Vợ có bầu, 8 tháng trôi qua trong bình yên, chẳng biết nghén với mệt mỏi. Sáng sáng chiều chiều vẫn chợ búa cơm nước bình thường. Thế mà bỗng dưng lăn ra ốm. Trưa thứ 7 đi làm về, vợ xây xẩm mặt mày, đầu óc quay cuồng, người như rời ra thành từng mảnh. Chồng hôm nay bỗng dưng không đi bù khú chiều thứ 7 mà tự giác hẹn vợ về ăn cơm trưa. Vợ về đến nhà, đã thấy chồng nằm còng queo trên giường ngáy o o. Thở không ra hơi, vợ cũng leo lên giường, lay chồng rên khe khẽ:“Chồng ơi hình như em ốm…”. Chồng hình như lần đầu nghe thấy từ “ốm” trong từ điển của vợ, lại sẵn cơn ngái ngủ, cất giọng khê nồng: “Ốm á, sao mà ốm được…”. Rồi cũng từ từ uể oải quay sang rờ trán vợ rồi lẩm bẩm: “Ừ hình như vợ sốt. Thế vợ không nấu cơm à?”. Rồi lại từ từ rút tay về, từ từ nhắm mắt. Nước mắt vợ chực trào ra, không hiểu là vì mệt và mỏi hay vì câu hỏi của chồng nữa. Im lặng. Vợ im lặng. Chồng cũng im lặng. Căn phòng im lặng, nghe rõ tiếng đồng hồ tích tắc… Chừng mười lăm phút trôi qua, vợ lồm cồm bò dậy. Chồng hỏi: “Vợ đi đâu?”, vợ làu bàu: “Nấu cơm”. Chồng quàng tay kéo vợ nằm gọn lỏn trong lòng chồng, vỗ vỗ vào lưng vợ: “Vợ ngủ một tí đi đã” rồi cứ thế vỗ về dỗ cho vợ rơi vào giấc ngủ. Lát sau chồng khe khẽ trở dậy. Lát sau nữa vợ lơ mơ nghe thấy tiếng nồi niêu loảng xoảng ngoài bếp, lại phải cố ngồi dậy, vào bếp thì đã thấy chồng ngồi nhặt rau. Chồng thấy vợ thì cáu: “Vợ ra đây làm gì, vào giường nằm ngay, nhanh lên!”. Vợ bảo: “Để em làm!”, chồng lại mắng: “Bảo đi vào thì đi vào, nói nhiều thế nhỉ?”. Vợ liêu xiêu đi vào, trong lòng vui vui, nhưng lo lắng, vì từ ngày yêu nhau đến giờ có bao giờ thấy chồng nấu cơm đâu. Vợ nằm thiêm thiếp, đầu óc quay cuồng chả ngủ được, thỉnh thoảng lại hé mắt nhìn ra bếp xem chồng đang làm gì, cũng thấy chồng đánh trứng hành, cũng biết mở tủ lạnh lấy thịt băm đông lạnh để nấu canh rau ngót. Rồi bật bếp, rồi phi hành… Vợ tạm yên lòng nhắm mắt nghỉ ngơi... ... bỗng dưng: “Vợ ơi, làm thế nào để rã đông thịt bây giờ?”. Thôi rồi, chắc lại cho cả cục thịt vào xào rồi, vợ nghe thoang thoảng mùi khen khét, định dậy lần nữa thì chồng lại bảo: “Thôi được rồi, anh làm được rồi, vợ cứ nằm đi”. Rồi lại: “Vợ ơi sao cái chảo này dính thế”. Chắc lại lấy nhầm cái chảo cũ rồi. Vợ mệt quá, cũng chẳng mở nổi miệng ra nói câu nào…. “Vợ ơi dậy chén đi, anh nấu xong rồi”. Chồng lay vợ dậy, khuôn mặt mướt mồ hôi nhưng cười hớn hở như vừa lập xong một kỳ tích. Vợ gượng ngồi lên, nhìn mâm cơm nóng hổi mà thấy ấm lòng. Chồng kê mâm cơm vào sát tận giường để vợ không phải ra ngoài, xới cơm bưng tận tay cho vợ. Cơm thật dẻo và vừa nước, vợ thấy chồng sao khéo thế. Món trứng có hình thù kỳ lạ, chẳng ra rán cũng chẳng ra xào, và mặn, chồng cười giả lả: “Anh cho mắm rồi, nhưng sợ nhạt nên lại cho thêm muối”. Vợ cười: “Không sao, ăn cơm là vừa”. Còn canh thì thật là ngon ngọt, rất vừa miệng, chỉ tội thịt băm vón thành từng viên như canh mọc vậy… Vợ trào nước mắt, chồng hốt hoảng: “Sao thế, vợ không ăn được à?”. Vợ lắc đầu: “Không phải, ngon mà, sao chồng em biết nấu cơm ngon thế”. Chồng cười tủm tỉm: “Không biết nấu thì đến lúc vợ ốm lấy đâu ra cơm mà ăn”. Ăn cơm xong, chồng thủng thẳng đứng dậy, lấy tăm, lấy khăn, lấy nước cho vợ, rồi kỳ cạch dọn mâm, kỳ cạch rửa bát, sạch sẽ và gọn gàng hệt như mọi ngày vợ làm, không thiếu một bước, không sai một động tác. Xong xuôi đâu đấy chồng vào ôm vợ thủ thỉ: “Vợ ngủ khì một giấc nhé, chiều dậy là khỏi phải không? Nếu không đỡ thì chồng đưa vợ đi khám bác sĩ nhé!”. Vợ thấy nhẹ người, rơi vào một khoảng bình yên vô cùng… Vợ tỉnh dậy thì trởi đã xâm xẩm tối, cơn mưa đen kín bầu trời. Chồng ngồi đó từ bao giờ, mắt dán vào máy tính nhưng tay vẫn cầm tay vợ thật chặt. Thấy vợ tỉnh, chồng hăm hở thay quần áo: “Anh đi mua cam cho vợ nhé, vợ ăn quả gì nữa không? Tối nay vợ thích ăn gì?”. Chồng chưa dứt câu thì trời đổ mưa xối xả, vợ bảo chồng thôi từ từ đợi tạnh mưa hãy đi, tối mua cháo cho vợ cũng được, không cần phải nấu cơm cho chồng đỡ vất vả. Vợ đau hết mình mẩy, khó thở, hết trở mình bên này lại trở sang bên kia. Chồng hình như bối rối không biết phải làm sao, cứ chốc chốc lại nắm tay vợ lắc lắc, thấp thỏm đòi đưa vợ đi bác sĩ, vợ bảo không cần đi bác sĩ, có lẽ vì con lớn rồi nên chèn ép dây thần kinh làm vợ đau và mỏi vậy thôi, cũng do thời tiết khó chịu nữa… Trời tạnh mưa, chồng vội vàng đứng lên, làm bộ rất “người lớn” dặn vợ: “Vợ ở nhà ngoan nhé, anh đi một tí tẹo là về ngay thôi. Vợ có vào nhà vệ sinh thì phải cẩn thận kẻo ngã nhé, rửa mặt mũi chân tay thì nhớ bật nước nóng đấy. À nhưng mà vợ ơi, mua cam ở đâu nhỉ? Bao nhiêu tiền một cân hả vợ? Chọn cam như thế nào cho ngon hả vợ?”. Vợ bật cười, may mà chồng không hỏi “cam là quả gì hả vợ?”. Suốt buổi tối chồng vừa xem bóng đá vừa ngồi trông vợ ngủ, thỉnh thoảng chồng ghé lưng nằm xuống cạnh vợ, áp trán vợ vào má xem vợ có sốt không, xoa lưng cho vợ dễ ngủ. Vợ thấy cơn đau vơi đi nhiều, nụ cười chắc còn méo mó nhưng cũng đã rạng rõ hơn. Giấc ngủ đến trong bình yên, vợ không biết đến sáng mai có khỏi ốm không, nhưng vợ biết chắc một điều, dù vợ có làm sao đi nữa, thì bên vợ luôn luôn có một người chồng sẵn sàng làm tất cả vì vợ … dù là vụng về ... sưu tầm
Ðề: Khi vợ ốm Dạo này hắn thường xuyên đến cơ quan với gương mặt phờ phạc, nhàu nhĩ hệt bộ quần áo hắn mặc. Từ ngày vợ có chửa, phong độ hắn “tuột phanh” thấy rõ. Trăm sự cũng bởi bây giờ bao “quyền hành” trong gia đình rơi hết vào tay gã. Hắn là trưởng ban phụ trách vệ sinh, giặt giũ, lau dọn nhà cửa. Hắn thừa quyền quyết quần áo sẽ được hắn “thanh toán” ngay tối nay hay để sáng mai dậy sớm giặt… Đồng thời hắn kiêm chủ tịch ban nấu ăn, có quyền sinh, quyền sát xem hôm nay con gà ra đi hay con cá sẽ thiệt mạng. Giờ hắn đã vươn mình lên chức, trở thành một cán bộ mẫn cán, luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ cấp trên giao và mang đến sự hài lòng cho lãnh đạo vợ. Hắn còn có trọng trách nắm giữ sinh mạng của cả gia đình, đó là sáng sáng, thay vì lê la quán xá, cà phê cà pháo đến giờ mới đủng đỉnh đi làm, thì nay hắn được dậy sớm, nấu nướng làm sao cho hợp khẩu vị của vợ đang nghén, đau đầu, buồn nôn chả làm được gì. Đưa vợ đi làm xong, hắn mới được đến cơ quan. Ngày vợ hắn hí hửng báo tin vui, hắn hớn hở. Sau thì bạc mặt vì thi thoảng, nếu không vừa ý, vợ hắn lại thỏ thẻ: “Anh làm thế con không thích đâu!”. Dù trong dạ lẩm bẩm: “Nó biết cái quái gì mà cứ mang ra dọa”, thế nhưng hắn lại vui vẻ, chia sẻ thiên chức cùng vợ, không tha một việc nhỏ nhặt nào. Có khi vợ nói một hắn đã hiểu thành hai, nói chung là khá nhanh nhạy, như lần vợ hắn thèm chua, trên đường về, thấy vợ la lém nhìn mấy quả dâu da xoan còn xanh ởn, nuốt nước bọt ừng ực, hắn đã vội dừng ngay xe, xin chủ nhà rồi bẻ phứt một cành. Hình như hôm ấy mắt vợ hắn hơi có nước, vừa do cảm động vừa do quả chua loét. Lại có lần vợ hắn từ trong giường chỉ thị ra: “Canh cá anh quẳng thêm cái tai chua nữa nhé, tự dưng em thích”, hắn sáng tạo cho thêm hẳn hai cái, nhưng do nó dầy và dài thành ra bát canh chua quá mức cần thiết, vợ hắn uống mà nước mắt giàn giụa, trách: “Anh muốn em quắt ruột vào mà chết à, giờ nhìn thấy tai chua là gai ốc nổi hết lên rồi!”. Còn vụ, thường thường buổi chiều vợ hắn đã chén đẫy bánh kẹo hoa quả, no nên dặn chồng bữa tối nấu bớt cơm đi. Song trưa hôm đó vợ hắn mệt, “Tham giấc ngủ hơn đùi con trâu”, ai ngờ đến chiều thì đói mềm, mặt mũi ngơ ngác, ăn đủ thứ mà chẳng bõ bèn, ruột cứ rỗng... vợ hắn có kể nhưng vì trên đường nghe câu được câu chăng, hắn không để ý, về vẫn nấu như mọi hôm, dù hắn đã hối lỗi và nhường cơm cho vợ nhưng vợ hắn vẫn dỗi: “Đã biết vợ đói rồi còn nấu có tí cơm, ai ăn ai nhịn?”. Hắn đâm ức, hậm hực ra phết, nhưng rồi lại thấy thương vợ, nên im lặng tự nhủ, thôi bà chửa khó tính, cố mà chiều vậy, mà cũng tại mình vô tâm nữa. Thai đến tháng thứ tư, sáng ấy vợ hắn nở một nụ cười tươi hiếm hoi, linh tính và tâm lý nhạy cảm của người chồng yêu vợ nhắn nhủ với hắn điều gì đó khiến hắn bồn chồn, nhưng vẫn đi nấu ăn sáng. Tự dưng vợ hắn níu lại, ôm chặt hắn một cái, hắn lịm tim và còn lặng tim hơn nữa khi nghe vợ bảo: “Hình như khủng hoảng giai đoạn một đã qua, từ hôm qua đến nay em thấy hết hẳn mệt mỏi, nghén ngẩm”. Hắn rú lên sung sướng, vậy là những tháng ngày hắn nghén cùng vợ đã qua, giờ đang sang thời kỳ mới, sẽ còn nhiều khó khăn đây, nhưng nhờ đó hắn đồng cảm phần nào với việc chửa đẻ, nhọc nhằn của người phụ nữ. Hắn chỉ có thể san sẻ với vợ bằng tình cảm và tấm lòng của mình thôi, và hắn hiểu, có lẽ những người vợ cũng chỉ cần đến thế. dantri.com.vn
Ðề: Khi vợ ốm Nếu mình ốm con sẽ k được bú no, ngủ không đẫy giấc. Nếu mình ốm nhà cửa sẽ bừa bộn mốc meo k ai dọn. Nếu mình ốm, bát đũa bẩn sẽ ngập trong bồn. Nếu mình ốm, quần áo sẽ đầy trong máy giặt. Nếu mình ốm.... Và mình không được phép ốm.
Ðề: Khi vợ ốm Lấy nhau 3 năm mà trộm vía chưa bao giờ em ốm đến nổi thở ko ra hơi để nếm mùi đc chồng chăm sóc phục vụ nó ra làm sao?
Ðề: Khi vợ ốm tớ thì giờ nếu có ốm thì ngoài anh còn cu con nữa ạ. con bưng mâm cơm lên tận phòng cho Mẹ. con pha nước cam cho Mẹ, thế nhé.......... tớ lạc đề tí nhá.
Ðề: Khi vợ ốm Ui hay quá cảm ơn chủ topic em ủi 1 lèo lun chưa có con nên ko bít cảm giác ốm nghén chồng sẽ ntn nhưng đc cái bây giờ mỗi khi sốt nhẹ là oxa lo lắng rùi.
Ðề: Khi vợ ốm pít đâu ông này mới lấy vợ ,con so nên còn "chân chất",thử qua 3,4 năm nữa ,đến đứa thứ 2,3 xem sao,hihi.....đàn ông mà
Ðề: Khi vợ ốm Mẹ nó ! Không được phép như thế. Mẹ nó phải đào tạo lão ấy chứ.....mẹ nó chiều chồng quá ..chậc..chậc......
Ðề: Khi vợ ốm ẹm nó chiều chồng qua rồi, nhưng đúng là mẫu người vợ, người mẹ lí tưởng nhưng là của ông chồng nào lười thây lười thác thôi.
Ðề: Khi vợ ốm Nếu mình ốm thì chồng mình sẽ cằn nhằn và làm đủ thứ khác làm mình mệt thêm... Thế nên chẳng bao giờ dám ốm cả....
Ðề: Khi vợ ốm Em khóc rồi nè, tình cảm vợ chồng thật ấm áp..................................................