Để gió mãi cuốn đi.......

Thảo luận trong 'Các vấn đề giáo dục khác' bởi mebezin, 22/9/2009.

  1. lion queen

    lion queen I'm fine without you

    Tham gia:
    9/6/2009
    Bài viết:
    32,931
    Đã được thích:
    7,892
    Điểm thành tích:
    3,063
    ..Em cần...
    ...một lời an ủi...
    ...đủ...
    ...để em có thể đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã...
    ..................
    ...Em cần...
    ...một vòng tay đủ lớn...
    ...đủ...
    ...để ôm trọn trái tim...
    ...Em cần...
    ...một trái tim...
    ...đủ...
    ...chân thành để tin tưởng...
    ...Em cần...
    ...một sự tin tưởng...
    ...đủ để yêu...
    ...Em cần...
    ...một tình yêu...
    ...đủ...
    ...đẹp để hạnh phúc...
     
    Đang tải...


  2. mebezin

    mebezin Bắt đầu tích cực

    Tham gia:
    12/8/2008
    Bài viết:
    384
    Đã được thích:
    247
    Điểm thành tích:
    43
    Cục tẩy - ý nghĩa của cuộc sống!

    Từ nhỏ tôi mơ ước không muốn trở thành họa sĩ, nhưng Mẹ tôi thì ngược lại, bà càng mong chờ bao nhiêu thì tôi lại càng ghét bấy nhiêu.
    Từ những đường viền, tôi có thể tô màu xung quanh nó mà không bị lem, và rải các mảng keo lên tờ giấy vẽ và điểm them lên chúng bằng những sợi mì. Nhưng tôi nghĩ đó không phải là nghệ thuật vì từ nhỏ tôi đã được cô giáo dạy khi học mẫu giáo.


    Nghệ thuật đòi hỏi phải có một quà tặng đặc biệt, đó là năng khiếu, là các kỹ năng. Tôi không sở hữu bất kỳ yếu tố nào trong đó. Tôi cũng không đủ giỏi để tạo cho mình một năng khiếu hay những kỹ năng hội họa. Không thể coi khả năng cắt các đường thẳng và vẽ theo trình tự là một năng khiếu. Tôi cũng không bao giờ có thể phác họa một bức chân dung tĩnh về cuộc sống, vẽ nên những mảng màu trừu tượng đầy lôi cuốn hay sử dụng màu nước một cách nghệ thuật.

    Tôi vẫn còn nhớ bài tập vẽ hồi lớp 8. Tôi phải diễn tả hình ảnh một đoàn tàu có vẻ đang chìm lướt đi trong khoảng không và vẽ lại trên khổ giấy gấp đôi so với hình gốc. Đó là một bài tập về nghệ thuật. Hoàn toàn không phải là năng khiếu của tôi.

    Từ lúc bắt đầu những nét vẽ đầu tiên cho đến khi hoàn thành bài tập, tôi đã hai lần xóa đi tất cả. Từng dòng một được xóa đi cho đến khi tôi cảm thấy hài lòng vì những điều muốn thể hiện.

    Cục tẩy là người bạn tuyệt vời nhất của một người luôn khát khao sự hoàn hảo. Vẽ một đường sai? Quên không đổ bóng? Bạn không hề lo lắng vì đã có cục tẩy trong tay – phương tiện để cứu vãn những sai lầm và sửa chữa tất cả. Nó có thể làm biến mất những phần bạn không thích, những phần thiếu hoàn hảo trên giấy. Những cục tẩy cho phép bạn phạm sai lầm mà không cần để ý đến hậu quả. Chúng giúp bạn quên đi những gì đã xóa và tiếp tục một khởi đầu mới mẻ.

    Đã bao giờ bạn nghĩ về cục tẩy cho cuộc sống của chính mình?

    Bạn có thể “xóa” đi người bạn trai đã khiến trái tim bạn tan vỡ. Bạn có thể quên những lời thì thầm anh ấy nói bên vành tai bạn khi đang ôm bạn nồng nàn, quên đi cái cách anh ấy cười vang khi bạn nói đôi điều hài hước và ngây ngô. Bạn có thể xóa đi mọi kỷ niệm về những phút giây bạn đã chia sẻ cùng anh ấy. Và cuối cùng bạn chỉ còn lại một mình với những trang giấy trắng lộn xộn những “nếu như, giá mà…”

    Nhớ lại bài tập vẽ lớp 8 của tôi. Nó đã không hoàn hảo ngay chính lúc tôi nộp cho cô giáo. Nó có thể tốt hơn nhiều nếu tôi không phải là một người cầu toàn đến vậy, mong muốn sự hoàn hảo đến vậy cho từng nét vẽ. Bởi lẽ, vài thứ tôi đã xóa đi còn tốt hơn những gì được sửa lại.

    Đã quá muộn khi tôi nhận ra giá trị của những gì mình đã xóa.

    Nếu bạn xóa đi những gì bạn cho là không hoàn hảo trong cuộc sống, bạn sẽ không bao giờ có thể học hỏi được gì. Bạn có thể không bao giờ nghĩ lại những lời đã khiến bạn hối tiếc, có thể nói lại một lần nữa và lặp lại thêm một lần những điều bạn từng ước sẽ không bao giờ làm.

    Cuộc đời tôi không hề hoàn hảo. Tôi cũng không bao giờ muốn nó phải hoàn hảo. Nhưng tôi không muốn một cục tẩy cho riêng mình. Dù tốt hay xấu, tôi sẽ cố gắng không hối tiếc về những gì mình đã lựa chọn. Bởi lẽ chúng giúp tôi nhận ra tôi là ai và tôi là người khác biệt với những người khác. Tôi không muốn quên đi những gì tôi đã xóa.

    Không xóa đi tất cả những gì chưa hoàn hảo trong cuộc sống, tôi đã học được cách đối mặt với mọi vấn đề của mình.
     
  3. mebezin

    mebezin Bắt đầu tích cực

    Tham gia:
    12/8/2008
    Bài viết:
    384
    Đã được thích:
    247
    Điểm thành tích:
    43
    Hạnh phúc là ...........

    Nếu một người nói rằng “Tôi không có hạnh phúc” thì chính xác là người đó sẽ không bao giờ có hạnh phúc, dù người ấy có những cái mà người khác luôn mong mỏi. Còn khi bạn hỏi một người sống trong cảnh nghèo khó rằng họ có hạnh phúc không mà họ trả lời rằng “Lúc nào tôi cũng thấy hạnh phúc” thì thật sự là họ đã được hạnh phúc.

    Như vậy, hạnh phúc đơn giản là khi bạn chịu nhìn nhận hạnh phúc bên mình. Hạnh phúc không hiện hữu trong bóng hình quá khứ hay niềm mong mỏi nơi tương lại, hạnh phúc là hạnh phúc trong thực tại nếu bạn biết nắm bắt nó ngày hôm nay.

    Hạnh phúc không phải là khi bạn trở thành tỷ phú, hay khi bạn là một diễn viên nổi tiếng được nhiều người biết đến. Không phải chỉ kiếm được hạnh phúc ở địa vị, tiền tài, và danh vọng. Hạnh phúc đôi khi xuất hiện ở những điều giản dị đến bất ngờ, gần gũi và mộc mạc đến nỗi rất dễ chạm vào nó, nhưng đôi khi ta lại chạy theo những thứ quá xa vời mà để tuột lại hạnh phúc của riêng mình ở phía sau, và mãi mãi không lấy lại được..

    Hạnh phúc không phải là khi ta có nhiều, thật nhiều bạn. Hạnh phúc là khi ta chỉ có 2,3 người bạn, nhưng là những người bạn thật sự sâu sắc với mình. Đó là những người cùng cười khi bạn vui và lau nước mắt khi bạn khóc, là người nắm tay bạn kéo lên khi bạn gục ngã.

    Hạnh phúc là mỗi buổi sáng uể oải trên giường, vươn vai thức dậy, để biết rằng mình có một mái ấm và còn khoẻ mạnh để đón nhận những tia nắng sớm. Hạnh phúc là khi bắt đầu một ngày mới với những kế hoạch trong ngày, là không tiếc nuối ngày hôm qua và không lo lắng cho tương lai ngày hôm sau, là khi bạn sống hết mình cho ngày hôm nay.

    Hạnh phúc là khi nhìn những đứa trẻ trong xóm nô đùa và bị mắng khi đá banh làm vỡ cửa kính của bà hàng xóm. Hạnh phúc là khi nhìn trẻ con cười và học từ tiếng cười hạnh phúc vô tư của chúng.

    Hạnh phúc là những ngày chủ nhật xuống bếp cùng mẹ làm bữa cơm cho gia đình, sau một tuần bận rộn không được quây quần bên bàn ăn. Hạnh phúc là khi những người thân yêu trong gia đình ta đang hạnh phúc.

    Hạnh phúc là khi nhận được một ánh mắt đặc biệt nào đó dành cho mình, là khi mình cảm nhận trái tim đã bắt đầu biết rung động. Hạnh phúc khi biết yêu và được yêu một cách chân tình.

    Hạnh phúc là khi cười bên bạn bè đến mức.. đau cả miệng, là khi ôm một người bạn thân ở sân bay mà không cần nghĩ phải bỏ tay ra lúc nào mới là lịch sự, là khi sóng mũi cay cay khi người bạn cách ta nửa vòng trái đất đang thủ thỉ bên điện thoại rằng “Nhớ ấy quá..!”

    Hạnh phúc là khi biết rằng có ai đó đang nghĩ tới mình, có ai đó đang nhớ đến mình, ai đó muốn dành cho mình những sự quan tâm chân thành.

    Hạnh phúc khi ngồi bên cửa sổ nhìn mưa rơi tí tách xuống đường.

    Hạnh phúc khi tắt hết đèn trong phòng và lắng nghe ca từ trong bản nhạc mà mình rất thích.

    Hạnh phúc khi nhắn tin vớ vẩn với bạn bè vào đêm khuya.

    ***

    Cuối cùng, hạnh phúc là khi bạn đang ngồi trên máy tính và nhìn thấy được những dòng này, có nghĩa là bạn có một cơ thể lành lặn và một đôi mắt tốt, bạn hạnh phúc hơn hàng trăm người trong trại khuyết tật và những gia đình nghèo khó không biết đến internet.Và khi bạn đọc và hiểu được những dòng này là bạn hạnh phúc hơn những người không được tới trường học chữ.

    Còn tôi luôn nghĩ: Hạnh phúc là nơi cảm nhận trong sâu thẳm trái tim của mỗi người!

    Như vậy ngày hôm nay, bạn có cảm nhận được hạnh phúc của mình chưa?
     
  4. mebezin

    mebezin Bắt đầu tích cực

    Tham gia:
    12/8/2008
    Bài viết:
    384
    Đã được thích:
    247
    Điểm thành tích:
    43
    Mê cung!

    Trong đêm tân hôn, chú rể nằm mơ thấy một vị thần hiện ra và bảo: “Ta sẽ cho con một điều ước mà con mong muốn nhất”. Vì chàng trai rất yêu vợ nên chàng đáp ngay không hề lưỡng lự: “Con chỉ có một mong muốn. Đó là chúng con được sống tới bạc đầu râu tóc mà vẫn yêu nhau”. Vị thần khoan thai nói: “Con sẽ được như ý.

    Nhưng trước khi điều ước của con trở thành hiện thực, con và vợ con phải trải qua một thử thách nhỏ. ta báo trước cho con biết rằng nếu con không qua cuộc thử thách này thì con sẽ phải sống đơn độc suốt đời. con có chịu không?” “Chúng con sẽ vượt qua tất cả những gỉ ngài đưa ra” Ngươi chồng hăm hở.

    Vị thần gật đầu và làm phép đưa cả hai vợ chồng tới mốt hòn đảo hoang vắng giữa biển cả mênh mông. Trên đảo , cây cối mọc cao lớn , rậm rạp. Dưới tấng cây là những lối mòn đan chéo chằng chịt giữa những gốc cây, bụi cỏ làm thành một mê cung. “Các con phải chung sức tìm đường sang tới bờ bên kia của hòn đảo. Đường đi không khó như các con tưởng. Tuy nhiên các con phải biết cách. Đó là một bí mật”. Vị thần nói xong và biến mất.

    Vợ chồng nhà nọ cùng bước vào khu rừng. Tới ngã ba đầu tiên họ đứng lại phân vân. Người chồng qủa quýêt phải rẽ trái, người vợ cho rằng phải quẹo tay phải mới đúng hướng. Rốt cục anh chồng chiều theo ý vợ. Nhưng rồi một ngã ba nữa xuất hiện và cảnh tượng cũ được lặp lại. Lần này người chồng đòi di bên phải còn người vợ nằng nặc đòi rẽ trái. Lần này cô vợ đành chiều chồng. Nhưng tới ngã ba sau thì chẳng ai chịu nhường ai. Người nào cũng cho ý kiến của mình là đúng chẳng ai chịu nghe ai, thế là vợ đi đường vợ, chồng đi đường chồng. Tuy vậy, họ vẫn giao ước sẽ hú lên để tìm nhau. Đi được một chốc, tiếng hú của người vợ xa dần, người chồng lo sợ vội quay trở lại tìm vợ. Thế nhưng, đi tới đâu cũng chỉ gặp toàn ngã ba, biết rẽ trái hay rẽ phải đây? Rối tinh rối mù, anh chàng đành di bừa. Anh cứ đi, đi mãi cây càng rậm rạp âm u. Kiệt sức, tuyệt vọng, người chồng quỳ xuống cầu cứu. Vị thần hiện lên và bảo: “Vậy là ngươi đã không qua được thủ thách nhỏ đầu tiên. Những con đường này không có gì là bí mật cả. Tất cà đều dẫn tới mé bên kia của đảo. Giá như vợ chồng ngươi lúc nào cũng bên nhau, trong mọi sóng gió hiểm nguy, thẳng đường mà tiến đừng có nghĩ tới ngã ba ngả tư thì chắc chắn cả hai đã vượt qua khu rừng này từ lâu. Nhưng giờ thì các người sẽ không bao giờ gặp lại nhau được nữa”.

    Người chồng bừng tỉnh, người ướt đẫm mồ hôi. Cô vợ thức giấc theo vội hỏi: “Chuyện gì vậy anh?”, “Không có gì hết, chúng ta sẽ mãi bên nhau, trong mọi sóng gió hiểm nguy, thẳng đường mà tiến”, người chồng khẽ đáp và cúi xuống hôn má vợ…
     
  5. mebezin

    mebezin Bắt đầu tích cực

    Tham gia:
    12/8/2008
    Bài viết:
    384
    Đã được thích:
    247
    Điểm thành tích:
    43
    Giấc mơ của tôi!...................

    Buổi trưa, ánh mặt trời giống như muốn làm say tất cả mọi thứ dưới đất. Trên con đường dài, có một chàng trai chở một cô gái…
    ” Anh sẽ yêu em bao lâu? ”
    Cô gái ôm chặt lấy chàng trai và ghé vào tai anh hỏi một câu hỏi ngọt ngào. Cô ấy biết, câu hỏi này không có đáp án chính xác 100 điểm.



    Cô cười nũng nịu, nói : ” Em cho anh cơ hội nói một lời đường mật ”


    Chàng trai bắt đầu suy nghĩ. Nhân lúc dừng đèn đỏ, anh đưa tay lên rồi nói “Một” , anh muốn cô gái đoán đáp án của anh là gì.

    Cô gái nghĩ một lúc, vui vẻ nói “Một đời”

    Chàng trai cười, không phải là vì đáp án của cô gái không đúng, mà là anh cảm thấy sự thích thú ở cô.

    Đèn xanh, chàng trai không đưa chiếc xe quay về đối mặt với hiện thực, cũng không thu lại nụ cười, từ từ nói với cô gái ” Anh sẽ không trả lời kiểu như vậy, đáp án như thế rất hay nhưng không thực tế, giống như đang nói dối … em đoán tiếp đi ”

    Câu trả lời làm cô gái rất hài lòng. Cô nghiêng đầu tiếp tục nghĩ..

    “Một ngày ” “a! nhưng chúng ta đã yêu nhau được 2 tháng rồi, một ngày, một tuần, hay một tháng, tất cả đều không thể”

    Lại là đèn đỏ, chàng trai cầm tay cô gái, nhìn cô rồi cười. Cô gái cười rụt rè, lớn tiếng nói ” Hay là một tíc tắc phải không ?”

    Đáp án này làm chàng trai cười tưởng như suýt té ra đường “Đương nhiên không phải”

    Anh vẫn luôn yêu vẻ hài hước, hóm hỉnh ở cô gái, yêu nụ cười trong sáng của cô. Câu trả lời làm anh nắm tay cô chặt hơn…

    ” Một năm phải không ?”

    Đã qua một năm kể từ lúc anh ngỏ lời yêu với cô, cho nên đáp án 1 năm với cô gái là cực kỳ mâu thuẫn..

    Chàng trai lắc đầu.

    Thời gian giữa hai người đã không còn là chờ đợi, mà đã là thời gian trải nghiệm tình yêu.

    ” 100 năm là tuyệt rồi, yêu em 100 năm là đủ rồi.”

    Cô gái nói, không ngừng biểu hiện sự hạnh phúc.

    Chàng trai nói : ” 100 năm ngắn quá, không đủ để anh yêu em ”

    Những câu nói ngọt ngào là sở trường của các chàng trai. Yêu thì thích nghe những lời ngọt ngào, nhưng đối với con gái đó cũng lại là nhược điểm.

    Cô gái cười, có ý nhắc chàng trai lại sắp đèn đỏ nữa rồi.

    “Em muốn nghe đáp án rồi phải không ? ” Chàng trai muốn nói ra câu trả lời mà cô gái muốn nghe ” Anh sẽ yêu em bao lâu ?”

    Chàng trai đưa tay rồi nói ” Một …. Cho đến một ngày nào đó khi em không còn yêu anh nữa … ”

    Cô gái kinh ngạc.

    Cho đến một ngày nào đó khi em không còn yêu anh nữa.

    ----------

    Giật mình tỉnh giấc vì 1 tình iu đi công tác, còn 2 tình iu đang gối đầu 2 tay........
     
    Sửa lần cuối: 18/11/2009
    architect thích bài này.
  6. lion queen

    lion queen I'm fine without you

    Tham gia:
    9/6/2009
    Bài viết:
    32,931
    Đã được thích:
    7,892
    Điểm thành tích:
    3,063
    Là duyên may hay là sự lựa chọn...?!

    Khi ta gặp được đúng người ta yêu, ở đúng vào một nơi nào đó, vào đúng một thời điểm nào đó.
    Ðó là duyên may.

    Khi bạn gặp ai đó làm lòng bạn xao xuyến. Ðó không phải là một sự lựa chọn.
    Ðó là duyên may.

    Khi bạn gặp tiếng sét ái tình (và không ít những đôi lứa đến với nhau từ đây) thì chắc chắn không phải là một sự lựa chọn.
    Ðó là duyên may.

    Vấn đề là những gì xảy ra tiếp sau đó. Khi nào bạn vượt qua tình trạng bồng bềnh, choáng ngợp và chìm đắm của tình yêu để bước sang một tầm thức mới? Đó là khi lý trí trở về, khi bạn ngồi lại và suy nghĩ xem liệu bạn có thật sự muốn tiến tới một mối quan hệ bền vững hay để tất cả vào kỷ niệm.

    Nếu bạn quyết định yêu một ai đó với tất cả những nhược điểm của người đó.
    Ðó không còn là duyên may nữa.
    Ðó là sự lựa chọn.

    Khi bạn chọn sánh vai cùng một ai bất kể những ngọt bùi, đắng cay... của cuộc đời.
    Ðó là sự lựa chọn.

    Cho dù bạn biết rất rõ rằng có rất nhiều người ở bên ngoài trái tim bạn duyên dáng hơn, giàu có hơn người bạn yêu, nhưng bạn vẫn quyết lòng yêu người đó không thay đổi.
    Ðó là sự lựa chọn.

    Sự choáng ngợp, bồng bềnh và tiếng sét tình yêu đến với ta bằng cơ may, nhưng tình yêu đích thực thì chính là sự lựa chọn của trái tim, chính sự lựa chọn của chúng ta. Nói về bạn đời, có một câu nói khá hay và tôi tin là đúng: "Ðịnh mệnh mang chúng ta đến với nhau nhưng chính chúng ta làm cho định mệnh thành sự thật".

    Chúng ta sống trên đời này không phải để tìm thấy một người hoàn mỹ để yêu mà chính là để học cách yêu thương một người không hoàn mỹ một cách trọn vẹn...

    st
     
  7. lion queen

    lion queen I'm fine without you

    Tham gia:
    9/6/2009
    Bài viết:
    32,931
    Đã được thích:
    7,892
    Điểm thành tích:
    3,063
    Sự tức giận là hoàn cảnh mà khi miệng của bạn hoạt động nhanh hơn trí não
    Ngôn ngữ chung cho tất cả mọi người trên thế giới: nụ cười
    Tất cả mọi người đều cần được yêu thương, đặc biệt ngay cả khi họ ko xứng đáng
    Tất cả mọi thứ đều có 1 vẻ đẹp nhưng ko phải tất cả mọi người đều nhìn thấy
    Nếu lúc nào bạn cũng chỉ có sự hối hận về ngày hôm qua & sự lo lắng cho ngày mai thì bạn sẽ ko có ngày hôm nay & ko thấy mình may mắn vì điều đó
    Gia đình là nơi chúng ta hay than phiền nhất, nhưng thường là nơi chúng ta được đối xử tốt nhất
    Kiên nhẫn là khả năng “nhấn phanh” khi bạn thật sự muốn “tăng ga”
    Sự yêu thương là thứ duy nhất có thể chia ra mà ko giảm đi
    Hạnh phúc được làm tăng lên bởi những người xung quanh, nhưng ko phụ thuộc vào những người xung quanh
    Có 3 cách để bạn tự làm giàu cho mình: mỉm cười, cho đi & tha thứ
    Cứ mỗi phút bạn nổi cáu với người khác, tức là bạn mất đi 60 giây hạnh phúc của mình mà bạn ko bao giờ lấy lại được
    Hãy làm những gì bạn có thể, cho những ai bạn có thể, bằng những gì bạn có & tại nơi bạn ở
     
    architectmemit050408 thích.
  8. congtyonline_phamthuy

    congtyonline_phamthuy Thành viên mới

    Tham gia:
    2/10/2009
    Bài viết:
    21
    Đã được thích:
    2
    Điểm thành tích:
    3
    hay the nhi. cam on ban nhe. minh dang di tim ca 3 thu ay day
     
  9. csv1985

    csv1985 Đại Lý Bảo Hiểm VietLife

    Tham gia:
    16/7/2009
    Bài viết:
    4,007
    Đã được thích:
    682
    Điểm thành tích:
    773
    Ui, đọc câu chuyện này hay thạt đấy
     
  10. mebezin

    mebezin Bắt đầu tích cực

    Tham gia:
    12/8/2008
    Bài viết:
    384
    Đã được thích:
    247
    Điểm thành tích:
    43
    NHỮNG PHÚT XAO LÒNG



    Có thể vợ mình xưa cũng có một người yêu

    (người ấy gọi vợ mình là người yêu cũ)

    Cũng như mình thôi, mình ngày xưa cũng thế

    Yêu một cô, giờ cô ấy đã có chồng

    Có thể vợ mình vì những phút mềm lòng

    Nêu giấu kín những suy tư, không kể về giấc mộng

    Người yêu cũ vợ mình có những điều mà mình không có được

    Cô ấy không nói ra vì sợ mình buồn

    Mình cũng có những phút giây cảm thấy xao lòng

    Khi gặp người yêu xưa với những điều vợ mình không có được

    Nghĩ về cái đã qua nhiều khi như nuối tiếc

    Mình cũng chẳng nói ra vì sợ vợ buồn

    Sau những lần nghĩ đâu đâu mình thương vợ mình hơn

    Và cảm thấy mình như có lỗi

    (Chắc vợ mình hiểu điều mình không nói)

    Cô ấy cũng thương yêu và chăm chút mình hơn

    Mà có trách chi những phút xao lòng

    Ai cũng có một thời để yêu và một thời để nhớ

    Ai cũng có những phút giây ngoài chồng, ngoài vợ

    Đừng có trách chi những phút xao lòng!
    (Thuận Hữu)
    ------------------------------
    Bai tho hay qua!............
    Nhưng hãy để chút xao lòng làm gia vị cuộc sống thôi các bạn nhé!
     
    architect thích bài này.
  11. thaihabook

    thaihabook Banned

    Tham gia:
    26/11/2009
    Bài viết:
    45
    Đã được thích:
    14
    Điểm thành tích:
    8
    CÂU CHUYỆN BÁT MÌ

    Trong cuộc sống ngày nay, xin đừng quên rằng còn tồn tại lòng nhân ái. Đây là một câu chuyện có thật, chúng tôi gọi là "Câu chuyện bát mì". Chuyện xảy ra cách đây năm mươi năm vào ngày 31/12, một ngày cuối năm tại quán mì Bắc Hải Đình, đường Trát Hoảng, Nhật Bản.


    o O o


    Đêm giao thừa, ăn mì sợi đón năm mới là phong tục tập quán của người Nhật, cho đến ngày đó công việc làm ăn của quán mì rất phát đạt. Ngày thường, đến chạng vạng tối trên đường phố hãy còn tấp nập ồn ào nhưng vào ngày này mọi người đều lo về nhà sớm hơn một chút để kịp đón năm mới. Vì vậy đường phố trong phút chốc đã trở nên vắng vẻ.

    Ông chủ Bắc Hải Đình là một người thật thà chất phát, còn bà chủ là một người nhiệt tình, tiếp đãi khách như người thân. Đêm giao thừa, khi bà chủ định đóng cửa thì cánh cửa bị mở ra nhè nhẹ, một người phụ nữ trung niên dẫn theo hai bé trai bước vào. Đứa nhỏ khoảng sáu tuổi, đứa lớn khoảng 10 tuổi. Hai đứa mặc đồ thể thao giống nhau, còn người phụ nữ mặc cái áo khoác ngoài lỗi thời.

    - Xin mời ngồi!

    Nghe bà chủ mời, người phụ nữ rụt rè nói:

    - Có thể... cho tôi một... bát mì được không?

    Phía sau người phụ nữ, hai đứa bé đang nhìn chăm chú.

    - Đương nhiên... đương nhiên là được, mời ngồi vào đây.

    Bà chủ dắt họ vào bàn số hai, sau đó quay vào bếp gọi to:

    - Cho một bát mì.

    Ba mẹ con ngồi ăn chung một bát mì trông rất ngon lành, họ vừa ăn vừa trò chuyện khe khẽ với nhau. "Ngon quá" - thằng anh nói.

    - Mẹ, mẹ ăn thử đi - thằng em vừa nói vừa gắp mì đưa vào miệng mẹ.

    Sau khi ăn xong, người phụ nữ trả một trăm năm mươi đồng. Ba mẹ con cùng khen: "Thật là ngon! Cám ơn!" rồi cúi chào và bước ra khỏi quán.

    - Cám ơn các vị! Chúc năm mới vui vẻ - ông bà chủ cùng nói.

    Công việc hàng ngày bận rộn, thế mà đã trôi qua một năm. Lại đến ngày 31/12, ngày chuẩn bị đón năm mới. Công việc của Bắc Hải Đình vẫn phát đạt. So với năm ngoái, năm nay có vẻ bận rộn hơn. Hơn mười giờ, bà chủ toan đóng cửa thì cánh cửa lại bị mở ra nhè nhẹ. Bước vào tiệm là một người phụ nữ dẫn theo hai đứa trẻ. Bà chủ nhìn thấy cái áo khoác lỗi thời liền nhớ lại vị khách hàng cuối cùng năm ngoái.

    - Có thể... cho tôi một... bát mì được không?

    - Đương nhiên... đương nhiên, mời ngồi!

    Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai như năm ngoái, vừa nói vọng vào bếp:

    - Cho một bát mì.

    Ông chủ nghe xong liền nhanh tay cho thêm củi vào bếp trả lời:

    - Vâng, một bát mì!

    Bà chủ vào trong nói nhỏ với chồng:

    - Này ông, mình nấu cho họ ba bát mì được không?

    - Không được đâu, nếu mình làm thế chắc họ sẽ không vừa ý.

    Ông chủ trả lời thế nhưng lại bỏ nhiều mì vào nồi nước lèo, ông ta cười cười nhìn vợ và thầm nghĩ: "Trông bà bề ngoài khô khan nhưng lòng dạ cũng không đến nỗi nào!"

    Ông làm một tô mì to thơm phức đưa cho bà vợ bưng ra. Ba mẹ con ngồi quanh bát mì vừa ăn vừa thảo luận. Những lời nói của họ đều lọt vào tai hai vợ chồng ông chủ quán.

    - Thơm quá!

    - Năm nay vẫn được đến Bắc Hải Đình ăn mì thật là may mắn quá!

    - Sang năm nếu được đến đây nữa thì tốt biết mấy!

    Ăn xong, trả một trăm năm mươi đồng, ba mẹ con ra khỏi tiệm Bắc Hải Đình.

    - Cám ơn các vị! Chúc năm mới vui vẻ!

    Nhìn theo bóng dáng ba mẹ con, hai vợ chồng chủ quán thảo luận với nhau một lúc lâu.

    Đến ngày 31/12 lần thứ ba, công việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn rất tốt, vợ chồng ông chủ quán bận rộn đến nỗi không có thời gian nói chuyện. Đến 9g30 tối, cả hai người đều cảm thấy trong lòng có một cảm giác gì đó khó tả. Đến 10 giờ, nhân viên trong tiệm đều đã nhận bao lì xì và ra về. Ông chủ vội vã tháo các tấm bảng trên tường ghi giá tiền của năm nay là “200đ/bát mì” và thay vào đó giá của năm ngoái “150đ/bát mì”. Trên bàn số hai, ba mươi phút trước bà chủ đã đặt một tờ giấy "Đã đặt chỗ". Đúng 10g30, ba mẹ con xuất hiện, hình như họ cố chờ khách ra về hết rồi mới đến. Đứa con trai lớn mặc bộ quần áo đồng phục cấp hai, đứa em mặc bộ quần áo của anh, nó hơi rộng một chút, cả hai đứa đều đã lớn rất nhiều.

    - Mời vào! Mời vào! - bà chủ nhiệt tình chào đón.

    Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của bà chủ, người mẹ chậm rãi nói:

    - Làm ơn nấu cho chúng tôi... hai bát mì được không?

    - Được chứ, mời ngồi bên này!

    Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai, nhanh tay cất tờ giấy "Đã đặt chỗ" đi, sau đó quay vào trong la to: "Hai bát mì".

    - Vâng, hai bát mì. Có ngay.

    Ông chủ vừa nói vừa bỏ ba phần mì vào nồi.

    Ba mẹ con vừa ăn vừa trò chuyện, dáng vẻ rất phấn khởi. Đứng sau bếp, vợ chồng ông chủ cũng cảm nhận được sự vui mừng của ba mẹ con, trong lòng họ cũng cảm thấy vui lây.

    - Tiểu Thuần và anh lớn này, hôm nay mẹ muốn cảm ơn các con!

    - Cảm ơn chúng con? Tại sao ạ?

    - Chuyện là thế này: vụ tai nạn xe hơi của bố các con đã làm cho tám người bị thương, công ty bảo hiểm chỉ bồi thường một phần, phần còn lại chúng ta phải chịu, vì vậy mấy năm nay mỗi tháng chúng ta đều phải nộp năm mươi ngàn đồng.

    - Chuyện đó thì chúng con biết rồi - đứa con lớn trả lời.

    Bà chủ đứng bên trong không dám động đậy để lắng nghe.

    - Lẽ ra phải đến tháng ba năm sau chúng ta mới nộp hết nhưng năm nay mẹ đã nộp xong cả rồi!

    - Hả, mẹ nói thật đấy chứ?

    - Ừ, mẹ nói thật. Bởi vì anh lớn nhận trách nhiệm đi đưa báo, còn Tiểu Thuần giúp mẹ đi chợ nấu cơm làm mẹ có thể yên tâm làm việc, công ty đã phát cho mẹ một tháng lương đặc biệt, vì vậy số tiền chúng ta còn thiếu mẹ đã nộp hết rồi.

    - Mẹ ơi! Anh ơi! Thật là tốt quá, nhưng sau này mẹ cứ để con tiếp tục nấu cơm nhé.

    - Con cũng tiếp tục đi đưa báo. Tiểu Thuần chúng ta phải cố gắng lên!

    - Mẹ cám ơn hai anh em con nhiều!

    - Tiểu Thuần và con có một bí mật chưa nói cho mẹ biết. Đó là vào một ngày chủ nhật của tháng mười một, trường của Tiểu Thuần gửi thư mời phụ huynh đến dự một tiết học. Thầy giáo của Tiểu Thuần còn gửi một bức thư đặc biệt cho biết bài văn của Tiểu Thuần đã được chọn làm đại diện cho Bắc Hải đảo đi dự thi văn toàn quốc. Con nghe bạn của Tiểu Thuần nói mới biết nên hôm đó con đã thay mẹ đến dự.

    - Có thật thế không? Sau đó ra sao?

    - Thầy giáo ra đề bài: “Chí hướng và nguyện vọng của em là gì?” Tiểu Thuần đã lấy đề tài bát mì để viết và được đọc trước tập thể nữa chứ. Bài văn được viết như sau: "Ba bị tai nạn xe mất đi để lại nhiều gánh nặng. Để gánh vác trách nhiệm này, mẹ phải thức khuya dậy sớm để làm việc". Đến cả việc hàng ngày con phải đi đưa báo, em cũng viết vào bài nữa. Lại còn: "Vào tối 31/12, ba mẹ con cùng ăn một bát mì rất ngon. Ba người chỉ gọi một tô mì, nhưng hai vợ chồng bác chủ tiệm vẫn cám ơn và còn chúc chúng tôi năm mới vui vẻ nữa. Lời chúc đó đã giúp chúng tôi có dũng khí để sống, khiến cho gánh nặng của ba để lại nhẹ nhàng hơn". Vì vậy Tiểu Thuần viết rằng nguyện vọng của nó là sau này mở một tiệm mì, trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất ở Nhật Bản, cũng sẽ nói với khách hàng của mình những câu như: "Cố gắng lên! Chúc hạnh phúc! Cám ơn!"

    Đứng sau bếp, hai vợ chồng chủ quán lặng người lắng nghe ba mẹ con nói chuyện mà nước mắt lăn dài.

    - Bài văn đọc xong, thầy giáo nói: anh của Tiểu Thuần hôm nay thay mẹ đến dự, mời em lên phát biểu vài lời.

    - Thật thế à? Thế lúc đó con nói sao?

    - Bởi vì quá bất ngờ nên lúc đầu con không biết phải nói gì cả, con nói: "Cám ơn sự quan tâm và thương yêu của thầy cô đối với Tiểu Thuần. Hàng ngày em con phải đi chợ nấu cơm nên mỗi khi tham gian hoạt động đoàn thể gì đó nó đều phải vội vả về nhà, điều này gây không ít phiền toái cho mọi người. Vừa rồi khi em con đọc bài văn thì trong lòng con cảm thấy sự xấu hổ nhưng đó là sự xấu hổ chân chính. Mấy năm nay mẹ chỉ gọi một bát mì, đó là cả một sự dũng cảm. Anh em chúng con không bao giờ quên được... Anh em con tự hứa sẽ cố gắng hơn nữa, quan tâm chăm sóc mẹ nhiều hơn. Cuối cùng con nhờ các thầy cô quan tâm giúp đỡ cho em con."

    Ba mẹ con nắm tay nhau, vỗ vai động viên nhau, vui vẻ cùng nhau ăn hết tô mì đón năm mới rồi trả 300 đồng, nói câu cám ơn vợ chồng chủ quán, cúi chào và ra về. Nhìn theo ba mẹ con, vợ chồng ông chủ quán nói với theo:

    - Cám ơn! Chúc mừng năm mới!

    Lại một năm nữa trôi qua.

    Bắc Hải Đình vào lúc 9g tối, bàn số hai được đặt một tấm giấy "Đã đặt chỗ" nhưng ba mẹ con vẫn không thấy xuất hiện.

    Năm thứ hai rồi thứ ba, bàn số hai vẫn không có người ngồi. Ba mẹ con vẫn không thấy trở lại. Việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn như mọi năm, toàn bộ đồ đạc trong tiệm được thay đổi, bàn ghế được thay mới nhưng bàn số hai thì được giữ lại y như cũ.

    "Việc này có ý nghĩa như thế nào?" Nhiều người khách cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này nên đã hỏi. Ông bà chủ liền kể lại câu chuyện bát mì cho mọi người nghe. Cái bàn cũ kia được đặt ngay chính giữa, đó cũng là một sự hy vọng một ngày nào đó ba vị khách kia sẽ quay trở lại, cái bàn này sẽ dùng để tiếp đón họ. Bàn số hai "cũ" trở thành "cái bàn hạnh phúc", mọi người đều muốn thử ngồi vào cái bàn này.

    Rồi rất nhiều lần 31/12 đã đi qua.

    Lại một ngày 31/12 đến. Các chủ tiệm lân cận Bắc Hải Đình sau khi đóng cửa đều dắt người nhà đến Bắc Hải Đình ăn mì. Họ vừa ăn vừa chờ tiếng chuông giao thừa vang lên. Sau đó, mọi người đi bái thần, đây là thói quen năm, sáu năm nay. Hơn 9g30 tối, trước tiên vợ chồng ông chủ tiệm cá đem đến một chậu cá còn sống. Tiếp đó, những người khác đem đến nào là rượu, thức ăn, chẳng mấy chốc đã có khoảng ba, bốn chục người. Mọi người rất vui vẻ. Ai cũng biết lai lịch của bàn số hai. Không ai nói ra nhưng thâm tâm họ đang mong chờ giây phút đón mừng năm mới. Người thì ăn mì, người thì uống rượu, người bận rộn chuẩn bị thức ăn… Mọi người vừa ăn, vừa trò chuyện, từ chuyện trên trời dưới đất đến chuyện nhà bên có thêm một chú nhóc nữa. Chuyện gì cũng tạo thành một chuỗi câu chuyện vui vẻ. Ở đây ai cũng coi nhau như người nhà.

    Đến 10g30, cửa tiệm bỗng nhiên mở ra nhè nhẹ, mọi người trong tiệm liền im bặt và nhìn ra cửa. Hai thanh niên mặc veston, tay cầm áo khoác bước vào, mọi người trong quán thở phào và không khí ồn ào náo nhiệt trở lại. Bà chủ định ra nói lời xin lỗi khách vì quán đã hết chỗ thì đúng lúc đó một người phụ nữ ăn mặc hợp thời trang bước vào, đứng giữa hai thanh niên.

    Mọi người trong tiệm dường như nín thở khi nghe người phụ nữ ấy nói chầm chậm:

    - Làm ơn... làm ơn cho chúng tôi ba bát mì được không?

    Gương mặt bà chủ chợt biến sắc. Đã mười mấy năm rồi, hình ảnh bà mẹ trẻ cùng hai đứa con trai chợt hiện về và bây giờ họ đang đứng trước mặt bà đây. Đứng sau bếp, ông chủ như mụ người đi, giơ tay chỉ vào ba người khách, lắp lắp nói:

    - Các vị... các vị là...

    Một trong hai thanh niên tiếp lời:

    - Vâng! Vào ngày cuối năm của mười bốn năm trước đây, ba mẹ con cháu đã gọi một bát mì, nhận được sự khích lệ của bát mì đó, ba mẹ con cháu như có thêm nghị lực để sống. Sau đó, ba mẹ con cháu đã chuyển đến sống ở nhà ông bà ngoại ở Tư Hạ. Năm nay cháu thi đỗ vào trường y, hiện đang thực tập tại khoa nhi của bệnh viện Kinh Đô. Tháng tư năm sau cháu sẽ đến phục vụ tại bệnh viện tổng hợp của Trát Hoảng. Hôm nay, chúng cháu trước là đến chào hỏi bệnh viện, thuận đường ghé thăm mộ của ba chúng cháu. Còn em cháu mơ ước trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất Nhật Bản không thành, hiện đang là nhân viên của Ngân hàng Kinh Đô. Cuối cùng, ý định nung nấy từ bao lâu nay của chúng cháu là hôm nay, ba mẹ con cháu muốn đến chào hỏi hai bác và ăn mì ở Bắc Hải Đình này.

    Ông bà chủ quán vừa nghe vừa gật đầu mà nước mắt ướt đẫm mặt. Ông chủ tiệm rau ngồi gần cửa ra vào đang ăn đầy miệng mì, vội vả nhả ra, đứng dậy nói:

    - Này, ông bà chủ, sao lại thế này? Không phải là ông bà đã chuẩn bị cả mười năm nay để có ngày gặp mặt này đó sao? Mau tiếp khách đi chứ. Mau lên!

    Bà chủ như bừng tỉnh giấc, đập vào vai ông hàng rau, cười nói:

    - Ồ phải... Xin mời! Xin mời! Nào bàn số hai cho ba bát mì.

    Ông chủ vội vàng lau nước mắt trả lời:

    - Có ngay. Ba bát mì.


    o O o


    Thật ra cái mà ông bà chủ tiệm bỏ ra không có gì nhiều lắm, chỉ là vài vắt mì, vài câu nói chân thành mang tính khích lệ, động viên chúc mừng. Với xã hội năng động ngày nay, con người dường như có một chút gì đó lạnh lùng, nhẫn tâm. Nhưng từ câu chuyện này, tôi đi đến kết luận rằng: chúng ta không nên chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh xung quanh, chỉ cần bạn có một chút quan tâm dành cho người khác thì bạn có thể đem đến niềm hạnh phúc cho họ rồi. Chúng ta không nên nhỏ nhoi ích kỷ bởi tôi tin trong mỗi chúng ta đều ẩn chứa một tấm lòng nhân ái. Hãy mở kho tàng ấy ra và thắp sáng nó lên dù chỉ là một chút ánh sáng yếu ớt, nhưng trong đêm đông giá rét thì nó có thể mang lại sự ấm áp cho mọi người.

    Câu chuyện này xuất hiện làm xúc động không ít độc giả Nhật Bản. Có người nhận xét rằng: "Đọc xong câu chuyện này không ai không rơi nước mắt". Đây chỉ là lời nhận xét mang tính phóng đại một chút nhưng nó không phải là không thực tế. Quả thật, nhiều người đọc xong câu chuyện đã phải rơi lệ, chính sự quan tâm chân thành và lòng nhân hậu trong câu chuyện đã làm cho họ phải xúc động.
     
  12. mebezin

    mebezin Bắt đầu tích cực

    Tham gia:
    12/8/2008
    Bài viết:
    384
    Đã được thích:
    247
    Điểm thành tích:
    43
    Hãy ngẩng đầu lên




    Đôi khi có một số người lướt qua cuộc đời bạn và ngay tức khắc bạn nhận ra rằng sự có mặt của họ ý nghĩa như thế nào.

    Họ đã dạy bạn những bài học, đã giúp bạn nhận ra giá trị của chính mình hoặc trở thành con người mà bạn từng mơ ước. Có lẽ bạn sẽ không biết được những con người này từ đâu đến (bạn cùng phòng, người hàng xóm, vị giáo sư, người bạn mất liên lạc từ lâu hay thậm chí là một người hoàn toàn xa lạ). Nhưng khi bạn thờ ơ với họ, hãy nhớ rằng trong từng khoảnh khắc họ sẽ ảnh hưởng rất sâu sắc đến cuộc đời bạn.

    Ban đầu sự việc xảy ra trông có vẻ kinh khủng, đau khổ và bất công, nhưng khi lấy tấm gương của cuộc đời ra để đối chiếu, bạn sẽ hiểu được là nếu không có những giây phút ấy để bạn vượt qua mọi khó khăn thì bạn khó có thể thấy được tài năng, sức mạnh, ý chí và tấm lòng của bạn. Mọi việc đều diễn ra có chủ đích mà không có gì gọi là tình cờ hay may rủi cả. Bệnh tật, tổn thương trong tình yêu, giây phút tuyệt vời nhất của cuộc sống bị đánh cắp hoặc mọi thứ ngu ngốc khác đã xảy đến với bạn, hãy nhớ rằng đó là bài học quý giá. Nếu không có nó cuộc đời này chỉ là một lối đi thẳng tắp, một con đường mà không hề có đích đến cũng như bạn sống từng ngày mà không hề ước mơ. Thật sự con đường đó rất an toàn và dễ chịu, nhưng sẽ rất nhàm chán và vô nghĩa.

    Những người bạn gặp sẽ ảnh hưởng đến đến cuộc đời bạn. Thành công hay thất bại, thậm chí là những kinh nghiệm tồi tệ nhất cũng chính là bài học đáng giá nhất, sẽ giúp bạn nhận ra được giá trị của chính mình. Nếu có ai đó làm tổn thương bạn, phản bội bạn hay lợi dụng tấm lòng của bạn, hãy tha thứ cho họ bởi vì chính họ đã giúp bạn nhận ra được ý nhĩa của sự chân thật và hơn nữa, bạn biết rộng mở tấm lòng với ai đó. Nhưng nếu có ai thương yêu bạn chân thành, hãy yêu thương họ một cách vô điều kiện, không chỉ đơn thuần là họ đã yêu bạn mà họ đang dạy bạn cách để yêu.

    Hãy trân trọng khoảnh khắc và hãy ghi nhớ từng khoảnh khắc những cái mà sau này bạn không còn có cơ hội để trải qua nữa. Tiếp xúc với những người mà bạn chưa từng nói chuyện, và biết lắng nghe. Hãy để trái tim biết yêu thương người khác. Bầu trời cao vời vợi vì thế hãy ngẩng đầu nhìn lên, tự tin vào bản thân. Hãy lắng nghe nhịp đập của trái tim mình :"Bạn là một cá nhân tuyệt vời. Tự tin lên và trân trọng bản thân bạn, vì nếu bạn không tin bạn thì ai sẽ làm điều ấy?"

    Hãy sở hữu cuộc sống của bạn và đừng bao giờ hối tiếc về lối sống ấy. Nếu bạn thương yêu ai đó thì hãy nói cho họ biết, dù rằng sẽ bị từ chối nhưng nó có thể làm cho một trái tim tan nát có thể đập trở lại.
     
    architect thích bài này.
  13. mebezin

    mebezin Bắt đầu tích cực

    Tham gia:
    12/8/2008
    Bài viết:
    384
    Đã được thích:
    247
    Điểm thành tích:
    43
    Bữa tiệc đêm trong nhà vệ sinh (Nguyên Tác: Chu Hải Lượng – TQ)

    Chị là Oshin – người giúp việc nhà cho một ông chủ ngoại ngũ tuần, rất giàu có. Đêm xuống, xong việc, vội vàng về với đứa con trai nhỏ 5 tuổi suốt ngày ngóng đợi trong căn nhà tồi tàn..
    Hôm ấy, chủ nhà có lễ lớn, mời rất nhiều bạn bè quan khách đến dự tiệc đêm. Ông chủ bảo:
    - Hôm nay việc nhiều, chị có thể về muộn hơn không?
    - Thưa được ạ, có điều đứa con trai nhỏ quá, ở nhà tối một mình lâu sẽ sợ hãi.
    Ông chủ ân cần:
    - Vậy chị hãy mang cháu đến cùng nhé.

    Chị mang theo con trai đến. Đi đường nói với nó rằng :
    - Mẹ sẽ cho con đi dự tiệc đêm.
    Thằng bé rất háo hức. Nó đâu biết là mẹ làm Oshin là như thế nào kia chứ! Vả lại, chị cũng không muốn cho trí tuệ non nớt của nó phải sớm hiểu sự khác biệt giữa người giàu kẻ nghèo. Chị âm thầm mua 2 chiếc xúc xích.

    Khách khứa đến mỗi lúc mỗi đông. Ai cũng lịch sự. Ngôi nhà rộng và tráng lệ… Nhiều người tham quan, đi lại, trò chuyện. Chị rất bận không thường xuyên để mắt được đến đứa con nhếch nhác của mình. Chị sợ hình ảnh nó làm hỏng buổi lễ của mọi người. Cuối cùng chị cũng tìm ra được cách : đưa nó vào ngồi trong phòng vệ sinh của chủ… đó có vẻ như là nơi yên tĩnh và không ai dùng tới trong buổi tiệc đêm nay.
    Đặt 2 miếng xúc xích vừa mua để vào chiếc đĩa sứ, chị cố lấy giọng vui vẻ nói với Con:
    - Đây là phòng dành riêng cho con đấy, nào tiệc đêm bắt đầu!
    Chị dặn con cứ ngồi yên trong đó đợi chị đón về. Thằng bé nhìn “căn phòng dành cho nó” thật sạch sẽ thơm tho, đẹp đẽ quá mức mà chưa từng được biết. Nó thích thú vô cùng, ngồi xuống sàn, bắt đầu ăn xúc xích được đặt trên bàn đá có gương, và âm ư hát… tự mừng cho mình.

    Tiệc đêm bắt đầu. Người chủ nhà nhớ đến con trai chị, gặp chị đang trong bếp hỏi.
    Chị trả lời ấp úng:
    - Không biết nó đã chạy đi đằng nào…
    Ông chủ nhìn chị làm thuê như có vẻ giấu diếm khó nói. Ông lặng lẽ đi tìm…
    Qua phòng vệ sinh thấy tiếng trẻ con hát vọng ra, ông mở cửa, ngây người:
    - Cháu nấp ở đây làm gì ? Cháu biết đây là chỗ nào không ?
    Thằng bé hồ hởi :
    - Đây là phòng ông chủ nhà dành riêng cho cháu dự tiệc đêm, mẹ cháu bảo thế, nhưng cháu muốn có ai cùng với cháu ngồi đây cùng ăn cơ!

    Ông chủ nhà thấy sống mũi mình cay xè, cố kìm nước mắt chảy ra, ông đã rõ tất cả, nhẹ nhàng ngồi xuống nói ấm áp:
    - Con hãy đợi ta nhé.
    Rồi ông quay lại bàn tiệc nói với mọi người hãy tự nhiên vui vẻ, còn ông sẽ bận tiếp một người khác đặc biệt của buổi tối hôm nay.
    Ông để một chút thức ăn trên cái đĩa to, và mang xuống phòng vệ sinh.
    Ông gõ cửa phòng lịch sự…
    Thằng bé mở cửa…
    Ông bước vào:
    - Nào chúng ta cùng ăn tiệc trong căn phòng tuyệt vời này nhé.
    Thằng bé vui sướng lắm. Hai người ngồi xuống sàn vừa ăn ngon lành vừa chuyện trò rả rích, lại còn cùng nhau nghêu ngao hát nữa chứ…
    Mọi người cũng đã biết.
    Liên tục có khách đến ân cần gõ cửa phòng vệ sinh, chào hỏi hai người rất lịch sự và chúc họ ngon miệng, thậm chí nhiều người cùng ngồi xuống sàn hát những bài hát vui của trẻ nhỏ…
    Tất cả đều thật chân thành, ấm áp!

    Nhiều năm tháng qua đi… Cậu bé đã rất thành đạt, trở nên giàu có, vươn lên tầng lớp thượng lưu trong xã hội. Nhưng không bao giờ quên giúp đỡ những người nghèo khó chăm chỉ. Một điều quan trọng đã hình thành trong nhân cách của anh: Ông chủ nhà năm xưa đã vô cùng nhân ái và cẩn trọng bảo vệ tình cảm và sự tự tôn của một đứa bé 5 tuổi như thế nào…
     
    architect, Bống&NaMaiThuy thích.
  14. mebezin

    mebezin Bắt đầu tích cực

    Tham gia:
    12/8/2008
    Bài viết:
    384
    Đã được thích:
    247
    Điểm thành tích:
    43
    Chuyện tình yêu và lý trí




    Ngày xửa ngày xưa, trước khi loài người xuất hiện, đức hạnh và những thói xấu sống lơ lửng xung quanh nhau và cuộc sống đối với chúng vô cùng chán nản khi chẳng tìm thấy việc gì đó để làm.

    Một ngày nọ, đức hạnh và thói xấu tập trung lại và bàn về một trò chơi nào đó. Thông Minh đề xuất: "Chúng ta cùng chơi trò trốn tìm nào! ". Tất cả đều đồng ý và vui vẻ bắt đầu trò chơi. Lý Trí la lớn: "Này các bạn, tôi xung phong làm người tìm, các bạn trốn đi nhé! ".

    Lý Trí đứng tựa vào một gốc cổ thụ và bắt đầu đếm: "Một, hai, ba…"

    Đức Hạnh và Thói Xấu cuống cuồng đi tìm chỗ để nấp.

    Dịu Dàng nấp sau mặt trăng.

    Phản Bội nấp sau những vườn bắp cải.

    Yêu Mến cuộn tròn giữa những đám mây.

    Nồng Nàn trốn ngay giữa trung tâm của trái đất.

    Nói Dối giấu mình phía sau của tảng đá nằm bên dưới của một hồ lớn.

    Tham Lam trốn trong một bao tải…

    Và Lý Trí đã đếm đến bảy mươi… tám mươi… chín mươi.

    Lúc này, tất cả đều tìm được một chỗ ẩn nấp cho mình, ngoại trừ Tình Yêu. Tình Yêu không thể tìm cho mình một chỗ để trốn. Và đó cũng lý giải vì sao thật khó khăn để che giấu Tình Yêu trong trái tim mình.

    Khi Lý Trí đếm tới một trăm, Tình Yêu nhảy đại vào một bụi hoa hồng gần đó và bị những gai nhọn đâm. Tình Yêu cố nén đau mà không lên tiếng nhưng lại được tận hưởng hương thơm quyến rũ của từng đóa hồng…

    Lý Trí bắt đầu tìm kiếm. Lười Biếng được tìm thấy đầu tiên bởi vì Lười Biếng không có đủ năng lượng để tìm cho mình một chỗ nấp tốt.

    Sau đó lần lượt Dịu Dàng, Nói Dối, Nồng Nàn, Yêu Mến… cũng được tìm thấy, chỉ trừ Tình Yêu.

    Ghen ghét với Tình Yêu, Ghen Tỵ đã thì thầm vào tai của Lý Trí: "Tôi biết bụi hoa hồng đang ẩn giấu bạn Tình Yêu đấy".

    Lý Trí bước đến gần và tìm kiếm. Lý Trí đã xới tung cả bụi hoa mà chẳng thấy bạn mình đâu bèn sử dụng một cành cây để tìm kiếm và dừng lại khi trái tim của Lý Trí bị những gai hoa hồng làm cho rỉ máu.

    Tình Yêu xuất hiện với hai tay ôm mặt và hai dòng máu chảy ra từ đôi mắt. Trong lúc tìm kiếm, Lý Trí đã làm hỏng đôi mắt của Tình Yêu. Lý Trí khóc thét lên: "Tôi phải làm gì đây? Tôi phải làm gì đây? Tôi đã làm cho bạn mù. Làm cách nào khiến cho bạn thấy đường trở lại bây giờ? "

    Tình Yêu nói: "Bạn chẳng có cách nào làm cho tôi thấy đường lại. Bây giờ nếu bạn muốn giúp tôi, hãy làm người dẫn đường cho tôi". Và đó là lý do vì sao Tình Yêu là mù quáng và luôn đồng hành với Lý Trí.

    Sưu tầm.
     
    architect thích bài này.
  15. thaiha_books

    thaiha_books Thành viên tập sự

    Tham gia:
    17/12/2009
    Bài viết:
    14
    Đã được thích:
    4
    Điểm thành tích:
    3
    Các mẹ nào có chồng nóng tính thì gọi ra đọc hoặc tự thấy mình hay mất bình tĩnh thì đọc đi nhé ^^

    Một câu truyện rất hay mình vừa đọc được


    Đừng hành động gì khi đang nóng giận

    Một hôm, một vị samurai đến thu nợ của người đánh cá. Người đánh cá nói: “Tôi xin lỗi, nhưng năm vừa qua thật tệ, tôi không có đồng nào để trả ngài.” Vị samurai nổi nóng, rút kiếm ra định giết người đánh cá ngay lập tức. Rất nhanh trí, người đánh cá nói: “Tôi cũng đã học võ và sư phụ tôi khuyên không nên đánh nhau khi đang tức giận.”

    Vị samurai nhìn người đánh cá một lúc, sau đó từ từ hạ kiếm xuống. “Sư phụ của ngươi rất khôn ngoan. Sư phụ của ta cũng dạy như vậy. Đôi khi ta không kiểm soát được nỗi giận dữ của mình. Ta sẽ cho ngươi thêm một năm để trả nợ và lúc đo chỉ thiếu một xu thôi chắc chắn ta sẽ giết ngươi.”

    Vị samurai trở về nhà khi đã khá muộn. Ông nhẹ nhàng đi vào nhà vì không muốn đánh thức vợ, nhưng ông ta rất bất ngờ khi thấy vợ mình và một kẻ lạ mặt mặc quần áo samurai đang ngủ trên giường. Nổi điên lên vì ghen và giận dữ, ông nâng kiếm định giết cả hai, nhưng đột nhiên lời của người đánh cá văng vẳng bên tai: “Đừng hành động khi đang giận dữ.” Vị samurai ngừng lại, thở sâu, sau đó cố tình gây ra tiếng động lớn. Vợ ông thức dậy ngay lập tức, kẻ lạ mặt cũng vậy, hoá ra đó chính là mẹ ông.

    Ông gào lên: “Chuyện này là sao vậy. Suýt nữa con đã giết cả hai người rồi!”

    Vợ ông giải thích: “Vì sợ kẻ trộm lẻn vào nhà nên thiếp đã cho mẹ mặc quần áo của chàng để doạ chúng.”

    Một năm sau, người đánh cá gặp lại vị samurai. “Năm vừa qua thật tuyệt vời, tôi đến để trả nợ cho ngài đây, có cả tiền lãi nữa”, người đánh cá phấn khởi nói.

    “Hãy cầm lấy tiền của ngươi đi.” Vị samurai trả lời, “Ngươi đã trả nợ rồi.”

    Trích William Ury, Lời Từ Chối Hoàn Hảo
     
    architectBống&Na thích.
  16. Bống&Na

    Bống&Na Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    9/4/2007
    Bài viết:
    1,732
    Đã được thích:
    432
    Điểm thành tích:
    123
    Góp thêm với mọi người một câu chuyện do anh bạn đồng nghiệp gửi cho.

    Cái bẫy chuột

    Một con chuột nhìn qua vết nứt của vách tường và trông thấy một bác nông dân cùng với vợ đang mở một chiếc hộp. “Hẳn là có đồ ăn gì trong hộp?” - con chuột tự hỏi. Nhưng liền sau đó, nó hốt hoảng khi phát hiện ra đó lại là cái bẫy chuột.

    Chuột ta bèn chạy ra ngoài vườn và la làng la xóm: “Có một cái bẫy chuột trong nhà! Có một cái bẫy chuột trong nhà!”

    Chị Gà cục ta cục tác chạy tới: “Chú Chuột này, đây quả thật là mối lo ngại ghê gớm đối với chú, nhưng nó chẳng phiền hà gì tới tôi. Tôi không thể nào bị vướng một cái bẫy chuột”.

    Chuột quay sang nói với anh Heo với vẻ lo lắng: “Anh ơi, trong nhà ta có một cái bẫy chuột”. Anh Heo tỏ ra thông cảm: “Tôi rất lấy làm tiếc, cậu em ạ! Tôi chẳng thể làm gì được, nhưng tôi sẽ cầu nguyện cho chú”.

    Chuột chạy tới bác Bò tỉ tê. Bác bò một lần nữa trấn an: “Tôi rất hiểu cậu, nhưng tôi cũng chẳng thể giúp gì”. Chuột lẳng lặng bỏ vào nhà. Lòng buổn thỉu buồn thiu, một mình nhìn cái bẫy chuột tàn nhẫn của bác nông dân.

    Thế rồi đêm nọ, một tiếng động vang lên trong ngôi nhà, hệt như tiếng sập bẫy. Vợ của bác nông dân vội chạy tới để xem có bắt được con chuột nào không. Trong đêm tối, loạng cha loạng choạng, bà đã bị một con rắn độc cắn khi bà mon men tới cái bẫy vốn đang sập vào đuôi con rắn.

    Bác nông dân nhanh chóng đưa vợ vào trạm xá. Khi về nhà, bà đã bị sốt. Mọi người đều biết rằng ăn cháo có thể làm giảm cơn sốt; vì thế bác nông dân đã chạy ra vườn bắt chị Gà mần thịt để làm cháo nấu cho vợ.

    Thế nhưng bệnh tình của vợ ông vẫn không thuyên giảm. Bạn bè và xóm giềng đã tới thăm hỏi. Để thết đãi họ, ông đã mần thịt anh Heo.

    Sau nhiều ngày chống chọi với cơn bệnh, vợ ông đã qua đời. Nhiều người đến lễ tang và vì thế bác nông dân đã mổ thịt bác Bò để có đủ thức ăn đãi khách, những người đã rất quan tâm tới gia đình ông.

    hic hic, còn mỗi Chú Chuột - làm chủ tòa nhà rộng rãi!

    Mọi người hãy cùng suy nghĩ - suy nghĩ - suy nghĩ - suy nghĩ - suy nghĩ - suy nghĩ - suy nghĩ - suy nghĩ - suy nghĩ - suy nghĩ - suy nghĩ - suy nghĩ - suy nghĩ - suy nghĩ - suy nghĩ -

    Tất cả chúng ta đều đồng hành trên chuyến hành trình mang tên Cuộc Đời!
     
    architect thích bài này.
  17. mebezin

    mebezin Bắt đầu tích cực

    Tham gia:
    12/8/2008
    Bài viết:
    384
    Đã được thích:
    247
    Điểm thành tích:
    43
    Hai hạt muối
    Hạt muối Bé nói với hạt muối To: “Em đến chia tay chị này, em sắp được hòa trong đại dương”. Muối To trố mắt: “Em dại quá, sao lại để đánh mất mình như thế. Em muốn thì em cứ làm, chị không điên!“.

    Muối To thu mình co quắp lại, nhất định không để biển hòa tan. Muối To lên bờ, sống trong vuông muối. Nó vẫn ngạo nghễ, to cứng và nhìn chúng bạn bé tí ti đầy khinh khỉnh. Thu hoạch, diêm dân gạt nó ra ngoài, xếp vào loại phế phẩm, còn những hạt muối tinh trắng kia được đội lên đầu, hay bê bên lưng rồi đóng vào bao sạch đẹp... Lần đầu tiên nó thấy mình bị xúc phạm!
    Sau một thời gian lăn lóc hết xó chợ này đến xó chợ khác, cuối cùng người ta cho nó vào nồi cám heo. Phải hóa thân phục vụ cho lũ heo dơ bẩn này ư? Nó tủi nhục ê chề! Lòng kiêu hãnh không cho phép nó “tế thân” cho lũ heo hạ tiện. Nó thu mình co cứng hơn mặc cho nước sôi trăm độ cũng không lấy được, dù là cái vảy da của nó.
    Khi rửa máng heo, người ta phát hiện nó, và chẳng cần nghĩ suy, ném nó ra đường lộ. Người người qua lại đạp lên nó.
    Trời đổ mưa, muối Bé, bây giờ là hạt mưa, gặp lại muối To mừng rỡ, ngạc nhiên: “Ôi chị muối To của em, sao chị lại nằm trơ trốc một mình ở chốn này!”. Muối To sụt sùi kể: “Số kiếp của chị khổ lắm, tủi nhục lắm... hư, hư... còn em sống thế nào?”. “Tuyệt lắm chị ơi! - muối Bé hí hửng - khi em hòa tan trong nước biển, em được bay lên trời, thỏa thích ngắm Trái đất trên cao, đẹp lắm. Sau đó em thành mưa tưới mát cho Trái đất thêm xanh tươi. Chưa hết, em còn đi chu du nhiều nơi trên Trái đất trước khi về biển, chuẩn bị một hành trình tuyệt vời khác... Thôi em chào chị, em phải đi để sớm về với cội nguồn”.
    Nhìn muối Bé hòa mình với dòng chảy, xa dần... bỗng dưng muối To thèm khát cuộc sống như muối Bé, muốn hòa tan, hòa tan... Nhưng... chao ôi, quá muộn rồi? Nó đã trở thành sỏi đá, mãi sống trong cô đơn, mãi bị người ta chà đạp!
     
    architect thích bài này.
  18. mebezin

    mebezin Bắt đầu tích cực

    Tham gia:
    12/8/2008
    Bài viết:
    384
    Đã được thích:
    247
    Điểm thành tích:
    43
    Bí quyết hạnh phúc


    Trước cổng một nghĩa trang nọ, người ta thấy có một chiếc xe Roll Royce sang trọng dừng lại. Người tài xế tiến lại người giữ cổng và nói:

    - Xin anh giúp một tay cho người đàn bà này xuống xe vì bà ta yếu quá không đi được nữa.

    Vừa ra khỏi xe, người đàn bà tự giới thiệu và nói với người giữ cổng nghĩa trang:

    - Từ hai năm qua, mỗi tuần, tôi là người đã gởi đến cho anh 5 đô để mua hoa và đặt trên mộ con trai tôi, nhưng nay thì các bác sĩ bảo rằng tôi không còn sống lâu được nữa, tôi đến đây để chào từ biệt và cám ơn anh vì đã mua hoa giùm cho tôi.

    Thế nhưng, người đàn bà không ngờ rằng người giữ cổng nghĩa trang trả lời như sau:

    - Thưa bà, tôi lấy làm tiếc rằng bà đã làm công việc ấy!

    Người đàn bà cảm thấy như bị ai vả vào mặt. Nhưng bà vẫn còn đủ bình tĩnh để hỏi lại người thanh niên:

    - Tại sao lại lấy làm tiếc về một nghĩa cử đẹp như thế?

    Người thanh niên giải thích:

    - Thưa bà, tôi lấy làm tiếc vì những người chết như con trai của bà chẳng bao giờ còn thấy được một cánh hoa nào nữa!

    Bị chạm tự ái, người đàn bà liền lên giọng:

    - Anh có biết là anh đã làm tổn thương tôi không?

    Người thanh niên bình tĩnh trả lời:

    - Thưa bà, tôi xin lỗi, tôi chỉ muốn nói với bà rằng có rất nhiều người đang cần đến cánh hoa của bà hơn. Tôi là hội viên của một tổ chức chuyên đi thăm những người già lão, các bệnh nhân trong các viện dưỡng lão, các bệnh viện... Chính họ mới là những người đang cần đến những cánh hoa của chúng ta, họ có thể nhìn thấy và ngửi được cánh hoa ấy.

    Nghe thế, người đàn bà ngồi bất động trong chiếc xe sang trọng một lúc, rồi ra hiệu cho tài xế mở máy. Vài tháng sau người đàn bà trở lại nghĩa trang. Nhưng lần này không cần ai giúp đỡ, bà tự động bước xuống xe với một dáng vẻ vui tươi nhanh nhẹn hơn, và điều đáng ngạc nhiên hơn nữa, chính bà là người lái xe. Với một nụ cười rạng rỡ bà nói với người thanh niên giữ cổng:

    - Chú đã có lý, tôi đã mang hoa đến cho những người già lão, bệnh tật. Quả thật, điều đó làm cho họ được hạnh phúc. Nhưng, người thật hạnh phúc lại chính là tôi. Các bác sĩ không biết được bí quyết làm cho tôi được khoẻ mạnh và hạnh phúc. Nhưng tôi đã khám phá ra cái bí quyết ấy, tôi đã tìm ra lẽ sống.



    "Giúp đỡ người khác chính là giúp đỡ chính mình"."Cho thì có phúc hơn nhận lãnh". Ðó cũng là khuôn vàng thước ngọc mà chúng ta cần ghi nhớ . Bởi vì, trao ban cho người tức là trao tặng cho chính mình.

    Một ngạn ngữ Anh cũng nói một cách tương tự: "Ðiều tôi tiêu đi là tôi có, điều tôi giữ lại là tôi mất, điều tôi cho đi là tôi được." Ðó là luận lý của Tình yêu. Tình yêu lớn lên theo mức độ của sự trao ban.

    Có biết yêu thương thì con người mới thực sự triển nở, và tìm gặp lại chính mình. Có biết yêu thương thì con người mới vui sống, và tìm được hạnh phúc đích thực trong cuộc sống
     
    architect thích bài này.
  19. mebezin

    mebezin Bắt đầu tích cực

    Tham gia:
    12/8/2008
    Bài viết:
    384
    Đã được thích:
    247
    Điểm thành tích:
    43
    Lối đi
    Truyện cổ Trung Hoa kể:
    Ở miền núi Hô-Phu, có một người đàn bà bán rượu tên là Wong. Một hôm, xuất hiện một vị thiền sư đạo đức đến trọ ở gần quán, dù không có tiền, ngài cũng được bà chủ quán tiếp đái nồng hậu.

    Vị thiền sư ở đó khoảng ba năm. Trước khi cáo từ, ngài đào một giếng cạnh quán. Mọi người ngạc nhiên khi một dòng nước trong vắt vọt lên, họ nếm thử thì thấy đó là một loại rượu hảo hạng. Từ đó, bà chủ quán trở thành nổi tiếng và giàu có.

    Ít lâu sau, vị thiền sư lại ghé ngang quán, ngài hỏi thăm bà chủ quán về giếng rượu. Bà này than phiền:

    - "Rượu tốt nhưng tôi không bao giờ có dư để dự trử"

    Vị thiền sư mỉm cười rồi lẳng lặng viết lên tường:

    -"Trời đất thật bao la, nhưng lòng tham của con người còn mênh mông hơn thế nữa. Dù không tốn kém bà chủ vẫn có rượu để bán thế mà vẫn không hài lòng."

    Viết xong thiền sư lẳng lặng ra đi, và dòng rượu cũng khô cạn.

    Người đàn bà thay vì biết ơn và ca ngợi lòng đại lượng của trời, bà lại than phiền vì không có nhiều rượu để dự trử. Ðôi khi chúng ta cũng giống như người đàn bà đó: "Có voi đòi tiên ". Kinh nghiệm thông thường cho thấy: Ít người được thoả mãn với chính mình, họ thường sa vào tình trạng "Ðứng núi này trông núi nọ", và cho rằng mình kém may mắn hơn người khác. Chúng ta thường mang tật so sánh và hay lập lại câu: "Giá tôi được như người này người nọ". Chúng ta quá bận tâm với nhứng ý nghĩ viễn vông, mà quên vui hưởng những ơn phúc hiện tại.

    Mỗi người điều được Thượng Đế ban tặng những món quà riêng biệt, nhưng chúng ta không nhận ra, chúng ta chỉ muốn có được những thứ mà Thượng Đế biết rằng nó không thích hợp với chúng ta.Nếu cho bạn chọn một gia đình hạnh phúc, nhưng đời sống vật chất thì hơi khó khăn, sống qua ngày,không có điều kiện bon chen với bạn bè, Và chọn một cuộc sống giàu sang, hãnh diện và hưởng thụ, nhưng thiếu mất tình thương cha mẹ, gia đình tan nát, chỉ có thể dùng tiền để khỏa lấp khoảng trống trong lòng , vậy bạn sẽ chọn con đường nào?
     
    architect thích bài này.
  20. huudoanh

    huudoanh Thành viên chính thức

    Tham gia:
    21/3/2010
    Bài viết:
    206
    Đã được thích:
    22
    Điểm thành tích:
    18
    Chị ơi đọc những dòng này quả thật khiến con người ta muốn sống tốt hơn.Nhưng nhiều khi tình cảm có nhưng ta không biết cách thể hiện thế nào thế mới khó.Tại sao có những người ta muốn dành cho họ sự yêu thương có những người ta lại không ?mặc dù ta chưa bao giờ ác với ai???
     

Chia sẻ trang này