Ðề: đừng! Bạn nhé... MẸ CHỒNG ĐẾN CHƠI NHÀ "- Anh có tin được không? Mẹ sắp tới ở nhà chúng ta, một tháng liền. - Mẹ anh hay mẹ em? – Chồng cô hỏi, rõ ràng cũng sốc với cái tin đó, dù là mẹ ai đi nữa. - Mẹ anh." *** Mẹ chồng cô gọi điện cho cô trong lúc cô đang tập một vài động tác thể dục ở trong phòng khách. Hôm nay chủ nhật, cô dậy khá muộn. Lúc này đã mười một giờ, giờ mà nhiều nhà chắc ăn trưa rồi ấy chứ. Tiếng chuông điện thoại reo lên cáu kỉnh trong lúc cô đang cúi xuống tập động tác bụng, cố gắng gập người thật sâu để hai tay chạm xuống đất. - Anh, nghe điện thoại. – Cô vẫn không đổi tư thế, hét lớn bằng cái giọng khiến cho người chết ở trong mộ cũng phải bò ra. Thế mà nó không xi-nhê gì với đức ông chồng quý hóa của cô. Tiếng chuông vẫn đang hối thúc vẻ sốt ruột. - Điện thoại. – Cô lại hét lên, nhưng lần này đã đứng thằng người dậy. Vài giây trôi qua, không có dấu hiệu nào chứng tỏ có cử động của con người tiến về cái giá để điện thoại. Cô đành bỏ dở bài tập và điên tiết đi về chỗ tiếng chuông đang kêu lanh lảnh. Chết tiệt ai gọi vào ngày chủ nhật. Cô lẩm bẩm trong khi với tay lấy cái ống nghe. - Sao gọi mãi không đứa nào bắt máy? Một giọng nói chậm rãi uy quyền, nhưng cũng đầy gắt gỏng vang lên ngay sát tai cô, làm tim cô muốn rụng ra ngoài. Đó là mẹ chồng cô. - Con chào mẹ. – Cô mỉm cười với mẹ chồng, trong bụng hơi hối hận vì đã nói "chết tiệt" trước khi bốc máy. Nhưng hẳn nhiên là mẹ chồng cô không thể thấy được nụ cười này. Vì nếu bà nhìn được, bà sẽ thấy nó chuyền ngay sang thành một cái mếu sau khi cô nghe mẹ tuyên bố: - Tôi gọi điện để báo cho anh chị chuẩn bị, tôi sẽ tới chơi nhà anh chị trong vòng một tháng. Tôi bay chuyến ba giờ bốn nhăm phút ngày mai. Tới nơi lúc năm rưỡi chiều. Tôi sẽ đi taxi tới nên không cần đứa nào ra đón. Tầm sáu giờ hơn tôi sẽ có mặt ở trước cửa nhà. - Sao tự nhiên mẹ lại đi chơi? – Cô thốt lên khi mẹ chồng kết thúc những thông tin về lịch trình, và lập tức biết mình lỡ lời. - Anh chị không vui khi biết mẹ mình tới chơi à? – Giọng mẹ chồng cô phật ý. - Con không có ý đó mà mẹ, chỉ là... - Thế thì tốt. Thực ra không hẳn là mẹ đi chơi, mà còn kết hợp chữa bệnh. Bạn mẹ mách phòng khám đông y cổ truyền... - Ấy chết, mẹ bị bệnh gì ạ? - Bệnh người già ấy mà. Nhưng yên tâm, mẹ khắc biết đi chữa đi khám chỗ nào. Các con không phải lo. Thế thôi, gặp các con sau nhé. - Ơ... Cô chưa kịp chào hay hỏi han gì thêm thì đầu bên kia đã cúp máy. Cô nhìn chằm chằm một lúc lâu vào cái ống nghe, lắc đầu vẻ không tin. Rồi chợt bừng tỉnh, cô gác điện thoại lên giá, hùng hổ đi vào phòng của chồng cô. Thực ra căn hộ vợ chồng cô đang ở có ba phòng ngủ, nhưng không có căn phòng nào có tên là "phòng của chồng cô" cả, cho tới cách đây hai tháng. *** Họ cưới nhau đã được hơn một năm, chính xác là mười lăm tháng. Công việc của cả hai đều ổn định, cùng với sự giúp đỡ của nội ngoại, họ mua một căn hộ chung cư tiện nghi gần trung tâm thành phố. Chính là căn hộ trên tầng ba này, với những ba phòng ngủ. Một phòng ngủ của hai vợ chồng, một phòng dành cho con họ sau này, một phòng dành cho khách đến chơi nhà. Hồi đó, lúc tìm mua nhà, họ đã bàn với nhau một cách hạnh phúc như thế. Nhưng hôn nhân hẳn không phải là thiên đường dành riêng cho hai người. Hai tuần sau khi cưới nhau, cô nhận ra chồng cô là một người ham mê bóng đá hơn tất cả mọi thứ. Một tháng sau, cô phát hiện ra chồng cô rất lười và không muốn động chân động tay vào công việc nhà như lúc tán tỉnh cô đã thể hiện. Nửa năm sau, cô phát hiện ra sau giờ làm đi uống nước và tám với đám đồng nghiệp nữ cùng công ty thú vị hơn và về thẳng nhà. Hẳn chồng cô cũng có những phát hiện riêng dành cho cô, như là cô không dịu dàng và lãng mạn như thời con gái. Cô hay gắt gỏng và khi giận thì lạnh lùng đến mức tàn nhẫn. Cô không nấu ăn ngon, và cũng không thích vào bếp. Những phát hiện không hài lòng về nhau khiến cho cuộc sống hôn nhân của họ hết cả vẻ nên thơ ban đầu. Cô thấy may mắn là họ vẫn chưa có con, và thậm chí họ đã đi đến một thống nhất là họ không nên có con, ít nhất ở thời điểm này. Cô vẫn còn yêu anh, và cô chắc anh vẫn yêu cô. Nhưng dường như tình yêu không thôi thì vẫn chưa đủ. Cô bước vào phòng, lật mạnh tấm chăn chồng cô đang đắp, định thông báo với chồng cái tin nóng hổi. Nhưng ngay lập tức cô kéo tấm chăn lại như cũ. Cô quên mất là anh có thói quen khỏa thân khi ngủ. Lần đầu tiên kể từ sau hai tháng, cô lại nhìn thấy chồng mình...như vậy. Cô tằng hắng giọng khi thấy chồng hé mắt ra: - Anh có tin được không? Mẹ sắp tới ở nhà chúng ta, một tháng liền. - Mẹ anh hay mẹ em? – Chồng cô hỏi, rõ ràng cũng sốc với cái tin đó, dù là mẹ ai đi nữa. - Mẹ anh. - Tại sao? Mẹ chẳng có lý do gì đế tới cái thành phố đông đúc, chật chội này ở trong vòng một tháng cả. Bà không xa nổi nhà quá một tuần. - Câu hỏi hay đấy, nhưng đừng nói nếu không mẹ nghe được lại tự ái. Bà tới để chữa bệnh. Có lẽ không nặng lắm, vì mẹ đi chữa bằng đông y. - Ôi, mẹ tới là rắc rối rồi đây. Cô gật đầu đồng ý, nhìn quanh căn phòng chồng cô đang nằm, vốn là phòng mà họ định dùng cho khách. Cô nhăn mặt khi thấy chồng cô đã quên tắt tivi, hơn nữa căn phòng quá bừa bộn. Cách đây hai tháng, khi mùa bóng mới bắt đầu, và khi công ty cô có quá nhiều dự án, cũng như đơn hàng với các đối tác nước ngoài khiến cô thường phải làm việc tới khuya thì họ thống nhất là họ sẽ ngủ riêng. - Em sẽ vào phòng bếp pha cà phê, anh mặc quần áo rồi ra ngay. Chúng ta cần thảo luận đôi chút. Sau một hồi thảo luận, họ đi tới quyết định quan trọng là phải hợp tác và đề ra một chương trình hành động chi tiết để đối phó với "lực lượng" mẹ chồng. Chồng cô dọn cái đống hổ lốn trong phòng mà anh đã bày bừa hai tháng qua, còn cô thì phải "tút" lại căn bếp quá tệ do lâu rồi không ai nấu nướng. Mọi xoong chảo, bát đĩa đều bám bụi, bình ga thì hết nhẵn. Cô ngán ngẩm lau cái tủ lạnh chỉ toàn đồ hộp, gọi dịch vụ đổi gas, sau đó gọi cho cửa hàng bán gạo, rồi kiểm kê lại đám gia vị xem còn gì không. Hầu hết mắm muối mì chính đều còn, nhưng đã chảy nước hoặc là quá date. Cô dẹp hết vào thùng rác. Nói chung là khoản thực phẩm phải sắm lại toàn bộ. Cũng may mà mẹ chồng cô tới chơi còn nhân đức báo trước cho một ngày để chuẩn bị. Chứ bà cứ âm thầm mà đổ bộ đến trước cửa nhà rồi bấm chuông đột ngột thì ...hậu quả khôn lường. - Em đi ra siêu thị một chút đây. Anh dọn xong chưa? - Để anh đi cùng, chắc là có nhiều đồ phải mua. Cô lại nhăn mặt, nhưng chồng cô nói đúng. Có quá nhiều đồ phải mua. Siêu thị chỉ cách nhà một con phố ngắn nên họ đi bộ tới đó. Cô bật cười trước hình ảnh hai vợ chồng khệ nệ xách những túi đồ lỉnh kỉnh trên tay. Đã lâu lắm, họ không đi bộ cùng nhau, chứ đừng nói đến việc dắt díu nhau đi chợ như thế này. Vậy là một ngày chủ nhật đã trôi qua, không yên bình một chút nào, và trong lòng cô đang lo thót lên với việc đối diện với mẹ ngày mai. *** Hôm nay, cô xin về sớm hơn thường lệ, băng qua dòng xe cộ đông đúc nhanh một cách đáng ngạc nhiên và nôn nao tìm chìa khóa mở cửa căn hộ. - Ô, anh đã về đấy à? – Cô hỏi khi thấy chồng cô đứng trước cửa ra vào. Hóa ra, anh cũng sốt ruột như cô. Cô liếc nhìn đồng hồ. Nó điểm sáu giờ kém mười lăm phút. – Em nghĩ em phải bắt đầu bữa tối. - Đưa túi xách cho anh. Em thay quần áo và đi rửa mặt đi. Anh đã cắm nồi cơm và nhặt một bó rau. Những món chính thì nhường em đó. Một lát sau, trong bếp đã được bày ra một đống lộn xộn. - Món fillet cá, nó đang cháy kìa anh. Hạ bớt lửa cho em. - Em làm đi, anh đang rửa rau. Tay anh đang ướt. - Không được, em đang nhồi thịt vào mướp đắng, tay em rất dơ. Chồng cô "hừm" một phát rồi lạch bạch chạy đi tắt bếp. Cô cũng xán lại: "Nó chưa chín! Bật bếp lên đi anh" - Nó đang cháy khét. - Cháy, nhưng mà chưa chín. Em bảo anh vặn nhỏ, chứ có phải là tắt đi đâu. - Em luôn tỏ ra thông minh hơn người đấy. – Chồng cô cau có nói, rồi anh bất chợt búng bàn tay đẫm nước, làm mặt cô dính toàn hạt nước. - Á, anh làm cái gì vậy, đồ xấu xa! – Cô hét lên, còn anh thì cười vang. Nhưng lập tức nụ cười biến mất, vì một bàn tay dinh dính thịt xay đã áp quệt vào mặt anh. - Ha ha ha. – Cô cười lớn. - Đáng ghét! Đây là thịt xay, chứ không phải là nước nhé. Trận chiến đang tới hồi thú vị thì anh tóm lấy tay cô, ra hiệu dừng lại và họ nghe tiếng chuông cửa "kính coong" liên hồi. - Mẹ tới rồi! – Cả hai cùng thốt lên, ngoái nhìn lại căn bếp mà họ vừa biến thành bãi chiến trường. - Tại sao lại để bà già này đứng ngoài cửa và bấm chuông lần này là lần thứ sáu? – Mẹ chồng cô, vẫn cái giọng uy quyền ấy, đang đứng trước cửa phòng, ngờ vực nhìn hai vợ chồng. – Còn con? Tóc con dính cái gì thế kia? – Bà vuốt một it thịt xay dính trên tóc của chồng cô, xoa nó bằng hai đầu ngón tay, cho lên mũi ngửi và kinh hoàng chùi nó vào chính áo của anh. - Chúng con chào mẹ. Mẹ đi mệt không ạ? Mẹ mang có nhiều đồ không? Mẹ vào trong nhà đi ạ. Bà khoát tay ra hiệu không sao, rồi bỏ đống hành lý trước cửa phòng để cho các con tự xử lý, bước vào căn hộ chung cư và quét mắt nhìn khắp. Sau đó bà đi vào lần lượt các phòng, nhưng chỉ dừng lại ở trước cửa, nghiêng người vào trong để nhìn. Xong, bà đi vào phòng ăn, giả vờ rửa tay, trong khi mắt thì liếc nhìn đống đồ ăn đang nấu dang dở. Bữa cơm trôi qua vui vẻ bằng những câu chuyện hỏi thăm lẫn nhau về công việc, sức khỏe, chuyện người thân. Dù cho món cá fillet chiên có hơi bị khét và cơm thì hơi nhão. Xong xuôi, mẹ với chồng ra phòng khách ngồi, còn cô thì loay hoay rửa bát và dọn dẹp phòng ăn. Mệt bở hơi tai vì đánh vật với đống bát đĩa, cô thầm than tại sao cứ luôn là phụ nữ, chứ không phải đàn ông rửa bát. Khi cô ra phòng khách, chồng cô đã gọt sẵn một đĩa lê, đưa cho cô một miếng ngon lành, và nhìn cô ra chiều thông cảm. Tivi đang phát một chương trình sức khỏe thường thức cách chữa chứng bệnh trĩ. Mẹ chồng cô chăm chú xem. Dạo này, cô ngạc nhiên nói với chồng, các chương trình khoa học thường thức của Việt Nam cũng thú vị quá nhỉ, còn làm cả hài kịch. Chồng cô gật đầu. Nhân nói chuyện chữa bệnh, chồng cô hỏi bệnh của mẹ và nơi bà tới khám ở đâu để anh dẫn đi. Nhưng mẹ anh bảo bệnh già, gân cốt yếu, vả lại bà tự bắt taxi đi được nên không cần đứa nào phải đưa đón. Cô thì sợ mẹ chồng ở nhà một mình buồn nên gợi ý gọi thím Hoa tới chơi với mẹ cho vui, bà cũng gạt đi. Đúng mười giờ tối, mẹ chồng cô tắt tivi, dõng dạc tuyên bố: - Tới giờ đi ngủ rồi. - Đúng rồi đó, mẹ mệt rồi, mời mẹ vào phòng nghỉ trước đi ạ. - Còn hai đứa chúng bay, cũng đi ngủ đi, còn ngồi đây làm gì. - Dạ? Ngủ giờ này ạ? Bọn con sớm nhất cũng là mười một giờ cơ! - Thế dậy mấy giờ. - Thường là bảy, à không, sáu rưỡi ạ. Đó là chồng cô còn nói giảm đi, chứ thực tế thì họ còn lọ mọ đi ngủ muộn và dậy trễ hơn thế nhiều. - Như thế là phản khoa học. Mẹ không ngủ được khi có bất cứ tiếng động gì, dù là nhỏ nhất, nên tốt nhất các con hãy vì bà già này mà thay đổi thói quen trong vòng một tháng, được không? – Mẹ chồng nhưỡng mắt lên nhìn cô cho đến khi tiếng: "Dạ được" thoát ra, sau đó là đến nhìn chồng cô. – Tốt, bà nói, hướng về phía căn phòng dành cho khách - vậy thì đi ngủ. Khi hai vợ chồng đã vào trong phòng và khóa trái cửa lại, chồng cô lăn mình ra giường: - Ôi trời, chúng ta bị quản thúc như trẻ con rồi. - Chiều mẹ một chút đi anh. Chỉ mất một tháng thôi mà. - Đêm nay có trận quan trọng của Manchester, anh không thể bỏ lỡ được. Cô nhìn anh cười tinh quái. Mẹ đâu có ở trong phòng này để kiểm tra hai đứa được đâu. Anh có thể xem trực tuyến trên cái máy tính để bàn, còn cô sẽ lướt web tha hồ bằng cái laptop của cô, miễn là không có tiếng động. Chồng cô cười toe toét đồng tình. Cô nhanh chóng mở laptop, bật nút wireless, nhưng loay hoay một hồi vẫn không online được. Cô hoang mang nhìn chồng. Anh bật dậy, khởi động cái máy tính để bàn, sau đó bất lực thôt lên: - Không có mạng. Quái lạ, sao thế nhỉ? - Anh thử ra chỗ modem kiểm tra xem cáp có bị tuột hay không? - Không được rồi, nó ở trong phòng mẹ đang nằm. Tối hôm qua mạng miếc vẫn bình thường cơ mà! Chẳng còn trò giải trí nào, mỗi người đành tìm một cuốn sách, chứ có nằm cũng chả ngủ được vào cái giờ này. *** Sáng hôm sau, khi cô còn đang mơ màng ngủ thì nghe tiếng đập cửa, rồi giọng mẹ chồng cô văng vẳng bên ngoài. Cô lay lay người chồng, đúng lúc anh cũng đá đá chân cô ra hiệu cô ra mở cửa. Cuối cùng, cả hai kéo nhau dậy vì mẹ cô đang gọi cả con trai lẫn con dâu. Cánh cửa phòng bật mở, cô dụi mắt nhìn mẹ chồng trong bộ đồ thể thao trắng tinh, vui vẻ hỏi con chỗ nào tập chạy bộ được, dẫn mẹ đi! Cả buổi làm việc cô cứ ngồi ngáp lên ngáp xuống. Cô thầm khâm phục mẹ chồng khỏe. Bà đi bộ hai vòng quanh công viên lớn mà không hề thở mạnh một tiếng, trong khi hai vợ chồng cô mới đi chưa được nửa vòng đã hổn hà hổn hển. Cô sắp xếp lại chỗ ngồi, trong đầu suy nghĩ xem chút đi làm về ghé qua chợ sẽ mua thứ gì. Lúc nãy cô đã từ chối đi ăn tối với cánh đồng nghiệp, cũng như lời rủ rê đi săn hàng sale off của con bạn. Chồng cô cũng mới gọi điện cho cô khoe đêm qua Man thắng, ông trưởng phòng trúng cá độ bóng đá khao cả công ty. Chỉ có anh là không đi được. Nghe giọng chồng, tự nhiên cô thấy thương thương. Ăn cơm tối xong, cô với mẹ chồng đi dạo mát quanh khu chung cư. Mẹ chồng cô hỏi cô có muốn ăn kem không rồi mua cho cô một cây kem ốc quế. Đi ngang qua hàng hoa, cô mua một bó cẩm chướng đỏ rõ to, về cắm vào bốn cái lọ khác nhau, để mỗi phòng một lọ. Khi cô mang lọ hoa cẩm chướng vào phòng ngủ của hai vợ chồng, chồng cô thì thầm: - Cáp mạng vẫn bình thường em ạ. - Thế thì tốt. – Cô đặt lọ hoa lên bàn trang điểm, sau đó mở laptop, định check mail và làm xem xét nốt cái hợp đồng khách mới gửi. Nhưng mạng vẫn không vào được. Chồng cô kiểm tra đủ cách, cuối cùng đầu hàng, nằm gối tay trên giường - Em nghĩ là mẹ đã tháo cáp ra lúc bà đi ngủ. Chắc nó nhấp nháy dữ quá nên mẹ chói mắt. - Em thông minh quá! – Anh dịch sang một phía, nhường một bên giường cho cô. – Thôi nằm nghỉ chút đi. Tám tiếng trong công ty không đủ cho em hay sao? Sáng mai em làm thì công việc nó cũng có chạy đi mất đâu. Rửa bát mệt không? - Anh bóp vai cho em đi, mỏi quá. – Cô thấy chồng quan tâm thì giả bộ nhõng nhẽo. - Vừa thôi cô, tôi không mệt chắc. Nói vậy, nhưng anh cũng nhỏm dậy. – Chà, hình như em béo lên thì phải. Để anh kiểm tra xem nào. - Á á, nhột quá, anh làm gì vậy? – Cô la oai oái, nhưng chồng cô đã bịt miệng cô lại. – Suỵt, mẹ nghe kìa. Thấm thoắt mẹ chồng cô đã tới chơi gần một tháng. Bà tuyên bố bệnh của bà đã bớt và nói chồng cô đặt vé máy bay cuối tuần để bà về nhà. Cô nghe mẹ nói mà mừng thầm trong bụng. Vậy là từ nay, cô không còn phải đi ngủ lúc mười giờ nữa, không còn phải về vội vàng sau giờ tan sở và đi chợ, không còn phải vướng chuyện bếp núc, không còn phải rửa bát mệt nhoài, không còn phải dậy sớm tập thể dục, không còn... Chồng cô thì không được hứng khởi như cô. - Anh thấy mẹ ở đây nhà mình vui hơn. – Anh nói đơn giản làm cô chột dạ. Ngày mà mẹ chồng về cuối cùng cũng đã tới. Vợ chồng cô chở bà ra sân bay, đứng vẫy tay cho đến khi bà khuất trong đám người đi vào phòng làm thủ tục. Chồng cô trầm ngâm đứng nhìn. - Về thôi anh. - Ừ. – Anh nói vẻ luyến tiếc. – Tối nay em có nấu cơm không? – Đột nhiên anh hỏi cô khiến cô phì cười. - Có. – Cô nói - Thế còn ngày mai, em có đi chợ không? - Có, miễn là anh giúp em rửa bát sau bữa tối. - Mình vẫn tập thể dục buổi sáng chứ? - Vẫn.Nhưng em không đi hai vòng như mẹ đâu đấy, em chỉ đi một vòng thôi. Khuôn mặt chồng cô đã giãn ra. Anh nắm lấy tay cô: - Mẹ về rồi nhưng em đừng làm việc khuya nữa nhé. Hại cho sức khỏe lắm đấy. - Em có muốn làm cũng không được. - Sao vậy? - Em...có bầu rồi. Chồng cô há hốc miệng ra nhìn cô không nói lên lời, nhưng khuôn mặt anh ngời ngời hạnh phúc. Cô nhìn anh, trong lòng đầy tự hào. Rõ ràng anh cũng muốn đứa con này. Nó mới được hơn hai tuần, và cô cũng chỉ vừa phát hiện ra. Cô đã nhiều lần ngồi suy nghĩ về cuộc hôn nhân của cô với anh. Đó là một cuộc hôn nhân vì tình yêu. Nhưng cô đã luôn băn khoăn tự hỏi tại sao cuộc sống hôn nhân của họ đã từng tẻ nhạt như vậy, dù chỉ mới cưới nhau chưa đầy hai năm. Và giờ cô hiểu ra nguyên do, đó là họ đã lơ là trách nhiệm của họ trong hôn nhân. Khi "đối phó" với mẹ chồng, họ đã tâm đầu ý hợp cùng nhau thực hiện "trách nhiệm làm hài lòng mẹ". Có lẽ cả hai vợ chồng cô cùng nhận ra, khi họ có bổn phận chung thực hiện trách nhiệm, những việc vất vả tới đâu cũng cảm thấy dễ dàng hơn. Tinh yêu không thôi chưa đủ, khi hai người đã tự nguyện gắn với nhau làm một, họ phải có bổn phận vun đắp cuộc sống chung, bỏ qua những cái tôi ích kỷ có thể làm tổn thương cả hai bên. Giờ đây, trách nhiệm của họ không chỉ là trách nhiệm đối với vợ hay chồng nữa, mà sẽ còn là trách nhiệm làm cha, làm mẹ. Sẽ nặng nề hơn, nhưng cũng vinh quang hơn, và tất nhiên là cũng sẽ có nhiều hạnh phúc hơn. Chồng cô choàng tay qua vai cô, và hai người bước ra khỏi sân bay. Mẹ chồng cô đứng từ phía trong nhìn ra, mỉm cười bí mật. Đối với bà, chúng vẫn luôn là những đứa trẻ cần được bảo ban như ngày nào... --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Sưu tầm-
Ðề: đừng! Bạn nhé... Nhiều câu chuyện hay và những đúc kết thật ý nghĩa! hì, mn up thêm nhiều chuyện nữa nhé!
Ðề: đừng! Bạn nhé... mn yên tâm và thường xuyên ghé topic e nhé hí hí nhiều truyện hay nữa sẽ ra mắt hằng ngày ạ
Ðề: đừng! Bạn nhé... THÙNG NƯỚC GẠO CỦA MẸ LÀM XẤU MẶT CON Con gái ở thành phố gọi điện về: "Ngày mai, con dẫn bạn con về ra mắt bố mẹ. Mẹ dọn dẹp nhà cửa và chuẩn bị cơm nước giúp con. Anh ấy là trai thành phố, con không muốn anh ấy có ấn tượng không tốt". Cúp máy mẹ vừa mừng vừa lo. Mừng vì nghe con nói có người yêu đã lâu, cứ thấp thỏm chờ đợi giờ mới được gặp mặt, nhưng lại lo nghĩ cách làm sao để đón tiếp con rể tương lai một cách chu đáo. Cả đêm mẹ trằn trọc, hết xoay mình lại trở người. Bố thấy mẹ cọ quậy cũng thức giấc theo: "Sao không ngủ đi mà còn vắt tay lên trán thế?". "Đang nghĩ xem ngày mai nấu món gì đây. Bạn nó sống trên đó chắc đã quen với món ngon, mấy món ở quê không biết nó có dùng được không?". "Gì chứ thịt gà quê luộc và canh cua đồng thì còn gì bằng. Trên thành phố có tiền chắc gì đã mua được những thứ đó" - bố "hiến kế". Mẹ thấy cũng có lý, đầu nhẹ bẫng đi nhưng vừa chợp mắt được một lúc thì đã nghe tiếng gà gáy. Mẹ thức dậy, dắt chiếc xe đạp ra sân. Xe non hơi lại phải gọi bố dậy bơm. Trước khi đạp xe ra chợ, mẹ không quên quay lại dặn bố: "Bố nó nhớ quét cửa ngõ cho sạch sẽ rồi hẵng đưa trâu ra đồng thả nhé". Bố ừ à rồi đùa "đón con rể mà cứ như đón tổng thống" ấy. Trời nắng nóng 38 - 39 độ, mẹ đi chợ về giữa đường thì xe bị xẹp lốp. Đứng chờ bác thợ sửa xe mà mẹ nôn nóng không yên. Về nhà cũng chẳng kịp thay quần áo, mẹ xắn tay vào bếp. Vừa đặt nồi cơm lên thì mất điện nên phải cho ra xoong gang nấu bếp củi, vừa canh lửa vừa tranh thủ giã cua. Nghĩ cảnh trời nắng con đi đường xa về chắc sẽ khát nên mẹ lại tất tả đi hãm ấm chè vối. Đang xoay vần trong bếp thì nghe tiếng xe máy vào ngõ, mẹ mừng quýnh vuốt mồ hôi chạy ra. "Con rể tương lai" nhìn thấy mẹ tươi cười chào hỏi còn con gái có vẻ không vui. Suốt bữa ăn con gái vẫn giữ nguyên vẻ mặt đó khiến mẹ thấy lo. Rồi mẹ cũng biết được lý do khi nghe con gái càu nhàu: "Con đã dặn mẹ dọn dẹp nhà cửa rồi mà cái thùng nước gạo mẹ vẫn để chềnh ềnh ở trước cổng, đi vào đập ngay vào mắt". Mẹ lặng người nghe con gái trách móc. Tối qua mẹ đi lấy nước gạo về muộn, cơm nước xong lại phải dọn dẹp nhà cửa để đón bạn con về, sáng lại đi chợ sớm nên chưa kịp cất đó thôi. Tưởng ngày nghỉ cuối tuần con sẽ ở nhà vài ba hôm, ai dè con bảo chiều sẽ lên thành phố luôn vì mai có việc. Trời chiều nắng vẫn còn chói gắt nhưng mẹ đã phải đội nón ra vườn hái túi chanh tươi để con mang lên dùng trong những ngày nóng, rồi lại hì hụi gói ghém cho con chục trứng gà. Con gái đi rồi, bố lắc đầu nhìn mẹ: "Không biết là nó bận việc thật hay sợ ở nhà mất điện chịu không được? Có mỗi cái thùng nước gạo thôi mà nó cũng cằn nhằn mẹ, chẳng lẽ nó đã quên nhờ có cái thùng nước gạo mẹ nó nuôi lợn mới có tiền cho nó ăn học hay sao?". Mẹ lẳng lặng đi vào nhà, lòng gợn buồn. => Vì con mẹ gánh hết nỗi nhọc đắng cay, sống một đời lam lũ chỉ mong sao con nên người và sống hạnh phúc, đừng vì sĩ diện mà làm cha mẹ buồn bạn nhé…!!! --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Sưu tầm-
Ðề: đừng! Bạn nhé... Hai con chim gáy Có hai con chim gáy rất thân với nhau. Hết tha thẩn xuống đồng lượm từng hạt lúa, chúng lại bay lên ngọn tre râm ran tiếng gù. Cứ tha hồ mà dồn dập, mà khoan thai có khi nhẹ nhàng như lời tình tự. Bỗng chẳng may một anh bị con người bẫy được đem về nuôi. Anh kia liền đi tìm bạn mới. Mặc dù được chăm sóc chu đáo, nhưng bị giam hãm trong lồng phần thì nhớ da diết cánh đồng quê, phần thì nhớ bạn, chim cất lên những tiếng ai oán não nùng. Nghe tiếng than của bạn, anh chim gáy ở ngoài cũng tìm đến thăm. Thấy bạn mình được ở trong chiếc lồng son, có thức ăn nước uống đầy đủ, anh ta ganh tị bảo: - Tưởng khổ cực lắm, hoá ra phúc đức ông cha bảy đời để lại mới có được kẻ nâng niu chiều chuộng còn than vãn nỗi gì. Anh chim trong lồng nghẹn ngào không thốt nên lời. Thấy thế anh chim ở ngoài nảy ra ý định: Mình muốn vào đó, nhưng có cả hai thì thức ăn sẽ ít đi, chi bằng tìm kế cho nó bay ra để ta vào tha hồ mà chén. Nghĩ vậy anh ta liền dùng lời ngon ngọt dụ dỗ: - Muốn thoát thân thì nhịn ăn, giả vờ chết. Chủ sẽ bắt ra xem thử, lúc ấy nhanh chân mà tẩu thoát. Quả thật bằng cách đó anh chim nọ được vùng vẫy nơi trời cao và say sưa cất giọng trầm bổng. Còn anh chim ở ngoài lại cứ quanh quẩn bên chiếc lồng, tất nhiên được vào trong dễ dàng. Được no nê nhưng anh ta mới nhận ra sự cô độc, tù túng. Từ đó, chim càng lười biếng không cất nổi tiếng gáy. Người chủ thấy thế cũng chẳng còn săm soi, chăm sóc như ngày xưa nữa. Nhiều hôm phải nhịn đói, nước mắt lưng tròng, thân hình tiều tụy trông mà tội nghiệp, anh ta liền dở chiêu cũ nhưng có ai mà dại nữa. Lúc này, anh chim gáy nọ mới nhận ra rằng sống mà chỉ vì miếng ăn thì đó chỉ là kiếp sống thừa --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Sưu tầm-
Ðề: đừng! Bạn nhé... Thơ dạy vợ- chị em đọc xong đừng chém mình nha Dạy con từ thủa lên ba Dạy vợ từ thủa bơ vơ mới về Ngày đầu bắt vợ quỳ ngay Tay cầm thước kẻ , dạy bài đầu tiên Đi thưa ,đứng bẩm ,về trình Chồng kêu một tiếng, "Thưa mình , em đây" Bài hai, món nhậu phải rành R*** ngon vài hũ, đầy giành bia lon Sẵn sàng năm bảy món mồi Cho chồng ngất ngưởng , nằm ngồi ngả nghiêng Bài ba , thông thuộc phận là Nấu ăn , rửa chén , chùi nhà , lau xe Làm vườn , cắt cỏ, vú em Mùa đông xúc tuyết , mùa hè tưới cây Bài bốn phải biết bóp dầu Đấm lưng nhức mỏi , xoa dầu nắn chân Mát xa , tẩm quất đôi lần Để chồng vui trọn giấc nồng say sưa Bài năm xông xáo bên ngoài Việc gì cũng nhận chẳng hoài kêu ca Một Job chẳng đủ tiêu pha Kiếm thêm Job nữa , hay ba xá gì! Bài sáu biết cách đứng hầu Chồng ăn vợ phải đứng chầu khoanh tay Miếng ngon gắp bỏ luôn tay Ăn xong phải có trái cây tráng mồm Bài cuối vừa đánh vừa kèm Noi gương các bậc tiền nhân lưu truyền Năm thê, bảy thiếp , sáu phòng Thêm thê thêm thiếp cho chồng xứng danh Làm trai cho đáng nên trai Chớ làm trai Mỹ , trai Âu phí đời . --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Sưu tầm-
Ðề: đừng! Bạn nhé... IM LẶNG LÀ KẾT THÚC ? Đôi khi, tình yêu chẳng cần phải nói thành lời, chỉ cần lặng nhìn vào mắt nhau là đã hiểu tất cả. Nhưng im lặng chấp nhận, im lặng chịu đựng, im lặng hờn ghen, im lặng giận dữ lại hoàn toàn trái ngược. Anh đã từng dặn em, những lúc nào em giận anh, em đôi co như thế nào anh cũng nghe, nhưng hãy giữ lấy liên lạc em nhé. Anh sợ sức tàn phá của sự lặng im, anh sợ em quen với nó mất rồi, em không còn cần giữ lại sự ồn ào này nữa. Em còn lên tiếng, nghĩa là em còn quan tâm, còn ấm ức, còn nhớ nhung, còn yêu thương. Em im lặng rồi, im lặng mãi, nghĩa là em buông tay. Mà trong tình yêu, đáng sợ nhất không phải là giữa hai người không còn tình cảm, mà là một người cố níu nhưng một người lại buông xuôi mất rồi. Có những cuộc tình đã héo tàn ngay trong sự im lặng ấy. Đến một lời chia tay chính thức cũng chẳng được nói ra, dần dần những cuộc hẹn thưa bớt, lời yêu nhạt dần, tin nhắn chẳng còn thấy đâu. Chỉ là cái quay đầu đầy tàn nhẫn, chẳng bàng phân bua, chẳng buồn níu kéo. Mỗi chúng ta ai cũng có một sự cố chấp nhất định trong tình yêu, là yêu thương đó nhưng cái tôi quá lớn không thể vượt qua mọi rào cản thử thách, là muốn nói nhưng chẳng thể thành lời. Có những con tim đến suốt cuộc đời vẫn ôm khư khư một hình bóng cũ, là đã tự tay mình để vụt mất trong quá khứ tuổi trẻ ngang tàng, là để tất cả chìm vào lặng im quên lãng, đến cuối cuộc đời cũng chẳng thể nói ra. Lúc có thể thì chẳng nói, đến cuối cùng biết nói với ai nữa đây. Đời xoay vần, thời gian xoay vần, lòng người rồi cũng xoay vần theo cái im lặng đầy khắc nghiệt trống trải. Im lặng hoảng hoải, xé tan buồn thương, đánh tan kỉ niệm, đập vụn nhớ mong, tung mình mặc theo chiều gió. Chẳng buồn cất tiếng nữa, giấu nhẹm đi nỗi đau vào trong góc tối nhất, người lặng im, tình lặng im, tất cả vội cuốn trôi vào quá khứ. Em quen dần với bó gối thẫn thờ, quen dần với ánh mắt nhung nhớ, quen cả chiếc điện thoại nằm yên góc bàn. Chẳng còn tiếng báo tin nhắn thân thuộc, những cuộc trò chuyện thật dài xuyên đêm, hay tiếng em líu lo với ai đó nũng nịu. Im lặng bao bọc lấy em, làm khiên chắn đi tất cả, em bàng quan với mọi thứ, kể cả anh. Im lặng phải chăng là đã kết thúc ? --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Sưu tầm-
Ðề: đừng! Bạn nhé... hì hì truyện hay thì mn chăm vào topic của e ủn lên cho mọi người cùng vào thưởng thức mn nhé!
Ðề: đừng! Bạn nhé... topic c hay quá, em cũng có cùng sở thích giống c, đọc và chia sẻ những câu chuyện ý nghĩa (u)
Ðề: đừng! Bạn nhé... hí hí có bác này cùng sở thích vậy khi nào đọc đc truyện nào hay nhớ vào topic mình chia sẻ cho mọi người cùng biết nhé!!!
Ðề: đừng! Bạn nhé... TẶNG MỌI NGƯỜI TRUYỆN KHIẾN EM CẢM ĐỘNG NHẤT CÓ PHẢI MÙA THU GIẤU EM "Có phải mùa thu giấu em lâu đến thế Để cuối con đường anh kịp nhận ra em..." Tôi phóng xe giữa đại lộ. Hàng cây ven đường tải xuống ngọn gió mơn man sau gáy nghe lành lạnh. Tôi rồ ga, ngọn gió vội vã đuổi theo. Và hai chúng tôi cùng chơi trò rượt đuổi trên con đường rộng thênh thang. Thu xuất hiện đằng sau cánh cổng. Nhìn thấy cái đầu bù xù dựng đứng lên vì gió của tôi, em nhăn mặt: - Anh lại đua tốc độ rồi phải không? Tôi nháy mắt, thì thào: - Có một ngọn gió heo may đuổi theo anh bé ạ! Em chỉ tay lên vòm cây xanh trong vườn: - Đêm qua cũng có một cơn gió làm rụng bao nhiêu là lá vàng. Mùa thu đã về rồi đấy, anh thấy không? Tôi lắc lắc thân cây gần nhất. Một trận mưa lá rơi lả tả xuống hai chúng tôi. Em nhăn mặt, phụng phịu: - Anh này ác ghê! Tránh đừng động vào cây mùa lá rụng, không nhớ sao? Tôi đưa tay gỡ một chiếc lá vương lơ lửng trên tóc em: - Lại thơ Olga Berggholz hả cô bé? Tại cái giống cây này đấy chứ, sao mà rụng lá đến khiếp! Và tôi quay đi, biết là sau lưng em lại vừa tặng tôi một cái nhăn mặt! Em và tôi đã cùng nhau đi qua cả một thời niên thiếu. Em mỏng manh và yếu đuối từ khi còn bé. Còn tôi, một thằng con trai tai quái suốt ngày chọc ghẹo em, lắm khi khiến em phải phát khóc. Vậy mà em chẳng khi nào giận tôi lâu. Có lần, tôi làm em ngã đập đầu xuống đất. Máu rướm thành dòng trên trán em, vậy mà em vẫn níu lấy tay tôi (lúc đó mặt mũi tái mét!) thỏ thẻ: - Em không giận anh đâu! Em không giận anh đâu! ***** - Anh nhìn gì thế? - Vết sẹo trên trán em. Xấu... dễ sợ! Tôi vờ chun chun mũi. Em xịu mặt: - Ừ, em làm sao mà xinh bằng chị Quỳnh, chị Vy, chị My của anh được! Nhìn cánh mũi em phập phồng, biết là em sắp khóc, tôi vội đến bên: - Em đang vẽ cái gì thế, bé? - Con đường mùa thu, anh ạ! Bức tranh của em thẫm một sắc vàng trầm buồn. Con đường trong đó hiện ra mênh mang, những nhánh cây như những ngón tay gầy guộc đâm thẳng lên nền trời hoàng hôn vàng úa. Tôi bỗng thấy mình lại như đang phóng xe chạy đua với ngọn gió trên đại lộ ban chiều. - Cái gì thế này, bé? - Tôi trỏ ngón tay vào những chấm màu nâu sẫm trên thân cây. - Những vết sẹo của cây... - Giống như sẹo trên trán em ấy hả? - Không... - Giọng em bỗng chùng hẳn xuống. Em đưa ngón tay mân mê vết sẹo trên trán, mắt xa xăm - Vết sẹo này có là gì đâu hở anh, có những vết sẹo khác, vô hình nhưng mà làm mình đau hơn nhiều. Tôi cúi xuống, nhìn thật lâu vào đôi mắt em: - Em biết suy tư từ bao giờ thế? Em cúi mặt: - Từ lúc anh vô tình... Những ngón tay mỏng manh, gầy xanh như một cọng cỏ non của em run rẩy trên đầu gối. Tôi chợt hiểu ra điều em muốn nói, và thấy bối rối như thể lòng mình là một đống rơm mà ai đó vừa bới tung lên: Biết nói gì với em bây giờ? Ngoài sân, trời không gió mà cây bỗng trút lá. - Rồi sau đó anh nói gì với Thu? - Phong, cậu thanh niên có đôi mắt to tròn như con gái nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt quả quyết và sáng lấp lánh. - Chẳng gì cả. Tôi chỉ bảo là tôi có hẹn với Quỳnh, và tôi phải đi... - Anh phải biết là cô ấy yêu anh chứ! - Phong hét lên, khoé miệng mím lại thành một vệt ngang giận dữ. Tôi biết chứ. Dù tôi không còn nhớ rõ là mình bắt đầu cảm nhận được tình cảm của em từ khi nào. Có lẽ là từ những chiều chủ nhật, tôi đến và em ùa ra từ sau cánh cổng, hồn nhiên như cỏ non: "Em đợi anh suốt cả ngày dài". Cũng có thể bắt đầu từ cái ngày mẹ em theo dượng em sang Nhật, em ôm lấy tôi và khóc nức nở không thôi trên phi trường: "Giờ em chỉ còn có mỗi mình anh nữa thôi...". Nhưng có lẽ hôm ấy là lần đầu tiên, em thể hiện rõ tình cảm em dành cho tôi như thế. "Và anh đã quay đi?" Bởi vì thằng con trai ích kỷ và tự mãn trong tôi biết rằng, em sẽ luôn ở bên tôi, dù tôi có hay không câu trả lời cho em. Dù tôi có đi với Quỳnh, với Vy, với My hay bất cứ ai đi nữa, dưới vòm cây xanh mát trong vườn,em vẫn lặng lẽ chờ đợi tôi với cây cọ vẽ và những ngón tay xanh mềm. Và có lẽ bởi vì tôi chưa sẵn sàng cầm những ngón tay mong manh ấy để dắt em vào thế giới của tôi, cái thế giới ồn ào, sôi động và lắm khi trần trụi hơn rất nhiều so với thế giới của em. Nhưng tôi không ngờ, đến một ngày nọ, em đã xa tôi mãi mãi... Một bữa chở Quỳnh ra ngoại ô hóng gió, ngang qua nhà em, tôi thao thao kể về ngôi nhà với khu vườn rợp bóng cây và cô em gái nhỏ mê vẽ. Quỳnh nằng nặc đòi tôi chở vào chơi. Nghe tiếng tôi, em ùa ra như mọi khi. Nhưng rồi những ánh sáng trong đôi mắt trong veo của em bỗng nhiên vụt tắt khi em nhìn thấy Quỳnh. Em vẫn dịu dàng trả lời những câu hỏi líu ríu của Quỳnh, nhưng bàn tay cầm cọ thì run rẩy, đường cọ loay hoay hoài trên một mảng màu đã khô nhạt từ lâu. "Anh ơi, hay chưa này?" Quỳnh lắc lắc thân cây ở góc vườn. Một trận mưa lá ào xuống. Quỳnh thích thú, cười như nắc nẻ. Nhìn vẻ mặt hớn hở hồn nhiên của Quỳnh, tôi cũng bật cười theo. Sau lưng tôi, đôi vai em dường như đang run rẩy... Từ hôm ấy, em không còn chờ tôi dưới vòm cây trong vườn nữa. Chiều chủ nhật sau tôi đến, bà giúp việc bảo em đến Nhà văn hoá. Tôi chạy xe đến Nhà văn hoá, hình dung khuôn mặt rạng rỡ của em khi nhìn thấy tôi như mọi khi. Nhưng lần này, em không chỉ có một mình... Bên em là một cậu con trai có đôi mắt to tròn và mái tóc bồng bềnh nghệ sĩ. Em đi ngang qua tôi, lạnh lùng như không nhìn thấy. Lần đầu tiên, tôi có cảm giác hụt hẫng như cắn vào một que kẹo bông xốp mềm. Tôi còn gặp em thêm vài lần nữa, trước cổng trường, ở Viện Mỹ thuật, hoặc khi tôi chạy xe ngang qua và thấy loáng thoáng bóng em trong vườn. Và em, vẫn bên cạnh cậu con trai ấy, vẫn yếu ớt mong manh như thế, nhưng điệu đàng hơn với chiếc mũ len trên đầu. Tôi lao vào những cuộc vui với Quỳnh, với Vy. Để rồi khi mệt rã rời, tôi chỉ muốn chạy đến bên em, để được ngắm những ngón tay cỏ non của em dưới vòm cây đầy gió ấy. Nhưng, tôi đã không đến, dù đôi lúc nhớ em đến tê người... "Mãi cho đến khi tôi gọi cho anh?" Tôi khe khẽ gật đầu. Phong vùi mái tóc rối của mình vào hai bàn tay. Rồi cậu ngẩng lên, đôi mắt mờ một làn sương mỏng: - Anh biết không. Những ngày trên giường bệnh, cô ấy vẫn không thôi nhớ đến anh... Hôm ấy là một buổi chiều xám xịt. Tôi phóng xe như điên khi nhận được điện thoại của Phong. Em đang ngủ vùi mê mệt trên giường bệnh khi tôi đến. Tôi nắm những ngón tay gầy guộc của em, xót xa... Em mở mắt nhìn tôi, đôi môi tái nhợt, khô nẻ hé ra một nụ cười yếu ớt. Tôi áp đôi bàn tay bé bỏng của em lên má, thì thầm gọi tên em mãi không thôi... Đó cũng là lần cuối cùng em mỉm cười với tôi. Em đã bỏ tôi đi vào một buổi chiều gió heo may xơ xác khắp thành phố. Phong trao cho tôi một cuốn sổ bìa xanh: "Thu nhờ tôi gửi cho anh...". Tôi lật cuốn sổ, ngay trang đầu tiên là nét chữ nhỏ nhắn quen thuộc của em với hai câu thơ của Olga Berggholz: “Tránh đừng đụng vào cây - mùa lá rụng Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi...” Tôi phóng xe giữa đại lộ. Ngọn gió quen thuộc lại sà xuống, rủ rê tôi chơi trò đuổi bắt. Tôi dừng xe bên đường, ngước nhìn vòm cây xanh lấp lánh những ánh nắng như mắt em đang nhìn tôi tinh nghịch. Tôi thì thầm: "Có em trên đó không Thu?". Một chiếc lá vàng trên vòm cây đậu xuống vai tôi. Tôi nhặt chiếc lá cho vào túi áo. Dường như chiếc lá đang thủ thỉ điều gì đó với trái tim tôi. Em chỉ trốn tôi đâu đó trong mùa thu thôi, phải không cô bé?
Ðề: đừng! Bạn nhé... CÁI GIÁ CỦA HẠNH PHÚC PHẢI CHĂNG QUÁ ĐẮT??? Tôi, một thanh niên ở tuổi 21 chưa 1 lần từng gặp những vấp ngã trong cuộc sống, chưa phải một lần trải qua cuộc sống mà người ta gọi bằng 2 từ khó khăn. những hôm nay, tôi lại nhận được bài học quý giá mà có lẽ là bài học để tôi bước tiếp quãng đường sau này và chuyện tôi xin kể bắt đầu bằng 2 chữ "gia đình". Ở gần nhà tôi, là 1 gia đình vơi 2 đứa con, họ bắt đầu cuộc sống gần như là bằng 2 bàn tay trăng. dù không giàu có gì nhưng cuộc sống của họ rất ngọt ngào, rất vui vẻ trong căn nhà nhỏ ấy. bằng cái tài buôn bán, bằng cái nỗ lực mà k phải ai cũng có được, sau 8 năm họ trở thành những người giàu có nhất nhì vùng thôn quê nhỏ bé này. cuộc sống của họ bắt đầu đi lên, người cha vì đi lên từ khổ cực nên trong suy nghĩ của họ, con cái sau này sẽ phải đầy đủ, ấm no và hạnh phúc hơn họ gấp nhiều lần họ trong tương lai. Ông ấy bắt đầu chiều chuộng con hết mực, mua cho con cái những thứ nó thích cho dù phải đội nắng đội mưa. tôi nhớ có lần vì đứa nhỏ thích ăn trái Na, dù là có rất nhiều hoa quả trong nhà nhưng vì chúng thích, ông không ngần ngại đi cả mưa để có thể chiều lòng nó. trong tiết trời đầy mưa gió, ông lặn lội đi tìm....... tôi tự hỏi liệu còn người thứ 2, vs mọi gia đình, đó có thể là cuộc sống họ ao ước có dk..... Tưởng chừng như cuộc sống của họ hạnh phúc đên suốt đời là vậy, nhưng có ai ngờ cái hạnh phúc ấy lại săp vụt tắt đi trong khi ông ấy quá mải mê với vợ con, và quá nuông chiều con cái, thì bất hạnh ập tới...... vợ chồng bắt đầu giàu có thì trở nên nhiều thêm những thói hư tật xấu, con cái được quá nuông chiều thành ra hư.... chồng nói vợ không nghe, bố nói con không dạ..... chỉ một hai câu nói không vừa lòng đối vs bọn nhỏ, ông lại bị "đáp trả" lại, có khi bằng cả cái đấm, cái gậy. ông lầm lũi khóc một mình trong căn phòng nhỏ ấy. ông khóc vs nỗi đau thắt lại trong tim, ông khóc vì mình quá ngu ngốc khi chính ông đã đẩy mình tới con đường ấy. Phải chăng, ông đang mong lại cuộc sống trước đây, phải chăng cái đấm cái đánh của đứa con trai làm ông tỉnh giấc mộng, phải chăng ông thất bại, phải không????????? Vào nhà tôi, ông thèm thuồng có được bữa cơm ấm ấp, ông thèm thuông có được những đứa con hiểu cho nỗi lòng ông ấy,..... ánh mắt khi ông nhìn bọn trẻ quanh xóm, ánh mắt đó khiến tôi khó mà cầm dk nước mắt........ ông ao ước được con cái trao ông những nụ hôn nhỏ bé, ao ước được nó ôm ông bằng cả tấm lòng... Ông ao ước đến vậy ư?? ông khát khao vậy ư?? Nhưng chỉ nhìn thôi... nhìn thôi, ông lại quay bước, bước về vs căn phòng mình ông.... có lúc giận không cầm nổi lòng, ông đánh đứa con trai, nhưng chỉ thế thôi, chỉ muốn đánh nhưng lại ngậm ngùi đau xót. rồi lại thôi..... Đau thay, đứa con ấy, đối vs nó, ông chả là gì cả, chỉ đơn giản 1 từ "cha", như một từ mà nó phát ra miệng ngượng ngùng cho những lần gặp mặt. Nó tên dũng, đối vs tôi, nó ngoan lắm, nó hiền lắm, trong tâm trí tôi, đến mơ tôi cũng k thể ngờ nó có thể làm cái chuyện vô học như vậy dk.... Đối với mọi người nó là đứa trẻ ngoan, và dường như nó dành lòng yêu quý tất cả mọi người,.. còn bố nó ư? có khi... là một ngoại lệ..... thời gian dần qua đi, nhưng cuộc sống ấy vẫn thế, vẫn sống nhưng lòng đã chết, vẫn nhìn nhau nhưng lòng đau thắt lại.... Tôi thấy xót xa cho ông ấy, thấy xót xa cho cuộc sống của ông ấy, phải chăng cái giá của hạnh phúc là quá đắt và phải chăng nó quá ngăn ngủi đối vs ông..... cuộc sống của ông giờ đối vs ông là đã hết, ông k còn bận lòng đến 1 ngày trôi qua thế nào, ông chỉ cố sống, sống vs quá khứ hạnh phúc ngắn ngủi của ông.... Có khi nào.... đứa con trai ấy, đứa con yêu quý của ông, lại trở về vs ông, gia đình ấy lại trở về vs hạnh phúc đk không?? có khi nao... đứa con trai ấy "tỉnh giấc".... suy nghĩ lại tất cả và nhận ra nó đã sai... và sửa chữa lại.... và... có khi nào... nó đang khóc vs tất cả lỗi lầm của nó, khóc vs nỗi xấu hổ của chính mình.... khóc trong lòng cha nó....... --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Sưu tầm-
Ðề: đừng! Bạn nhé... 16 cuộc gọi nhỡ, sự dằn vặt... và cái chết của người vợ 7 năm qua, chưa một đêm nào anh ngủ ngon giấc. Cứ nhắm mắt lại là từng chi tiết lại hiện lên trong đầu anh, rõ mồn một. Anh như thể đã sống lại đêm đó, rất nhiều lần, nhưng anh chẳng thể làm gì để thay đổi mọi việc, anh không thể làm vợ mình sống lại. Mỗi ngày qua đi là một ngày lương tâm anh bị dằn vặt, cắn rứt. Anh mắc kẹt trong nỗi đau của quá khứ mà không sao thoát ra được. Thỉnh thoảng anh lại lấy ảnh chị ra ngắm nhìn, anh ngắm chị nhiều tới nỗi bức ảnh bạc cả màu. Trong ảnh, chị vẫn cười thật tươi, thật hiền từ. Rồi anh lại tự hỏi: “Ở trên trời, chị vui hay buồn? Chị có tha thứ cho anh không?” Nhưng anh thì không thể tha thứ cho mình. Từ ngày chị mất, anh không hề thay đổi bất cứ một vật dụng gì trong nhà, bởi mỗi đồ vật đều nhắc anh nhớ tới chị, như thể chị vẫn còn đâu đây. Và như thể, những ngày hạnh phúc của anh chị dường như vẫn còn rất mới. Anh cứ tự ru ngủ mình trong một quá khứ mơ hồ để níu kéo hình bóng của chị. Chị là mối tình đầu của anh. Anh chị yêu nhau từ thời còn ngồi trên ghế phổ thông. Tình yêu của họ đã trải qua đủ mọi cung bậc của cảm xúc, cả ngọt ngào lẫn đắng cay. Chị đã chờ đợi anh đến khi anh tốt nghiệp Đại học, có việc làm ổn định rồi mới tiến tới hôn nhân. Dù tình yêu đã trải qua rất nhiều thử thách, những tưởng rằng đã đến lúc chín muồi, nhưng hôn nhân lại là một chuyện hoàn toàn khác. Những ngày đầu mới cưới, cũng như bao đôi uyên ương trẻ khác, đời sống của đôi vợ chồng trẻ rất mặn nồng, thắm thiết. Nhưng rồi, như một câu nói hài hước nhưng đầy triết lý: “Tình yêu là ánh sao trên trời, còn hôn nhân là cái hố mà khi mải ngắm sao người ta sa chân vào”, cuộc sống lứa đôi bắt đầu nảy sinh bao điều phiền nhiễu, rắc rối. Hồi ấy, dù mới ra trường nhưng anh đã có một công việc khá tốt với mức lương mà nhiều người phải mơ ước. Anh thừa sức để lo cho gia đình một cuộc sống sung túc, đủ đầy. Bởi vậy mà anh đề nghị chị bỏ công việc hành chính với mức lương bèo bọt để ở nhà nghỉ ngơi, có nhiều thời gian chăm sóc cho gia đình. Vợ anh vốn là người quảng giao, chị không muốn nghỉ việc, nhưng để chiều lòng chồng, chị vẫn gật đầu đồng ý. Bốn bức tường và công việc nội trợ ngày nào cũng như ngày nào nhanh chóng khiến chị thấy nhàm chán. Cả ngày, chị chẳng có thú vui gì khác ngoài việc ngóng chồng về. Anh trở thành mối quan tâm duy nhất của chị. Nhưng chị lại không phải mối quan tâm duy nhất của anh. Ngoài vợ ra, anh còn bao nhiêu chuyện khác phải lo nghĩ. Anh còn công việc, còn sự nghiệp, còn bước đường thăng tiến. Anh không thể lúc nào cũng về nhà đúng giờ và không tỏ ra mỏi mệt. Anh không thể tối nào cũng ăn những bữa cơm chị nấu. Anh còn phải giao lưu, nhậu nhẹt với bạn bè, tiếp khách với cấp trên… Nhưng vợ anh thì không thể thông cảm điều ấy. Chị yêu và lo lắng cho anh rất nhiều. Chị sợ rằng anh uống rồi say xỉn, tự đi xe sẽ rất nguy hiểm. Chị sợ r*** bia nhiều sẽ làm hại sức khỏe của anh. Bởi vậy mà mỗi khi anh về muộn, chị lại liên tục gọi điện hỏi han, nhắc nhở. Có nhiều lần, chị còn tới tận nơi anh đang uống r*** để chờ đưa anh về. Chị không ồn ào, chỉ nhẫn nại và kiên trì quan tâm anh, nhưng với anh, đó là cả một sự nhiễu nhương. Anh khó chịu vì sự chăm lo thái quá của vợ. Anh xấu hổ với bạn hữu khi được vợ đưa về. Những cuộc điện thoại của chị là sự quấy rối đối với anh. Anh cảm thấy mình mất tự do vì bị vợ “quản lý”. Giữa hai vợ chồng bắt đầu nảy ra những cuộc cãi cọ. Anh chị cãi nhau ngày càng nhiều hơn. Chị giận dỗi, còn anh vẫn nhậu nhẹt như cũ. Dù biết rằng động cơ của vợ chỉ là tình yêu với mình, nhưng anh vẫn không thể gạt khỏi đầu những nỗi bực tức, khó chịu. Chán nản cảnh chồng vợ lạnh nhạt, anh càng đi nhiều hơn, mải miết hơn với những cuộc bia r***. Anh biết rằng mỗi khi trở về, chờ đón anh sẽ là bộ mặt nhăn nhó và những lời nhiếc móc của vợ, dù rằng sau đó chị có chăm sóc anh chu đáo thế nào đi nữa, nhưng thái độ của chị vẫn luôn khiến anh cảm thấy nặng nề. Anh chỉ ước gì chị niềm nở chào đón anh, nói với anh những lời yêu thương ngọt ngào, dịu dàng và trừu mến với anh như trước đây, nhưng chị đã không làm thế. Chị đã không hiểu được nỗi lòng của anh, cũng như anh đã không thấu hiểu cho chị. Khoảng cách giữa hai người cứ dần giãn ra trong khi tình yêu vẫn còn sâu đậm. Không ai cố gắng để nói với ai, họ chỉ âm thầm đau khổ. Rồi vào cái đêm định mệnh ấy, anh ngồi nhậu với bạn như bao lần khác. Càng về khuya, cuộc r*** càng vào hồi rôm rả. Khi r*** đã ngà ngà, những người đàn ông mới nói đủ thứ trên trời, dưới bể, và chuyện gì cũng thật hấp dẫn, hay ho và có duyên cả, bởi vậy, dù đồng hồ đã điểm sang ngày hôm sau, nhưng vẫn chẳng ai muốn bỏ cuộc vui. Và cũng như bao lần khác, máy điện thoại của anh rung lên bần bật bởi những cuộc điện thoại của vợ. Anh biết, nếu nhấc máy lên, như bao lần khác, anh sẽ nghe ở đầu dây bên kia những lời thúc giục, ca cẩm đến sốt ruột của chị. Bởi vậy, anh nhăn nhó chuyển máy sang * im lặng rồi nhanh chóng đút lại chiếc điện thoại vào chỗ quen thuộc của nó trong túi quần. Anh vẫn say sưa nhậu tiếp với bạn, quyết không để những lời phàn nàn của vợ làm cuộc vui đứt quãng. Nhưng điện thoại không ngừng rung khiến cho anh cáu kỉnh, bực tức, lầm rầm chửi rủa, anh tắt máy. Thế là yên chuyện! Cuộc nhậu lại vào hồi say sưa, vui vẻ. Nhưng ở đầu dây bên kia, vợ anh đang cố gọi cho anh bằng chút sức lực cuối cùng. Đứng trước ranh giới mong manh của sự sống và cái chết, trong đầu chị chỉ có hình bóng của anh. Ước nguyện của chị chỉ là được nhìn thấy anh trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời, được nói với anh một lời yêu thương cuối. Nhưng anh đã không bắt máy. Đáp lại chị chỉ có những tiếng tút dài vô cảm đến vô tận. Chị đã không gặp được anh. Chị đã đối diện với cái chết bằng sự cô đơn đến cùng cực. Chị đã ra đi vĩnh viễn. Còn anh, sau cuộc nhậu trở về, anh đã say xỉn tới mức lăn ra ngủ khi vừa bước chân về tới nhà. Anh không còn đủ tỉnh táo để nhận ra sự vắng mặt của vợ. Nhưng giấc ngủ của anh nhanh chóng bị đánh thức bởi những tiếng gọi thất thanh của mẹ. Mẹ anh với vẻ mặt thất thần, đôi mắt sưng húp nhòa nước báo cho anh cái tin dữ: vợ anh đã mất vì một vụ tai nạn giao thông. Cái tin vợ chết như một gáo nước buốt giá dội thẳng vào anh, làm tan hết hơi r***. Anh sực tỉnh, hoảng hốt lao đi tìm vợ. Nhưng khi anh đến thì đã quá muộn. Chị nằm đó, hai mắt nhắm nghiền, toàn thân lạnh toát, sự sống đã rời bỏ chị, và anh tưởng rằng nó cũng đang rời bỏ anh. Người ta kể lại rằng chị bị một tay tài xế ngủ gật đâm phải khi một mình ra đường giữa đêm. Anh quặn lòng khi biết lúc ấy chị đang đi tìm anh. Thứ cuối cùng của chị người ta đưa cho anh là chiếc điện thoại xây xát. Họ bảo rằng khi xe cấp cứu đến, chị vẫn còn khá tỉnh táo, chị giữ chặt điện thoại trong tay và liên tục gọi, gọi đến khi chị ngất lịm và rơi vào hôn mê. Anh run rẩy cầm chiếc điện thoại của vợ, thấy trong đó có 16 cuộc gọi đến máy của anh và một tin nhắn còn chưa kịp gửi. Chị đã viết, vẻn vẹn rằng: “Em xin lỗi vì tất cả. Yêu anh” Chỉ vài chữ ấy thôi nhưng là tất cả sức lực còn lại của chị, anh biết điều ấy. 16 cuộc điện thoại của vợ, anh đã lạnh lùng không nghe một cuộc nào vì nghĩ rằng đó là chuyện nhảm nhí. Giờ đây, khi đứng trước di ảnh của chị, anh đau tới mức không thể rơi nổi nước mắt. Cả cuộc đời này, có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ tha thứ được cho bản thân. --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Sưu tầm-