Những Blog hay của tuổi Teen

Thảo luận trong 'Các vấn đề giáo dục khác' bởi minh_nguyet1965, 20/3/2007.

  1. minh_nguyet1965

    minh_nguyet1965 Bắt đầu nổi tiếng

    Tham gia:
    15/12/2004
    Bài viết:
    2,194
    Đã được thích:
    189
    Điểm thành tích:
    153
    Hãy bắt đầu yêu một chú mèo

    Bây giờ nó đã là một con mèo trưởng thành. Thế nhưng khi lượm nó về, nó bé xíu, bé hơn cả ổ bánh mì.

    Và tôi nhớ, lần đầu tiên đó, mắt nó tròn xoe, người khép nép gọn trong lòng bàn tay của tôi. Đáng yêu làm sao!

    Con mèo con có nhiều đốm đen, nhỏ xíu thật tội nghiệp vì bị mất mẹ, hàng ngày, tôi phải đi mua sữa tươi về cho nó uống. Cắn một góc bịch sữa ra, người uống gần hết và để lại cho nó một phần nhỏ, hehe.Nó mút sữa như một đứa bé. Đi cắm trại, sợ rằng trong nhà không ai biết cách chăm sóc nó, tôi đã phải mang nó theo. Nó bé xíu xiu như một con chuột, và trở thành tâm điểm chú ý của lũ bạn yêu mèo cùng lớp. Lúc ấy tôi thấy tự hào vì mình đang bắt đầu biết quan tâm đến một sinh linh nhỏ bé.

    Rồi nó lớn thêm chút nữa, trong khi những con mèo khác còn bú sữa mẹ thì nó đã phải ăn đồ ăn. Nó đúng là một con mèo háu ăn, lúc nào cũng ăn cho căng phồng bụng rồi nằm thở ì ạch. Rồi nó bị đau bụng, tiêu chảy, bụng chướng lên. Tôi lo lắng, mất ngủ cả đêm cứ đi qua đi lại nhìn con mèo nằm oặt ra mà thấy thương nó vô cùng. Còn bây giờ, nhóc mèo đã lớn nhanh như thổi, lông mịn và mình đầy đặn.

    Khó có thể cắt nghĩa tại sao tôi có tình yêu dành cho lũ mèo nhiều như vậy, thế nhưng, điều chắc chắn là những người yêu quí động vật sẽ hiểu rằng, chăm sóc một con vật cưng, bạn sẽ biết trân trọng hơn tình yêu của những người xung quanh. Bạn sẽ thấy là ba mẹ yêu bạn, chăm sóc cho bạn từ bé đến lớn, lo lắng mất ngủ khi bạn bệnh...Tất cả điều đó, ba mẹ bạn chẳng tính toán, “thu lời” về bao giờ. Bạn sẽ biết được ý nghĩa của tình bạn, tình yêu. Khi bạn yêu quí ai đó, bạn luôn chăm sóc và muốn chia sẻ mọi cảm xúc với người đó và cũng chẳng cần người đó phải trả lại cho bạn y nguyên...Tôi nghĩ, nếu biết yêu thương những sinh linh bé nhỏ, một con vật nuôi chẳng hạn, tụi mình sẽ rèn được sự tinh tế và sống đầu cảm xúc trước những những gì tồn tại xung quanh đấy.Nào, hãy bắt đầu bằng việc yêu một...chú mèo xem sao.

    http://360.yahoo.com/ phuongthao1303
     

    Xem thêm các chủ đề tạo bởi minh_nguyet1965
    Đang tải...


  2. minh_nguyet1965

    minh_nguyet1965 Bắt đầu nổi tiếng

    Tham gia:
    15/12/2004
    Bài viết:
    2,194
    Đã được thích:
    189
    Điểm thành tích:
    153
    Xí được tiền

    Thật sự tui không ưa lượm của rơi ngoài đường. Chẳng lẽ đang đi xe vèo vèo, thấy cái điện thoại hay đồng hồ rớt, thắng két xe lại lấy. Không ổn, không ổn vì nhiều lí do. Thứ nhất: có thể sẽ có nhiều người thắng lại, vì không phải duy nhất một mình bạn thấy của rơi đó. Vậy là giành giựt và choảng nhau. Thứ hai: Có thể lúc bạn ngừng xe gấp lại, một cái xe lớn trườn tới, “hôn” bạn một cái. Thôi, ai ham của rơi thì cứ ham, tui đi một mạch thôi. Nhưng có một lần duy nhất tôi vớ được số tiền khổng lồ. Đó là năm tui 10 tuổi, nhặt được cả mấy nghìn đồng (khi đó tiền nghìn là lớn rồi). Chưa kịp mừng thì một người phụ nữ thấy tôi lấy được tiền, đon đả chạy tới: “Cháu ơi, cho cô xin lại tiền cô đã đánh rơi”. “Của cô à? Vậy cô có thể nhớ cô đánh rơi bao nhiêu tiền không?”, tôi nhanh trí đối đáp. Người phụ nữ ấy im bặt. Tôi cầm tiền chạy một mạch
    Nếu nhặt được số tiền lớn, bạn sẽ làm gì?

    về đưa cho mẹ. Cuối cùng mẹ cũng tìm được người đánh rơi để trả lại. Đó là một người phụ nữ nghèo, gom tiền gởi cho con trai đi học xa. Giờ, thỉnh thoảng thấy 500 đồng, 1.000 đồng hay 2.000 đồng, tôi cũng định mặc kệ. Nhưng rồi tôi nghĩ lại, thôi thì mình cứ nhặt lấy tiền này, cho những người ăn xin. Vậy là tốt đôi đàng, ai nhìn thì cứ nhìn, không ngại nữa. Mới đây nhất, trên đường về nhà, tôi lượm được bảy ngàn... Bảy ngàn ấy đã cho mấy người ăn xin hết rồi. Hôm nào tui lượm được tiền rớt nữa, thông báo cho bà con biết nghen...

    blog.360.yahoo.com/lunguyennguyenhoang
     
  3. minh_nguyet1965

    minh_nguyet1965 Bắt đầu nổi tiếng

    Tham gia:
    15/12/2004
    Bài viết:
    2,194
    Đã được thích:
    189
    Điểm thành tích:
    153
    Công thức của yêu thương


    Có một lần đứng ngắm mẹ tưới nước cho các chậu cây bên trên hồ cá , tớ hỏi mẹ , vì sao mỗi lần đến các chậu kiểng , mẹ lại phải vòng tay tránh mạng nhện trước , rồi mới bắt đầu hắt nước lên . Mẹ tớ bảo , phải làm thế để tránh tổn thương những con nhện . Tớ hơi ngạc nhiên , tớ cứ nghĩ những suy nghĩ như thế chỉ có ở trong đầu mỗi mình tớ thôi . Chợt nhớ đến một đoạn trong quyển sách mà tớ từng đọc , nhân vật chính sau khi hì hục kỳ cọ chùa chiền , quét sạch mạng nhện đi thì nhận được một câu trả lời của sư trụ trì rằng : "Nếu chịu khó nhìn nhận và suy nghĩ từ một góc độ khác , sẽ thấy kẻ bị quấy nhiễu không phải là chúng ta , mà là những con nhện". À vậy là có một bài học giản đơn mà tớ đã có may mắn học được từ bé . Tấm lòng nghĩ về người khác và một ít tinh tế trong cách nghĩ , cách đoán nhận tâm lí chính là công thức của yêu thương . Ai không có cái đó , người ta gọi là hời hợt . Tất nhiên , com nhện là ví dụ , tớ không bảo mọi người đi thương yêu con nhện đâu nhé . Riêng những ai hời hợt với những chuyện thương tâm đập vào mắt hằng ngày , người ta gọi là vô tâm .
    Nhìn thấy và biết đến là một việc , nếm rải và thấu hiểu là một việc khác . Đi từ biết đến hiểu là cả một chặng đường rất dài . Thương yêu có lẻ chỉ là một phương tiện để trưởng thành .Tớ không muốn ý thức của mình chỉ dừng lại ở chữ biết . Tớ không muốn lòng thương yêu của tớ chỉ dừng lại ở chổ rung cảm và xót xa . Mọi người cũng vậy nhé

    http://blog,360.yahoo.com/hbkun89
     
  4. minh_nguyet1965

    minh_nguyet1965 Bắt đầu nổi tiếng

    Tham gia:
    15/12/2004
    Bài viết:
    2,194
    Đã được thích:
    189
    Điểm thành tích:
    153
    Quà nào tặng mẹ?

    Thêm lần nữa trong đời mình, những ngày này tôi lại tặng hoa cho bạn gái, cô giáo… còn mẹ, quà trong ngày 8-3, có bao giờ có trong khái niệm chờ đợi của mẹ?
    Một bông hoa hay cả bó hoa tặng mẹ trong ngày mọi người gọi là NGÀY CỦA MẸ? Thực sự con không có gì tặng mẹ ngày trong ngày 8/3 cả. Năm ngoái cũng không, năm kia nữa cũng không nốt, năm… từ lâu rồi càng không!
    Trên phố xá, những cửa hàng lưu niệm dọc các con đường nhộn nhịp mua sắm quà và hoa. NGÀY CỦA MẸ đến thật rồi! Mẹ có biết nó đến hay không?

    NGÀY CỦA MẸ năm nay con cũng không có quà tặng mẹ, không có quà gì cho mẹ cả, mẹ có giận hờn hay trách con không?
    Con biết mẹ không bao giờ nghĩ tới NGÀY CỦA MẸ như mọi người phụ nữ bình dị khác sẽ nghĩ - ngày họ được yêu chiều, được tặng quà tặng hoa. Mẹ cũng có quyền, theo con, mẹ có rất nhiều quyền để nghĩ về điều đó nhưng mẹ không nghĩ tới,và mẹ càng không nghĩ tới đứa con xa quê chưa một lần mua quà tặng mẹ trong cái ngày ấy - NGÀY CỦA MẸ, đơn giản bởi mẹ là mẹ của con!

    Con nhớ mẹ! Mẹ thương yêu con và các anh chị con, các em con hơn bất kì ai trên đời này. Mẹ nuôi chúng con lớn lên và dạy cho chúng con làm người, mẹ khổ cả cuộc đời mình mà chúng con chưa có một ngày đền đáp. Chúng con người ở xa, người học hành, người sinh sống làm ăn khó khăn, mỗi người mỗi vẻ, lớn thật rồi mà ai dường như cũng đang là nỗi lo mỗi ngày của mẹ… Mẹ hơn người phụ nữ nào khác trên đời này để con có thể tặng mẹ dù chỉ một bông hoa, một món quà rất nhỏ trong NGÀY CỦA MẸ. Thế nhưng như mọi lần khác vậy, con chỉ gọi điện về cho mẹ, hỏi thăm dăm ba câu, hoa không, quà không và rất nhiều lần không cả lời chúc mẹ nhân một ngày nào đó!

    Hồi chúng con còn nhỏ, nhà ta ở quê nghèo lắm, mẹ vừa đi dạy, vừa phải lam lũ ruộng đồng lại còn có lúc phải làm để nuôi một tới sáu đứa con. NGÀY CỦA MẸ nào mấy ai biết tới, mà biết, nó cũng chỉ là ở đâu trên báo, đài vậy. Và con biết, những ngày đó, khi mẹ còn đứng lớp dạy học trò mình, mẹ cũng có hoa, có quà của bọn trẻ như chúng con tặng cô mình. Còn có khi nào, có bao giờ mẹ nhận được quà ở chúng con đâu! Nó trở thành như một thứ thói quen, một nếp sống gia đình.

    Có lẽ, nhiều người trên thế giới này đang đi mua hoa, sắm quà để tặng mẹ mình trong NGÀY CỦA MẸ! Còn tôi, con trai của mẹ biết chắc NGÀY CỦA MẸ năm nay tôi cũng chẳng có quà gì tặng mẹ!

    Những ngày như ngày 8/3, 20/10 ở chỗ con sống người ta chào đón ồn ào nhộn nhịp lắm. Nhiều sinh viên trong những ngày này xúng xính chung tiền lại để góp vốn đi buôn hoa kiếm tiền thêm mẹ ạ. Các bạn bán rất đắt hàng, người người mua cho cô giáo, cho bạn gái, cho người yêu và cũng có nhiều người ở đây mua hoa cho vợ, cho con gái, cho mẹ của họ. Hoa và quà cho ngày mà nhiều người cho rằng NGÀY CỦA MẸ.

    Còn mẹ, trong những ngày này tất bật lo cho hai đứa con đi học xa quê, lo chăm hai đứa cháu bố mẹ đi làm xa gửi nhờ bà trông hộ, lo ruộng lúa đang thì bón thúc, rồi lại đàn lợn, bầy gà, vườn rau, mấy gốc hoa em Chiêm trồng phải chăm phải tưới… trăm thứ lo chỉ mình mẹ chèo chống mẹ làm gì có tâm trí đâu nghĩ đến có một ngày 8/3 người ta ồn ào chào đón? Cũng chưa bao giờ trong cuộc đời mẹ nghĩ tới nó như ngày của mình. Nó bình thường đến, bình thường đi như mọi ngày khác nặng nề mọi nỗi âu lo.
    Quà nào cho mẹ? Anh con, em con và con, ngày 8/3 tới cũng chỉ vậy, gọi điện về hỏi thăm mẹ dăm ba câu rồi lại vội chào trong nghèn nghẹn nhớ thương. Có lúc con gọi về, mẹ còn bảo có gì thì nói nhanh nhanh lên kẻo tốn tiền. Mẹ là thế!
    Mẹ chưa bao giờ nghĩ tới quà nào cho mẹ. Quà trong NGÀY CỦA MẸ, có bao giờ có trong khái niệm chờ đợi của mẹ? Con biết mẹ muốn chúng con điều gì, con biết nếu chúng con tặng quà trong NGÀY CỦA MẸ mẹ có thể rất vui, không phải vì trong ngày ấy mẹ nhận được quà mà trong ngày ấy mẹ thấy và biết chúng con cùng nhau gửi thương gửi yêu về bên mẹ.

    Thêm lần nữa trong đời mình, những ngày này con lại nháo nhác tặng hoa cho đứa bạn gái thân, tặng hoa cho cô giáo…nhưng vẫn chỉ gọi điện về nói mấy câu thăm hỏi với mẹ. Ngày mai xa hơn, khi con lớn lên, con có thể kiếm được quà nào đó và tặng mẹ trong NGÀY CỦA MẸ thì con biết, với mẹ ngày mai ấy, quà của mẹ cũng chỉ là con.
    Có những lúc như lúc này, con viết cái gì đó và mong mẹ hiểu về con trai của mẹ. Có những bài thơ, điều suy nghĩ về mẹ, con chỉ viết rồi đọc, đọc rồi đưa bạn bè xem mà cũng chưa bao giờ đủ cả mạnh dạn để nói cùng mẹ được! Con yêu mẹ!

    (Blog Lê Cao)
     
  5. minh_nguyet1965

    minh_nguyet1965 Bắt đầu nổi tiếng

    Tham gia:
    15/12/2004
    Bài viết:
    2,194
    Đã được thích:
    189
    Điểm thành tích:
    153
    Nếu được làm...tôi sẽ...

    Nếu được làm một tháng trong năm, tôi sẽ là tháng mười hai - ấm áp bên gia đình trong cái lạnh se sắt cuối năm và đón chào một ngày sinh nhật.
    Nếu được làm một ngày trong tuần, tôi sẽ là Thứ Sáu. Làm việc hết mình để được ngủ vùi trong mệt mỏi nhưng thảnh thơi.

    Nếu được làm một đồ vật, tôi sẽ là chuông gió – âm thầm cất giữ mọi cỗi cằn của thời gian, đợi một cơn gió thoáng qua sẽ cất lên những tiếng reo lạ lùng trong trẻo.

    Nếu phải là một tội lỗi, tôi sẽ chọn Nói dối. Bởi đôi khi ẩn sau nó là những sự ngạc nhiên vô cùng.

    Nếu được làm một chất lỏng, tôi sẽ là nước mắt – của nỗi buồn và... của niềm vui.

    Nếu được làm một thứ đồ, tôi sẽ là khăn len quàng cổ. Rất gần môi và gần trái tim.

    Nếu được làm một loài hoa, tôi sẽ là hoa bưởi – hoa bưởi của mẹ, của bà.

    Nếu được làm một mùa trong năm, tôi sẽ là mùa Thu. Vì một người Hà Nội.

    Nếu được làm một màu sắc, tôi sẽ là màu thiên thanh. Tôi và anh vẫn đang cùng ngắm một màu trời xanh như thế.

    Nếu được làm một âm thanh, tôi sẽ là tiếng dế - âm thanh gợi cả tuổi thơ về.

    Nếu được làm một nguyên tố, tôi sẽ là Oxy – chỉ có oxy, và chẳng vì điều gì cả.

    Nếu được làm một từ, tôi sẽ là Sleep. Giấc ngủ xoa dịu mọi nhọc nhằn và gìn giữ những giấc mơ sâu thẳm trong tâm hồn.

    Nếu được làm một con số, tôi sẽ là số 11 – đôi khi hai người không bao giờ có thể hòa làm một, nhưng sẽ mãi mãi ở bên cạnh nhau chăm sóc, yêu thương.

    Nếu được làm một thứ nhạc cụ, tôi sẽ là sáo – trong trẻo và yên bình.

    Còn nếu được làm một nơi nào đó, tôi sẽ là biển. Vì một cánh buồm nào đó đã ra khơi...

    Theo Blog Long Nhi
     
  6. minh_nguyet1965

    minh_nguyet1965 Bắt đầu nổi tiếng

    Tham gia:
    15/12/2004
    Bài viết:
    2,194
    Đã được thích:
    189
    Điểm thành tích:
    153
    Một ánh mắt, hai bàn tay và ba cuộc đời

    Tôi đã từng được đọc một câu chuyện về một người mẹ hỏi con mình phần nào trên cơ thể con người là quan trọng nhất. Sau một thời gian dài cậu bé mới được mẹ lý giải và chiêm nghiệm rằng:: Bờ vai là quang trọng nhất vì đó là nơi để người thân của ta có thể gục vào và khóc mỗi khi buồn.


    Đó là một câu chuyện xúc động về sự cần thiết phải sẻ chia những vui buồn cho nhau trong cuộc sống. Riêng tôi, nếu ai hỏi tôi câu đó, tôi sẽ có ngay câu trả lời với những lý lẽ và dẫn chứng cho riêng mình. Theo tôi cái quan trọng nhất đó là: Ánh mắt đầy trìu mến và biết nói của mẹ cùng đôi bàn tay cương nghị, rắn rỏi nhưng đầy tình yêu thương của bố. Đó là những hình ảnh sống động trong tôi về những hy sinh, tình cảm bao la vô bờ bến của cha mẹ dành cho con cái mình.

    Mọi người có thể tưởng tượng cuộc sống thiếu thốn, khó khăn và đói khổ của thời kì trước, trong và ngay sau bao cấp lúc bấy giờ lương giáo viên của trường quân giới lúc đó chẳng thấm vào đâu, bố tôi lại là bộ đội đóng quân cách nhà hơn 100Km. Nhờ sự đảm đang, tháo vát mẹ đã xoay sở kết hợp tăng gia sản xuất. Không ngại khổ thức khuya dậy sớm, đôi mắt như không cần phải nghỉ, mẹ luôn lo chăm sóc cho đàn gà đàn lợn nhà tôi lớn nhanh để bữa ăn của anh em tôi có thêm chất.

    Khi thời kì sau bao cấp đi vào ổn định cũng là lúc anh em tôi bắt đầu lớn và cần quan tâm hơn nữa. Lúc đó, bố tôi may mắn xin được về gần nhà hơn trước. Vào đúng thời điểm bấy giờ, nhà trường có chế độ “về hưu non” cho các cán bộ trong trường, bố đã động viên và mẹ chấp nhận rút lui trên con đường sự nghiệp để về tổ ấm chăm sóc ba anh em tôi và cũng để đứng sau mỗi thành công của bố. Tất nhiên bố tôi đã không để mẹ thất vọng.

    Từ tuổi thơ cho đến giờ khi đã lớn lên, bố luôn là thần tượng sống duy nhất trong tôi về người đàn ông hoàn hảo,tuyệt vời. Hình ảnh đôi bàn tay bố vẫn luôn đau đáu hiển hiện trước mắt tôi như một đòn bẩy hối thúc, động viên tôi phải biết cố gắng hơn nữa trong học tập và giờ là trong công việc để không phụ lòng mong mỏi của bố mẹ.

    Mặc dù cơ quan cách nhà 18Km nhưng bố tôi vẫn cố gắng sáng đi tối về suốt hơn 20 năm nay. Mùa hè, bố mặc áo cộc, tay trái đeo đồng hồ. Ánh nắng mặt trời gay gắt không tha cho những chỗ không được bảo vệ đó. Vậy nên trên tay bố từ khuỷu trở lên trắng, còn dưới cánh tay thì đen nhẻm và chỉ trắng độc chỗ đeo đồng hồ. Mỗi lần nhìn thấy cái “đồng hồ da” của bố trong tôi không khỏi ngẹn ngào thương xót cho những nhọc nhằn bố phải trải qua. Mùa đông, mưa phùn gió bấc như càng dữ dội hơn ngạo nghễ thách thức sự chịu đựng của con người. Chúng tôi ào ra đón bố đi làm về, bố dựng xe máy xuống, việc đầu tiên là hơ đôi bàn tay xuống cái ống xả xe máy lúc hẵng còn đang nóng ran nhằm làm tan bớt cái giác lạnh đang ngự trị trên đôi bàn tay rét mướt của bố rồi dắt xe vào nhà và trò chuyện cùng chúng tôi.

    Tôi đã khóc, khóc thật nhiều, thương bố và tôi từng nghĩ rằng: Để bố phải buồn thôi cũng là một cái tội rất lớn!

    Tình thương, lòng biết ơn sâu sắc của tôi với bố cùng hình ảnh đôi bàn tay vẫn mãi đọng lại trong trái tim tôi ngày một nhiều hơn. Cũng chính đôi bàn tay từng chống đỡ với biết bao mùa mưa nắng, từng phải chao đảo vì những những vất vả trong cuộc sống đó đã từng ôm tôi vào lòng cho tôi cảm nhận sự ấm áp của tình cha, cảm giác được quan tâm chia sẻ và thấy rằng mình là một người quan trọng bởi bố hay nói với chúng tôi rằng: “Con là một phần ba gia tài của bố mẹ đấy”. Trước mỗi kì thi đặc biệt hay bắt đầu một việc gì bố luôn cầm chặt tay tôi để gọn trong đôi bàn tay sương gió, rắn rỏi của mình và dặn, chỉ một câu thôi nhưng với tôi nó như một bảo bối luôn được gì giữ trọn vẹn trong tim mình: “Chúc con lên đường bình an - Luôn luôn chân cứng đá mềm”.

    Bố tôi vốn kiệm lời, nói ít nhưng làm nhiều. Bố lúc nào cũng điềm tĩnh, suy tư trong im lặng. Sự im lặng của bố như ngầm đồng tình với tất cả những gì mà mẹ đã dạy cho chúng tôi.
    Giao diện Blog Mèo con

    Tôi nhớ có một lần chính tôi gặp phải những bất công trắc trở trong công việc, trong cuộc sống và tôi chán nản. Lúc đó, tưởng chừng tôi có thể buông xuôi mọi việc, giơ cờ trắng và buông súng đầu hàng trước số phận…

    Nhưng rồi ngay lập tức, mẹ lên đường vượt gần 100 cây số đến bên tôi và an ủi động viên kịp lúc. Ánh mắt mẹ như giục giã, thôi thúc và từng lời nói của mẹ không bao giờ tôi có thể quên: “Con ơi hãy cố gắng lên. Con đã cố hết sức đâu mà nói rằng không thể vượt qua con đường phía trước? Còn rất nhiều hoa hồng và thảm đỏ đang chờ con, đừng vì một hòn sỏi nhỏ chắn đường mà đã vội rẽ ngay sang lối khác thế. Hãy khóc nếu con muốn nhưng đừng bỏ cuộc! Can đảm lên con”.

    Nghe lời mẹ và tôi đã tìm thấy “Hoa hồng và thảm đỏ” cho cuộc sống của mình. Lời mẹ dạy như một chân lý theo tôi suốt quãng đời trẻ thơ cho đến lúc dấn thân vào xã hội.

    Chúng tôi lớn lên thoát li khỏi gia đình, bước chân vào xã hội với bao bộn bề lo toan, đã dành được một số thành tích nhất định để làm quà cho bố mẹ mỗi dịp về thăm nhà. Mỗi ngày anh em chúng tôi lớn lên đều ghi nhận dấu ấn nhọc nhằn của bố và sự hi sinh đến thầm lặng của mẹ. Mỗi bước đi của chúng tôi luôn có ánh mắt trìu mến đầy yêu thương của mẹ dõi theo.

    Bố mẹ luôn mang đến cho chúng tôi những bài học những sự chỉ bảo cần thiết và đúng lúc.

    Một ánh mắt, hai bàn tay và thế là ba cuộc đời của anh em tôi được vun đắp dựng xây. Sắp đến kỉ niệm ba mươi năm ngày cưới bố mẹ, tôi dành bài viết này như một món quà tinh thần gửi đến bố mẹ. Chúng con yêu bố mẹ!

    Blog Mèo con Alerts’s
     
  7. minh_nguyet1965

    minh_nguyet1965 Bắt đầu nổi tiếng

    Tham gia:
    15/12/2004
    Bài viết:
    2,194
    Đã được thích:
    189
    Điểm thành tích:
    153
    Một ngày nào đó

    Một ngày nào đó khi con lớn lên , con sẽ tha hồ "8" điện thoại liên tục , online hàng giờ , chơi game thâu đêm suốt sáng .Khi ấy , mẹ sẽ không lo tính toán sao tiền nong tháng này tăng quá cao , sẽ không lo con mê chơi quên học .

    Một ngày nào đó , khi con lơn lên , con sẽ thong dong cùng bạn bè bát phố , xem phim , xem ca nhạc vào bữa tối mà không phải canh đúng 7h30 là có mặt ở nhà , không phải ăn cầm chừng để chừa bụng ăn cơm .Mẹ sẽ không hỏi con những câu hỏi như : đi đâu ? Với ai ? làm gì ? phải không mẹ ?

    Một ngày nào đó khi con lớn lên , con sẽ giữ chìa khóa phòng con .Con có thể tha về hàng đống thứ linh tinh kỳ quái .Mẹ không phải thu dọn " bãi chiến trường " phòng con để rồi kêu ca " chừng nào mày mới lớn lên cho mẹ nhờ " .
    Một ngày nào đó , khi con lơn lên con sẽ có việc làm , sẽ mua nhà đẹp , sẽ sắm sửa những thiết bị kỹ thuật số hiện đại , sẽ đi du lịch nhiều nơi , quen biết nhiều người .Và mẹ sẽ không ở trong ngôi nha 2chật chội từ " thuở nào không biết nữa ".
    Một ngày nào đó , khi con lớn lên lớn đến nỗi con được như mẹ bây giờ .Con có những đứa con của con va 2yêu thương chúng . Mẹ sẽ không còn bảo con vụng về vì con đã biết lo cho những đứa con của mình .

    Một ngày nào đó , mọi việc bây giờ sẽ khác hẳn .Thế nhưng , chỉ có một điều dù cho +1 , +2 , +3....+n ngày đi nữa , khi con lớn lên , sẽ vẫn có một điều bất biến , đó là tình yêu của mẹ con mình , phải không mẹ ?

    Http://Blog.360.yahoo.com / irisy_ivy
     

Chia sẻ trang này