Làm dâu phố cổ

Thảo luận trong 'Tâm sự về các vấn đề khác' bởi linhvanjsc, 11/7/2014.

  1. linhvanjsc

    linhvanjsc Yêu con hơn cả cuộc đời

    Tham gia:
    4/7/2011
    Bài viết:
    1,674
    Đã được thích:
    746
    Điểm thành tích:
    723
    Mình gặp bài này trên facebook, vừa đọc vừa cười suýt nổ cả ruột. Mẹ nào ở phố cổ có thấy đúng thế này không?


    LÀM DÂU PHỐ CỔ


    Khi em ngỏ lời muốn lấy tôi làm chồng, tôi đã hỏi em rằng: “Có sợ khổ không?”. Em trả lời: “Không! Lấy zai phố cổ thì đời nào lại khổ! Mẹ em bảo, nếu Hà Nội là miếng trứng ốp-lết thì Phố Cổ là cái lòng đỏ, là tấc đất tấc vàng!”.

    Có lẽ khi ấy, em cũng giống như bao nhiêu người khác, chỉ biết đến Phố Cổ với những nhà hàng, cửa hiệu hào nhoáng, có những ông Tây lang thang trên những con phố lung linh, ngợp lá thu vàng, mà không thấy rằng, phía sau những ánh đèn long lanh ấy là rất nhiều những con ngõ nhỏ gày gò, ẩm thấp, là những dãy nhà xập xệ, xuống cấp, là những căn phòng chật chội, tối tăm.

    Chỉ đến khi tôi dắt em về nhà tôi ra mắt, vào một chiều mưa lay lắt, tôi mới thấy nỗi buồn của em dâng lên trong mắt chập chờn. Em phải gửi chiếc Attila ở cửa hàng hoa, bởi con ngõ quá nhỏ khiến cái xe không thể lọt qua! Mình phải đi bộ một đoạn khá xa mới vào được nhà.

    Vừa đi, tôi vừa nắm tay em, cười xòa:


    - Ở đây, ai đi xe ga cũng đều phải gửi ở ngoài như vậy cả! Xe số muốn qua cũng phải cụp gương, bẻ gập tay ga, được cái là xe đạp thì vô tư em à!

    Em cười trừ, cố nén tiếng thở dài hoang hoải. Nhưng đến khi bước vào nhà thì em đã không thể nén thêm được nữa, bởi sự ngỡ ngàng đã nằm ngoài sức chịu đựng, bởi thực tế phũ phàng đã vượt xa khả năng tưởng tượng…

    - Sao nhà bé thế anh?Đó là câu đầu tiên em thốt lên khi nhìn thấy căn phòng rộng chửa đầy 20 mét vuông với những vệt loang lổ trên tường, không chiếu, không giường, chỉ có lổm nhổm những người ngồi đứng ngổn ngang. Đó là bố tôi, là vợ chồng con cái anh chị tôi, cả thảy bảy người trong một căn phòng nhỏ và chật chội như một chiếc nôi. Có lẽ, em cũng hiểu vì sao nhà tôi lại không chiếu, không giường, không bàn uống nước. Bởi nếu kê mấy thứ đó ra thì chẳng còn chỗ để ngồi, chẳng còn đường đi lối lại.

    Tôi quay sang em, giải thích bằng giọng ngài ngại:


    - Ở khu này, nhà nào cũng thế cả em à!
    Trong bữa cơm, em gần như chẳng nói gì, chỉ im lặng, rồi cuối cùng mới ngập ngừng ghé tai tôi thì thầm:

    - Tối cả nhà ngủ ở đâu anh?


    - Thì trải đệm nằm dưới nền nhà! Em thấy cái rèm kia không, là của anh trai và chị dâu đấy, lúc nào muốn làm việc riêng thì quây rèm kín lại, làm xong thì lại kéo rèm lên!


    - Thế đêm tân hôn, mình động phòng ở đâu?
    - Ở đây chứ ở đâu! Anh sẽ làm thêm cái rèm nữa, giống như của anh chị ấy!

    - Có vẻ là không ổn anh à, bởi anh chưa biết đấy thôi, chứ những lúc bị kích động, em thường la hét ầm ĩ, rồi vớ được cái gì là túm, là giựt cái đó, em sợ là mình sẽ giựt đứt cả cái rèm xuống mất?

    - Thật vậy sao? Được rồi, để anh tính!

    Em thở dài, cúi đầu ăn tiếp. Nhưng có vẻ như ăn đồ ăn nhà tôi không hợp với em thì phải, bởi chỉ lát sau, tôi thấy em ôm bụng nhăn nhó:


    - Nhà vệ sinh đâu anh? Em đau quá!


    - Ở đầu ngõ! Em đi nhanh đi kẻo không kịp!
    Tôi vừa nói vừa vội vàng lấy cuộn giấy vệ sinh và một miếng bìa carton nhỏ đưa cho em.

    Dẫu đang nhăn mặt vì đau thì em vẫn không giấu nổi vẻ ngạc nhiên:


    - Gì đây anh?
    - À, là nhà vệ sinh chung của cả khu, nên ai đi thì người ấy mang giấy, chứ để sẵn ở đấy thì bao nhiêu cho vừa?!

    - Không, em hỏi miếng bìa cơ mà?
    - Là vì nhà vệ sinh quay ra ngõ, mà cái cửa lại hỏng rồi, nên phải mang theo miếng bìa này để che lại!- Che cái gì ạ?

    - Che gì là tùy sở thích! Với hầu hết những người dân trong khu này, vì đã quen mặt nhau nên họ thường che mặt, bởi dù có nhìn thấy bộ phận bên dưới thì cũng không nhiều người có thể nhận ra đấy là ai! Còn em mới tới đây lần đầu, anh nghĩ em cũng chưa cần thiết phải che mặt, che cái bên dưới thôi là được rồi!

    [​IMG]

    Thế rồi cũng đến giai đoạn tôi và em cuống cuồng chuẩn bị cho đám cưới. Thật đen đủi là trong cái lúc bận mải ấy, bố tôi lại không được khỏe cho lắm! Ông cụ hay bị cảm, sốt, ho, đau lưng, đau bụng, nói chung là đau lung tung. Thực ra, người già bị mấy cái bệnh vặt đó cũng không phải chuyện lạ, vấn đề là cứ hơi hơi đau một tí là bố lại bắt tôi đưa đi viện. Nhiều lúc đang đi in thiếp, đang chụp ảnh cưới, bố tôi cũng gọi điện bảo tôi về chở ông đi.

    Vợ tôi thấy vậy, dù không dám trách móc, nhưng qua giọng nói cũng thể hiện đôi chút phiền lòng:


    - Anh đang lo việc như thế, bố không thương anh hay sao mà chỉ mới ho vài tiếng đã bắt đưa đi viện?


    - Em đừng hiểu lầm bố! Bố đòi đi viện thực chất là vì bố thương anh thôi! Bởi đi viện, chẳng may có chuyện gì xảy ra thì đưa luôn vào nhà tang lễ, rất rộng rãi và tiện lợi, chứ nếu chết ở nhà thì khổ lắm, không đưa được quan tài vào, không có chỗ đặt mâm phúng viếng, không có chỗ cho bà con khu phố đến hỏi han, chia buồn! Bố không muốn cả nhà vất vả mà thôi!


    Buổi tối hôm đám cưới, không biết vợ tôi mệt thật hay sốt ruột chuyện động phòng mà tôi thấy vợ ngáp liên tục, ý muốn đi ngủ sớm!
    Tôi thì cũng háo hức lắm rồi, nhưng nhìn đồng hồ mới chưa đến 9h, chẳng lẽ lại giục cả nhà đi ngủ?! Cũng may, bố tôi là người tinh ý, ông kêu mỏi lưng, muốn đi nằm trước, rồi bảo là mấy hôm nay lo đám cưới, chắc ai cũng mệt rồi, cả nhà cũng nên đi ngủ sớm thôi! Trong lúc mọi người lục đục trải ga, kê đệm thì bố tôi lạch cạch mở tủ lấy ra hộp bông gòn. Ông véo từng hòn bông nhỏ đưa cho từng người, bảo là để nhét vào tai! Vợ chồng anh trai tôi và đứa con gái lớn của anh chị đã hiểu vấn đề nên ngoan ngoãn làm theo. Chỉ có thằng nhóc con anh trai tôi thì vẫn còn ngơ ngác…

    - Sao ông lại nhét bông vào tai con?- Để ngủ cho ngon con ạ! Đêm nay có biến!

    - Thế sao cô chú lại không phải nhét hả ông?

    – Nó hỏi rồi quay sang nhìn vợ chồng tôi

    .
    - Cô chú có nhét chứ con, nhưng nhét chỗ khác, không nhét vào tai, và không nhét bằng bông đâu con!Công nhận không ai hiểu tôi bằng bố thật! Đúng là tôi đã thủ sẵn trong túi quần một chiếc khăn mặt để nhét vào mồm vợ. Nhờ sự chuẩn bị chu đáo của vợ chồng tôi cùng sự hỗ trợ tích cực của cả gia đình mà buổi động phòng đã diễn ra tốt đẹp, đạt kết quả cao.b

    Ấy vậy mà cũng đã mấy năm kể từ cái ngày em về làm dâu nhà tôi ấy! Bảy người chúng tôi vẫn sống, vẫn sinh hoạt đều đặn, bình thường trong căn phòng tuy nhỏ nhưng đầy ắp tình thương. Chiều qua đi làm về, tôi thấy đứa con gái lớn của anh chị tôi ngồi khóc sụt sùi, mặt buồn rười rượi.

    Tôi gặng hỏi mãi nó mới chịu trả lời

    :
    - Con định lấy chồng, nhưng bố mẹ con phản đối, vì chê anh ấy nhà quê, tỉnh lẻ…

    - Tỉnh lẻ hay nhà quê thì có sao đâu, miễn là người tốt và yêu con thật lòng là được! Để chú nói với bố mẹ con giúp cho!


    - Nhưng mà…anh ấy muốn ở rể!


    - Ừ! Cũng không sao! Hồi trước, chú mua vải may rèm, vẫn còn thừa một mảnh, chú sẽ cho con để con may cái rèm nữa! Với cả, cái lọ bông gòn của ông nội hình như vẫn còn hơn nửa, thoải mái dùng con ạ!


    Link nguồn: https://facebook.com/truyencuoibua
     

    Xem thêm các chủ đề tạo bởi linhvanjsc
    Đang tải...


  2. lenhung85

    lenhung85 Bắt đầu nổi tiếng

    Tham gia:
    14/1/2012
    Bài viết:
    2,532
    Đã được thích:
    414
    Điểm thành tích:
    223
    Ðề: Làm dâu phố cổ

    Đúng mà........................................
     
  3. minhxuan92

    minhxuan92 Thành viên đạt chuẩn

    Tham gia:
    17/6/2014
    Bài viết:
    82
    Đã được thích:
    7
    Điểm thành tích:
    8
    Ðề: Làm dâu phố cổ

    Đọc câu chuyện nghe rất mắc cười nhưng có rất nhiều ý nghĩa. Cả một thế hệ sống trong một ngôi nhà, và cố gắng giữ lại những nét cổ xưa của phố cổ... cho thấy ý thức bảo tồn di sản của người dân ấy chứ. :)
     
  4. la mer

    la mer Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    9/1/2013
    Bài viết:
    1,594
    Đã được thích:
    168
    Điểm thành tích:
    103
    Ðề: Làm dâu phố cổ

    Hôm trước m cũng đọc bài này trên face r, buồn cười ko tả nổi
     
  5. Lantrailt

    Lantrailt Chụp và tặng ảnh trẻ em vùng cao

    Tham gia:
    30/4/2009
    Bài viết:
    14,402
    Đã được thích:
    3,138
    Điểm thành tích:
    2,063
    Ðề: Làm dâu phố cổ

    Mình vừa đọc xong, chả biết thực hư như nào. Nhà trong phố cổ mình cũng đã vào nhà đứa bạn, không đến mức chật như thế
     
  6. nguyenngocbich1991

    nguyenngocbich1991 Thành viên nổi tiếng

    Tham gia:
    22/2/2011
    Bài viết:
    5,532
    Đã được thích:
    809
    Điểm thành tích:
    823
    Ðề: Làm dâu phố cổ

    ôi, ở vậy thì ngột ngạt lắm ạ @@
     
  7. thulai93

    thulai93 Thành viên đạt chuẩn

    Tham gia:
    9/6/2014
    Bài viết:
    56
    Đã được thích:
    1
    Điểm thành tích:
    8
    Ðề: Làm dâu phố cổ

    Khi em ngỏ lời muốn lấy tôi làm chồng, tôi đã hỏi em rằng: “Có sợ khổ không?”. Em trả lời: “Không! Lấy zai phố cổ thì đời nào lại khổ! Mẹ em bảo, nếu Hà Nội là miếng trứng ốp-lết thì Phố Cổ là cái lòng đỏ, là tấc đất tấc vàng!
     
  8. kem chanh

    kem chanh Thành viên kỳ cựu

    Tham gia:
    10/9/2013
    Bài viết:
    8,036
    Đã được thích:
    1,509
    Điểm thành tích:
    863
    Ðề: Làm dâu phố cổ

    mới đọc bài này hôm qua trên fb. Chắc tác giả cũng có phần hơi cường điệu quá, nhưng mà giọng văn hài hước, càng đọc càng thấy hay. Lúc đầu em cứ tưởng hết truyện là cô nàng ng yêu sẽ thay lòng đổi dạ cơ nhưng mà cái kết rất có hậu :)

    p/s: Đọc đến cái đoạn này bùn cười quá, em đang uống nước may mà không phun hết ra bàn phím :mrgreen: : '"Cô chú có nhét chứ con, nhưng nhét chỗ khác, không nhét vào tai, và không nhét bằng bông đâu con!Công nhận không ai hiểu tôi bằng bố thật! Đúng là tôi đã thủ sẵn trong túi quần một chiếc khăn mặt để nhét vào mồm vợ. Nhờ sự chuẩn bị chu đáo của vợ chồng tôi cùng sự hỗ trợ tích cực của cả gia đình mà buổi động phòng đã diễn ra tốt đẹp, đạt kết quả cao"
     
    Sửa lần cuối: 12/7/2014
  9. Nguyễn Thị Xuyến

    Nguyễn Thị Xuyến Mẹ của Bi

    Tham gia:
    7/8/2013
    Bài viết:
    4,303
    Đã được thích:
    603
    Điểm thành tích:
    823
    Ðề: Làm dâu phố cổ

    Cái này chắc cũng ko phải là ko có đâu, mình đọc thấy nhiều bài viết, có ảnh hẳn hoi, là mấy người sống trong mấy mét vuông mà. Sống thế thì khổ thật, mặc dù là mang tiếng nhà Hà Nội, nhà phố cổ
     
  10. namlun_fc91

    namlun_fc91 Thành viên tích cực

    Tham gia:
    21/11/2013
    Bài viết:
    575
    Đã được thích:
    69
    Điểm thành tích:
    28
    Ðề: Làm dâu phố cổ

    Sống phố cổ mà thế này thì khổ quá nhỉ. Nhưng mà em thấy giọng văn của anh này hài quá, kể cảnh khổ mà cứ như kể chuyện cười ý. :)
    Nhưng mà cái đoạn này khá ý nghĩa:
    "Nhiều lúc đang đi in thiếp, đang chụp ảnh cưới, bố tôi cũng gọi điện bảo tôi về chở ông đi.

    Vợ tôi thấy vậy, dù không dám trách móc, nhưng qua giọng nói cũng thể hiện đôi chút phiền lòng:

    - Anh đang lo việc như thế, bố không thương anh hay sao mà chỉ mới ho vài tiếng đã bắt đưa đi viện?

    - Em đừng hiểu lầm bố! Bố đòi đi viện thực chất là vì bố thương anh thôi! Bởi đi viện, chẳng may có chuyện gì xảy ra thì đưa luôn vào nhà tang lễ, rất rộng rãi và tiện lợi, chứ nếu chết ở nhà thì khổ lắm, không đưa được quan tài vào, không có chỗ đặt mâm phúng viếng, không có chỗ cho bà con khu phố đến hỏi han, chia buồn! Bố không muốn cả nhà vất vả mà thôi! "
     
  11. tayeunhau

    tayeunhau Bắt đầu nổi tiếng

    Tham gia:
    30/11/2012
    Bài viết:
    2,756
    Đã được thích:
    274
    Điểm thành tích:
    223
    Ðề: Làm dâu phố cổ

    Nhà phố Cổ đúng là như thế thật, em từng vào rồi, thật sự là chật chội lắm lắm,
     
  12. nguyenngocbich1991

    nguyenngocbich1991 Thành viên nổi tiếng

    Tham gia:
    22/2/2011
    Bài viết:
    5,532
    Đã được thích:
    809
    Điểm thành tích:
    823
    Ðề: Làm dâu phố cổ

    công nhận giọng văn hài quá ạ. Nhiều câu thật nhưng rất bùn cười
     
  13. thinhthikhuyen

    thinhthikhuyen

    Tham gia:
    12/12/2012
    Bài viết:
    16,656
    Đã được thích:
    2,476
    Điểm thành tích:
    913
    Ðề: Làm dâu phố cổ

    e cũng đọc bài này trên báo rồi, haizz, sao bảo giá nhà đắt lắm nhỉ
     
  14. nguyenlananh

    nguyenlananh

    Tham gia:
    15/8/2009
    Bài viết:
    39,773
    Đã được thích:
    6,050
    Điểm thành tích:
    3,063
    Ðề: Làm dâu phố cổ

    Đọc bài này vẫn thấy nỗi khổ sâu đậm mà hãn cười lăn lóc hiiiiiiiiii.
     
  15. lebeauty

    lebeauty Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    12/7/2012
    Bài viết:
    1,515
    Đã được thích:
    72
    Điểm thành tích:
    48
    Ðề: Làm dâu phố cổ

    tình cảnh như trong bài báo thà về quê còn hơn, ở giữa thủ đô mà như kiểu thời nào, vừa chật hẹp ...............thôi say goobye
     
  16. vnxk.nsl

    vnxk.nsl Thành viên kỳ cựu

    Tham gia:
    25/2/2013
    Bài viết:
    7,295
    Đã được thích:
    1,288
    Điểm thành tích:
    863
    Ðề: Làm dâu phố cổ

    hôm trước vừa đọc bài này trên fb mà đau hết cả ruột :)
     
  17. dochipxinh

    dochipxinh

    Tham gia:
    6/2/2012
    Bài viết:
    15,898
    Đã được thích:
    4,044
    Điểm thành tích:
    2,113
    Bài viết có tính giải trí cao, em đọc mà ko ngậm được miệng
     
  18. dochipxinh

    dochipxinh

    Tham gia:
    6/2/2012
    Bài viết:
    15,898
    Đã được thích:
    4,044
    Điểm thành tích:
    2,113
    Re: Ðề: Làm dâu phố cổ

    Mọi ng bảo khu này giá đắt lắm
    Ở khổ như vậy bán đi mua khu nào xa xa rộng rãi mà ở
    Mà ng ta cũng tài sao mà sống dc như thê chứ
     
  19. Thái Hương

    Thái Hương Đèn xông tinh dầu + Quần tất thon chân

    Tham gia:
    20/2/2013
    Bài viết:
    1,772
    Đã được thích:
    185
    Điểm thành tích:
    103
    Ðề: Làm dâu phố cổ

    Mình đọc bài này cũng không nín được cười :))) Cơ mà cũng may kết thúc có hậu... :)
     
  20. tongo

    tongo Thành viên mới

    Tham gia:
    18/3/2013
    Bài viết:
    28
    Đã được thích:
    5
    Điểm thành tích:
    3
    Ðề: Làm dâu phố cổ

    Ôi, cái đoạn cuối.... Con định lấy chồng, nhưng bố mẹ con phản đối, vì chê anh ấy nhà quê, tỉnh lẻ… - Tỉnh lẻ hay nhà quê thì có sao đâu, miễn là người tốt và yêu con thật lòng là được! Để chú nói với bố mẹ con giúp cho! - Nhưng mà…anh ấy muốn ở rể! - Ừ! Cũng không sao! Hồi trước, chú mua vải may rèm, vẫn còn thừa một mảnh, chú sẽ cho con để con may cái rèm nữa! Với cả, cái lọ bông gòn của ông nội hình như vẫn còn hơn nửa, thoải mái dùng con ạ!

    Bây giờ có ai còn chịu ở như này không?
     

Chia sẻ trang này