Người mẹ tốt hơn là người thầy tốt

Thảo luận trong 'Các vấn đề giáo dục khác' bởi PhuongLinhNguyen, 24/10/2011.

Tags:
  1. trangngoclinh

    trangngoclinh Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    17/9/2011
    Bài viết:
    1,123
    Đã được thích:
    243
    Điểm thành tích:
    103
    Ðề: Người mẹ tốt hơn là người thầy tốt

    à, có mẹ trên này bán rồi thì các mẹ khác nhọc công tìm làm gì nữa, ủng hộ mẹ ấy cái nhỉ, tiêc là mình mua rồi...
     
    Đang tải...


  2. thuanvietpp

    thuanvietpp Thành viên tập sự

    Tham gia:
    25/7/2012
    Bài viết:
    19
    Đã được thích:
    6
    Điểm thành tích:
    3
    Ðề: Người mẹ tốt hơn là người thầy tốt

    Cảm ơn bạn cutyxinhxinh đã post và giới thiệu về sách, trong thời điểm mọi người đều bận rộn mà đầu sách lại quá nhiều, việc bạn chia sẻ những điểm hay của sách để mọi người cùng biết và thảo luận giúp ích mình rất nhiều trong việc lựa chọn sách hay để đọc mà không phải tốn thời gian tìm hiểu. Rất cảm ơn bạn.
     
    cutyxinhxinh thích bài này.
  3. tumang

    tumang Thành viên tập sự

    Tham gia:
    30/7/2012
    Bài viết:
    13
    Đã được thích:
    2
    Điểm thành tích:
    3
    Ðề: Người mẹ tốt hơn là người thầy tốt

    Cảm ơn mẹ cutyxinhxinh đã post và giới thiệu về sách.Cho mọi người hiểu và cùng thảo luận.Cảm ơn mẹ nhé
     
    cutyxinhxinh thích bài này.
  4. cutyxinhxinh

    cutyxinhxinh Bắt đầu nổi tiếng

    Tham gia:
    19/7/2008
    Bài viết:
    3,470
    Đã được thích:
    740
    Điểm thành tích:
    823
    Ðề: Người mẹ tốt hơn là người thầy tốt

    Cảm ơn bạn. Đúng là cuộc sống quá bận rộn, đôi khi ta cứ mải miết với cơm áo gạo tiền mà quên mất việc đọc sách và trau dồi kiến thức. Cha mẹ và con nên dành một thời gian nhất định cho việc đọc sách, đó là nếp đẹp cần phải phát huy. Nhà mình tivi rất ít mở, chỉ lúc ăn cơm tranh thủ xem thời sự, dự báo thời tiết. Còn lại thời gian thì chỉ có đọc sách, vì thế bé nhà mình cũng đã rèn được thói quen này.
     
    NMINHHCHAU thích bài này.
  5. cutyxinhxinh

    cutyxinhxinh Bắt đầu nổi tiếng

    Tham gia:
    19/7/2008
    Bài viết:
    3,470
    Đã được thích:
    740
    Điểm thành tích:
    823
    Ðề: Người mẹ tốt hơn là người thầy tốt

    Con trẻ vốn không biết nói dối

    -Trích trong Người mẹ tốt hơn là người thầy tốt, công ty sách Quảng Văn phát hành.

    Có hai nguyên nhân khiến con trẻ mắc tật nói dối, một là bắt chước người lớn, hai là buộc phải làm do có sức ép. Những lời nói dối đầu tiên của mỗi đứa trẻ đều từ đây mà ra.

    Con trẻ bản tính không biết nói dối.
    Năm Viên Viên 4 tuổi, tôi và ông xã đã đem theo con phiêu dạt ở Bắc Kinh gần hai năm. Hộ khẩu không lo được, nhà cũng không có, gia đình tôi và một người bạn họ Cao khác cùng thuê một khu nhà ở có ba căn nhà cấp bốn, Viên Viên gọi người bạn đó là chú Cao. Chú Cao rất quý Viên Viên và hay nói chuyện với cô bé. Thời gian đó, chúng tôi rất muốn tìm một nơi có thể giải quyết vấn đề hộ khẩu và nhà ở để ổn định cuộc sống, đúng dịp có hai Viện thiết kế ở Diêm Đài hẹn gặp chồng tôi để phỏng vấn, và thế là chúng tôi cùng đưa Viên Viên đi Diêm Đài. Trước khi đi, vì nghĩ đến vấn đề không biết có thành công hay không nên không cần phải nói với người khác. Chính vì thế trước khi đi gặp chú Cao, ông xã tôi liền nói chúng tôi chuẩn bị về quê ở Nội Mông Cổ.
    Sau khi đến Diêm Đài, bàn sơ bộ các vấn đề với một đơn vị tuyển dụng, quyết định sẽ đến đây làm việc, nhưng ông xã phải ở lại thử việc một tuần. Và thế là tôi liền đưa Viên Viên quay trở về Bắc Kinh trước. Vì nghĩ đến việc phải đợi ông xã sau khi thử việc ở đó một tuần mới đưa ra được quyết định cuối cùng, để cho ổn thoả, trên tàu về Bắc Kinh tôi nói với Viên Viên rằng: về đến nhà nếu gặp chú Cao con đừng nói với chú ấy rằng mình đi Diêm Đài nhé.
    Viên Viên hiểu ý gật đầu.
    Kết quả, sau khi hai mẹ con về đến nhà, vừa nhìn thấy chú Cao, Viên Viên liền vội vàng tuyên bố: “chú Cao ơi, cháu không thể nói cho chú biết cháu đã đi đâu được đâu”. Chú Cao hỏi: “Không phải cháu về Nội Mông Cổ đó sao?” Viên Viên nói: “Không phải, mẹ cháu không cho cháu nói với chú”. Thế là tôi buộc phải nói ra sự thật.
    Sau khi đến Diêm Đài, đơn vị đã nhanh chóng lo cho hộ khẩu, lại còn cấp cho chúng tôi một căn hộ có ba phòng ngủ. Mấy năm phiêu bạt, đến thành phố biển xinh đẹp như thế này, có được cuộc sống ổn định như thế này, chúng tôi đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc, thầm cảm ơn ông Viện trưởng đã tuyển dụng chồng tôi, và thế là tết về quê, hai vợ chồng đã bỏ ra 200 NDT để mua một đôi bát bạc hàng thủ công mĩ nghệ rất đặc sắc của vùng Nội Mông Cổ, chuẩn bị đem về tặng cho Viện trưởng tỏ lòng cảm ơn.
    Tôi và ông xã chưa tặng quà cho sếp bao giờ, lần này tặng món quà thủ công mĩ nghệ này mặc dù chỉ là xuất phát từ lòng biết ơn, nhưng đến khi đưa Viên Viên cầm “món quà” đi đến nhà Viện trưởng, trong lòng vẫn cảm thấy hơi ngại, dường như sợ người khác biết. Viên Viên không hiểu tâm trạng của chúng tôi, cô bé tỏ ra rất hào hứng, dường như rất vui vì được tặng quà cho người khác. Chính vì thế khi chúng tôi quay về đi đến cầu thang, nhìn thấy anh bạn đồng nghiệp của chồng tôi ở cùng một tòa nhà với chúng tôi, Viên Viên liền phấn khởi nói: “Bác Hùng ơi, vừa nãy cả nhà cháu đến nhà ông Viện trưởng, tặng quà cho ông ạ!” Ông xã ngượng đến nỗi chỉ biết đứng đó cười trừ.
    Hiện giờ những chuyện như thế này xem ra chỉ là chuyện cười, rất thú vị, nhưng lúc đó lại khiến chúng tôi rất khó xử, ngượng ngùng. Nhưng chúng tôi không trách con câu nào, cũng không có ý định nói điều gì đó để che giấu sự việc. Nếu lúc đó vì lòng sĩ diện, nói dối trước mặt con trẻ, có thể chúng tôi sẽ không ngượng nữa, nhưng lại dạy cho con cách nói dối. Những việc như thế này hoàn toàn không nên làm.
    Chúng tôi rất chú ý phát triển phẩm chất thành thực cho Viên Viên, trừ những trường hợp vô cùng hiếm hoi, xuất phát từ ý tốt, nếu không sẽ không bao giờ dạy cô bé nói dối; Đồng thời chúng tôi cũng chú ý cố gắng lấy mình làm gương, trước hết mình phải làm một người thật thà.
    “Không nói dối” là căn cứ cơ bản để con người được sống hạnh phúc, một người nói dối thành thần, kể cả nếu dựa vào tiêu chuẩn độ khéo, anh ta có “thành công” thế nào, nhưng trên thực chất anh ta cũng không phải là người hạnh phúc, bởi đạo đức của anh ta thực sự rỗng tuếch.
    Con trẻ vô cùng thông minh, có thể rất tinh ý quan sát được phản ứng của người lớn. Có lẽ chuyện “tặng quà cho ông Viện trưởng” lần đó khiến chúng tôi lộ rõ vẻ khó xử, về đến nhà Viên Viên có phần hơi lo lắng, cô bé cảm thấy mình đã làm sai việc. Chúng tôi lập tức an ủi nói, không sao, thực ra chỉ là cảm thấy không cần thiết phải nói, con nói rồi cũng không sao cả. Ông xã còn bế con gái lên nói với vẻ khen ngợi: ba có mỗi điều bí mật này, bị con để lộ ra hết rồi! Dường như con gái đã làm một việc có công.
    Chúng tôi đều bật cười, Viên Viên cũng cảm thấy thoải mái hơn.
    Viên Viên mỗi ngày một khôn lớn, càng ngày càng hiểu biết, chắc chắn về sau cô bé sẽ không vì thái độ thản nhiên như thế này của chúng tôi, mà đi “làm lộ bí mật của ba” nữa. Có một số điều sau khi lớn lên sẽ tự hiểu, cái gì nên nói và không nên nói, chỉ cần cô bé có một tâm lý lành mạnh, chắc chắn sẽ nắm được chừng mực.

    Nếu nói một đứa trẻ nào đó có thói quen nói dối, đây chắc chắn là do môi trường trưởng thành của em xảy ra vấn đề gì đó.
    Có hai nguyên nhân khiến con trẻ mắc tật nói dối, một là bắt chước người lớn, hai là buộc phải làm do có sức ép. Những lời nói dối đầu tiên của mỗi đứa trẻ đều từ đây mà ra.
    Trước hết là mô phỏng người lớn. Mặc dù không có vị phụ huynh nào cố ý dạy con nói dối, kể cả những phụ huynh thường xuyên nói dối cũng không thích con mình nói dối. Nhưng nếu trong quá trình sống với con, để dỗ dành cho con nghe lời, cha mẹ thường xuyên dùng một số lời nói dối để gạt con; Hoặc là cha mẹ thường xuyên nói dối người khác, bị con nghe thấy, dần dần con sẽ học được cách nói dối. Và còn có một tình huống khác nữa là, xuất phát từ nhu cầu che giấu nào đó trong xã hội của người lớn, cha mẹ thường xuyên nói những lời khéo léo, mặc dù không có gì đáng chê trách về mặt đạo đức, chỉ là một kỹ xảo trong giao tiếp xã hội, những nếu bị con trẻ chú ý đến, cũng sẽ lưu lại ấn tượng nói dối trong trẻ, dạy chúng cách nói dối.
    Mặc Tử dùng chuyện nhuộm tơ để nói về những ảnh hưởng trong giáo dục, “nhuộm trong màu xanh thì sẽ là màu xanh, nhuộm trong màu vàng thì sẽ là màu vàng. Màu sắc đưa vào thay đổi, màu sắc của nó cũng thay đổi. Chính vì vậy nhuộm tơ phải rất thận trọng”. Vì thế nếu con trẻ xuất hiện thói xấu nói dối, trước hết cha mẹ nhất thiết phải tự mình kiểm điểm lại mình.
    Một nguyên nhân khác khiến con trẻ nói dối chính là “sức ép”, tức cha mẹ khá nghiêm khắc, không dễ dàng bỏ qua những lỗi sai của trẻ, đều phải phê bình chỉ trích, thậm chí mắng chửi; Hoặc là cha mẹ quá gia trưởng, nói một là một hai là hai, không tôn trọng suy nghĩ của trẻ, không quan tâm đến nguyện vọng của trẻ. Những điều này khiến cho tinh thần con trẻ luôn căng thẳng và không tìm được sự cân bằng, để thoát khỏi sự trừng phạt, đạt được nguyện vọng hoặc có được sự cân bằng, trẻ sẽ phải đi nói dối.

    Một người mẹ đã đến gặp tôi xin tư vấn vì chuyện nói dối của con chị. Hai vợ chồng chị đều là tiến sĩ, nhìn chị có thể nhận ra phẩm chất tốt của người trí thức, tôi nghĩ con chị nói dối chắc không phải do học từ cha mẹ.
    Con của chị là cô con gái, khi đó học lớp 8. Tôi và người mẹ này liền nói chuyện về những việc cụ thể.
    Chị nói, lấy chuyện gần đây nhất để nói nhé. Tôi bỏ ra hơn 1.000 NDT để mua cho con gái một cuốn từ điển điện tử màn hình màu, dặn dò nhiều lần không được để mất, vì con gái tôi thường xuyên để mất đồ, từ nhỏ đã có tính bừa bãi hay quên, nói bao nhiêu lần cũng không sửa được, vì chuyện này mà có một lần ông xã đã phạt nó đứng im không nhúc nhích trong phòng hai tiếng đồng hồ. Có được cuốn từ điển màu này con gái rất thích, hứa với chúng tôi rằng sẽ giữ gìn cẩn thận, chắc chắn không thể mất được. Kết quả là cuốn từ điển đắt như vậy, dùng được hơn một tháng thì mất, mất rồi nó cũng không nói cho chúng tôi. Tôi không thấy cuốn từ điển đâu cả, hỏi nó làm sao, nó nói cho bạn cùng lớp mượn. Tôi bảo nó mau lấy về, kết quả mấy ngày liền không lấy về được. Mấy ngày đầu nó nói người bạn đó quên mang, dò hỏi mấy ngày thì nói đã lấy về rồi, nhưng lại cho một bạn khác mượn. Tôi thấy hơi nghi ngờ, bảo nó hai ngày sau buộc phải mang về nhà. Hai ngày sau nó nói với tôi rằng đã lấy về rồi, nhưng lại để ở lớp. Tôi không tin, nói hôm sau sẽ đích thân đến lớp nó để xem, lúc này đây nó vẫn tỏ ra rất bình tĩnh. Đến sáng hôm sau tôi đến trường nó thật, nó mới khóc, nói từ điển bị mất rồi, thừa nhận mấy ngày qua đều nói dối tôi.
    Người mẹ này nói, trước đây, mỗi lần nói dối, con gái chị còn tỏ ra có phần không thoải mái, đến giờ bao nhiêu ngày viện hết cớ này đến cớ khác để nói dối mẹ, thế mà nói như thật, như không có chuyện gì xảy ra. Chị không thể hiểu tại sao mình dạy con cẩn thận như vậy, mà con lại có thể học được thói nói dối. Chị nói chị có thể tha thứ cho việc làm mất đồ của con, nhưng không thể tha thứ cho tật nói dối của cô bé.
    Tôi có thể hiểu sự bực bội của người mẹ này, nhưng sự việc này khiến tim tôi đau nhói. Người mẹ này chỉ nhìn thấy cái sai làm mất đồ dùng và lỗi nói dối của con, nhưng lại không tinh tế cảm nhận được sự dày vò mà con phải chịu đựng trong những ngày đó.
    Tôi nói với người mẹ này rằng: những biểu hiện của con gái chị trong chuyện này, có lẽ không gọi là nói dối, mà chỉ là muốn che giấu một sự việc. Con trẻ làm mất đồ, không thể như người không có chuyện gì xảy ra như chị nói, thực ra trong lòng trẻ cũng rất đau khổ. Như bình thường, trẻ cần phải tìm kiếm sự giúp đỡ từ phía cha mẹ để giải quyết, nhưng tại sao con gái chị lại không tìm kiếm sự giúp đỡ của vợ chồng chị, thà lấy việc trì hoãn và nói dối để đối phó còn hơn? Đây là do cô bé không coi cha mẹ là người chia sẻ sự mất mát với mình. Phản ứng này của trẻ chắc chắn là xuất phát từ kinh nghiệm, tôi có thể đoán ra được rằng, trong cuộc sống của anh chị và cháu trước kia, chắc chắn là con vừa làm sai chuyện gì, liền bị phê bình ngay, có đúng như vậy không?
    Người mẹ này nghĩ một lát, gật đầu nói, chúng tôi yêu cầu cháu rất nghiêm.
    Tôi nói, anh chị cho rằng nghiêm khắc với con là tốt, nhưng con lại thấy không tốt. Cô bé biết rằng, nếu nói chuyện này với cha mẹ, không những không tìm lại được cuốn từ điển, mà còn bị ăn một trận phê bình - việc gì cô bé phải biến một chuyện xấu thành hai chuyện. Vì thế thà là cô bé lựa chọn cách che giấu.
    Người mẹ này nói với vẻ kinh ngạc, phân tích như thế này đúng là cũng có lý, nhưng chúng tôi không bao giờ đánh chửi con, nó làm sai việc gì, chỉ phê bình nó vài câu, cùng lắm là chỉ phạt đứng một lát. Điều này có gì đâu, có đứa trẻ nào không bị cha mẹ phê bình. Hơn nữa, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, có cần thiết phải dựa vào những lời nói dối để kéo dài ra thành nhiều ngày như thế không?
    Người mẹ này không biết thực ra con trẻ rất coi trọng thể diện, những chuyện mà người lớn coi là vô lối, con trẻ thường coi rất nghiêm trọng. Chúng ta tuyệt đối không thể dùng cảm giác của mình để đánh giá áp lực của con trẻ. Người lớn thường xuyên tiện lời phê bình con trẻ vài câu, giống như nói chuyện bình thường vậy, nhưng những lời nói này lại để lại cho con trẻ những trải nghiệm tinh thần vô cùng tiêu cực. Mặc dù trẻ cũng biết cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, chỉ cần vài ngày là sự việc sẽ lộ tẩy, nhưng để tránh sự mắng mỏ của người lớn, trẻ kéo dài được ngày nào hay ngày ấy, điều này phù hợp với phương thức tư duy của trẻ em.
    Không phải trong quá trình này con trẻ không căng thẳng, mấy ngày đó thực ra là ngày nào cô bé cũng phải sống trong nỗi lo lắng, bất an. Bất kể là người lớn hay trẻ em, để che giấu một sự việc mà liên tục phải nói dối, là điều rất đau khổ, trên thực tế không có ai là thích nói dối cả. Con trẻ thà là phải chịu đựng nỗi đau khổ trong quá trình kéo dài sự việc, chứ không chịu nói với cha mẹ - đây thực ra là một tín hiệu, cho thấy mối quan hệ giữa cha mẹ và con đã xuất hiện vấn đề, trong tiềm thức, con trẻ đã không còn tin tưởng cha mẹ nữa, đồng thời bài xích cha mẹ. Cha mẹ - những người ở trong thế chủ động, người có quyền uy trong gia đình buộc phải kiểm điểm lại mình, buộc phải thay đổi lại mình, nếu không sau này có thể vì điều này mà dẫn đến một loạt rắc rồi.
    Tôi đã nói những suy nghĩ này của mình cho vị phụ huynh này nghe, chị liên tục gật đầu. Tôi có thể cảm nhận được rằng chị đang chân thành xem xét lại mình. Chị hỏi tôi với vẻ hơi khó xử, chị bảo sau này tôi phải làm như thế nào, con trẻ phạm lỗi, lẽ nào chúng tôi giả vờ như không nhìn thấy, không nói gì, như thế có được hay không?
    Tôi nói, đây không phải là vấn đề giả vờ hay không giả vờ, mà là chị nên lý giải vấn đề của con trẻ như thế nào. Sai lầm trước đây của vợ chồng chị là không cho phép trẻ phạm bất kỳ lỗi lầm nào, chính vì thế phê bình là hành động đi liền với cuộc sống của gia đình chị, dường như cha mẹ không nói, con trẻ sẽ không biết để thay đối, không nói tức là không làm hết trách nhiệm của người làm cha làm mẹ. Trên thực tế, phạm sai lầm là bài học bắt buộc của trẻ trong quá trình trưởng thành, cha mẹ cần học được cách tiếp nhận những lỗi lầm của trẻ, không cần thiết phải vừa phát hiện ra con làm điều gì không đúng, là phê bình, giáo huấn một hồi. Trong quá trình giúp trẻ nhận thức được lỗi lầm vừa sửa chữa lỗi lầm, “không nói” thường là “lời nói” tốt nhất. Khi mắc lỗi, trong lòng con trẻ đã rất buồn rồi, nếu cha mẹ tỏ ra thấu hiểu, thường lại dễ giúp con trẻ ghi nhớ được bài học hơn là đưa ra lời phê bình. Mặc dù nói, cũng áp dụng những cách nói không để trẻ phải mất thể diện.
    Chị tiến sĩ liền gật đầu. Tôi thấy chị rất chịu khó lắng nghe, liền nói tiếp: về thói xấu thường xuyên làm mất đồ đạc, nếu đã nói rất nhiều lần, và cũng đã trừng phạt, đều không đem lại kết quả gì, cho thấy những biện pháp này đều không ăn thua. Nếu cứ tiếp tục áp dụng những cách này, không những vấn đề để mất đồ không được giải quyết, mà còn khiến con trẻ mắc thói xấu là nói dối. Từ sau vấn đề này phải dùng “biện pháp”để giúp con, chứ không phải là dùng “phê bình” để giáo dục con.
    Tôi lấy ví dụ của mình cho chị nghe. Ví dụ con gái tôi Viên Viên có một lần đi xe taxi để quên chiếc mũ che nắng vì sau khi bỏ mũ ra đặt sang chiếc ghế bên cạnh; Một thời gian sau đi taxi cùng tôi, suýt nữa lại để quên một chiếc áo mới mua cũng vì lý do trên. Chúng tôi liền tổng kết, từ sau đi xe taxi, tuyệt đối không nên để đồ trên ghế, mà phải cầm trong tay, không được coi đó là chuyện phiền hà. Nếu xách mấy chiếc túi, thì phải đặt ở ngay cửa xe, như thế sẽ không để quên đồ nữa.
    Giúp con trẻ nghĩ ra một số phương án để dự phòng sẽ hiệu quả hơn nhiều so với việc phê bình. Nếu thực sự là con trẻ có một thói xấu không thể sửa, chỉ cần vấn đề không quá lớn, có thể để mặc con. Dùng “lý giải” và “biện pháp” đều không sửa được tật xấu này, thì thông thường dùng cách “phê bình” cũng không thể giải quyết được. Yêu một người không phải cũng phải bao hàm cả sự chấp nhận khuyết điểm của người đó đó sao?
    Người mẹ tiến sĩ này là người rất chịu học hỏi, chị là vị phụ huynh biết thành khẩn xem xét vấn đề và kiểm điểm lại mình nhất mà tôi đã từng gặp. Sau cuộc nói chuyện này của chúng tôi, chị lại gọi điện thoại cho tôi mấy lần, chị lĩnh hội rất tốt quan điểm “không để con trẻ mất thể diện”, hai vợ chồng chị cũng nghĩ ra rất nhiều biện pháp để xử lý, hoàn toàn không xung đột với con nữa. Chị nói con gái không những không “nói dối” nữa, mà tính tình cũng chín chắn hơn rất nhiều, thành tích học tập cũng khá lên rõ rệt. Qua giọng nói của chị, tôi đã nhận ra được vẻ thoải mái của gia đình chị sau khi có sự thay đổi.

    Rất nhiều người quen với việc quy định những vấn đề liên quan đến phẩm chất đạo đức cho bản thân con trẻ, chính vì thế quen chỉ trích trẻ; Nhưng qua những gì mà tôi và những người bạn khác đã trải qua, tôi nhận ra được rằng, thói quen phẩm chất của trẻ phụ thuộc lớn vào phương pháp giáo dục của cha mẹ. Chính vì thế khi xem xét đến vấn đề thay đổi con trẻ, điều cần quan tâm nhất là làm thế nào để thay đổi phương pháp giáo dục của mình. Cho dù bạn cho rằng thói xấu của trẻ bắt nguồn từ chính bản thân đứa trẻ, bạn cũng phải có trách nhiệm thông qua việc thay đổi mình để kêu gọi sự thay đổi ở trẻ. Nếu không suy nghĩ như vậy, bạn sẽ mãi mãi không thể tìm ra con đường thay đổi con trẻ.

    Ngày 30 tháng 7 năm 2007, tôi được xem một chương trình có tên “bài tập về nhà/ lời nói dối” trên đài truyền hình Bắc Kinh, một cô bé không thích làm bài tập về nhà, thường xuyên nói dối vì việc làm bài tập, cha mẹ đánh chửi nhưng không ăn thua, cả nhà liền đến trường quay, tìm sự giúp đỡ của các chuyên gia để giải quyết vấn đề. Thông qua lời kể của họ có thể nhận ra ngay được rằng, cốt lõi của vấn đề chính là phương pháp giáo dục của cha mẹ khiến con chán học, đồng thời do sợ bị phạt mà nói dối. Chính vì thế, vấn đề căn bản để thay đổi con trẻ nằm ở sự chuyển biến trong thái độ giáo dục của cha mẹ.
    Nhưng một “chuyên gia tâm lý” được mời đến lại tập trung vào việc giáo dục trẻ, nói một thôi một hồi về quan hệ biện chứng giữa sự “thông minh và trí tuệ” ở trẻ, cuối cùng chỉ nói một câu rất đơn giản với phụ huynh rằng “anh chị cũng có một số sai lầm”, không hề nghiêm túc nhắc nhở phụ huynh xem xét lại mình.
    Trước khi chương trình kết thúc, dưới sự nỗ lực của người dẫn chương trình, cô bé đã cam đoan rằng sau này phải chăm chỉ làm bài tập, không bao giờ nói dối nữa. Có thể nhận thấy, sở dĩ cô bé nói ra lời “cam đoan” đó, rõ ràng là do sức ép từ phía trường quay, và cả nỗi sợ hãi trước người lớn, đồng thời cả niềm khát khao muốn mình “thay đổi theo chiều hướng tốt”.
    Tôi tin rằng lúc cam đoan cô bé đó rất nghiêm túc; Nhưng tôi cũng tin rằng, sau khi chương trình kết thúc và quay trở về nhà, chỉ cần “môi trường sinh thái giáo dục” xung quanh cô bé không thay đổi - chủ yếu là thái độ của cha mẹ cô bé không thay đổi – cô bé sẽ không thay đổi, chẳng mấy mà lại quay về tình trạng ban đầu. Thực tế là, cô bé đáng thương lại một lần nữa phải “nói dối” trong trường quay.
    Có thể suy đoán được nguyên nhân khiến cô bé này nói dối – lúc đầu là do không chăm chỉ làm bài tập, cha mẹ liền phê bình, đồng thời yêu cầu cô bé phải hứa hẹn cam đoan, và thế là con trẻ liền hứa sẽ làm bài tập cẩn thận. Nhưng trẻ em thường không đánh giá được khả năng thực hiện lời hứa của mình, chỉ vì sức ép từ phía cha mẹ mà cô bé buộc phải hứa hẹn. Nếu lúc này đây cha mẹ thiếu sự quan tâm sát sao và định hướng phù hợp, kết quả chỉ có thể khiến con trẻ nuốt lời, vì có quá nhiều nguyên nhân khiến cô bé không thực hiện được lời hứa.
    Mỗi lần “nuốt lời” của trẻ đều khiến người lớn không hai lòng, phê bình cô bé không thực hiện đúng như lời đã hứa, đồng thời tỏ rõ sự không hài lòng, thậm chí khinh thường. Bản thân trẻ cũng vì thế mà tự coi thường mình. Dần dần cô bé mất đi sự tự tin, cũng mất đi lòng tự trọng của mình, càng ngày càng không quan tâm đến những lời yêu cầu của người khác và những câu nói của mình, để tránh bị trừng phạt, có thể lấy ra những lời nói dối ở mọi lúc để làm bia chắn – cô bé không những không học được tốt, mà còn mắc thêm thói xấu nói dối, mặt càng ngày càng dày.
    Nói dối và mặt dày thường liên hệ với nhau, Vasyl Olexandrovych Sukhomlynsky từng nói rằng, “không biết xấu hổ là do không chịu thực hiện lời hứa của mình mà ra” . Số lần nói dối nhiều lên, bản thân anh ta cũng không phân biệt được rõ câu nào là thật câu nào là giả, đạo đức của một con người cũng vì thế mà bắt đầu sa đọa.
    Sau khi một đứa trẻ nói dối thành thói quen, nó sẽ vì mọi nguyên nhân mà đi nói dối.
    Có một lần tôi nghe thấy phụ huynh của một em học sinh cấp 3 phàn nàn rằng con anh thường xuyên nói dối, ví dụ đã có đủ tiền tiêu vặt, nhưng vì muốn được tiêu xài thoải mái trước mặt bạn bè, thường xuyên lấy hết cớ này đến cớ khác để xin tiền cha mẹ, hoặc ra lấy trộm tiền từ ngăn kéo. Người cha cho rằng đây là lòng tham bẩm sinh của trẻ, than thở số mình thật là khổ khi phải sinh một đứa con như vậy. Tôi có thể hiểu nỗi khổ tâm của người cha này, nhưng đây là do anh hiểu sai, coi kết quả là nguyên nhân để lý giải. Sở dĩ con trai anh coi những chuyện như nói dối, lừa dối người khác là chuyện bình thường, là do trong quá trình trưởng thành, chắc chắn là do có hàng loạt những sự việc làm tổn hại đến đạo đức của cậu bé, chứ không phải là do bản thân “nhu cầu đối với tiền” khiến cậu ta như vậy.
    Chính vì thế, trong vấn đề giải quyết trẻ nói dối, cha mẹ phải tìm hiểu xem tại sao con mình lại nói dối, không nên nhìn nhận sự việc một cách cô lập, cần phải nhìn thấy đầu đuôi ngọn ngành của sự việc, nhìn thấy mấu chốt ẩn sau sự việc. Bắt đầu từ mấu chốt này, mới có thể giải quyết vấn đề một cách căn bản. Chỉ cần không có nguyên nhân dụ dỗ, trẻ sẽ không cần thiết phải lấy việc nói dối để làm khó cho mình, con trẻ bẩm sinh không biết nói dối.
     
    whitejar1984NMINHHCHAU thích.
  6. iph245

    iph245 Thành viên tập sự

    Tham gia:
    26/7/2012
    Bài viết:
    6
    Đã được thích:
    2
    Điểm thành tích:
    3
    Ðề: Người mẹ tốt hơn là người thầy tốt

    Ôi, nhiều thông tin quá! Cảm ơn các mẹ nhé
     
  7. cutyxinhxinh

    cutyxinhxinh Bắt đầu nổi tiếng

    Tham gia:
    19/7/2008
    Bài viết:
    3,470
    Đã được thích:
    740
    Điểm thành tích:
    823
    Ðề: Người mẹ tốt hơn là người thầy tốt

    Đúng vậy ạ, các mẹ bây giờ chịu khó lang thang ở các diễn đàn, forum sẽ học hỏi được rất nhiều điều bổ ích từ các bậc cha mẹ khác. Em cũng thế, được học hỏi kinh nghiệm và chia sẻ rất nhiều tài nguyên quý giá. Cảm ơn tất cả các mẹ.
     
  8. mebenabenin

    mebenabenin

    Tham gia:
    14/10/2009
    Bài viết:
    20,324
    Đã được thích:
    3,704
    Điểm thành tích:
    2,113
    Ðề: Người mẹ tốt hơn là người thầy tốt

    Đây là cuốn sách hay nhưng nó cũng giông như những cuốn sách đã đọc"Bạn giỏi,tôi cũng thế", Nhất định Em phải đến harvard học kinh tế" cũng từng là những cuốn sách gối đầu giương của nhiều gia đình nhưng áp dụng được như thế thì thật là khó.
     
    NMINHHCHAU thích bài này.
  9. cutyxinhxinh

    cutyxinhxinh Bắt đầu nổi tiếng

    Tham gia:
    19/7/2008
    Bài viết:
    3,470
    Đã được thích:
    740
    Điểm thành tích:
    823
    Ðề: Người mẹ tốt hơn là người thầy tốt

    Đúng là không dễ mẹ nó ạ, nhưng ít nhất mình đã hiểu thêm được nhiều điều, ví dụ vấn đề dụ dỗ con đọc sách, tại sao con trẻ lại nói dối, rèn luyện tính tự lập cho con như thế nào...
    Mình đã đọc cuốn Con cái chúng ta đều giỏi, Người mẹ tốt hơn là người thầy tốt và học được rất nhiều điều trong đó. Nhiều vấn đề trước đây không nghĩ đến, đọc xong đã hiểu ra rất nhiều. Ví dụ phần Con trẻ không biết nói dối, như con mình cũng vậy, nếu con làm sai việc gì mà bố mẹ quá nghiêm khắc, con sẽ tìm cách nói dối ngay. Bắt được thóp này, mình phải làm sao để con có thể thẳng thắn nói ra lỗi sai của mình chứ không phải nối dối quanh.
    Hiện đang có cuốn Nói sao cho trẻ chịu nghe, nghe sao cho trẻ chịu nói cũng rất hay. Mình chưa đọc, hôm nào cũng phải tìm mua để đọc.
    Hôm trước mình đọc cuốn Nói sao cho trẻ chịu học ở nhà và ở trường cũng rất thú vị. Các mẹ nên tìm đọc, đọc rồi sẽ có cách dạy con nhàn và hiệu quả hơn rất nhiều.
     
    NMINHHCHAU thích bài này.
  10. hoa_anhdao2012

    hoa_anhdao2012 Thành viên tập sự

    Tham gia:
    9/7/2012
    Bài viết:
    8
    Đã được thích:
    2
    Điểm thành tích:
    3
    Ðề: Người mẹ tốt hơn là người thầy tốt

    mẹ vừa là người mẹ, vừa là người thầy, vừa là người bạn. Mẹ dậy con biết yêu thương, thầy dậy con biết kiến thức nhìn ra thế giới, bạn dậy con biết chia sẻ tình thương

    Mẹ, Mẹ là giòng suối dịu hiền
    Mẹ, Mẹ là bài hát thần tiên
    Là bóng mát trên cao
    Là mắt sáng trăng sao
    Là ánh đuốc trong đêm khi lạc lối
     
  11. mecubi14

    mecubi14 v**r,zalo 0903290063

    Tham gia:
    17/10/2011
    Bài viết:
    18,771
    Đã được thích:
    3,114
    Điểm thành tích:
    2,113
    Ðề: Người mẹ tốt hơn là người thầy tốt

    oánh dấu cái này đọc sau nhiều kiến thức bổ ích quá!
     
  12. ACD

    ACD nhatbanhaiduoc.com

    Tham gia:
    27/5/2010
    Bài viết:
    2,104
    Đã được thích:
    241
    Điểm thành tích:
    153
    Ðề: Người mẹ tốt hơn là người thầy tốt

    Mình mới mua quyển này. Sẽ cố gắng dành thời gian để đọc xem sao.
     
  13. trangdt19886

    trangdt19886 Thành viên chính thức

    Tham gia:
    29/6/2012
    Bài viết:
    122
    Đã được thích:
    24
    Điểm thành tích:
    18
    Ðề: Người mẹ tốt hơn là người thầy tốt

    sách rất bổ ích n đúng là hoa hết cả mắt. mình còn chưa đọc xong. đánh dấu mai đọc tiếp thui. thanks chủ top đã chia sẻ nhé
     
  14. cutyxinhxinh

    cutyxinhxinh Bắt đầu nổi tiếng

    Tham gia:
    19/7/2008
    Bài viết:
    3,470
    Đã được thích:
    740
    Điểm thành tích:
    823
    Ðề: Người mẹ tốt hơn là người thầy tốt

    Các mẹ còn hứng thú ko? Nếu có mình sẽ post 1 số chương đặc sắc cho các mẹ đọc tiếp
     
  15. banhrandoremi

    banhrandoremi Thành viên tập sự

    Tham gia:
    3/8/2012
    Bài viết:
    1
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    1
    Ðề: Người mẹ tốt hơn là người thầy tốt

    Gửi cha mẹ!

    Lời yêu thương vừa nhận được tâm sự của độc giả có số điện thoại: 0974003***

    Độc giả này chia sẻ rằng: Xin nhờ chuyên mục gửi đến bố mẹ (0978875***) ca khúc “Nhật ký của me” cùng với lời nhắn:

    Ngày xưa, khi còn bé, tôi vẫn hay ấm ức mỗi khi bị bố mẹ la mắng. Khi lớn lên, hình như vẫn còn cảm giác ấy. Hôm nay, chợt nghe một câu nói: "Được bố mẹ la mắng là hạnh phúc lắm, bởi biết rằng mình vẫn chưa lớn và bố mẹ thì vẫn chưa già..." Bỗng dưng lòng mình trùng lại và cảm thấy mình đáng chê trách biết bao.

    Cuộc sống thoắt vụt trôi, thoáng một cái đã qua đi hai mươi mấy mùa mưa nắng hiện diện trên cõi đời. Giật mình khi sực nhớ ra bố mẹ mình với mái đầu nhiều hơn một màu tóc. Chạm ngực mình vẫn hãy còn được cài hoa hồng đỏ, lòng mừng ít mà xao xuyến lắng lo càng nhiều theo ngày tháng. Thấy sợ hãi một buổi nào đó, hoa sẽ phải thay bằng một màu trắng muốt. Con cầu mong bố mẹ luôn bình an, mạnh khỏe, cho con được có bố mẹ trong cuộc đời, để mỗi bước đường con đi có bố mẹ luôn dõi theo, bố mẹ nhé!.
     
  16. cahaphapca

    cahaphapca 0988.13.25.25

    Tham gia:
    24/4/2012
    Bài viết:
    1,768
    Đã được thích:
    332
    Điểm thành tích:
    123
    Ðề: Người mẹ tốt hơn là người thầy tốt

    Em nghiên cứu để đặt mua ạ :D Bổ ích quá :D
     
  17. cutyxinhxinh

    cutyxinhxinh Bắt đầu nổi tiếng

    Tham gia:
    19/7/2008
    Bài viết:
    3,470
    Đã được thích:
    740
    Điểm thành tích:
    823
    Ðề: Người mẹ tốt hơn là người thầy tốt

    Những em được "gậy thần" chạm vào có lực học tốt
    Có một cây “gậy thần” rất thần kỳ, em nào được nó chạm vào sẽ trở nên thông minh hơn, nhiều tiềm năng hơn trong học tập. Cây “gậy thần” này là gì? Ai sẽ may mắn được nó chạm vào?. Xin hãy tha lỗi cho sự “vòng vo Tam Quốc” của tôi, không phải tôi đang nói đến truyện cổ tích, mà là đang đưa ra một phép ví von, bởi không có cách ví von nào thích hợp hơn nó.
    Hãy cho phép tôi nói xa hơn một chút, nói về câu chuyện có thực liên quan đến bốn em nhỏ.
    Tôi đã từng có cuộc tiếp xúc trong một thời gian khá dài với các em học sinh học lớp 5 ở một trường tiểu học, nên biết các em rất rõ. Trong lớp có 4 em học sinh, tôi thường chia các em làm hai nhóm, sau đó đặt lại gần nhau để so sánh.
    Nói về hai em đầu tiên trước, một cô bé tên là Hiểu Phi và một cậu bé tên là Tiểu Tráng, hai em nay đều rất cố gắng trong học tập, thành tích học tập ở mức khá xuất sắc, không ồn ào cũng không quá nội tâm, trong giờ học không gây mất trật tự, ở trong lớp là những học sinh vừa được cô giáo quý nhưng lại dễ bị lãng quên.
    Một nhóm khác gồm hai em trai, một em tên là Bác, một em tên là Thành. Bác là một học sinh rất xuất sắc, môn nào học cũng giỏi, rất có năng lực, đặc biệt còn rất có chính kiến, em là một trong số rất ít học sinh gần như không tìm được khuyết điểm nào mà tôi đã từng gặp; Còn Thành là một học sinh vừa có ưu điểm, vừa có khuyết điểm, thường xuyên không làm bài tập cẩn thận, thành tích học tập bình thường, nhưng rất có khiếu nói năng, lúc nào cũng tỏ ra uể oải, nhưng không vi phạm kỷ luật nhiều.
    Bốn em nhỏ này khiến tôi phải chú ý và so sánh là do bắt nguồn từ bài tập làm văn của các em. Hai em đầu tiên, bài văn của Hiểu Phi và Tiểu Tráng tôi đã đọc, chữ viết mặc dù không quá đẹp nhưng gọn gàng, nhưng trình độ viết văn rất kém, nội dung nghèo nàn, có nhiều lỗi chính tả, chữ cũng viết sai khá nhiều, điều này có phần trái ngược với điểm thi tương đối khá của các em lúc bình thường. Mỗi bài văn của các em đều bị cô giáo yêu cầu sửa đi sửa lại, các em sửa rất nghiêm túc, chép đi chép lại nhiều lần, nhưng nếu so sánh bản sửa lần thứ tư với bản sửa lần đầu tiên thì chỉ có thể nhìn thấy dấu vết đã được sửa, không thấy sự tiến bộ; Lật sang bài văn tiếp theo, trình độ vẫn giậm chân tại chỗ. Xem các vở bài tập khác của hai em, đều có thể cảm nhận sự cố gắng và sự lực bất tòng tâm của chúng trong việc học.
    Về cơ bản tôi đã có thể phán đoán được vấn đề của các em nằm ở đâu.
    Tôi đã tìm hai em này để nói chuyện. Hỏi các em cùng một câu hỏi rằng: các cháu có thường xuyên đọc sách ngoài giờ học không? Thấy tôi hỏi như vậy, Hiểu Phi rất e dè, nói với tôi rằng, cô bé rất muốn đọc, nhưng ba em không cho phép, sợ ảnh hưởng đến việc học, nên đã cho hết những cuốn sách mà cô bé có thể đọc vào tủ và khóa lại. Nhà Hiểu Phi có đặt tờ báo tặng kèm tạp chí Độc giả, cô rất thích đọc tạp chí này, nhưng mỗi lần có báo mới, ba mẹ đều tìm cách giấu đi không cho em xem. Còn Tiểu Tráng thì nói rằng em không thích đọc sách ngoài giờ học, ngoài mấy cuốn truyện tranh, em không bao giờ đọc cuốn sách nào khác.
    Tôi nghĩ nếu hai em bé này cứ tiếp tục như vậy thì thật là đáng tiếc, các em biết nghe lời như vậy, lại chịu khó, đáng lẽ phải xuất sắc hơn trong việc học. Và thế là tôi đã mời cha mẹ của hai em đến để nói chuyện, mục đích là muốn họ quan tâm đến việc đọc sách ngoài giờ học của con hơn, thông qua việc đọc sách để giải quyết vấn đề học hành khó khăn của các em.
    Ba của Hiểu Phi nói, con bé hàng ngày chăm chỉ học hành như vậy, thành tích học tập mới chỉ đạt loại khá, nếu như lại phân tâm đọc các cuốn sách khác, tụt xuống mức trung bình thì sao? Mẹ của Tiểu Tráng cho rằng để Tiểu Tráng đọc sách lại tăng thêm gánh nặng học hành cho trẻ, một tuần Tiểu Tráng học thêm sáu buổi và học nhạc một buổi, từ thứ hai đến chủ nhật không có ngày nào nghỉ, nhà em ở khá xa, mỗi ngày đi xe buýt cả đi cả về hết hai tiếng rưỡi đồng hồ, mỗi ngày Tiểu Tráng chỉ được ngủ sáu tiếng đồng hồ. Chính vì thế mẹ em nói, không thể tăng thêm gánh nặng cho em nữa.
    Tôi nói với hai vị phụ huynh rằng, hiện giờ hai em này đang học tiểu học, mỗi lần điểm thi cao hơn hay thấp hơn một vài điểm không quan trọng, hiện tại vấn đề của các em là lực học không tốt, đây mới là vấn đề lớn, điều này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc học sau này của các em. Không cần phải đi học thêm nhiều như vậy, không nên yêu cầu cao về điểm thi, để các em được đọc nhiều sách hơn, như thế mới giảm được gánh nặng học hành cho trẻ một cách căn bản, lực học của các em mới được nâng cao, tương lai mới có được thành tích học tập tốt thực sự.
    Tôi cố gắng nói cho rõ vấn đề, lúc đó họ cũng bày tỏ sự đồng tình với lời gợi ý của tôi. Nhưng sau đó tôi lại tìm hiểu qua các em, không có gì thay đổi. Ba của Hiểu Phi cho rằng, do gia đình mình đặt báo được tặng kèm tạp chí Độc giả, khiến con trẻ không yên tâm học hành, vì thế đã đổi quà tặng sang sữa. Bản thân Tiểu Tráng không có nguyện vọng đọc sách, mẹ em cũng không định cho em có nguyện vọng này, chỉ có ý định đăng ký cho em học môn Taekwondo, lý do là con trẻ học hành cả ngày ít vận động, học lớp này vừa được vận động lại có thể phòng thân, nhất cử lưỡng tiện, tôi không biết mẹ em sẽ lấy thời gian ở đâu cho em nữa. Và tôi còn tìm hiểu được rằng, mấy lớp học thêm mà Tiểu Tráng học, có một lớp là lớp ngữ văn.
    Khác hẳn với Hiểu Phi và Tiểu Tráng, Bác và Thành viết văn rất tốt, gần như cả bài không viết sai chữ nào hoặc đặt câu sai. Bác viết chữ rất gọn gàng thoáng đãng, trong bài viết luôn có cái nhìn và tài liệu độc đáo; Mặc dù chữ Thành viết không được đẹp, trong bài thỉnh thoảng lại có chỗ gạch xóa, không sạch sẽ, và các bài văn của em thể hiện trình độ rất khác nhau, có bài vừa đọc là biết không tập trung viết, đối phó cho qua chuyện, nhưng có mấy bài xem ra là em dành nhiều công sức ra để viết, qua nét chữ cẩu thả có thể cảm nhận được cái hay, cái bay bổng của bài văn, khiến người ta phải khen ngợi.
    Tôi cũng đã từng nói chuyện riêng với hai em này, biết được rằng các em đều thích đọc sách ngoài giờ học. Ở nhà Bác có rất nhiều sách, em đọc rất nhiều, chủ yếu là các tác phẩm văn học nổi tiếng của Trung Quốc và nước ngoài, sách lịch sử, sách thuộc lĩnh vực tự nhiên, vượt xa lượng sách mà ở độ tuổi của em cần phải đọc. Ba mẹ Thành đi làm ăn thường không ở nhà, em sống với ông bà nội, nhà ông bà nội không có máy vi tính, ti vi cũng rất ít mở, không có việc gì làm em đành mua rất nhiều sách về đọc. Thành đọc rất nhiều loại sách, động vật, khoa học viễn tưởng, trinh thám, võ hiệp, tìm được cuốn nào là đọc cuốn đó.
    Hai em này không những làm văn hay, các vấn đề khác đều ứng phó một cách linh hoạt. Bác là một học sinh giỏi nhưng không phải là mọt sách, em thích đá bóng, giành rất nhiều thời gian cho việc đá bóng; Thành mặc dù thành tích học tập không tốt lắm, nhưng theo lời cô giáo chủ nhiệm của em là em rất thông minh, thành tích học tập hiện giờ của em là do em nhắm mắt mà giành được, chỉ cần em tập trung học ba ngày là lọt được vào ba bạn có điểm cao nhất lớp.
    Tôi rời lớp học này, để lại cho các em địa chỉ email của mình, hiện giờ tôi vẫn giữ liên lạc với một số em. Hiện giờ các em đã học lớp 9, chuẩn bị phải thi vào cấp ba. Bác không viết thư cho tôi, nhưng mẹ em thường xuyên liên lạc với tôi, chúng tôi chưa gặp nhau lần nào, thông qua mạng Internet trao đổi với nhau các vấn đề trong lĩnh vực giáo dục con trẻ. Bác học ở một trường điểm của thành phố, theo lời mẹ em thì hiện tại em vẫn học rất tốt, vì có thành tích học tập tốt và đá bóng giỏi, em đã được tuyển thẳng vào một trường cấp ba tốt nhất của thành phố. Hiểu Phi vẫn liên lạc với tôi, cấp hai em học ở một trường phổ thông cơ sở bình thường, đội ngũ giáo viên và mọi vấn đề khác đều không tốt. Nghe nói Tiểu Tráng và Thành cũng học ở trường này, hiện giờ lực học của Hiểu Phi và Tiểu Tráng chỉ đạt mức trung bình, chắc chắn sẽ không thi vào được trường phổ thông trung học tốt; Nhưng sau khi lên lớp 9, Thành bắt đầu thấy sốt ruột, em đã hiểu được tầm quan trọng của việc học, hiện giờ là một trong mấy em đứng đầu của khối, còn được bình chọn là học sinh ba tốt. Hiểu Phi còn nói, hiện giờ càng ngày em càng không muốn học nữa, cảm thấy học thật là khó.
    Xu thế phát triển trong việc học của mấy em học sinh này đã rõ ràng.
    Chắc chắn cha mẹ của Hiểu Phi và Tiểu Tráng rất thất vọng vì con em mình, họ đã làm rất nhiều điều cho con, nhưng thành tích học tập của con lại không lý tưởng, trong thời điểm then chốt, không biết học sẽ nghĩ ra cách gì để giúp con, về cơ bản có thể khẳng định rằng, họ càng không cho con đọc sách ngoài giờ học nữa - từ đó, có thể dự đoán rằng, con em họ không những rất khó đạt được thành tích cao trong kỳ thi vào cấp ba sắp tới, mà trong giai đoạn học cấp ba, sẽ không có gì khởi sắc, và trong tương lai, trong suốt cuộc đời, lực học của các em chỉ bình bình và đầy khó khăn.
    Còn Bác và Thành, lực học của các em đã ổn định, trong cuộc sống học tập sau này, các em sẽ càng chủ động hơn và nắm vững hơn.
    Chuyện của bốn em nhỏ nói đến đây, vấn đề tôi muốn nói đã rõ ràng rồi.
    Cây “gậy thần” này là gì, chính là đọc sách ngoài giờ học. Nó có một ma lực, âm thầm phú cho con trẻ nguồn năng lượng khác nhau – tất cả những em từ nhỏ đã đọc nhiều sách, trạng thái trí tuệ và lực học của em sẽ tốt hơn; Tất cả những em từ nhỏ ít đọc sách, lực học thường rất bình thường; Kể cả là tốc độ làm bài tập, thông thường đều chậm hơn rất nhiều so với các em đọc nhiều sách.

    Tại sao đọc sách lại có ảnh hưởng lớn đến trí tuệ và lực học của con trẻ?
    Nhà giáo dục Vasyl Olexandrovych Sukhomlynsky đã có rất nhiều cuộc nghiên cứu về việc đọc sách của thanh thiếu niên, ông đã trình bày nhiều quan điểm rõ ràng về mối quan hệ giữa việc đọc sách và lực học.
    “Tất cả những học sinh ngoài sách giáo khoa không đọc sách gì khác, những kiến thức mà chúng nắm bắt được trên lớp rất hời hợt, đồng thời dồn toàn bộ công sức cho việc làm bài tập ở nhà. Do gánh nặng bài tập ở nhà quá nặng, chúng không có thời gian đọc sách báo khoa học, điều này đã tạo nên một vòng tuần hoàn xấu” .
    Lấy một ví dụ hình tượng: việc xây dựng năng lực học tập giống như xây nhà, “hệ thống ngôn ngữ” tương đương với công cụ, “bối cảnh trí tuệ” tương đương với bối cảnh công trình (trình độ thăm dò nền móng, trình độ thiết kế công trình, trình độ kỹ thuật của công nhân, trình độ quản lý thi công… các nội dung vô hình nhưng quan trọng). Có công cụ tốt và bối cảnh công trình hoàn thiện, cả quá trình xây nhà sẽ là một công việc khá nhẹ nhàng, cũng có thể đảm bảo chất lượng; Nếu công cụ và bối cảnh đều kém, chất lượng thi công sẽ như thế nào ắt sẽ phải tự biết.
    Trong giai đoạn học tiểu học, thậm chí những lớp dưới của cấp hai, chỉ dựa vào trí thông minh là có thể đạt được thành tích cao, nhưng nếu như không có việc đọc làm bước đệm, càng lên lớp cao càng tỏ ra lực bất tòng tâm. Đây giống như những công trình kiến trúc đơn giản không có yêu cầu lớn đối với công cụ và điều kiện bối cảnh, càng là những công trình lớn, tinh xảo, yêu cầu đối với công cụ và điều kiện bối cảnh càng cao.
    Tôi đã từng gặp mấy vị phụ huynh rất buồn khổ, con em họ lúc đầu thành tích học tập rất khá, trẻ cũng rất cố gắng, nhưng điều khiến họ cảm thấy bất an là, càng ngày trẻ càng không được như ý trong việc học. Mỗi lúc như vậy, tôi đều hỏi về tình hình đọc sách ngoài giờ học của các em từ nhỏ đến lớn. Không nằm ngoài dự đoán của tôi, về cơ bản những em này đều không đọc sách ngoài giờ học. Trái ngược với đó là nhóm các em khác, hồi nhỏ thành tích học tập không xuất sắc, nhưng do các em đọc nhiều sách ngoài, về sau lại vượt lên đầu, đến lúc cần phải học thực sự, tiềm lực sẽ không thể ngăn chặn được.
    Cấp một, thậm chí là cấp hai, không có cái gọi là tụt hậu trong việc học, cũng không tồn tại thành tích xuất sắc tuyệt đối, tất cả đều có thể thay đổi. Sức mạnh thần kỳ khiến tình hình thay đổi chính là việc đọc sách ngoài giờ học. Nó thực sự giống một cây gậy thần, càng ngày càng chứng tỏ được tác dụng thần kỳ.
    Người ta dễ dàng nhìn thấy sự biến đổi bên ngoài của con trẻ: một số trẻ càng ngày càng thích học, thành tích càng ngày càng tốt, sẽ cảm thấy trẻ lớn rồi, hiểu biết hơn rồi; Một số trẻ càng ngày càng không thích học, thành tích càng ngày càng kém, sẽ cảm thấy tại sao trẻ càng ngày càng kém hiểu biết, càng ngày càng không tự giác. Người ta rất ít khi nhìn thấy được nguyên nhân kỹ thuật quan trọng đằng sau vẻ bề ngoài này, đó chính là việc đọc sách ngoài giờ học.
    Trên thực tế, mỗi đứa trẻ đều càng ngày càng hiểu biết. Một điểm khác là, những em đọc sách nhiều, lực học tốt, khi em đi học một cách chủ động, có ý thức, ngôn ngữ, vốn trí tuệ phong phú đã giúp các em. Lực học khá tốt của em sẽ khiến em chỉ cần cố gắng là đạt được thành tích cao, thành tích cao này vừa có thể thôi thúc em học hành một cách chủ động hơn, tích cực hơn. Còn những em ít đọc sách, sự yếu kém trong bối cảnh ngôn ngữ và trí tuệ khiến lực học của em kém đi, trước những kiến thức càng ngày càng khó, trước những cuộc cạnh tranh càng ngày càng gay gắt, em càng cảm thấy lực bất tòng tâm, em càng ngày càng cảm thấy mình đuối sức, càng ngày càng mất tự tin, càng ngày càng không có hứng thú với việc học. Con người không thể dựa vào nghị lực và sự nâng đỡ về mặt lý trí một thời gian dài, chẳng mấy chốc các em sẽ tỏ ra sa sút, bắt đầu trốn tránh việc học một cách vô tình hay hữu ý – đây có thể chính là sự “càng ngày càng thiếu hiểu biết, càng ngày càng không thích học” ở con trẻ mà phụ huynh cảm nhận được.
    Để cho trẻ thông minh và học giỏi, cha mẹ đều cố gắng hết sức minh, từ lúc mang thai đã bắt đầu ăn cái nọ tẩm bổ cái kia. Chắc chắn chế độ dinh dưỡng có ảnh hưởng đến sự phát triển ở đại não của trẻ, nhưng cho dù ăn nhiều thứ tốt đến bao nhiêu, đều chỉ là một phép cộng. Ngoài một số rất ít trẻ em phi thường, tất cả những em sau khi sinh ra khoẻ mạnh, cuối cùng sự khác biệt về mặt trí tuệ giữa các em không nằm ở các nhân tố vật lý hay sinh lý này, mà nằm ở giáo dục vỡ lòng. Phương pháp quan trọng nhất của hoạt động khai sáng trí tuệ chính là đọc sách, đó là một phép nhân, có thể khiến trí tuệ của trẻ tăng theo cấp số nhân.
    Một số giáo viên và phụ huynh không coi trọng việc đọc sách ngoài giờ học của trẻ, là do họ luôn lo rằng, chỉ riêng việc hoàn thành chương trình học ở trường trẻ đã bận lắm rồi, thi đạt điểm cao là điều quan trọng nhất, việc đọc sách ngoài giờ học vừa lãng phí thời gian vừa ảnh hưởng đến học hành, không đáng phải làm. Suy nghĩ này giống như việc, tôi đang nóng lòng đi từ Cáp Nhĩ Tân đến Quảng Châu để tham gia một hội nghị, làm gì có thời gian đợi chuyến bay sau bốn tiếng đồng hồ nữa, tàu sắp chuyển bánh rồi, tôi buộc phải đi tàu thôi - dường như là như vậy, thực tế là sai lầm.
    Một nắm hạt giống xuống đất, có hạt nhận được lượng nước thích hợp và nguồn ánh sáng dồi đào, có hạt vừa khô hạn vừa không có ánh nắng mặt trời, cuối cùng sẽ khác nhau rất lớn. Đọc sách chính là nguồn nước và ánh sáng của trí tuệ.
    Tôi đoán sẽ có một câu hỏi được đặt ra, lẽ nào người thường xuyên đọc sách nhất định sẽ học giỏi ư, không đọc sách chắc chắn sẽ không tốt ư? Đương nhiên là không. Trong quá trình suy nghĩ một vấn đề hoặc miêu tả một hiện tượng chúng ta không thể tuyệt đối hóa nó.
    Nếu tất cả mọi “quy luật” trong văn hóa hoặc phạm trù xã hội đều giống như các định luật toán học hoặc vật lý phải có độ chính xác 100% mới được xác nhận là thành lập thì tất cả mọi quy luật xã hội đều không tồn tại, tất cả mọi cuộc đối thoại đều không thể tiến hành. Thế giới phức tạp như vậy, mỗi sự việc đều có hàng nghìn mối liên hệ với với các sự việc khác, vì thế cũng không thể nhìn nhận một cách cô lập bất kỳ một hiện tượng gì. Ví dụ kết luận “uống trà có thể phòng ngừa bệnh ung thư một cách có hiệu quả” và hiện tượng “người thích uống trà cũng vẫn bị bệnh ung thư” không xung đột với nhau, bởi vì có rất nhiều nguyên nhân gây ra bệnh ung thư, dùng cái thứ hai để phủ định cái thứ nhất sẽ không có ý nghĩa.
    Tôi không dám nói tất cả những đứa trẻ thích đọc sách chắc chắn đều học giỏi, nhưng tôi có thể khẳng định rằng, những đứa trẻ không bao giờ đọc sách ngoài giờ học hoặc rất ít khi đọc sách ngoài giờ học chắc chắn học sẽ không xuất sắc; Nếu so sánh một nhóm em thích đọc sách với một nhóm em không thích đọc sách ngoài giờ học, chắc chắn sự khác biệt giữa các em trong việc học sẽ rất rõ rệt.
    Trong trường cấp hai thường có một hiện tượng gọi là “học lệch”, dường như là một sự thách thức đối với mối quan hệ giữa việc đọc sách và lực học nói đến ở đây. Đặc biệt là một số em trai, thích học toán, lý, hóa nhưng không có hứng thú với các môn học xã hội như văn, tiếng anh, cũng rất ít khi đọc sách, nhưng điểm toán, lý lại thường rất cao.
    Tôi đã từng gặp một vị phụ huynh của một em học sinh cấp hai, thậm chí chị còn rất mừng vì chuyện con chị học toán, vật lý rất giỏi, nhưng không thích học văn, có lẽ là do cảm thấy như thế chứng tỏ con chị thông minh. Tôi nghĩ, nếu con chị chỉ không thích môn văn, nhưng lại đọc rất nhiều sách ngoài, chị có thể tự hào, chứng tỏ tiềm lực của con chị vẫn rất lớn; Nhưng nếu con chị rất ít đọc sách, ghét môn văn là do khả năng học văn kém, thì đó là một chuyện khá phiền phức, e rằng một ngày nào đó các môn toán, lý sẽ bị ảnh hưởng.
    Tôi có quen một thầy giáo dạy toán ở một trường điểm trong thành phố, thi đại học anh được điểm tối đa môn toán, điểm tối đa của môn văn là 150 điểm nhưng anh chỉ được 92 điểm. Lúc đầu anh rất thích môn toán, muốn làm một nhà toán học, đăng ký dự thi khoa toán trường Đại học Bắc Kinh, nhưng tổng số điểm không đủ, cuối cùng chỉ vào khoa toán của một trường đại học bình thường.
    Anh nói, qua mấy năm dạy học tôi mới thực sự cảm nhận được tầm quan trọng của môn văn. Hàng năm, trong số 10 em học sinh có điểm thi đại học cao nhất của trường anh, rất ít em học lệch, về cơ bản đều giỏi môn tự nhiên, giỏi cả môn xã hội. Anh nói hồi đó không thi được vào khoa Toán của trường đại học Bắc Kinh anh rất ấm ức, hiện giờ nghĩ lại mới thấy, kể cả có thi đỗ, rỗng kiến thức môn văn cũng sẽ ảnh hưởng đến việc học chuyên ngành bởi vì nếu so sánh chiều rộng và độ sâu của tư duy của mình với những người đọc nhiều sách sẽ thấy rất hạn hẹp.
    Vì thế, cho dù con mình là một thiên tài toán học đặc biệt, bạn cũng nên quan tâm đến việc đọc sách của con. Ví dụ khuyến khích con đọc vài cuốn sách viết về các nhà toán học, so với việc bắt con giải thêm hai cuốn sách toán, điều này có thể sẽ tốt hơn cho tài năng toán học của con bạn.
    Đương nhiên cũng có hiện tượng học lệch môn văn học rất tốt, bài tập làm văn làm rất hay, nhưng toán, lý, hóa lại học rất kém. Ví dụ nhà văn trẻ Hàn Hàn. Việc đọc sách dường như không giúp gì cho điểm thi của họ.
    Vấn đề này có thể lý giải như sau: có rất nhiều nguyên nhân khiến một người nào đó không thích các môn tự nhiên như toán, lý, thầy cô giáo, gia đình, tài năng bẩm sinh, bạn học… đều có thể trở thành nhân tố ảnh hưởng. Đương nhiên là việc đọc sách không thể thần thông quảng đại đến mức có thể giải quyết được mọi vấn đề, cứu vãn được mọi nhược điểm. Nhưng một điều có thể khẳng định là, điểm toán của em đó kém, không phải là do đọc sách gây ra. Những đứa trẻ như vậy, may mắn là các em thích đọc sách, cho dù có học đại học hay không, các em đều là người thông minh, đều có thể gặt hái được những thành công tương ứng. Nhìn nhận như thế, việc đọc sách đối với các em vẫn là một điều may mắn.
    Còn những học sinh không bao giờ chịu đọc sách ngoài giờ học hoặc rất ít khi đọc sách ngoài giờ học, toán, lý, hóa học kém, những môn xã hội học khá hơn một chút, tình trạng này của các em không gọi là “học lệch”, thực tế là các môn xã hội các em học cũng không giỏi. Ai gặp được người nào gần như không đọc sách ngoài giờ học đạt được thành tích xuất sắc trong các kỳ thi dành cho nhóm ngành xã hội? Những đứa trẻ này lại có sự khác biệt rất lớn so với trường hợp như Hàn Hàn.
    Chính vì thế, cho dù nói trên góc độ nào, đọc sách đều rất quan trọng. Từ đó có thể thấy, muốn để một đứa trẻ trở nên thông minh hơn thật đơn giản biết bao, hãy để cho trẻ đọc nhiều sách! Sách vở chính là một cây gậy thần, sẽ đem lại cho trẻ một ma lực trong việc học tập, có thể giúp cho trí tuệ của trẻ được phát triển. Những đứa trẻ thích đọc sách, chính là những đứa trẻ được gậy thần chạm vào, chúng thật may mắn biết bao!
     
    NMINHHCHAUhaycuoilen thích.
  18. meobeovitu

    meobeovitu Thành viên tích cực

    Tham gia:
    1/8/2007
    Bài viết:
    934
    Đã được thích:
    210
    Điểm thành tích:
    133
    Ðề: Người mẹ tốt hơn là người thầy tốt

    Mình cũng đang đọc và cũng sẽ cố gắng áp dụng nhưng chắc sẽ khó lắm. Mà cái gì hay cũng vẫn phải chọn lọc khi áp dụng :)
     
  19. cutyxinhxinh

    cutyxinhxinh Bắt đầu nổi tiếng

    Tham gia:
    19/7/2008
    Bài viết:
    3,470
    Đã được thích:
    740
    Điểm thành tích:
    823
    Ðề: Người mẹ tốt hơn là người thầy tốt

    Hi cuốn sách tuyệt hay mẹ nó ạ
     
  20. braxuatnhat

    braxuatnhat shopminhlong.com

    Tham gia:
    30/11/2011
    Bài viết:
    19,897
    Đã được thích:
    2,531
    Điểm thành tích:
    863
    Ðề: Người mẹ tốt hơn là người thầy tốt

    dài quá em mỏi mắt mà chưa đọc hết đc
     

Chia sẻ trang này