Ðề: Thơ Thanks những lời động viên vàng ngọc của bà, t không chưa dám la làng lên là bán lại, sợ oder nhiều quá phục vụ không xuể. He he, lại nắng nên lại ngại rồi
Ðề: Mùa thu chết Mình thích bài cuối của bạn. Con chim sẻ bay mãi bay hoài vẫn ko với tới đc mặt trời...
Ðề: Bất mãn Em không đam mê thơ lắm, một số bài thơ hay ngày xưa học thì vẫn nhớ hihi như bài "Nhớ Rừng"
Ðề: Bất mãn Bất mãn với chính mình, với chế độ, với Đảng và Nhà nước chẳng hạn =)))) Bà rảnh không, xuất khẩu thành thơ cho 1 bài đê.
Ðề: Bất mãn "..Có một thời tôi đã có tất cả Giờ thì mất tất cả Hỡi những người anh em "Bên thắng cuộc" Hãy trả lại tôi Trả lại Trả lại Trả lại tất cả những gì mà trước đây tôi đã có..." Không dám up lên hết vì đây là thơ phản động , đã chỉnh sửa những phần nhạy cảm, chắc MOD hem nhận ra đâu, he he.
Nhưng cuộc đời này rất rất khác những giấc mơ xa xôi chỉ có người thấy thương cho mình nhất sau những giấc ngủ thật dài rồi mở mắt ra biết rằng phải cần sống tiếp người dù có muốn hay không cũng không thể nào như một giọt sương sớm sống và chết từng giờ… Sao không có ai đó nói với người về những nỗi đau là không kết thúc bao giờ?
Hôm nay tôi lạc vào topic này. Không ngờ nàng thích "Thơ thẩn" thế này. Dạo này nàng có tâm sự hay sao í mà tôi đọc các comment gần đây của nàng thấy là lạ. Không như hồi mới nói chuyện với nàng. Hồi mới buôn chuyện với nàng tôi cứ tưởng tượng ra ngày nào nàng cũng cười toe toét cơ. He he... Có bài Thơ nào hay post cho tôi đọc đê....
Ngày xửa ngày xưa, cách đây độ 3 năm về trước chứ mấy, đúng là ngày nào tớ cũng cười toe toét nàng ạ! Giờ thì đếm trên đầu ngón tay... Nàng cũng tinh ý đấy, tớ là người siêu nhạy cảm nên rất dễ buồn lòng...Qua mấy năm trên diễn đàn, t có vài người bạn tri kỷ trên này để tâm sự, chém gió thành bão nhưng rồi họ cũng biến mất, người thì tớ mấy lần mất nick nên mất liên lạc, người thì tưởng bạn mà hóa ra không phải bạn... Hiện giờ tri kỷ của t là nàng vì nc qua lại nhiều nhất là nàng. Không biết nàng có sắp biến mất không! Tặng thơ cho nàng nhé!: "Nằm xuống và lắng nghe" Đôi khi không còn đủ sức để đứng lâu được nữa hãy nằm xuống và lắng nghe… Dưới mỗi bước chân của mình là những dấu vết đã qua những yêu thương mà mình không biết cách gìn giữ những lạnh lùng mà mình trao đi như một liều thuốc thử những tháng ngày mình sống như loài thú dữ đầy rẫy bất an… Nằm xuống thật chậm và vòng tay ôm lấy chân để biết mình cũng từng làm tổn thương bao nhiêu người khác ích kỷ với bản thân trong những lần chối từ gánh vác mình đã lùi sâu hơn khỏi vùng ánh sáng nơi từng muốn lao vào… Mạnh mẽ bao nhiêu lần rồi cũng bộc lộ một lần đau phơi bày hết con người thật từng lặng im che giấu chỉ là đứa trẻ con luôn cần tìm nơi nương náu thấy phía nào bình yên cũng cười, cũng giơ tay níu kéo sợ mình bị bỏ rơi… Sợ một ngày nào đó nhìn quanh chỉ còn lại gió trời sợ một ngày nào đó nhìn quanh chỉ còn lại nước mắt sợ một ngày nào đó nhìn quanh chỉ còn lại không gian im vắng sợ một ngày nào đó nhìn quanh chỉ còn lại mình ngơ ngác gọi tên những yêu thương… Nằm xuống đi, nằm xuống một lần sẽ dễ dàng hơn cho ngày sau đừng huyễn hoặc thêm nữa làm một người bình thường cho ngoài kia bớt đi những đổ vỡ tin vào cái nắm tay đã đong đầy thương nhớ của duyên may… Vì đã đến rồi cũng sẽ đi khỏi cuộc đời này vì không ai muốn cô đơn là định mệnh vì mở lòng ra có thể sẽ thêm vết thương nhưng có thể sẽ lành lặn vì thà đắng cay còn hơn là hối hận đã không nắm chặt tay… Đôi khi không còn đủ sức để đứng lâu được nữa hãy nằm xuống cho yêu thương đó biết mình đang hao gầy!