Nhiều khi chỉ là những chuyện nhỏ, nhưng cuộc chiến giữa hai người phụ nữ "mẹ chồng nàng dâu" trong cùng một nhà là cuộc chiến mà thằng đàn ông khổ nhất. Bố mất khi anh chưa lấy vợ nên khi các chị theo chồng, còn mình anh sống chung với mẹ. Quen cảnh một mẹ một con được con trai quan tâm, chăm sóc nên khi anh cưới vợ về, mẹ anh tự dưng thấy tình cảm bị san sẻ, thậm chí bị “bỏ rơi” nên sinh ra tủi thân. Từ hồi mới yêu đã thế… Ngay từ hồi đang yêu nhau, mỗi lần anh đưa người yêu về nhà, mẹ đã “tỏ thái độ”. Lần đầu anh đưa chị về ra mắt, bà hỏi bạn gái của con trai: “Nhà cháu ở cách nhà bác bao xa?”. Nghĩ là sự quan tâm và xã giao bình thường, chị vô tư: “Nhà cháu đến đây cũng phải đến 15 km bác ạ”. Tưởng thế là thôi, ai dè, lần thứ hai đến, vừa hỏi thăm được mấy câu, “mẹ chồng tương lai” lại “quan tâm”: “Nhà cháu ở xa quá nhỉ? Từ nhà cháu đến đây đi mất bao nhiêu lâu?”. Chị hơi ngạc nhiên nhưng thật thà: “Anh ấy chở cháu bằng xe máy đi khoảng hơn nửa tiếng bác ạ!”. Lần thứ ba, trước khi chị xin phép ra về, “mẹ chồng” “thắc mắc”: “Lúc nãy anh chở con đến đây, bây giờ anh lại chở con về à?”. Chị ngơ ngác, ngập ngừng: “Vâng…”, trong bụng không khỏi băn khoăn: “Không lẽ mình tự gọi xe về?”. Đến lần thứ tư, đúng lúc anh giục chị đến nhà một người bạn thì mẹ anh “đề xuất” với con trai: “Con chở mẹ đến nhà dì, mẹ rủ dì đến chơi nhà người bạn hàng xóm cũ”! Anh khó xử, đành thoái thác mẹ với lý do đã hẹn mấy người bạn, lúc khác rỗi rãi anh sẽ chở bà đi chơi hoặc anh gọi taxi chở mẹ đi ngay hôm nay cũng được. Mẹ anh không nói gì, nhưng khi anh cầm chìa khóa xe, bà vớt vát: “Con ơi, con phơi hộ mẹ chậu quần áo này đã, dây phơi cao quá, mà hôm nay mẹ bị đau lưng không với được”! Minh họa: DAD Anh chị về một nhà, nhiều khi bà vẫn làm mình làm mẩy. Hôm nào anh muốn vào bếp giúp vợ thì phải dấm dúi như “buôn bạc giả”, “rình” bà đi vắng hoặc bà về phòng riêng mới dám làm để “khuất mắt trông coi”. Có lần anh lỡ tay làm vỡ một cái bát, hôm sau bà phát hiện ra, cằn nhằn con dâu “vụng về”, “thủ phạm” liền đứng ra “thú tội”. Nào ngờ bà nổi xung lên, mát mẻ: “À, anh hùng cứu mỹ nhân cơ đấy! Quýt làm nhưng cam lại phải chịu! Khéo thật”! Thế rồi bà đùng đùng lên gác, lát sau dậm dép bành bạch đi xuống, giơ cao tờ tiền mệnh giá 500.000 đồng hôm trước con dâu biếu bà, đập bẹt xuống bàn: “Tôi trả lại anh chị, từ rày trở đi, tôi không dám nhận gì của anh chị đâu! Tôi cũng không dám đụng đến vợ ngọc vợ ngà của anh nữa đâu!”. Chị cũng dồn ứ cục tức lên cổ, về phòng riêng tuyên bố: “Từ rày trở đi, em cũng không dám biếu bà đồ gì nữa đâu! Em cũng chẳng dám động chạm đến mẹ vàng, mẹ bạc của anh nữa!”. Anh bỏ xuống phòng khách, xem ti vi đến tận đêm. Lấy nhau rồi, mẹ hờn kiểu khác Mẹ bị đục thủy tinh thể, nằng nặc đòi phải thay thủy tinh thể loại đắt tiền nhất và phải tiểu phẫu ở Viện Mắt Trung ương chứ không ở bệnh viện nào khác, dù bảo hiểm của bà ở một bệnh viện gần nhà. Nhưng trước “ý chí sắt đá” của mẹ, anh đành phải chiều bà. Hai vợ chồng thay nhau nghỉ việc cơ quan mấy ngày, đợi đợi, chờ chờ, hết xếp sổ y bạ, làm thủ tục đến “hộ tống” bà vào phòng mổ. Ra khỏi phòng mổ, bà rên rẩm: “Đau lắm các con ơi! Mẹ chẳng nhìn thấy gì cả! Hai con đỡ hai bên mẹ mới nhìn thấy đường đi”. Vợ anh ghé sát tai chồng: “Mẹ còn một mắt bên kia vẫn nhìn được cơ mà. Những bệnh nhân khác còn tự đi được một mình có sao đâu? Có ai kêu ca đau đớn gì đâu?”. Anh im lặng, không nói gì! Về nhà đến cả chục ngày, bà vẫn đóng vai “bệnh nhân người Anh”, cả ngày nằm trên giường “dưỡng bệnh”. Ở trong nhà bà vẫn đeo kính râm từ sáng đến tối, đến bữa cả nhà gọi lên mời xuống bà mới lết quết lê dép vào bàn ăn, không ngớt kêu đau, kêu xót. Một tuần sau mổ, anh đưa bà đến viện kiểm tra lại, bác sĩ nói rất ổn, có thể yên tâm sinh hoạt bình thường, anh yên trí nhận lời đến ăn mừng đầy tháng con trai một người bạn. Ở nhà còn nồi thịt kho từ buổi trưa và vại dưa muối sẵn dành cho bà dùng bữa tối, hai vợ chồng thảnh thơi đón nhau ở cơ quan đến thẳng nhà bạn. Đang phấn khởi chúc tụng, điện thoại của anh réo rắt. Bà gọi về nấu cơm cho bà ăn tối, bà không ăn đồ khô, đồ nguội từ buổi trưa được! Hai vợ chồng nán lại một lúc rồi đành cáo về sớm. Vừa về đến nhà, bà té tát: “Nhà có người bệnh, anh chị đi đâu thì đi một người thôi, còn một người phải ở nhà mà lo cơm nước chứ”. Vợ anh dỗi, về phòng riêng, anh phải năn nỉ gãy lưỡi chị mới đi đặt nồi cơm, chứ nếu anh vào bếp thay vợ thì nhà cửa lại ồn ã lên mất. Nhân tiện chuyện này, chị nhắc lại chuyện năm ngoái, mẹ đẻ chị nằm viện mấy ngày. Trong kho có cái quạt nhỏ để bụi trắng lên, trước đây mẹ chồng dùng nhưng từ khi anh lắp cho bà cái điều hòa, bà cất quạt đi. Chị nói với anh định mang đến bệnh viện cho mẹ đẻ mượn mấy hôm vì quạt này nhỏ, để trên giường bệnh vừa vặn, không bị vướng. Mẹ chồng nghe thấy vậy, tối đến lôi cái quạt từ trong kho ra, lau trong lau ngoài, nói bâng quơ: “Cái quạt này trông thế còn tốt chán! Dùng cố cho đỡ lãng phí, điều hòa bật nhiều tốn điện lắm!”. Hôm nọ chị chốt một câu: “Mợ anh kể với em rằng, mẹ bảo anh nghe lời vợ như nghe sấm truyền. Giá như vợ nó có nói cá sấu biết bay thì nó cũng gật đầu mà công nhận, đúng là cá sấu biết bay thật!”. Anh chỉ biết thở hắt ra ngao ngán! Bùi Thúy Hạnh Nguồn: Tin tức
Ðề: Mẹ và vợ Xã em đc cái công bằng, mẹ chồng mà sai là cũng ko bênh, trong khi vợ sai cũng mắng luôn hi
Ðề: Mẹ và vợ Như này thì cũng hay, nhà lúc nào cũng có tiếng nói. Ít hơn là kiểu trước mặt ngọt nhạt Sau rồi con dâu trở thành sát nhân trong mắt họ hàng làng xóm
Ðề: Mẹ và vợ lấy chống nếu có điều kiện ra ở riêng thì tốt nhất! Thi thoảng về thăm ông bà thôi còn được! Chứ nhiều khi nhìn chồng đứng giữa mẹ chồng và vợ cũng tội nghiệp
“Cải tạo” chồng lười Chuyện chồng phó thác việc nhà cho vợ không phải là hiếm. Nhưng làm sao để cải tạo chồng lười là một câu hỏi lớn. “Em đi vắng chưa đầy hai ngày mà bố con anh để bát đũa, xoong nồi, quần áo chất đống trong nhà tắm, bốc mùi lên. Tháng sau em đi công tác 1 tuần chắc mọi thứ ngập ra tận ngõ...”. “Mấy việc vặt đó là của phụ nữ, anh làm sao được. Thế nên bố con anh không muốn em vắng nhà dù chỉ một lúc”. Đó là mẩu đối thoại của vợ chồng Vân sau 2 ngày chị có việc phải về quê gấp. Trên thực tế không ít gia đình giống hoàn cảnh của Vân. Vô số nguyên nhân Vợ chồng Vân (Long Thành, Đồng Nai) đều là công chức nhà nước, làm việc cùng cơ quan. Chồng chị là một cán bộ năng nổ, nhiệt tình, năm nào cũng được cấp trên biểu dương, khen ngợi. Dường như anh trở thành mẫu người lý tưởng khiến nhiều đồng nghiệp tỏ ra ghen tị với Vân vì có được một ông chồng giỏi giang, chịu khó. Thế nhưng chị chẳng hề vui bởi “ở trong chăn mới biết chăn có rận”. Minh họa: DAD Nếu như công việc cơ quan Nam tích cực bao nhiêu thì về nhà anh lại lười bấy nhiêu. Mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều một mình vợ cáng đáng. Từ nấu cơm, rửa bát, giặt đồ, lau dọn nhà cửa đến đưa, đón con đi học… tất tật đều là “việc của đàn bà” nên chồng chị phó mặc cho vợ xoay xở. Những lúc ở nhà, Nam chỉ chơi game, xem phim, đọc báo hoặc cùng lắm là chơi đùa với các con đôi chút. Có lần Vân nhờ chồng cắm hộ nồi cơm, loay hoay mãi anh mới làm xong nhưng tối đó cả nhà phải ăn mì tôm vì… cơm bị sống. Từ đó chị chẳng nhờ chồng giúp mà tự nhủ, thà mình làm cố còn hơn. Giờ nhìn “bãi chiến trường” ngổn ngang trong nhà tắm, chị Vân thở dài khi nghĩ đến chuyến công tác dài ngày sắp tới: đành phải xin nghỉ chứ đi rồi việc nhà bừa bộn biết lấy ai lo. Tương tự, chị Phương (Thủ Đức, TP.HCM) cũng hay phàn nàn: Việc nhà sao nhiều thế, làm suốt ngày chẳng lúc nào ngơi tay! Thời mới cưới, chồng chị cũng hay chia sẻ việc nhà với vợ nhưng lúc đó lại quá chiều chồng nên chị Phương “ôm” hết. Lâu dần thành quen, anh chồng chịu khó ngày nào bỗng dưng lười, chẳng giúp gì vợ bởi anh cho rằng “mấy việc nhỏ, chỉ cần vợ làm là đủ”. Anh tự cho mình cái quyền xả hơi, thư giãn trong khi vợ trần thân bếp núc, quét dọn… bất kể chị đi làm về sớm hay muộn cũng đều phải tự lo. Thấy vậy nhiều người thân góp ý nhưng chị chỉ cười: “Mình làm quen rồi, ráng một chút có sao đâu”. Còn chị Tâm (Tam Phước, Biên Hòa) lại tối ngày vất vả, hết việc ở công ty lại đến một núi việc nhà. Chồng chị tên Dũng, vốn là con nhà khá giả, được nuông chiều từ bé nên chẳng biết đến nỗi cực nhọc của “những việc không tên”. Dũng luôn có suy nghĩ, nam nhi đại trượng phu phải lo việc lớn chứ lo mấy việc vặt vãnh trong nhà sẽ làm cùn chí đàn ông! Nghĩ vậy nên Dũng thản nhiên phó thác việc nhà cho vợ. Làm sao “cải tạo” ? Câu trả lời trước hết từ chính người phụ nữ. Sự lười biếng của chồng có một phần trách nhiệm ở người vợ. Để giúp chồng “ngoan” hơn trước hết 2 người phải thống nhất với nhau không phân biệt việc của vợ hay việc của chồng, chỉ cần có thể làm và có thời gian thì cùng nhau làm cho nhanh chóng. Mặt khác, người vợ nên lựa chọn những lúc phù hợp để nhẹ nhàng giải thích cho chồng hiểu công việc ngày nay của phụ nữ không chỉ là quanh quẩn ở trong bếp, mà còn mở rộng ra ngoài xã hội. Chị em rất cần có thời gian nghỉ ngơi, giao tiếp với bạn bè, đồng nghiệp nên chồng phải tạo điều kiện cho vợ bằng cách “chia lửa” với vợ để giảm bớt gánh nặng việc nhà. Đồng thời, hãy khéo léo tạo cho chồng thói quen giúp vợ việc nhà từ những công việc nhỏ nhất, dễ làm, lâu dần sẽ đảm đang được nhiều việc khác. Chớ nản lòng, buông tay hoặc ôm đồm, gắt gỏng sẽ làm chồng tự ái, ỉ lại, lười càng lười thêm. Thật ra việc nhà không hề vặt vãnh mà trái lại nó rất mất thời gian và tốn nhiều công sức. Không ít gia đình đã rạn nứt hạnh phúc chỉ bởi ông chồng vô tâm, phó mặc vợ tề gia nội trợ, tạo nên khoảng cách vô hình, thiếu gần gũi. Dù chỉ làm một chút thôi cũng là sự động viên mang lại niềm vui, hạnh phúc ngọt ngào cho vợ bởi cảm giác được yêu thương, sẻ chia, thông cảm. Điều này tưởng chừng rất nhỏ nhưng “cái được” chẳng nhỏ chút nào! Hương Phúc Nguồn: Tin tức
Ðề: Mẹ và vợ chuyện xung đột mẹ chồng con dâu là không tránh khỏi, chỉ có người đàn ông đứng giữa công bằng, khéo léo và tinh ý sẽ giúp cải thiện mối quan hệ giữa hai người đàn bà của cuộc đời. nhưng có mẹ chồng thế này thì khổ quá, có đk thì dọn ra ở riêng cho đỡ
Ðề: Mẹ và vợ hihi. một đời người hai đời trẻ mà. khéo có khi sau này già mình còn không được thế ấy chứ