Mấy ngày nay, trên các trang mạng xã hội, các diễn đàn xôn xao bàn tán về một bức thư của cha mẹ gửi đến những đứa con thân yêu của mình. VTC News xin trích lại bức thư giản dị nhưng khiến những người làm con phải nhìn nhận lại chính mình. “Ngày bố mẹ già đi, con hãy cố gắng kiên nhẫn và hiểu cho bố mẹ. Nếu như bố mẹ ăn uống rớt vung vãi... Nếu như bố mẹ gặp khó khăn ngay cả đến cái ăn cái mặc... Xin con hãy bao dung! Con hãy nhớ những ngày, giờ mà bố mẹ đã trải qua với con, để dạy cho con bao điều lúc thuở bé. Nếu như bố mẹ cứ lập đi lập lại hàng trăm lần mãi một chuyện, thì đừng bao giờ cắt đứt lời bố mẹ... mà hãy lắng nghe! Khi con còn ấu thơ, con hay muốn bố mẹ đọc đi đọc lại mãi một câu truyện hằng đêm cho đến khi con đi vào trong giấc ngủ... và bố mẹ đã làm vì con. Nếu như bố mẹ không tự tắm rửa được thường xuyên, thì đừng quở trách bố mẹ và đừng nên cho đó là điều xấu hổ. Con hãy nhớ... lúc con còn nhỏ, bố mẹ đã phải viện cớ bao lần để vỗ về con trước khi tắm. Khi con thấy sự ít hiểu biết của bố mẹ trong đời sống văn minh hiện đại ngày hôm nay, đừng thất vọng mà hãy để bố mẹ thời gian để tìm hiểu. Bố mẹ đã dạy dỗ con bao điều... từ cái ăn, cái mặc cho đến bản thân và phải biết đương đầu với bao thử thách trong cuộc sống. Nếu như bố mẹ có đãng trí hay không nhớ hết những gì con nói... hãy để bố mẹ đôi chút thời gian để suy ngẫm lại và nhỡ như bố mẹ không tài nào nhớ nổi, đừng vì thế mà con bực mình mà tức giận... vì điều quan trọng nhất đối với bố mẹ là được nhìn con, đưọc gần bên con và được nghe con nói, thế thôi! Nếu như bố mẹ không muốn ăn, đừng ép bố mẹ!... vì bố mẹ biết khi nào bố mẹ đói hay không. Khi đôi chân của bố mẹ không còn đứng vững như xưa nữa... hãy giúp bố mẹ, nắm lấy tay bố mẹ như thể ngày nào bố mẹ đã tập tềnh con trẻ những bước đi đầu đời. Và một ngày như một ngày sẽ đến, bố mẹ sẽ nói với con rằng... bố mẹ không muốn sống, bố mẹ muốn từ biệt ra đi. Con đừng oán giận và buồn khổ... vì con sẽ hiểu và thông cảm cho bố mẹ khi thời gian sẽ tới với con. Hãy cố hiểu và chấp nhận, đến khi về già, sống mà không còn hữu ích cho xã hội mà chỉ là gánh nặng cho gia đình!... và sống chỉ là vỏn vẹn hai chữ "sinh tồn". Một ngày con lớn khôn, con sẽ hiểu rằng, với bao sai lầm ai chẳng vướng phải, bố mẹ vẫn bỏ công xây dựng cho con một con đường đi đầy an lành. Con đừng nên cảm thấy xót xa buồn đau, đừng cho rằng con bất lực trước sự già nua của bố mẹ. Con chỉ cần hiện diện bên bố mẹ để chia sẻ những gì bố mẹ đang sống và cảm thông cho bố mẹ, như bố mẹ đã làm cho con tự khi lúc con chào đời. Hãy giúp bố mẹ trong từng bước đi vào chiều... Hãy giúp bố mẹ trong phút sống còn lại trong yêu thương và nhẫn nại... Cách duy nhất còn lại mà bố mẹ muốn cảm ơn con là nụ cười và cả tình thương để lại trong con. Thương con thật nhiều... Bố mẹ..." Tác giả: PIERRE ANTOINE (Việt kiều Pháp)
Ðề: Cư dân mạng rớt nước mắt vì "Thư gửi con" Thật cảm động, cảm ơn cô Hà đã chia sẻ thông tin một bức thư gửi con.
Ðề: Cư dân mạng rớt nước mắt vì "Thư gửi con" Có "thư gửi con" thì cũng có "thư gửi mẹ" - Thư ở đây là tiếng hát của một cậu bé... về mẹ của mình... (I cried the very first time i heard me song!) Các bạn hãy dành một vài phút thật tĩnh lặng vào nghe nhé! [video=youtube;UVyJNeR6c3Q]http://www.youtube.com/watch?v=UVyJNeR6c3Q[/video]
Ðề: Cư dân mạng rớt nước mắt vì "Thư gửi con" Em có đọc một câu chuyện này, em thấy rất cảm động, em đọc lại nhiều lần mà vẫn thấy hay, có thể có những mẹ đã đọc nó rồi nhưng em vẫn post lên các mẹ khác cùng đọc Cha và con trai Một người cha già nua ngồi hóng mát trên băng ghế gỗ trước sân nhà cùng đứa con trai thành đạt của ông. Bất chợt một con chim sẻ sà xuống đậu bên bờ giậu. Người cha già nua hỏi đứa con của mình: Con gì vậy con? Người con trả lời: Đó là con chim sẻ. Một lúc sau, ông lão lại hỏi con trai: Con gì vậy con? Người con trả lời: Đó là con chim sẻ . Vài phút sau, ông lão lại hỏi con trai: Con gì vậy con? Người con đáp lại: Cha ơi, con vừa nói đó là con chim sẻ mà. Một chốc sau, ông lão lại hỏi con trai lần thứ tư: Con gì vậy con? Lần này, giọng người con đã có phần bực bội, anh ta trả lời gắt gỏng: Cha ơi, đó là con chim sẻ! con chim sẻ! Sau đó vài phút, người cha lại hỏi con trai lần nữa: Con gì vậy con? Lần này thì đứa con phát cáu lên, anh to tiếng: Cha ơi, sao cha cứ hỏi hoài một câu hỏi, mặc dù đã bao nhiêu lần con trả lời cha: đó là con chim sẻ ! Cha không hiểu hay sao? Người cha già lụm khụm đi về phòng mình và quay trở ra chiếc ghế gỗ với một quyển sổ cũ kỹ. Ông lần giở đến một trang viết và đưa cho con trai đọc. Đứa con đọc được những dòng chữ sau trong quyển nhật ký của cha: “Ngày…… tháng……. năm…… Hôm nay, khi tôi cùng đứa con trai bé bỏng của tôi ngồi hóng mát trước sân nhà, thì có một con chim sẻ sà xuống. Con tôi hỏi tôi hết thảy hai mươi lăm lần đó là con chim gì. tôi trả lời con trai tôi đủ hai mươi mốt lần rằng đó là con chim sẻ mà trong lòng vẫn ngập tràn hạnh phúc.“
Ðề: Cư dân mạng rớt nước mắt vì "Thư gửi con" Có câu chuyện này em cũng thấy rất cảm động ạ: CHUYỆN VỀ CON THẰN LẰN Mời các mẹ cảm nhận và cho bình luận nha!!!!!!!!! Đây là một câu chuyện có thật ở Nhật Bản. Một người Nhật muốn sửa lại ngôi nhà đôi chút, nên đã phá bức tường đi. Nhà ở Nhật thường có một khoảng rỗng nhỏ giữa các bức tường gỗ. Khi phá những bức tường, người đó nhìn thấy một con thằn lằn bị mắc kẹt vì có chiếc đinh từ phía ngoài đóng dính vào chân nó. Người ấy nhìn thấy vậy, thế nên rất thương cảm, nhưng cũng hết sức tò mò vì khi kiểm tra chiếc đinh, anh thấy nó được đóng từ khi mới xây, tức là từ 10 năm nay rồi. Chuyện gì đã xẩy ra vậy? Con thằn lằn sống như thế ở một khoảng trống trong tường trong suốt 10 năm không hề xê dịch. Một điều tưởng chừng như quá dị thường, thậm chí là không thể. Và anh ta đã tự hỏi làm sao con thằn lằn sống suốt 10 năm mà không hề đi một bước nào vì chân nó đã bị đóng đinh. Anh ta tạm ngừng làm việc, ngồi một góc quan sát con thằn lằn, xem nó làm gì và có gì để ăn. Một lúc sau không biết từ đâu xuất hiện một con thằn lằn khác, miệng ngậm thức ăn, bò về phía con thằn lằn mắc kẹt. Không biết con thằn lằn mang thức ăn tới có họ hàng gì với con thằn lằn mắc kẹt hay chúng cùng một gia đình? Nhưng nó đã mang thức ăn tới trong suốt 10 năm. Không mệt mỏi, không từ bỏ hy vọng. Và nếu như người Nhật kia không phá bức tường thì không biết sự yêu thương này còn tiếp tục đến bao giờ? Trong một xã hội đầy đủ những tiến bộ về công nghệ thông tin, sự tiếp cận của chúng ta đối với thông tin ngày càng nhanh hơn, liên lạc ngày càng dễ hơn. Nhưng khoảng cách giữa con người với nhau... dường như mỗi ngày một xa hơn….
Ðề: Cư dân mạng rớt nước mắt vì "Thư gửi con" Câu chuyện rất cảm động về tình yêu thương, sự chia sẻ. đó là "loài vật" vậy mà con người ta đôi khi "không bằng loài vật''
Ðề: Cư dân mạng rớt nước mắt vì "Thư gửi con" Vâng, khi đọc xong câu chuyện này tâm trạng lắm chị ạ, cảm thấy không có gì quý bằng gia đình mình...
Ðề: Cư dân mạng rớt nước mắt vì "Thư gửi con" Gia đình luôn là nơi kết gắn tình cảm. Chúng ta hãy sống có trách nhiệm hơn với gia đình, mỗi suy nghĩ và hành động của chúng ta nên gắn kết với gia đình. hãy cố gắng xây dựng một gia đình tốt đẹp để có một xã hội tốt đẹp
Ðề: Cư dân mạng rớt nước mắt vì "Thư gửi con" Cảm ơn Thuyha đã chia sẻ bức thư cảm động này. Công cha như núi thái sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra......làm sao kể cho hết.
Ðề: Cư dân mạng rớt nước mắt vì "Thư gửi con" Em đang khóc sướt mướt đây.Em xem clip kia mà cảm động quá.
Ðề: Cư dân mạng rớt nước mắt vì "Thư gửi con" Hic, cảm động quá, đánh dấu topic này để hàng ngày vào đọc mới đc. Cảm ơn các mẹ đã chia sẻ nhữg câu chuyện, những clip hay và ý nghĩa nv,.
Ðề: Cư dân mạng rớt nước mắt vì "Thư gửi con" Những người con, dù đã có gia đình riêng hay chưa, dù là con trai hay con gái, dù là dâu hay rể hãy giành những tình cảm tốt đẹp nhất cho bố mẹ mình, bởi vì để có một đứa con ai cũng phải mang nặng đẻ đau, ai cũng phải những đêm mất ngủ, ai cũng phải tất bật lo lắng để có một đứa con trưởng thành
Ðề: Cư dân mạng rớt nước mắt vì "Thư gửi con" Thư gửi con gái Suy nghĩ mãi cuối cùng mẹ thấy cũng nên viết cho con lá thư này, mặc dù mẹ từng có quyết định cứ để cho con phải tự trải nghiệm, tự tìm ra đáp số cho cuộc đời mình như con đã từng học môn Toán. Mấy ngày qua, ở trong này mẹ được xem và đọc "báo chí nhà nước", họ thật hùng hậu khi có trong tay cả "hệ thống tuyên truyền" để thực hiện "màn kịch nhẫn tâm" như chính cái nhan đề mà những kẻ vô luân đặt ra. Và mẹ thật sự không bất ngờ hay ngỡ ngàng gì, khi mẹ quá hiểu bản chất với vô số trò bỉ ổi của những kẻ cướp ngày. Mà chính vì căm phẫn chúng nên mẹ mới đứng lên vạch mặt, và chắc chắn mẹ không bao giờ phải hối hận, kể cả hy sinh bản thân mẹ; khi mà tấc đất ông cha để lại với bao công sức của mẹ bị cướp, bị bán đi, và ngay cả con, là con do mẹ đẻ ra mà chúng sẵn sàng tuyên bố một cách trơ trẽn rằng "Tao cướp của mày đấy, tao cướp được của mày một thứ khiến cho mày lồng lộn lên đấy. Là đứa con mày đẻ ra, nó đ... thèm nhìn mày". Thế đấy Quỳnh Anh ạ! Mẹ từng rất đau buồn, nhưng mẹ không nghĩ mình bất hạnh, trái lại mẹ được quá nhiều nên mẹ phải sống để trả ơn đời như bao năm nay mẹ từng làm, mẹ phải làm và quá nhiều món "nợ đời" phải trả. Có lẽ, đọc bài báo những kẻ ít học viết ra mẹ tin rằng, dù con có u mê cũng thấy rõ: Thời gian qua, con đã bị chúng lợi dụng vào những trò gì với mẹ. Sinh con ra vào tháng 12/1986, nuôi con vất vả, cơ cực thế nào con hãy hỏi chính bố đẻ con đấy! Con có thể hỏi cả bà Kỳ, bác Minh Quyền, ông bà Lâm - Mậu, bà Ninh Nguyên... Còn tip..................
Ðề: Cư dân mạng rớt nước mắt vì "Thư gửi con" Mẹ đã không còn đường sống mới để con lại mà đi Liên Xô, khi con mới được 5 tháng tuổi. Mẹ cũng phải cắn răng và nghe lời khuyên của bao người mới để con cho bà ngoại. Vì con có biết rằng, nếu bà ngoại yêu thương con cháu thì mẹ đâu phải xa con khi đó? Nhiều chuyện đau lòng lắm Q.A ạ! Mẹ không bao giờ muốn nói ra, thêm một lần cho xong. Mẹ thấy cũng cần chỉ ra cho con, để nếu con muốn biết sự thật, con hãy tìm hỏi những người ấy. Giờ đây, con cũng đã làm mẹ. Ít nhiều cái suy nghĩ của mẹ là cứ để con trải nghiệm cũng đã có nên mẹ sẽ nói với con mọi chuyện, dù chỉ một lần duy nhất trên đời. Còn típ..........
Ðề: Cư dân mạng rớt nước mắt vì "Thư gửi con" Bài viết rất hay và ý nghĩa....Làm cho e phải thing lặng một lúc để suy nghĩ về những điều này,...
Ðề: Cư dân mạng rớt nước mắt vì "Thư gửi con" Mẹ đi Liên Xô tháng 5/1987, trong cảnh đói nghèo kiệt quệ, bởi sinh con mẹ không thể buôn bán chợ búa vào thời gian đó. Con thì quặt quẹo ốm đau, mẹ cũng chỉ 39 - 40 kg, không chịu đựng được cảnh con khát sữa từng đêm, mẹ quyết định phải đi. Trong lúc đó, bà ngoại con là người giàu có, chuyên cho vay lãi (con có thể hỏi các cậu bên bà Quỳ, hỏi bác Thắng, mẹ anh Mít...). Mẹ ra đi hai bàn tay trắng, và tại sân bay, khi bà ngoại không thấy mẹ hỏi vay bà tiền mới đuổi theo lên đó. Mẹ nhận từ tay bà gói quà bà Quỳ gửi gồm bột nghệ, mỳ chính, và bà ngoại con mua cho mẹ 50 con công nhựa móc chìa khóa. Mẹ chỉ khóc,... khóc không đứng được dậy vì thương con. Bao tháng ở nhà không ngày nào đủ ăn để có sữa cho con bú, còn mấy ngày tập trung bên Đông Anh thì ăn uống đầy đủ, con thì không được bú nên sữa căng, mẹ phát sốt phát cuồng trong cái cảm giác nhớ con, con biết không? Còn típ........................