Thông tin: Mỗi ngày 1 câu chuyện hay ♥

Thảo luận trong 'Các vấn đề giáo dục khác' bởi huongkim90, 12/10/2011.

  1. newtec

    newtec Bắt đầu tích cực

    Tham gia:
    11/1/2012
    Bài viết:
    420
    Đã được thích:
    108
    Điểm thành tích:
    43
    Ðề: Mỗi ngày 1 câu chuyện hay ♥

    NHÀ SỐ 17 ĐƯỜNG ÁNH DƯƠNG
    Tuyết Tiểu Thiền
    Phạm Tú Châu dịch


    Cả hai đều là con nhà nghèo, cô và anh cưới nhau chưa được một tháng, anh đã rời làng đi làm thuê. Cô ở lại nhà làm nông nghiệp, nuôi dưỡng người già, đợi anh từ phương xa gửi thư và tiền về. Mỗi khi nhận được tiền của chồng gửi về, cô sung sướng như đứa trẻ, chạy đến quỹ tiết kiệm gửi tất cả tiền vào đó, không nỡ tiêu một xu nào.

    Địa chỉ của anh cô đã thuộc lòng từ lâu: Số 17 đường Ánh Dương. Đường Ánh Dương, tên mới đẹp làm sao! Huống hồ trong thư anh cũng nói Ánh Dương là một con đường rất đẹp, bóng mát che rợp cả ngày con đường nhỏ trải đá răm. Điều kiện sống ở chỗ anh tương đối tốt, nhà ở có hàng hiên, tuy là đi làm thuê nhưng cũng không cảm thấy khổ.

    Thế là trí tưởng tượng của cô càng thêm hoàn mỹ, thậm chí còn là cảnh tượng như trong tiểu thuyết: ngoài hiên có hoa đỗ quyên, có hoa thuỷ tiên, thanh đằng bò lan khắp tường vây quanh. Tưởng tượng đó khiến cô tràn trề cảm tình đối với thế giới bên ngoài, bởi vậy chờ đợi thư từ số nhà 17 đường Ánh Dương gửi về trở thành niềm vui lớn nhất của cô.

    Cô thích nghe anh miêu tả về thế giới bên ngoài, nơi ấy những ngôi nhà trắng xen lẫn với nhà hồng, có cả tiếng dương cầm du dương nữa. Đương nhiên cô còn nghe anh nói về nhà hàng Mc Donald, nhà hàng ăn nhanh kiểu Mỹ. Trong thư anh còn nói, khi nào có dịp anh sẽ dẫn cô đến đó ăn.

    Nhưng Tết năm đó anh không về. Anh nói, Công ty tổ chức cho đi tham quan ở đảo Hải Nam, cơ hội rất khó có nên để Tết năm sau anh sẽ về.

    Anh xa nhà đã gần hai năm. Cô nhớ anh gần như phát điên. Vợ chồng mới cưới làm sao xa nhau lâu được, thế là cô chuẩn bị lên đường đến thăm anh, khiến anh có được niềm vui bất ngờ. Ngồi trên xe lửa ba ngày ba đêm, cuối cùng cô đã đến thành phố ấy. Thật đúng là thành phố lớn và rất đẹp. Cô hỏi thăm đường và cuối cùng đã thấy cái biển cũ nát đề: Số 17 đường Ánh Dương. Cô nhìn thấy những ngôi nhà giản dị, xấu xí nhưng đúng là đỏ trắng xen nhau, gạch màu đỏ, trên kẻ những vạch trắng. Quả thật cô trông thấy nhà có hàng hiên, nghe thấy tiếng đàn dương cầm, nhưng đó đều là niềm vui của người khác. Dãy nhà ở số 17 đều dựng tạm. Cô đã khóc. Đứng trước dãy nhà tạm bợ, cô nghĩ đến lời chồng nói anh được đi tham quan đảo Hải Nam, nghĩ tới Công ty, tiếng đàn dương cầm như anh nói, nghĩ tới lời anh bảo sẽ đưa cô đến cửa hàng Mc Donald ... Cô dám chắc anh chưa bao giờ đi đâu, chưa bao giờ được ăn món của nhà hàng ăn kiểu Mỹ đó.

    Cô không đi tìm, lại đi tàu trong ba đêm ba ngày trở về làng. Về đến nhà, cô viết thư cho anh: “Em nhớ anh lắm, anh về nhà thôi!”.

    Một tháng sau, chồng cô trở về nhà với túi to túi nhỏ và tất nhiên còn mang về một suất ăn đã để lâu ngày của nhà hàng Mc Donald. Cô bảo chồng ăn, nhưng anh nói: “Em ăn đi, anh thường xuyên ăn rồi”. Nước mắt rưng rưng, cô ăn hết cái gọi là hamburger. Chỉ một cái bánh nho nhỏ này đã mất đứt mười tệ! Ăn xong, cô nói, không ngon mấy, chẳng bằng bát cháo khoai lang quê mình, thảo nào anh nói anh ăn đã phát ngán!

    Cả đêm hôm đó anh kể cho cô nghe về công ty của anh, kể mãi về nhà số 17 đường Ánh Dương. Cô nghe mà chảy nước mắt. Cuối cùng, cô nắm tay chồng nói, chỉ vì có anh nên con đường ấy xứng đáng có tên là đường Ánh Dương.

    Cô không hề nói chính cô đã tìm đến nơi ấy. Đấy là một điều bí mật hạnh phúc nhưng cũng rất chua xót của cô.

     
    Đang tải...


  2. gohappy

    gohappy Thành viên tích cực

    Tham gia:
    19/5/2012
    Bài viết:
    705
    Đã được thích:
    128
    Điểm thành tích:
    83
    Ðề: Mỗi ngày 1 câu chuyện hay ♥

    mình cũng đã khóc khi đọc câu chuyện này! NHÀ SỐ 17 ĐƯỜNG ÁNH DƯƠNG
    Hạnh phúc giản dị nhưng thật cảm động
     
  3. jumi

    jumi snowflake

    Tham gia:
    9/9/2008
    Bài viết:
    2,155
    Đã được thích:
    207
    Điểm thành tích:
    153
    Ðề: Mỗi ngày 1 câu chuyện hay ♥

    thật sự rất cảm động, chồng như thế mới là chồng và vợ như thế mới là vợ chứ
     
  4. BanhBeoDiMo

    BanhBeoDiMo TẤT HQ, BA LỖ,SỊP FOR MEN

    Tham gia:
    3/2/2012
    Bài viết:
    23,423
    Đã được thích:
    5,655
    Điểm thành tích:
    3,113
    Ðề: Mỗi ngày 1 câu chuyện hay ♥

    Cảm ơn bạn newtec, một câu chuyện giản dị nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa
     
  5. meocon_cute

    meocon_cute Thành viên đạt chuẩn

    Tham gia:
    6/6/2012
    Bài viết:
    75
    Đã được thích:
    17
    Điểm thành tích:
    8
    Ðề: Mỗi ngày 1 câu chuyện hay ♥

    Chuêyn viết rất hay,nhẹ nhàng mà sâu lắng.
     
  6. Bigwill

    Bigwill Banned. Cẩn thận, người này không trung thực!

    Tham gia:
    29/5/2009
    Bài viết:
    8,915
    Đã được thích:
    2,613
    Điểm thành tích:
    863
    Ðề: Mỗi ngày 1 câu chuyện hay ♥

    Đứng lên nào, con gái
    Con gái của mẹ
    Một trong những đau khổ và khó khăn của cuộc đời là phải biết đứng dậy, và bắt đầu lại từ đầu sau mỗi đổ vỡ. Đứng dậy - bài học đơn giản nhưng không phải ai cũng làm được. Ngay từ bé, khi con bắt đầu mới tập đi, con đã ngã không biết bao nhiêu lần, cái miệng méo xệch, đôi mắt ngấn nước nhìn mẹ như trông chờ. Mẹ có thể đưa tay ra đỡ con, nhưng mẹ đã không làm thế. Và con mẹ vẫn tự mình đứng lên đấy thôi, mặc dù với cái đầu gối rớm máu và đôi mắt trong veo nhòe nhoẹt. Thực sự mẹ đã muốn con hiểu rằng, trong cuộc đời này sẽ chẳng ai giúp được con ngoài chính bản thân con. Bây giờ con mẹ lại vấp ngã trong chuyện tình cảm. Mẹ đã rất buồn khi thấy con mẹ vùng vẫy trong thất vọng.

    Nhưng con ơi, chia tay trong tình yêu đâu đã phải là thất bại duy nhất con sẽ gặp trên đường đời còn rất dài này. Mẹ biết, chuyện tình cảm là rất khó, nhưng không ai giúp được con cả. Tất cả phải do con và mình con. Hãy đứng dậy như hồi con bị ngã khi lẫm chẫm tập đi, hãy đứng dậy như mẹ đã kỳ vọng, hãy đứng dậy vì con là đứa con gái bản lĩnh và tự tin, và cuối cùng, hãy đứng dậy vì con là con gái của mẹ…. Đáng lẽ ra những điều này mẹ phải nói với con sớm hơn, biết đâu con mẹ sẽ tránh được những va vấp không đáng có trong cuộc đời. Nhưng bây giờ cũng không phải là muộn, không bao giờ là muộn cả. Mẹ tin, nếu con đã vấp ngã một lần dù trong chuyện tình cảm, hay trong cuộc sống nói chung, thì những điều này sẽ thực sự được con thấu hiểu và thấm thía.

    1. Hãy luôn yêu bản thân mình trước khi con yêu người khác
    Con đừng bao giờ ngừng yêu và chăm sóc bản thân mình. Hãy luôn là cô gái xinh đẹp, vui vẻ, lạc quan và nở nụ cười ở mọi nơi mọi lúc. Tự chăm sóc bản thân mình là biểu hiện của việc yêu thương bản thân mình. Cơ thể và con người con là do bố mẹ ban cho, đừng bao giờ hủy hoại nó chỉ vì một người đàn ông, hay vì một người nào khác, đặc biệt là người không xứng đáng. Nếu con không thể yêu thương và trân trọng bản thân mình thì con mong sao người nào đó có thể yêu con thực sự? Dù trái đất này có sụp đổ ngay trước mắt, con vẫn hãy thể hiện mình là cô gái đáng yêu như đã từng….Chăm sóc bản thân để hoàn thiện hơn mỗi ngày trong mắt mọi người là việc con nên làm trong từng giây từng phút.

    2. Đừng biến nỗi buồn thành thói quen
    Sau mỗi cuộc chia tay, nỗi buồn có vẻ ở bên con nhiều hơn là niềm vui. Con có thể buồn, có thể khóc, nhưng nhớ là chỉ trong giây lát. Sau đó, con hãy bỏ ra khỏi đầu tất cả những điều không đáng để nghĩ, không đáng để nhớ. Nỗi buồn không đáng sợ. Nó chỉ đáng sợ khi con biến nó trở thành thói quen. Dù có buồn đến thế nào, con cũng phải học cách giấu nỗi buồn vào lòng, và nuốt nước mắt vào trong, hãy luôn thể hiện mình là một cô gái đầy năng lượng và sức sống. Không ai muốn gặp lại hay dừng lâu ở một cô gái buồn rầu và tẻ nhạt đâu con. Con gái mẹ đừng bao giờ để người khác biết mình đang buồn bã hay chán chường. Hãy giữ bản thân ở trạng thái cân bằng để luôn tràn đầy sức mạnh. Và hãy luôn là cô gái có nụ cười tiếp sức cho người khác, con nhé….

    3. Con cần tình yêu chứ không cần một người đàn ông
    Dù sau này con có yêu ai và yêu đến thế nào, cũng nên nhớ rằng, đó không phải là người đàn ông duy nhất trên thế gian này. Mẹ biết sẽ thật nghiệt ngã nếu ví tình yêu là một canh bạc, mà ở đó kẻ thua là người tất tay tình cảm của mình, nhưng thực ra người thua hay kẻ thắng đều đau lòng theo một cách khác nhau mỗi khi đứng dậy. Con đừng nghĩ mình trắng tay sau những đổ vỡ của canh bạc đó. Xung quanh con vẫn còn rất nhiều những người đàn ông tốt và xứng đáng hơn là kẻ đã quay lưng lại với mình. Hãy nhớ, cái con cần là tình yêu chứ không phải là một người đàn ông. Cánh cửa này đóng lai, sẽ có cánh cửa khác lớn hơn mở ra. Nếu con quá coi trọng, vật vã vì người đàn ông đã làm con đau lòng, con sẽ khó có thể đứng lên và bắt đầu lại từ đầu.

    4. Từ bỏ thói quen là việc cần phải rèn luyện
    Con đừng bao giờ nghĩ rằng mình không thể sống thiếu người đó, không thể chia tay, không thể tìm được và không thể yêu ai được nữa. Đó là phản ứng rất tự nhiên của những người sống tình cảm và thường chịu thiệt thòi khi vấp ngã. Chẳng qua con coi người đàn ông đó và việc gặp gỡ anh ta là một thói quen, mà từ bỏ thói quen thực sự rất khó, nhưng không phải không thể. Trước khi quen và yêu anh ta, con vẫn sống rất tốt mà? Nếu trước con đã coi anh ta là thói quen trong cuộc sống thì bây giờ hãy biến việc không có anh ta trở thành thói quen. Hãy học để việc đó trở thành bình thường như trước kia con vẫn sống hơn là ngồi ôm mối tình đã chết trong lòng. Và con hãy nhớ “Gieo hành vi gặt thói quen”. Sau này con hãy rút kinh nghiệm, kể cả trong tình yêu hay hôn nhân, phải luôn rèn luyện để mình tự chủ, độc lập và bản lĩnh, và luôn có thể nói “sẵn sàng” với việc từ bỏ một thói quen không tốt.

    5. Đừng gắn thất bại với tình yêu và cảm xúc của bản thân
    Chia tay không nghĩa là trái đất sụp đổ. Đổ vỡ không có nghĩa là thất bại. Đừng gắn thất bại với cảm xúc cá nhân để dằn vặt bản thân mình. Hiếu thắng là đức tính không đáng có trong tình yêu. Dù ai là người ra đi, ai là người nói câu chia tay trước cũng đâu có quan trọng, vì đơn giản và rốt cuộc thì cả 2 đã không còn ở bên cạnh nhau nữa. Con đừng coi đó là thất bại. Hãy nghĩ, nhờ mối tình này, nhờ sự đổ vỡ này mà con đã được trải qua những cảm xúc rất đời thường của con người, những hỉ nộ ái ố, cả những vui sướng hạnh phúc trong tình yêu, cả những đau đớn rất con người mà không phải không đáng để suy ngẫm. Những gì con đã có, những gì con mang theo sau đổ vỡ của tình yêu không hẳn chỉ là đau thương, mà còn có những kỉ niệm và trải nghiệm rất ngọt ngào đáng trân trọng đúng không con gái? Hãy cảm ơn tình yêu đó vì đã để lại trong con nhiều cảm xúc đến vậy.

    6. Đã yêu đừng bao giờ nói câu “hối tiếc”
    Mẹ rất thương con gái mẹ khi thấy con lăn lộn trong buồn đau. Nhưng con đừng bao giờ nói câu “hối tiếc”. Con đã trưởng thành, con hãy chịu trách nhiệm về những việc mà con đã quyết định. Khi con dành tình yêu cho anh ta, con đâu có nghĩ đến chuyện mình sẽ “hối tiếc”? Hối tiếc là từ mẹ không muốn có trong suy nghĩ của con không chỉ ở tình yêu mà trong mọi việc. Người nói từ hối tiếc sẽ mãi chỉ là người yếu đuối, sẽ mãi quờ quạng trong khổ đau, vùng vẫy trong thất bại mà không thể đứng lên được. Hãy mạnh mẽ và quyết đoán lên con. Hãy học cách chấp nhận sai lầm và đứng lên từ thất bại. Đó mới là cách nghĩ và hành động khôn ngoan của một cô gái trưởng thành….

    7. Học cách tha thứ
    Con thân yêu, tha thứ cho người mà con đang thấy căm hận là điều rất khó khăn. Nhưng chúng ta đã được dạy dỗ từ những điều rất căn bản, rằng chỉ có thể sống tiếp và bước tiếp khi trong lòng thực sự thanh thản. Và tha thứ là con đường nhanh nhất để con quên mọi chuyện, đứng dậy và bước tiếp. Con nhớ không: “tha thứ cho kẻ thù là tha thứ cho chính bản thân mình”. Hãy tha thứ cho tất cả những việc họ đã làm không phải với ta. Không phải vì họ, mà vì chính bản thân mình con ạ. Rồi sau này con sẽ ngồi và nghĩ lại mọi chuyện của ngày hôm nay, tự nhủ “sao khi xưa mình lại hâm quá thế…”. Đôi khi người buông tay con mới là người quan tâm con nhất đấy con ạ.
    Mẹ biết, đến một lúc nào đó, khi con đã tìm được hạnh phúc thực sự, rồi con sẽ cảm ơn người đàn ông đó, vì anh ta đã để con ra đi, hoặc thậm chí đẩy con ra đi.

    8. Thời gian là liều thuốc quý giá
    Thời gian- cái con cần bây giờ là thời gian. Thời gian là luôn liều thuốc quý. Nghe có vẻ lý thuyết, nhưng con cứ đi rồi sẽ thấy, cứ trải nghiệm rồi sẽ rõ. Lúc đầu nó sẽ làm cho con nhớ nhung, căm hận và đau rát, nhưng khi con đã vượt được qua khoảng thời gian đầu khó khăn, thì sau này con sẽ phải cảm ơn thời gian. Thời gian có thể khiến mọi vết thương đóng vẩy và liền da, bất kể là gì con ạ. Hãy coi đây là cơ hội để nhìn lại mình. Sống thật chậm, đi thật nhẹ, thở thật khẽ và cảm nhận thật nhiều. Đừng cố đi quá nhanh, đừng cố chạy trốn điều gì, đừng cố lấy cái nọ lấp vào cái kia, đừng cố làm trở thành người khác để quên đi mình của ngày xưa thất bại. Hãy nhìn thẳng và đối mặt với khó khăn, đau khổ. Trốn tránh hoặc đi vòng qua khó khăn là điều mẹ sẽ không bao giờ dạy con. Hãy chịu trách nhiệm vì những gì mình đã làm, ngẩng cao đầu để đứng dậy. Mọi thứ rồi sẽ qua con ạ, và hạnh phúc chỉ mỉm cười với những người dũng cảm dám đối mặt với khó khăn mà thôi.

    9. Đừng tùy tiện khóc trước mặt đàn ông
    Một nguyên tắc đối với cô gái mạnh mẽ và hiện đại mà mẹ muốn con học hỏi, đó là không khóc trước mặt bất kì người đàn ông nào. Con biết không, yếu đuối là một trong những thiệt thòi rất lớn của phụ nữ trong tình yêu. Con có thể vùi đầu vào lòng mẹ để khóc cho thỏa thích, nhưng đừng thể hiện điều đó trước mặt đàn ông. Đó cũng là một cách xây dựng lòng tự trọng và kiêu hãnh của con gái. Khóc thì nhiều nhất cũng chỉ khiến đối phương khó xử chứ không thể thay đổi được gì. Người yêu thương con thật sự sẽ không dễ dàng khiến con phải khóc. Còn người làm con khóc thì hầu hết sẽ không quan tâm đến những giọt nước mắt của con… Vậy con khóc làm gì cho đôi mắt thêm buồn hả con gái? Nếu con không thể khiến mình mạnh mẽ để không khóc, thì hãy nhớ điều này: “Người đàn ông làm cho con khóc nhiều nhất có thể là người con yêu nhất. Người hiểu được những giọt nước mắt của con từ đâu là người yêu con nhất. Nhưng, chỉ có người im lặng lau nước mắt cho con mới là người cuối cùng bên con”. Hãy biết điều gì là đúng và cần cho bản thân con nhé.

    10. Một nửa thế giới yêu thương luôn ở cạnh con
    Con yêu quý, những lúc thế này mẹ biết con rất cô đơn. Con sẽ cảm thấy lạc lõng, hụt hẫng, và đơn độc. Nhưng con hãy nhìn xung quanh con. Con có bạn bè, có anh chị em, có mẹ cha…những người thực sự yêu thương và lo lắng cho con. Đôi lúc vì yêu thương một người đàn ông quá mức, mà con quên mất xung quanh mình có cả một nửa thế giới yêu thương luôn dành cho con- những tình cảm thực sự và bền vững. Mọi người luôn ở cạnh con lúc con đau buồn, lúc con gục ngã. Cũng sẽ giống như mẹ, chẳng ai giơ tay ra đỡ con dậy, nhưng sẽ là những nguồn động viên giống như mẹ đã từng nói khi con vấp ngã vì tập đi “Cố lên nào con gái, con đứng dậy nào, mẹ biết con làm được mà…”. Con thấy đấy, mọi người luôn ở cạnh con lúc con cần dù chỉ là cái bắt tay chia sẻ, dù chỉ là cái vỗ vai trìu mến, hay chỉ là ánh mắt khích lệ… Chỉ có con đang lãng quên mọi người vì một người đàn ông không xứng đáng mà thôi. Bây giờ, con hãy quay nhìn lại để yêu thương những người thân yêu thực sự của mình. Hãy thôi khóc lóc, thôi than trách, thôi dằn vặt bản thân vì những điều ngớ ngẩn. Hãy dành thời gian quý báu đó để chăm sóc bản thân và những người thực sự yêu thương con. Con sẽ nhận ra ý nghĩa của cuộc đời không phải chỉ nằm ở 1 người đàn ông…

    11. Tìm lại bản thân và không bao giờ được từ bỏ niềm tin
    Mẹ nhớ con gái của mẹ, một cô gái tràn đầy sức sống, bản lĩnh và kiêu hãnh. Con mẹ trước đây kiểm soát bản thân và tình cảm rất tốt. Vậy mà bây giờ con lại cuộn mình ở đằng sau cái yếu ớt, mong manh của cuộc tình đã đi xa. Hãy tìm lại bản thân mình trước khi trượt dài biến mình trở nên già nua, yếu đuối và ngốc nghếch. Đây cũng là một thử thách con phải trải qua để biết mình có những gì, được những gì. Con đừng quên, trời sinh ra chúng ta vốn dĩ không thể nhìn thấy sau lưng để chúng ta hiểu rằng sống vì tương lai chứ không phải vì quá khứ.

    12. Sung sướng hay khổ đau không phụ thuộc vào việc con là nam hay nữ
    Con nói “ Làm con gái thật khổ, sau này con sẽ không đẻ con gái để nó phải khổ đâu”. Ôi, con gái dại khờ của mẹ, thành bại hay sướng khổ không nằm ở việc con là trai hay gái. Nó nằm ở việc con sống thế nào, thái độ với cuộc đời ra sao, đối mặt với khó khăn thế nào, và quan điểm hạnh phúc là thế nào. Chúng ta có thể lựa chọn được nhiều thứ, nhưng không thể chọn được cha mẹ hay con cái. Vậy chi bằng con hãy đúc rút những kinh nghiệm từ vấp ngã cũng như những bài học từ cuộc đời của mình để dậy dỗ con cái, dù nó là nam hay là nữ. Nếu sau này con có con trai, hãy dạy nó trở thành người đàn ông đàng hoàng, sống có trách nhiệm, luôn yêu thương và trân trọng người phụ nữ của mình. Nếu là con gái, con hãy dạy nó cách chấp nhận những khó khăn và tổn thương từ cuộc sống, sống sao cho mạnh mẽ và vững vàng, độc lập và bản lĩnh. Sống để thấy con cái mình trưởng thành “thực sự” mới là nền tảng căn bản của hạnh phúc, con gái ạ.

    Con gái của mẹ, tình yêu vốn là con dao 2 lưỡi, nó có thể đâm nát con tim hay có khi khắc sâu vào tim ta những vết khắc diệu kì mà sẽ theo ta đến hết cuộc đời. Hãy cảm ơn cuộc đời vì đã cho ta được sống và được yêu. Đừng bao giờ sợ hãi tình yêu. Con hãy tin là cuộc sống rất công bằng. Nếu cuộc sống đã cho con một nỗi đau, chắc chắn sẽ mang một người đến để xoa dịu nỗi đau đó. Mẹ chỉ muốn con hiểu rằng, chúng ta có thể ngã bất kì lúc nào trong cái cuộc sống vốn dĩ nhiều biến động này. Nhưng con hãy nhớ, có thể vấp ngã nhưng không được suy sụp, có thể bị tổn thương nhưng không bao giờ giữ lại nỗi đau. Con hãy biết chờ đợi, chờ đợi một tình yêu thực sự..như chờ xe bus vậy. Có thể sớm, có thể muộn, nhưng chắc chắn nó sẽ đến. Điều quan trọng là con phải kiên nhẫn…để đi đúng tuyến. Con hãy tin, trái đất hình tròn và sau cùng “những người yêu nhau sẽ ở bên nhau”.

    Còn bây giờ, đứng lên nào con gái…..

    Hằng Nguyễn
     
    urusaihito thích bài này.
  7. BanhBeoDiMo

    BanhBeoDiMo TẤT HQ, BA LỖ,SỊP FOR MEN

    Tham gia:
    3/2/2012
    Bài viết:
    23,423
    Đã được thích:
    5,655
    Điểm thành tích:
    3,113
    Ðề: Mỗi ngày 1 câu chuyện hay ♥

    cảm ơn bigwill, bài viết thật ý nghĩa, phải sưu tầm để sau này lớn lên cho con gái đọc. hồi trước mình cũng thường hay sưu tâm những bài thế này (CácMác gửi con gái...)
     
    Bigwill thích bài này.
  8. Bigwill

    Bigwill Banned. Cẩn thận, người này không trung thực!

    Tham gia:
    29/5/2009
    Bài viết:
    8,915
    Đã được thích:
    2,613
    Điểm thành tích:
    863
    Ðề: Mỗi ngày 1 câu chuyện hay ♥

    Con 1 bài nữa là: Thư của cha gửi cho con gái. Cũng hay lắm. Tí em tìm lại post cho các mẹ cùng đọc.
     
  9. Bigwill

    Bigwill Banned. Cẩn thận, người này không trung thực!

    Tham gia:
    29/5/2009
    Bài viết:
    8,915
    Đã được thích:
    2,613
    Điểm thành tích:
    863
    Ðề: Mỗi ngày 1 câu chuyện hay ♥

    Lời dặn của cha dành cho con gái.
    Một người không tốt với con, con không nên quá bận tâm. Trong cuộc sống của con, không ai phải có nghĩa vụ đối tốt với con trừ cha mẹ. Còn với những người tốt với con, con nên trân trọng và biết ơn điều đó. Nhưng con cũng cần phải có chút đề phòng bởi mỗi người khi làm bất cứ việc gì đều có mục đích riêng. Hãy nhớ, họ tốt với con không đồng nghĩa với việc họ phải quý mến con.

    Không có ai là không thể thay thế, không có vật gì thuộc hoàn toàn sở hữu của con. Vì thế, nếu sau này người con yêu thương không còn ở bên, hay họ không còn là nơi con có thể đặt niềm tin, con cũng đừng bi lụy. Sinh mệnh con người thực sự ngắn ngủi, con đừng để mỗi ngày trôi đi vô ích. Người ta tham vọng sống lâu nhưng con chỉ cần sống hạnh phúc mỗi ngày. Hãy trân trọng và yêu lấy cuộc sống hiện tại của con.

    Trên đời này không có gì là nhất cả, tình yêu chỉ là cảm giác bất chợt đi qua cuộc đời con, nhưng nó sẽ theo thời gian và lòng người mà thay đổi. Nếu như người đó rời xa con, con hãy học cách chờ đợi. Hãy để thời gian rửa sạch vết thương, để tâm hồn con lắng lại rồi nỗi đau của con cũng sẽ dần biến mất. Con đừng mơ ước một tình yêu hoàn hảo, cũng đừng thổi phồng nỗi đau khi nó không còn.


    Có những người thành đạt mà không cần trải qua nhiều trường lớp, nhưng điều đó không có nghĩa con thôi nỗ lực học tập. Kiến thức con học được chính là vũ khí con cần có, hãy nhớ người ta không thể làm gì nếu họ chỉ có tay không.

    Con không nhất thiết phải chăm sóc cha nửa cuộc đời còn lại và cha cũng thế. Khi trưởng thành, con có thể tự mình bước đi, trách nhiệm của cha cũng đã kết thúc. Sau này dù con hạnh phúc hay buồn đau, con đều phải tự mình lựa chọn và có trách nhiệm với nó.
    Con có thể bắt mình phải giữ chữ tín, nhưng không thể yêu cầu người khác làm thế với mình. Con có thể yêu cầu bản thân phải đối đãi tốt với người, nhưng con không thể kì vọng người ta sẽ làm ngược lại. Khi con tốt với họ, họ không có nghĩa vụ phải tốt lại với con. Hãy nhớ điều này nếu không con sẽ luôn gặp ưu phiền trong cuộc sống.

    Cha đã mua vé số trong 26 năm thế nhưng chưa một lần trúng, điều đó nói lên rằng muốn giàu có phải dựa vào nỗ lực làm việc của bản thân, trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí cả.

    Chỉ những ai có duyên phận mới trở thành người thân của nhau,cho dù trong cuộc sống bận rộn con ít khi gặp mọi người, nhưng con hãy trân trọng từng khoảnh khắc khi còn bên họ, hãy dành cho họ thời gian để yêu thương con hơn, và hãy gọi điện cho mẹ con.

    Lê Thủy (sưu tầm)
     
  10. Bigwill

    Bigwill Banned. Cẩn thận, người này không trung thực!

    Tham gia:
    29/5/2009
    Bài viết:
    8,915
    Đã được thích:
    2,613
    Điểm thành tích:
    863
    Ðề: Mỗi ngày 1 câu chuyện hay ♥

    Lời dặn của cha dành cho con gái.
    Một người không tốt với con, con không nên quá bận tâm. Trong cuộc sống của con, không ai phải có nghĩa vụ đối tốt với con trừ cha mẹ. Còn với những người tốt với con, con nên trân trọng và biết ơn điều đó. Nhưng con cũng cần phải có chút đề phòng bởi mỗi người khi làm bất cứ việc gì đều có mục đích riêng. Hãy nhớ, họ tốt với con không đồng nghĩa với việc họ phải quý mến con.

    Không có ai là không thể thay thế, không có vật gì thuộc hoàn toàn sở hữu của con. Vì thế, nếu sau này người con yêu thương không còn ở bên, hay họ không còn là nơi con có thể đặt niềm tin, con cũng đừng bi lụy. Sinh mệnh con người thực sự ngắn ngủi, con đừng để mỗi ngày trôi đi vô ích. Người ta tham vọng sống lâu nhưng con chỉ cần sống hạnh phúc mỗi ngày. Hãy trân trọng và yêu lấy cuộc sống hiện tại của con.

    Trên đời này không có gì là nhất cả, tình yêu chỉ là cảm giác bất chợt đi qua cuộc đời con, nhưng nó sẽ theo thời gian và lòng người mà thay đổi. Nếu như người đó rời xa con, con hãy học cách chờ đợi. Hãy để thời gian rửa sạch vết thương, để tâm hồn con lắng lại rồi nỗi đau của con cũng sẽ dần biến mất. Con đừng mơ ước một tình yêu hoàn hảo, cũng đừng thổi phồng nỗi đau khi nó không còn.


    Có những người thành đạt mà không cần trải qua nhiều trường lớp, nhưng điều đó không có nghĩa con thôi nỗ lực học tập. Kiến thức con học được chính là vũ khí con cần có, hãy nhớ người ta không thể làm gì nếu họ chỉ có tay không.

    Con không nhất thiết phải chăm sóc cha nửa cuộc đời còn lại và cha cũng thế. Khi trưởng thành, con có thể tự mình bước đi, trách nhiệm của cha cũng đã kết thúc. Sau này dù con hạnh phúc hay buồn đau, con đều phải tự mình lựa chọn và có trách nhiệm với nó.
    Con có thể bắt mình phải giữ chữ tín, nhưng không thể yêu cầu người khác làm thế với mình. Con có thể yêu cầu bản thân phải đối đãi tốt với người, nhưng con không thể kì vọng người ta sẽ làm ngược lại. Khi con tốt với họ, họ không có nghĩa vụ phải tốt lại với con. Hãy nhớ điều này nếu không con sẽ luôn gặp ưu phiền trong cuộc sống.

    Cha đã mua vé số trong 26 năm thế nhưng chưa một lần trúng, điều đó nói lên rằng muốn giàu có phải dựa vào nỗ lực làm việc của bản thân, trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí cả.

    Chỉ những ai có duyên phận mới trở thành người thân của nhau,cho dù trong cuộc sống bận rộn con ít khi gặp mọi người, nhưng con hãy trân trọng từng khoảnh khắc khi còn bên họ, hãy dành cho họ thời gian để yêu thương con hơn, và hãy gọi điện cho mẹ con.

    Lê Thủy (sưu tầm)
     
  11. mecubi14

    mecubi14 v**r,zalo 0903290063

    Tham gia:
    17/10/2011
    Bài viết:
    18,752
    Đã được thích:
    3,104
    Điểm thành tích:
    2,113
    Ðề: Mỗi ngày 1 câu chuyện hay ♥

    lời khuyên ý nghĩa quá cuộc sống xung quanh ta trôi qua mỗi ngày nên hãy trân trọng từng khoảnh khắc bên những ngừoi thân yêu của mình.
     
  12. Mẹ của Châu Anh

    Mẹ của Châu Anh chuyên sỉ lẻ mỹ phẩm nhập tại Mỹ

    Tham gia:
    22/12/2010
    Bài viết:
    11,783
    Đã được thích:
    3,039
    Điểm thành tích:
    2,063
    Ðề: Mỗi ngày 1 câu chuyện hay ♥

    Thỉnh thoảng mình lại vào đây đọc những câu chuyện hay có ý nghĩa, lâu lắm rồi không thấy em Huơng Kim chủ toppic đâu nhỉ, hình như em ý nghỉ bán hàng thì phải?
     
  13. phuongedu

    phuongedu

    Tham gia:
    5/4/2010
    Bài viết:
    19,598
    Đã được thích:
    6,992
    Điểm thành tích:
    3,063
    Ðề: Mỗi ngày 1 câu chuyện hay ♥

    em í học ở bên Nga, có cửa hàng cho bà cô hay bà dì ở HN bán thui mà.
     
  14. peng0c_online91

    peng0c_online91 Bắt đầu tích cực

    Tham gia:
    24/5/2012
    Bài viết:
    478
    Đã được thích:
    33
    Điểm thành tích:
    28
    Ðề: Mỗi ngày 1 câu chuyện hay ♥

    topic này hay thế,h em mới thấy,fai woanh dấu mới được,sau này làm mẹ sẽ dành thời gian 15p người viết thư cho con ,chỉ bảo con những điều hay lẽ phải
     
  15. mecubi14

    mecubi14 v**r,zalo 0903290063

    Tham gia:
    17/10/2011
    Bài viết:
    18,752
    Đã được thích:
    3,104
    Điểm thành tích:
    2,113
    Ðề: Mỗi ngày 1 câu chuyện hay ♥

    Lý do cho một tình yêu

    Một cô gái hỏi bạn trai của mình :
    -Tại sao anh yêu em?
    -Sao em lại hỏi như thế, sao anh tìm được lí do chứ! - chàng trai trả lời
    -Không có lí do gì tức là anh không yêu em
    -Em không thể suy diễn như thế được
    -Nhưng bạn trai của bạn em luôn cho cô ấy biết lí do anh ta yêu cô ấy
    -Thôi được, anh yêu em vì em xinh đẹp, giỏi giang, nhanh nhẹn. Anh yêu em vì nụ cười của em, vì
    em lạc quan. Anh yêu em vì em luôn quan tâm đến người khác
    Cô gái cảm thấy rất hài lòng
    Vài tuần sau cô gặp phải một tai nạn khủng khiếp, nhưng rất may cơ vẫn còn sống. Bỗng nhiên cô trở nên cáu kỉnh vì cô thấy mình vô dụng . Vài ngày sau khi bình phục cô nhận được lá thư từ bạn trai của mình
    "Chào em yêu
    Anh yêu em vì em xinh đẹp . Thế thì với vết sẹo trên măt em bây giờ anh không thể yêu em được nữa
    Anh yêu em vì em giỏi giang nhưng bây giờ có làm được gì đâu . Vậy thì anh không thể yêu em
    Anh yêu em vì em nhanh nhẹn nhưng thực tế là em đang ngồi trên xe lăn . Đây không phải lí do giúp anh có thể yêu em
    Anh yêu em vì nụ cười của em. Bây giờ anh không thể yêu em nữa vì em lúc nào cũng nhăn nhó, than vãn
    Anh yêu em vì em quan tâm đến người khác nhưng bây giờ mọi người lại phải quan tâm đến em quá nhiều. Anh không nên yêu em nữa
    Đấy em chẳng có gì khiến anh phải yêu em vậy mà anh vẫn yêu em . Em có cần lí do nào nữa không em yêu
    Cô gái bật khóc và chắc chắn cô không cần một lí do nào nữa . Còn các bạn có bao giờ hởi những người thân của mình vì sao họ yêu bạn không? Tình yêu đôi khi không nhất thiết phải cần lí do đâu bạn ạ
     
    Ice_LionTIM thích.
  16. meganechan

    meganechan Meganechan

    Tham gia:
    8/12/2011
    Bài viết:
    347
    Đã được thích:
    64
    Điểm thành tích:
    28
    Ðề: Mỗi ngày 1 câu chuyện hay ♥

    Một số bài bị lặp lại nên em gửi cho các chị một bài mà em chưa thấy nhé! Em đã đọc hết 24 trang rồi.

    Đêm qua, tắt TV xong lên giường nằm đọc sách nhưng chẳng vào. Bật radio nghe FM, tình cờ nghe được một câu chuyện khiến ta giật mình tự hỏi: Đời này ta sẽ còn gặp bố mẹ mình bao nhiêu lần nữa? Có người mỗi năm chỉ về thăm bố mẹ được một lần. Nếu bố mẹ còn sống được 20 năm nữa thì họ cũng chỉ được gặp 20 lần. Nhưng với nhiều người, bố mẹ có thể còn sống trên đời này khoảng 10 năm nữa thôi, vậy là chỉ còn 10 lần gặp mặt bố mẹ. Khoảng thời gian bố mẹ còn trên đời này của mỗi người có thể ngắn hơn nữa; chắc có người trong chúng ta không dám nghĩ tiếp!

    Chủ đề mà chương trình phát thanh đưa ra trò chuyện cùng thính giả xoay quanh câu chuyện của một chàng trai từ miền quê tới thành phố xa xôi lập nghiệp. Sau khi học xong, anh ở lại thành phố và bắt đầu đi làm. Rồi thời gian trôi đi; 5 năm liền anh không về quê thăm bố mẹ được một lần.

    Mới đây, anh đón được bố mẹ mình đến sống cùng mình ở thành phố thì không lâu sau, người mẹ được phát hiện là bị ung thư giai đoạn cuối. Theo lời bác sĩ, thời gian cho mẹ anh chỉ còn khoảng 1 năm, và khoảng thời gian đó đang từ từ ngắn lại khi mỗi ngày trôi qua… Giờ đây, ngoài lúc đi làm, anh dành tất cả thời gian còn lại để ở bên mẹ mình. Anh nhớ lại tất cả những gì mà bố mẹ đã dành cho anh từ thuở ấu thơ và nhận ra rằng mình thật có lỗi với bố mẹ. Lúc này, anh mới thấy được sự quý giá của những khoảnh khắc được ở bên bố mẹ mình. Đời này ta sẽ còn được gặp bố mẹ mình bao nhiêu lần? Chàng trai kia cũng sẽ giống như đa số chúng ta. Nếu như mẹ anh không lâm bệnh nặng, cuộc sống cứ đều đều trôi qua thì anh cũng chẳng thể nào nhận ra được những gì quý giá đang dần rời bỏ mình…

    Xã hội không ngừng phát triển, cuộc sống ngày càng nhiều áp lực. Mỗi người đều mải lo cho sự nghiệp và cuộc sống bề bộn của mình: Bàn chuyện làm ăn, tìm kiếm cơ hội, quan hệ xã hội, thù tiếp khách khứa bạn bè, rồi học thêm cái này cái kia… Nhiều người ở xa quê, mỗi năm chỉ về thăm bố mẹ được một vài lần. Nhưng cũng có người sống gần bố mẹ ngay trong cùng một thành phố mà cũng chẳng có thời gian tới thăm bố mẹ được vài lần trong năm.

    Chúng ta có thực sự là bận đến mức không còn thời gian để giành cho bố mẹ mình không? Có phải như thế thật không nhỉ?

    Nhớ có lần bạn tôi cũng đã hỏi: “Mỗi năm anh về thăm bố mẹ được mấy lần?”. Nhưng lúc đó tôi cũng không để tâm, chỉ trả lời là “hai, ba lần gì đó” rồi chẳng nghĩ ngợi gì nữa. Mới đây thôi, ngồi trò chuyện cùng anh giám đốc công ty, anh ấy bảo “các cụ cứ thích tất cả các con ở loanh quanh đâu đấy không xa nhà mình để khi muốn là gặp được ngay mới thoả”. Tôi nghe xong cũng cười đồng ý rồi chẳng nghĩ ngợi gì nữa.

    Lúc trước tôi chẳng hiểu sao cứ mỗi dịp có một trong 3 anh em về thăm nhà là y như rằng, mẹ tôi lại hỏi sao cả mấy đứa không cùng về, hay là “chúng nó bận việc không về được à?”. Tôi chỉ cười mẹ tôi sao hay “thắc mắc” vậy, rồi cũng chẳng nghĩ ngợi gì nữa…

    Bố mẹ luôn nói không cần ta đền đáp, nhưng con người khát lắm những yêu thương...

    (Sưu tầm)
     
    Ice_Lion thích bài này.
  17. meganechan

    meganechan Meganechan

    Tham gia:
    8/12/2011
    Bài viết:
    347
    Đã được thích:
    64
    Điểm thành tích:
    28
    Ðề: Mỗi ngày 1 câu chuyện hay ♥

    Bài thơ mang tính "thời sự" rất cao!

    Thế hệ tôi, một thế hệ cúi đầu
    Thế hệ tôi, một thế hệ cúi đầu
    Cúi đầu trước tiền tài, cúi đầu sau mông người khác
    Cúi đầu trước chính mình, cúi đầu bạc nhược
    Chỉ ngầng đầu...
    ...vì...
    ...đôi lúc...
    ...phải cạo râu!

    Thế hệ tôi, cơm áo gạo tiền níu thân sát đất
    Cuộc sống bon chen
    Tay trần níu chặt
    Bàn chân trần không dám bước hiên ngang.

    Thế hệ tôi, nhận quá nhiều những di sản hoang mang
    Đâu là tự do, đâu là lý tưởng?
    Đâu là vì mình, và đâu là vì nước
    Những câu hỏi vĩ mô cứ luẩn quẩn loanh quanh...

    Thế hệ tôi, ngày và đêm đảo lộn tanh bành
    Đốt ngày vào đêm, và đốt đêm không ánh sáng
    Nếu cho chúng tôi một nghìn ngày khác
    Cũng chẳng để làm gì, có khác nhau đâu?

    Thế hệ tôi, tự ái đâu đâu
    Và tự hào vì những điều huyễn hoặc
    Tự lừa dối mình, cũng như lừa người khác
    Về những niềm tin chẳng chút thực chất nào!

    Chúng tôi nghe và ngắm những siêu sao
    Chỉ với mươi lăm nghìn cho vài ba tin nhắn
    Văn hóa ngoại giao là trà chanh chém gió
    Và nồi lẩu tinh thần là những chiếc I-phone

    Thế hệ tôi, ba chục đã quá già
    Và bốn chục, thế là đời chấm hết
    Không ghế để ngồi, thì thôi, ngồi bệt
    Mối lo hàng ngày là tiền trong tài khoản có tăng lên?

    Thứ đắt nhất bây giờ là từng lạng NIỀM TIN
    Thứ rẻ nhất, lại là LỜI HỨA
    Sự dễ dãi đớn hèn khuyến mại đến từng khe cửa
    Có ngại gì mà không phản bội nhau?

    Không, tôi không đại diện thế hệ mình đâu!
    Và thế hệ tôi cũng không đại diện cho điều gì sất!
    Trăm năm sau, lịch sử sẽ ghi vài dòng vắn tắt:
    Có một thế hệ buồn, đã nhạt nhẽo đi qua...

    Gia Hiền
     
  18. meganechan

    meganechan Meganechan

    Tham gia:
    8/12/2011
    Bài viết:
    347
    Đã được thích:
    64
    Điểm thành tích:
    28
    Ðề: Mỗi ngày 1 câu chuyện hay ♥

    Tối nay em đang tâm trạng nên gửi nhiều bài cho mọi người đọc thư giãn vậy.

    Anh à, hay là em yêu anh nhé?

    ------------------------------------

    Em chẳng biết bao giờ anh mới xuất hiện. Mà cũng có khi anh xuất hiện rồi, chỉ là mình chưa nhận ra nhau thôi, anh nhỉ?

    Anh à, hay là em yêu anh nhé...

    Để em khỏi phải lèo nhèo nói chuyện, suy nghĩ, hay làm đủ mọi việc vào mỗi tối, mà thay vào đó là đi chơi cùng anh, nói chuyện cùng anh, hay là online cùng anh cũng được.

    Anh à, hay là em yêu anh nhé...

    Để những lần đến rạp chiếu phim, sẽ không phải là em đi cùng với lũ bạn độc thân, hoặc là em-độc-thân đi cùng với lũ bạn tay-trong-tay với người yêu nữa, mà thay vào đó, là em và anh, đi bên nhau mặc kệ cái nhìn ghen tức của rất nhiều người-độc-thân khác.

    Anh à, hay là em yêu anh nhé...

    Để em không phải bịt kín mít như ninja mỗi khi đi đường xa nữa, mà thay vào đó, là được nấp dưới lưng anh, dựa vào vai anh và cho tay vào túi áo anh để không lo bị nắng cháy da. Em thích như thế lắm.

    Anh à, hay là em yêu anh nhé...

    Để em không phải đặt đồng hồ báo thức hàng đêm, mà thay vào đó, là mỗi sớm điện thoại reo inh ỏi, là được nghe giọng anh đầu tiên trong ngày, chỉ để được anh nhắc ăn sáng, nhắc đi học cẩn thận, nhắc phải ngoan ngoãn và nhắc rằng, “đừng quên hẹn với anh đấy”.

    Anh à, hay là em yêu anh nhé...

    Để đêm đêm, em không phải buồn chán dùng điện thoại nhắn tin phá phách lũ bạn thân, mà thay vào đó, là nhắn tin cùng anh, là được anh chúc ngủ ngon và được anh mắng nếu em không chịu đi ngủ sớm.

    Anh à, hay là em yêu anh nhé...

    Để em không phải mày mò tự nấu nướng một đống thứ rồi để đấy không cho ai thưởng thức cùng, mà thay vào đó, là mừng húm, thay đồ và chạy ngay đến chỗ anh với nụ cười rạng rỡ: "Anh thử đi nhé! Có trúng độc thì cũng chẳng sao đâu, có em xuống mồ cùng anh rồi này!"

    Anh à, hay là em yêu anh nhé...

    Để những dịp hội hè, em không phải lang thang một mình nữa, mà thay vào đó, là lòng vòng trên phố cùng anh, là dạo quanh hết quán cóc này đến quán cóc kia chỉ để cảm nhận sự bình yên khi được ở bên cạnh người mình yêu.

    Anh à, hay là em yêu anh nhé...

    Để những khi em cô đơn bật khóc, em sẽ không phải dùng khăn giấy để lau nữa, mà thay vào đó, là khóc cho thấm đẫm áo anh rồi lại ngẩng lên mà nói một cách tỉnh bơ: "Bẩn hết áo anh rồi, tháo ra em mang về giặt cho".

    Anh à, hay là em yêu anh nhé...

    Để những khi phải ngồi gõ một cái note cho một-ai-đó-không-xác-định-được thế này, em sẽ chẳng cần phải lo nghĩ ai là đối tượng nữa, mà thay vào đó, là em thanh thản viết cho anh, về anh và về chúng mình.

    Anh à…

    Em muốn có một ai đó giúp em tin tưởng rằng - con trai trên đời này, ít nhất còn một người cần được em yêu thương.

    Em chẳng biết bao giờ anh mới xuất hiện. Mà cũng có khi anh xuất hiện rồi, chỉ là mình chưa nhận ra nhau thôi, anh nhỉ?

    Hy vọng là em sẽ chẳng phải chờ lâu hơn nữa.
     
  19. meganechan

    meganechan Meganechan

    Tham gia:
    8/12/2011
    Bài viết:
    347
    Đã được thích:
    64
    Điểm thành tích:
    28
    Ðề: Mỗi ngày 1 câu chuyện hay ♥

    Câu chuyện này thì rất có ý nghĩa và đặc biệt.

    Trước miếu Quan Âm mỗi ngày có vô số người tới thắp hương lễ Phật, khói hương nghi ngút.

    Trên cây xà ngang trước miếu có con nhện giăng tơ, mỗi ngày đều ngập trong khói hương và những lời cầu đảo, nhện dần có Phật tính. Trải nghìn năm tu luyện, nhện đã linh.

    Một ngày, bỗng Phật dạo đến ngôi miếu nọ, thấy khói hương rất vượng, hài lòng lắm. Lúc rời miếu, ngài vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhện trên xà.

    Phật dừng lại, hỏi nhện: "Ta gặp ngươi hẳn là có duyên, ta hỏi ngươi một câu, xem ngươi tu luyện một nghìn năm nay có thật thông tuệ chăng. Ðược không?"

    Nhện gặp được Phật rất mừng rỡ, vội vàng đồng ý. Phật hỏi :

    "Thế gian cái gì quý giá nhất?"

    Nhện suy ngẫm, rồi đáp: "Thế gian quý nhất là những gì không có được và những gì đã mất đi!". Phật gật đầu, đi khỏi.

    Lại một nghìn năm nữa trôi qua, nhện vẫn tu luyện trên thanh xà trước miếu Quan Âm, Phật tính của nhện đã mạnh hơn.

    Một ngày, Phật đến trước miếu, hỏi nhện: "Ngươi có nhớ câu hỏi một nghìn năm trước của ta không, giờ ngươi đã hiểu nó sâu sắc hơn chăng?"

    Nhện nói: "Con cảm thấy trong nhân gian quý nhất vẫn là "không có được" và "đã mất đi" ạ!"

    Phật bảo: "Ngươi cứ nghĩ nữa đi, ta sẽ lại tìm ngươi."

    Một nghìn năm nữa lại qua, có một hôm, nổi gió lớn, gió cuốn một hạt sương đọng lên lưới nhện. Nhện nhìn giọt sương, thấy nó long lanh trong suốt sáng lấp lánh, đẹp đẽ quá, nhện có ý yêu thích. Ngày này nhìn thấy giọt sương nhện cũng vui, nó thấy là ngày vui sướng nhất trong suốt ba nghìn năm qua. Bỗng dưng, gió lớn lại nổi, cuốn giọt sương đi. Nhện giây khắc thấy mất mát, thấy cô đơn, thấy đớn đau.

    Lúc đó Phật tới, ngài hỏi: "Nhện, một nghìn năm qua, ngươi đã suy nghĩ thêm chưa: Thế gian này cái gì quý giá nhất?"

    Nhện nghĩ tới giọt sương, đáp với Phật: "Thế gian này cái quý giá nhất chính là cái không có được và cái đã mất đi."

    Phật nói: "Tốt, nếu ngươi đã nhận thức như thế, ta cho ngươi một lần vào sống cõi người nhé!"

    Và thế, nhện đầu thai vào một nhà quan lại, thành tiểu thư đài các, bố mẹ đặt tên cho nàng là Châu Nhi.

    Thoáng chốc Châu Nhi đã mười sáu, thành thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu, duyên dáng. Hôm đó, tân Trạng Nguyên Cam Lộc đỗ đầu khoa, nhà vua quyết định mở tiệc mừng sau vườn ngự uyển.

    Rất nhiều người đẹp tới yến tiệc, trong đó có Châu Nhi và Trường Phong công chúa.

    Trạng Nguyên trổ tài thi ca trên tiệc, nhiều tài nghệ khiến mọi thiếu nữ trong bữa tiệc đều phải lòng. Nhưng Châu Nhi không hề lo âu cũng không ghen, bởi nàng biết, chàng là mối nhân duyên mà Phật đã đưa tới dành cho nàng.

    Qua vài ngày, tình cờ Châu Nhi theo mẹ lên miếu lễ Phật, cũng lúc Cam Lộc đưa mẹ tới miếu. Sau khi lễ Phật, hai vị mẫu thân ngồi nói chuyện. Châu Nhi và Cam Lộc thì tới hành lang tâm sự, Châu Nhi vui lắm, cuối cùng nàng đã có thể ở bên người nàng yêu, nhưng Cam Lộc dường như quá khách sáo.

    Châu Nhi nói với Cam Lộc: "Chàng còn nhớ việc mười sáu năm trước, của con nhện trên xà miếu Quan Âm chăng?"

    Cam Lộc kinh ngạc, hỏi: "Châu Nhi cô nương, cô thật xinh đẹp, ai cũng hâm mộ, nên trí tưởng tượng của cô cũng hơi quá nhiều chăng?". Nói đoạn, chàng cùng mẹ chàng đi khỏi đó.

    Châu Nhi về nhà, nghĩ, Phật đã an bài mối nhân duyên này, vì sao không để cho chàng nhớ ra chuyện cũ, Cam Lộc vì sao lại không hề có cảm tình với ta? Vài ngày sau, vua có chiếu ban cho Trạng Nguyên Cam Lộc sánh duyên cùng công chúa Trường Phong, Châu Nhi được sánh duyên với thái tử Chi Thụ.

    Tin như sấm động giữa trời quang, nàng không hiểu vì sao Phật tàn nhẫn với nàng thế.

    Châu Nhi bỏ ăn uống, nằm khô nhắm mắt nghĩ ngợi đau đớn, vài ngày sau linh hồn nàng sắp thoát khỏi thân xác, sinh mệnh thoi thóp.

    Thái tử Chi Thụ biết tin, vội vàng tới, phục xuống bên giường nói với nàng: "Hôm đó, trong những cô gái giữa bữa tiệc sau vườn thượng uyển, ta vừa gặp nàng đã thấy yêu thương, ta đã khốn khổ cầu xin phụ vương để cha ta cho phép cưới nàng. Nếu như nàng chết, thì ta còn sống làm chi." Nói đoạn rút gươm tự sát.

    Và giây khắc ấy Phật xuất hiện, Phật nói với linh hồn sắp lìa thể xác Châu Nhi: "Nhện, ngươi đã từng nghĩ ra, giọt sương (Cam Lộc) là do ai mang đến bên ngươi chăng? Là gió (Trường Phong) mang tới đấy, rồi gió lại mang nó đi. Cam Lộc thuộc về công chúa Trường Phong, anh ta chỉ là một khúc nhạc thêm ngắn ngủi vào sinh mệnh ngươi mà thôi.

    Còn thái tử Chi Thụ chính là cái cây nhỏ trước cửa miếu Quan Âm đó, anh ta đã ngắm ngươi ba nghìn năm, yêu ngươi ba nghìn năm, nhưng ngươi chưa hề cúi xuống nhìn anh ta. Nhện, ta lại đến hỏi ngươi, thế gian này cái gì là quý giá nhất?"

    Nhện nghe ra sự thật, chợt tỉnh ngộ, nàng nói với Phật: "Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"

    Vừa nói xong, Phật đã đi mất, linh hồn Châu Nhi quay lại thân xác, mở mắt ra, thấy thái tử Chi Thụ định tự sát, nàng vội đỡ lấy thanh kiếm...

    Câu chuyện đến đây là hết, bạn có hiểu câu cuối cùng mà nàng Châu Nhi nói không?

    "Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ !"

    Trong suốt đời ta sẽ gặp hàng nghìn hàng vạn loại người.

    Ðể yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có "duyên" là đủ.

    Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng.

    Tình yêu như sợi dây, hai người cùng kéo hai đầu, chỉ cần một người kéo căng hoặc bỏ lơi, tình yêu ấy sẽ căng thẳng hoặc chùng xuống.
     
    TIM thích bài này.
  20. thuyha1961

    thuyha1961

    Tham gia:
    23/2/2011
    Bài viết:
    16,270
    Đã được thích:
    4,416
    Điểm thành tích:
    2,113
    Ðề: Mỗi ngày 1 câu chuyện hay ♥

    Một câu chuyện có thật của một cậu bé con của chị cùng cơ quan với mình,

    Tôi đã bơm xe, bán nước vỉa hè kiếm tiền du học

    Không có tiền, tôi lao vào làm đủ thứ nghề, từ bơm xe, bán quán nước vỉa hè hay theo chân bác tôi đi làm đồ kim khí để đăng ký học thêm tiếng Anh, mơ một ngày được đi du học.

    Tuổi thơ tôi gắn liền với đòn roi, với mùi chua cay của rượu và mùi hôi của khói thuốc. Tất cả đều xuất phát từ bố tôi. Ông không có công ăn việc làm ổn định, suốt ngày chỉ rượu chè rồi chửi mắng vợ con. Mọi gánh nặng gia đình vì thế đều dồn hết lên đôi vai gầy của mẹ.

    Tôi vẫn còn nhớ như in tối hôm đó, ba mẹ con tôi đã chạy thật nhanh ra khỏi nhà để thoát khỏi bố, thoát khỏi sự tủi cực đau đớn cả về mặt thể xác lẫn tinh thần mà bao năm qua mẹ con tôi đã phải chịu đựng. Năm ấy tôi mười tuổi, bố mẹ tôi chia tay…

    Tôi và chị gái được gửi về quê ngoại, còn mẹ vẫn tiếp tục ở lại Hà Nội đi làm, cuối tuần tranh thủ về thăm chúng tôi. Có những đêm ốm sốt, tôi thèm lắm một bàn tay của mẹ, chỉ cần một cái sờ trán thôi là tôi cũng thấy đủ lắm rồi.

    Mẹ hy sinh vì chúng tôi nhiều lắm, có hôm tận hai giờ sáng mẹ mới về tới Ninh Bình. Xe khách chiều hôm trước mẹ chỉ đủ tiền về tới Phủ Lý. Mẹ định bụng sẽ đạp xe tiếp từ đó về nhà, nhưng ông trời đã không thương mẹ. Xe đạp bị tuột xích giữa đường, mẹ vừa dắt xe vừa khóc…


    Quán nước vỉa hè đã cho tôi nhiều trải nghiệm thú vị, giúp tôi trưởng thành hơn.

    Hè năm đó mẹ định để chúng tôi nhập học ở quê, nhưng chỉ trước hôm khai giảng đúng một ngày, mẹ đã quyết định đưa chúng tôi quay trở lại Hà Nội mặc dù vẫn chưa biết sẽ ở đâu. Đó cũng là bước ngoặt thay đổi cuộc đời tôi.

    Cơ quan mẹ cho mượn tạm một căn phòng nhỏ ở khu nhà kho cỏ mọc um tùm để ở. Với người khác thì nó thấp kém nhưng đối với chúng tôi đó là cả một thiên đường. Hai chị em tôi cố gắng học thật giỏi để mẹ vui. Có những đêm chúng tôi cùng nhìn lên bầu trời, ngắm nhìn những ông sao bé nhỏ mà thầm ước rằng sau này sẽ kiếm được nhiều tiền để đỡ đần mẹ.

    Tôi thi đỗ cấp 3 vào khối chuyên Toán – Tin ĐH Khoa học Tự nhiên Hà Nội. Bạn bè cùng lớp với tôi toàn là những nhân tài, họ xuất thân từ những ngôi trường nổi tiếng trên toàn miền Bắc, có lẽ chỉ mỗi mình tôi đi lên từ một ngôi trường làng ngoại thành Hà Nội.

    Nửa năm đầu lớp 10 tôi đã bị choáng vì cảm giác không theo kịp các bạn. Họ dường như là những người biết tuốt. Bài nào thầy ra họ cũng làm một cách nhanh chóng, còn tôi cứ mãi loay hoay tìm lời giải. Phải mất một thời gian rất lâu tôi mới bắt kịp nhịp học của các bạn, và chứng tỏ được khả năng của mình.

    Năm lớp 11, 12, có nhiều bạn trong lớp tôi đã tìm được những suất học bổng toàn phần ở nhiều nước trên thế giới để sau khi tốt nghiệp họ có thể đi học đại học ngay. Tôi thấy thật thán phục họ. Tôi thấy tự ti và kém cỏi. Học chuyên Tin nhưng thậm chí đến tạo một cái email như thế nào tôi cũng không biết thì làm sao biết tìm học bổng. Tất cả tài sản mà tôi có là một chiếc máy tính 486 cũ mà mẹ tôi mang từ cơ quan về, cũng chẳng có điều kiện mà tiếp xúc với Internet.

    Nhìn các bạn tôi thấy thèm được như họ, và tôi ước mơ được đi du học… Nhưng ước mơ đó có quá xa vời khi từng bữa cơm hàng ngày mẹ vẫn phải chắt chiu tiết kiệm. Tôi chỉ biết, tôi đã theo đuổi giấc mơ ấy trong suốt năm năm tiếp theo của tuổi trẻ.

    Tôi bắt đầu nhận ra mình cần phải học tốt tiếng Anh. Nhưng mà lấy tiền đâu ra để học? Tôi lao vào làm đủ thứ nghề, từ bơm xe đạp, bán quán nước vỉa hè hay theo chân bác tôi đi làm đồ kim khí. Nhưng tất cả vẫn không thể đủ để tôi có thể đăng ký một khóa học tiếng Anh tốt. Năm nào số tiền tôi kiếm được cũng chỉ đủ học Streamline hoặc Headway buổi tối.

    Tuy chưa đạt được mục tiêu, nhưng tôi thấy mình trưởng thành hơn, tự lập hơn, và quan trọng hơn là thời gian đi làm tôi đã có dịp được tiếp xúc với những con người thú vị. Đó là bác Khôi lùn xe ôm đầu ngõ một mình nuôi hai con học đại học, là cô hàng đại lý cho tôi nợ tiền khi tôi chưa đổi được tiền lẻ cho khách, là anh chàng tôi không nhớ rõ tên tối nào cũng ngồi uống nước quán tôi chỉ để chờ đón vợ đi làm về. Tôi thấy cuộc đời ngoài kia vẫn còn nhiều điều hạnh phúc lắm.

    Sau khi tốt nghiệp lớp 12, tôi và mẹ cùng đi dự một buổi hội thảo du học mà các anh chị Việt Nam từ Mỹ về chia sẻ kinh nghiệm và nói chuyện. Buổi hội thảo ngày hôm đó thực sự đã tạo ra một động lực rất lớn đối với tôi, càng làm tôi quyết tâm theo đuổi con đường du học. Thấy tôi mê quá, ngay ngày hôm sau mẹ cọc cạch xe đạp chở tôi lên một trung tâm trên phố để đăng ký học tiếng Anh. Vừa vào tới nơi, nhìn thấy tiền học phí một khóa ít nhất 100$ thì ngay lập tức tôi bảo mẹ quay về với lý do: “Con không thích học tiếng Anh nữa”.

    Sau đó tôi thi đỗ vào ĐH Bách khoa Hà Nội, không lâu sau, tôi nhận được một suất học bổng toàn phần sang Thượng Hải học. Lúc này tôi đã nghĩ rất đơn giản rằng sang đó mình sẽ có cơ hội được học thêm tiếng Anh. Tuy nhiên, sang tới nơi chúng tôi đã phải học đuổi một khóa tiếng Trung trong vòng 3 tháng để đủ điều kiện về ngôn ngữ. Vì có ít thời gian nên dù được nhận vào học nhưng năm đầu tôi học khá vất vả vì có nhiều từ vựng không biết. Tôi còn nhớ có những hôm thi mà đến đọc đề thi tôi cũng không hiểu hết, phải phán đoán khá nhiều.

    Sang năm hai, tôi học hành vào guồng hơn. Lúc này tôi bắt đầu quay trở lại với giấc mơ du học ngày xưa của mình. Để củng cố lại vốn tiếng Anh ít ỏi, tôi bắt đầu đăng ký những lớp cơ bản nhất ở trường, mỗi kỳ học một level từ thấp lên cao. Tôi cứ duy trì như vậy và điểm tiếng Anh cũng theo thời gian cao dần lên. Lúc này tôi nghĩ đến việc phải thi lấy chứng chỉ tiếng Anh quốc tế IELTS thì mới có cơ hội đi học tiếp Master ở các nước nói tiếng Anh khác. Tôi bắt đầu tìm cách để có thể đăng ký lớp học IELTS ở Thượng Hải, nhưng vấn đề mấu chốt, đeo đuổi tôi vẫn là tiền không có.

    Học bổng chỉ đủ sống, tôi cũng không muốn đặt gánh nặng này lên vai mẹ. Lúc này ở Thượng Hải có một chương trình học bổng của chính phủ dành cho sinh viên quốc tế, nếu được học bổng này thì việc học và thi IELTS của tôi không thành vấn đề. Tôi hăm hở rồi nộp hồ sơ, nhưng sau bao ngày chờ đợi, tôi trượt. Thất vọng, chán chường nhưng tôi không dễ dàng bỏ cuộc như thế. Tôi bắt tay làm lại từ đầu, chăm học hơn, ít chơi hơn, mục tiêu trước mắt là đạt được học bổng kia, để bước tiếp trên con đường chinh phục giấc mơ của mình.

    Đúng một năm sau, tôi thành công. Tôi dùng toàn bộ số tiền có được để ôn luyện và đăng ký thi IELTS. Trong vòng 5 tháng liền tôi hầu như không có một ngày nghỉ. Tôi phải học cách sắp xếp thời gian hợp lý nhất để vừa đáp ứng được bài vở trên lớp, vừa có thời gian ôn thi IELTS, vừa có thời gian quan tâm tới gia đình và người yêu. Ngày nhận kết quả, tôi đã vỡ òa trong niềm vui sướng khi biết mình đã đạt IELTS 7.0. Chặng đường thứ nhất coi như đã kết thúc, tôi lại bước tiếp những bước cuối cùng trên hành trình chinh phục giấc mơ của mình: nộp hồ sơ xin học bổng Master.

    Có những lúc tôi hết sạch tiền vì đã dùng tất cả cho những bộ hồ sơ. Tôi và cậu bạn cùng nhà đã có những bữa cơm chỉ có hai củ cà rốt để ăn, rồi rất nhiều lần phải muối mặt đi vay mọi người. Mỗi lần gọi điện về nhà tôi đều giấu mẹ vì tôi không muốn tóc mẹ phải bạc thêm.

    Cuộc đời đã không phụ những cố gắng không mệt mỏi của tôi. Cuối cùng tôi đã thực hiện được giấc mơ của mình khi liên tiếp nhận được ba suất học bổng toàn phần tại châu Âu. Giờ tôi đang ngồi ở Amsterdam, thủ đô của xứ sở hoa Tulip xinh đẹp để viết những dòng tâm sự này.

    Tôi muốn chia sẻ câu chuyện của bản thân để các bạn có thêm niềm tin và ý chí tiếp tục theo đuổi giấc mơ của mình. Tôi tin chắc rằng các bạn sẽ thành công, vì cuộc sống sẽ không bao giờ phụ lòng những người cố gắng và nỗ lực hết sức mình đâu.
     
    Sửa lần cuối: 1/7/2012

Chia sẻ trang này