36 chiêu ly hôn. (truyện cực hay ạ) .... (up p4 - chương 49)

Thảo luận trong 'Thư giãn, giải trí' bởi tuongvi44, 4/4/2013.

  1. lucky_house

    lucky_house Bắt đầu nổi tiếng

    Tham gia:
    14/11/2012
    Bài viết:
    2,520
    Đã được thích:
    303
    Điểm thành tích:
    173
    Ðề: 36 chiêu ly hôn. (truyện cực hay ạ) .... (up p4 - chương 49)

    e đọc trên diendanlequydon.com nhưng nó dịch toàn ta với ngươi đọc nhiều cái khó hiểu lắm, e đọc qua qua để biết kết thúc thôi
     
    Đang tải...


  2. mekid2010

    mekid2010 Thành viên kỳ cựu

    Tham gia:
    28/8/2011
    Bài viết:
    6,369
    Đã được thích:
    1,114
    Điểm thành tích:
    823
    Ðề: 36 chiêu ly hôn. (truyện cực hay ạ) .... (up p4 - chương 49)

    Mấy hôm rồi em rỗi nên thấy có chuyện hay cứ mê mẩn đọc chị ạ.
     
  3. mekemzai

    mekemzai shoptieudung.com

    Tham gia:
    20/9/2011
    Bài viết:
    17,746
    Đã được thích:
    3,961
    Điểm thành tích:
    2,063
    Ðề: 36 chiêu ly hôn. (truyện cực hay ạ) .... (up p4 - chương 49)

    . Trên mạng đã dịch hết chưa ah? Đợt trước mình có đọc link nhưng thấy chưa dịch hết
     
  4. MeCC&Kid

    MeCC&Kid Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    23/10/2010
    Bài viết:
    1,711
    Đã được thích:
    632
    Điểm thành tích:
    773
    Ðề: 36 chiêu ly hôn. (truyện cực hay ạ) .... (up p4 - chương 49)

    Hơ hơ, giống chị rồi, cứ bị mê mẩn đọc, nhiều hôm thức đêm, sáng dậy lờ đờ
     
  5. olivo

    olivo Thịt bò khô Đà Nẵng, các đặc sản ĐN tại HN

    Tham gia:
    28/6/2010
    Bài viết:
    6,265
    Đã được thích:
    1,027
    Điểm thành tích:
    773
    Ðề: 36 chiêu ly hôn. (truyện cực hay ạ) .... (up p4 - chương 49)

    Oánh dấu có thời gian sẽ đọc tiếp ạ :D
     
  6. mekid2010

    mekid2010 Thành viên kỳ cựu

    Tham gia:
    28/8/2011
    Bài viết:
    6,369
    Đã được thích:
    1,114
    Điểm thành tích:
    823
    Ðề: 36 chiêu ly hôn. (truyện cực hay ạ) .... (up p4 - chương 49)

    Đợi mãi mấy chuyện em đang theo dõi đều không ai post, chán quá!
     
  7. ngoc tra

    ngoc tra Bắt đầu tích cực

    Tham gia:
    19/2/2011
    Bài viết:
    450
    Đã được thích:
    43
    Điểm thành tích:
    28
    Ðề: 36 chiêu ly hôn. (truyện cực hay ạ) .... (up p4 - chương 49)

    hết mất rồi, bao giờ lại có tiếp mẹ nó ơi?
     
  8. tuongvi44

    tuongvi44 Thành viên tích cực

    Tham gia:
    11/8/2009
    Bài viết:
    946
    Đã được thích:
    171
    Điểm thành tích:
    83
    Ðề: 36 chiêu ly hôn. (truyện cực hay ạ) .... (up p4 - chương 49)

    36 chiêu ly hôn [P4-Ch.55: Chân tướng của vụ ly hôn.]
    6 tháng 9 2013 lúc 10:59
    Edit: nhoclubu

    Tôi ló mặt ra khỏi cửa xe, Gia Tuấn thấy tôi, anh nhấn còi xe, vẻ mặt lại vô cùng lo lắng nhìn tôi.

    Tôi bảo tài xế: “Sư phụ Trần, phiền bác dừng xe một chút.”

    Tài xế hơi do dự, anh ta nhìn Bùi Vĩnh Diễm qua gương chiếu hậu.

    Bùi Vĩnh Diễm ngăn tôi lại: “Đinh Đinh, chỗ này không được dừng xe.”

    Tôi vội nói: “Đúng, tôi biết, chỉ muốn dừng một lát thôi.”

    Sắc mặt Bùi Vĩnh Diễm nhất thời lo lắng, anh ta quay đầu qua, tay nắm thành quyền, anh ta không muốn bảo tài xế dừng xe, nhưng nhìn thấy bên cạnh tôi, Gia tuấn vẫn bám riết không buông, có vẻ như nếu chúng tôi không dừng lại, anh sẽ vẫn tiếp tục chạy theo.

    Cuối cùng Bùi Vĩnh Diễm quay đầu lại, nói với tài xế: “Dừng xe.”

    Chiếc xe dừng lại, tôi lập tức xuống xe, xe của Gia Tuấn đã dừng lại trước đầu xe của chúng tôi, anh lập tức chạy vội đến bên cạnh tôi.

    Bùi Vĩnh Diễm cũng xuống xe, nhìn Gia Tuấn không có biểu cảm gì.

    Gia Tuấn không nhìn anh ta, vẻ mặt của anh vô cùng lo lắng, chỉ tha thiết hỏi tôi: “Có thể theo anh về nhà một chuyến không? Anh có chuyện gấp tìm em.”

    Tôi còn chưa nói gì cả, Bùi Vĩnh Diễm đã chắn trước mặt tôi: “Anh Phó này, Đinh Đinh phải lên máy bay, cô ấy nhất định phải đi, anh có chuyện gì sao không làm sớm, hiện tại chúng tôi không kịp giờ.”

    Bùi Vĩnh Diễm xoay vai của tôi lại, muốn kéo tôi về xe, tôi chỉ đứng bất động.

    Gia Tuấn nắm lấy một tay tôi, muốn kéo tôi lên xe anh, Bùi Vĩnh Diễm cũng túm lấy một cánh tay tôi, hai người đàn ông này hgình thành nên cục diện giằng co.

    Gia Tuấn nói: “Bùi Vĩnh Diễm, anh chỉ là ông chủ của cô ấy thôi.”

    Bùi Vĩnh Diễm lạnh lùng nói: “Phó Gia Tuấn, anh cũng không phải chồng của cô ấy.”

    Tay hai người đàn ông này đều dùng sức, đều muốn kéo tôi về bên họ, bọn họ cùng lúc dùng thêm chút sức, hai cánh tay tôi đều đau điếng.

    Tôi dùng sức vùng vẫy khỏi tay họ, tôi hỏi Gia Tuấn: “Anh tìm em có chuyện gì?”

    “Đinh Đinh, mẹ anh bị bệnh, mẹ anh rất muốn găp em.”

    Tội rất ngạc nhiên, mẹ chồng bị bệnh sao?

    Tôi lập tức hốt hoảng, Bùi Vĩnh Diễm ở bên cạnh khuyên tôi: “Em đến sân bay đi, anh sẽ sắp xếp cho nhân viên văn phòng đi thăm hỏi bà ấy thay em.”

    Gia Tuấn cười lạnh: “Có một số chuyện không phải anh tặng một lẳng hoa, nói vài câu khách sáo, là có thể nói rõ được, anh không có quyền quyết định thay cô ấy, cũng không có tư cách giúp cô ấy làm việc.”

    Bùi Vĩnh Diễm không chút nào tỏ ra yếu thế: “Ít nhất tôi còn dám cố gắng theo đuổi cô ấy, chỉ cần là chuyện cô ấy dặn dò, tôi nhất định cố gắng hoàn thành giúp cô ấy.”

    Đầu óc tôi rất hỗn loạn, chỉ suy nghĩ đúng một chuyện, mẹ chồng bị bệnh?

    Tôi hỏi Gia tuấn: “Anh… … mẹ, mẹ… không khỏe chỗ nào?”

    Gia Tuấn cảm thấy khó nói: “Trước giờ mẹ vẫn có bệnh tiểu đường, trong khoảng thời gian này anh lại lơ là chăm sóc mẹ, tối qua tỷ lệ ketosis của mẹ tăng cao nên phải nhập viện, bây giờ rất nguy cấp, mẹ muốn gặp em một lần, Đinh Đinh, nếu không phải tình hình cấp bách, anh sẽ không đuổi theo em như vậy đâu, em có thể đi gặp mẹ một lần không?”

    Làm khó tôi quá, bây giờ sao?

    Bùi Vĩnh Diễm nhìn vào mắt tôi, anh ta cũng kh ôr sở khuyên tôi: “Đinh Đinh, anh đi thay em, em yên tâm đi, anh sẽ thay em làm tốt tất cả mọi chuyện.”

    Gia Tuấn tức giận mắng anh ta: “Anh là rễ hành sao?”

    Bùi Vĩnh Diễm châm chọc anh: “Còn anh có tư cách gì đến xin cô ấy quay về chứ? Lấy cớ mẹ mình ngã bệnh nhu vậy để giữ vợ trước lại, anh không biết bản thân quá kém trí sao?”

    Tôi cắt ngang lời họ: “Đủ rồi.”

    Tôi nói với Bùi Vĩnh Diễm: “Anh Bùi, xin anh giúp tôi dời vé máy bay lại đêm nay, tối nay tối nay tôi sẽ ngồi máy bay đi Bắc Kinh.”

    Bùi Vĩnh Diễm ngây người, tôi đã xoay người, cùng Gia Tuấn bước lên xe.

    Gia Tuấn không ngừng cảm kích, anh lập tức quay đầu xe lại.

    Tôi về thật sự không phải giữ thể diện cho Gia Tuấn, là tôi nghĩ đến mẹ chồng, mẹ chồng cũng là mẹ mà, thật ra tuy rằng mẹ chồng không tốt, nhưng cũng không phải lúc nào mẹ cũng là khó dễ tôi, tôi và Gia Tuấn có kết cục như vậy, cũng không liên quan đến mẹ.

    Dọc đường chúng tôi không nói gì, cuối cùng chạy đến bệnh viện.

    Trên đường tôi kịp hỏi Gia Tuấn về bệnh tình của mẹ chồng, xem ra anh vô cùng lo lắng nên nói năng có hơi lộn xộn, tôi liền im lặng không hỏi thêm nữa.

    Khi đến bệnh viện, chúng tôi vội vàng lao thẳng vào phòng ICU (1).

    (1) ICU là viết tắt của Intensive Care Unit: phòng điều trị tăng cường.

    Đẩy cửa phòng bệnh ra, tôi ngây ngẩn, quả thật bệnh của mẹ chồng không nhẹ, trong mũi mẹ cắm ống dưỡng khí, hai tay đều gắn máy theo dõi, nằm ở chỗ đó, sắc mặt trắng bệch.

    Ở một bên, Gia Kỳ rớt nước mắt bất lực, vừa nhìn thấy tôi đến, hoàn toàn quên hết mọi ân oán, nó khóc với tôi: “Chị dâu.”

    Tôi lúng túng hỏi Gia Tuấn: “Chuyện gì vậy? Mẹ bệnh gì mà nặng như vậy chứ?”

    Gia Tuấn chỉ buồn bã không lên tiếng.

    Bác sĩ trách mắng chúng tôi: “Bệnh nhân nhập việc do nhiễm keto acid, các anh chị là người nhà mà chăm sóc bệnh nhân thế nào vậy? Đường trong máu lại có thể tăng đên 32, đây là một trị số rất nguy hiểm.”

    Tôi nghe mà khiếp vía.

    Ở trong hành lang, tôi và Gia tuấn mỗi người t ựa vào tường, đều rất buồn rầu.

    Gia Tuấn nhìn bóng đèn trên đỉnh đầu, giọng nói của anh thật trống rỗng: “Khi còn bé, ba vừa uống r*** vào thì sẽ đánh anh và Gia Kỳ, vì bảo vệ anh em anh, không biết mẹ đã chịu biết bao nhiêu khổ cực.”

    Tôi im lặng lắng nghe.

    “Anh học luật 7 năm, một lòng một dạ muốn làm một luật sư ưu tú, để mẹ anh có thể sống thoải mái hơn, để vợ anh có thể sống hạnh phúc hơn.” Anh cười khổ, “Nhưng cái nào anh cũng làm không tốt.”

    Tôi chỉ khuyên anh: “Anh đã rất ưu tú rồi.”

    Trong giọng nói của anh có nhiều thê lương, anh cười khổ: “Anh mà được gọi là ưu tú sao? Bây giờ vợ con ly tán, cô độc một mình, cái này cũng được gọi là ưu tú sao?”

    Tôi xoay đầu qua chỗ khác, bây giờ nói những chuyện này còn có lợi ích gì?

    Gia Kỳ chạy đến, nó lo lắng gọi tôi: “Chị dâu, mẹ tỉnh rồi, mẹ muốn gặp chị, mẹ muốn gặp một mình chị thôi.”

    Tôi khó hiểu, chỉ gặp tôi?

    Gia Kỳ gật đầu: “Đúng vậy, mẹ nới chỉ muốn gặp một mình chị.”

    Tầm mắt của tôi hướng về Gia Tuấn, anh cũng rất bất ngờ, suy nghĩ xong, một mình tôi bước vào trong.

    Cả phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc sát trùng thoang thoảng, mẹ chồng lặng lẽ nằm ở đó, bên cạnh là máy đo huyết áp và nhịp tim, phát ra tiếng tích tích một cách máy móc.

    Thấy tôi, mắt mẹ chồng sáng lên, bây giờ mẹ đã hơi tỉnh lại, quay về phía tôi, mẹ cố gắng vươn tay ra với tôi, tôi đưa tay tôi cho mẹ.

    Tôi không nhịn được gọi: “Mẹ.”

    Tuy rằng chúng tôi không phải là mẹ chồng nàng dâu tốt nhất, nhưng giờ khắc này, chúng tôi nắm chặt tay nhau, tất cả ân oán đều theo gió bay đi, chúng tôi hiểu và bỏ qua cho đối phương.

    Hơi thở mẹ chồng rất yếu, mẹ hỏi tôi: “Đinh Đinh, con muốn ly hôn với Gia Tuấn?”

    Hóa ra mẹ vẫn chưa biết tôi và Gia Tuấn đã ly hôn.

    Tôi không nỡ nói sự thật với mẹ, đành phải trả lời một cách mơ hồ: “Chúng con đang cân nhắc về nhau, có thể chúng con thật sự không hợp nhau mẹ à, xin lỗi mẹ.”

    Mẹ chồng thở dài, nhắm mắt lại, một giọt nước mắt đục ngầu chảy ra.

    Tôi cũng cảm thấy quá khó, nằm chặt lấy tay mẹ hơn.

    Mẹ thều thào gọi tôi: “Đinh Đinh.”

    Tôi khổ sở, không kiềm được nỗi chua xót trong lòng: “Dạ, mẹ.”

    Mẹ khóc, nói lẩm bẩm: “Đinh Đinh, mẹ không phải là bà mẹ chồng tốt, trước kia mẹ đã làm khó con, thật ra con không có nhiều khuyết điểm đến vậy, chỉ là bản thân mẹ quá hà khắc, nếu chúng con ly hôn bởi vì nguyên nhân do mẹ… “

    Tôi vội vàng nói: “Không phải, không phải đâu mẹ.”

    Mẹ cố gắng nói: “Con tha thứ cho mẹ, tha thứ cho Gia Tuấn đi con.”

    Tôi khẽ nói: “Mẹ, thật ra con đã tha thứ cho anh ấy từ lâu, nhưng vấn đề giữa chúng con cũng không phải ngày một ngày hai.”

    “Đừng ly hôn với Gia Tuấn, nó không muốn vậy đâu cô, nó có nỗi khổ mà.”

    Tôi kinh ngạc: “Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?”

    Mặc dù giọng nói của mẹ yếu ớt, nhưng mẹ rất cố gắng, nói rõ từng chữ một với tôi: “Gia Tuấn, Gia Tuấn có bệnh.”

    Tôi nghe mà mở to hai mắt, không dám thở mạnh, chỉ lắng nghe từng chữ một của mẹ.

    “Mấy hôm trước mẹ đến nhà chúng con để dọn dẹp đồ đạc cho nó, phát hiện ra các con không sống với nhau, vốn dĩ mẹ định sẽ khuyên răn nó, khuyên nó cho tốt, nhưng vô tình mẹ là phát hiện ra bệnh án của nó, Đinh Đinh, Gia Tuấn mắc chứng vô hóa xương.”

    Đầu óc tôi ong ong.

    “Gia Tuấn vẫn gạt chúng ta, nó không muốn để chúng ta biết, chỉ vì sợ chúng ta lo lắng cho nó.” Mẹ thở dài: “Gia Tuấn là con trai trưởng, có một người mẹ nhiều bệnh tật như mẹ đây, còn có một đứa em gái chưa gả đi, nó đã mang trọng trách của hai gia đình. Nó còn phải ở trước mặt ba người phụ nữ ra vẻ là người đàn ông kiên cường, bởi vì nó biết, nếu nó ngã quỵ, cũng không chỉ là một gia đình, mà mấy người phụ nữ chúng ta sẽ hoảng hốt lo sợ, tiếp đó sẽ rất vất vả, cho nên nó giấu giếm chuyện này. Nó cũng đã mua bảo hiểm cho mẹ và Gia Kỳ, như vậy thì cho dù nó xảy ra chuyện, nửa đời sau của mẹ và Gia Kỳ cũng sống tương đối tốt hơn một chút.”

    Mẹ chồng nhìn tôi, lại thì thào nói: “Đinh Đinh, nó có mua một phần bảo hiểm, người thừa hưởng là con, nó đã tính toán tất cả mọi chuyện rất chu toàn, chính là sợ lỡ như chúng ta mất đi sự chăm sóc của nó, cuộc sống sẽ rất vất vả…”

    Mẹ chồng mệt mỏi, nói chuyện này ra mẹ đã dùng rất nhiều sức, mẹ không thể không nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

    Thật lâu sau, mẹ mở mắt ra và nói thêm: “Thật ra Gia Tuấn vẫn rất yêu con, ban đầu nó đề nghị ly hôn với con, cũng là không muốn liên lụy con, muốn con tìm được một người khác tốt hơn, khong ngờ sau đó lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, con bị tổn thương sâu như vậy, còn mất đi con của cả hai, mỗi khi nhớ đến chuyện mất con, Gia Tuấn đều đau khổ không dứt, Đinh Đinh, xin lỗi con, cho đến khi con sẩy thai, mẹ mới biết con đã chịu đựng nhiều áp lực như vậy.”

    Tôi liền rớt nước mắt.

    “Đinh Đinh, đừng ly hôn với Gia Tuấn được không con. Mẹ biết mẹ yêu cầu con như vậy rất bất hợp lý, nhưng mẹ thật sự không muốn nhìn thấy con trai mẹ khổ sở, sự đau khổ của nó không chỉ trên thể xác, mà con trên tâm lý nữa con à. Nó sợ liên lụy con, nhưng lại không muốn mất con, sự mâu thuẫn này mới là khó chịu đựng nhất. Đinh Đinh, mẹ biết mẹ yêu cầu con ở cạnh Gia Tuấn có hơi miễn cưỡng, chúng ta không nên liên lụy con, đối với con đó là sự ích kỷ của người làm mẹ, mẹ ích kỷ van xin con, con có thể đừng ly hôn với nó ngay lúc này được không con?”

    Mẹ không nói thêm được gì nữa, tôi vẫn đờ dẫn lắng nghe, cả người như bước vào hầm tuyết, tôi ngồi ở trước mặt mẹ, chân giẫm trên nền gạch lạnh băng, khí lạnh từ từ xâm nhập vào chân và cơ thể, tôi giống như bị đóng băng, phải thật lâu sau tuyết tan mới có thể cử động.

    Cuối cùng mẹ cũng nói xong, mẹ mệt mỏi nhắm mắt lại, hơi thở nặng nề.

    Tôi đặt tay mẹ vào trong chăn, sau đó ra khỏi phòng bệnh.

    Gia Tuấn vẫn tựa vào tường ở hành lang như trước, anh nhíu mày, thấy tôi đi ra, Gia Kỳ lập tức biết điều từ băng ghế dài đứng lên, nó tránh vào phòng bệnh, để không gian lại cho tôi và Gia Tuấn.

    Hành làng rất im ắng, tôi đi đến bên cạnh Gia Tuấn, đối diện với anh.

    Anh nhìn tôi với vẻ hoang mang, anh mắt tôi khiến anh cảm thấy khó hiểu.

    Anh hỏi tôi: “Vừa rồi mẹ nói gì vậy?”

    Tôi hỏi anh: “Mẹ nói đều là sự thật à?”

    Anh chỉ nhìn tôi.

    “Mẹ nói bệnh của anh, có phải sự thật không?”

    Anh cúi đầu khoanh tay, nhìn xuống nền đất trước mặt mình.

    Tôi bỗng tức giận: “Anh trả lời em mau, có phải thật hay không?”

    Gia Tuấn ngẩng đầu, ngỡ ngàng nhìn tôi: “Em bằng lòng tin anh sao?”

    Tôi nhìn vào mắt anh, còn có khuôn mặt quen thuộc của anh, tôi thấy trong ánh mắt đó toàn là sự chán nản và mù mịt, còn có áy náy và bất an.

    Sau một lúc lâu, anh cười khổ: “Xin lỗi, Đinh Đinh.”

    Hóa ra cái mẹ nói đều là sự thật, trong lòng tôi lạnh lẽo, khi anh ngẩng đầu lần nữa, tôi bỗng nhiên giơ tay lên tát một cái “bốp”, đánh thật mạnh.
     
  9. tuongvi44

    tuongvi44 Thành viên tích cực

    Tham gia:
    11/8/2009
    Bài viết:
    946
    Đã được thích:
    171
    Điểm thành tích:
    83
    Ðề: 36 chiêu ly hôn. (truyện cực hay ạ) .... (up p4 - chương 49)

    36 chiêu ly hôn [P4-Ch.56: Lòng tôi đau như dao cắt.] HẾT PHẦN 4
    6 tháng 9 2013 lúc 16:07
    Edit: nhoclubu

    Gia Tuấn bị tôi giáng một bạt tai thật mạnh, mặt lệch sang một bên, rất lâu cũng không quay lại.

    Cho đến bây giờ tôi chưa từng tát anh, cái tát này đánh ra, tay tôi cũng run rẩy, ấm ức dâng lên, tôi không nhịn được, chất vấn anh: “Sao anh không sớm nói cho tôi biết? Khi có chẩn đoán chính xác, tại sao anh không nói cho tôi biết trước tiên chứ?”

    Anh thấp giọng: “Anh không dám nói với em.”

    Đầu tiên tôi ngơ ngẩn, có hơi kinh ngạc, lại khó hiểu mà hỏi anh: “Không dám nói với tôi ư? Tôi là gì của anh? Tôi là vợ anh mà, là vợ chồng đó, có cái gì mà chúng ta không thể nói với nhau chứ? Anh lại giấu tôi bí mật lớn như vậy, không nói cho tôi biết? Anh nói tôi biết xem còn có ai biết chuyện này nữa?”

    “Quách Sắc.”

    Tôi không ngừng chế nhạo anh: “Hóa ra đã sớm có hồng nhan tri kỹ nghe anh nói hết rồi, hay thật, người tình vĩnh viễn biết nhiều hơn vợ mà.”

    “Không phải đâu, Đinh Đinh.” Anh thấp giọng xuống, “Không phải anh chủ động nói với cô ấy, là cô ấy đã xem phim chụp của anh, rồi đến tìm anh. Thực tế là ngay lúc đó, anh đã quyết định chia tay với cô ấy, anh…”

    Tôi chặn anh tiếp tục nói: “Gia Tuấn, anh có biết bây giờ trong lòng tôi có mùi vị gì không? Tôi rất thất vọng rất đau khổ, sao anh không thẳng thắn với tôi? Có bệnh là chuyện nhục nhã lắm sao? Khi kết hôn, chúng ta từng tuyên thệ với nhau mà, bất luận là bệnh tật hay nghèo khó, khó khăn lớn đến đâu cũng phải cùng nhau đối mặt, cùng nhau gánh vác, nhưng hiện giờ mới được bao lâu chứ? Lại mới xảy ra chuyện gì? Bệnh của anh là bệnh nan y sao? Vậy thì anh tuyệt vọng à? Mất hết lòng tin với tương lai sao?”

    Anh đứng trước mặt tôi im lặng không nói gì, sự kiêu ngạo và tự tin trước đó đã không còn sót lại chút gì.

    Tôi cười khổ: “Gia Tuấn, rốt cuộc là anh mất đi niềm tin với chính mình, hay là không tin tưởng tôi? Từ khi chúng ta quen biết đến khi kết hôn, mấy năm nay, tôi vẫn do anh chăm sóc, chuyện lớn chuyện nhỏ cũng nghe theo anh, trong cuộc sống, tất cả những chuyện cần quan tâm, toàn bộ tôi đều giao cho anh làm, bởi vì như vậy, nên anh đã không còn tin tưởng tôi, sợ tôi không đủ khả năng để lựa chọn tất cả sao?”

    “Không phải đâu, Đinh Đinh, thật sự là, thật ra… … Anh không tin tưởng chính mình. Ở trong mắt em, anh vẫn luôn là một ngưiờ hoàn mỹ, đột nhiên có một ngày, nếu như hình tượng của anh bị giảm sút, không còn cao lớn như trước nữa, mà là một người hèn mọn, không cử động được, phải cần người khác đến chăm sóc mình, anh không thể chấp nhận nổi sự nhục nhã này.”

    Tôi trừng mắt: “Nhục nhã sao? Anh lại có thể cho rằng đó là một sự nhục nhã sao? Gia Tuấn, mỗi người chúng ta trong cái xã hội này, không gặp phải những chuyện thế này, thì cũng có thể gặp phải những chuyện khác, ai cũng không thể cam đoan bản thân lúc nào cũng có hình tượng cao lớn được, anh cho rằng bản thân có bệnh, đó là một sự nhục nhã, anh không chịu nổi sao? Vì vậy anh đánh mất niềm tin với chính mình sao? Gia Tuấn ơi là Gia Tuấn, anh làm cho tôi quá thất vọng, có nhiều người còn găp tình trạng thê thảm hơn anh nhiều, nhưng họ đều không mất đi niềm tin và hy vọng, anh lại mất đi hy vọng sao? Gia Tuấn, anh cảm thấy bây giờ anh rất thê thảm sao? Vậy thì tôi hỏi anh, những người mất đi bộ phận cơ thể trong trận động đất ở Vấn Xuyên, họ có thảm hay không? Họ mất đi người thân, mất đi sức khỏe, họ có thảm hay không? Nhưng họ tuyệt vọng bao nhiêu chứ? Gia Tuấn, anh sai rồi, anh không phải không tin tưởng chính mình, mà là anh không có niềm tin ở tôi, anh quá yêu bản thân mình, quá quý trọng hình tượng của mình, anh sợ tôi sẽ chê anh, sợ tôi sẽ không chăm sóc nổi anh, thậm chí anh sợ tôi sẽ chán ghét anh, cho nên anh mới ly hôn với tôi, anh quá coi thường tôi rồi.”

    Anh im lặng không lên tiếng.

    “Gia Tuấn, anh nói thẳng với tôi đi, lúc anh đề nghị ly hôn với tôi, là bởi vì anh có bệnh, hay là muốn sống chung với Quách Sắc?”

    Anh khẽ trả lời tôi: “Anh chưa từng nghĩ sẽ sống chung với cô ấy, anh phản bội em là anh sai, nhưng cho tới bây giờ anh chưa từng muốn ly hôn với em, là anh biết anh mắc bệnh, anh không muốn liên lụy em, cho nên mới nhờ cô ấy cùng diễn với anh một vở kịch. Xin lỗi, Đinh Đinh, em nói đúng, thật sự là anh quá yêu bản thân mình, quý trọng hình tượng của anh trong lòng em, cho nên anh không muốn để em thấy bộ dạng thảm hại của anh.”

    Tôi cảm thấy quá nực cười: “Cho nên anh liền đề nghị ly hôn với tôi, anh vì muốn ép tôi đi, không tiếc diễn kịch với người ngoài, mà loại kịch này anh lại diễn hết lần này đến lần khác? Gia Tuấn, tôi hỏi anh, nếu tai nạn xe ngày đó, tôi thật sự chết đi, lương tâm của anh có thể bị cắn rứt hay không? Anh sờ tim tự hỏi đi, anh đã làm gì với tôi, đã làm gì với đứa bé vô tội đó chứ?”

    Một giọt nước mắt của tôi chảy ra, tôi khóc không thành tiếng, anh cũng đờ đẫn, ở trước mặt tôi, cuối cùng cũng không trả lời được.

    Tôi hỏi anh: “Vậy còn Thẩm An Ny? Anh nói tôi biết, tình cảm của anh với cô ấy là gì?”

    Anh giải thích với tôi: “Thật sự anh và Thẩm An Ny là trong sạch, anh gần như tán thưởng cô ấy, ở cô ấy có ưu điểm, cô ấy là người bạn không hề xoi mói, cảm giác của anh với cô ấy, chính là bạn bè thôi, cảm giác này hoàn toàn khác với cảm giác đối với em, hơn nữa anh và cô ấy cũng đã nói thẳng với nhau, hai người chỉ làm bạn tốt, như tri kỹ vậy thôi, mãi mãi là như thế.”

    Tôi cười lạnh: “Bạn tốt? Tri kỹ? Trước thì có một Quách Sắc, sau lại có một Thẩm An Ny, thật tốt quá, luôn luôn có phụ nữ luân phiên đến giúp anh chia sẻ buồn vui, mà những người đó cũng chẳng phải là tôi, anh luôn miệng nói anh không có tình cảm thật sự với các cô ấy, nhưng anh thà tin tưởng những người gọi là bạn bè bình thường này, cũng không bằng lòng tin tưởng người đầu ấp tay gối với anh?”

    Anh bị tôi châm chọc đến nỗi không nói lại được.

    Tôi ngổn ngang cảm xúc, càm giác muốn khóc rất mãnh liệt, nhưng một giọt nước mắt cũng không chảy xuống nổi.

    “Bác sĩ nói thế nào?”

    Giọng nói của anh thì thào không rõ: “Bây giờ mới là giai đoạn đầu, trước mắt vẫn chưa nhìn ra được tình trạng gì cả, để xem tình trạng rồi mới nói sau.”

    Tôi thởi thật dài, ngồi xuống băng ghế.

    Hóa ra sự việc là như thế này, một chuyện thật vui thật khôi hài, Phó Gia Tuấn chồng tôi, người tôi cho rằng có đầu óc rất chín chắn, làm việc rất biết suy nghĩ, nhưng khi gặp phải vấn đề, lại cực kỳ kém trí như vậy, anh ngoại tình, phạm vào lỗi lầm mà bất cứ người đàn ông nào cũng dễ dàng mắc phải, sau khi anh phạm sai lầm, anh lại không dừng cương trước bờ vực, lại lấy chuyện ngoại tình để làm lý do che giấu bệnh tình của mình, lý do này hình như còn làm tôi đau đớn hơn chuyện ly hôn với tôi. Anh hỗn loạn để mặc bản thân tùy hứng. Kết quả cuối cùng đã đẩy sự việc đến nông nỗi không cách nào cứu vãn được.

    Tôi thất vọng tột cùng, “Gia Tuấn, tôi rất thất vọng, không phải vì anh phản bội tôi, mà thất vọng vì niềm tin anh dành cho tôi chưa đủ lớn, anh tình nguyện đẩy tôi đến bên cạnh người đàn ông khác, cũng không chuyện đối mặt nói chuyện mình có bệnh với tôi, anh tổn thương tôi hết lần này đến lần khác, mượn danh nghĩa lấy cớ là yêu tôi, anh co rằng đây là vợ chồng sao, đây là tình yêu trong mắt anh sao?”

    Anh chỉ im lặng.

    Tôi hít mũi, có nước mũi, nhưng tôi không có khăn giấy, Gia Tuấn cười khổ, anh tháo cà vạt ra, lại dùng cà vạt của anh để lau nước mũi cho tôi.

    Tôi nói: “Tôi phải đi đây, Gia Tuấn, anh bảo trọng nhé!”

    Tôi lướt qua người anh, trở lại phòng bệnh, mẹ chồng nhìn tôi, trong mắt lóe ra một tia hy vọng, tôi thật sự không đành lòng.

    “Mẹ.” Tôi nói đối: “Con phải đi Bắc kinh công tác một thời gian, mẹ dưỡng bệnh cho tốt nhé!”

    Mẹ chồng tha thiết nhìn tôi, lại nhìn Gia tuấn, cuối cùng mẹ vươn tay ra, một tay cầm lấy tay tôi, một tay kéo tay của Gia Tuấn, đặt tay của chúng tôi vào với nhau.

    Mẹ nắm tay chúng tôi, kéo dài giọng nói: “Đừng ly hôn.”

    Tôi khó chịu rớt nước mắt.

    Tôi và Gia Tuấn cùng khỏi phòng bệnh, tôi đi phía trước, anh đi theo tôi ở phía sau, khi đến đại sảnh, anh do dự gọi tôi: “Đinh Đinh,”

    Tôi im lặng nghe câu kế tiếp của anh.

    “Đinh Đinh, tha thứ cho anh được không?”

    Tôi không quay đầu lại, cũng không nhìn mặt anh, “Không, Gia Tuấn, tôi không tha thứ cho anh đâu, nếu anh nói chuyện này với tôi sớm hơn, tôi nhất định sẽ không ly hôn với anh, bất luận anh biến thành bộ dạng gì đi nữa, tôi cũng sẽ cùng anh gánh vác, nhưng bây giờ, tôi quá thất vọng, bởi vì anh đã mất đi lòng tin với tôi, điều này khiến tôi thất vọng, tôi không thể tha thứ cho anh, tôi hận anh.”

    Anh khổ sở nói không nên lời.

    Khi ra ngoài bậc thang của bệnh viện, có người gọi tôi: “Đinh Đinh.”

    Là Bùi Vĩnh Diễm, anh ta từ trên xe bước xuống, thấy tôi đi ra, anh ta thở dài, sau khi nhìn thấy vẻ mặt của tôi, trên mặt anh ta hiện lên một chút nhẹ nhõm.

    Mặt tôi không có biểu cảm gì, tôi nói với anh ta: “Anh Bùi, ngại quá, để anh phải chờ tôi, bây giờ chúng ta có thể đến sân bay.”

    Anh ta gật đầu, vươn tay ra, kéo tôi đến bên người.

    Ở đằng sau, Gia Tuấn gọi tôi: “Đinh Đinh.”

    Trái tim tôi run lên.

    Tay Bùi Vĩnh Diễm siết chặt đầu vai tôi, sợ tôi bị Gia Tuấn dụ dỗ, sẽ theo anh đi mất. Anh ta ở bên cạnh tôi, khuyên tôi: “Đinh Đinh, đến giờ rồi, chúng ta phải đến sân bay thôi.”

    Tôi nhịn không được, quay đầu lại.

    Trong mắt Gia Tuấn đều là sự thê lương và không muốn, điều này làm lòng tôi mâu thuẫn, vô cùng mâu thuẫn và rối rắm, tôi không nói rõ được trong lòng mình đang nghĩ gì.

    Cuối cùng tôi xoay người, nói với Bùi Vĩnh Diễm: “Chúng ta đi thôi.”

    Xe đi khỏi, một mình Gia Tuấn đừng ở cửa đại sảnh, nhìn tôi từ từ biến mất khỏi tầm mắt của anh.

    Đèn đường thành phố vừa sáng rực vừa tĩnh mịch, hai người chúng tôi ngồi trên xem không nói chuyện gì cả.

    Đột nhiên, Bùi Vĩnh Diễm lên tiếng: “Anh không thích anh ta, lúc đầu anh cảm thấy anh ta cũng là một quân tử, một người quang minh chính đại, nhưng bây giờ, anh không thích anh ta.”

    Tôi xót xa nói: “Thật ra ở anh ấy có nhiều ưu điểm, nếu không có tôi, hai người có thể sẽ trở thành bạn tốt.”

    “Không bao giờ.” Bùi Vĩnh Diễm nói như đinh đóng cột: “Anh không rõ giữa em và anh ta đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu anh là anh ta, thà rằng quyết đấu với tình địch cũng sẽ không để vợ mình rời khỏi mình, thật ra chuyện anh đi tìm anh ta, cũng đã chuẩn bị sẽ quyết đấu với anh ta.”

    Cuối cùng tôi không thể nhịn nổi, chế nhạo anh ta: “Cũng may là bây giờ anh đang sống trong xã hội hiện đại, nếu như là ở mấy thế kỷ trước, vậy thì mỗi ngày anh phải chuẩn bị quyết đấu rất nhiều rồi sao? Không vì tình cảm cũng vì chuyện khác, anh có mấy cái đầu đủ để người ta chém chứ?”

    Anh ta liền im bặt.

    Dọc đường, chúng tôi không nói gì thêm nữa.

    Đến sân bay, Bùi Vĩnh Diễm và tôi luôn xem chừng thời gian lên máy bay, tâm trạng tôi cũng không tốt, anh ta kiên nhẫn khuyên nhủ tôi, cùng anh ta ăn chút gì đó, trong sân bay đâu có món ngon gì, chúng tôi chỉ có thể ăn mỳ sợi trong nội bộ sân bay, mỳ được đưa đến, anh ta chu đáo khuyên tôi ăn chút gì đó, tôi cũng thấy bản thân có chút không hợp lẽ lắm, cho nên tôi cúi đầu xuống, ăn sạch bát mỳ sợi.

    Ăn xong, tôi lặng lẽ trở về chỗ ngồi, tôi luôn im lặng, anh ta cũng im lặng, ngồi bên cạnh tôi.

    Cuối cùng thông báo nhắc nhở vang lên bên tai, tôi phải đến đăng ký thủ tục, tôi đứng lên.

    Bùi Vĩnh Diễm vỗ nhẹ vai tôi, anh ta ôn hòa nói với tôi: “Nếu em làm việc ở Bắc Kinh không vui, lúc nào cũng có thể nói với anh, anh sẽ gọi em về.”

    “Tôi nhất định sẽ cố gắng thích nghi, xin tổng giám đốc Bùi hãy yên tâm.”

    Anh ta có hơi khổ sở: “Trước sau em cũng không gọi tên anh một lần, ngày đó em cõng anh xuống núi, cũng đã gọi tên anh rồi mà, bây giờ lại không gọi anh như vậy nữa, Đinh Đinh, ở trong lòng em, anh và em phải phân chia rạch ròi như vậy sao?”

    Tôi lễ phép nói: “Tôi phải vào rồi, tạm biệt, tổng giám đốc Bùi.”

    Anh ta có chút xúc động: “Xin lỗi, Đinh Đinh, trước giờ anh vẫn không thể khống chế bản thân, không gặp em, nhiều lần anh tự khuyên mình, phải bình tĩnh hơn, nhưng khi gặp em rồi, lại không thể khống chế bản thâm dù chỉ một chút.”

    Tôi xoay người đi vào, đến xếp hàng giữa một dám người, điện thoại reo vang, tôi cúi đầu nhìn, dĩ nhiên là Gia Tuấn.

    Suy nghĩ một lát, tôi vẫn bắt máy.

    “Đinh Đinh, anh đang đứng phía sau em.”

    Trái tim tôi như bị rạch một nhát, lập tức quay đầu lại.

    Quả nhiên ở xa xa, tôi nhìn thấy Gia Tuấn đang đứng trong một đám người, nhìn thấy tôi, anh chậm rãi buông điện thoại.

    Bùi Vĩnh Diễm thấy vẻ mặt tôi khác lạ, anh ta ngạc nhiên quay đầu lại, cũng nhìn thấy Gia Tuấn.

    Tôi nhìn hai người đàn ông này.

    Hai người họ đều đuổi theo đến sân bay, đều nhìn thấy đối phương, tôi thở dài, buồn bã mất hồn.

    Trời ơi, thật là hài mà, mấy tháng trước, tôi vẫn là một phụ nữ ngu ngốc bị mọi người khinh thường, từ đầu đến chân toàn tật xấu, hiện giờ lại tự nhiên đến phâ chia ruộng đất, lại dẫn theo hai người đàn ông, không buông không tha, thật sự là chuyện nực cười đến nhà mà.

    Bùi Vĩnh Diễm nhìn Gia Tuấn, trên mặt anh ta tràn ngập sự khó chịu, Gia Tuấn lại chỉ nhìn tôi.

    Trong lòng tôi dâng lên trăm ngàn tư vị, xoay người lại, tôi tiến về phía trước theo đám người, tôi tự nói với mình, đừng quay đầu lại, đừng quay đầu lại.

    ***************************

    Sau khi lên máy bay, tôi sắp xếp xong hành lý, ngồi xuống chỗ ngòi, theo như nhắc nhở tôi định tắt điện thoại, lại thấy trên màn hình báo có tin nhắn, là của Gia Tuấn, mở ra xem, chỉ có một câu: “Đinh Đinh, xin lỗi em, xin em tha thứ cho anh.”

    Cuối cùng tôi không đè nén nổi nữa, rớt nước mắt.

    Trước khi máy bay cất cánh, phải trượt đi một đoạn, tôi nhìn đèn chỉ thị trên đường băng ngoài cửa sổ đang mơ hồ trong tầm mắt tôi, bóng đêm trầm lắng.

    Cuối cùng, máy bay cũng đến đường băng để tăng tốc độ, sau khi dừng lại một chút, nhanh chóng tăng tốc, bay xuyên qua đám mây.

    Quay mặt qua chỗ khác, tôi khóc.

    ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ HẾT PHẦN 4 ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
     
  10. lhathu999

    lhathu999 Thành viên kỳ cựu

    Tham gia:
    29/4/2011
    Bài viết:
    6,538
    Đã được thích:
    929
    Điểm thành tích:
    823
    Ðề: 36 chiêu ly hôn. (truyện cực hay ạ) .... (up p4 - chương 49)

    Hay quá, cảm ơn chủ top nhiều!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!11
     
  11. Giấc mơ màu xanh

    Giấc mơ màu xanh Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    30/9/2011
    Bài viết:
    1,909
    Đã được thích:
    327
    Điểm thành tích:
    123
    Ðề: 36 chiêu ly hôn. (truyện cực hay ạ) .... (up p4 - chương 49)

    Lại hóng...............................
     
  12. vothuthao2505

    vothuthao2505 Thành viên đạt chuẩn

    Tham gia:
    2/12/2012
    Bài viết:
    54
    Đã được thích:
    3
    Điểm thành tích:
    8
    Ðề: 36 chiêu ly hôn. (truyện cực hay ạ) .... (up p4 - chương 49)

    ôi... tại sao lại hết ??? :((?????????????????
     
  13. vothuthao2505

    vothuthao2505 Thành viên đạt chuẩn

    Tham gia:
    2/12/2012
    Bài viết:
    54
    Đã được thích:
    3
    Điểm thành tích:
    8
    Ðề: 36 chiêu ly hôn. (truyện cực hay ạ) .... (up p4 - chương 49)

    trời ạ, do em ghiền quá nên tìm bản convert đọc tạm, thật là thấy hoa cả mắt "điên điên loạn loạn". lại thấy trong lòng một trận cảm kích đối với nhoclubu đã edit truyện này cho chị em mình đọc, thật không biết lấy gì đáp lại mối thịnh tình (u)(u)(u)
    p/s: em thấy là em bắt đầu bị nhiễm cái văn chương TQ mất rùi @@
     
  14. tuongvi44

    tuongvi44 Thành viên tích cực

    Tham gia:
    11/8/2009
    Bài viết:
    946
    Đã được thích:
    171
    Điểm thành tích:
    83
    Ðề: 36 chiêu ly hôn. (truyện cực hay ạ) .... (up p4 - chương 49)

    ngôn ngữ của mẹ n e thấy bắt đầu lai lai TQ rồi đấy! :))
     
  15. tuongvi44

    tuongvi44 Thành viên tích cực

    Tham gia:
    11/8/2009
    Bài viết:
    946
    Đã được thích:
    171
    Điểm thành tích:
    83
    Ðề: 36 chiêu ly hôn. (truyện cực hay ạ) .... (up p4 - chương 49)

    hết thì chuyển sang phần 5 chứ sao. :p nhanh hết truyện cho đỡ sót ruột.
     
  16. vothuthao2505

    vothuthao2505 Thành viên đạt chuẩn

    Tham gia:
    2/12/2012
    Bài viết:
    54
    Đã được thích:
    3
    Điểm thành tích:
    8
    Ðề: 36 chiêu ly hôn. (truyện cực hay ạ) .... (up p4 - chương 49)

    thiệt tình là đọc xong em quay qua chat YH với boyfriend mà trong lời nói cứ phảng phất lời văn TQ :)) hehe. công nhận đọc thấy hay ghê. em định sẽ đọc bản convert rồi hy sinh edit cho các mẹ đọc, nhưng sau khi đọc được vài dòng thì... em đổi ý rồi :)) với năng lực của em chỉ có thể lót dép ngồi hóng tiếp thui T.T huhuhu
     
  17. tuongvi44

    tuongvi44 Thành viên tích cực

    Tham gia:
    11/8/2009
    Bài viết:
    946
    Đã được thích:
    171
    Điểm thành tích:
    83
    Ðề: 36 chiêu ly hôn. (truyện cực hay ạ) .... (up p4 - chương 49)

    cũng cần 1 chút năng khiếu văn chương nữa cơ. :D m đọc bản convert và ù hết cả đầu. :( ko tải đc.
     
  18. Đồ dùng học tập Pelikan

    Đồ dùng học tập Pelikan 8M1 Trần Kim Xuyến, Yên Hòa

    Tham gia:
    28/2/2011
    Bài viết:
    2,874
    Đã được thích:
    1,035
    Điểm thành tích:
    773
    Ðề: 36 chiêu ly hôn. (truyện cực hay ạ) .... (up p4 - chương 49)

    Hic, thấy top nổi và tên chủ top, tưởng có chap mới nên vào, ai dè.... nóng ruột quá ạ
     
  19. mynam

    mynam Banned

    Tham gia:
    25/8/2013
    Bài viết:
    28
    Đã được thích:
    2
    Điểm thành tích:
    3
    Ðề: 36 chiêu ly hôn. (truyện cực hay ạ) .... (up p4 - chương 49)

    truyện chưa xong hạ các mẹ. dạo nè cơ quan ít việc nên mò mẫm tìm truyện đọc. suốt ngày doremon chế, chán tóa. :p
     
  20. mekid2010

    mekid2010 Thành viên kỳ cựu

    Tham gia:
    28/8/2011
    Bài viết:
    6,369
    Đã được thích:
    1,114
    Điểm thành tích:
    823
    Ðề: 36 chiêu ly hôn. (truyện cực hay ạ) .... (up p4 - chương 49)

    Lại bắt đầu cuộc hành trình mang tên chờ đợi.
     
    mynam thích bài này.

Chia sẻ trang này