Kinh nghiệm: Nghề buôn: Mồ hôi, nước mắt, nụ cười

Thảo luận trong 'Kinh nghiệm kinh doanh' bởi hung soa, 13/3/2012.

  1. hung soa

    hung soa Quạt điện ThaiLand

    Tham gia:
    31/3/2010
    Bài viết:
    2,440
    Đã được thích:
    1,371
    Điểm thành tích:
    913
    Ðề: Nghề buôn: Mồ hôi, nước mắt, nụ cười

    (Tiếp theo)
    Hai đứa mang ba lô vào đúng cửa hàng mà lúc nãy T đã nói ở trên.Trước khi đi, mình dặn T: bây giờ mọi việc để mặc mình , có nghĩa là tạm coi cậu như một đứa cùng đi theo mình để mang hộ, còn mọi thứ mình quyết định với người mua, miễn sao đạt được mục tiêu bán hàng. T đồng ý, bởi T đã có những thất vọng và mệt mỏi.

    Mình bảo T dẫn vào cửa hàng lúc nãy được trả giá khá cao nói ở trên. Bảo T dừng lại ở ngoài còn một mình đi vào, do mình đã tranh thủ tìm hiểu nhanh cô chủ quán nên đã có một số thông tin dù rất ít về cửa hàng. Thay vì thái độ thất vọng đi chào hàng của T lúc nãy, mình với gương mặt thoải mái, tự tin bước vào trong quầy hàng, nhẹ nhàng đặt ba lô giấy nặng trĩu xuống nền gạch và xin phép gặp cô chủ.

    Mình tự giới thiệu là sinh viên quê ở HT, hiện đang học năm thứ 2 ở HN, tranh thủ về nghỉ lễ mang một ít giấy....Chị chủ cửa hàng hỏi sao em lại vào thẳng cửa hàng này mà lại không vào các cửa hàng khác quanh đấy? Mình nói lúc nãy ngồi chơi và uống nước, được cô bán nước giới thiệu về cửa hàng của chị, trước khi đi cô ấy còn dặn thêm nếu nhà nào trả bằng hoặc cao hơn thì cứ quay lại đấy nói với chị một câu....

    Khác với thái độ của chị lúc mới gặp, nét mặt của chị có vẻ thân thiện thông cảm hơn. Chị nói lúc nãy có một cậui cầm mấy tập giấy vào để hỏi bán nhưng chị từ chối, phần vì lượng giấy chuẩn bị để bán dịp khai giảng đầu năm đã chuẩn bị tạm đủ, phần thị thấy cậu ta ôm mấy tập giấy đi bán nhưng không đàng hoàng, cứ thu thu giấ giấu, hễ thấy khách vào mua nhà chị là sợ sệt nên chị nghĩ không khéo chôm chỉa ở trong chợ ra, thần sắc như người mất nghủ. Chị có trả giá như chị vẫn lấy vào và định mua nhưng sau nghĩ lại thôi, đỡ phiền hà rắc rối. Mình bèn nói: không phải đâu chị ạ, đó là thằng bạn cùng về với em đấy. Lúc nãy vừa xuống xe em mệt quá ngồi nghỉ, bảo nó đi dạo một vòng xem có ai hỏi mua thì bán bớt đi cho đỡ nặng, số còn lại thì mang về quê nhường lại cho các em ở nhà đi học, vì trong quê em huyện lẻ xa chợ nên khó mua lắm
    Vừa nói, em vừa giơ tay vẫy T, T lửng thửng đi vào, khệ nệ đặt ba lô vào góc nhà. Mình giới thiệu luôn hai đứa bọn em cùng học phổ thông với nhau ở quê, ra HN học đại học hai trường khác nhau, nhân dịp được nghỉ lễ 2-9 nên tranh thủ về nhà kết hợp mang một ít hàng mong kiếm thêm phí đi đường để đỡ cho gia đình. Nét măỵ chị chủ cửa hàng từ chỗ gần như vô cảm chuyển dần sang vẻ thân thiện và thán phục.

    Chị bảo: Thế à, giỏi nhỉ, mới ra học mà đã có suy nghĩ được như vậy thì giỏi quá, áng khâm phục quá. Chẳng bù cho thằng em nhà chị đang học năm thứ tư ở HN, nhà gần Ga tàu thuận lợi thế mà một năm nó chỉ về vài lần vào dịp nghỉ hè hoặc tết, đã chẳng giúp gì cho gia đình mà ngược lại hễ có người ra công tác ở HN là nó lại tìm cách nhắn tin để xin tiền của bố mẹ. Nhà chị cũng nghèo lắm chứ, buôn bán thì em biết đấy, đồng lãi thì thấp, có tý hàng nào bày bán thì người ta cứ nghĩ như hàng ăn trộm hoặc tham ô, móc ngoặc với nhân viên bán hàng nhà nước...(Xin nói thêm đẻ các bạn biết giai đoạn đó đang bao cấp nên tất cả các loại hàng hóa đều do hệ thông thương nghiệp phân phối).

    Nói rồi chị vào phía trong nhà, khi quay ra chị cầm hai cốc nước chè xanh đưa cho hai đứa. Mình cảm ơn chị và nói: bây giờ chắc chị đã hiểu và thông cảm cho bọn em, chị có thể mua giúp số giấy này để bọn em tranh thủ ra bến mua vé về chị nhé. Chị nói thực ra thì giấy cũng đã chuẩn bị đủ để bán, hơn nữa hễ cần thêm thì chạy ù vào chợ mang ra, bây giờ chị không đủ tiền để mua hết chổ giấy này được..

    Nghe câu nói này, một lần nữa mình và T lại choáng người, T tỏ vẻ càng thất vọng...


    (Còn nữa)
     
    Đang tải...


  2. Tom còi

    Tom còi Thành viên nổi tiếng

    Tham gia:
    19/5/2011
    Bài viết:
    4,791
    Đã được thích:
    1,121
    Điểm thành tích:
    823
    Ðề: Nghề buôn: Mồ hôi, nước mắt, nụ cười

    Mình mới thấy mồ hôi và ít nước mắt, chưa được thấy nụ cười. Buồn quá!
     
    hung soa thích bài này.
  3. hung soa

    hung soa Quạt điện ThaiLand

    Tham gia:
    31/3/2010
    Bài viết:
    2,440
    Đã được thích:
    1,371
    Điểm thành tích:
    913
    Ðề: Nghề buôn: Mồ hôi, nước mắt, nụ cười

    Tiến sĩ bỏ đam mê kỹ thuật đi buôn
    Từng giảng dạy tại Đại học Bách khoa Budapest (Hungary), công tác ở Viện Kỹ thuật quân sự, Tổng cục Điện tử Việt Nam..., Tiến sĩ Nguyễn Quang A rẽ cuộc đời sang một hướng khác: Đi làm "con buôn".

    Sinh năm 1946 tại Bắc Ninh, năm 1965 ông Nguyễn Quang A được đi học tại Hungary ngành vô tuyến điện, rồi làm luận án phó tiến sĩ và tiến sĩ cũng ở đó. Đã từng làm giáo sư Đại học Bách khoa Budapest - một trường có lịch sử hơn 200 năm ở Hungary; kinh qua các công việc ở Viện Kỹ thuật quân sự, Tổng cục Điện tử Việt Nam... ông rẽ cuộc đời sang một hướng khác. "Đi làm con buôn theo đúng nghĩa", ông nói vậy.
    Tiến sĩ Nguyễn Quang A. Tranh: Hoàng Tường

    - Ông rẽ ngang sang con đường đi buôn như thế nào?

    - Năm 1987, sau khi làm luận án tiến sĩ khoa học, về nước tôi được phân vào làm ở Tổng cục Điện tử Việt Nam. Nội bộ cơ quan bất ổn, đúng lúc đó có một anh bạn ở Sài Gòn rủ tôi làm một dự án về phần mềm tin học.

    Công việc cụ thể là hợp tác với một công ty ở bên Pháp để làm phần mềm thuê ngoài, công ty có tên là Genpacific. Chúng tôi có khoảng 25 người lập trình rất giỏi, đại bộ phận là người trước kia làm ở Viện Kỹ thuật quân sự. Chúng tôi cũng "thuê" một người làm phần mềm của Banque Nationale de Paris về Việt Nam để tập huấn những yêu cầu của khách hàng bên Pháp ra sao...

    Có thể nói 25 người này đều là những người rất giỏi và hiện đều là những người thành đạt. Thời gian đó, họ đã viết được những phần mềm phục vụ được những nhu cầu của khách hàng Pháp và châu Âu. Nhưng rất đáng tiếc, dự án đó thất bại hoàn toàn.

    - Nguyên nhân là gì?

    - Có thể nguyên nhân đầu tiên là chúng tôi hơi hão huyền và không lường trước được những khó khăn mà mình sẽ gặp phải. Làm thế nào để cung cấp dịch vụ đó cho bên Pháp, bằng cách nào, bằng phương tiện gì? Làm sao đưa được phần mềm và người sang để cài đặt?

    Để gọi một cú điện thoại sang Paris chúng tôi phải nhờ cô nhân viên bưu điện nối điện thoại, đợi có khi cả tiếng đồng hồ thì mới nói được nhưng với một chất lượng rất kém và giá "cắt cổ". Nếu như chúng tôi phát hiện ra những khó khăn ấy sớm thì đã không làm cái việc ấy và chuyển sang làm việc khác từ lâu rồi...

    - Sau khi dự án phần mềm thất bại, ông làm gì?

    - Khi dự án phần mềm bị thất bại, chúng tôi chuyển sang hướng làm phần cứng: sản xuất máy vi tính. Chúng tôi làm một dây chuyền lắp ráp máy vi tính với đầy đủ quy trình, thiết bị nhập từ Pháp về tại nhà máy điện tử Bình Hòa, với công suất 4.000 máy tính mỗi năm.

    Tất nhiên, lúc đó vẫn còn đang cấm vận, nên máy của chúng tôi làm ra được bán với giá rất đắt (khoảng 5.000-6.000 USD một chiếc) với cấu hình mà nói ra bây giờ thì nực cười: Bộ nhớ ổ đĩa là 8MB, RAM giỏi lắm là khoảng 256KB, tốc độ 8MHz. Bây giờ một máy tính thường thì các chỉ số ấy cũng phải cao gấp nghìn lần.

    - Hành trình trở thành "con buôn chuyên nghiệp" của ông phát triển ra sao?

    - Mới đầu chúng tôi cũng chỉ là lấy công làm lãi trong một hợp đồng tay ba. Hợp đồng đầu tiên tôi ký với khách hàng Liên Xô trị giá 2,7 triệu USD, nhưng theo hình thức: mình giao máy cho Liên Xô, Liên Xô giao phân bón cho Pháp, Pháp lại giao linh kiện cho mình làm... Đại khái là tay ba như thế.

    Nhưng cuối cùng do đang đổi mới, Liên Xô không thể giao phân bón cho Pháp được. Nhưng hợp đồng thì đã ký nên cuối cùng phía họ phải tìm cách bù bằng một hợp đồng khác: Không phải hàng đổi hàng nữa mà là trả tiền mặt, mở LC đàng hoàng. Thế là từ một anh làm gia công, chúng tôi trở thành một người chủ bán hàng thực sự. Giá trị hợp đồng lúc đó không còn là 2,7 triệu USD nữa mà chỉ còn gần 2 triệu USD, nhưng được trả bằng tiền mặt.

    - Ông từng thú nhận là trong lĩnh vực kinh doanh của mình cũng mắc những "tật" rất phổ biến do thiếu chuyên nghiệp: Hão huyền, "hoắng", thậm chí là ấu trĩ do quá tự tin... Vậy, trong cuộc sống thì sao?

    - Trong đời kinh doanh, tôi gặp nhiều thất bại, nhưng cũng học được rất nhiều từ đó. Tất nhiên sau mỗi lần thất bại là buồn, nhưng quan trọng là phải biết nhìn trước, nhìn sau và nhìn lại mình, hay nói cách khác là tự kiểm duyệt mình.

    Tôi cũng là người luôn may mắn vì luôn tìm thấy hướng đi mới trong chính sự thất bại. Trong cuộc sống, đôi khi ta phải biết trân trọng sự "hão huyền" hay "hoắng" mà mình có, bởi ở một góc độ nào đó nó thể hiện sự lãng mạn của tư duy. Không có sự lãng mạn thì cuộc sống sẽ vô cùng tẻ nhạt...

    - Ông từng nói rằng hiện ông là con người hoàn toàn tự do, kiên quyết bỏ hết công việc kinh doanh và chỉ làm những công việc mình thích... Vậy việc ông thích làm nhất hiện nay là gì?

    - Dịch sách. Dịch là để học và chia sẻ. Đó cũng là đam mê của tôi. Những cuốn sách tôi dịch khá kén bạn đọc nhưng tôi nghĩ nó sẽ có ảnh hưởng nhất định trong việc truyền tải kho tàng trí tuệ của nhân loại.

    Bản thân tôi cũng rất kén chọn khi dịch, có khi đọc đến hàng chục cuốn tôi mới chọn ra được một cuốn để dịch. Tất cả các sách tôi dịch đều có chung một chủ đề: Hệ phần mềm điều hành xã hội - làm thế nào để vận hành xã hội một cách hữu hiệu. Tôi gọi đó là tủ sách SOS2 (có nghĩa là hệ điều hành xã hội): chính sách, thể chế, những kinh nghiệm thất bại và thành công, các lý thuyết, những cách tổ chức sao cho xã hội vận hành suôn sẻ.

    Tiến sĩ Nguyễn Quang A từng là Chủ tịch Hội đồng quản trị Công ty cổ phần Máy tính -Truyền thông - Điều khiển (Công ty 3C). Ông cũng tham gia nhiều tổ chức xã hội như Phòng Thương mại và Công nghiệp Việt Nam, Hội tin học Việt Nam với vai trò chủ tịch nhiệm kỳ thứ 3 và từng là thành viên Hội đồng quản trị VPBank. Ông đã nghỉ hưu cách đây 6 năm.

    Ông Nguyễn Quang A là dịch giả của nhiều cuốn sách nổi tiếng như Thế giới phẳng, Bằng sức mạnh tư duy, Sự bí ẩn của tư bản, Sự khốn cùng của chủ nghĩa lịch sử, Xã hội mở và những kẻ thù của nó... Cuốn sách ông đang dịch là Why Nations Fail (Vì sao các quốc gia thất bại) của Daron Acemoglu và James A. Robinson.

    (Theo DNSG cuối tuần)
     
    Sửa lần cuối: 15/5/2012
    Tibill, namffpmeomaymun thích.
  4. hathanhxu

    hathanhxu Thành viên chính thức

    Tham gia:
    23/4/2012
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    28
    Điểm thành tích:
    28
    Ðề: Nghề buôn: Mồ hôi, nước mắt, nụ cười

    Lâu lâu mới vào thăm topic của bác. Em mới tập tành kinh doanh ol, hy vọng vào đay sẽ học hỏi được nhiều kinh nghiệm. Còn những trải nghiệm thì do em cũng mới nên chưa biết viết gì.
     
    hung soa thích bài này.
  5. Mebll

    Mebll

    Tham gia:
    14/7/2009
    Bài viết:
    16,137
    Đã được thích:
    5,451
    Điểm thành tích:
    3,063
    Ðề: Nghề buôn: Mồ hôi, nước mắt, nụ cười

    Cho cháu đánh dấu toppic tối về dỗi cháu nghiên cứu kỹ nhừng bài học kinh doanh của Chú.
    Cám ơn chú.
     
    hung soa thích bài này.
  6. mehah

    mehah Bánh Pía TÂN HUÊ VIÊN - đặc sản Sóc Trăng

    Tham gia:
    12/6/2008
    Bài viết:
    5,605
    Đã được thích:
    2,031
    Điểm thành tích:
    913
    Ðề: Nghề buôn: Mồ hôi, nước mắt, nụ cười

    Bác viết tiếp đi, em vẫn đang theo dõi mà.
     
  7. banh_beonamloc

    banh_beonamloc Thành viên mới

    Tham gia:
    6/4/2012
    Bài viết:
    46
    Đã được thích:
    18
    Điểm thành tích:
    8
    Ðề: Nghề buôn: Mồ hôi, nước mắt, nụ cười

    Mình cũng học được nhiều từ bài viết của bạn.......! thanks
     
    hung soa thích bài này.
  8. meomaymun

    meomaymun ffoods76

    Tham gia:
    27/11/2011
    Bài viết:
    291
    Đã được thích:
    120
    Điểm thành tích:
    43
    Ðề: Nghề buôn: Mồ hôi, nước mắt, nụ cười

    Em bổ sung chút ít về TS Nguyễn Quang A một anh hùng thất thời nhưng đến giờ giang hồ vẫn phải công nhận là một người có tầm nhìn vượt thời đại.TS Quang A lọ mọ Đông Âu, về nước với tham vọng thành một một tập đoàn khổng lồ trên nhiều lĩnh vực, từ công nghiệp, hóa chất đến ngân hàng. Hồi cực thịnh Ông đã sáng lập nên một hệ thống từ 3C công nghiệp, 3C hóa chất, tin học và cả đến những ngân hàng như VP Bank. Teck... Ông đi vượt thời đại nhưng không gặp thời. Ông có tầm nhìn xa nhưng thiếu độ tinh quái của một tay buôn sừng sỏ. Cơ nghiệp của Ông giờ đều do người khác tiếp quản, Ông quay về dịch sách và bàn luận thế sự.Ông được bình chọn là một trong 10 người có ảnh hưởng đến sự phát triển của Internet Việt Nam trong những năm qua.Những người cùng thời với Ông, có thể vốn kiến thức hàn lâm kém hơn, nhưng lăn lộn cuộc đời từng trải hơn, cũng quay sang thành lập một số ngân hàng. Lớp sáng lập viên đầu tiên của Ngân hàng Á Châu ACB, ngân hàng Đông Á, ngân hàng Sài gòn thương tín, đến giờ hầu hết đã là đại gia tiền ngoài nghìn tỷ. Họ đều bắt đầu trồng cái cây của mình hồi những năm 93, 94, đến năm 2000, cái cây đã ra trái ngọt. Từ số tiền vài trăm tỷ hồi những năm 2000 họ có, đến con số 1, 2 nghìn tỷ vào cuối năm 96, rốt cuộc chỉ vỏn vẹn có 6 năm,đến nay con số chục nghìn cũng ko phải là hiếm.
     
    Tibill, zinzin_knhung soa thích.
  9. nguyennga87

    nguyennga87 asakynguyen

    Tham gia:
    11/4/2012
    Bài viết:
    799
    Đã được thích:
    199
    Điểm thành tích:
    83
    Ðề: Nghề buôn: Mồ hôi, nước mắt, nụ cười

    nghe ngóng các bậc tiền bối truyền đạt kinh nghiệm kinh doanh, hoc hỏi để mở mang kiến thức thôi,học trước rồi đóng góp ý tưởng sau hy vọng mọi người không chê cười...:D
     
  10. nguyennga87

    nguyennga87 asakynguyen

    Tham gia:
    11/4/2012
    Bài viết:
    799
    Đã được thích:
    199
    Điểm thành tích:
    83
    Ðề: Re: Ðề: Nghề buôn: Mồ hôi, nước mắt, nụ cười

    hihi...mình cugnx đang định gọi là mẹ chứ...may quá..may quá
     
  11. Nhà Nông

    Nhà Nông Banned

    Tham gia:
    27/5/2012
    Bài viết:
    74
    Đã được thích:
    14
    Điểm thành tích:
    8
    Ðề: Nghề buôn: Mồ hôi, nước mắt, nụ cười

    Em chỉ buồn là các chị cứ bảo em là mẹ nó à mặc dù trong topic bán hàng của em ở chữ ký e nói em là nam rùi ;))
     
    hung soa thích bài này.
  12. hung soa

    hung soa Quạt điện ThaiLand

    Tham gia:
    31/3/2010
    Bài viết:
    2,440
    Đã được thích:
    1,371
    Điểm thành tích:
    913
    Ðề: Nghề buôn: Mồ hôi, nước mắt, nụ cười

    Nói đến KD mọi người thường hay nghĩ tới các mẹ, còn chuyện bia bọt thì mới để ý đến phái mạnh, chuyện thường ngày có gì phải phân vân cơ chứ. Nhiều người đang xin phép chuyển giới để thi Hoa Hậu đó sao?...??
     
    Sửa lần cuối: 3/7/2013
    zinzin_kn thích bài này.
  13. minhmeoc1

    minhmeoc1 Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    1/2/2010
    Bài viết:
    1,339
    Đã được thích:
    209
    Điểm thành tích:
    153
    Ðề: Nghề buôn: Mồ hôi, nước mắt, nụ cười

    đọc những gì mà Bác Hung soa (xin cho cháu gọi như thế vì cháu thuộc thế hệ 9x),thật sự rất lôi cuốn và cảm phục.
    Bố cháu hiện đang làm Công an huyện ĐĂK NÔNG (trc làm công an thị xã Cẩm Phả-QN), Mẹ làm ở phòng Xây dựng cho công ty Than (có tiếng ở QN).Cháu đi học đại học ,chỉ cần kê khai lý lịch như thế thôi là đủ để cho những đứa bạn cùng lớp xuýt xoa...Nhưng buồn cười là nhà cháu kinh tế lại chẳng khá khẩm gì mấy.
    Bố cháu làm công an Nhưng lại rất thích kinh doanh.Cháu nghe mọi người kể lại là vào năm 1990,bố cháu là số ít những người có xe ben và hầm lò ở Cp.Nhưng rồi sập lò,phải đền bù tiền người thiệt mạng,bố cháu lại ko quản lý được nên nghỉ chỉ chuyển sang chạy xe khách...Hồi cháu hình thành được kí ức thì trong tâm trí chỉ nhớ nhà cháu có xe khách 29 chỗ người.bố bắt mẹ nghỉ làm nhà nước,về phụ xe rồi bán gạo,nuôi lợn,nấu r***,cháu còn quá bé để biết tình hình kinh tế nhà cháu lúc bấy giờ thế nào,chỉ nhớ cả xóm có mỗi nhà cháu có tivi,tủ lạnh,máy giặt..(nhưng đều là hàng cũ,bố cháu mua lại ở đâu đó )...Khi cháu học lớp 4.mẹ cháu quay lại đi làm cho cty than.bố chau bán lại xe khách mà lúc đó chỉ còn là sắt vụn với giá 3 triệu đồng (ko hiểu sao con số này lại in đậm trong đầu cháu và cái ngày ấy cũng hiện lên rất rõ).Sau đấy bố cháu còn thuê cửa hàng ngoài đường ,rửa xe bán bóng bay v.v....Nhưng ko hiểu sao nhà cháu lúc ấy vẫn ko khá khẩm hơn vì tiền lương bố cháu đập hết vào nghề tay trái.tiền lương của mẹ cháu thì lo cho cả nhà...
    Năm 2000,nhà cháu ngoài căn nhà cấp 4 và khoảng sân S 200m2 ra thì chẳng còn gì...tivi vẫn còn nhưng tủ lạnh và máy giặt rủ nhau ra hàng sắt vụn lúc nào ko biết.Lúc ấy cháu học lớp 5,ý thức về kinh tế gia đình còn hạn hẹp.Nhưng vào 1 bữa tối cả nhà đang ngồi ăn,trên tivi kênh QN bỗng chèn vô và có thông tin cho các công nhân,nhân viên công ty than vay 20tr trả lại 5 năm (cháu ko nhớ lãi suất lúc bây giờ). Mẹ cháu quyết định vay tiền xây nhà vào năm đó...Đó là thời kì kinh tế nhà cháu vô cùng khó khắn,Mẹ cho chị gái sang ở nhà bà nội,còn cháu và mẹ lập 1 cái lán cạnh móng nhà đang xây để coi ...vì bố cháu ko tiện ở nhà thường xuyên,còn phải đi trực cách ngày).Mỗi lần phát sinh ra cái gì là nhà cháu lại vay mượn rối tinh lên.Người vay thì họ cũng lưỡng lự mãi mới cho vay...còn người mình ko vay sau nhà làm xong rồi thì lại to miệng là Tại sao lúc ấy ko cho vay?Cháu ở đấy,chứng kiến từ lúc nhà cũ bị phá vỡ cho đến lúc xây thành nhà tầng khang chang...mới thấy rõ cái NGHÈO nhà mình.Những hư danh mà người ta khoác lên cho mình thật ra là ngộ nhận...là để an ủi mình thôi...lúc ấy,nói thật.cháu chỉ mong bố cháu chỉ làm công nhân như những người quanh xóm cũng đc.Nhà đc vay 40tr có phải hay hơn 20tr ko?..Sau khi làm nhà xong.nhà cháu nợ tất cả...100tr .bố mẹ bắt đầu cày cuốc lên giả nợ.Đợt ấy,bố cháu xin vào trong Đăk Lăk (nay chia ra thành Đăk Nông) vì ''suất'' đi là được ăn lương 2 tháng,trong đấy 3 triệu,ngoài này vợ con được nhận 3 triệu ..cuộc sống gia đình cũng đỡ đi được 1 chút.Chị em cháu lúc bấy giờ đã ý thức rõ hoàn cảnh gia đình mình.Thật ko như người ngoài vẫn nghĩ.Bố cháu vốn tính cần cù,chăm chỉ.Lại ko ăn hối lộ hay uy hiếp ai như nghề nghiệp qui định...Vào trong ấy chống bạo loạn ,được đồng bào họ quí..Sau 2 năm hết nhiệm vụ được về,bố cháu là 1 trong 5 người cả nước được nhận bằng khen.Mọi người phấn khởi lắm,vì công an thị cũng xuống nhà,chủ chương rõ là cho bố cháu về đợt này sang làm công an kinh tế,hoặc công an giao thông hay công an ngoài biển...Nhưng ko ngờ bố cháu vì có chút hiểu lầm với cựu lãnh đạo công an thị trc...nên ko về mà tự ái vào trong đó luôn.Nhà cháu chưa kịp vui mừng sum họp thì bỗng chốc tan tành...bố mẹ có hiềm khích với nhau.những ai can ngăn bố cháu,bố cũng cự tuyệt hết...4 NĂM BỐ CHÁU VÀO ĐẤY KO GỌI ĐIỆN CHO 2 CHỊ EM ĐỂ HỎI HAN TÌNH HÌNH..cũng như ko gửi tiền ra nuôi gia đình. chị em cháu cũng giận và ghét bố lắm...Nhà kinh tế lúc ấy lại lâm vào khó khăn.nợ thì vơi đi nhưng vơi ít..vì tiền lương mẹ cháu có 3 tr đã phải nuôi 2 cái miệng đi học HN.(vì mẹ cháu tính tình hiền lành,lại làm xây dựng nên ko đi làm công trình hay buôn bán gì ngoài )mãi đến năm 2010 mẹ cháu mới phấn khởi thông báo là nhà giả hết nợ...NHƯNG XÂY NHÀ LÊN CÒN AI Ở ĐẤY.bố vào trong kia,2 chị em cháu cũng học và ở trên này...(thành ra cái nhà tự dưng làm cái nợ cho gia đình)
    có lẽ vì hoàn cảnh như thế mà trong cháu luôn có suy nghĩ mình phải làm Giàu...nhưng vốn bản tính hay thích tự do,làm gì cũng theo cảm hứng (cháu sinh năm canh ngọ) mà cháu đánh mất rất nhiều cơ hội cho bản thân.Xây móng rồi mà chán quá lại đập đi.
    cháu cũng thử rất nhiều công việc (có thể gọi là làm thêm) nhưng vì tính vốn dĩ ko có kỉ luật,lại ko có chí hướng rõ ràng mà bản thân đúc kết lại ko có nhiều kinh nghiệm cho lắm.
    Ngày mai cháu thi môn cuối cùng để kết thúc kì học (cháu đang theo học khoa du lịch trg đh văn hóa ),vậy mà vẫn ngồi đây theo dõi từng câu chuyện của bác kể.quả thật nó giúp cho cháu thêm tự tin để cố gắng thử sức với những kế hoạch tiếp theo của mình (dù câu chuyện của bác chỉ mới bắt đầu ^^).
    cảm ơn bác nhiều ạ.mong bác có thêm time để ngồi han huyên với chị em trong này ,giúp chị em phấn chấn trong thời kỳ khủng hoảng này
     
    Sửa lần cuối: 29/5/2012
  14. hung soa

    hung soa Quạt điện ThaiLand

    Tham gia:
    31/3/2010
    Bài viết:
    2,440
    Đã được thích:
    1,371
    Điểm thành tích:
    913
    Ðề: Nghề buôn: Mồ hôi, nước mắt, nụ cười

    Kinh nghiệm và bài học thứ nhất... đi làm thuê…


    Tay lạnh cóng, không lò sưởi, tôi vuốt lại mấy cái áo bày ở trên giá, đấy là mùa đông không về VN đầu tiên tôi xin đi làm thuê cho một cửa hàng bán quần áo rất to ngoài chợ. Tất nhiên, ngoài tôi ra còn có rất nhiều người làm như tôi ở đây. Cửa hàng to nên làm việc rất vất vả nhưng bù lại tầm quan sát của tôi sẽ tốt hơn nhiều. Ngoài tôi ra thì hầu hết mọi người đều về nhà chủ cửa hàng ngủ và sinh hoạt ở đó. Cũng cố gắng chăm chỉ như mọi người nhưng đôi lúc cái làn da mỏng tang như giấy quen được ủ ấm trong chăn êm, đệm ấm vẫn mang xu hướng lười biếng một chút.

    Tôi bắt đầu từ 13 giờ muộn hơn những người khác 5 - 6 tiếng và kết thúc lúc 6 giờ sớm hơn những người khác 2 – 3 tiếng. Thật chẳng thành công lắm cho 1 cô bé đi làm thuê lười biếng như tôi, nhưng bù lại là sự nhanh nhẹn, sự tự tin nhanh nhậy với khuôn mặt ưa nhìn nên cũng dễ dàng trong việc mua đi bán lại. Và cũng chính vì vậy nên bà chủ mới nhận làm nửa ngày như thế, và giao những công việc cao hơn như nhận hàng, phân chia hàng do tôi đảm nhận là phần nhiều.

    winter.jpgTôi không dám tỷ mỉ kể lại những khó khăn mình trải qua, vì như thế thật xấu hổ với những người cùng làm ở đó còn khó khăn hơn tôi. Họ còn bị chửi nặng nề rất nhiều. Nhưng chỉ biết rằng chân tay thì luôn hoạt động không ngừng nghỉ, và đừng nghĩ tới việc ngồi trong suốt cả ngày làm việc, trong khi đó cái lạnh đã làm tôi nhớ đến bây giờ,… Ban ngày cũng âm độ, và ban đêm thì thật kinh khủng. Tay chân cũng nhiều vết chai hơn, ngoài cái vết chai ở ngón giữa cầm bút thì còn nhiều chỗ khác nữa rồi, làn da thì cũng dày lên phần nào….nhưng kinh nghiệm để mở to mắt nhìn cuộc sống không qua lăng kính màu hồng thì đi theo suốt cuộc đời này để có chuyện còn kể nữa chứ.

    Lần này cũng không là lần thành công cho chính bản thân tôi khi một sự cố xảy ra, đó là một số tiền nhỏ bị mất và thật xui xẻo khi tôi lại là người nhận và phân chia hàng. Chỗ bị mất tiền tôi qua lại nhiều nhất. Mọi nghi ngờ đổ dồn lên tôi….mọi người phân tích cũng thật chí lý:

    "Đi làm thuê thì tiền đâu ra mà cái phong cách khoác trên người khác hẳn những người làm thuê. Mặc thì đồ hiệu, đồng hồ, đồ trang sức, điện thoại mọi thứ đều original"…v…v…

    Lúc đó mặt tôi nóng ran như tan chảy hết những ụ tuyết cao như núi ngoài kia để muốn xé vụn cái số tiền công tủi nhục kia khi bà chủ ném trước mặt tôi với câu mỉa mai:

    “Nếu lấy thì mày cứ bỏ ra, chứ số tiền đấy cũng chẳng là gì với tao “.



    Từ chính tui, những điều đã trải nghiệm!
     
    Sửa lần cuối: 7/6/2012
    Tibill thích bài này.
  15. hung soa

    hung soa Quạt điện ThaiLand

    Tham gia:
    31/3/2010
    Bài viết:
    2,440
    Đã được thích:
    1,371
    Điểm thành tích:
    913
    Ðề: Nghề buôn: Mồ hôi, nước mắt, nụ cười

    Với một vết roi in trên da con ngựa hoang bất trị như tôi thì niềm kiêu hãnh bây giờ là trên hết.... Tôi đứng dậy, phủi mông bước ra ngoài khi kịp quay lại nói một câu cũng đầy hàm ý:

    “Một nửa coi như bù vào số tiền cô bị mất, còn nửa kia là lãi để trả cho sự ăn cắp, ăn trộm mà cô nói. Số tiền đấy đối với cháu cũng chẳng là gì…”

    Chân bước nhanh ra khỏi cửa trong sự ngỡ ngàng và kinh ngạc của mọi người. Ngoài trời tuyết rơi từng hạt to, nước mắt tôi như đóng băng trên khóe mắt, nhưng chắc cũng tại không kìm được nên cứ thế chảy như trôi đi mọi tiếng gọi của mọi người đằng sau mình….8:08 PM trên đồng hồ mờ mờ... tôi nhớ nhà, nhớ bố mẹ.....nhớ.....

    Nhưng lần đó tôi đã sai rồi,

    vì với hành động như vậy thì cái mác tiểu thư trong sự sung sướng chưa thực sự bị xóa trên khuôn mặt của mình đã mang nó bao năm… Người mất thì có quyền nghi ngờ... còn tôi không lấy thì phải giải thích và bình tĩnh trong trường hợp đó để phân tích mọi vấn đề… nhưng không! Tôi đã sai…

    Từ chính tôi, những điều đã trải nghiệm!
    ST
     
    Sửa lần cuối: 7/6/2012
  16. hung soa

    hung soa Quạt điện ThaiLand

    Tham gia:
    31/3/2010
    Bài viết:
    2,440
    Đã được thích:
    1,371
    Điểm thành tích:
    913
    Ðề: Nghề buôn: Mồ hôi, nước mắt, nụ cười

    Câu truyện dù ngắn nhưng bài học của nó thì ko ngắn chút nào. Bạn là con nhà có điều kiện, bạn ko muốn ỷ lại vì điều đó như bao người đả làm, bạn quyết tâm đi làm thuê để chứng tỏ ý chí của mình, bạn đã nhận được sư ưu ái trong công việc (về time và công viêc). Điều ấy đã nói lên rằng bà chủ rất mến bạn.

    Trong cuôc sống luôn có những hiểu lầm đáng tiếc, điều quan trọng là ta phải biết cách vượt qua nó một cách thông minh nhất. Găp một sư hiểu lầm nho nhỏ, để rồi bản tính tiểu thư kia như có cơ hội trỗi dậy và có hành động thật gay gắt, trong khi đó mọi việc vẫn có thể giải quyêt một cách tốt hơn. Hãy ở lại và chứng tỏ cho mọi người thấy rằng mọi suy sét của họ là sai và hảy tìm cách để kẻ gian kia lộ diện đó mới là cao nhân.

    Trong công việc cũng như trong cuộc sống đôi khi phải biêt nhẫn nhịn (trong giới hạn cho phép), và phải biết từ bỏ cái tôi của mình thì mới có thể thành công.
    ST
     
    Sửa lần cuối: 30/10/2012
  17. hung soa

    hung soa Quạt điện ThaiLand

    Tham gia:
    31/3/2010
    Bài viết:
    2,440
    Đã được thích:
    1,371
    Điểm thành tích:
    913
    Ðề: Nghề buôn: Mồ hôi, nước mắt, nụ cười

    Bạn đừng trách quá khứ, đừng trách cái nghèo, cái khó, cái nhầm lẫn trong suy nghĩ của từng con người mà hãy cứ tôn trọng nó. Để vượt nghèo không khó đâu bạn ạ, cái khó là có dám suy nghĩ để vượt nghèo hay ko? Nếu 2 chị em bạn đang học ĐH thì kiếm thêm việc để có thể hỗ trợ kinh phí cho việc học cũng dễ thôi mà.

    Việc nữa cần thiết nhất là phải liên lạc lại với bố ở trong Nam. Nếu gọi bằng ĐT số này ko được thì gọi số khác, hoặc nhờ người thân bên bố gọi giúp để xem hiện tại hoàn cảnh bố như thế nào; và bàn với mẹ để bỏ qua những mặc cảm hiện tại.

    Bạn có thể nói rõ thêm đang học ở đâu, năm mấy và có thể làm được việc gì rồi mình sẽ giúp bạn định hướng lại.

     
    zinzin_kn thích bài này.
  18. namffp

    namffp Thành viên nổi tiếng

    Tham gia:
    3/8/2009
    Bài viết:
    4,295
    Đã được thích:
    564
    Điểm thành tích:
    823
    Ðề: Nghề buôn: Mồ hôi, nước mắt, nụ cười

    Điều này thật đúng không chỉ trong kinh doanh mà trong cả cuộc sống hàng ngày.
    Topic của chú thật ý nghĩa và một ngày gần đây cháu cũng xin được chia sẻ cùng chú và các bạn những "kinh nghiệm nghề buôn" với mồ hôi và nước mắt đúng nghĩa.
    Cảm ơn chú thật nhiều!
     
    Sửa lần cuối: 8/6/2012
    hung soa thích bài này.
  19. Urashop8x

    Urashop8x Thủ quỹ Urashop8x

    Tham gia:
    5/5/2012
    Bài viết:
    667
    Đã được thích:
    126
    Điểm thành tích:
    83
    Ðề: Nghề buôn: Mồ hôi, nước mắt, nụ cười

    đọc những bài học những trải nghiệm , khó khăn mà chú đã chia sẻ với mọi người cháu càng vững tin hơn trong làm ăn kinh doanh, cháu cũng xin kể chuyện bản thân chỉ là câu chuyện làm quà cho mọi người thôi ^^ cháu sinh năm 1989 lớn lên ở việt trì gia đình thì buôn bán gạo , những năm ở nhà thấy bố mẹ bán hàng rồi cũng thấy gia cảnh nhà mình nên cháu thực sự hiểu giá trị của đồng tiền , những năm ở nhà vác gạo với bổ cho bố đi giao , ở nhà bán hàng từ những năm còn học cấp 2 3 , ngồi ở nhà thì chỉ nghe anh chị hàng xóm về kể chuyện làm thêm dạy thêm phụ giúp gia đình cháu thấy ham lắm >Năm đầu xuống học bố mẹ cũng phải cho nhiều được nửa năm thì thấy ngại quá đấy là bản thân cháu thấy thế thôi , thấy đi học trên trường rồi về nhà học vẫn còn nhiều thì giờ quá mà chẳng làm gì thì phí quá , năm đấy cháu đi bán thẻ game , lúc đầu cháu mua 120k tiền thẻ , cháu và thằng bạn thân ở trên nhà, cháu với nó cùng đi học xa nhà nên 2 thằng đều nghĩ nếu chơi mà vẫn kiếm đc tiền đỡ phải xin thì tốt quá ..cháu ko biết mọi ng nghĩ sao về game nhưng bản thân cháu chỉ nghĩ làm gì cung đc ko quan trọng miễn là đồng tiền mình kiếm ra nó trong sạch trong đấy có mồ hôi, công sức của mình ,nếu coi nó là 1 nghành 1 nghề kinh doanh thì vẫn có thể làm đc , diễn đàn game thời điểm đấy là nơi cháu lăn lộn mua đi bán lại , mua từ những thứ nhỏ nhất , bán vời giá gấp 2 gấp 3 rồi bán thẻ game sau năm 3 đại cháu cũng tự mua cho mình đc 1 cái xe máy và 2 cái máy tính tính gia tiên tích cóp cũng đc tâm 30tr,rồi có ít vốn năm trươc cháu kd balolaptop phụ thêm tiền nhà từ lúc đấy ko fai? xin nữa cháu vui lắm , thời gian đầu nghe cháu nói là kinh doanh về game bố mẹ cháu nói nhiều lắm chỉ biết chơi thôi , cháu thì nghĩ giờ nói gì bm cũng ko tin , nên cứ làm , tin vào việc cháu làm là đúng đắn , vì vừa kinh doanh cháu vẫn giữ đc tốt việc học hành nhưng năm đấy thấy kết quả mang về ra trường với tấm bằng khá xe cộ máy tính bô mẹ ko fai? lo nữa ... Chán kd cháu ra trường xin đi học việc là đúng nghề mình học nửa năm theo học côg ty cũng chẳng có việc nên giờ quay lại nghề cũ cháu lại làm kinh doanh kiếm đồng ra đồng vào , giờ buôn bán khó khăn làm gì cũng khác với 2 năm truơc cháu với bạn gái mở shop bán mỹ phẩm dưới HN lúc đầu khó khăn cãi cọ hoài sau thi phải rút kn , cháu nhập hàng chỗ uy tín hơn , sp mang đến cho khách hàng và dịch vụ cũng tốt hơn , lấy đến công việc giờ cũng coi là tạm ổn , thu nhập cũng tốt dự định năm tới cháu muốn mở 1 cửa hàng to hơn ,vốn lớn hơn . và theo nghiệp kd nghiệp mà với cháu cháu cho là hợp nhất '' đây là câu chuyện của cháu .. đọc những lời chia sẻ của chú thực sự cháu thấy vững tin hơn trên con đường mà cháu đã chọn .. cuối cùng là chúc chú luôn luôn thành công trong việc kinh doanh !!
     
    hung soa thích bài này.
  20. hung soa

    hung soa Quạt điện ThaiLand

    Tham gia:
    31/3/2010
    Bài viết:
    2,440
    Đã được thích:
    1,371
    Điểm thành tích:
    913
    Ðề: Nghề buôn: Mồ hôi, nước mắt, nụ cười

    - Tất cả mọi hành vi trong cuộc sống đều được trả giá và phải trả giá.
    - Biết tôn trọng và quý trọng những cái mình đã có và đang có, so với nhiều người khác mình còn đỡ vất vả hơn nhiều, có như thế mới khẳng định được các thành quả của mình (ko tự ty). nhưng không được thỏa mãn dừng lại ở đó mà phải tìm cách học hỏi mọi người để làm có kết quả tốt hơn(ko tự phụ).
    Làm tốt công việc bất kỳ nghề gì cũng khó khăn, vất vả, phải đổ nhiều mồ hôi, công sức và trí tuệ thì mới đạt được,không phải chỉ là kinh doanh thời gian này đâu. Mỗi thời điểm, mỗi nơi có những cái khó khác nhau mà thôi
     
    Sửa lần cuối: 8/6/2012

Chia sẻ trang này