Trước khi lấy chồng sao tôi thấy khó chịu với mấy chị bạn thế, chuyên môn nói xấu mẹ chồng. Họ có thể kể cả ngày không hết chuyện về mẹ chồng. Ngồi nghe sao mà phát ớn, nào là mẹ của chị này vụng nuôi con, nuôi cháu, nào là mẹ của chị kia khó sống, đủ mọi tính xấu... Mà chị nào cũng như kiểu xả stress, phải xả cho bằng hết. Tôi nghĩ sao họ điêu thế, có ít thì họ xít ra nhiều. Nghe mãi cũng chán, sinh ra bất bình thương cho những bà mẹ chồng, họ có biết con dâu của họ gặp nhau kể về mình như thế nào không. Có lần các chị còn khuyên tôi: Mày chưa có chồng, mai sau có rồi mới thấy hết nỗi khổ của con dâu. Bức xúc quá tôi phản đối lại: Mai sau em mà có chồng chẳng bao giờ em nói xấu mẹ chồng như các chị đâu, em coi như mẹ đẻ em. Các chị chỉ nói được một câu: Cứ từ từ em ạ. Giống như bao người khác, rồi cũng đến ngày tôi làm dâu. Mẹ chồng tôi là một người Nghệ An. Số tôi run rủi thế nào lại không phải ở với mẹ chồng. Mọi người bảo con này sướng nhớ, thế là đỡ khỏi khổ. Nhưng tôi không nghĩ thế, giá như có mẹ chồng tôi còn đỡ khổ nữa, có người tâm sự, mai sau có con bà còn trông cho, cũng đỡ được một khoản. Mà tôi cũng ở với mẹ chồng rồi đấy chứ, đám cưới xong ông bà ở với vợ chồng tôi một tuần rồi còn gì. Hai mẹ con trò chuyện với nhau suốt, mẹ kể cho tôi nghe những ngày thơ ấu của chồng tôi, cuộc sống gia đình mẹ. Đấy tôi thấy có mâu thuẫn gì đâu. Mẹ con tôi rất quý nhau. Lúc ông bà về tôi còn dặn: Khi nào bố mẹ buồn ra ở hẳn với chúng con cho vui. Cái ngày tôi mong cũng đã đến, còn một tháng nữa là tôi sinh. Mời bà ra mãi chẳng được thôi lấy cớ nhờ bà giúp đỡ mấy tháng lúc cháu còn non nớt. Mới chửa tôi đã nói ý định này với bà, bà đồng ý nhưng bà bảo khi nào tôi sắp sinh mới ra còn không ra sớm làm gì vì phải chăm ông. Thôi thế cũng được vậy. Tôi sắp được ở lâu với mẹ chồng. Tuần nào tôi cũng gọi điện cho mẹ chồng, bà bảo sắp xếp xong mọi thứ ở nhà cho ông thì bà sẽ lên. Cuối cùng mẹ chồng tôi cũng đến. Bà lễ mễ đem đủ các thứ cho tôi. Nào bưởi, nào cá thu, nào gà quê... Tôi bị lên ngày mà vẫn chưa "vỡ chum" bà cứ đi ra đi vào sốt ruột, không biết mặt thằng cháu bà thế nào mà nó gan lỳ thế. Ngày nào bà cũng sang hàng xóm tâm sự là lo cho con dâu. Tôi ở nhà cũng hết đứng lại ngồi, sao mà lâu thế. Cái gì đến rồi nó cũng đến, tôi sinh cháu trai được 3,5kg, ở viện được một ngày thì họ cho về vì không có chỗ nằm. Đón tôi ở cửa nhà là mẹ chồng, nhìn thấy cháu bà mừng lắm, đích tôn của bà mà, bà thơm lấy thơm để. Mẹ đẻ tôi đưa cháu cho bà bế nhưng bà bảo thôi tôi sợ lắm, lâu rồi không bế trẻ con khéo rơi thì chết. Từ khi về, tôi cũng là dâu ngoan, bà nấu cho cái gì ăn cái đấy không đòi hỏi gì nhiều. Ở nhà toàn ông nấu cho bà, bà chỉ việc đi chợ rồi về treo thịt vào một chỗ quy định, ông đem ra chế biến. Không biết thế nào mà được một tuần thằng bé cứ xì xoẹt suốt, tìm mãi không ra nguyên nhân bà bảo: Hay do mẹ nó lúc chửa ăn cái gì linh tinh. Tôi cũng chẳng biết nói thế nào. Hình như thêm người thêm mâu thuẫn hay sao ý. Cháu khóc bà kết tội cho đủ người. Trẻ con đứa nào chẳng hay khóc. Hay mẹ chồng tôi chăm cháu với con dâu mệt quá nên cáu giận đổ lỗi linh tinh. Bà cấm cả tôi không được ăn thịt bò nấu với khoai tây. Cũng may cái đặng kiêng khem nó cũng qua. Chăm tôi được 3 tháng thì bà ốm, đến lượt tôi lại chăm bà. Nấu cháo thì bà bảo phải đúng cách ông nấu ở nhà, nấu đến 3 lần vẫn chưa vừa ý bà. Bà bảo “mẹ khó ăn lắm con cứ kệ mẹ chỉ cần mua cho mẹ loại bánh nào ăn tạm cũng được”. Lúc đi mua còn dặn với theo mua cho bà loại nào không có sữa, không có trứng. Đi đến 5 hàng hỏi thì đều nhận được câu trả lời về tự làm lấy. Thôi tôi đành mua tạm cam cho bà uống thêm cho mát, bà uống chưa hết 1/3 cốc cam thì bà bảo thôi để dành chiều uống. Hôm sau đi chợ, tôi hỏi bà thích ăn gì không con mua thì bà bảo: Con mua cho mẹ loại cam nào ngọt hơn cam chua, chua hơn cam ngọt. Bập bập tôi xin rút lại những lời tôi đã nói với các chị từ lúc còn son.
Đây, mẹ này cũng rơi vào tình cảnh hay đấy, mình mới về nhà chồng, ngồi ăn cơm. Mùa hè, Canh cua cà pháo, vùa ăn vừa suýt xoa. Đanh lúc hứng chí cắn miếng cà, bất chợt hạt cà bắn phọt cả vào mặt mẹ chồng. Vừa ngượng, vừa xấu hổ, vừa sợ, mẹ chồng lau nhanh và nói không sao, ăn uống phải thoải mái, thế mới thích. Mình quan niệm, bố mẹ mình cũng hay chê mình thì bố mẹ chồng chê con dâu là đương nhiên. Mình cũng hay chê bố mẹ mình thì mình cũng chê bố mẹ chồng là đưong nhiên. Việc chê nhau là bản tính con người. miễn là đừng chê nhau rồi trở thành bất hòa trong gia đình mà chê vui thôi. Nha mình thì mình trêu đùa từ bố chồng, mẹ chồng đến các em chồng, chẳng ai bực mình cả, nói xấu mình thì mình càng cảm ơn để sửa chữa. Các mẹ nghĩ sao
em thì thấy thế này, mỗi nhà 1 tính, 1 kiểu chắc chắn là khác nhà mình. nên nói xấu là thường xuyên. tớ nói xấu mẹ chồng suốt nhưng ko phải vì ghét mà là phải nói ra cho đỡ ức chế chứ. thế ko nói mình giữ trong lòng để rùi stress còn kinh hơn. mà nói xấu kiểu như mình nói xấu chồng ý hihi. yêu thì yêu nhưng vẫn có cái xấu chứ.
Mình giống bạn đấy Điều quan trọng mình chẳng để bụng gì cả, mọi cái thông cảm với các cụ già thôi. Thương bố mje chồng như thương bố mẹ mình thì chẳng bao giờ thiệt cả, chẳng bao giờ khó sống cả. Còn chuyện con dâu lười, đoảng là bình thường nhưng sợ nhất là con dâu láo thì không ai thương cả
ui chả bít sau này mẹ chồng mình thế nào nhỉ, mỗi nhà mỗi cảnh nhưng miễn sao mẹ chồng và con dâu bít yêu thương nhau thì sẽ vượt qua mọi mâu thuẫn thường ngày thôi ^^
Giời ạ định viết cái gì đó cho chủ topic chia se nhưng thôi để về nhà viết vào word thì mới hết được, dài lắm
hô hô, bà ức chế nhiều thế cơ à? rõ khổ, cứ ê sắc như tôi đây thì có fai đỡ ức chế không, tha hồ mà chém gió, chém trực tiếp luôn, chứ không cần chém ra word nhé. hehe. Tôi chưa chồng con nên ko chia sẻ đc nhìu, thui thì bà và mọi ng cứ nói xấu, miễn sao nói xong thì lại bthuong chứ đừng để bụng rồi sinh ghét nhau thì tèo.
Mình là con dâu hư, Chẳng phục vụ bố me chồng hôm nào cả, đến lúc bố mẹ ốm đau sắp mất thì toàn là các bà chị chồng ở quê chăm sóc. Phải cái là do BMC mình yếu không lên Hn ở với bọn mình được còn mình vì điều kiện công việc cũng chẳng về quê chăm BMC được. Mình vẫn thấy thương BMC mình như bố mẹ đẻ ý, vất vả cả đời chẳng dám ăn tiêu gì cả. Tiếc là BMC mình lại mất cách đây 2 năm, bây giờ có điều kiện muốn bù trì cho các cụ thì chẳng được nữa rồi.
Chẳng thấy ai ca ngợi mẹ chồng mình nhi,chỉ thấy phàn nàn thôi ,thế chắc là số đông người bị thế roài,nhưng em thấy bà chị cùng lớp em lấy chồng xướng như vua ý ,con cái ông bà lo tuốt lại còn cho tiền mua đất cho tiền kinh doanh,chẳng ai bằng.
Sao giong chi dau minh the k biet, bo me minh cai gi cung cho con dau, con gai thi co cho cung chi mot phan rat rat nho thui. He he may minh lay duoc chong tot, bo me chong k giau co gi nhung dc cai thuong con thuong chau nen minh rat man nguyen cha doi hoi gi
Ðề: Nói xấu... mẹ chồng (hẹ hẹ đọc đến cuối mới thấy buồn cười) Cam nào mà ngọt hơn cam chua ,chua hơn cam ngọt thì chịu rôi.
Ðề: Nói xấu... mẹ chồng (hẹ hẹ đọc đến cuối mới thấy buồn cười) muốn thương mà thương không nổi ây chứ? Muốn yêu chả đúng kiểu đúng ý vẫn cứ bị chê ra mặt ấy chứ? Tự do muôn năm...............
Ðề: Nói xấu... mẹ chồng (hẹ hẹ đọc đến cuối mới thấy buồn cười) chuyện nhà mình lại còn tệ hơn nhiều ý chứ! Uất ức lắm rồi! điên thế không biết!
Ðề: Nói xấu... mẹ chồng (hẹ hẹ đọc đến cuối mới thấy buồn cười) nói chung vấn đề mẹ chồng nàng dâu là vấn đề muôn thuở rồi. nhưng trên đời có người nọ người kia fải ko các mẹ, mẹ chồng thì vẫn là mẹ chồng thôi ko thể nào trở thành mẹ đẻ được. trước khi lấy chồng vì mẹ chồng và mẹ đẻ có quen biết nên mình vui lắm. như người nhà mà bà chiều lắm. lúc đầu mình cũng ko nghĩ ngợi gì mấy bà chiều mình mình cũng coi bà như mẹ đẻ, vẩn vô tư trong nhà. nhưng ở lâu mình mới hiểu được . trước mặt mọi người thì bà tỏ ra rất chiều và quan tâm đến mình bởi vì 2 gia đình có quen biết với nhau từ trước nhưng sau thì nhiều khi bà toàn nói mát mình . mình nhiều khi thấy sợ bởi cảm giác ko được thoải mái. bà lại còn có tính nói nhiều nữa chứ , có một bà nói đến bốn đến năm. sợ nhất là bà mà kể tội mình hay nói mình với bố chồng mình nữa chứ, là bị ăn chửi. mặc dù mình chẳng bao giờ cãi láo câu nào.trước mình chẳng bao giờ nói chuyện với ai về mẹ chồng mình cả. nhưng nay có diễn đàn mình kể ra được chuyện mình cũng thấy thoải mái hơn. Ngược lại với mẹ chồng mình lại có một cô em chồng rất tâm lý. có lẽ trong nhà mình e chồng mình là người tôt nhất với mình. ngta thường bảo giặc bên Ngô ko bẳng bà cô bên chồng nhưng ở đây lại ngược lại. em chồng vì cũng tầm thanh niên nên rất hiểu biết và chiều mình. em chồng mình cũng hiểu được tính tình của bố mẹ mình nên nó cũng thông cảm cho mình. em chồng mình dường như một người bạn tri âm tri kỷ có thể tâm sự được mọi điều. mình đã từng nói: sống với em chồng sống cả đời cũng được có khi chẳng cần chồng. hìhì