Ðề: Re: Ðề: Tầng 9: Mậu Ngọ năm 2012 Èo bạn Thoa tỏ tình với xã thế này á? Đúng là 1 cặp lãng mạn gặp nhau .
Ðề: Tầng 9: Mậu Ngọ năm 2012 "Bữa tối tại nhà hàng ly hôn".....tôi đọc bao lần rồi, copy lại cho các bà đọc: ---- Bữa cơm tối ở Nhà hàng Ly Hôn Anh cưới chị được 10 năm. Giữa hai vợ chồng không còn xúc cảm và hứng thú. Anh ngày càng cảm thấy đối với vợ hầu như chỉ còn là trình tự và nghĩa vụ. Anh bắt đầu thấy ngán. Nhất là khi đơn vị vừa nhận về một người phụ nữ trẻ hết sức sôi nổi và cuồng nhiệt bám lấy anh. Anh chợt có cảm giác cô ta là mùa xuân thứ hai của anh. Sau nhiều đêm suy nghĩ, anh quyết định ly dị vợ. Chị dường như đã trơ lỳ, bình thản, đồng ý đòi hỏi của anh. Thủ tục tiến hành rất thuận lợi. Sau khi ra khỏi cửa, anh chị đã trở thành cá nhân độc lập và tự do. Không hiểu sao, anh bỗng thấy trống trải vô cùng, anh nhìn chị nói: “Trời tối rồi, hay là đi ăn cơm đã”. Chị nhìn anh nói: “Vâng. Em nghe nói gần đây vừa khai trương Nhà hàng Ly Hôn, chuyên phục vụ bữa ăn cuối cùng cho các cặp vợ chồng ly dị. Chúng mình đến đấy đi?” Anh gật đầu. Hai người, một trước một sau lặng lẽ đi vào Nhà hàng Ly Hôn. Anh chị vừa yên vị trong phòng VIP, cô phục vụ đã bước vào nói: “Anh chị dùng gì ạ?” Anh nhìn chị nói: “Em gọi đi.” Chị lắc đầu: “Em ít khi ăn nhà hàng, không quen gọi món, anh gọi đi.” “Xin lỗi, nhà hàng chúng tôi quy định, bữa này do vợ gọi món hàng ngày người chồng thích ăn nhất, và chồng gọi món người vợ thích ăn nhất. Đấy là món “Ký ức cuối cùng.” “Thôi được”, chị hất món tóc xõa trước mặt ra sau, nói: “Gà luộc chấm gia vị nước chanh, đậu phụ rán chấm nước mắm nguyên chất rắc hành thái nhỏ, chân giò luộc chấm mắm tôm, rau cải thảo luộc.” “Anh gọi gì ạ?” Cô phục vụ nhìn anh. Anh sững người. Lấy nhau 10 năm, anh thật sự không biết vợ anh thích ăn món gì. Anh há hốc mồm, ngồi thừ ra đấy. “Những món này đủ rồi, đều là món chúng tôi thích nhất.” Chị vội chữa thẹn cho anh. Cô phục vụ cười: “Thực tình mà nói, đến nhà hàng chúng tôi ăn bữa cơm cuối cùng, các anh các chị đều không thể nuốt trôi. Hay là anh chị đừng dùng món “Ký ức cuối cùng” nữa, hãy dùng bữa tối nhà hàng đặc biệt làm cho vợ chồng ly hôn: Đồ uống ướp lạnh. Những người đến đây, không có ai từ chối sự lựa chọn này.” Anh chị gật đầu: “Được.” Chốc lát, cô phục vụ mang đến hai suất đồ uống ướp lạnh. Trong hai suất có một suất xanh lơ, toàn đá đập vụn; một suất đỏ tươi, còn đang bốc khói. “Bữa tối này gọi là “một nửa ngọn lửa, một nửa nước biển”. Mời anh chị thưởng thức.” Cô phục vụ nói xong lui ra. Trong phòng ăn im lặng như tờ, anh chị ngồi đối diện, nhưng không biết nói gì với nhau. “Cộc cộc cộc!” Có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Cô phục vụ đi vào, tay bưng chiếc khay có một bông hồng đỏ tươi, nói: “Anh còn nhớ cảnh tặng hoa cho chị đây không? Bây giờ, khi mọi việc đã kết thúc, không còn là vợ chồng, nhưng là bạn. Bạn bè gặp nhau vui vẻ rồi chia tay, anh tặng chị bông hồng cuối cùng đi.” Chị rùng mình, trước mắt hiện ra cảnh anh tặng hoa chị 10 năm về trước. Hồi đó, anh chị vừa đến thành phố xa lạ này, hai bàn tay trắng, bắt đầu xây tổ ấm từ số không. Ban ngày, anh chị đi tìm việc làm, ban đêm chị ra hè phố bán quần áo. Anh vào nhà hàng rửa bát. Nửa đêm mới về đến gian nhà thuê chưa đầy 10 mét vuông. Đời sống khổ cực, nhưng anh chị thấy vui, thấy hạnh phúc. Tết Valentin đầu tiên ở thành phố này, anh mua tặng chị bông hồng đầu tiên, nước mắt chị chảy dài trên má vì sung sướng quá. 10 năm rồi, cuộc đời đã giàu lên, thế mà anh chị lại chia tay nhau. Càng nghĩ, chị càng tủi, hai mắt ngấn lệ, xua tay nói: “Thôi, thôi, khỏi cần.” Anh cũng nhớ lại 10 năm qua. Và sực nhớ 5 năm nay, anh không mua hoa tặng chị. Anh vội vẫy tay, nói: “Không, phải tặng.” Cô phục vụ cầm bông hồng lên, “xoèn xoẹt” một cái, bẻ làm đôi, ném vào cốc của anh chị, mỗi người một nửa. Bông hồng tức khắc hòa tan trong cốc. “Đây là bông hồng nhà hàng làm bằng gạo nếp, cũng là món ăn thứ ba gửi anh chị. Mời anh chị thưởng thức. Còn cần gì nữa, anh chị cứ gọi tôi”. Nói xong, cô quay người ra khỏi phòng. “Em... anh...” Anh nắm lấy tay chị, nói không nên lời. Chị rút mạnh bàn tay. Không rút nổi, bèn để yên. Anh chị im lặng nhìn nhau, vẫn không nói nên lời. “Phụt!” Đèn điện tắt ngấm, trong phòng tối om. Bên ngoài vang lên tiếng chuông báo động đổ dồn, có mùi cháy khét lẹt bay vào. “Chuyện gì thế?” Anh chị vội đứng lên. “Nhà hàng cháy rồi, mọi người ra ngoài mau, mau lên!” Bên ngoài có người kêu thét lên. “Anh!” Chị ép vào người anh, “em sợ!” “Đừng sợ!” Anh ôm chặt lấy chị, “Em đừng sợ, có anh ở bên cạnh. Chúng mình chạy ra ngoài đi.” Ngoài phòng, đèn điện sáng trưng, mọi vật như cũ, không có chuyện gì xảy ra. Cô phục vụ nói: “Xin lỗi anh chị, đây là món “Sự lựa chọn từ đáy lòng” của nhà hàng gửi tới anh chị.” Anh chị trở về phòng ăn, ánh sáng chan hòa. Anh cầm tay chị nói: “Vừa nãy là sự lựa chọn từ đáy lòng của chúng mình thật. Anh cảm thấy chúng mình không thể sống thiếu nhau, ngày mai chúng mình đi đăng ký lại!” Chị cắn môi: “Anh nói thật lòng đấy chứ?” “Thật! Anh hiểu rồi.” Cô ơi, cho thanh toán. Cô phục vụ đi vào, đưa cho anh chị mỗi người một tấm phiếu màu hồng rất đẹp nói: “Đây là phiếu thanh toán của anh chị, cũng là món quà của nhà hàng gửi tặng anh chị, gọi là “Phiếu thanh toán vĩnh viễn”, mong anh chị cất giữ mãi mãi.” Anh nhìn phiếu, mắt đỏ hoe. “Anh làm sao thế?” Chị lo lắng hỏi. Anh đưa phiếu thanh toán của mình cho chị, nói: “Anh có lỗi với em, mong em tha thứ.” Chị cầm tấm phiếu đọc: “Một gia đình ấm cúng, hai bàn tay làm lụng, ba canh ngồi chờ anh về, bốn mùa dặn anh giữ gìn sức khỏe, năm tháng săn sóc anh chí tình, sáu mươi mẹ già vui vẻ, bảy ngày trong tuần nuôi dạy con cái, tám phương giữ gìn uy tín của anh, chín giờ thường xuống bếp làm món anh khoái khẩu, mười năm hao tổn tuổi xuân. Vì ai... Đó là vợ anh”. “Anh vất vả thật đấy. Mấy năm qua em thờ ơ với anh quá.” Chị đưa phiếu thanh toán của mình cho anh xem. Anh mở ra đọc: “Một mình gánh vác trách nhiệm, hai vai nặng trĩu cơ đồ, ba canh cặm cụi bên bàn, tứ thời chạy ngược chạy xuôi, vinh nhục biết chia sẻ cùng ai, bể dâu khắc sâu đuôi mắt, nghĩa vụ đối với gia tộc, gập ghềnh chông gai con đường công danh, là người phàm tục làm sao mười phân vẹn mười. Lúc nào cũng tận tình với vợ con... Đấy là chồng em”. Anh chị ôm chầm lấy nhau, oà lên khóc thành tiếng.
Ðề: Re: Ðề: Tầng 9: Mậu Ngọ năm 2012 @Mẹ Chuột: Thì nhà tôi suýt tan đàn xẻ nghé mà, nhưng vì còn yêu mà lại yêu nhiều nên tôi cố, cố, cố và quyết tâm, thế nên hồi đấy tâm trạng thế nào là cứ viết ra như thế, nấn ná mãi tôi mới dúi vào tay lão chồng đấy. Chồng khô như ngói, chả tình cảm lãng mạn bao giờ mà đọc mấy câu thơ thẩn đấy cũng thấy xúc động, hihi @Tinh dầu: Bà tỉ tê xã về cái điện thoại rồi dúi vào tay lão í thơ đấy, hehe, chắc lão ngã chổng kềnh nhỉ Lại nhắc tới công an, nếu cách đây gần chục năm mà thành thì tôi cũng làm vợ công an đấy ạ nhưng vì anh í là bên điều tra tội phạm, tôi lo nên tôi lắc đầu.
Ðề: Tầng 9: Mậu Ngọ năm 2012 Bà mặt trời bé con ơi, lâu rồi mới đọc một truyên ngắn hay như vậy, thư giãn quá. Dù cái món cuối cùng tớ thấy chưa đạt lắm nhưng truyện hay và đáng phải suy nghĩ
Ðề: Tầng 9: Mậu Ngọ năm 2012 Cố lên Bà nhé, hồi đầu tôi nuôi con vất vả quá, chồng không chia sẻ, thằng nhà tôi khó nuôi bị trào ngược, tôi nghỉ không lương ở nhà nuôi con đến 7 tháng, stress rất nhiều. Hai vợ chồng cãi nhau liên miên, thậm chí còn đánh nhau nữa đấy, tôi cũng manh nha ý tưởng ly dị, nhưng nhìn con, nó bé quá chưa biết đến gọi tiếng Ba, tôi lại nghĩ lại. Có con rồi, tình cảm vợ chồng tôi thấy phai nhạt đi ít nhiều, nhất là với những ông chồng không biết chia sẻ. Ông ý đang bắt tôi đẻ đứa nữa mà tôi chưa dám đây, một nách 2 đứa không biết tôi kham nổi không ](*,)
Ðề: Tầng 9: Mậu Ngọ năm 2012 Bác Hồ người là niềm tin thiết tha nhất...Có Bác là có tất cả, không có Bác là không có gì
Ðề: Tầng 9: Mậu Ngọ năm 2012 Nhớ Bác quá Bác ơi... Lát rủ con gái ra Lăng mới được, nhà mình hôm nay có tổ chức sinh nhật Bác không nhỉ?
Ðề: Tầng 9: Mậu Ngọ năm 2012 Cảm ơn các bạn nhà ngựa đã chia sẻ nỗi niềm cùng tôi- nhà ngựa là nơi bình yên mỗi khi tôi tìm về. Thời gian này tôi cố làm gọn CV và đang tìm hướng giải quyết cho chuyện của mình vì TL con em chúng ta mà. @Thoa nguyen: cho tôi mượn bản quyền bài thơ cuối để sử dụng khi cần nhé, hic tôi ko bit làm thơ nhưng sẽ viết thư. Chúc nhà ngựa một ngày mới tươi vui, ngập tràn tiếng cười hạnh phúc nhé.
Ðề: Tầng 9: Mậu Ngọ năm 2012 Ừ Bác Hồ là niềm tin và kim chỉ nam cho mọi đường đi mụ nhỉ. Hôm nay tui vẫn phải đi làm, tuy ko dự SN Bác nhưng Bác luôn ở trong tim và...mong Bác luôn ở bên tôi và mọi người khi cần nhé...hi..hi
Ðề: Tầng 9: Mậu Ngọ năm 2012 Hãy viết tâm thư P ạ. Tớ hồi trước toàn nhịn và im lặng....rồi chẳng đâu vào đâu, mình thì ấm ức phình bụng, người ta thì không có hiểu cho. Thế rồi suy nghĩ mãi tớ đã viết thư, rất dài và tâm huyết. Hiệu quả bất ngờ, hóa ra người ta vô tâm nên không bao giờ để ý đến cảm xúc của mình. Sau lần đó, tớ chia sẻ nhiều hơn, và có gì khó nói bằng lời (sợ khi nói lại nghẹn cổ í) tôi lại viết thư...
Ðề: Tầng 9: Mậu Ngọ năm 2012 @MTBC: Hồi trước tôi cũng muốn nói gì là cứ nghẹn ở cổ, viêt cho lão bức thư lão còn chả thèm đọc, lại bảo "Có ở xa đâu mà phải viết thư, em vớ vẩn!" tôi ức lắm. Nhưng dần dần cũng hiểu ra, lão í lúc bực hay cáu cái gì là mình cứ chuồn đi chơi, lựa lúc lão vui vẻ thì nói gì lão cũng nghe. Thế nên tôi ko viết thư nữa, cũng ko ấm ức, ko để bụng nữa. Thi thoảng dúi tay lão mẩu giấy "Em yêu anh quá đi mất!" hoặc "Lão phù thủy dở hơi nhưng đáng yêu!" hoặc "Tối nay đánh nhau đê!!!" bla bla bla.... Hiệu quả bất ngờ. kekeke
Ðề: Tầng 9: Mậu Ngọ năm 2012 Tí chị cho cái Hiền đến triển lãm tranh của trường O Ha Na thôi em ạ, rồi chị vẫn phải đi giao hàng cho khcsh nữa
Ðề: Tầng 9: Mậu Ngọ năm 2012 Các bà có chiêu gì nịnh chồng post lên nhé, tôi hay ngại nên chả mấy khi nịnh chồng được câu nào ngòn ngọt @bathoa: Tôi phải học chiêu này của bà đây
Ðề: Tầng 9: Mậu Ngọ năm 2012 Để diễn tả bằng lời nói thì tôi hay ngại nên không có nói được với chồng những câu có cánh. Đôi khi chồng về muộn thì nhắn tin: "Honey!. Hai mẹ con nhớ anh". Hay khi thấy chồng giận thì đầu giờ chiều nhắn tin:" Tối nay có nhiều món mình thích, về sớm nhé". Nói chung phải hiểu chồng mình nghĩ gì, muốn gì để dung hòa với nhau thì cuộc sống sẽ bình yên thôi.
Ðề: Tầng 9: Mậu Ngọ năm 2012 Các Bà thương nhớ Bác Hồ một, tôi thương Bác Hồ tới một trăm cơ. Lâu nay Bác bỏ chúng ta đi đâu ấy nhỉ? Bác ơi, mau về dẫn đường cho chúng con
Ðề: Tầng 9: Mậu Ngọ năm 2012 Tôi có bao giờ nói đc câu nào ngọt ngọt đâu ạ, có lần thử nói ngọt mà lão đã bắt vở :" Mụ định nhờ tôi việc gì à hay định nói cái gì à?" thế là tôi tịt luôn, hihi Ah, nhà tôi thì tôi gọi xã là Lão phù thủy còn xã gọi tôi là Mụ Simna nguy hiểm.... Nói thế quen rồi nên đôi lúc hắn gọi mình là Em mình thích lắm cơ, Bà ra HN đê, mai đi lăng bác với ba mẹ con tôi đi.
Ðề: Tầng 9: Mậu Ngọ năm 2012 Mai tui mọc cánh bay ra với Mẹ con bà rồi bay vào nhá!!! Tôi thích thằng ku nhà bà quá, bé gái nhà bà cũng xinh gái lắm cơ!!