Ðề: Câu chuyện ngụ ngôn về thiếu và đủ Bài rất hay và có ý nghĩa. Chúng ta thường tìm kiếm những thứ hoàn thiện mà quên mất rằng đôi khi biết hài lòng với những gì mình đang có cũng là tạo ra hạnh phúc. Mình thấy rất giống với một câu về tình yêu:"Đừng cố tìm một người hoàn mỹ để yêu mà hãy học cách yêu một người chưa hoàn mỹ một cách trọn vẹn"
Ðề: Câu chuyện ngụ ngôn về thiếu và đủ Đôi khi cần vô tâm 1 chút để quên đi 1 số điều ko đáng nhớ, nhẫn 1 chút để bớt nóng nảy hơn..... và còn nhiều điều học được từ những bài học từ quà tặng cuộc sống như này. Mình thường lưu lại để thi thoảng tìm 1 khoảng lặng cho mình. Cảm ơn nhé!
Ðề: Câu chuyện ngụ ngôn về thiếu và đủ Hay lắm, hãy tự hài lòng với cái mình đang có, mình là duy nhất và hoàn toàn khác biệt, ng khác có thể hơn mình, và mình ước ao đc như họ, nhưng bản thân họ cũng thấy cái họ kém mình, và họ cũng đang ước ao được như mình
Ðề: Câu chuyện ngụ ngôn về thiếu và đủ Hic,s không có định nghĩa hay quy đình về thiếu và đủ. Cũng như không có quy đình về thành công và thất bại. Cuộc đời là một cuộc hành trình chứ không phải là một cái đích. Hãy lạc quan và tận hưởng cuộc sống . Yêu những gì mình có và cố gắng vì những gì mình thích
Ðề: Câu chuyện ngụ ngôn về thiếu và đủ Đúng là cuộc sống là hành trình chứ không phải là điểm đến. Thấm thía ý nghĩa từ câu chuyện này. Cảm ơn bạn chủ top
Ðề: Câu chuyện ngụ ngôn về thiếu và đủ câu chuyện hay quá. bản thân mình nhiều khi cũn cảm thấy tự ti về những khiếm khuyết của mình.....đọc bài này đã hiều ra được nhiều điều. cảm ơn chủ topic nhiều nhe!
Ðề: Câu chuyện ngụ ngôn về thiếu và đủ Giống như con người chẳng bao giờ hài lòng với những gì mình có mà luôn luôn tham vọng mình thích câu chuyện này quá.
Truyện ngụ ngôn - Sự tự giác Xưa thật là xưa, có một ông Vua nọ, một hôm ông ta sai quân lính đặt một tảng đá lớn nằm chắn ngang đường đi. Xong, ông nấp vào một bụi cây gần đấy và theo dõi. Lần lượt ông ta thấy, những thương nhân giàu có đi qua, rồi đến những cận thần của ông đi qua, nhưng không ai có ý định xê dịch tảng đá sang bên nhường chỗ cho lối đi cả, họ chỉ lẩm nhẩm đổ lỗi cho nhà Vua vì đã không cho người giữ sạch sẽ con đường. Một lúc sau, nhà Vua nhìn thấy một người nông dân đi tới với một xe rau cồng kềnh nặng trĩu. Nhìn thấy tảng đá, người nông dân liền ngừng xe và nhảy xuống đất, cố hết sức mình ông ta đã đẩy được tảng đá sang bên kia vệ đường. Vừa làm ông ta vừa lẩm bẩm: “Thật không may nếu có ai đó không thấy mày và vấp phải, chắc là sẽ đau lắm đây”. Xong đâu đấy, người nông dân quay trở lại xe để tiếp tục đi tiếp, thì bỗng nhìn thấy một bao tiền to đặt đúng ngay chỗ mà ông đã di chuyển tảng đá. Đó là một một món quà của Đức Vua cho người nào dịch chuyển được tảng đá. Câu chuyện của người nông dân này đã giúp chúng ta nhận ra một điều quý giá mà rất nhiều người trong chúng ta không bao giờ nhận thấy: Vật cản đôi khi cũng có thể là một cơ hội tốt. Nguồn: http://********.vn/