Tôi chuyển nhà đến nơi ở mới không bao lâu, cứ mỗi ngày vào lúc trời gần sáng ở lầu trên vang ra tiếng đóng cửa rất mạnh, và kế tiếp là âm thanh của một tràng tiếng chân bước đi ting ting tang tang. Những ngày kế tiếp, tiếng đóng cửa cũng đúng giờ ấy vang lên khiến tôi không sao chịu nổi, chẳng lẽ phải lên lầu để tranh luận. Mẹ tôi khuyên: - “Chúng ta mới chuyển đến. Con làm như vậy, có thể hơi thiếu suy nghĩ và dễ làm mất lòng hàng xóm". Tôi suy nghĩ hoài và hỏi ý kiến mẹ: - “Vậy thì chúng ta đi tìm trưởng dân phố, thử xin cô ấy giúp được không?” Mẹ tôi đồng ý. Cô trưởng dân phố nghe chúng tôi trình bày xong thì khuyên nhủ và an ủi tôi rằng: - “Chị cố gắng chịu đựng tiếng đóng cửa của gia đình bất hạnh đó một thời gian. Nửa năm trước, người cha bị tai nạn xe qua đời; người mẹ bị ung thư, nằm dài trên giường không đi lại được. Tôi đoán, tiếng đóng cửa đó là của đứa con. Nghĩ lại cũng thật đáng thương, xin chị khoan dung cho!”. Đúng vậy, cậu ta khoảng 16,17 tuổi, trông thật thông minh. Tôi tự nhủ: “Phải cố chịu đựng thôi”. Mấy ngày sau tiếng đóng cửa vẫn cứ như vậy, và rốt cuộc, tôi đành lên gõ cửa căn hộ nọ. Cậu bé đó ra mở cửa, hốt hoảng run cầm cập, xin lỗi tôi: - “ Dì! Cháu xin lỗi. Sau này, cháu sẽ ráng cẩn thận...” Tối hôm sau, tôi vừa thiu thiu an giấc thì tiếng đóng cửa quen thuộc đó lại vang lên đập mạnh vào tai nghe chát chúa. Mẹ tôi an ủi: - “Nhẫn đi con, có lẽ thằng bé đã thành thói quen. Từ từ rồi nó sẽ sửa đổi.” Mấy ngày kế tiếp, đúng như lời mẹ nói, tiếng đóng cửa đó biến mất. Tôi nằm trên dường nín thở lắng tai nghe, tiếng chân cũng nhỏ đi nhiều, bước đi nhè nhẹ xem ra rất cẩn thận. “Mẹ! Mẹ nói thật đúng!” Tôi vừa dứt lời, hai mắt mẹ tôi bỗng nhiên ngấn lệ. Bà ngẹn ngào nói: - “Mẹ thằng bé trên lầu đã ra đi rồi. Mấy ngày qua, thằng bé ban ngày đi học, ban đêm đến quán ăn chạy bàn. Nó đi làm thêm để kiếm tiền chạy chữa cho mẹ, nhưng rồi bà ấy vẫn mất... ” Một tối nọ, bất ngờ tôi gặp cậu bé ấy ở cầu thang của dãy lầu. Nó cúi thấp đầu đau buồn bước đến gần tôi, nói: - “Dì! Chắc dì bị mất ngủ nhiều, mấy ngày trước, cháu làm ảnh hưởng giấc ngủ của dì, thật là có lỗi”. - Một lát sau, cậu bé nói như run lên: - “Tiếng đóng cửa mạnh như vậy là do cháu cố ý. Mẹ cháu mỗi ngày một yếu, nói không được, khả năng nghe kém dần, cháu đóng cửa mạnh là muốn để mẹ biết được con mình đã về mà yên tâm đi vào giấc ngủ. Sau này, sẽ không còn nữa đâu...”. Cậu bé nói gì?! Tôi như không nghe được nữa. Lệ từ hai khóe mắt tôi cứ tuôn trào ra...
Ðề: đứa con hiếu thảo Câu chuyện kết thúc bất ngờ và thật cảm động. Cậu bé có hoàn cảnh thật đáng thương, nhưng hiếu thảo và nghị lực.
Ðề: đứa con hiếu thảo chẳng bh ta có thể nhìn hết sự việc bằng những đánh giá ban đầu , chỉ thời gian dần dần mới có thể biết
Ðề: đứa con hiếu thảo đọc xong câu cuối nghẹ ngào khi mà mình vừa đọc vừa nghe bài hát gặp mẹ trong mơ, xúc động
Ðề: đứa con hiếu thảo Đau khổ sẽ tạo nên con người ta khô khan hơn, co mình hơn. Hoặc là sẽ bùng nổ hơn,..... giống như mình vậy
Ðề: đứa con hiếu thảo thật là cảm động, đọc câu chuyện này lại nhớ hôm đi ăn kfc ở cầu giấy, có 2 vợ chồng nhà này cùng đứa con và 1 người giúp việc vào ăn bố mẹ thì cứ ipad rồi iphone vào mạng ầm ầm con thì giao cho người giúp việc ăn uống đứa con thì gảnh ăn không chịu ăn cái gì mẹ chị giúp việc gọi ra bố mẹ thì ko quan tâm cứ lướt mạng đọc báo... thế là đồ ăn đó lại bỏ, nghĩ mà so sánh thấy nó khập khễnh quá trời.
Ðề: đứa con hiếu thảo 1 câu chuyện buồn quá. Cũng may mà bà mẹ nhân vật tôi biết ý và lịch sự nên ko xảy ra việc mắng mỏ cậu bé. haiz., Có lẽ đây cũng là 1 cách cư xử giữa tập thể
Ðề: đứa con hiếu thảo đọc đến cuối chuyện em mới vỡ lẽ vì sao cậu con trai lại làm ồn như thế. người mẹ có nhắm mắt cũng yên lòng, vì đã có một người con hiếu thảo như vậy (u)
Ðề: đứa con hiếu thảo Thực sự cảm động, em đã lớn và bố mẹ cũng cao tuổi rồi, lại nhiều bệnh. Nhiều khi cứ nghĩ đến bố mẹ mà rớt nước mắt.
Ðề: đứa con hiếu thảo cậu bé có hoàn cảnh đáng thương quá ... Nhưng hiếu thảo và đầy nghị lực! Kết thúc cảm động quá!
Ðề: đứa con hiếu thảo Mới bước vào đọc e ko hề nghĩ rằng sẽ có kết cục như vậy. Cầu mong cho bố mẹ cậu ấy đc siêu thoát và phù hộ cho cậu ấy. Lạy chúa(u)!!
Ðề: đứa con hiếu thảo nh khi ngay đến cả ng lớn m cũng nh ng ko có đầy nghị lực và lòng hiếu thảo như cậu bé
Ðề: đứa con hiếu thảo Truyện này hay quá nhỉ, em có khi nào cũng phải in ra rồi hum nào đọc cho nhóc con nhà em đi ngủ mấy được. Căn bản nàng ta đi ngủ là cứ vòi mẹ đọc truyện cho rồi mới ngủ thôi. Đúng là kết thúc quá bất ngờ.