu ác nghiệp tự mình gây ra
    Chư tăng khất thực trước nhà
    Bà đều đánh đuổi thấy mà tang thương,
    Còn tiền ông dặn cúng dường
    Bà mua súc vật và thường giết ăn
    Sau khi cắt tiết tế thần
    Chính tay bà đã bao lần sát sinh.”
    Chàng nghe tội lỗi mẹ mình
    Tưởng như sét đánh thình lình bên tai
    Ngã luôn xuống đất nằm dài
    Lịm người bất tỉnh một hồi thật lâu
    Tin nghe mang lắm đớn đau
    Thấy mà tội nghiệp biết bao cho chàng.
     
  5. hoangconghieu

    hoangconghieu Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    27/12/2008
    Bài viết:
    1,314
    Đã được thích:
    1,131
    Điểm thành tích:
    773
    (P.3)

    Bà Thanh Đề rất hoang mang
    Khi nghe tin dữ vội vàng chạy ra
    Được con cho biết chính bà
    Gây bao ác nghiệp trong nhà mới đây
    Nên con lâm tình cảnh này,
    Bà bèn cứu chữa con ngay tức thì
    Rồi bà lớn tiếng nguyện thề:
    “Trời cao đất rộng bốn bề thênh thang
    Bể kia lồng lộng sóng vàng
    Nếu mà mẹ chẳng cúng dường chư tăng
    Sau khi con rời khỏi làng
    Thời về mẹ bệnh liệt giường luôn thôi
    Rồi khi nhắm mắt lìa đời
    Đọa vào địa ngục đúng lời thề đây
    Chịu bao quả báo sau này
    Mong con hãy trở về ngay gia đình!”
    Nghe lời thề của mẹ mình
    Nặng như trái núi quả tình gớm ghê
    Tin lời mẹ dối gian thề
    Nên chàng La Bốc chịu về nhà ngay.

    Về nhà chỉ được ít ngày
    Ai ngờ xảy chuyện không hay mất rồi
    Mẹ chàng khó chịu trong người
    Rồi lâm bệnh nặng, tứ thời mê man
    Dù cho có uống thuốc thang
    Bệnh không thuyên giảm, ngày càng nặng thêm,
    Qua bảy ngày và bảy đêm
    Sau hồi nguy kịch bà liền mệnh chung
    Lời thề ứng nghiệm vô cùng
    Diêm Vương có lẽ đã không tha rồi
    Sai Quỷ Vương lên tận nơi
    Bắt hồn bà xuống đúng lời thề kia.

    Biết rằng mẹ nghiệp nặng nề
    Cho nên La Bốc tức thì lo toan
    Vừa mai táng mẹ chu toàn
    Vừa lo tạo phước há ngần ngại chi
    Hồi hướng cho mẹ tức thì,
    Bán buôn kiếm bởi chuyến đi có lời
    Chàng đem bố thí khắp nơi
    Giúp dân thiếu mặc, cứu người đói ăn
    Lập chùa chiền, cúng chư tăng
    Bản thân tu học đạo vàng tại gia
    Tụng kinh, niệm Phật thiết tha
    Trì trai, giữ giới thật là thành tâm.
    Dựng lều cỏ cạnh mộ phần
    Nơi chôn mẹ chốn sơn lâm an bình
    Ba năm thủ hiếu chí tình
    Muôn chim bay đến đậu quanh rộn ràng
    Tha đất mới, lượm hoa vàng
    Để lên ngôi mộ mẹ chàng kính dâng.

    Thời gian xoay chuyển lẹ làng
    Ba năm thủ hiếu nhẹ nhàng trôi qua
    Một ngày La Bốc nghĩ ra
    Cho rằng mình phải xuất gia tu hành
    Mới mong báo đáp mẹ mình
    Báo cho trọn vẹn ân tình sâu xa
    Chàng bèn nghĩ đến Phật Đà
    Núi Kỳ Xà Quật tìm qua hầu Ngài.
    Sau khi quỳ lễ xong xuôi
    Chàng La Bốc mới thốt lời thiết thân
    Kính thưa: “Bạch Đức Thế Tôn
    Song thân con đã lìa trần vắng xa
    Nếu giờ đây con xuất gia
    Có đem phước báu cho cha mẹ mình?”
    Phật bèn giảng giải điều lành:
    “Này người con thảo tâm thành chớ quên
    Ở trên trần thế muộn phiền
    Song thân nếu có lòng tin đạo mầu
    Cho con theo đạo tu mau
    Hoặc trai, hoặc gái, chỉ cầu một thôi
    Xuất gia trọn vẹn được rồi
    Bao công đức ấy so thời vô biên
    Hơn xây tháp quý triền miên
    Hơn xây bốn vạn tám nghìn tháp trên,
    Bởi vì cha mẹ hiện tiền
    Nhờ công đức ấy được thêm rất nhiều
    Thêm phước tuệ biết bao nhiêu,
    Còn như cha mẹ quý yêu qua đời
    Dù trong quá khứ một thời
    Được sinh tịnh độ vào nơi an lành.”
     
  6. hoangconghieu

    hoangconghieu Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    27/12/2008
    Bài viết:
    1,314
    Đã được thích:
    1,131
    Điểm thành tích:
    773
    (P.4)

    Nghe xong La Bốc tâm thành
    Mở lòng rộng lớn quyết tình xuất gia
    Quỳ xin Phật thật thiết tha,
    Phật nhìn thấy dáng nhu hòa hiền lương
    Lại thêm hiếu đễ mọi đường
    Nên hoan hỷ thuận nhận chàng thật mau
    Cạo luôn tóc, cạo cả râu
    Cà sa đơn giản khoác vào đẹp thay
    Phật liền thọ ký cho ngay
    Đặt cho pháp hiệu từ đây thường dùng
    Mục Kiền Liên, đẹp vô cùng
    Tấm gương hiếu đễ vang lừng theo tên.
    Từ đây ngài Mục Kiền Liên
    Cõi trần lánh bước, cửa thiền nương thân
    Lo tu thiền định chuyên cần
    Nhờ vào tri thức sáng ngần vốn xưa
    Lại thêm dốc chí quyết tu
    Tiến mau tới bậc thượng thừa thật nhanh
    Bản tâm tỏ ngộ đạt thành
    “Thần thông” chứng được nổi danh đương thời
    Đứng vào bậc nhất ngay thôi
    Trong hàng đệ tử của nơi cửa Thiền.

    Một ngày ngài Mục Kiền Liên
    Nhớ về mẹ quý tâm liền xót xa
    Công ơn cha mẹ bao la
    Như trời như biển sao mà báo đây
    Mẹ nơi nào khó kiếm thay,
    Phần mình giải thoát thân này đã xong.
    Ngài liền dùng đến thần thông
    Kiếm tìm hồn mẹ ở trong cõi trời,
    Xuống tìm địa ngục tận nơi
    Đều không thấy mẹ khiến ngài đau thương
    Mới về bạch Phật tỏ tường,
    Phật bèn cho biết rõ ràng như sau:
    “Mẹ con đáng trách lắm sao
    Khi bà còn sống gây bao tội tình
    Không tin Tam Bảo đã đành
    Nói năng dối trá, tranh giành tham lam
    Vừa gian xảo, lại bất nhân
    Nhẫn tâm sát hại vô vàn sinh linh
    Sau khi chết chịu cực hình
    Đọa vào địa ngục thân mình thảm thê.”
    Nghe lời Phật dạy mọi bề
    Mục Kiền Liên thấy não nề tâm can
    Nghẹn ngào thương xót bội phần
    Bèn vào nhập định dùng thần thông ngay
    Đi tìm mẹ khắp đó đây
    Khắp tầng địa ngục lòng đầy hoang mang.

    Đầu tiên ngài tới “Nhân Quan”
    Nơi đây địa ngục người đang thụ hình
    Kẻ thời bị móc mắt mình
    Kẻ thời bị chặt thân hình thương thay
    Chặt một chân hoặc một tay
    Kẻ kia bị xẻo mất ngay mũi rồi
    Có người bị xẻ làm đôi
    Từ đầu trở xuống chân ôi hãi hùng.
    Ngài nhìn thấy xót vô cùng
    Hỏi thăm chúa ngục với lòng cảm thương
    Tức thời chúa ngục thưa rằng:
    “Bọn này khi sống tính thường gian manh
    Lừa thầy, phản bạn, tuyệt tình
    Nghe lời phỉnh nịnh quẩn quanh hại người
    Mắt nhìn điều phải buông xuôi
    Tai nghe chuyện xấu mãi rồi hùa theo
    Tay chân sát hại đủ điều
    Khiến người lương thiện chịu nhiều nguy nan.”
    Mục Kiền Liên buồn chứa chan
    Tìm đâu thấy bóng mẫu thân của mình.

    Ngài bèn tiếp cuộc hành trình
    Bước qua địa ngục “Xảo Minh” nhìn vào
    Thấy tội nhân thảm biết bao
    Bị treo, bị trói ngược vào phía trên
    Tóc thời bị lửa đốt lên
    Đầu trâu, mặt ngựa moi liền tim ra,
    Kẻ kia treo ở phía xa
    Thân lăn vách đá hét la rợn người
    Nơi đây chúa ngục thốt lời:
    “Bọn này khi sống trên đời gian manh
    Vong ân, bội nghĩa, bạc tình
    Bao công ơn kẻ giúp mình mau quên
    Hưởng lành mà chẳng chịu yên
    Tranh giành cao thấp gây nên oán hờn,
    Khi tiền nhiều lại lên chân
    Không màng phải trái, đuổi luôn thâm tình
    Kiếp sau hôi hám thân mình
    Đọa làm thú vật dáng hình khó coi.”
    Mục Kiền Liên kiếm khắp nơi
    Vẫn không thấy mẹ đành dời chân đi.
    Qua tầng “Bác Hoạch” gần kề
    Chốn này địa ngục thảm thê đọa đày
    Chúng sinh bị bỏ cối xay
    Máu me lênh láng thân gầy nát tan
    Phơi ra xương thịt ngổn ngang
    Chết đi sống lại khóc than bao lần.
    Cảnh tang thương thấy nhẫn tâm
    Hỏi thăm chúa ngục nguyên nhân cực hình.
    Ngài nghe chúa ngục phẩm bình:
    “Nơi đây là những chúng sinh ở đời
    Không tin Tam Bảo mãi thôi
    Lại còn mưu giết hại người chung quanh
    Luôn luôn gieo khổ sinh linh
    Gây nhiều tội ác tày đình trước sau
    Mình làm mình chịu thoát đâu
    Ngày nay quả báo gánh mau tức thì.”
    Bóng hình mẹ chẳng thấy chi
    Mục Kiền Liên bước chân đi ngậm ngùi.
     
  7. hoangconghieu

    hoangconghieu Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    27/12/2008
    Bài viết:
    1,314
    Đã được thích:
    1,131
    Điểm thành tích:
    773
    (P.5)

    Xuống tầng địa ngục dưới rồi
    Ngẩng nhìn “Kiếm Thọ” là nơi chốn này
    Tội nhân đang bị đọa đày
    Ngồi trên mũi kiếm thân gày tang thương
    Tay vin thép nhọn kinh hoàng
    Đường gân lìa đứt, đốt xương rã rời.
    Hỏi thăm chúa ngục trả lời:
    “Tội nhân này sống trên đời nhởn nhơ
    Không tin nhân quả bao giờ
    Sát sinh tàn bạo chực chờ để ăn
    Cho như vậy bổ tấm thân
    Ăn cho sướng miệng, tạo nhân dữ dằn
    Giờ đây nào có kịp than
    Gây nhân trả quả lời vàng không tin.”
    Trong đây ngài Mục Kiền Liên
    Tìm không thấy mẹ nên liền đi luôn.

    Xuống ngay địa ngục kinh hồn
    Chốn này tên gọi “Đao Sơn” bít bùng
    Đao, gươm nhọn hoắt kín tường
    Xẻ thân, lóc thịt, máu vương tràn trề
    Tội nhân gào thét não nề
    Hỏi thăm, chúa ngục tức thì thưa ngay:
    “Trên dương gian những kẻ này
    Dùng dao xẻ thịt phanh thây trâu bò
    Lợn dê mổ bụng đút lò
    Nấu ninh hầm rán ăn cho thỏa lòng
    Gieo nhân độc ác vô cùng
    Ngày nay quả báo não nùng tiêu ma.”

    Kiếm hoài bóng mẹ không ra
    Ngài liền tới ngục “Khôi Hà”ø kế bên
    Tội nhân trong đó kêu rên
    Người thời đang bị bỏ lên vạc dầu
    Người thì chạy trốn trước sau
    Khắp mình lửa đốt từ đầu tới chân
    Chen nhau chạy muốn thoát thân
    Tới ngay bốn cửa mở gần chung quanh
    Vừa rên xiết vừa tranh giành
    Cửa kia tự động đóng nhanh lại rồi
    Quẩn quanh lò lửa tới lui
    Thoát đâu ngọn lửa cháy thui thân hình.
    Mục Kiền Liên thấy tội tình
    Hỏi thời chúa ngục thưa trình đầu đuôi:
    “Bọn này lúc sống trên đời
    Âm mưu cố sát bao người nhẫn tâm
    Kéo bè kết cánh ác nhân
    Ra tay ức hiếp người dân lành hiền
    Gây bao ác nghiệp triền miên
    Giờ đây phải trả nghiệp liền thoát đâu.”
    Trong lò lửa cháy ngập đầu
    Tìm không thấy mẹ nỗi sầu gia tăng.

    Mục Kiền Liên bước chân sang
    Ngục tên “Đồng Trụ” kinh hoàng diễn ra
    Tội nhân ôm cột kêu la
    Cột đồng nóng bỏng đốt da thịt người
    Khắp mình lửa cháy bốc hơi
    Miệng thời sắt nóng nuốt rồi nhả ra
    Thật đau đớn, thật xót xa,
    Theo lời chúa ngục: “Đó là tội nhân
    Khi còn ở cõi dương trần
    Cậy quyền cậy thế luôn ăn hiếp người
    Giam cầm kẻ yếu mãi thôi
    Ngày nay quả báo thấy thời thương tâm.”
    Chốn này không thấy mẫu thân
    Ngài liền rộng mở lòng nhân của mình
    Nói cùng chúa ngục chân tình:
    “Nay tôi muốn chịu cực hình tại đây
    Thay cho các tội nhân này
    Chịu bao khổ não đọa đày được chăng?”
    Nghiêm trang chúa ngục thưa rằng:
    “Ai làm nấy chịu đã hằng bao lâu
    Điều ngài muốn không được đâu
    Mẹ con cũng chẳng thế nào chịu thay
    Huống chi ngài lạ tới đây,
    Theo tôi chỉ có cách này là hơn
    Nếu ai muốn cứu tội nhân
    Thoát ra địa ngục vô ngần đớn đau
    Thời tìm Phật để thỉnh cầu
    Thành tâm sám hối rồi mau nhiệt tình
    Ăn chay, niệm Phật, tụng kinh
    Chăm lo thiền định cho tinh tấn hoài
    Mười điều lành làm đủ mười
    Giúp người hoạn nạn, cứu người nguy nan
    Lo truyền bá ánh đạo vàng
    Mới mong cơ hội tiêu tan tội tình
    Giải trừ nghiệp chướng của mình
    Cùng tìm về cõi tịnh thanh tâm hồn
    Cùng thành Chánh Giác được luôn
    Con đường địa ngục không còn sa chân.”
     
  8. hoangconghieu

    hoangconghieu Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    27/12/2008
    Bài viết:
    1,314
    Đã được thích:
    1,131
    Điểm thành tích:
    773
    (P.6)

    Mục Kiền Liên tìm mẫu thân
    Qua bao cửa ngục xa gần thấy đâu
    Bước đi buồn bã cúi đầu
    Xuống tầng địa ngục dưới sâu kiếm tìm
    Nơi đây lạnh buốt khắp miền
    “Hàn Băng” địa ngục là tên chốn này
    Tội nhân lạnh cóng chân tay
    Thịt da nứt nẻ, mặt mày tái xanh
    Nằm ôm tuyết lạnh chung quanh
    Nào đâu được phép cựa mình thoát đi.
    Ngài thương cảm hỏi tội gì
    Thời nghe lời chúa ngục kia tỏ bày:
    “Tội nhân trong địa ngục này
    Nhiều tiền lắm bạc trước đây ở đời
    Mượn người làm việc xong rồi
    Cậy tiền ức hiếp đám người làm công
    Nhẫn tâm bóc lột vô cùng
    Nắng mưa, nóng lạnh cũng không đoái hoài
    Nay thời quả báo dài dài.”
    Mục Kiền Liên kiếm mẹ thời không ra.

    Ngài sầu não bước chân qua
    Vào ngay địa ngục rất là tối tăm
    Ngục “Hắc Ám” tối quanh năm
    Không còn ánh sáng, tội nhân kinh hoàng
    Thần kinh căng thẳng vô vàn
    Khó mong thoát cảnh lầm than thân mình.
    Ngài đau xót hỏi sự tình
    Được nghe chúa ngục tường trình như sau:
    “Nhóm này lúc sống hùa nhau
    Vô minh, ngu dại lao đầu bến mê
    Không phân thiện ác đôi bề
    Không tin nhân quả, không hề thương ai
    Cho nên tạo nghiệp xấu hoài
    Giờ đây quả báo thấy thời đớn đau.”

    Kiếm tìm không thấy mẹ đâu
    Mục Kiền Liên lại đi vào ngục bên
    Ngục “Canh Thiệt” vang tiếng rên
    Tội nhân bị móc miệng liền kêu la
    Câu bằng sắt kéo lưỡi ra
    Thay trâu khổ nhọc để mà cày sâu
    Nghiệp này trả thật dãi dàu
    Khổ đau không biết giờ nào thoát ly.
    Quan cai ngục nói tức thì:
    “Bọn này lúc sống muôn bề dối gian
    Lời thêu dệt, miệng nói càn
    Thốt lời hung ác, nói năng đôi chiều
    Gieo nhân xấu đã quá nhiều
    Giờ đây quả báo đủ điều gặt thôi.”

    Tìm không thấy mẹ khắp nơi
    Ngài liền đi nữa nhìn thời thấy ngay
    Một bày quỷ đói quanh đây
    Đầu to như của trâu cày khác chi
    Bụng to như cái trống kia
    Cổ thời lại nhỏ khác gì cây kim
    Hình thù xấu xí khó nhìn
    Đói ăn lê lết khắp miền gần xa,
    Đồ ăn đôi lúc kiếm ra
    Cổ thì quá nhỏ khó mà nuốt trôi
    Lửa trong miệng, lửa trên môi
    Bốc ra ngùn ngụt thấy thời hãi thay.
    Ngài bèn thăm hỏi nhóm này:
    “Tội chi mà bị đọa đày thảm thê
    Trước kia tạo nghiệp ác gì?”
    Quỷ bèn lên tiếng não nề thưa luôn:
    “Chúng tôi khi sống cõi trần
    Tham lam, bỏn xẻn vô ngần ngài ơi,
    Của thời giấu kỹ một nơi
    Mặc cho cha mẹ tứ thời đói ăn
    Không hề tỏ chút ăn năn
    Ngoài ra Tam Bảo chẳng cần kính tin
    Quanh năm chỉ nghĩ bạc tiền
    Giờ đây quả báo hiển nhiên thảm sầu!”
     
  9. hoangconghieu

    hoangconghieu Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    27/12/2008
    Bài viết:
    1,314
    Đã được thích:
    1,131
    Điểm thành tích:
    773
    (P.7)

    Mẹ hiền tìm mãi thấy đâu
    Mục Kiền Liên lại cúi đầu bước đi
    Trong lòng chất ngất sầu bi
    Bước lần tới cửa ngục kia xa vời
    Ngẩng nhìn thấy khó vào rồi
    Ngục “Cao Tường” chính là nơi chốn này
    Vây quanh có vách sắt dày
    Tường cao muôn dặm bao ngay bốn bề
    Lại thêm lưới thép giăng che
    Chó đồng to lớn hăm he canh chừng
    Bốn con khạc lửa đỏ hừng
    Sủa vang gầm thét dữ hung dọa người.
    Ngài tìm cách để vào coi
    Tiếc thay cửa đóng kín rồi còn chi
    Dùng mắt tuệ không thấy gì
    Pháp thân chẳng lọt, cửa kia khó vào
    Ngài đành chịu không biết sao
    Trong lòng thất vọng nghẹn ngào trở lui
    Than rằng: “Đi đã khắp nơi
    Qua bao cửa ngục mẹ thời thấy đâu
    Đến đây chất ngất buồn đau
    Con qua không nổi ngục Cao Tường rồi
    Trở về dương thế đành thôi
    Con tìm đến Phật xin lời từ bi
    Chỉ đường chỉ lối con đi
    Quyết tâm tìm mẹ quản chi nhọc nhằn!”

    Trên đường trở lại dương gian
    Ngài quay nhìn lại dặm ngàn đã qua
    Nghĩ ngoài ngục Cao Tường ra
    Còn nhiều ngục nữa dễ mà thấy đâu
    Mắt thường nhìn chẳng được nào
    Pháp thân cũng khó lọt vào cho cam
    Bởi vì trên chốn dương gian
    Còn bao nhiêu tội vô vàn điêu linh
    Gây ra bởi khắp chúng sinh
    Ít ai có dịp tự mình nghe ra
    Nên đành tâm niệm Phật Đà
    Nghĩ về mẹ quý xót xa nỗi niềm.
    Và rồi ngài Mục Kiền Liên
    Sau khi quyết định xả thiền xong xuôi
    Thế là thần thức tức thời
    Trở về thực tại ngay nơi dương trần
    Vẫn còn đau đớn xót thầm
    Nào quên cảnh tượng xa gần tang thương
    Khắp trong địa ngục kinh hoàng,
    Càng mong gặp mẹ lòng càng nôn nao
    Tình thương mẹ mãi dạt dào
    Bèn tìm đến Phật mong sao giúp ngài.

    Sau khi tới chỗ Phật ngồi
    Ngài bèn đi nhiễu quanh nơi ba vòng
    Rồi quỳ bạch Phật nỗi lòng:
    “Theo lời Phật dạy con không ngại ngần
    Xuống bao tầng ngục xa gần
    Nhưng không tìm thấy mẫu thân chốn nào,
    Thấy chúng sinh khổ xiết bao
    Xương tan, thịt nát khóc gào, rên la
    Thật là thảm cảnh xót xa
    Đủ thành phần cõi ta bà dương gian
    Sau cùng con phải dừng chân
    Tại nơi ngục nọ tường ngăn cao vời
    Cửa thời kín mít khắp nơi
    Gọi không ai mở, bóng người thấy đâu
    Con dùng mắt tuệ nhìn vào
    Cũng không thấy được chút nào phía trong
    Con xin từ phụ xót thương
    Chỉ bày cho cách vượt tường êm xuôi.”

    Nhìn người đệ tử nổi trôi
    Tấm lòng hiếu đễ ít ai sánh cùng
    Phật thương chỉ dạy hết lòng:
    “Cao Tường là ngục mẹ con đọa vào
    Bà mang tội nặng xiết bao
    Hàng ngày thọ khổ đội đầu máu tươi
    Bàn chông ngồi thủng thân người,
    Cao Tường ngục lớn là nơi khó vào
    Phải nhờ tích trượng nhiệm mầu
    Cùng là y, bát mới mau hoàn thành
    Đây là báu vật hiển linh
    Của ta sẵn có nay dành cho con
    Mang theo tới ngục đó luôn
    Dùng tích trượng dộng ba lần xuống hiên
    Sẽ long chốt, sẽ rơi then
    Cửa ngục tự động mở liền ra mau,
    Cầm thêm viên ngọc minh châu
    Soi tầng tăm tối, xua mầu u minh.”

    Mục Kiền Liên tạ ân tình
    Trong tay nắm gậy, trên mình khoác y
    Cầm theo bình bát ra đi
    Sẵn bao vật báu nên chi vững lòng
    Lại thêm ngài có thần thông
    Tới ngay cửa ngục cũng không khó gì
    Vẻ trang nghiêm, dáng uy nghi
    Ngài cầm tích trượng tức thì khoan thai
    Dộng ba cái trước cửa cài
    Ngục trong vang dội, vách ngoài nhẹ rung
    Lưới vén lên, cửa mở tung
    Ngài bèn nhẹ bước ung dung đi vào
    Bên trong náo loạn xiết bao,
    Tức thời chúa ngục tới mau hỏi rằng:
    “Thấy ngài là một vị tăng
    Tai sao mở cửa ngục đường vào đây
    Vì người bị nhốt tầng này
    Đều là tội phạm đọa đày triền miên
    Trước đây Tam Bảo không tin
    Làm điều ngũ nghịch gây nên tội tình?”
    Mục Kiền Liên nói chân thành
    Rằng ngài muốn kiếm mẹ mình đã lâu
    Tỏ lòng hiếu, báo ân sâu
    Dù bao gian khó há đâu ngại ngần.
    Ngục quan thắc mắc hỏi luôn:
    “Làm sao ngài biết mẫu thân chốn này?”
    Ngài từ tốn đáp: “Lành thay!
    Tôi nhờ Đức Phật chỉ bày cho hay.”
    Ngục quan mừng rỡ hỏi ngay:
    “Nhờ ơn Đức Phật thật may vô vàn,
    Ngài cùng Phật có họ hàng?”
    Ngài nghe hỏi vậy vội vàng xưng tên:
    “Tội hiệu là Mục Kiền Liên
    Vốn là đệ tử Phật trên dương trần
    Xuống đây tìm kiếm mẫu thân
    Họ Lưu, tên gọi phu nhân Thanh Đề
    Ở thành Vương Xá xưa kia.”
    Ngục quan mở sổ tức thì kiểm tra
    Sau khi đã kiếm được ra
    Bèn lên tiếng gọi tên bà vang âm:
    “Ai là Thanh Đề phu nhân
    Ở thành Vương Xá? Tôi cần gặp đây!
    Có thầy tăng xuống ngục này
    Ngỏ lời muốn gặp, lâu nay kiếm tìm
    Thầy tên là Mục Kiền Liên
    Chắc không lâu nữa bà liền rời thôi
    Sẽ mau thoát khỏi ngục rồi!”
    Tiếng vang lên hỏi, không ai trả lời.
    Ngục quan tìm gặp tận nơi
    Bà Thanh Đề mới bồi hồi nói ra:
    “Lúc tôi còn sống tại nhà
    Sinh ra được một con và đặt tên
    Là La Bốc rất lành hiền
    Chứ không phải Mục Kiền Liên bao giờ,
    Con tôi cũng chẳng xuất gia
    Nên tôi không dám đi ra gặp thầy.”
    Ngục quan quay trở lại ngay
    Gặp thầy tăng nói thầy hay sự tình
    Rằng bà cho biết con mình
    Không hề trong giới tu hành khi nao
    Và tên gọi chẳng giống nào.
    Người con thảo nói nghẹn ngào thiết tha:
    “Khi còn mẹ, lúc còn cha
    Cái tên La Bốc chính là tên tôi
    Sau khi cha mẹ qua đời
    Thời tôi theo Phật tu nơi cửa Thiền
    Có tên là Mục Kiền Liên
    Xót tình mẹ quý lo tìm biết bao!”
    Ngục quan quay gót trở vào
    Nói: “Thầy tăng đó ai nào khác xa
    Chính là La Bốc con bà.”
    Bà Thanh Đề vội tỏ ra vui mừng
    Muốn xin gặp mặt vô cùng.
    Ngục quan lúc đó đồng lòng giắt đi
    Cho bà gặp được thầy kia
    Mong bà thoát cảnh não nề lầm than.
     
  10. hoangconghieu

    hoangconghieu Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    27/12/2008
    Bài viết:
    1,314
    Đã được thích:
    1,131
    Điểm thành tích:
    773
    (P.8)

    Mục Kiền Liên gặp mẫu thân
    Chao ơi thấy mẹ dao đâm khắp mình
    Toàn thân lửa cháy tội tình
    Trên người lưới thép khoác quanh phía ngoài
    Cổ mang gông sắt làm đai
    Chân lông lênh láng máu thời tuôn ra.
    Ngài nhìn mẹ thấy xót xa
    Lòng đau như cắt liền oà khóc vang
    Thưa cùng bà mẹ ngay rằng:
    “Con thường cúng lễ trai tăng tâm thành
    Hơn năm trăm vị tu hành
    Hằng mong mẹ thoát tội tình xưa kia
    Hầu sinh Thiên được trọn bề,
    Bao lần tìm mẹ có hề thấy đâu
    Khắp nơi trên cõi trời cao
    Ai ngờ mẹ lại đọa vào ngục sâu!”
    Bà Thanh Đề nói nghẹn ngào:
    “Tưởng rằng mẹ chẳng khi nào gặp con
    Ngàn đời xa cách nhau luôn
    Ai ngờ địa ngục mừng còn có duyên.”
    Ngài bèn khẽ hỏi mẹ liền:
    “Con làm Phật sự ở miền dương gian
    Thường xuyên cúng tế thành tâm
    Chẳng hay mẹ có được phần ích chăng?”
    Bà Thanh Đề cất tiếng than:
    “Dù cho cúng tế rình rang ích gì
    Mẹ nào ăn được chút chi
    Ngục sâu “Vô Gián” mẹ thì đọa thêm
    Cần lập công đức ngày đêm
    Mới mong cứu mẹ khỏi miền đau thương
    Ngày xưa mẹ đã lầm đường
    Không lo tu phước nên vương tội tình
    Khiến bao ác nghiệp tạo thành
    Lại thề độc ác miệng mình thốt ra
    Nói gian cũng chẳng nề hà
    Ngày nay đọa ngục khó mà thoát đi
    Đớn đau, khổ não, thảm thê
    Phải ăn sắt nóng mỗi khi đói lòng
    Khát thời phải uống nước đồng
    Ngục này mẹ chắc chẳng mong thoát rồi!”
    Bà Thanh Đề chưa hết lời
    Đã nghe chúa ngục thúc đòi bà đi:
    “Tới giờ chịu tội còn gì!”
    Mẹ và con phải chia ly đôi đàng
    Thế là chúa ngục vội vàng
    Đẩy bà vào phía ngục đường bên trong
    Bà bèn ngoảnh lại dặn con:
    “Mẹ giờ đau đớn chẳng còn chịu thêm
    Con về cầu Phật chớ quên
    Ngài thương tình sẽ giúp liền ngay cho
    Vì ngài vốn sẵn lòng từ
    Cứu cho mẹ thoát nghiệp xưa gia hình.”
    Bà chưa nói hết ý mình
    Ngục sâu cửa đã đóng nhanh lại rồi.

    Mục Kiền Liên lòng bồi hồi
    Đớn đau nghe mẹ thốt lời kêu than,
    Đập đầu vào vách tường ngăn
    Ngài nhìn chúa ngục kêu van thảm sầu:
    “Cho tôi xuống chốn ngục sâu
    Cho tôi chịu tội thay vào mẹ tôi!”
    Thương tình chúa ngục mách lời:
    “Biết bao tội lỗi mẹ ngài tạo ra
    Khi bà còn sống ở nhà,
    Ngài là con cũng khó mà chịu thay
    Nhờ uy lực Phật lâu nay
    Mới mong cứu mẹ thoát ngay ngục tù
    Ngài về xin Phật nhân từ
    Họp tăng, ni khắp các chùa gần xa
    Dốc lòng thay mẹ thiết tha
    Cùng nhau sám hối thật là thành tâm
    Mới mong giúp được mẫu thân
    Tiêu trừ nghiệp ác, nhẹ phần tội xưa
    Sinh về cực lạc mong chờ
    Phần tôi cai ngục ngài nhờ ích chi.”

    Nghe xong lẳng lặng ra đi
    Mục Kiền Liên vội quay về trần gian
    Quỳ bên Phật cất lời than:
    “Mẹ con chịu tội vô vàn thảm thương
    Lòng con khổ não trăm đường
    Con xin đức Phật giúp phương tiện gì
    Mẹ con thoát khỏi cảnh kia
    Thoát vòng địa ngục sầu bi kinh hồn.”
    Ngài quỳ bạch Phật vừa xong
    Tức thời ngất lịm chẳng còn biết chi,
    Tăng, ni quanh đấy tức thì
    Đưa tay dìu đỡ từ bi khẩn cầu
    Cầu xin Phật với phép mầu
    Giúp người địa ngục thoát mau đọa đày.

    Mục Kiền Liên hiếu thảo thay
    Tình dành cho mẹ đong đầy biển khơi
    Thật bao la, thật tuyệt vời
    Cho nên Đức Phật nhận lời giúp luôn
    Phật cùng đệ tử, thánh nhân
    Lên hư không để nhập thần uy nghi
    Rồi hào quang Phật phóng đi
    Xuống tầng địa ngục não nề vô minh
    Tràn đầy ánh sáng lung linh
    Khiến cho cảnh giới thay hình thật nhanh:
    “Núi dao nhọn hoắt vây quanh
    Giờ đây bỗng biến ngay thành tràng phan,
    Gươm đao chồng chất dọc ngang
    Giờ thành hoa quả vô vàn tốt tươi,
    Giường kia sắt đỏ nung người
    Thành tòa sư tử tức thời ấm êm,
    Vạc dầu sôi sục khói lên
    Giờ thành ra cảnh hồ sen thơm lừng.”
    Bấy giờ dưới cõi âm cung
    Diêm Vương và đại chúng cùng tươi vui
    Đồng thanh ca ngợi vang lời:
    “Thật lành! Thật hiếm!” Mọi người mừng thay
    Chúng sinh trong địa ngục này
    Nhờ hồng ân Phật bữa nay an lành
    Ngưng khổ cảnh, hết nhục hình
    Thoát vòng nghiệp chướng điêu linh vô ngần.
    Mọi người ở dưới cõi âm
    Cùng quỳ lễ lạy thành tâm một lòng
    Hướng lên cao phía hư không
    Hiện toàn thân Phật rạng hồng uy nghi.
    Tội nhân khắp cõi âm ty
    Tùy theo phước báu trước kia của mình
    Nhờ ơn Phật độ an bình
    Giờ đây đều được tái sinh cõi trời.

    Mục Kiền Liên cũng thầm vui
    Nghĩ rằng bà mẹ quý thời giờ đây
    Cũng chung hưởng phước báu này
    Nhờ hào quang Phật đọa đày tiêu tan.
    Một hôm nhân có duyên phần
    Ngài quỳ hỏi Phật, băn khoăn nặng tình:
    “Hồng ân Phật rạng anh linh
    Cho nên khắp cả chúng sinh được nhờ
    Mẹ con hoàn cảnh bây giờ
    Oan khiên cởi bỏ chắc là thảnh thơi
    Trong vô lượng số cõi trời
    Mẹ con không biết ở nơi chốn nào?”
    Tức thời Đức Phật phán mau:
    “Mẹ con tội chướng nặng sâu kể gì
    Vừa ra khỏi ngục ‘A Tỳ’
    Lại sa ngục ‘Hắc Ám’ kia mất rồi!”
     
  11. hoangconghieu

    hoangconghieu Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    27/12/2008
    Bài viết:
    1,314
    Đã được thích:
    1,131
    Điểm thành tích:
    773
    (P.9)

    Mục Kiều Liên lòng rối bời
    Quyết tâm tìm mẹ, ngài dời chân đi
    Xuống tầng “Hắc Ám” quản chi
    Tấm lòng hiếu thảo khắc ghi sáng ngời.
    Nơi đây địa ngục đầy người
    Chen nhau, đói khát miệng thời rên la
    Ngài nghe trong dạ xót xa
    Kiếm tìm khắp chốn không ra mẹ mình,
    Cuối cùng thấy mẹ tội tình
    Thân run vì đói! Hết tinh anh rồi
    Không còn phân biệt được ai,
    Ngài lay vai mẹ mong người tỉnh ra
    Nhưng sao mắt mẹ lờ đờ
    Nhìn ngài lơ láo, miệng bà van xin:
    “Chao ơi đói khát ngày đêm
    Thân tôi lạnh quá, chỉ thèm ăn thôi!”
    Thần thông đã sẵn có rồi
    Mục Kiền Liên kiếm cơm thời được ngay
    Bưng cơm dâng mẹ ngang mày
    Bà Thanh Đề thấy đưa tay đỡ liền
    Mừng hớn hở, sướng cuồng điên
    Nhưng tâm bủn xỉn có quên đâu nào
    Nên tay này bốc ăn vào
    Tay kia vội vã che mau cơm mình
    Lo người giựt, sợ người giành
    Vì toàn kẻ đói vây quanh dữ dằn.
    Than ôi cơm chửa kịp ăn
    Lửa hồng bỗng đốt thành than mất rồi
    Đốt luôn khét lẹt đôi môi
    Da thời lửa cháy, miệng thời máu tuôn.
    Ngài nhìn mẹ thấy kinh hồn
    Bật lên tiếng khóc đau buồn thảm thê
    Thương bà mẹ nghiệp nặng nề
    Hết đường cứu nổi, khó bề thoát ra.
    Ngài liền bật khóc chan hòa
    Đầm đìa giọt lệ, nhạt nhòa bờ mi
    Khiến cho lũ quỷ sứ kia
    Nổi lòng thương cảm cùng chia bể sầu.
    Ngài buồn ngửa mặt than mau
    “Thần thông mình cứu biết bao nhiêu người
    Giờ đây bất lực mất rồi
    Bó tay nhìn mẹ nổi trôi thụ hình
    Thần thông giỏi cũng cam đành
    Khó qua nghiệp lực mẹ mình gây ra
    Thôi đành về lại Phật Đà
    Cầu xin giúp mẹ thoát qua nạn này!”

    Mục Kiền Liên tìm Phật ngay
    Quỳ xin thương xót chỉ bày lối đi
    Phật lên tiếng dạy từ bi:
    “Mẹ con gốc tội rất chi nặng nề
    Tham lam, độc ác nhiều bề
    Qua bao tiền kiếp không hề hoàn lương
    Dù con hiếu thảo trăm đường
    Dù con bậc nhất thần thông đạt thành
    Một thân khó cứu mẹ mình
    Gặp hoàn cảnh đó cũng đành chịu luôn
    Khác gì một chiếc thuyền con
    Chở đâu nổi đá lớn hơn chiếc thuyền,
    Muốn cho mẹ thoát ngục trên
    Phải nhờ thần lực vô biên phi thường
    Của tăng, ni khắp mười phương
    Đã tu chứng đắc đạo vàng quang vinh
    Suốt trong ba tháng tịnh thanh
    An cư, tự tứ, tu hành chuyên tâm
    Ngày Rằm tháng Bảy hàng năm
    Tập trung chú nguyện cầu an cho bà,
    Riêng phần con phải thiết tha
    Cúng dường Tam Bảo thật là trang nghiêm
    Đồng thời sám hối ngày đêm
    Tiếp tay cho mẹ, lòng tin nhiệt tình
    Phát tâm cầu nguyện chân thành
    May ra mới chuyển nghiệp nhanh cho bà.
    Nhờ bao công đức cao xa
    Mẹ cha quá vãng đã qua bảy đời
    Cũng được siêu thoát cõi trời,
    Mẹ cha hiện tại phước thời hưởng ngay
    Lỡ gây tai ách lâu nay
    Xưa kia tích tụ, giờ này tiêu tan.”

    Mục Kiền Liên nghe lời vàng
    Tức thời tỉnh ngộ, dâng tràn niềm tin
    Theo lời Phật dạy như trên
    Vu Lan vừa tới ngài liền thành tâm
    Cúng dường thiết lễ trai đàn
    Nhờ vào công đức của hàng chân tu
    Hợp cùng pháp lực thượng thừa
    Phật Đà tích tụ có từ bao lâu
    Bà Thanh Đề thoát ngục sâu
    Dứt mau cảnh huống khổ đau ngục hình
    Được siêu thoát, hưởng an lành
    Hưởng thêm phước báu được sinh cõi Trời
    Cung trời Đao Lợi tuyệt vời
    Một nơi lý tưởng mọi người cầu mong.

    Mục Kiền Liên rất vui mừng
    Sau khi thấy mẹ thoát vòng đau thương
    Ngài bèn đến trước Phật đường
    Chắp tay bạch Phật mối vương bận lòng:
    “Bạch Thế Tôn thân mẫu con
    Được nhờ Tam Bảo đức luôn tràn trề
    Nhờ oai lực của tăng, ni
    Mẹ con thoát khỏi ngục kia gia hình
    Thoát loài ngạ quỷ, súc sinh
    Dứt vòng khổ não. Quả tình mừng thay!
    Vậy thưa về đời sau này
    Trong hàng Phật tử đó đây có người
    Khi mùa Vu Lan tới rồi
    Muốn làm lễ ở khắp nơi chùa chiền
    Để mong tạo chút cơ duyên
    Hầu mong cứu độ mẹ hiền cha yêu
    Hiện đang sống cạnh sớm chiều
    Hoặc là đã mất trong nhiều kiếp xưa
    Giờ đây con cháu gắng tu
    Vu Lan dâng lễ khắp chùa được chăng
    Mong nghe Phật ban lời vàng
    Cho hàng Phật tử biết đường theo ngay?”
    Phật nghe xong dạy: “Lành thay!
    Đời sau nếu đúng vào ngày Vu Lan
    Ngày Rằm tháng Bảy hàng năm
    Ngày ‘Phật hoan hỷ’ thành tâm cúng dường
    Vì lòng hiếu thảo yêu thương
    Mong đền đáp lại công ơn biển trời
    Của cha mẹ trong nhiều đời
    Dù thời hiện tại hay thời trước kia
    Vu Lan làm lễ sớm khuya
    Nhờ công đức của tăng, ni nhiệt tình
    Cùng nhau chú nguyện giúp mình
    Thời cha mẹ ở gia đình hiện nay
    Tăng thêm phước thọ tràn đầy
    Khỏi điều tai họa đọa đày nổi trôi,
    Còn cha mẹ mất lâu rồi
    Lỡ lầm bất thiện bảy đời đã qua
    Nhờ Vu Lan cứu độ ra
    Thoát đường địa ngục thật là khổ đau
    Cõi nhân thiên được sinh vào
    Tràn đầy phước báu, dạt dào niềm vui!”

    Sau khi Phật dạy dứt lời
    Mục Kiền Liên với mọi người chung quanh
    Bốn chúng đệ tử thuận thành
    Cùng nhau hoan hỉ tuân hành theo ngay.
    Kể từ đó, cho đến nay
    Lệ thường cứ đến mùa này trong năm
    Vào tháng Bảy, đúng ngày Rằm
    Mọi người làm lễ Vu Lan nguyện cầu
    Tỏ lòng hiếu thảo đậm sâu
    Mong cha mẹ hưởng được bao phước lành.
    Nhờ lời chú nguyện tâm thành
    Tạo ra sức mạnh quả tình lớn lao
    Gây niềm thông cảm dạt dào
    Để rồi kích thích ngay vào mẹ cha
    Nếu đang trong cảnh xót xa
    Tràn đầy khổ lụy, chan hòa đớn đau
    Tâm hồn sẽ tỉnh ra mau
    Thoát cơn mê muội, thoát màu vô minh
    Chuyển tâm niệm ác của mình
    Hướng về nẻo thiện, tốt lành! Quý thay!
    Chính nhờ sự chuyển hướng này
    Mà người mắc tội thoát ngay ngục hình
    Thoát đau thương, thoát tội tình
    Chính do tâm đó tạo thành trước kia.
    Lời vàng kinh điển khắc ghi:
    “Tâm người trong lúc mê si điên cuồng
    Lỡ gây nghiệp chướng tai ương
    Để rồi bị đọa vào đường ngục sâu
    Nếu chuyển tâm, nếu quay đầu
    Nghiệp dù dữ sẽ chuyển mau thành lành.”
     
    Sửa lần cuối: 27/1/2009
  12. hoangconghieu

    hoangconghieu Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    27/12/2008
    Bài viết:
    1,314
    Đã được thích:
    1,131
    Điểm thành tích:
    773
    (P.10)

    Từ khi cứu được mẹ mình
    Trả xong chữ hiếu, trọn tình mẹ con
    Ngài Mục Kiền Liên quyết lòng
    Tu hành bên Phật ở trong cửa Thiền
    Tâm an tịnh, chí vững bền
    Sống đời trong sạch, nương miền thanh cao
    Nhưng do nghiệp dữ thuở nào
    “Nghiệp” từ tiền kiếp, “nhân” bao nhiêu đời
    Bây giờ trổ quả dữ rồi
    Cho nên ngài phải tới thời mạng vong.

    Trên đường hoằng pháp thong dong
    Một hôm ngài phải qua vùng núi cao
    Đường đi nguy hiểm xiết bao
    Ngờ đâu một bọn nấp vào phía trên
    “Lõa hình” ngoại đạo tị hiềm
    Đã từng ganh ghét, lại thêm căm thù
    Giờ đây phục kích người tu
    Âm mưu giết hại rất ư bạo tàn,
    Khi ngài vừa mới đi ngang
    Trên cao bọn chúng vội vàng hè nhau
    Cùng xô đá nặng xuống mau
    Rơi như thác đổ sấm gào ầm vang
    Bít luôn cả lối đi ngang
    Nhục thân tôn giả tiêu tan tức thì
    Xương giập nát, máu đầm đìa
    Trăm phần rùng rợn, muôn bề thảm thương.
    Ngài Xá Lợi Phất tìm đường
    Nhờ thần thông đến cứu không kịp thời
    Bèn nêu thắc mắc đôi lời:
    “Thần thông bạn giỏi giúp đời lâu nay
    Sao không sử dụng dịp này
    Để mà cứu thoát chính ngay mạng mình?”
    Mục Kiền Liên khẽ trần tình:
    “Một khi nghiệp tới thì đành chịu thôi
    Chữ ‘thần’ chưa nhớ tới rồi
    Làm sao còn nhớ kịp thời chữ ‘thông’!”
    Thốt lời hấp hối vừa xong
    Mục Kiền Liên đã mạng vong tức thì.
    Về phần bọn ngoại đạo kia
    Đều cùng toại nguyện sau khi giết người
    Muốn làm hại Phật không xuôi
    Nên mong hại đệ tử ngài từ lâu
    Đây là đệ tử hàng đầu
    Hầu làm Phật giáo tiêu hao uy quyền.

    Tin về ngài Mục Kiền Liên
    Loan truyền khắp chốn, tới liền hoàng cung
    Vua A Xà Thế nổi xung
    Lệnh truyền bắt cả ngàn hung thủ này
    Toàn phường “lõa thể” quanh đây
    Mang qua hầm lửa ném ngay chúng vào
    Bọn gian chịu tội cùng nhau
    Chết sa vào địa ngục sâu kia liền.
    Nghe tin ngài Mục Kiền Liên
    Vì phường ngoại đạo trong miền mạng vong
    Các tăng, ni đều mủi lòng
    Lệ tuôn sầu thảm vô cùng bi ai
    Kéo nhau đến trước Phật đài
    Quỳ xin hỏi Phật chuyện ngài Mục Liên
    Thần thông vốn giỏi vô biên
    Cớ sao tai họa người hiền vương mang.
    Ôn tồn Đức Phật dạy rằng:
    “Chúng ta đừng quá xót thương thảm sầu
    Ta từng nói đã từ lâu
    Thần thông dù giỏi cũng đâu ích gì
    Khó mà thắng nghiệp báo kia,
    Mục Liên tuy rất giỏi về thần thông
    Trước đây cứu mẹ chẳng xong
    Thì nay cũng chẳng cầu mong cứu mình
    Một khi nghiệp lực hoành hành
    Thần thông dù giỏi cũng đành chịu thôi,
    Mục Liên biết trước hết rồi
    Biết rằng tai họa chết người xảy ra
    Dùng thần thông sẽ vượt qua
    Dễ đâu chịu chết xót xa thế này
    Nhưng làm như vậy không hay
    Vì nghiệp lực vẫn vần xoay theo mình,
    Mục Liên thảm họa biết rành
    Nhưng mà hứng chịu, thuận tình, an nhiên
    Vì mong trả hết nghiệp liền
    Một lần trả dứt nghiệp tiền kiếp xưa
    Hầu an nhàn trong đường tu
    Hoàn thành Phật đạo kể từ kiếp sau,
    Điều cao quý đứng hàng đầu
    Mục Liên bảo vệ đạo mầu quang vinh
    Nên tuẫn tử, nên hy sinh
    Tấm gương sáng đó quả tình quý sao!”
    Nghe lời Phật dạy thâm sâu
    Vây quanh đệ tử cùng nhau thấm nhuần
    Bình tâm tỉnh ngộ ra dần
    Cùng xin tìm hiểu cội nguồn lâu nay
    Từ trong tiền kiếp trước đây
    Mục Liên ngài đã trót gây nghiệp gì?
     
  13. hoangconghieu

    hoangconghieu Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    27/12/2008
    Bài viết:
    1,314
    Đã được thích:
    1,131
    Điểm thành tích:
    773
    (P.11)

    Trong một tiền kiếp xưa kia
    Mục Liên ngài vốn trụ trì chùa to
    Là thầy tăng rất nhân từ
    Đạo cao, đức trọng đường tu vẹn toàn,
    Một hôm thầy phải đích thân
    Làng bên thỉnh việc, thầy cần đi xa
    Dặn dò đệ tử ở nhà:
    “Sẵn sàng tiếp đón thật là nghiêm trang
    Có hai thí chủ ghé làng
    Đến chùa lễ Phật, cúng dường hôm nay.”
    Cả chùa chờ đợi suốt ngày
    Chẳng ai ghé đến nơi đây cúng dường
    Trời chiều khuất bóng tà dương
    Một người đệ tử vội vàng bước ra
    Đưa tay đóng cửa chùa nhà
    Chợt nhìn thấy vợ chồng già ngoài hiên
    Dáng nghèo khó, vẻ lành hiền
    Cùng nhau khiêm tốn ngồi bên mé ngoài
    Chắc chờ chắc đợi lâu rồi
    Chưa về, dù sắp tối trời quanh đây
    Hỏi thăm, đệ tử được hay
    Hai ông bà tới cổng này từ trưa
    Ngồi đây chờ gặp quý sư
    Không ai hỏi tới nên chưa dám vào
    Nhà xa, đi lại khó sao
    Lại thêm nghèo túng nhưng nào quản chi
    Tới đây lễ Phật từ bi
    Cúng dường Tam Bảo lòng thì thành tâm
    Cứ chờ đợi, chẳng ngại ngần
    Dù cho đêm xuống xa gần vắng hoang.
    Nghe xong đệ tử ngỡ ngàng
    Lòng thầm bực bội nghĩ rằng: “Ôi thôi!
    Chính hai hành khất này rồi
    Cửa chùa chắn lối cùng ngồi quá lâu
    Thời còn có thí chủ nào
    Tới đây mà lại muốn vào làm chi!”
    Lộ tâm phân biệt tức thì
    Chê bai rách rưới, khinh khi bần hàn
    Nhìn lạnh nhạt, nói lẹ làng:
    “Lần sau lễ Phật cúng dường được thôi
    Tới giờ chùa đóng cửa rồi.”
    Bà già kính cẩn thốt lời phân bua:
    “Bữa sau lễ Phật trong chùa
    Thôi thì nghĩ lại kể như được rồi
    Lần này đã lỡ tới nơi
    Có lon gạo mới của người làng xa
    Với lòng thành vợ chồng già
    Xin cho dâng lại thiết tha cúng dường.”
    Nghe xong đệ tử khinh thường
    Vô tình buông tiếng chán chường, sân si:
    “Tưởng rằng đem cúng những gì
    Nhỏ nhoi lon gạo chùa thì thiếu chi
    Thôi mau mau hãy đem về.”
    Bà già năn nỉ não nề lắm thay:
    “Gạo từ xa mang tới đây
    Lột ra từng hột bảy ngày bảy đêm
    Trộn vào nếp hiếm trong miền
    Ướp cùng mật ngọt, lại thêm vị đường
    Thành tâm đem đến cúng dường
    Trước là cúng Phật, sau hàng chư Tăng…”
    Bà già đang nói dở dang
    Vừa xoay mặt lại, phũ phàng xiết bao
    Cửa chùa đã đóng sập vào.
    Ông chồng ngồi cạnh từ đầu lặng thinh
    Kiên trì, nhẫn nhục, tận tình
    Giờ đây nói nhỏ: “Chúng mình về thôi!”
    Nhưng bà vợ nổi giận rồi
    Trong cơn sân hận chân thời đạp ra
    Gạo lon tung tóe gần xa
    Miệng bà lớn tiếng thét la rầm trời:
    “Thề ngàn kiếp, nguyện vạn đời
    Gặp chùa tôi phá tơi bời chẳng nương
    Gặp tăng, ni khắp muôn phương
    Tôi thời khinh miệt chẳng thương tiếc gì!”
    Ông chồng lệ ứa bờ mi
    Ngậm ngùi thương vợ chỉ vì phút giây
    Hận thầy, nhân xấu trót gây
    Bình tâm thấy đáng tiếc thay vô ngần
    Trong lòng ông bỗng nguyện thầm:
    “Gặp duyên tôi sẽ quyết tâm tu liền!”
    Hai vợ chồng rời mái hiên
    Bà đi tức tối muộn phiền khôn nguôi.

    Thầy trụ trì về tới nơi
    Hỏi thăm cơ sự đầu đuôi tỏ tường
    Phạt chàng đệ tử lầm đường
    Phải lo sám hối quỳ hương tức thì
    Làm sai trái, thiếu từ bi
    Có tâm phân biệt còn gì lòng nhân,
    Bản thân thầy cũng trở trăn
    Tự mình sám hối, ăn năn vô cùng
    Nghĩ thầm buồn bã trong lòng:
    “Lỗi do đệ tử ở trong chùa này
    Nên bà thí chủ chua cay
    Buông lời thề độc đọa đày gieo nhân,
    Tại mình vắng mặt bất thần
    Cho nên mới tạo thêm phần tang thương.”
    Thầy bèn bước tới thiền đường
    Trước bàn thờ Phật thắp hương thề nguyền:
    “Đời đời kiếp kiếp luân phiên
    Nguyện làm con mãi, không phiền muộn chi
    Làm con bà thí chủ kia
    Hầu mong trả dứt nghiệp đi cho bà
    Nghiệp bà vừa mới gây ra!”
    Rồi thầy khấn nguyện thiết tha thêm liền:
    “Khi bà phá phách chùa chiền
    Thời con tâm nguyện xây thêm cảnh chùa,
    Khi bà bất kính cửa từ
    Khinh thường các giới đang tu thuận thành
    Thời con nguyện được tu hành
    Nguyện theo bà mãi loanh quanh chẳng rời
    Nguyện thề xin mãi ghi lời
    Đến khi bà dứt nghiệp rồi mới yên!”
    Thầy trụ trì trong cửa thiền
    Là tiền thân của Mục Liên bây giờ,
    Bà già nghèo khó xa xưa
    Chính là người thiếu nhân từ giờ đây
    Là Thanh Đề trong kiếp này,
    Luân hồi, nhân quả vần xoay chuyển hoài.
     
  14. hoangconghieu

    hoangconghieu Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    27/12/2008
    Bài viết:
    1,314
    Đã được thích:
    1,131
    Điểm thành tích:
    773
    (P.12)

    Giờ nghe chuyện kiếp thứ hai
    Có gia đình nọ sinh trai nối dòng
    Cửa nhà giàu có vô cùng
    Chàng trai con một nên không thiếu gì
    Sống đời sung sướng kể chi
    Nhưng chàng lại chẳng nghĩ suy tốt lành
    Chỉ say sưa, không học hành
    Giao du kẻ xấu ở quanh vùng này
    Phường phản bạn, quân lừa thầy
    Xúm vào lợi dụng bao ngày tháng qua,
    Chàng coi thường mẹ lẫn cha
    Bao lời khuyên nhủ bỏ qua chẳng màng,
    Sống trong tình cảnh phũ phàng
    Đêm ngày cha mẹ của chàng khóc than
    Bất thần sinh bệnh nguy nan
    Mù lòa đôi mắt vô vàn thảm thương.
    Một ngày bạn xấu tìm đường
    Gài cô gái nọ cho chàng kết hôn
    Mẹ cha nghe vậy mừng luôn
    Nghĩ con có vợ bớt còn bê tha,
    Ai dè cô vợ chàng ta
    Mỗi khi trước mặt tỏ ra ngoan hiền
    Để người thân không trách phiền
    Sau lưng mưu kế lấy tiền của thôi
    Gia tài chồng nhắm mãi rồi,
    Bọn vô lại nọ tức thời tiếp tay
    Để chờ chia chác của này
    Chàng con ngu dại nào hay bẫy tình
    Cho rằng hiện ở gia đình
    Vợ là dâu thảo, đời mình thăng hoa.
    Một hôm chàng phải đi xa
    Khi về thấy nước đổ ra giữa nhà
    Hỏi thời vợ nói: “Ông già
    Giờ đây khó tính, khó mà chiều ông
    Đem dâng nước để ông dùng
    Ông chê nóng, lạnh thường không hài lòng
    Nên ông đổ nước tứ tung
    Tính tình rất chướng, lạ lùng kể chi.”
    Một hôm chàng ở xa về
    Thấy cơm vung vãi bốn bề phòng ăn
    Chàng bèn tìm vợ hỏi thăm
    Vợ cho biết: “Mẹ khó khăn vô cùng
    Đem dâng cơm để bà dùng
    Bà chê cơm mãi rồi vung khắp nhà
    Thật là bà chướng quá mà
    Khó mà tìm cách chiều bà êm xuôi.”

    Đây là mưu kế vợ thôi
    Nhưng chàng nào biết, tâm thời u mê
    Nên khi cô vợ tỉ tê
    Cứ than thở mãi, cứ chê trách hoài
    Anh chồng nghe cũng lọt tai
    Xiêu lòng mắc bẫy tin nơi vợ nhà
    Một ngày đem cả mẹ cha
    Bỏ rơi giữa chốn rừng già thẳm xa
    Nghĩ rằng cha mẹ mù lòa
    Khó bề tìm cách thoát ra khỏi rừng.
    Vợ chồng già thật đáng thương
    Cho rằng con bị lạc đường mà thôi
    Nào hay ý định tanh hôi,
    Vợ chồng mò mẫm lần hồi suốt đêm
    Mưa lạnh lẽo, gió cuồng điên
    Sáng may có kẻ trong miền đi qua
    Thấy người quờ quạng mù lòa
    Thương tình giúp đỡ đưa ra phía ngoài
    Về nhà yên ổn cả hai,
    Chàng con cùng vợ đóng vai ngoan hiền
    Giả như mừng rỡ vô biên
    Hỏi thăm cha mẹ huyên thuyên mặn nồng.
     
  15. hoangconghieu

    hoangconghieu Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    27/12/2008
    Bài viết:
    1,314
    Đã được thích:
    1,131
    Điểm thành tích:
    773
    (P.13)

    Sau lần đầu chẳng thành công
    Vợ kia lại cứ cùng chồng tỉ tê
    Bày mưu tính kế gớm ghê
    Anh chồng theo vợ, u mê ngu đần
    Một hôm bày chuyện bất nhân
    Anh chồng tới cạnh song thân thưa rằng:
    “Xa bên ngoại đã lâu năm
    Giờ mình nên trở về thăm chốn này.”
    Song thân nghe ưng thuận ngay
    Chàng thuê xe ngựa một ngày cùng đi
    Chàng cầm cương lái xe kia
    Chở cha chở mẹ rất chi thắm tình,
    Tới rừng già, gặp khúc quanh
    Lặng im, hoang vắng, gập ghềnh, tối tăm
    Chàng con dừng ngựa bất thần
    Giả như gặp kẻ bất nhân chặn đường
    Tay chân khua động vang rừng
    Giả như đang chống cự phường gian manh
    Miệng chàng la hét thất thanh
    Làm như chính bản thân mình lâm nguy
    Rồi nhân lúc náo loạn kia
    Chàng không còn chút lương tri con người
    Lấy cây roi quất tơi bời
    Quất cha, quất mẹ miệng thời hét la
    Giả như cướp đánh mẹ cha
    Đúng như cùng vợ ở nhà mưu toan
    Thật là bất hiếu vô vàn
    Vô minh xui khiến bạo tàn ra tay,
    Về phần cha mẹ nào hay
    Mù lòa đâu thấy quanh đây chút gì
    Dù đang đau đớn kể chi
    Tưởng rằng có bọn cướp kia thật tình
    Hai người không nghĩ đến mình
    Hai tay quờ quạng ở quanh chỗ ngồi
    Trong tâm nghĩ đến con thôi
    Sợ con bị hại, hai người cùng la:
    “Con ơi! Mau chạy cho xa
    Kẻo quân cướp bóc đánh mà mạng vong
    Con còn vợ trẻ chờ trông
    Mẹ cha dù thác thời lòng cũng cam!”

    Tiếng “con ơi!” thốt nhẹ vang
    Yêu thương, tha thiết, nồng nàn, thiêng liêng
    Khiến chàng con thức tỉnh liền
    Thấy mình bất hiếu nhất trên cõi đời
    “Con ơi!” âm hưởng tuyệt vời
    Như gieo tâm đạo, như khơi lòng từ
    Quay đầu khỏi cảnh âm u
    Rời con đường xấu chàng đưa xe về
    Tới nhà thú thật mọi bề
    Rồi chàng quỳ lạy rất chi tâm thành
    Quỳ xin sám hối tội tình
    Xin cha với mẹ của mình thứ tha,
    Rồi cho vợ về quê nhà
    Về nơi nguyên quán phương xa của nàng.
    Chàng con một thuở lầm đường
    Giờ lìa bạn cũ, lìa phường gian manh
    Say sưa tật xấu bỏ nhanh
    Quay về nẻo chánh, an lành, thật chân
    Suốt đời nguyện sống độc thân
    Chăm lo phụng dưỡng ân cần mẹ cha,
    Rồi chàng phát nguyện thiết tha
    Xin làm con của ông bà dài lâu
    Đời đời, kiếp kiếp về sau
    Với bao lòng hiếu, với bao tâm từ.
    Chàng con trong kiếp xa xưa
    Là Mục Liên khoác áo tu kiếp này,
    Còn bà mẹ kiếp trước đây
    Kiếp này là mẹ của thầy Mục Liên.

    Bà Thanh Đề, thiếu lòng tin
    Cho nên nhân xấu triền miên gieo hoài
    Để rồi hái quả bi ai
    Xác thân đầy đọa, hình hài thương đau
    Trầm luân dưới chốn ngục sâu
    Tấm gương còn đó ai nào dễ quên.
    Riêng về phần thầy Mục Liên
    Ngẫm qua tiền kiếp kể trên rõ ràng
    Một thời bất hiếu bạo tàn
    Kiếp này quả báo phũ phàng lắm thay
    Và trong kiếp sau cùng này
    Nghiệp mong trả dứt không dây dưa hoài
    Cho nên hứng tảng đá rơi
    Tan xương, nát thịt đè người cũng cam
    Nghiệp thế gian trả không oan
    Dù thần thông giỏi cũng làm ngơ thôi
    Một khi trả dứt nghiệp rồi
    Đường tu mới mở rạng ngời kiếp sau.

    (HẾT)
     
  16. hoangconghieu

    hoangconghieu Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    27/12/2008
    Bài viết:
    1,314
    Đã được thích:
    1,131
    Điểm thành tích:
    773
    HÌNH ẢNH NGƯỜI MẸ

    Hồ Trường An​


    (Kịch Thơ)

    Má của Hạnh chết lúc Hạnh lên ba tuổi. Tới năm bảy tuổi Hạnh không sao mường tượng nổi hình ảnh mẹ mình vì tấm di ảnh của mẹ trên bàn thờ quá lu mờ. Hạnh sống với ba và ông Bảy Liệu, người tớ già trung thành của ba. Ba vốn ít nói, ông Bảy Liệu lại càng ít nói hơn. Tuy cả hai chăm sóc Hạnh khá châu đáo, nhưng ít khi bồng ẵm, nựng nịu Hạnh. Từ sáu tuổi, Hạnh được cắp sách đến trường tiểu học Thiềng Ðức vốn là ngôi đình làng, ngay bên cạnh nhà.
    Vì sống cô đơn bên cạnh hai người lầm lì, Hạnh cũng lây tánh ít nói. Hạnh hiền lành nhưng hay nổi cộc. Lũ bạn không ưa Hạnh nhưng không đứa nào dám ăn hiếp Hạnh vì Hạnh học giỏi, Hạnh trả đũa đích đáng đứa nào chọc phá Hạnh, do đó Hạnh không có bạn. Sự cô đơn làm cho Hạnh càng thêm lầm lì, khắc khổ. Hạnh không biết làm gì hơn là chúi mũi vào bài vở nhà trường.
    Từ lúc Hạnh lên bảy tuổi, ba Hạnh cho Hạnh ở buồng riêng. Phòng của ba quét nước vôi trộn a dao màu thiên thanh, rèm màn thêu đục lỗ màu trắng tinh khiết. Gương lớn treo ở đầu giường và trên tấm vách áp chơn giường. Hễ ai nằm trong giường sẽ thấy bóng mình hiện chập chờn trong hệ thống gương soi đối diện nhau.
    Một đêm nọ ba đi chơi về trễ, Hạnh ngủ từ lúc 9 giờ tối như thường lệ. Nửa đêm, Hạnh thức giấc vì có tiếng cười rúc rích ở buồng ba. Tiếng người đờn bà nhỏng nhẻo :
    - Ðồ quỉ gì đâu á! Hai tấm kiếng soi rõ cảnh hai đứa mình như coi hát bóng vậy!
    Tiếng ba năn nỉ :
    - Ðừng có giỡn hớt. Ðể cho thằng con anh ngủ.
    Vậy là ở buồng ba có một người đờn bà lạ. Từ hồi hiểu biết cho tới giờ, Hạnh mới thấy có một người đờn bà trong nhà. Ngôi nhà gồm ba thế hệ : một già, một tráng niên, một đứa nhỏ ở ba căn buồng riêng biệt nhau. Buồng ba và buồng Hạnh ở từng trệt, buồng ông Bảy Liệu ở trên gác. Buồng nào cũng tươm tất, sạch sẽ. Căn gác rộng, cửa sổ lớn. Vì có bóng hai cây vú sữa che kín nóc nhà nên căn gác mát mẻ. Dù vậy, căn nhà từ bao lâu nay dường như thiếu sinh khí. Cây cao bóng mát thâm u, vách tường rào vây bọc kín đáo, lạnh lùng. Hàng ba cũng rợp bóng cây nhãn, cây mận, cây sa-bô-chê. Ánh sáng ít khi lọt vào trung đường. Cái hoang vắng thê lương của ngôi nhà lọt vào tâm hồn Hạnh quá sâu đậm, đóng băng luôn ở đó, cho nên khi tiếp xúc với cái ồn ào của sân trường, lớp học, Hạnh cảm thấy mình không thể hoà nhập. Vào giờ ra chơi, Hạnh lặng lẽ đứng ở góc sân trường hay ở chỗ khuất lánh. Lũ bạn không chơi với Hạnh không phải vì tụi nó ghét Hạnh mà vì chúng không tìm thấy ở Hạnh điểm nào hấp dẫn, lôi cuốn để chúng dây dưa tiếp xúc.
    Từ 10 tuổi, Hạnh đã bắt đầu đọc truyện cổ tích, đọc truyện thơ. Truyện Phạm Công Cúc Hoa làm Hạnh bần thần dã dượi. Nhứt là ở đoạn hai đứa trẻ mồ côi là Nghi Xuân, Tấn Lực bị bà dì ghẻ đuổi ra khỏi nhà, lang thang đi tìm cha là Phạm Công đang trấn đóng ở một thị trấn xa. Tụi nó vào một đêm tối trời tới bên mộ mẹ, mệt quá ngủ thiếp đi. Cúc Hoa hiện hồn về bắt chí cho Nghi Xuân, rửa mặt chải đầu cho Tấn Lực, chỉ đường về nơi Phạm Công trấn đóng để cho cha con đoàn viên… Ðó là một buổi tối, bên ngoài mưa gió đầy trời. Tại phòng khách, ánh đèn nê-ông rọi sáng một cảnh sum họp tẻ ngắt. Ba ngồi tính toán sổ sách ở bàn làm việc. Hạnh ngồi trên ghế xích đu đọc sách. Còn ông Bảy Liệu lo lau chùi chiếc xe đạp hiệu Urago mới mua của ba cho thiệt bóng loáng.
    Lúc đọc tới đoạn gà bắt đầu gáy sáng, Cúc Hoa từ giã hai con để về chốn Dạ Ðài, Hạnh không nén được xúc động, ngọn trào lòng từ đáy tim, từ góc sâu thẳm của tâm hồn Hạnh trào ra khiến Hạnh hực lên một tiếng khô khốc, rồi cơn khóc ào tới, lay động toàn thân Hạnh, nước mắt tuôn như suối.
    Ba sửng sốt buông viết chạy tới bên Hạnh. Thấy quyển Phạm Công Cúc Hoa nằm trên nền gạch ba chợt hiểu, ôm chầm lấy Hạnh, vỗ về :
    - Hạnh! Nín đi con|
    Ðêm đó, Hạnh được ngủ chung với ba. Trong giấc ngủ chập chờn, lụn vụn, Hạnh mơ màng thấy ba thỉnh thoảng đặt môi lên tóc, lên trán Hạnh. Ðó là đêm duy nhứt ba tỏ ra thương yêu Hạnh. Nhưng ba chẳng nói câu nào ngọt ngào, thân ái để sưởi ấm thêm tâm hồn con mình.
    Và từ đó cho tới khi có sự xuất hiện của người đờn bà lạ trong nhà, Hạnh đã bao lần muốn hỏi xin ba kể cho Hạnh nghe những chuyện thuộc về mẹ Hạnh. Nhưng nét mặt lầm lì của ba làm Hạnh khiếp sợ, không dám thốt ra tiếng nào mỗi khi Hạnh đối diện ba.
    Bên kia buồng, tiếng người đờn bà lại cất lên :
    - Hình thằng con anh đây hả? Chèn ơi, nó giống anh quá! Ðể em làm mẹ nó, săn sóc nó cho tiện.
    Tiếng ba vui vẻ :
    - Cứ nói bậy đi! Con vợ anh hiện hồn về vặn cổ em cho coi.
    Người đờn bà véo von : :
    - Em hổng sợ đâu! Chị Ba đầu thai từ lâu rồi!
    Giọng ngưòi đờn bà nhún nhẩy, linh hoạt, đượm âm sắc nhõng nhẽo nghe thiệt gợi cảm. Nhưng còn nhỏ Hạnh không để ý lắm, thiếp dần trong giấc ngủ thoải mái cho đến khi ánh ban mai trắng xoá lòn qua khe cửa lá sách.
    Ngoài phòng sách có tiếng ba huýt sáo một điệu nhạc cũng nhún nhẩy và vui tươi như tiếng cười của người đờn bà đêm qua. Hạnh bưóc xuống giường, rời phòng ngủ đi xuống bàn ăn. Ở đó bữa ăn sáng gồm có cháo trắng, củ cải mặn, trứng muối, thịt kho rim, cà phê đã dọn sẵn.
    Khi ba kéo ghế ngồi vào bàn thì người đờn bà từ ngoài vườn bước vào, tay ôm một bó bông lớn gồm có bông huệ, bông sao nhái, bông cẩm nhung. Chị ta nhìn cái độc bình bằng sứ tráng men nâu vàng, miệng phóng thanh inh ỏi :
    - Chèn ơi, hổng dè anh đã bày bình sẵn cho em. Nè, anh coi bó bông em hái trong vườn : bông huệ còn búp dễ thương hông? Nè, bông cẩm nhung ở đây tốt thiệt, cánh bông lớn, nhánh lá dài sọc thiệt đẹp! Ðể em bày một bình bông thiệt chiến, thiệt bảnh cho anh thưởng thức.
     
  17. hoangconghieu

    hoangconghieu Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    27/12/2008
    Bài viết:
    1,314
    Đã được thích:
    1,131
    Điểm thành tích:
    773
    HÌNH ẢNH NGƯỜI MẸ (Tiếp)
    Hồ Trường An
    (Kịch Thơ)
    Và chưa kịp cắm bông vào độc bình, chị ta nhìn qua Hạnh lăng líu :
    - Thằng Hạnh đây hả anh Ba? Cặp mắt nó giống cặp mắt chị Ba quá chừng chừng! Mắt nầy là mắt nhung đó đa. Thằng nầy giống tía nhiều hơn giống má. Cặp mắt nầy mai sau luyện nhỡn kiếm, ngó cô nào là thấy hết những gì bị quần áo che kín.
    Ba cười cúc cúc :
    - Ăn nói tầm ruồng hoài!
    Người đờn bà tới gần vuốt tóc Hạnh, kéo Hạnh sát vào người mình. Hạnh cứ để yên cho chị ta bày tỏ niềm thương mến. Mùi dầu thơm, mùi son phấn của chị ta làm Hạnh choáng ngợp. Chị ta có cái mũi hơi ngắn, cặp mắt hơi nhỏ, cái miệng cá chim chúm chím nên cặp môi có vẻ nũng nịu. Chị mặc chiếc áo túi bằng lụa tím, phơi hai cánh tay no nưỡng và trắng phau. Chiếc quần sa-teng lóng mướt càng làm cho bàn chân chị thêm trắng, gót son quí phái của chị thêm phần xinh đẹp. Miệng chị tía lia :
    - Thằng nhỏ dễ thương quá, anh Ba! Anh cho em đi. Em cho nó học trường Tây. Hay thôi, anh cưới em để em làm má nó cho gọn.
    Bàn tay của chị đờn bà là bàn tay búp măng, ngón mũi viết suôn suôn, mu bàn tay mềm mại, cườm tay thon và óng ả, móng tay chuốt khéo bôi vẹc-ni màu đỏ như huyết bồ câu. Chị ta vuốt ve, mơn man vai Hạnh, tái diễn cử chỉ trìu mến của ba trong đêm Hạnh đươc ngủ chung với ba. Niềm ấm áp như len lỏi vô mọi ngõ ngách trong tim Hạnh, làm mắt Hạnh rưng rưng lệ. Ba nhìn sững Hạnh. Chắc ba không thể ngờ ẩn trong vẻ lầm lì, lạnh lẽo của Hạnh là một trái tim nhạy và đa cảm. Ba không nói gì, rút khăn mù-soa ra lau nước mắt cho Hạnh. Nhưng người đờn bà thì cười hăng hắc, bảo Hạnh :
    - Chắc con thấy cô, con nhớ má con chớ gì? Thôi, ngồi xuống đây ăn lót lòng đi, rồi cô dắt con đi chợ, mua đồ chơi cho con.
    Rồi chị ta chắc lưõi rên rỉ :
    - Em đẻ lần thứ nhứt một con a huờn, lần thứ nhì một con tỉ tất, lần thứ ba một con thị tì, rồi nín đẻ luôn. Em thèm con trai quá anh ơi! Chưa bốn mươi tuổi mà em đã sượng ngắt!
    Hạnh kêu người đờn bà đó là cô Lucie. Về sau Hạnh mới biết cô ta vốn là bạn lối xóm của mẹ Hạnh. Vì cô chửa hoang nên bỏ xóm bỏ làng lên Sài gòn. Cô có ba đứa con gái, mỗi đứa một cha. Ðứa con thứ ba là đầm lai vì cô hiện giờ làm vợ thằng Tây chủ hãng la-de BGI già ngắt.
    Cô Lucie hứa dẫn Hạnh đi chợ mua đồ chơi mà cô lại quên. Nhưng trong tuần lễ cô ở chơi nhà Hạnh, cô trổ tài nấu nướng nhiều món lạ cho cha con Hạnh và ông Bảy Liệu thưởng thức. Cô cười giỡn, đía dóc, giễu cợt huyên thuyên, nhưng khi vô buồng ba Hạnh là cô im thin thít. Lúc đó là nhằm mùa bãi trường nên Hạnh được ở nhà quanh quẩn theo cô Lucie. Bàn tay mềm mại của cô là bàn tay hay vuốt ve. Gặp con mèo tam thể cô cũng ôm trên tay nựng nịu hồi lâu mới đuổi : “A lê, đi chỗ khác chơi!”. Con gà con đi lẫm đẫm ngoài sân, cô cũng tóm cho được để ve vuốt vài cái. Hễ thấy Hạnh đứng buồn hiu hiu bên gốc cây nhãn là cô kêu Hạnh lại, tay cô sửa lại cổ áo cho Hạnh, sửa lại đường ngôi trên tóc Hạnh. Có bận cô nhúng khăn lông vào nước mát rượi để lau mặt cho Hạnh, nhìn sâu vào mắt Hạnh, cười:
    - Con mà biết ăn nói bải buôi, mai sau con sẽ đắt mèo.
    Và cô vuốt ve Hạnh thật lâu, miệng lẩm bẩm:
    - Tội nghiệp quá! Con mà thiếu mẹ…
    Cô bỏ lửng câu nói, cười che lấp xúc động.
    Hạnh còn nhỏ nên khi thấy bà nào cô nào đeo nhiều nữ trang, ăn mặc màu mè hực hỡ, tô son giồi phấn choáng lộn thì Hạnh nghĩ rằng đương sư đẹp đẽ mỹ miều. Cô Lucie đối với Hạnh là một bà tiên từ trong cổ tích bay ra, chẳng những có dung nhan thập phần kiều diễm mà còn có đôi bàn tay cho Hạnh tình mẫu tử nhiệm mầu.
    Một tuần lễ có sự hiện diện của cô Lucie, căn nhà đầy ắp tiếng nói cười. Hạnh vốn nhút nhát, dù thèm được cô Lucie âu yếm, tâng tiu nhưng Hạnh không biết diễn tả niềm thương mến của mình đối với cô cách nào. Hạnh chỉ biết quanh quẩn theo cô. Có hôm, trong lúc lau mặt chải đầu cho Hạnh, cô bảo ba:
    - Thằng nầy giống anh ở tánh nhút nhát, anh có nhận thấy không? Cái hồi đó đó, anh vừa đi coi mắt chị Ba xong, nhưng chính con Lucie nầy trổ phép thần thông làm cho anh từ cậu trai tân biến thành đờn ông thành thạo.
    Và cô cười hăng hắc. Mặt ba đỏ rần như miếng dưa hấu. Và ba chỉ biết mắng yêu:
    - Mắc dịch gì đâu! Cứ ăn nói ẩu tả hoài!
    Rồi một buổi sáng, khi thức dậy, Hạnh nhận thấy bên ngoài phòng ngủ của mình vắng bặt tiếng cười nói của cô Lucie. Linh tánh báo cho Hạnh biết có chuyện chẳng lành. Hạnh tuột xuống giường chạy ra phòng khách rồi vào phòng ăn. Ba đang ngồi trước liễn cháo bốc khói, nhấm nháp cà phê. Không có cô Lucie ở đó. Hạnh run giọng hỏi:
    - Cô Lucie đâu ba?
    Ba điềm nhiên:
    - Cổ đã về Sài gòn hồi sáng sớm.
    Và ba bước lại tủ buýp-phê, lấy con chó bằng len nhồi bông gòn ra đưa cho Hạnh:
    - Cô Lucie gởi tặng con món quà nầy.
    Hạnh ôm con chó bằng len vào lòng, khóc như mưa. Ba nhìn Hạnh rồi ôm chặt Hạnh vào lòng, vỗ về:
    - Ðùng khóc, Hạnh. Con khóc làm ba đau lòng lắm!
    Phải có niềm cảm hoài thiệt sâu đậm, thấm thía ba mới có thể bày tỏ tình cảm của mình. Ông ôm chặt Hạnh, vuốt tóc Hạnh và không nói thêm một lời nào nữa. Tối hôm đó, ba cho phép Hạnh được ngủ chung. Hạnh cứ ôm chặt ba. Và nửa đêm, chợt thức giấc, Hạnh nhớ cô Lucie, khóc tấm tức. Liên tiếp ba bốn ngày sau Hạnh mới nguôi ngoai. Nhưng từ đó Hạnh thờ ơ uể oải. Ngôi nhà trước khi cô Lucie tới viếng vốn đã tẻ lạnh, hoang vắng. Nhưng thà cô đừng đến! Giờ đây, khi cô bỏ đi, với Hạnh, nó tẻ lạnh hoang vắng ba bốn lần hơn. Chiều chiều Hạnh đứng dưới gốc nhãn, tay ôm con chó nhồi bông vuốt ve, tái diễn cái cử chỉ cô Lucie đã bày tỏ niềm âu yếm thương yêu với Hạnh.
     
  18. hoangconghieu

    hoangconghieu Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    27/12/2008
    Bài viết:
    1,314
    Đã được thích:
    1,131
    Điểm thành tích:
    773
    HÌNH ẢNH NGƯỜI MẸ (Tiếp)
    Hồ Trường An
    (Kịch Thơ)

    Ba thương yêu Hạnh, chỉ biết mua sắm quần áo, giày vớ, đồ chơi mắc tiền cho Hạnh. Nhưng bởi cái nhút nhát tích lũy tiềm ẩn từ thuở nào, ba không bày tỏ được tình phụ tử để đưa Hạnh vào thế giới ấm áp, nồng nàn hơn. Ông Bảy Liệu cũng thương yêu Hạnh, nhưng ông chỉ biết săn sóc miếng ăn, tấm áo cho Hạnh. Tâm hồn ông đơn giản quá mức, không thể hiểu được cái ngắt ngoéo trong nội tâm của một đứa trẻ mồ côi. Ông không hề vuốt ve hay nói một câu ngọt bùi với Hạnh. Giọng ông dấm dẳn, nói ra câu nào là như doạ dẫm, truyền lịnh câu đó. Thế nhưng mỗi khi Hạnh đau ốm, ông túc trực bên giường bịnh của Hạnh sáng đêm, tận tụy lo lắng tuy nét mặt ông trước sau vẫn như bọc một lớp thép mỏng nguội ngắt.
    Thế rồi ba lại đem về phòng ngủ treo gương của ba một người đờn bà khác. Ba biểu Hạnh gọi đương sự bằng dì Khánh, bởi vì dì là em bà con xa của má Hạnh. Sau nầy Hạnh mới rõ dì là gái quê bị Tây ruồng bố, dấn thân vào cuộc đời làm gái bao cho mấy tên Huê kiều, Pháp kiều. Về sau dì sống nghề mãi dâm bán chánh thức, nghĩa là vừa làm chủ chứa, vừa rước khách tìm hoa.
    Dì Khánh khi tới viếng nhà Hạnh không có vẻ gì là một gái buôn hương. Dì không xài son phấn, chỉ tỉa cặp chơn mày cong vòng và mỏng lét. Dì mặc áo trắng, quần trắng, đeo nữ trang kiểu rất thanh nhã. Dì ốm yếu, xanh xao, có vẻ trầm lặng.
    Ngày đầu tiên dì Khánh tới nhà Hạnh, thoạt nhìn tấm ảnh phóng đại khổ 18 x 24 của má trên bàn thờ, dì chắc lưỡi:
    - Tấm hình nầy không giống chị Ba chút nào. Nước thuốc thì mờ như phủ bụi phủ sương, lại tróc lem nhem. Chị Ba ở ngoài đâu có vậy!
    Ba buồn rầu:
    - Bao nhiêu hình ảnh của vợ tui cháy sạch hồi ở Lộc Hoà. Bả chết rồi, tui kiếm lung tung mới được một tấm bốn sáu, đem chụp lại rồi rọi lớn ra.
    Dì Khánh đăm đăm nhìn Hạnh, ứa nước mắt, rồi bảo ba:
    - Anh cũng nên kiếm con nhà tử tế để chắp nối. Cháu Hạnh cần có bà mẹ chăm sóc.
    Ba lắc đầu:
    - Tui sợ con tui lâm cảnh mẹ ghẻ con chồng lắm dì Bảy à! Mấy đời bánh đúc có xương dì ơi!
    Dì Khánh vẫn thích vuốt ve Hạnh. Bàn tay dì không đẹp, tuy thon mảnh nhưng lòng bàn tay như gừng khô. Dì ít nói, hễ nói ra là giọng chậm rãi, tiếng nói êm và nhẹ. Dì Khánh không phải là người huyên náo như cô Lucie. Dì thâm trầm, ôn nhu, cử động chậm rã, gượng nhẹ. Vậy mà trong những ngày tới viếng cha con Hạnh, dì làm lụng, xếp đặt mọi việc trong ngoài không hở tay. Dì khuyên lơn Hạnh đủ điều, giọng lúc nào cũng êm đềm thấm thía:
    - Ba con thương yêu con lắm vì trên đời nầy chỉ có con là nguồn an ủi duy nhứt của ảnh. Má con cũng vậy, trong những ngày nằm trên giường bịnh chờ chết, chỉ không đành nhắm mắt, sợ bỏ con ở lại bơ vơ không ai săn sóc. Ba con đã hứa là sẽ cố gắng nuôi con tới lúc nên người mới nghĩ tới chuyện làm lại cuộc đời với người đờn bà khác. Con phải thương yêu ba con, phải siêng năng học hành để đừng phụ lòng ba con lo lắng…
    Hạnh ngần ngại hỏi:
    - Má con có đẹp không dì?
    Dì Khánh buồn rầu:
    - Dì cũng chẳng rõ má con có đẹp không. Nhưng con cứ nghĩ rằng má con thương yêu ba con và con như Cúc Hoa thương chồng thương con của bà ta vậy. Cặp mắt con giống hệt cặp mắt của má con. Tội nghiệp lắm, lúc chỉ chết, dì vuốt mắt chỉ mấy lần mà chỉ vẫn mở trừng trừng. Dì phải cầm tay con, lúc đó con mới ba tuổi, đè lên mí mắt chỉ, mí mắt mới khép kín lại.
     
  19. hoangconghieu

    hoangconghieu Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    27/12/2008
    Bài viết:
    1,314
    Đã được thích:
    1,131
    Điểm thành tích:
    773
    HÌNH ẢNH NGƯỜI MẸ (Tiếp)
    Hồ Trường An
    (Kịch Thơ)

    Dì mủi lòng quá ôm Hạnh, nước mắt ròng ròng. Hạnh làm sao nhớ nổi cảnh lâm chung của mẹ mình, nhưng Hạnh vẫn khóc theo dì, cơn khóc thường có tính truyền nhiễm. Tuy nhiên, lòng Hạnh ấm áp và tươi sáng hẵn lên vì qua lời kể của dì Khánh, Hạnh có thể mường tượng đôi chút về mẹ mình. Trong trí tưởng tượng của Hạnh, má là hình ảnh của một nữ thánh hay bà tiên tốt bụng trong cổ tích Tây phương, đã giúp những đứa con côi thoát nạn do bọn phù thủy, chằn tinh hoặc mẹ ghẻ gây ra.
    Dì Khánh lại nói:
    - Má con thương yêu ba con lắm. Hồi thời giặc năm 1948, ba con vô khu 8, má con ở ngoài thành, nhịn ăn nhịn mặc để có tiền mua thuốc men và tiền gởi vô cho ba con. Chỉ cứ ăn cá mòi, ba khía, mắm mốc với cơm gạo hẩm. Ít lâu sau chỉ bị phù thũng, chơn cẵng sưng lên, đi tiểu ra máu. Dì phải đưa chỉ vô nhà thương điều trị và mua thức ăn bổ dưỡng cùng thuốc men để bịnh chỉ mau thuyên giảm.
    Dì Khánh lục lọi giày vớ, áo quần của Hạnh ra khâu vá, sửa chửa tươm tất. Vào một buổi xế, trời mưa rả rích, Hạnh nằm chơi ở bộ ngựa gõ rồi ngủ quên, dì lấy tấm mền len đáp cho Hạnh. Lúc áp mặt mình gần mặt Hạnh, dì mắng yêu:
    - Thằng nầy làm biếng nhớt thây, không chịu vô giường mà ngủ.
    Dì đặt đôi môi mềm mại và ấm áp lên trán Hạnh. Từ đó dì lộ vẻ buồn. Một hôm thấy dì thả dài người trên ghế phô-tơi có vẻ nghĩ ngợi xa xôi, Hạnh e dè bước lại gần, bặm gan nói nhỏ:
    - Dì ơi, dì ở luôn đây đi dì.
    Dì kéo Hạnh lại gần, nước mắt rưng rưng:
    - Dì cũng muốn lắm, nhưng làm sao được? Lớn lên rồi con sẽ hiểu.
    Rồi cái ngày dì từ giã ra đi cũng phải tới. Hạnh không thể khóc được. Vũ trụ như sụp đổ dưới chân Hạnh. Nước mắt Hạnh như đã khô cạn từ cuộc sinh ly đầu tiên với cô Lucie. Nhưng trong trái tim Hạnh, vết thương sâu đậm thêm. Khối băng giá trong tâm hồn Hạnh lớn hơn, cứng chắc hơn.
    ° ° °
    Tuổi thơ của Hạnh cô đơn quá! Thời mới lớn của Hạnh thêm sẫm buồn và u uất bởi cái chết của ông Bảy Liệu. Ðã bao năm nay, dù ông hiện diện trong đời Hạnh như cái bóng âm thầm tẻ ngắt, ông vẫn là điểm tựa vững chãi cho Hạnh. Khi ông trút hơi thở cuối cùng, Hạnh vụt hiểu rằng cái thế giới tình cảm của Hạnh có thêm một lỗ hổng lớn. Toàn thân Hạnh lạnh ngắt, Hạnh ôm chặt lấy ba khóc như mưa. Bao nhiêu sự tận tụy của ông Bảy Liệu vụt hiện rõ trong ký ức Hạnh. Năm đó Hạnh mới mười bốn tuổi. Ba chỉ ôm chặt Hạnh, không khóc. Hạnh hiểu rằng chính ba cũng đang cảm thấy mất điểm tựa. Cái ôm chặt kia không phải là cử chỉ che chở nữa. Nó là sự bấu víu của ba vào Hạnh dù Hạnh chỉ là cậu trai mới vừa bể tiếng.
    Thi thể ông Bảy Liệu được đặt ở bộ ván ngựa, cái mền xám trùm kín. Lúc đó mới hai giờ sáng. Hạnh về buồng nằm khóc rấm rứt. Ba ngồi canh xác người lão bộc trung thành. Thỉnh thoảng, ba giở tấm mền ra nhìn mặt người lão bộc. Và chỉ khi tiếng khóc trong phòng Hạnh im bặt một lúc lâu, ba mới hực lên khóc và nói một câu duy nhứt:
    - Ông Bảy ơi, từ lâu tui đã coi ông như người cha thứ hai.
    Phải đợi ông Bảy Liệu thành cái xác lạnh ngắt, ba mới dám nó lên tiếng nói trung thực của lòng mình. Lúc ông Bảy còn sanh tiền, ba tỏ vẻ xa cách với ông. Niềm thương mến của ba chỉ bộc lộ ở cách cư xử rộng rãi, ở sự tin cậy tuyệt đối vào ông. Khi ông đau ốm, ba không hề tiếc tiền đưa ông lên nhà thương Thuận Kiều ở Chợ Lớn. Giữa ba và ông Bảy Liệu có sự thông hiểu nhau sâu xa. Dù cả hai không hề trao nhau một câu thân ái , nhưng trong im lặng, họ đọc được niềm thương mến của nhau. Có vậy ông Bảy Liệu mới gởi thân suốt đời ở nhà Hạnh. Có vậy ba mới dám giao tất cả chìa khóa cho ông.
    Ông Bảy Liệu chết đi để lại cho Hạnh cặp vòng vàng chạm trổ tinh xảo và một số tiền khá lớn, dặn ba để dành cho Hạnh cưới vợ. Từ trước tới giờ, ba trả lương cho ông sòng phẳng, nhưng ông không tiêu xài gì nhiều.
    Ba và Hạnh để tang cho ông Bảy Liệu suốt một năm trời với miếng vải đen ghim trên áo trắng. Trong hai tháng đầu sau đám tang ông Bảy, cha con Hạnh phải xoay trở khó khăn mới giữ được nếp nhà sạch sẽ tươm tất.
    Sự hiện diện của ông Bảy Liệu trước kia dù khiêm tốn, mờ nhạt, nhưng ngoài nhu cầu công việc săn sóc nhà cửa, đã giữ một vai trò tối quan trọng trong đời sống tinh thần của cha con Hạnh. Dù rằng sau đó, y theo lời trối của ông Bảy Liệu, ba Hạnh tìm xuống Tam Bình rước vợ chồng bà Tám Ðịnh, em gái ông Bảy, về coi sóc việc nhà, nhưng ba vẫn thở vắn than dài, và Hạnh vẫn cảm thấy trống vắng, thiếu thốn. Hạnh nhớ ánh đèn chong ở căn bếp vào lúc đêm khuya, trong ánh đèn ấy, suốt cả đời ông Bảy mài miệt lau chùi quét dọn căn bếp hoặc sắc thuốc, chưng yến, chưng ếch bắc thảo cho ba Hạnh. Sáng sáng vào đầu canh năm thức giấc, Hạnh đã thấy ánh lửa ở căn bếp xuyên qua những kẽ hở của vách ván lòn vào buồng. Những lúc đó, Hạnh lờ mờ cảm thấy sảng khoái an ổn. Không phải vì Hạnh nghĩ tới những buổi điểm tâm ngon lành, những bữa ăn thịnh soạn do ông Bảy Liệu nấu nướng. Hạnh chỉ cảm nhận ánh lửa đó sưởi ấm tâm hồn mình, mà ánh lửa đó là hiện thân của ông Bảy. Cũng vậy, mỗi khi theo ba đi xem hát bóng về khuya, Hạnh luôn thấy ánh lửa từ căn bếp đỏ rực xuyên qua mắt cáo, qua kẽ lá lăn tăn của cây táo tàu trồng bên mái bếp như toả sáng tâm hồn Hạnh. Tuy ông Bảy Liệu không hay nói, nhưng ánh lửa kia, cái bóng âm thầm, tận tụy, cần mẫn của ông đã nói tất cả sự đùm bọc che chở của ông với cha con Hạnh. Khi ông qua đời, Hạnh mới nhận thấy ngày ông còn sanh tiền, cuộc sống trong ngôi nhà nầy dù có tẻ lạnh, nhưng vững vàng và an ổn biết bao? Tại sao Hạnh đòi hỏi ở ông những cử chỉ vuốt ve thân ái và gìọng cười ấm áp nắng xuân của cô Lucie? Tại sao Hạnh đòi hỏi ở ông đôi mắt biết diễn tả tình cảm, giọng thủ thỉ tâm tình rất thấm thía của dì Khánh? Ông là người dốt nát, và qua lời kể của bà Tám Ðịnh thì vì từ nhỏ ông sớm chịu cảnh mồ côi, phải đi ở đợ nên ông luôn luôn thủ thế, không dám bộc lộ tình cảm.
     
  20. hoangconghieu

    hoangconghieu Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    27/12/2008
    Bài viết:
    1,314
    Đã được thích:
    1,131
    Điểm thành tích:
    773
    HÌNH ẢNH NGƯỜI MẸ (Tiếp)
    Hồ Trường An
    (Kịch Thơ)
    Trước khi về ở đợ với ông bà nội của Hạnh, ông Bảy Liệu đã chịu đòn vọt, chửi mắng trong gia đình của vài người chủ khác. Và khi về ở với ông bà nội Hạnh, tuy ông khỏi bị hành hạ nhưng vẫn phải nai lưng làm việc đầu tắt mặt tối. Ðời ông nào có gì vui! Khi ở với cha con Hạnh, tuy vẫn làm lụng nhưng ông được định liệu, sắp xếp mọi việc. Tâm hồn ông dù vậy vẫn còn bị bưng bít bởi tấm màn vô thức đen sẫm nên ánh sáng lạc quan từ bên ngoài cuộc đời không thể lọt vào. Con chó khi mừng biết vẫy đuôi, khi giận dữ biết sủa, khi đau ốm biết tru. Con mèo lúc sướng biết rên rù rù, lúc đau biết la eo éo, lúc cô đơn đi tìm bạn biết meo meo. Còn ông Bảy Liệu thì không. Càng nghĩ, Hạnh càng thương xót ông. Phải có một biến cố khốc liệt nào đó mới khiến con người ông có vẻ hoá đá như vậy! Nhưng đó chỉ là mặt ngoài. Trong tâm hồn ông còn có tấm lòng biết ơn đối với ba, còn có tình thương mến đối với hai cha con Hạnh. Hạnh làm sao quên được những lúc Hạnh đau nặng, ông Bảy Liệu luôn ngồi túc trực bên giường để khi thì lấy khăn chậm mồ hôi; khi thì cho Hạnh uống thuốc; khi thì đút cơm, đút cháo…Vào những canh khuya chợt tỉnh cơn mê sảng, Hạnh vẫn thấy ông ngồi canh bịnh, không ngủ mà cũng không hút thuốc, mắt đăm đăm nhìn Hạnh. Hỡi ơi, đôi mắt sao mà vô hồn, dửng dưng, rất hoà hợp với sắc mặt ông nguội ngắt! Tại sao đôi mắt ấy không là cửa sổ của tâm hồn? Tại sao khuôn mặt ấy không là tấm gương của nội giới ông? Và chỉ đến lúc ông chết, Hạnh mới cảm nhận qua một trực giác thâm sâu, tâm hồn ông vẫn phong phú nguồn suối thương yêu, nội giới ông lúc nào cũng xán lạn niềm thiết tha gắn bó với gia đình Hạnh.
    Má chết lúc Hạnh còn nhỏ. Hạnh không làm sao mường tượng nổi chân dung má qua tấm di ảnh chưng trên bàn thờ. Hạnh cũng không sao nhận định trọn vẹn tâm hồn và nếp sống của má qua lời kể loáng thoáng sơ sài của dì Khánh. Nhưng giờ đây, Hạnh có thể muờng tượng tấm lòng yêu thương tận tụy của má qua sự tận tụy gắn bó của ông Bảy Liệu. Hạnh còn thấy má hiện hữu ở cử chỉ vuốt ve trìu mến và giọng cười ấm áp của cô Lucie, ở đôi mắt cảm thông và giọng nói thiết tha của dì Khánh. Cả hai cũng như ông Bảy Liệu đã gợi cho Hạnh đôi chút hình ảnh người mẹ, dù rằng khi lớn lên Hạnh mới rõ cô Lucie đến viếng cha con Hạnh cốt để lén ông chồng già ngoại tình với ba trên chiếc giường có lót gương ở hai đầu; dù rằng dì Khánh tìm đến ba là để trốn nợ, trốn luôn mụ vợ lớn của lão tình nhân của dì thường dắt toán nặc nô đến nhà dì làm dữ. Nhưng mà nhằm nhò chi! Con người họ dù có sa đoạ cho thế mấy, thân thế họ dù có dữ dằn điếm nhục cho thế mấy, nhưng khi bước vào ngưỡng cửa gia đình Hạnh, cả hai hiện thân trọn vẹn tâm hồn người mẹ, thể hiện tròn nguyên tấm lòng mẫu tử. Cho đến khi trưởng thành, nghĩ về cô Lucie, Hạnh cảm thấy tâm hồn mình ấm áp biết bao, và nghĩ về dì Khánh, Hạnh cảm thấy trái tim mình mát rượi là dường nào!
    Sau dì Khánh, thỉnh thoảng ba có đem về nhà một vài người đờn bà khác. Có kẻ ưa giở chứng, có kẻ kỳ cục, có người hay cáu kỉnh, quạu quọ…Nhưng khi bước ra khỏi nhà nầy, Hạnh quên tuốt hết. Hạnh chỉ giữ lại hình ảnh những người đờn bà nhu mì, hiền dịu, tử tế. Họ đã thể hiện một vài nét lý tưởng của người mẹ để khi lớn lên, Hạnh vẫn thích gợi lại để tìm chút niềm tin.
    ° ° °
    Bà Tám Ðịnh, trái với ông anh lầm lì của mình, là một mẫu người cởi mở, hời hợt, miệng tía lia không lành da non. Giọng cười của bà hăng hắc, vì quá thân mật đâm ra suồng sã.
    Vừa đặt chân vào nhà cha con Hạnh, bà quở liền:
    - Nhà nầy toà cao lẫm lớn, hồn ma bóng quế ẩn núp đó đây. Phải mua bùa bát quái và nhánh xương rồng treo trước cửa, phải trồng hai cây dâu tằm ăn để đuổi tà ma. Thầy Ba để đó tui lo cho!
    Bà dạo từ trên lầu xuống từng trệt, từ cổng trước đến cổng sau, từ cái ao bên trái qua lẫm lúa bên mặt. Tới đâu bà phàn nàn đó:
    - Gác mà để trống trải quá, ông bà mình kiêng cữ lắm. Ai lại thờ Phật ở trung đường, chỉ nên thờ Quan Thánh Ðế Quân cởi ngựa Xích Thố, có Châu Xương cầm thanh long đao, có Quan Bình cầm hộp ấn đứng hầu. Phật và Bồ tát thì ở xa, chỉ có thánh linh như Ðế Quân mới chịu ở gần mình. Ở miệt tui, nhà nào cũng có trang thờ Mẹ Sanh Mẹ Ðộ trên cao, trang thờ ông Ðịa, thờ Thần Tài ở dưới đất. Còn ngoài vườn nên lập cái miễu nhỏ thờ Thổ Ðịa. Thầy Ba tin đi, hễ thầy nghe lời tui thì đất đai viên trạch an vui, vững vàng; mà tía con thầy còn tấn tài tấn lợi, khương ninh suốt đời.
    Từ khi ông Bảy Liệu chết đi, ba muốn dời bàn thờ đức Di Ðà Tam Tôn lên gác cho được yên tĩnh nên chấp thuận lời bà Tám Ðịnh. Ba cho bà thờ đức Quan Thánh Ðế Quân ở trung đường. Bức tranh của Ðế Quân do ba mua ở Chợ Lớn về, màu mè vừa phải, bàn thờ không bày chơn đèn, lư hương bằng đồng mà chỉ bày cái bồn cắm nhang bằng đồng đen và chiếc đèn pha lê. Ba cương quyết không thờ Mẹ Sanh Mẹ Ðộ, Thần Tài ở trong nhà; không thờ Thổ Ðịa ở ngoài vườn; không trồng dâu tằm ăn trong sân, không treo bùa bát quái, nhánh xương rồng trước cửa. Sở dĩ ba chấp thuận việc thờ đức Quan Thánh vì ba có làm ăn với bang Quảng Ðông ở tỉnh nhà nên muốn dùng việc thờ phượng danh tướng nước Tàu để lấy lòng tin.
     

Chia sẻ trang này