Ai còn Mẹ xin đừng làm Mẹ khóc - Đừng để buồn lên mắt Mẹ nghe không ?

Thảo luận trong 'Tâm sự về các vấn đề khác' bởi hoangconghieu, 11/1/2009.

Tags:
  1. hoangconghieu

    hoangconghieu Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    27/12/2008
    Bài viết:
    1,314
    Đã được thích:
    1,131
    Điểm thành tích:
    773
    Mẹ hiền hai chữ thiêng liêng
    Viết lên trang giấy nối liền chúng ta
    Bạn, tôi tất cả một nhà
    Đều chung một mẹ gọi là Âu Cơ
    Thương người thương cả trong mơ
    Nhớ người nhớ cả từ thơ ấu kìa
    Dẫu cho con phải chia lìa
    Luôn giành cho mẹ mọi bề yêu thương
    Trăm năm tình vẫn còn vương
    Làm sao đền đáp công ơn mẹ hiền?

    Topic này mình lập ra để dành cho những người con Hiếu Thảo yêu thương Cha Mẹ hãy nói lên tình yêu của mình dành cho Cha Mẹ, người đáng kính nhất đời của chúng ta. Nếu bạn từng có lỗi lầm hay đang có lỗi lầm với Cha Mẹ hãy nói lên đây để các thành viên cùng chia sẻ.

    Đêm đêm con thắp đèn trời
    Cầu cho Cha Mẹ sống đời với con

    Mong Cha Mẹ mãi ở bên ta. Ai đã từng làm Cha Mẹ buồn hãy nói lên lời tri ân đến 2 vị Nghiêm - Từ này. Rất mong các thành viên của diễn đàn Làm Cha Mẹ ủng hộ có được nhiều bài viết hay và nhiều bài thơ sưu tầm vào Topic.

    [​IMG]

    Các bạn à đừng cười tôi nhé vì mang danh là 1 người con trai nhưng từ nhỏ mình đã sống chỉ có Mẹ nên tình thương yêu Mẹ dành cho rất nhiều, nay đã thành đạt trong công việc và có những đứa nhỏ nên phần nào đã hiểu được mọi công lao chăm dưỡng của tình mẫu tử "Nuôi con mới biết lòng Cha Mẹ"vì vậy muốn được nói lên đây với mọi người cùng được biết.

    [​IMG]

    Những gì Mẹ đã dạy con con sẽ dạy dỗ bảo ban lại các cháu biết kính trên nhường dưới. Và con muốn gửi tặng đến Mẹ tất cả những gì con thành đạt có được ngày hôm nay là của Cha Mẹ tất cả. Mẹ biết không ??? Chỉ 1 lần con hư bị Mẹ đánh đòn con - con thấy thương Mẹ lắm vì con hư đã làm Mẹ hao sức đánh đòn con, con biết Mẹ đánh đòn con lòng Mẹ đau lắm từ lần đó con đã tự hứa không để Mẹ phải buồn và con đã làm được điều đó. Con còn nhớ Mẹ dặn con lớn khôn tự biết đứng vững với XH bằng chính tên họ của con - con mãi nhớ đến ngày nay Mẹ à.

    [​IMG]

    Một lần nữa con mong Cha Mẹ mãi ở bên con, có kiếp sau con vẫn hàng ngàn hàng vạn lần muốn được làm con của Cha Mẹ. Cho dù mai sau con có đi đến chân trời góc biển thì mọi nơi đó con vẫn mang hình dáng Mẹ đi theo, con sẽ lại về bên Mẹ sau khoảng thời gian xa vắng đó để được Mẹ ôm con vuốt ve như ngày ấu thơ. Mẹ nhất định phải đợi con về Mẹ nhé.


    Tình mẹ là vĩnh hằng nên ca ngợi
    Biết ơn mẹ là bổn phận của mỗi người con.
     

    Xem thêm các chủ đề tạo bởi hoangconghieu
    Đang tải...


  2. hoangconghieu

    hoangconghieu Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    27/12/2008
    Bài viết:
    1,314
    Đã được thích:
    1,131
    Điểm thành tích:
    773
    CUỘC ĐỜI CỦA MẸ VÀ THỜI ẤU THƠ BÊN MẸ CỦA TÔI


    Bài viết về Mẹ của mình hơi dài chút nhưng nó là tất cả những gì mình muốn nói về Mẹ​

    HN, 00:06 ngày 24/12/2008​

    Mẹ già là mẹ sinh ta ra
    Công phù lao dưỡng dục
    Công thầy (cha) mẹ đùm bọc chín tháng mười ngày
    Thầy mẹ bồng bế trên tay
    Chân chưa đi bén đất
    Mùa đông lật cật
    Mùa rét lăn căn,
    Nơi ướt mẹ nằm,
    Nơi ráo (khô) mẹ xê (dịch) con lại
    Nuôi con cho nậy (lớn)
    Nên chín nên mười
    Cha dậy đôi lời Mẹ dậy có phép có tắc
    Dậy con ăn mặc, Có tứ có danh,
    Như búp trên nhành, như hoa mới nở
    Con trai có vợ, con gái có đôi
    Cha già mẹ yếu, ai nuôi hỡi hời


    [​IMG]

    Mẹ …Mẹ … con muốn mãi được gọi Mẹ và chào Mẹ mỗi khi gặp Mẹ, được Mẹ cười âu yếm. Con muốn viết lên đây nói về cuộc đời của Mẹ qua những góp nhặt từ câu chuyện Mẹ kể rồi cô dì chú bác nói lại với con và những nhận thức của con từ khi Mẹ sắp về nhà chồng, cuộc sống tại nhà chồng, rồi ra ở riêng nuôi chồng ăn học, chồng đi công tác xa Mẹ lại vò võ nuôi con lớn khôn.

    Cách đây hơn 30 năm về trước Mẹ tôi là người con gái đảm đang sống trong 1 gia đình cơ bản tại làng rau HN gia đình ông bà ngoại có 5 người con Mẹ là thứ 2 nhưng lại là trưởng nữ nên mọi công việc trong gia đình Mẹ đều làm gánh vác cùng bà ngoại, từ gánh nước tưới rau, hái rau gánh đi chợ bán hàng, về nhà trông các em. Rồi một công việc yêu thích đã được Mẹ chọn lựa, Mẹ làm cho một xưởng may tại phố Khâm Thiên vào những năm HN bị giặc Mỹ ném bom ác liệt nhất, Mẹ đã tham gia vào tự vệ nhà máy “Những năm tháng hào hùng đó của mẹ đã được ghi dấu theo lịch sử, Mẹ đã nhiều lần tự hào kể chuyện đó cho con nghe về những đêm trực chiến đấu của Mẹ, rồi vào một sáng tinh mơ của cái ngày 26/12/1972 hãi hùng Mẹ đã cùng những cô bác tự vệ sắn tay giúp đỡ những nhà dân đổ nát trên con phố Khâm Thiên, những xác người bị giặc Mỹ ném bom được chính bàn tay Mẹ ghép xếp để chuyển đi”. Mẹ ơi !!! con rất tự hào về Mẹ, Mẹ là một người con gái quá gan dạ.

    Rồi khi Mẹ yêu Bố ông bà ngoại cấm đoán mà Mẹ vẫn vượt qua để Bố và Mẹ đến được với nhau. Mẹ về làm dâu trong một gia đình công nhân viên chức nghèo có đến 7 anh chị em sống chung trong một ngôi nhà chỉ 50m2 được ngăn chia ra từng ô. Cũng tại nơi đây “con” được sinh ra từ tình yêu thương của Bố Mẹ, nghe Mẹ nói năm đó lạnh lắm khi mang thai con gần đến ngày sinh Mẹ vẫn phải đi làm mà không được nghỉ, có một đêm Mẹ phải làm ca trên đường về trời lạnh mưa to cây đổ Mẹ bị ngã xe khi đó con thì vẫn ở trong bụng Mẹ không biết thương Mẹ ngã đau còn đạp vào bụng Mẹ làm Mẹ đau hơn, vậy mà Mẹ vẫn nói đau nhưng Mẹ vui lắm vì biết con của Mẹ vẫn khỏe mạnh.

    Mẹ tôi đó, dáng gầy nho nhỏ,
    Giữa đất trời chỉ có mẹ thôi,
    Giọt tình thương ấp ủ đêm ngày,
    Cho con thơ tràn đầy tình mẹ.

    14/12/1977 – 12h15 phút đêm Mẹ trở dạ sinh con sau khi đã cưu mang con 9 tháng 10 ngày, khi Mẹ vượt cạn thì xung quanh mẹ không có một người thân nào mà Mẹ vẫn kiên cường chống trọi vì nhìn thấy con là Mẹ quên hết đau đớn. Ngày Mẹ xuất viện về lại nhà khi đó đã có con thì Mẹ lại phải vất vả mệt mỏi vì những cô em chồng ác nghiệt mà con còn nhớ mãi đến ngày nay khi 2 căn bệnh của mẹ tái phát.

    ·Bệnh đau đầu không bao giờ chữa khỏi của Mẹ là tác phẩm của các bà cô ác khẩu nói ra nói vào để Mẹ tủi thân Mẹ đã ôm con khóc dòng các đêm.
    ·Căn bệnh trở lạnh Mẹ lại đau tay nay nó biến thành bệnh đau khớp là tác phẩm của bà cô thứ 2 sau khi Mẹ sinh con chưa đầy 1 tháng bà ấy bắt Mẹ ngồi dậy tự giặt quần áo trong cái giá lạnh của mùa đông năm 1977.(Đến nay con vẫn ghét bà ấy thế, hay do con có trí nhớ tốt thành hận thù dai Mẹ nhỉ, nhưng chắc là do con thương Mẹ đó).


    Ôi ! nhớ sao tình mẹ tôi yêu dấu
    Chắt từng dòng sữa ngọt ơn sâu .
    Nuôi con khôn lớn dù dâu bể
    Vì con thơ mẹ gian khổ cơ cầu.

    Năm 1979 Cuộc sống đã mỉm cười đôi chút với Mẹ khi bà nội được phân cho 1 căn nhà và gia đình mình được ra ở riêng. Nhưng cũng từ đây cuộc sống của Mẹ bắt đầu cái cảnh thân cò lặn lội nuôi chồng nuôi con. Mẹ đi làm xong việc ở CQ rồi nhận thêm việc về nhà để làm vừa cơm nước giặt giũ, trông con, lo cho chồng dành thời gian cho việc nghiên cứu khoa học “Bố tôi hiền lành lắm chỉ biết học và nghiên cứu khoa học thôi ngòai ra không biết XH thế nào”. Mẹ cứ làm như vậy từ sáng cho đến đêm khuya không kêu ca than vãn “Nghe Mẹ nói năm năm ở với chồng không 1 lần điều qua tiếng lại hay giận dỗi nhau”.

    Chồng em áo rách em thương
    Chồng người áo gấm xông hương mặc người

    Năm 1982 khi đó tôi được năm tuổi ngã rẽ cuộc đời của Mẹ đã đến, Bố được CQ cho đi du học làm luận án phó tiến sĩ tại nước ngoài, nhà thì nghèo không có gì đáng giá ngoài cái máy khâu là kế sinh nhai của cả gia đình suốt những năm có tôi và chiếc xe đạp Phượng Hoàng được ông bà ngoại cho làm của hồi môn khi đi lấy chồng. Vậy là Mẹ đành ngậm ngùi bán đi 2 thứ đáng giá nhất để Bố có tiền đi du học. Ngày Bố đi Mẹ đã khóc rất nhiều vì nhớ thương chồng, nhưng có lẽ những giọt nước mắt của Mẹ đã không giữ được chí hướng của Bố. Ngày tiễn Bố ra sân bay giờ tôi còn nhớ Mẹ đã đưa tôi chạy ra cửa sau “Bên cửa chuyển hàng hóa, cửa này nhìn thẳng ra tận cầu thang máy bay, vì sân bay Nội Bài cũ mà” để 2 Mẹ con được nhìn thấy Bbố và ngược lại Bbố cũng nhìn thấy 2 mẹ con. Tôi còn nhớ như in lời Mẹ khi đó nói với tôi “Con phải ngoan học giỏi sau thành tài còn đi tìm bố về cho Mẹ” Mẹ ơi !!! câu nói của Mẹ vô tình đã là 1 điềm báo cho sau này. Bố đã đi học thành tài qua hết phó tiến sĩ, tiến sĩ rồi là 1 giáo sư đầu ngành của Viện lúa quốc tế nhưng điều cay đắng nhất để lại cho Mẹ là Bố ở hẳn và không về với Mẹ nữa.

    Mẹ tôi đó, sớm hôm vất vả,
    Nỗi nhọc nhằn "một nắng hai sương",
    Chỉ mong tôi giúp được mẹ nhiều,
    Để đỡ đần nỗi khổ nuôi con.

    Suốt những năm dài đằng đẵng từ khi con 5 tuổi cho đến khi con học hết cấp II, hai Mẹ con mình đã dựa vào nhau để sống đi đâu cũng chỉ có 2 Mẹ con, suốt quãng đường đó Mẹ đã phải dùng hết nghị lực vượt qua tất cả để nuôi dạy con và chờ chồng thành tài trở về. Những năm tháng đó Mẹ nuôi dạy con từ 1 đứa con tinh nghịch bồng bột không có sự nghiêm khắc dăn dạy của tình phụ tử thành 1 chàng trai vững vàng trong XH ngày nay. Mọi điều sai trái của con đều được Mẹ dùng bằng những lời khuyên chân thành từ tình mẫu tử, Mẹ thường hay đưa ra những tấm gương hiếu học và hiếu nghĩa cho con nghe, mà tấm gương đầu tiên Mẹ thường dạy con là Bố - học phải giỏi như Bố đi thi ĐH sốt cao 40 độ vẫn đỗ 2 trường hàng đầu của VN “Mẹ ơi ! học như bố giỏi như Bố con sẽ học, nhưng sống với vợ và con như vậy con sẽ không học, con không bỏ lại Mẹ như Bố bỏ lại ông bà nội. Nhưng con cũng không trách cứ Bố vì con là đàn ông rồi nên con rất hiểu” Nam nhi trí tại bốn phương. Chắc Mẹ cũng không phải bận tâm nhiều về con vì con có một trí nhớ rất tốt mà mọi điều hứa con đều làm được. Suốt những năm tháng bên Mẹ đó sao con quên được Mẹ chắt chiu nuôi con trong thời gian Bố mới sang gia đình vẫn vất vả lắm, toàn bộ kinh tế bố chuyển về Mẹ đều không được nhận hay giữ bất kể món đồ nào, cũng không được viết thư sang nói là Mẹ muốn gì bởi vì ông nội giữ hết không đưa Mẹ cái gì chỉ ngòai tiền nuôi con hàng tháng Mẹ lĩnh từ ông nội, còn lại bao nhiêu tiền ông mang đi kiện cáo nhà cửa hết. Địa chỉ nơi Bố ở Mẹ cũng không có, mọi thư từ liên lạc đều phải qua ông kiểm tra rồi tự ông mang đi gửi. Con biết lắm chứ những bức thư của Mẹ chỉ toàn những lời yêu thương nỗi nhớ mong với Bố, những chuyện về con hàng ngày mà có nhiều nhặn gì những lá thư đâu 1 năm chắc chỉ được vài lá thư.

    Mẹ tôi đó, mẹ là tất cả,
    Tấm chân tình gởi về mẹ yêu,
    Trọn đời này không quên ơn mẹ,
    Người mẹ tuyệt vời, mẹ của con.

    Đến khoảng năm 1986 Mẹ chuyển sang công tác tại 1 cơ quan khác vì cơ quan cũ Mẹ phải đi làm ca nhiều nên không chăm sóc được con, đúng là ông trời không phụ lòng người tốt, tại CQ mới Mẹ tìm được niềm vui trong công việc con cảm nhận được vì Mẹ luôn vui cười trong các cuộc liên hoan với các cô cùng làm. Con biết khi đó Mẹ làm thủ kho nên cũng vất vả, nhiều hôm nhập hàng hay phải đi lấy hàng Mẹ về muộn hơn so với ngày thường, Mẹ biết không??? Con đường từ nhà mình sang CQ Mẹ giờ thì đi xe máy con thấy chỉ vài phút là đến nơi, nhưng ngày còn nhỏ con đã bao lần đi bộ từ nhà sang CQ Mẹ để tìm Mẹ những hôm Mẹ về trễ mất đến 20 phút, đi đường ngó trước ngó sau sợ xe đụng, rồi chỗ nào thấy đông đông là chen bằng được vào để ngó “Vì cái đoạn đường đó hay có tai nạn” mỗi lần chui được vào rồi chui ra tuy mệt lắm nhưng rất vui vì hết cả nỗi lo lắng “Sao ngày xưa cứ tai nạn họ bu vào đông thế mỗi người 1 chân 1 tay cứu giúp người bị nạn không như bây giờ thấy là phớt lờ ” sau đó con chạy một mạch thẳng đến CQ Mẹ thấy Mẹ đang nhập hàng là con vui thế “Vui vừa là được nhìn thấy Mẹ, vui là được chui qua hàng rào sang công viên Lê Nin dạo chơi bắt châu chấu. Nói đến con châu chấu lại nhớ đến vụ khoán 10 lúa má ruộng vườn cho nông dân của nhà nước làm cả nước nghèo. Hình như vào sau năm 1986 VN hồi đó đổi tiền sau đó nghèo kinh khủng nhiều nhà phải ăn bột mỳ thay cho 1 bữa cơm “Nhà mình cũng không ngoại lệ là có bột mỳ” Nhưng Mẹ đã cố gắng lo cho nhà mình vẫn đủ 2 bữa cơm gạo trắng, Mẹ lo cho con ăn no để mình đủ sức học thành con ngoan. Nhưng thức ăn thì chắc là ngòai khả năng của Mẹ. con còn nhớ vẫn có thịt cá ăn đủ nhưng nhiều lần bắt gặp Mẹ ăn không có thịt cá.

    Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa
    Miệng nhai cơm búng, lưỡi lừa cá xương

    Và trong một lần lang thang ngao du bên công viên LêNin tôi thấy những đứa trẻ cùng trang lứa với tôi cầm cái vợt đi vợt châu chấu khi đó cứ nghĩ chúng đi bắt về chơi sau hỏi lại Mẹ mới biết chúng nó vợt về để chế biến thành món ăn. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu để giúp Mẹ đỡ phần vất vả lo chuyện cơm áo gạo tiền, tôi đã nhờ chú bảo vệ CQ Mẹ làm cho 1 cái vợt như lũ trẻ kia. Khi cái vợt xuất xưởng tôi cầm vợt tung tăng với cái túi nilon chạy thẳng ra cái hàng rào nơi có cái lỗ chui sang công viên, ngày đầu thành công rực rỡ vì lũ trẻ không ra vợt châu chấu nên tôi vợt được nhiều lắm, mang về khoe Mẹ - Hic! Mẹ mắng tôi là không được ăn vì dù sao cũng là côn trùng, đành ngậm ngùi chịu. Tối đó về nhà cũng như bao ngày khác học xong bài là bị mất điện tối thui tôi lại xin phép Mẹ cho ra đường chơi trốn tìm với lũ bạn, được Mẹ đồng ý là tôi co giò chạy 1 mạch nhưng chưa kịp thóat khỏi tầm nhìn thì bị Mẹ gọi lại “Hic cái tội đi không chào Mẹ” sau khi để lại 1 tiếng chào rõ to đủ để Mẹ nghe thấy tôi đã được vui chơi cùng lũ bạn, nhưng hôm đó sao ý “Chắc có lẽ tử vi tôi nói đúng phàm là người tuổi Đinh đều có giác quan thứ 6” đang chơi với lũ bạn tôi lại bỏ ra về trước sớm hơn khoảng 20 phút, về gần đến nhà thấy mùi gì khen khét mà bùi bùi, dưới ánh trăng mờ tôi nhận ra Mẹ đang ngồi bên bếp than đi gần lại thì thấy Mẹ đang đảo cái món gì trên cái nồi nhôm. Trời ơi !!! Mẹ dấu tôi mắng tôi không ăn côn trùng Mẹ bảo để Mẹ bỏ đi sao Mẹ lại ngồi rang nó lên. Hic! ý nghĩ trong đầu tôi khi đó hiện ra Mẹ mắng không cho đi vợt là lo con té ngã, mắng con không ăn được đó là côn trùng là Mẹ lo cho con đường ruột kém “Thủa nhỏ tôi bị bệnh đường ruột tưởng không qua khỏi, cũng may nhờ Bố nghiên cứu ra loại sữa chua ngửi thấy là ghê nên chữa khỏi được” nên không cho con ăn, Mẹ rang lên rồi cất đi để khi không có tôi Mẹ lấy ra ăn, phần thịt cá thì nhường tôi. Khi đó tôi rón rén đi lại gần ngồi bên Mẹ xin Mẹ ăn thử 1 con chỉ 1 con xem sao thôi, Mẹ gắp cho 1 con châu chấu có lẽ là to nhất mình bỏ vào mồm nhai, hic! chán phèo chả ra cái vị gì, nhưng lại phải nói dối hét to lên “Ngon thế Mẹ” Rồi bụng tuy không đói nhưng cố nằn nì Mẹ cho vài thìa cơm nguội để ăn thử với món đặc sản mới biết. Ăn nhai kỹ lâu thấy bùi bùi cũng ngon vì khi đó Mẹ đã cho thêm nước mắm, bữa đó Mẹ cho thử vài con thôi, tối đó khi đi ngủ Mẹ kể hết chuyện rồi mình vẫn không ngủ Mẹ hỏi làm sao không ngủ? Tôi nói con chỉ hỏi có phải Mẹ lo con yếu bụng nên Mẹ không muốn cho con ăn châu chấu không? Mẹ trả lời “Đúng” tôi nghe mà muốn khóc òa lên vì thấy Mẹ thương lo cho tôi quá. Ngày hôm sau, lại xin mẹ cho sang CQ Mẹ, cầm cái vợt sang công viên nhưng hôm nay đúng ngày nghỉ lũ trẻ ra đông quá chúng lại làm quen thế là tôi đành cắp vợt chui về CQ Mẹ, thấy con thẫn thờ Mẹ hỏi “thất thu hả con trai? tôi thì trả lời con của Mẹ kém quá không bằng chúng nó, Mẹ cười xoa đầu tôi lấy từ trong hộc bàn Mẹ ra 1 túi rất nhiều châu chấu mà tòan con to, Mẹ nói các chú bảo vệ thấy hôm trước con đi vợt châu chấu vất vả quá nên chiều tối qua vợt cho được cái túi này”.

    Vậy mà tôi cũng ăn cái món này cũng gần 1 tháng. Hình như sau đó nền kinh tế VN ổn định tôi cũng quên đi các món ăn đó. Cách đây 2 năm tôi được ăn lại nhưng không thấy ngon, phần vì nhà hàng đó bán đắt với lại không phải của Mẹ rang cho tôi.

    Mẹ tôi đó, người tôi nhớ mãi,
    Là người tôi luôn mãi thương yêu,
    Và luôn nhớ những gì mẹ dặn,
    Vì đó là biển trời yêu thương.

    Vào năm 1988 Bố làm xong luận án lấy bằng tiến sĩ đáng lẽ phải trở về VN vì hết thời hạn nhưng tự nhiên mất hẳn tin tức của Bố, thời gian đó Mẹ chạy hết các nơi từ Bộ Nông Nghiệp, Sở Nông Nghiệp, CQ của Bố, đại sứ quán để hỏi tin tức nhưng mọi nơi đều cùng 1 câu trả lời “không tìm thấy”. Mẹ như phát hoảng tinh thần Mẹ suy sụp kinh khủng từ 1 người phụ nữ mạnh mẽ luôn vui cười Mẹ trở nên u uất không nói không rằng với bất kỳ ai trừ mỗi tôi người con trai của Mẹ, niềm tin cuối cùng của Mẹ. Rồi Mẹ đổ bệnh căn bệnh viêm gan siêu vi trùng khi đó cũng là 1 bệnh lây lan nguy hiểm 90% là tử vong. Mẹ gầy tọp hẳn đi, công việc CQ phải gác lại, khi đó trong nhà chỉ còn 2 Mẹ con mọi việc từ cơm nước giặt giũ đến chăm sóc thuốc men cho Mẹ tôi đều làm tất mà vẫn không được bỏ dở công việc học mà Mẹ luôn luôn nằm trên giường bệnh nhắc nhở. Nghe bác sĩ dặn phải ăn kiêng không sẽ lây sang tôi thì sẽ rất nguy hiểm, Mẹ thực hiện rất đúng theo lời bác sĩ dặn kiêng gần tôi tránh ăn chung bát đũa cùng tôi, nhưng khi đó tôi cũng chán lắm nghe nói bệnh đó khó qua khỏi, ý nghĩ nông cạn 1 đứa trẻ chỉ lớp 7 nên tôi đã len lén mang những đồ ăn còn thừa của Mẹ vào bếp ăn hết vì muốn rằng Mẹ sao con vậy - Mẹ còn con còn - Mẹ mất con theo Mẹ. Cũng may do còn nhỏ sức đề kháng tôi tốt nên tôi không bị bệnh, Mẹ thì được một người giúp đỡ đưa đi chữa trị gặp đúng thầy đúng thuốc nên đã khỏi hẳn căn bệnh quái ác đó (Người đó sau là bố dượng tôi, nhưng tôi không khi nào nghĩ đó là bố dượng mà luôn coi như cha đẻ).

    Năm 1990 năm Liên bang Xô Viết tan vỡ thì cũng là năm Bố Mẹ tôi tan vỡ hạnh phúc theo, sự chờ đợi kiên nhẫn của Mẹ đã đến một điểm không thể dừng kèm theo sự mất tích của Bố “Cuộc mất tích có chủ ý nhưng giấu Mẹ” trước khi đi đển quyết định đó Mẹ đã nói với tôi rất nhiều năm đó tôi đã là năm cuối của cấp II, tôi vẫn chưa hiểu hết và phiên tòa đã xử cho mẹ được ly hôn đơn phương, ngày tòa xử tôi cũng được đưa đến nhưng như 1 cái bóng không hồn thẫn thờ nhìn lão quan tòa xử chia rẽ Bố Mẹ mình. Thời gian đó nghĩ quẩn thế nào tôi hận Bố Mẹ quá, từ ngày đó tôi bỏ thi vào lớp 10 đi chơi khắp nơi suốt ngày đến đêm khuya Mẹ đi tìm nhưng không thể biết tôi chơi ở nơi đâu. Trong những ngày dong chơi đó tôi vô tình được xem truyện “Natra đại náo thiên cung” trong đó có đoạn nói đến Natra lóc xương trả Cha lóc thịt trả Mẹ, tôi đã nghĩ rất nhiều sao mình tự đày đọa mình, làm cho Mẹ đã khổ nay càng khổ hơn bao nhiêu những cái Mẹ dạy bảo mình lại để ngòai tai vậy. Quyết định về nhà trên tay cầm 1 cái roi mây to bằng ngón tay cái quỳ trước Mẹ nói lời xin lỗi Mẹ mong Mẹ cầm cái roi đó đánh cho tôi tỉnh lại, nhưng Mẹ không đánh Mẹ ôm tôi và khóc rồi nói: “vì Cha Mẹ con đến nông nỗi này” Mẹ đã đánh tôi bằng những giọt nước mắt, bằng những lời nói ngọt ngào, bằng vòng tay yêu thương của Mẹ tôi thấy còn đau gấp ngàn lần cái roi mây kia vụt. Tôi đã tự hứa sẽ chăm học trở lại để không phụ lòng Mẹ.

    Không biết rằng mẹ thức trắng bao đêm
    Lo cho con say tròn giấc ngủ
    Thôi thì con chỉ biết rằng yêu hơn
    Và cố gắng không làm buồn lòng mẹ

    Sau sự cố đó Mẹ đi thêm bước nữa vì muốn có thêm tình phụ tử dạy bảo thêm tôi, tôi ủng hộ hết lòng, người mà tôi đã nhắc ở đoạn trên khi Mẹ lâm trọng bệnh, người này chưa 1 đời vợ không vướng mắc gì lại quá tốt với Mẹ. Nhưng vì sĩ diện và xấu hổ với lũ bạn cùng trang lứa tôi nhất quyết không cho Mẹ tổ chức đám cưới, vậy là Mẹ & dượng chấp nhận chỉ làm vài mâm cơm mời họ hàng thân thuộc. Về ở với Mẹ và tôi gần 1 năm nhưng tôi vẫn chỉ gọi là chú nhất quyết không gọi bằng Bố “Bởi vì trong tôi từ Bố quá xa lạ” đến những ngày cuối năm giáp tết nguyên đán tôi mới nghĩ muốn mừng tuổi Mẹ và dượng bằng một món quà đặc biệt nhưng vẫn không nói ra im lặng đến giao thừa khi dượng về xông nhà lấy tiền ra mừng tuổi Mẹ và đến khi mừng tuổi tôi dượng vẫn bằng từ chú “Chú mừng tuổi cháu ngoan học giỏi nghe lời Mẹ” khi đó tôi cầm tiền mừng tuổi và quyết định mừng tuổi lại dượng bằng 1 câu mở đầu “Học giỏi nghe lời Mẹ và cả Bố nữa chứ” khi đó tôi thấy cả dượng & Mẹ ngạc nhiên lắm nhưng trong ánh mắt họ bừng lên một niềm hân hoan vui sướng tột cùng, Mẹ nắm lấy tay tôi và dượng không ai nói lấy một câu, trên tivi nổi lên bản nhạc Happy new year của ban nhạc lừng danh ABBA như để đón chào một gia đình hạnh phúc. Từ ngày đó tôi đã sửa được gọi dượng là Bố đôi lúc vẫn quên nhỡ mồm làm cả nhà cười ầm lên vui thế.

    Cuối năm đó Mẹ có em bé, Mẹ sinh được một em bé gái kháu khỉnh đặt tên là Thảo thế là Mẹ có đủ 2 con Công Hiếu & Phương Thảo như đúng ước muốn của Mẹ, từ đó cứ ngoài giờ học bài xong là tôi chạy ra vui chơi cùng bé Thảo trông em cho Mẹ cơm nước, có lẽ vì 2 anh em cách nhau đến 16 tuổi nên tôi làm được nhiều việc lắm và biết thế làm là yêu thương em. Bài thơ “Làm anh” tôi đọc suốt ngày cho bé Thảo nghe mặc dù biết bé Thảo chưa hiểu được chỉ nhoẻn miệng cười là tôi vui lắm. Ngày tháng qua đi bé Thảo đi mẫu giáo tôi ngày nào cũng nhận nhiệm vụ đưa đón bé Thảo về nhà, có bao tiền dành dụm được đều mua hết quà cho bé ăn, cứ thấy bé thích gì là tôi mua cho bằng được. Đến khi bé Thảo vào lớp 1 là lúc tôi phải tạm xa Bố xa Mẹ xa bé Thảo để lên bà nội ở và đi học bởi vì nơi nhà tôi ở tràn ngập cái tệ nạn ma túy heroin vì vậy trên nội tôi và Mẹ lo lắng cho tôi. Ngày đầu xa Mẹ lên nội ở ngày thì vui chơi với lũ em họ nhưng cứ đêm đến là 2 con mắt nó cứ chong chong không tài nào nhắm mắt được, đi học vui chơi gì tôi cũng đếm từng ngày vì cứ thứ 7 là tôi lại về thăm Mẹ thăm Bố thăm bé Thảo đến sáng thứ 2 lại lên nội để đi học. Ngày tháng qua đi tệ nạn ma túy chỗ tôi cũng giảm dần vả lại gia đình trên nội cũng tin tưởng và biết tôi rất cứng rắn nên đã lại để tôi trở về lại mái nhà xưa.

    Có lẽ câu chuyện cuộc đời Mẹ và thời ấu thơ của tôi nên dừng tại đây vì những ngày tháng sau đó tôi đã lớn và trưởng thành ra XH buôn bán, ăn học, đi làm nhà nước, lập gia đình nên không còn nhiều thời gian bên Mẹ, nhưng câu chuyện về Mẹ những ngày tháng đó cũng không ít vì những va vấp trong làm ăn công việc, học tập của tôi vẫn còn được Mẹ quan tâm rất nhiều, nhưng tôi thường tránh né muốn Mẹ dành thời gian dạy dỗ bảo ban bé Thảo lớn khôn bằng tình thương yêu mà Mẹ dành cho tôi.

    Cho con tặng bài thơ nhè nhẹ
    Dẫu hiểu rằng chỉ là hạt muối giữa biển khơi

    CHỮ HIẾU

    Phận làm con chữ Hiếu phải suy
    Vì công đức sinh thành dưỡng dục
    Khi còn nhỏ ẵm bồng sữa Mẹ
    Lúc lớn lên chí hướng lời Cha.

    Mang dũng khí sa trường nợ nước
    Bước về nhà Hiếu tạ song thân
    Mới Hay! thân trai nòi giống Việt
    Một lòng trinh vì nước vì nhà.

    Ấy! chữ son làm con phải hiểu
    Học Hiếu lễ để biết tôn thờ
    Mai khi thành danh sự ở đời
    Cũng phải lấy đây làm cột mốc.

    Dốc trọn đạo tiếng đời muôn thuở
    Người ngợi ca hai chữ Hiếu - Trung
    Cho nên sống ! cũng thường phải nhớ
    Khi chết đi! danh rạng sáng ngời.


    Mẹ ơi ! 6 năm rồi con không ở cạnh Mẹ, không còn ở lại căn nhà của Mẹ 1 đêm nào. Mẹ biết không? 2.190 ngày qua đêm nào con trước khi đi ngủ cũng nghĩ đến Mẹ. Con luôn luôn nghĩ đến Mẹ với hình ảnh và thời gian là: 290 ngày Mẹ mang con trong bụng trao cho con tình mẫu tử để con chuẩn bị chào đời được vuông tròn thành hình hài con người, 9.490 ngày Mẹ đã vất vả nuôi con khôn lớn trưởng thành ra xã hội không thua kém bạn bè cùng trang lứa tất cả là được Mẹ dạy bảo con không thể nào quên được, Con quên sao được những ngày con đau ốm sốt cao Mẹ thức trắng 3 đêm trông con chườm cho con hạ nhiệt, những ngày trái gió trở trời 2 Mẹ con cùng ốm nằm co ro. Trời ơi ! tình yêu của Mẹ dành cho con còn nhiều lắm không sao mà nói ra hết được, có giấy mực nào đủ để tôi viết hết tình yêu mà Mẹ dành cho tôi không? Vậy mà đến nay con cũng chưa thể định hình thế nào được 2 chữ Đạo – Hiếu dành đến Mẹ để Mẹ vui hơn. Con chỉ biết 1 điều là mọi việc Mẹ muốn, cần ở con là con làm hết cho Mẹ, hiện nay con biết Mẹ rất vui khi có 2 cháu Bi và Bông thấy 2 cháu ngoan là con cảm nhận được Mẹ rất vui, nét mặt Mẹ rạng rỡ khi thấy 2 cháu vui đùa những ngày lên thăm Mẹ. Mẹ yên tâm con sẽ mãi giữ 2 cháu dành cho Mẹ vui suốt, dùng tình yêu thương của Mẹ con truyền lại cho 2 cháu biết sao được đạo nghĩa làm người, biết sao được chữ Hiếu

    Trứng rồng lại nở ra rồng
    Hạt thông lại nở cây thông rườm rà
    Có cha sinh mới ra ta
    Làm nên thời bởi mẹ cha vun trồng
    Khôn ngoan nhờ ấm cha ông
    Làm nên phải đối tổ tông phụng thờ
    Đạo làm con chớ hững hờ
    Phải đem hiếu kính mà thờ Từ Nghiêm


    Con trai của mẹ

    [​IMG]

    Hoàng Công Hiếu

    PS: Bài viết về Mẹ và tôi nếu các bạn đọc thấy không hay đừng bình luận nhé, vì ngày đó đến nay nó đã quá xa nhiều chi tiết tôi không còn nhớ được rõ hết. Tôi chỉ biết 1 điều tôi viết bằng tất cả những gì trong tôi còn giữ lại được, bằng tất cả tình cảm dành cho Mẹ tôi và gia đình ngày đó của tôi. Bài này tôi cũng không định đưa lên đây, nhưng hôm qua nhìn Mẹ ốm tôi thương Mẹ quá vả lại trên các web hay Blog hoặc tại Topic này tôi chưa có 1 bài viết nào về Mẹ tôi cảm thấy mình là đứa con không Đạo Hiếu nên quyết định đưa lên để bộc bạch tâm sự của mình.
     
    Sửa lần cuối: 2/5/2009
  3. hoangconghieu

    hoangconghieu Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    27/12/2008
    Bài viết:
    1,314
    Đã được thích:
    1,131
    Điểm thành tích:
    773
    ĐẠO HIẾU (ST)

    [​IMG]

    Hàng năm, cứ mỗi độ xuân về lòng người con hiếu đạo lại bâng khuâng nhớ về mùa báo hiếu hai đấng sinh thành. Thật vậy, càng gần đến Tết, không ai bảo ai mọi người đều tự mình nhớ nghĩ đến công ơn sâu dày của cha mẹ để lo báo đáp. Vì rằng: “Cây có cội, nước có nguồn. Phàm làm người ai chẳng có mẹ cha”. Cho nên, báo hiếu đã trở thành trách nhiệm và bổn phận của mỗi con người.

    Tự cổ chí kim, từ Đông sang Tây, bất cứ dân tộc nào tinh thần hiếu đạo luôn luôn đặt lên hàng đầu. Như trong kinh Đức Phật dạy: “Hiếu vi vạn hạnh chi tiên”.

    Tục ngữ có câu rằng:

    “Cây có cội mới đơm hoa kết trái
    Nước có nguồn mới toả khắp rạch sông.”

    Để trở thành một con người hoàn bị, vui sống với cuộc đời, chúng ta đã thọ vô vàn ơn sâu nghĩa nặng mà trong đó ân đức của hai đấng Nghiêm - Từ là cao vời hơn cả.

    Trước hết xin hãy dành cho mẹ, Người đã “chín tháng cưu mang, ba năm nhũ bộ” nhọc nhằn nuôi dưỡng chúng ta từ tấm bé. Khi chúng ta biết nằm nôi, mẹ hóa thành ca sĩ ru cho chúng ta những khúc hát yêu thương đầu đời. Mẹ đã trao cho chúng ta trái tim biết rung động và yêu thương con người. Và cũng từ cái thuở nằm nôi ấy mà có biết bao thi sĩ, nhà thơ hay anh tài lỗi lạc đã phát tiết tinh hoa từ những lời ru ầu ơ… mộc mạc ấy của mẹ. Đức Từ của mẹ luôn trào dâng lai láng như suối nguồn bất tận.

    Mẹ nuôi chúng ta từ dòng sữa ngọt ngào và trái tim yêu thương vô bờ bến của người. Mẹ lo cho đàn con thơ dại từ miếng ăn, giấc ngủ “dành cho con các cuộc thanh nhàn”, cho con những gì cao đẹp nhất, tốt đẹp nhất, còn riêng mình chịu phần đắng cay. Mẹ thương con vì con chính là máu, là thịt của người. Đối với mẹ, con là núm ruột, là hy vọng, niềm vui mà cũng là lẽ sống. Chính vì thế, mẹ vui trong niềm vui của các con, mà khổ đau cũng vì con. Dù chúng ta có khôn lớn bao nhiêu nhưng dưới mắt mẹ chúng ta vẫn chỉ là những đứa con vụng dại luôn luôn cần sự chăm sóc và chở che của người.

    Đúng là “Mẹ thương con biển hồ lênh láng”, như suối nguồn chảy mãi chẳng vơi. Nếu “Nước mắt của chúng sanh tràn đầy cả bốn đại dương” như trong Kinh Phật dạy thì có lẽ ba phần lệ ấy đã dành riêng cho những người mẹ hiền khóc thương con mình rồi. Và nếu như tình yêu nam - nữ là tình cảm song phương đắp đổi tình yêu và hạnh phúc thì tình mẹ dành cho con luôn đơn phương, vì “Mẹ nghĩa là cho đi mà chẳng đòi lại bao giờ”. Nói về mẹ thì không có bút mực nào tả xiết, chúng ta không biết có bao nhà thơ đã viết về mẹ, nhưng đây là những hình ảnh đáng nhớ nhất:

    “…Có lần tôi thấy một bà già
    Đưa tiễn con đi trấn ải xa
    Tàu chạy lâu rồi bà vẫn đứng
    Lưng còng, đổ bóng xuống sân ga”

    (Những bóng người trên sân ga)

    -----------

    “Nắng mưa từ những ngày xưa
    Lặng trong đời mẹ bây giờ chưa tan…
    Cả đời đi gió đi sương
    Bây giờ mẹ lại lần đường tập đi”

    (‘Mẹ ốm’ Trần Đăng Khoa)

    Làm sao chúng ta có thể tìm kiếm một tình yêu đích thực như tình yêu của mẹ dành cho con cái, vì tình yêu ấy bắt nguồn từ trái tim yêu thương vô bờ bến, bản chất của nó vốn vô điều kiện, vượt xa tình yêu bình thường, nó hàm chứa không chỉ tình thương mà còn bổn phận triệt để đối với con cái suốt cả cuộc đời của mẹ.

    Rồi thời gian thấm thoát thoi đưa, chúng ta khôn lớn nên người, nhưng đối với mẹ: “Nuôi con càng lớn mẹ càng lo thêm”. Mẹ lo lắng cho đường đi, nước bước của các con, sợ các con sớm vấp ngã trước phong ba bão táp của cuộc đời. Lo dựng vợ gả chồng cho các con ổn định bề gia thất. Chính vì thế ca dao đã ví von:

    “Ví dầu cầu ván đóng đinh
    Cầu tre lắc lẻo, gậnh ghềnh khó đi
    Khó đi mẹ dắt con đi
    Con thi trường học mẹ thi trường đời.”

    Nếu tình mẹ bộc bạch rõ nét thành hành động bên ngoài, luôn luôn vỗ về chăm sóc yêu thương bằng đức Từ vô hạn, thì tình cha luôn kín đáo, thâm trầm, nghiêm nghị và sáng suốt. Y học chứng minh rằng người cha đóng vai trò rất quan trọng trong việc truyền thụ cho con cái những tinh anh cứng cỏi, khí chất mạnh mẽ quyết định trong việc tạo nên vóc nên hình của người con. Bằng sức lực lao động cần mẫn cha đã nuôi gia đình và con cái. Có cha bên con như có thêm sức mạnh; uy thế và địa vị hay chính cuộc sống của cha là điểm tựa vững chắc để con vươn lên phía trước.

    “Còn cha gót đỏ như son
    Đến khi cha chết gót con đen sì
    Còn cha nhiều kẻ yêu vì
    Một mai cha thác ai thì nuôi con!”

    (ca dao)

    Bằng đức Nghiêm cha sẵn sàng trị phạt khi con cái lầm lỗi để con không sa vào cơn lốc của trò đời. Cha dạy chúng ta bằng lý trí, uốn nắn chúng ta theo luân thường đạo lý, nâng chúng ta lên những tầm cao mới. Cha trao cho chúng ta ý chí và nghị lực để đứng vững giữa cuộc đời đầy cạm bẫy này.

    “Biển Đông có lúc đầy vơi,
    Chớ lòng cha mẹ suốt đời trào dâng.”

    Công ơn cha mẹ sâu dày như thế. Là người con Phật chúng ta làm gì để báo đền thâm ân ấy. Trong kinh Phật dạy: “Giả sử có người vai phải cõng cha, vai trái cõng mẹ, suốt đời như vậy không dừng nghỉ, lại cung cấp cha mẹ đồ ăn đồ mặc, thuốc thang, hết thảy các món cha mẹ cần dùng. Như vậy cũng chưa đủ để báo đáp thâm ơn sâu dày của cha mẹ”.

    Hơn thế nữa, ngày nay chúng ta được khôn lớn nên người, có gia đình hạnh phúc có con cái để thương yêu. Chúng ta nuôi nấng con cái chúng ta khó nhọc như thế nào thì ngày trước cha mẹ đã khổ nhọc nuôi nấng chúng ta cũng như vậy. Nên cao dao rất ý nhị khi dạy:

    “Lên non mới biết non cao
    Nuôi con mới biết công lao mẫu từ”.

    Càng yêu thương con cái thì chúng ta kính yêu cha mẹ, cố gắng phụng dưỡng. Cổ nhân đã khéo léo dạy:

    “Nếu mình hiếu thuận mẹ cha,
    Chắc con cũng hiếu với ta khác gì.
    Nếu mình ăn ở vô nghì,
    Đừng mong con hiếu làm gì uổng công.”

    Nói tóm lại, báo hiếu là trách nhiệm và bổn phận của mỗi người. Tuỳ theo hoàn cảnh, điều kiện mà thể hiện tâm hiếu hạnh. Đức Phật đã dạy: “Cùng tột của điều thiện không gì hơn hiếu, cùng tột của điều ác không gì hơn bất hiếu”. Càng học hỏi, nghiên cứu, nghe giảng dạy chúng ta càng hiểu hơn về ân nghĩa sanh thành. Vậy mỗi người hãy thể hiện tinh thần hiếu đạo ấy để mỗi chúng ta đều là những người con hiếu hạnh, là những đoá hoa ngát hương giữa vườn hoa muôn sắc thắm.
     
    Sửa lần cuối: 2/5/2009
  4. hoangconghieu

    hoangconghieu Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    27/12/2008
    Bài viết:
    1,314
    Đã được thích:
    1,131
    Điểm thành tích:
    773
    Kỷ niệm thơ ấu "Cái chấn song cửa" và lòng nhân từ vị tha của mẹ tôi!!!


    Mình còn nhớ mãi ngày còn học lớp 1 khoảng năm 1983 - 1984, khi đó nhà mình có 1 cái cửa ra vào bằng gỗ (Hoàn toàn bằng gỗ), khi đó gia đình nào bố mẹ công chức nhà nước khi đi làm đều phải để con mình khóa cửa trong nhà. Mình cũng không ngoại lệ, nhiều đứa bạn cũng lứa có anh có chị thì không bị nhốt trong nhà, mình nhìn thèm được bay nhảy đi chơi như lũ bạn lắm mà cửa nhà thì khóa chặt. Sau 1 thời gian nghĩ cách mình đã lấy dao và đẽo phần chấn song gỗ cho vừa đủ chui lọt đầu và người mình qua đó, vậy là mình đã được bay nhảy đi chơi mà mẹ không biết gì trong gần 1 năm trời.

    Ngày ấy cứ 8h mẹ đi làm mình làm xong bài vở là chui ra đi chơi, nhiều hôm đang mải chơi vui chợt nghe thấy cái nhạc hiệu của đài tiếng nói VN phát ra từ 1 nhà nào đó là mình biết đã 12h vội vã bỏ cuộc chơi ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh về chui qua cửa để vào nhà ngồi im trong nhà, đúng 12h15 mẹ về cho ăn cơm rồi đi học.

    Đến khi mẹ biết mình lo lắm cứ nghĩ sẽ bị 1 trận đòn ra trò, nhưng thật lạ mẹ không đánh đòn - không mắng gì về việc phá hoại và đi chơi mà mẹ chỉ nói "Nếu như không có mẹ ở nhà mà con đi chơi xảy ra chuyện thì mẹ biết sống làm sao" rồi mẹ xoa đầu mình còn khen 1 câu "Con trai mẹ nghịch nhưng thông minh quá" Hic ... sao mẹ không mắng mình hay đánh đòn mình đi nhỉ mà chỉ nói vậy ??? Nhưng mình đã thấm thía quá, từ đó không dám chui qua cái khung cửa đó nữa, mặc dù mẹ vẫn để không thay bằng cái chấn song khác.

    Đến năm học lớp 5 mẹ thay cái cửa đó mình nhìn nó mà vẫn hối hận mãi không quên, hối hận vì đã làm mẹ lo lắng sợ mất con của mẹ. Sau này lớn khôn mình càng hiểu ra rồi nghĩ ngợi nhiều về cái chấn song đó không biết những ngày tháng sau đó đi làm mẹ có phấp phỏm lo sợ con trai của mẹ lại chui qua đó đi chơi không ??? Công việc của mẹ thì mình biết khi đó rất vất vả rồi lại lo thêm cho mình. Nhưng rồi lại nghĩ lại chắc mẹ không lo lắng đâu vì biết rằng con của mẹ rất nghe lời mẹ nên mẹ vẫn để cái chấn song cửa đó lại như để mình tự biết nghĩ và không để mẹ phải lo nhiều chuyện còn hơn thế nữa.

    Lòng nhân từ và vị tha của mẹ đã theo mình đến ngày nay, trong công việc của mình nhiều khi gặp những đứa con hư hỗn với bố mẹ sao mình ghét chúng thế, không biết trân trọng TY của cha mẹ dành cho chúng. (Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc - Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không ???)
     
    Sửa lần cuối: 31/1/2009
  5. Mẹ Chún Chún

    Mẹ Chún Chún Thành viên chính thức

    Tham gia:
    25/8/2008
    Bài viết:
    231
    Đã được thích:
    41
    Điểm thành tích:
    28
    Trên đời này 99% người mẹ hết lòng vì con nhưng con có hết lòng với cha mẹ ko thì còn nhiều kể cả tôi trong đó...
    Chúc cha mẹ bạn & gia đình của bạn đón năm mới tràn đầy hạnh phúc, sức khỏe dồi dào, tân xuân như ý.
     
    hoangconghieu thích bài này.
  6. suecoi

    suecoi we deliver, you satisfy

    Tham gia:
    18/9/2008
    Bài viết:
    69
    Đã được thích:
    44
    Điểm thành tích:
    28
    Viết trên tường nhà dưỡng lão


    Tôi nghĩ là những dòng chữ này viết trong những lúc cô đơn, hồi ức về những thứ ở ngoài bức tường Viện Dưỡng Lão.

    Ở Đài Loan:

    (Thuỷ Khởi)

    Con ơi! Khi con còn thơ dại,

    Mẹ đã mất rất nhiều thời gian,

    Mẹ dạy con cầm thìa, dùng đũa ăn cơm;

    Mẹ dạy con buộc dây giày, chải tóc, lau nước mũi;

    Những kỷ niệm về những năm tháng mẹ con mình sống bên nhau

    Làm mẹ nhớ thương da diết,

    Vì thế, khi mẹ chóng quên, mẹ chậm lời

    Con hãy cho mẹ chút thời gian, xin con chờ mẹ chút,

    Cho mẹ suy nghĩ thêm...

    Cho dù cuối cùng ngay cả định nói gì,

    Mẹ cũng quên...

    Con ơi! Con quên là mẹ con ta đã tập luyện hàng trăm lần,

    Con mới thuộc khúc đồng dao đầu đời?

    Con nhớ không mỗi ngày mẹ đáp

    Những câu ngây ngô, hàng trăm câu con hỏi từ đâu?

    Nên nếu mẹ lỡ kể lể nhiều lần những câu chuyện móm răng

    Ngâm nga những khúc ru con thời con bé

    Xin con tha thứ cho mẹ

    Xin con cho mẹ chìm trong những hồi ức ấy nhé!

    Xin con đáp lời mẹ kể những chuyện vụn vặt trong nhà!

    Con ơi! Giờ mẹ thường quên cài nút áo, xỏ dây giày,

    Ăn cơm vãi đầy vạt áo,

    Chải đầu tay bần bật run,

    Đừng giục giã mẹ,

    Xin con nhẫn nại chút và dịu dàng thêm,

    Mẹ chỉ cần có con ở bên

    Mẹ đủ ấm.

    Con ơi! Bây giờ mẹ đi chân không vững, nhấc không nổi bước

    Mẹ xin con nắm tay mẹ,

    Dìu mẹ, chậm thôi

    Như năm đó,

    Mẹ dìu con đi những bước đầu đời.
     
    hoangconghieu thích bài này.
  7. hoangconghieu

    hoangconghieu Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    27/12/2008
    Bài viết:
    1,314
    Đã được thích:
    1,131
    Điểm thành tích:
    773
    "Thưa Cha Mẹ. Con xin gởi đến Cha Mẹ những lời nói từ đáy tim mà con từng ấp ủ bấy lâu nay. Càng lớn lên con càng hiểu rằng công ơn tình thương Cha Mẹ giành cho con sâu đậm hơn.... Những tháng ngày gian nan cực khổ Cha Mẹ nuôi con khôn lớn con luôn ghi nhớ mãi suốt đời..."

    H.C.H

    Nhân đây mình tặng các bạn bản nhạc "Đạo làm con" do ca sỹ Ngọc Sơn thể hiện. Chúng ta nghe nhạc để tìm về với tình nghĩa cha mẹ trong thời buổi ai cũng vất vả không có nhiều thời gian về thăm mẹ cha.

    [​IMG]

    http://www.mediafire.com/download.php?jk0ltnmmmzv

    Lyric:

    Con quỳ con lạy Mẹ Cha
    Ơn Cha nghĩa Mẹ con đền được là bao
    Năm dài tháng rộng gian nan
    Nuôi đàn con khôn lớn nên người

    Ân tình sâu đậm Mẹ Cha
    Thương con vô bến vô bờ
    Công Cha như núi cao vời
    Nghĩa Mẹ như nước biển khơi dạt dào

    ĐK:

    Nhớ ... những đêm lạnh giá
    Cha ôm con sưởi ấm trong lòng
    Nhớ những ngày con ốm đau
    Mẹ thương con thức trắng đêm thâu

    Nay con về đây bao năm ngược xuôi
    Bôn ba thăm lại Mẹ Cha
    Đêm ngày mong chờ tin con

    Con quỳ con lạy Mẹ Cha
    Ơn Cha nghĩa Mẹ con đền được là bao
    Bây giờ con đã về đây
    Nhưng Mẹ Cha nơi chín suối chân mây

    Ơn cầu nghĩa nặng là đây
    Con luôn ghi nhớ trong lòng
    Đạo con có hiểu gì đâu
    Ơn Cha nghĩa Mẹ khắc sâu trọn đời ... !!! ​
     
    Sửa lần cuối: 31/1/2009
  8. hoangconghieu

    hoangconghieu Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    27/12/2008
    Bài viết:
    1,314
    Đã được thích:
    1,131
    Điểm thành tích:
    773
    Một đời tần tảo âu lo
    Giờ mẹ ốm yếu lò dò tập đi
    Nghẹn lòng con lệ tràn mi
    Con đau từng bước mẹ đi nhọc nhằn

    Trong nhà ngoài ngõ cũng gần
    Phải chia từng đoạn nghỉ chân cho đều
    Bàn tay gầy guộc nhăn nheo
    Nuôi con bồng cháu chống chèo tháng năm

    Lo đi, lo đứng, lo nằm,
    Nhường cơm sẻ áo âm thầm cho con
    Lo cho con ngủ giấc tròn
    Lời ru thuở ấy vẫn còn trong veo

    Cuộc đời biết mấy gieo leo
    Giờ bàn tay ấy lần theo vách tường
    Lòng con khấn vái bốn phương
    Mong chân mẹ bước bình thường như xưa


    Hic đọc bài thơ này mình nghĩ đến mẹ mình hiện đang phải chống trọi với những cơn đau do căn bệnh thấp khớp quá. Mẹ còn trẻ mà phải mang căn bệnh này, nhiều loại thuốc rồi mà không suy giảm chút nào. Lắm khi nghĩ sao mình không làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ??? trong khi lúc còn nhỏ mẹ làm mọi nghề để giúp mình (Ốm đau mẹ làm bác sĩ gia đình - Học kém mẹ làm cô giáo - Lo cho con ăn no mẹ làm việc nhiều - khi con lớn mẹ vẫn còn lo cho con .... Có lẽ tất cả những điều đó vì mẹ là mẹ mà ) Ôi sao mẹ làm đc nhiều thế không biết. Giờ đây mẹ lại muốn làm bảo mẫu cho cháu nhưng con không để mẹ làm nữa đâu, mẹ phải nghỉ ngơi chứ.



    Mẹ biết không chỉ mình mẹ nuôi con
    Vừa làm bố trọn vẹn đôi bề
    Thế mà đã bao lần con không biết
    Dỗi hờn chỉ làm mẹ khổ thêm

    Không biết rằng mẹ thức trắng bao đêm
    Lo cho con say tròn giấc ngủ
    Thôi thì con chỉ biết rằng yêu hơn
    Và cố gắng không làm buồn lòng mẹ

    Cho con tặng bài thơ nhè nhẹ
    Dẫu hiểu rằng chỉ là hạt muối giữa biển khơi

    H.C.H
     
    Sửa lần cuối: 31/1/2009
  9. hoangconghieu

    hoangconghieu Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    27/12/2008
    Bài viết:
    1,314
    Đã được thích:
    1,131
    Điểm thành tích:
    773
    Đợt đầu tháng 11/2008 HN mưa lũ, nhà mình thì chưa bị ngập vào nhà nhưng toàn bộ con đường dẫn đến nhà mình ngập hết, đang ngồi trong nhà nghe tiếng Mẹ gọi tên mà cứ nghĩ là đang mơ thì ra tiếng Mẹ thật. Mở cửa ra nhìn Mẹ ướt hết người (Trời hôm đó còn lạnh nữa chứ) tay thì túi thức ăn sáng - thức ăn cho cả ngày, tay thì cầm cái đèn xạc. Vì thương cháu ở nhà lo cháu ăn ko đủ mẹ đã cõng cháu lội nước đưa lên ở với Mẹ. Những hình ảnh đó sao mình có thể quên đi được. Hic nhìn Mẹ mà ko cầm nổi lòng sao Mẹ có thể bất chấp tất cả để đến đưa cho con. Những món ăn hôm đó còn gì mình ăn sạch ko bỏ chút nào, ăn mà cứ thấy hình dáng Mẹ thấp thoáng ướt hết rồi nhìn con cười (Mẹ tôi có nụ cười đẹp lắm). Bữa cơm đó món gì cũng ngon nhưng ăn sao nghẹn cổ vậy ??? Qua hôm sau Mẹ ốm thật lên thăm mà thương Mẹ quá (Vừa thương mà vừa muốn trách nhỏ Mẹ - vì con mà Mẹ bị ốm. Trời ơi ! sao để Mẹ tôi ốm, sao Mẹ không báo để con ra lấy hay lên Mẹ lấy để Mẹ phải đi như vậy.

    Đêm đêm con thắp đèn trời
    Cầu cho Cha Mẹ sống đời với con

    Thật là những việc mẹ làm cho con không bao giờ mẹ báo trước mà mẹ thường làm cho con ngạc nhiên.

    Bàn tay mẹ làm nên tất cả
    Đã bao năm vất vả vì con
    Mai sau khôn lớn nên tưởng nhớ
    Tấm lòng của mẹ dành cho con


    H.C.H
     
    Sửa lần cuối: 31/1/2009
  10. hoangconghieu

    hoangconghieu Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    27/12/2008
    Bài viết:
    1,314
    Đã được thích:
    1,131
    Điểm thành tích:
    773
    Cảm ơn bạn đã quan tâm đến chuyện của mình về Mẹ tại Topic này. Chúc bạn và gia đình đón 1 cái tết vui vẻ, hạnh phúc, đầm ấm. An khang - Thịnh vượng

    [​IMG]

    H.C.H
     
    Sửa lần cuối: 20/1/2009
  11. hoangconghieu

    hoangconghieu Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    27/12/2008
    Bài viết:
    1,314
    Đã được thích:
    1,131
    Điểm thành tích:
    773
    Cảm ơn bạn đã góp bài viết rất hay và ý nghĩa vào Topic này, mong còn nhiều bạn sẽ góp nhiều bài viết hay vào đây để chúng ta cùng chia sẻ gửi lời thân yêu nhất đến Cha Mẹ chúng ta

    [​IMG]
     
    Sửa lần cuối: 20/1/2009
  12. hoangconghieu

    hoangconghieu Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    27/12/2008
    Bài viết:
    1,314
    Đã được thích:
    1,131
    Điểm thành tích:
    773
    NGÀY XƯA CÓ MẸ (st)

    [​IMG]

    Khi con biết đòi ăn
    Mẹ là người mớm cho con muỗng cháo
    Khi con biết đòi ngủ bằng tiết tấu
    Mẹ là người thức hát ru con
    Bầu trời trong mắt con ngày một xanh hơn
    Là khi tóc Mẹ ngày thêm sợi bạc
    Mẹ đã thành hiển nhiên như trời đất
    Như cuộc đời - không thể thiếu trong con
    Nếu có đi một vòng quả đất tròn
    Người mong con mỏi mòn
    Chắc không ai ngoài mẹ
    Cái vòng tay mở ra từ tấm bé
    Cứ rộng dần theo con trẻ lớn lên
    Mẹ là người đặt cho con cái tên riêng
    Trước cả khi con biết bật nên tiếng Mẹ…
     
    Sửa lần cuối: 2/5/2009
  13. hoangconghieu

    hoangconghieu Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    27/12/2008
    Bài viết:
    1,314
    Đã được thích:
    1,131
    Điểm thành tích:
    773
    TÌM MẸ (st)

    [​IMG]

    Tìm Mẹ trong bóng chiều tà
    Bếp hồng đỏ lửa Mẹ già nơi đâu
    Chiều nay con gọi một câu
    Mẹ ơi ! Có biết bên cầu con trông

    Chỉ còn khoảng trống hư không
    Bóng Mẹ trên những cánh đồng cỏ hoa
    Tuy gần...lại thấy rất xa
    Gạt nhanh giọt lệ ướt nhoà hoàng hôn
     
    Sửa lần cuối: 2/5/2009
  14. hoangconghieu

    hoangconghieu Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    27/12/2008
    Bài viết:
    1,314
    Đã được thích:
    1,131
    Điểm thành tích:
    773
    9 ân đức của Cha Mẹ​
    (ST)

    Sinh: người Mẹ phải khó nhọc cưu mang hơn chín tháng, chịu sự đau đớn trong lúc đẩy thai nhi ra khỏi lòng mẹ

    Cúc: Nuôi dưỡng, nâng đỡ, chăm nom, săn sóc hài nhi cả vật chất lẫn tinh thần. Tình cảm rất tự nhiên nhưng gắn bó ân cần, nên khi Cha Mẹ nhìn con thêm hân hoan vui vẻ, bé nhìn Cha Mẹ càng mừng rỡ cười tươi.

    Súc: Cho bú mớm, lo sữa nước cháo cơm, chuẩn bị áo xống ấm lạnh theo thời tiết mỗi mùa; trông cho con lần hồi biết cử động, điều hòa và nên vóc nên hình cân đối xinh đẹp.

    Dục: Dạy dỗ con thơ động chân cất bước linh hoạt tự nhiên; biết chào kính người lớn, vui với bạn đồng hàng; tập con từ câu nói tiếng cười hồn nhiên vui vẻ. Khi trẻ lớn khôn thì khuyên răng dạy dỗ con chăm ngoan, để tiến bước trên đường đời.

    Dạy con từ thuở còn thơ,
    Mong con lanh lợi, mẹ cha yên lòng

    Vũ: Âu yếm, nâng niu, vuốt ve, bế ẵm ... để con trẻ vào đời trong tình cảm trìu mến thân thương .

    Cố: Chăm nom, thương nhớ, đoái hoài, cố cập con trẻ từ tấm bé đến khi không lớn, lúc ở gần cũng như lúc đi xa :

    Con đi đường xa cách
    Cha Mẹ bóng theo hình
    Ngày đêm không ngơi nghỉ
    Sớm tối dạ nào khuây

    Phúc: Giữ gìn, đùm bọc, che gió, chắn mưa, nhường khô, nằm ướt, hay Cha Me quên mình chống đỡ những bạo lực bất cứ từ đầu đến, để bảo vệ cho con.

    Phục: theo khả năng và tâm tính của trẻ mà uốn nắn, dạy dỗ, tìm phương pháp hướng dẫn trẻ vươn lên hợp tình đời lẽ đạo, tránh cho con bị lôi cuốn bởi tiền tài ảo vọng, vật chất và thị hiếu bên ngoài.

    Trưởng: Lo lắng tận tình, đầu tư hợp lý, cho con học tập để chuẩn bị dấn thân với đời.
     
    Sửa lần cuối: 13/1/2009
  15. hoangconghieu

    hoangconghieu Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    27/12/2008
    Bài viết:
    1,314
    Đã được thích:
    1,131
    Điểm thành tích:
    773
    (ST)

    Có lẽ trong cuộc đời mỗi con người ai cũng từng nhớ những buổi sáng bị mẹ nhéo tai gọi dậy rồi làu bàu giục khẩn trương thay quần áo để kịp tới trường, nhưng ta lại quên mắt ánh mắt tràn đầy yêu thương của mẹ. Dường như ta chưa thể quên cái cảm giác đau đớn trong những trận đòn của cha mỗi khi phạm lỗi, nhưng ta lại không biết trái tim người khi ấy như cũng đang rớm máu… Có lẽ vì cuộc sống bận rộn, hay vì nhiều lý do khác mà những tình cảm yêu thương trong suốt quá trình trưởng thành ấy đã bị lãng quên, mãi cho đến một ngày tình cờ đọc được một bài văn của ai đó, chúng ta mới bắt chợt nhớ tới cha mẹ mình…

    “Đường kim từ tay mẹ, thành áo trên người con”. Tình yêu của cha mẹ dường như đều xuất phát từ những việc nhỏ nhặt như đường kim mũi chỉ ấy. Bất kể chúng ta đang ở nơi nào, núi cao hay vực thẳm, chân trời góc bể nào, thì tình yêu ấy vẫn luôn chấp cánh cho những uơc mơ của chúng ta.

    Quá trình trưởng thành của mỗi người không giống nhau, nhưng tình yêu của cha mẹ đều như nhau. Trong những câu chuyện đời thường ấy, tình yêu của cha mẹ đều lớn lao như biển cả. Trong cuốn sách này, những câu chuyện từ trong hồi ức về tình yêu ấm áp của cha mẹ, đó có thể là những lời cảm ơn dành cho họ, cũng có thể là sự tiếc nuối và cả những lời chưa kịp nói… Cái giá cho sự trưởng thành của chúng ta chính là mái tóc mỗi ngày một bạc của cha và nếp nhăn xuất hiện nhiều hơn trên da mặt mẹ. Không phải ai cũng may mắn được nghe những lời an ủi động viên của cha mẹ, hay có cha mẹ ở ngay bên mình. Đừng để sự đền đáp chưa thực hiện được trở thành sự tiếc nuối.


    Có rất nhiều thứ sẽ bị nhạt màu theo năm tháng, nhưng tình yêu của cha mẹ lại luôn ấm áp và nồng thắm. Thế nhưng, do bận rộn vì kế sinh nhai, những người làm con có lẽ đã quên mất ánh mắt yêu thương của cha mẹ mình. Xin hãy nhớ rằng, cha mẹ luôn mong mỏi chúng ta trở về bên họ. Hãy bớt chút thời gian để dành cho cha mẹ những lời thăm hỏi, một cái ôm ấm áp hay một món quà nhỏ… Đọc những câu chuyện này, chúng ta như cảm thấy tình yêu của cha mẹ hiện hữu ở khắp nơi, khiến chúng ta luôn ấm lòng. “Công cha như núi Thái Sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”. Với bổn phận làm con, chúng ta hãy trân trọng và yêu quí những lúc được ở bên cha mẹ và hãy tận dụng cơ hội đó dành cho cha mẹ một sự báo đáp về công ơn và tình yêu của họ.

    Cầu chúc cho nhận loại luôn nhận thấy rằng tình yêu của cha mẹ là tài sản vô giá nhất. Hãy vui sướng khi còn có cha mẹ trên đời, hãy nói với cha mẹ một lời chân thành: Con yêu người.
     
    Sửa lần cuối: 20/1/2009
  16. hoangconghieu

    hoangconghieu Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    27/12/2008
    Bài viết:
    1,314
    Đã được thích:
    1,131
    Điểm thành tích:
    773
    CA DAO VỀ CHA MẸ (st)

    [​IMG]

    Công cha như núi Thái Sơn
    Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
    Một lòng thờ mẹ kính cha
    Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con
    -----------------------------------------------------------------
    Mẹ già như chuối ba hương
    Như xôi nếp một như đường mía lau
    -----------------------------------------------------------------
    Cha mẹ nuôi con biển hồ lai láng
    Con nuôi cha mẹ tính tháng kể ngày
    -----------------------------------------------------------------
    Ơn cha lành cao hơn non Thái
    Nghĩa mẹ hiền sâu tựa biển khơi
    Dù cho dâng cả một đời
    Củng không trả được ơn người sinh ta
    -----------------------------------------------------------------
    Có cha mẹ mới có mình
    Ở sao cho xứng chữ tình làm con
    -----------------------------------------------------------------
    Có cha có mẹ thì hơn
    Con cha không mẹ như đàn đứt dây
    -----------------------------------------------------------------
    Mỗi đêm con thắp đèn trời
    Cầu cho cha mẹ sống đời với con
    -----------------------------------------------------------------
    Còn cha gót đỏ như son
    Một mai cha chết gót con đen sì
    -----------------------------------------------------------------
    Ngày nào em bé cỏn con
    Bây giờ em đã lớn khôn thế này
    Công cha, áo mẹ, chữ thầy
    Nghĩ sao cho bỏ những ngày ước ao
    -----------------------------------------------------------------
    Cây xanh thì lá cũng xanh
    Cha mẹ hiền lành để đức cho con
    -----------------------------------------------------------------
    Con người có tổ có tông
    Như cây có cội như sông có nguồn
    -----------------------------------------------------------------
    Chiều chiều ra đứng ngõ sau
    Ngó về quê mẹ ruột đau chín chiều
    -----------------------------------------------------------------
    Lạy cha hai lạy một quỳ
    Lạy mẹ bốn lạy con đi lấy chồng
    -----------------------------------------------------------------
    Mừng vì cha mẹ yêu thương
    Lòng con sao nỡ quên đường công lao
    -----------------------------------------------------------------
    Khôn ngoan nhớ đức ông bà
    Làm nên phải nhớ tổ tông phụng thờ
    -----------------------------------------------------------------
    Con ơi muốn nên thân người
    Lắng tai nghe lấy những lời mẹ cha

    -----------------------------------------------------------------
    Gió mùa thu mẹ ru con ngủ
    Năm canh chày thức đủ năm canh
    -----------------------------------------------------------------
    Ba vuông sánh với bảy tròn
    Đời cha vinh hiển đời con sang giàu
    -----------------------------------------------------------------
    Con có cha như nhà có nóc
    Con không cha như nòng nọc đứt đuôi
    -----------------------------------------------------------------
    Gọi vâng bảo dạ con ơi
    Vâng lời sau trước con thời chớ quên
    -----------------------------------------------------------------
    Công cha nghĩa mẹ khó quên
    Vào thưa ra gửi mới nên con người
    -----------------------------------------------------------------
    Đói lòng ăn hột chà là
    Để cơm nuôi mẹ, mẹ già yếu răng
    -----------------------------------------------------------------
    Lên non mới biết non cao
    Nuôi con mới biết công lao mẫu từ
    -----------------------------------------------------------------
    Mẹ già lo bảy lo ba
    Lo cau trổ muộn, lo già hết duyên
    -----------------------------------------------------------------
    Mẹ già hết gạo treo niêu
    Mà anh khăn đỏ, khăn vàng vắt vai
    -----------------------------------------------------------------
    Mẹ già như trái chín cây
    Gió đưa trái rụng con rầy mồ côi
    -----------------------------------------------------------------
    Mẹ già ở tấm lều tranh
    Sớm thăm tối viếng mới đành đạo con
    -----------------------------------------------------------------
    Mẹ già ở chốn lều tranh
    Đói no chẳng biết, rách lành chẳng hay
    -----------------------------------------------------------------
    Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa
    Miệng nhai cơm búng, lưỡi lừa cá xương
    -----------------------------------------------------------------
    Vẳng nghe chim vịt kêu chiều,
    Bâng khuâng nhớ mẹ, chín chiều ruột đau
    -----------------------------------------------------------------
    Mất cha, ăn cơm với cá
    Mất mẹ liếm lá đầu chợ
    -----------------------------------------------------------------
    Ai về tôi gửi buồng cau
    Buồng trước kính mẹ buồng sau kính thầy
    -----------------------------------------------------------------
    Ai về tôi gửi đôi giày
    Phòng khi mưa gió để thầy mẹ đi
    -----------------------------------------------------------------
    Mẹ cha là biển là trời
    Nói sao hay vậy, đâu dám cãi lời mẹ cha
    -----------------------------------------------------------------
    Nữa đêm ra đứng giữa trời
    Cầm tờ giấy bạch, chờ lời mẹ răn
    -----------------------------------------------------------------
    Con có cha như nhà có nóc
    Con không cha như nòng nọc đứt đuôi
    -----------------------------------------------------------------
    Thương cho roi cho vọt
    Ghét cho ngọt cho bùi
    -----------------------------------------------------------------
    Cây xanh thời lá cũng xanh
    Cha Mẹ hiền lành để phúc cho con
    -----------------------------------------------------------------
    Trứng rồng lại nở ra rồng
    Hạt thông lại nở cây thông rườm rà
    Có cha sinh mới ra ta
    Làm nên thời bởi mẹ cha vun trồng
    Khôn ngoan nhờ ấm cha ông
    Làm nên phải đối tổ tông phụng thờ
    Dạo làm con chớ hững hờ
    Phải đem hiếu kính mà thờ Từ Nghiêm
    -----------------------------------------------------------------
    Hoa nở để rồi tàn
    Tình Mẹ không tàn trong lòng con chí hiếu
    -----------------------------------------------------------------
    Tôm càng lột vỏ bỏ đuôi
    Giã gạo cho trắng đặng nuôi mẹ già
    -----------------------------------------------------------------
    Tu đâu cho bằng tu nhà
    Thờ cha kính mẹ mới là đạo con
    -----------------------------------------------------------------
    Mẹ gìa là mẹ sinh ta ra
    Công phù lao dưỡng dục
    Công thầy (cha) mẹ đùm bọc chín tháng mười ngày
    Thầy mẹ bồng bế trên tay
    Chân chưa đi bén đất
    Mùa đông lật cật
    Mùa rét lăn căn,
    Nơi ướt mẹ nằm,
    Nơi ráo (khô) mẹ xê (dịch) con lại
    Nuôi con cho nậy (lớn)
    Nên chín nên mười
    Cha dậy đôi lời Mẹ dậy có phép có tắc
    Dậy con ăn mặc, Có tứ có danh,
    Như búp trên nhành, như hoa mới nở
    Con trai có vợ, con gái có đôi
    Cha già mẹ yếu, ai nuôi hỡi hời
    -----------------------------------------------------------------
    Công cha nặng lắm ai ơi
    Nghĩa mẹ bằng trời chín tháng cưu mang
    -----------------------------------------------------------------
    Đêm đêm con thắp đèn trời
    Cầu cho cha mẹ sống đời với con
    -----------------------------------------------------------------
    Bao giờ cá ý hóa long
    Đền ơn cha mẹ ẵm bồng ngày xưa
    -----------------------------------------------------------------
    Gió muà thu mẹ ru con ngủ
    Năm canh chầy thức đủ về năm
    -----------------------------------------------------------------
    Ba tiền một khứa cá tươi
    Cũng mua cho đặng mà nuôi mẹ gìa
    Con người có tổ có tông
    Như cây có cội như sông có nguồn
    -----------------------------------------------------------------
    Lạy cha hai lạy một quỳ
    Lạy mẹ bốn lạy con đi lấy chồng
    -----------------------------------------------------------------
    Mừng vì cha mẹ yêu thương
    Lòng con sao nỡ quên đường công lao
    -----------------------------------------------------------------
    Khôn ngoan nhớ đức ông bà
    Làm nên phải nhớ tổ tông phụng thờ
    -----------------------------------------------------------------
    Con ơi muốn nên thân người
    Lắng tai nghe lấy những lời mẹ cha.
    -----------------------------------------------------------------
    Ba vuông sánh với bảy tròn
    Đời cha vinh hiển đời con sang giàu
    -----------------------------------------------------------------
    Gọi vâng bảo dạ con ơi
    Vâng lời sau trước con thời chớ quên.
    -----------------------------------------------------------------

    Các bạn ai còn những câu ca dao hay về cha mẹ bổ sung thêm nhé.
     
    Sửa lần cuối: 2/5/2009
  17. hoangconghieu

    hoangconghieu Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    27/12/2008
    Bài viết:
    1,314
    Đã được thích:
    1,131
    Điểm thành tích:
    773
    CHA MẸ KÍNH YÊU (ST)

    [​IMG]

    Tình yêu của mẹ là năng lượng cho phép một con người bình thường có khả năng làm chuyện phi thường

    Nơi nương náu yên ổn nhất chính là lòng mẹ.

    không có hạnh phúc nào to lớn bằng cha mẹ thấy con cái mình trưởng thành

    khi người cha cho con - cha con cùng cười; khi người con cho cha - cha con cùng khóc .

    "Ðối với người mẹ, đứa con là tất cả. Nhưng đối với người con, người mẹ hay người cha chỉ là một mắt xích của cuộc đời nó".
     
    Sửa lần cuối: 2/5/2009
  18. hoangconghieu

    hoangconghieu Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    27/12/2008
    Bài viết:
    1,314
    Đã được thích:
    1,131
    Điểm thành tích:
    773
    Music mp3 - Xuân này con về, mẹ ở đâu ??? Quang Lê

    Link load: http://www.mediafire.com/download.php?y0wqyy2jj2e

    [​IMG]

    Xuân này con về Mẹ ở đâu ?
    Quê nghèo xuân về mưa hắt hiu
    Vườn xưa xơ xác hoa rơi rụng
    Xuân về không mẹ nụ hoa kém tươi

    Xuân này con về Mẹ ở đâu ?
    Bao mùa Xuân hẹn con vẫn đi
    Đời trai như cánh chim phiêu bạt
    Bao lần Xuân về để mẹ hoài ngóng trông

    Mẹ ơi ! Trong thời chinh chiến
    Bao mùa Xuân con chẳng về nhà
    Thanh bình chưa kịp vui cùng mẹ
    Lại đành xa cách quê hương

    Mẹ ơi ! Bao mùa Xuân đến
    Bao lần con mong mỏi ngày về
    Xuân này con về quê tìm mẹ
    Thì mẹ giờ đã ra đi

    Xuân này con về Mẹ ở đâu
    Quê nghèo Xuân buồn thêm hắt hiu
    Còn đâu năm tháng xưa thơ dại
    Giao thừa bên mẹ, ngồi kể chuyện tích xưa ./.
     
    Sửa lần cuối: 2/5/2009
  19. hoangconghieu

    hoangconghieu Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    27/12/2008
    Bài viết:
    1,314
    Đã được thích:
    1,131
    Điểm thành tích:
    773
    Tình thương yêu của Mẹ dành cho con (ST)

    • Khi 1 tuổi, Mẹ cho ăn và tắm cho bạn, còn bạn thì khóc cả đêm.
    • Khi 2 tuổi, Mẹ tập cho bạn đi những bước đầu tiên, khi đi được thì bạn lại bỏ chạy đi mất khi Mẹ gọi.
    • Khi 3 tuổi, Mẹ nấu cho bạn những món ăn với tất cả tình yêu thương thì bạn đáp lại bằng cách hất chén đĩa xuống sàn nhà.
    • Khi 4 tuổi, Mẹ đưa cho bạn những cấy bút chì màu, bạn lại dùng chúng đi bôi trét và vẽ bậy khắp nơi.
    • Khi 5 tuổi, Mẹ mặc áo đẹp cho bạn đi chơi còn bạn lại tìm cách lăn lê trên đất bẩn.
    • Khi 6 tuổi, Mẹ dẫn bạn đến trường, còn bạn cứ mãi cằn nhằn: "con không đi học đâu!"
    • Khi 7 tuổi, Mẹ mua cho bạn nhiều đồ chơi để rồi bạn lại vứt chúng lăn lóc khắp nơi.
    • Khi 8 tuổi, Mẹ mua cho cây kem bạn ăn làm chảy kem ướt hết vạt áo.
    • Khi 9 tuổi, Mẹ thuê cô giáo dạy đàn cho bạn còn bạn thì luôn phụng phịu và miễn cưỡng tập đàn.
    • Khi 10 tuổi, Mẹ cả ngày lái xe đưa bạn đi hết nơi này đến nơi khác vui chơi cùng bạn bè, mỗi khi tới nơi bạn nhảy ra khỏi xe mà chẳng bao giờ ngoái đầu nhìn lại.
    • Khi 11 tuổi, Mẹ đưa bạn và bạn bè của bạn đi xem phim, bạn lại đi chọn chỗ ngồi cách Mẹ mấy dãy ghế để gần bạn mình hơn.
    • Khi 12 tuổi, Mẹ dặn bạn đừng xem TVquá nhiều, còn bạn thì đợi cho đến khi Mẹ rời khỏi nhà mới mở TV xem cho thỏa thích.
    • Khi 13 tuổi, Mẹ nói: "Để Mẹ cắt tóc cho con," bạn trả lời: "Mẹ không có khiếu thẩm mỹ."
    • Khi 14 tuổi, Mẹ trả tiền cho bạn đi trại hè một tháng, còn bạn lại quên chẳng hề viết cho Mẹ một tấm thiệp từ chỗ nghỉ hè.
    • Khi 15 tuổi, Mẹ bạn đi làm về và mong bạn ôm hôn Mẹ, còn bạn thì đóng chặt cửa ở trong phòng riêng.
    • Khi 16 tuổi, Mẹ khuyên bạn để tâm học hành tạo dựng tương lai, còn bạn thường xuyên đi chơi mỗi khi có cơ hội.
    • Khi 17 tuổi, trong khi Mẹ mong chờ một hồi âm điện thoại quan trọng thì bạn ôm điện thoại trò chuyện suốt buổi.
    • Khi 18 tuổi, Mẹ đã rơi lệ vui mừng trong ngày lễ tốt nghiệp trung học của bạn, còn bạn thì ở lại vui chơi với bạn bè cho đến sáng hôm sau mới về nhà.
    • Khi 19 tuổi, Mẹ đau lòng khi bạn muốn rời khỏi tổ ấm để mướn nhà ở riêng.
    • Khi 20 tuổi, Mẹ hỏi bạn về người yêu, bạn trả lời: "Đó không phải là việc của Mẹ!"
    • Khi 21 tuổi, Mẹ gợi ý về định hướng sự nghiệp trong tương lai, đáp lại bạn nói: "Con chẳng muốn giống như Mẹ!"
    • Khi 22 tuổi, Mẹ dự lễ tốt nghiệp đại học của bạn, sau buổi lễ bạn hỏi ngay: "Liệu Mẹ có thể trả tiền cho chuyến du lịch của con không"
    • Khi 23 tuổi, Mẹ đến thăm bạn, còn bạn luôn tìm cách tránh né vì cảm thấy ngượng ngùng trước bạn bè.
    • Khi 24 tuổi, Mẹ gặp người yêu chưa cưới của bạn và nhắc nhở hai bạn về chuyện gia đình, bạn nhăn nhó càu nhàu: "Thôi mà Mẹ!"
    • Khi 25 tuổi, Mẹ giúp trả tiền đám cưới của bạn rồi Mẹ khóc và nói với bạn rằng: "Mẹ yêu thương con biết bao!"
    • Khi 30 tuổi, Mẹ ước ao có cháu để bồng bế, bạn trả lời Mẹ: "Thời nay mọi điều đã khác!"
    • Khi 40 tuổi, Mẹ rủ bạn đi mừng sinh nhật bà nôị của bạn, còn bạn trả lời: "Bây giờ con rất bận!"
    • Khi 50 tuổi, Mẹ sức khỏe đã yếu dần và muốn bạn thường xuyên đến chăm sóc, trong khi bạn đang phải mải mê tìm đọc cuốn sách: "Những gánh nặng cha mẹ phải chịu đựng khi nuôi con."
    . . . Và rồi một ngày kia, Mẹ âm thầm nhắm mắt ra đi. Một cảm giác chưa bao giờ xảy ra với bạn trước đó: bạn như thấy sấm chớp nổ tung trong tim mình.

    Bạn đã mất hết cả một bầu trời yêu thương trong đời người...

    Bạn ơi! Nếu Mẹ bạn vẫn còn ở bên bạn hôm nay, bạn đừng quên hãy yêu Mẹ hơn bao giờ hết nhé. Hãy tranh thủ về thăm mẹ trong khi có thời gian. Một lời nói yêu thương không thôi cũng chưa đủ để đáp lại tình thương yêu của mẹ dành cho mình đâu. Nếu Mẹ bạn không còn nữa thì hãy luôn tưởng nhớ đến tình yêu vô biên mà Mẹ đã dành cho bạn. Hãy nhớ luôn yêu thương Mẹ vì bạn chỉ có một người Mẹ duy nhất trong suốt cuộc đời mình.

    Ai đang làm những điều sai trên hãy sửa lại mình khi chưa muộn.

    Ca dao Việt Nam có câu:

    Mẹ tôi như nhánh mạ gầy.
    Hóa thân làm bát cơm đầy nuôi tôi
    --------------------------------------------------
    Giọt mưa đau ở mái nhà.
    Mưa trong tình Mẹ hơn là trời mưa

    Kinh Thánh: Sách Đức Huấn Ca 3:1-18 có dạy:

    Ai yêu mến Cha mình, thì đền bù tội lỗi.
    Ai thảo kính Mẹ mình, thì như người thu được một kho tàng.
    Vì của dâng cho Cha, sẽ không rơi vào quên lãng.
    Của biếu cho Mẹ sẽ đền bù tội lỗi cho chính mình.
     
  20. hoangconghieu

    hoangconghieu Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    27/12/2008
    Bài viết:
    1,314
    Đã được thích:
    1,131
    Điểm thành tích:
    773
    (ST)

    Nói đến mẹ Việt Nam, ta hình dung được nét dịu hiền, bao dung và đầy ngọt ngào. Vì lẽ ấy mà các văn nhân, thi, nhạc sĩ đã không tiếc lời ca ngợi. Nhưng phải nói rằng vì tình mẹ bao la quá, “nghĩa mẹ như nước ở ngoài biển Ðông.” Nên không một bút mực nào có thể diễn tả cho thấu, cho hết được tình mẹ yêu thương.

    Với tôi, mẹ là một hình ảnh cao trọng, vượt lên trên mọi hình ảnh thân thương khác. Tấm lòng và công lao của mẹ không thể có một hình ảnh nào để so sánh cho xứng được. Vì núi Thái Sơn tuy cao nhưng vẫn có thể đo đếm được, nước trong nguồn tuy vô tận nhưng ta vẫn tính được lưu lượng, biển tuy sâu rộng mênh mông nhưng vẫn có bến bờ, và loài người đã thám hiểm tận đáy đại dương. Vâng, “sông sâu còn có kẻ dò” duy chỉ có tấm lòng yêu thương con của mẹ là không ai có thể xác định được, nhất là người mẹ Việt Nam. Vì nó bao la vô tận, bất biến ở mọi hoàn cảnh, bất chấp mọi thời gian và không gian.

    Thi sĩ Hồ Dzếnh trong bài thơ "Cảm Xúc ca ngợi đức hi sinh của người phụ nữ Việt" đã viết:

    Cô gái Việt Nam ơi!
    Nếu chữ hi sinh có ở đời
    Tôi muốn nạm vàng muôn khổ cực
    Cho lòng cô gái Việt Nam vui

    Khi con khôn lớn sắp bước vào ngưỡng cửa cuộc đời, mẹ vẫn ở bên cạnh để dạy dỗ và dẫn dắt con đi trong đường ngay lẽ phải. Nhưng nếu không may, đứa con nào vấp ngã, bất hạnh trên đường đời, mẹ lại dang rộng vòng tay tha thứ và ôm ấp con với tất cả sự trìu mến của mình. Nụ cười của mẹ là thành công của con, và niềm vui của mẹ cũng được nuôi dưỡng bằng hạnh phúc của con. Cực khổ hi sinh cho chồng con, cô đơn, vất vả, cực nhọc mẹ chịu một mình. Mẹ là người chăm lo, dìu dắt con cái, dù cuộc đời có bằng phẳng như cầu ván hay gập ghềnh như cầu tre.

    Ví dầu cầu ván đóng đinh
    Cầu tre lắc lẻo, gập ghềnh khó đi
    Khó đi mẹ dắt con đi
    Con đi trường học, mẹ đi trường đời​


    Trong cảnh chiến tranh người mẹ lại phải thay chồng gánh vác việc nhà, nuôi mẹ dạy con để chồng an tâm ra đi theo tiếng gọi quê hương và lập công danh với đời.

    Anh đi em ở lại nhà,
    Hai vai gánh vác mẹ già con thơ,
    Lầm than bao quản nắng mưa,
    Anh đi anh liệu chen đua với đời.


    Gặp cảnh nghèo khổ, người mẹ xưa quên cả thân mình, thức khuya, dậy sớm, xuôi ngược tảo tần để nuôi chồng con.

    Quanh năm buôn bán ở ven sông,
    Nuôi đủ năm con với một chồng.​


    Thật, không sao kể hết được những gian truân của mẹ, mỗi bước đi lên của con là hơi thở và sức vóc của mẹ yếu dần, nhưng tình thương của mẹ dành cho các con vẫn mãi tăng lên theo với thời gian. “Mẹ nuôi con không quản tháng ngày.” Những bon chen của cuộc sống, giông bão của kiếp người mẹ đều tham dự, sức chịu đựng, kiên gan bền bỉ của mẹ không gì có thể so sánh được. Tình mẹ không bao giờ biến đổi và không bao giờ chấm dứt. Mẹ chỉ cho mà không bao giờ nhận, bởi vậy cuộc đời của mẹ chỉ là một chuỗi hy sinh. Thế nên tiểu thuyết gia Pháp René Bazin bảo: “Ở đâu tôi gặp một gia đình hạnh phúc, ở đó tôi thấy một hình ảnh bà mẹ biết quên mình.” Hình ảnh người mẹ Việt Nam trong câu:

    Mẹ già như chuối ba hương,
    Như xôi nếp một, như đường mía lau.​


    Thoáng nghe qua ta chẳng nhìn biết giá trị là bao, nhưng thật ra chính những đặc sản đơn sơ của quê hương đó rất gần gũi và thân thiết với người Việt chúng ta. Chất liệu ngọt ngào, thơm dịu đó đã dung chứa những nét đẹp tuyệt vời bất tử, và tình mẹ chính là chất liệu ngọt ngào ấy đã nuôi con khôn lớn nên người.

    Những người mẹ Việt Nam ơi, quý vị có biết là Chúa khen thưởng sự hi sinh lớn lao của mình không? Còn quý vị là những người con, hãy biết mẹ đã cho rất nhiều nhưng không đòi hỏi các con phải đền đáp công ơn lại. Nên bổn phận làm con trong gia đình là phải tỏ ra hiếu thảo, lễ phép, vâng lời. Ngoài xã hội con cố gắng thành công trên đường đời, trở thành một người có ích cho xã hội chính là con đã đền đáp được một phần nào công lao của mẹ.

    Một lòng thờ mẹ kính cha,
    Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con.​


    Ðược như vậy, thì người con mới làm đúng theo điều Chúa dạy: “Hỡi kẻ làm con cái, hãy vâng phục cha mẹ mình trong Chúa, vì điều đó là phải lắm. Hãy tôn kính cha mẹ ngươi (ấy là điều răn thứ nhứt, có lời hứa nối theo), hầu cho ngươi được phước và sống lâu trên đất”

    Thầy Tử Lộ ngày xưa lúc còn hàn vi, nhà nghèo phải đội gạo về nuôi song thân dù đường xa hàng trăm dặm. Sau này, khi được làm quan nước Sở, xe ngựa hàng trăm, lương bổng hàng vạn, ăn những miếng ngon, mặc những của tốt, thì cha mẹ đã mất. Mỗi khi nhớ đến song thân, lại muốn đội gạo để nuôi người như trước, thì không sao được nữa.

    Vì thế lòng hiếu thảo, sự kính yêu cần phải được bày tỏ ngay trong hiện tại, lúc còn có cơ hội, có điều kiện. Dù bận rộn, xa xôi cách mấy cũng phải nhớ quan tâm, thăm hỏi để cho mẹ vui, mẹ thấy được tình con đối với mẹ mà lòng được ấm êm!
     
    Sửa lần cuối: 16/1/2009

Chia sẻ trang này