Trò Chuyện Với Một Linh Hồn

Thảo luận trong 'Tâm sự về các vấn đề khác' bởi vo mai anh kiet, 14/11/2013.

By vo mai anh kiet on 14/11/2013 lúc 7:24 AM
  1. vo mai anh kiet

    vo mai anh kiet Thành viên tích cực

    Tham gia:
    26/5/2009
    Bài viết:
    926
    Đã được thích:
    1,970
    Điểm thành tích:
    273
    TRÒ CHUYỆN VỚI MỘT LINH HỒN
    TN
    Tôi có một người anh họ con bác ruột, cách đây 5 năm trên đường đi làm về thì bị tai nạn giao thông và tử vong ngay tại chỗ. Khỏi nói hết nỗi bàng hoàng đau đớn của gia đình anh và cả bản thân tôi. Vì anh không chỉ là anh họ mà đối với tôi anh còn là một người bạn có thể sẻ chia bất cứ chuyện gì.

    Từ ngày anh mất tôi luôn hy vọng sẽ có lúc được gặp anh đâu đó, trong mơ hay là qua việc gọi hồn. Nhưng dù tôi và vợ anh đã hai lần tìm đến số 1-Đông tác để gọi hồn cho anh, nhưng không thể nào gặp được. Năm năm trôi qua tôi rất buồn và thất vọng vì khi còn sống, anh và tôi thân thiết với nhau còn hơn anh em ruột.

    Anh là bác sĩ làm ở phòng cấp cứu, không chỉ tiếp xúc với cái chết hàng ngày mà anh còn là người đam mê nghiên cứu về tâm linh và thần học. Nên chúng tôi thường hay nói chuyện với nhau về chủ đề này. Khi anh mất tôi như mất đi một sợi dây , thấy lòng mình lỏng lẻo như không còn nơi buộc. Rồi rất nhiều đề tài chúng tôi đang còn nghiên cứu dở. bao nhiêu điều chưa kịp sẻ chia. Vậy mà bỗng nhiên anh đi, không một chút ngoái lại nhìn về quá khứ.
    Anh không về thăm tôi khiến tôi không chỉ buồn mà còn rất nhiếu nỗi băn khoăn? Vậy đời sống sau cái chết thế nào ? Liệu có linh hồn thật không ? và nó tồn tại ra sao ?. Vì có ai chết rồi sống lại đâu mà biết được.

    Bỗng một hôm tôi đi qua nơi anh bị tai nạn rồi mất, tự nhiên tôi thấy lạnh toát cả người , mơ hồ như có ai đi bên cạnh. Bình tĩnh lại, tôi nghĩ có lẽ do tôi đi qua nơi này nên nhớ tới anh mà có cảm giác vậy thôi. Nhưng đêm ấy tôi lên giường đi ngủ, nằm được một lúc cảm giác còn mơ màng chưa ngủ hẳn, thì tôi thấy anh về. Hình ảnh không khác gì lúc anh còn sống , kể cả chiếc áo sơ mi kẻ sọc, vợ anh may cho anh.

    Tôi mừng quá ôm chầm lấy anh, cứ như là anh đang còn sống vậy , nhưng ngay lúc đấy tôi nhớ ra rằng anh đã chết . Nhưng tôi vẫn hỏi anh sao anh không về thăm tôi. Anh buồn buồn nói :“. Anh bây giờ có được như xưa đâu, muốn thăm em là cả một việc khó khăn không phải cứ muốn là về thăm được.“

    Loáng thoáng một lúc thì bóng anh mờ dần rồi mất dạng. Tôi ú ớ rồi tỉnh hẳn, mồ hôi toát đầm đìa, bình tĩnh lại tôi vội vàng ngồi dậy viết tốc ký những gì mình vừa trải qua. Đêm đấy tôi không tài nào ngủ tiếp. Nước mắt cứ thế chảy dầm ươt gối, tôi thương anh, thương vợ con anh và bác Toàn gái nhà tôi. Từ ngày anh đi bác già đi hàng chục tuổi, buồn phiền mà sinh đau ốm liên miên. Hai năm trước , bác Toàn trai cũng ốm chỉ ba tháng là đi. Tôi băn khoăn không biết ở thế giới bên kia , hai bố con anh có gặp được nhau không ?

    Từ hôm thấy anh về, ban đầu tôi còn hơi sợ, nhưng sau đấy thì đêm nào tôi cũng mong rằng có lúc anh sẽ lại về thăm tôi. Vì tôi có biết bao điều muốn hỏi anh.
    Bẵng đi chừng một tháng , tôi đang mơ màng thì lại thấy anh xuất hiện, lần này anh mặc bộ quần áo thể thao mà anh hay mặc đi chơi quần vợt, tôi thấy anh đứng trước cửa nhà tôi. Tôi mừng quá reo lên rồi kéo anh vào nhà. Anh bảo em đừng reo lên vậy làm động giấc ngủ mọi người.

    Tôi không kéo anh nữa mà liền tranh thủ hỏi anh. Anh sống dưới đấy thế nào ? Anh có bao giờ về thăm bác và vợ con không ? Anh lại nhìn tôi buồn buồn rồi anh bảo : Anh vẫn thỉnh thoảng về nhưng không muốn vào nhà . Anh không muốn mẹ anh nhìn thấy anh bà lại càng buồn thêm, còn vợ con anh , anh lại càng không muốn gặp . Anh không muốn khuấy động cuộc sống của mọi người để họ dần quên anh thì sẽ tôt hơn. Nhất là vợ anh cô ấy còn quá trẻ, anh không muốn cô ấy phải ràng buộc với anh .. Nói đến đây tôi thấy anh nhìn lên rất buồn, rồi mờ dần chẳng còn hình dạng nữa. Tôi lại cố thức nhưng không tài nào dậy nổi, nhưng tâm trí dù trong mơ vẫn thấy mọi chuyện rất rõ ràng, cho đến khi buồn giải tôi mới tỉnh hẳn. Thế là tôi lại ghi hết những gì còn nhớ ra quyển vở mà tôi thường để bên giường.

    Từ đấy đêm đêm tôi lại đợi anh về, hy vọng anh sẽ giải đáp được một vài thắc mắc của tôi. Nhưng tôi chờ mãi tới hơn một tháng mà chẳng thấy anh. Thế rồi đến ngày mồng một, tôi cùng vợ anh ra mộ thắp hương cho anh rồi lên chùa nơi gia đình đưa anh lên đấy. Cả hai nơi tôi đều thắp hương rồi rì rầm khấn : Anh Huỳnh ơi ! nếu anh có thiêng thì lại về thăm em nhé, tối nay em đợi.
    Quả nhiên tối đấy anh về, anh còn cười bảo tôi, ban đầu anh tưởng là em sợ . Nhưng nay thấy em vui thế này thì thỉnh thoảng cần thì em gọi như hôm nay anh sẽ lại về . Thấy anh nói thế tôi mừng quá, tôi hỏi vội anh ngay : Anh ơi ! Thế đời sống dưới ấy thế nào hả anh ?

    ( Chuyện còn dài , ngày mai post tiếp )
     

    Xem thêm các chủ đề tạo bởi vo mai anh kiet
    Đang tải...


Bình luận

Thảo luận trong 'Tâm sự về các vấn đề khác' bởi vo mai anh kiet, 14/11/2013.

    1. shrimp
      shrimp
      Ðề: Trò chuyện với một linh hồn

      đọc hết 63 trang, bạn viết hay quá
      vo mai anh kiet thích bài này.
    2. HoangThu_08
      HoangThu_08
      Ðề: Trò chuyện với một linh hồn

      em lại đọc lại mất 2 tối thì hết. hi thích đọc truyện cả của chị chủ top lẫn của các mẹ luôn.
      vo mai anh kiet thích bài này.
    3. ngokyeuanh
      ngokyeuanh
      Ðề: Trò chuyện với một linh hồn

      hic em cũng hóng suốt ạ, tập này hơi ngắn, lại hóng chủ top tiếp............
      vo mai anh kiet thích bài này.
    4. minhlth
      minhlth
      Ðề: Trò chuyện với một linh hồn

      đọc xong chuyện của chị, em chạnh lòng quá. Em nhớ và thương mẹ chồng em. tuần sau là giỗ lần thứ 3 của mẹ chồng em rùi. em vẫn nhớ như in hình bóng mẹ, mẹ ra trông bé cho nhà em. mà mẹ ốm 1 tháng là mất, mẹ em bị bệnh tim. em chưa bao giờ gặp hay nhìn thấy mẹ từ ngày mẹ mất. chỉ thỉnh thoảng mơ thấy mẹ khi mẹ vẫn còn sống thôi. đọc chuyện này em càng tin vào thế giới tâm linh hơn. Cảm ơn chị chủ tóp rất nhiều!
      trước 1 năm mẹ em mất, mẹ em có sang quê để giỗ bà ngoại, có một ông thầy cúng ông ấy bảo với mẹ em là: đầu năm sau nhà bà có 1 cái tang, không phải là máu mủ nhưng cả họ phải rơi nước mắt. và sau cái tang đó bà không sống quá được 1 năm. về nhà mẹ em bảo, nhưng ai cũng mắng mẹ là mẹ mê tín linh tinh. nhưng quả đúng như thế thật. tháng 1 chồng của chị chồng em mất, ( tức là anh rể chồng em) anh ấy bị ung thư, đúng là k phải là ruột thịt nhưng cả họ phải rơi nước mắt. rồi tháng 9 mẹ chồng em mất. đúng là k tin cũng phải tin.
    5. vo mai anh kiet
      vo mai anh kiet
      Ðề: Trò chuyện với một linh hồn

      Cảm ơn bạn đã chia sẻ để đe tài được nhiều người quan tâm và qua đây có một cái nhìn khách quan hơn về chuyện tâm linh. Cảm ơn tất cả các bạn đã đọc bài và kể chuyện.
      depchanphuongminhlth thích.
    6. mebi1910
      mebi1910
      Ðề: Trò chuyện với một linh hồn

      cho e hóng với, đọc mà em tin là thật ah. dù trc giờ e chẳng mê tín hay gì cảCác bạn thông cảm mạng mẹo thế nào ấy đang viết thì tụt mất tiêu, nên hôm nay tạm thế đã mình sẽ kể tiếp chúc cả nhà vui vẻ.[/QUOTE]
      vo mai anh kiet thích bài này.
    7. ngophuongan
      ngophuongan
      Ðề: Trò chuyện với một linh hồn

      chuyện của bạn hay bạn sưu tầm vậy.
      minh thi cugn tin là có the giơi tâm linh
      nhưng mình khuyên người ta nên siêu thoat
      chư cư hien về thế này thì ko đi dau thai
      sieu thoat sang the gioi tot dep hơn duoc
      vo mai anh kiet thích bài này.
    8. xoaixoai
      xoaixoai
      Ðề: Trò chuyện với một linh hồn

      Em cũng tin là có thế giới tâm linh. Thế nên có thờ có thiêng, có kiêng có lành
      vo mai anh kiet thích bài này.
    9. thinhtran198
      thinhtran198
      Ðề: Trò chuyện với một linh hồn

      Em mò mẫm đc đến trang 16 rồi, đánh dấu đọc tiếp
    10. huonghaui
      huonghaui
      Ðề: Trò chuyện với một linh hồn

      Ui chuyện vẫn chưa hết à, đọc một mạch mà hồi hộp quá! Mình xin đánh dấu để đọc tiếp nhé!
      vo mai anh kiet thích bài này.
    11. Nghe Mun
      Nghe Mun
      Ðề: Trò chuyện với một linh hồn

      Đọc chuyện chị em vỡ ra được rất nhiều điều. Từ thế giới tâm linh đến cách cư xử, giáo dục trong gia đình. Ngưỡng mộ nhất là ông nội của chị, ông có cái nhìn rất sâu rộng và tấm lòng thật đáng quý. Vậy nên con cháu gia đình chị mới có nhiều phúc phần như vậy.
      Lam Khevo mai anh kiet thích.
    12. hoatrucbach01
      hoatrucbach01
      Ðề: Trò chuyện với một linh hồn

      tớ đang hóng để đọc tiếp mai chủ nhật bạn tranh thủ kể tiếp đi tớ bị nghiện rồi ngày nào cũng vào hóng thôi.
      vo mai anh kiet thích bài này.
    13. thinhtran198
      thinhtran198
      Ðề: Trò chuyện với một linh hồn

      Từ trang 16 đến trang 64 rồi ạ, em hóng tiếp chuyện của mn, đọc xong cứ có 1 cảm giác rất khó tả, không phải sợ nhưng em ko thể tả đc
      vo mai anh kiet thích bài này.
    14. hoatcoi89
      hoatcoi89
      Ðề: Trò chuyện với một linh hồn

      hóng...............................
    15. vo mai anh kiet
      vo mai anh kiet
      Ðề: Trò chuyện với một linh hồn

      [/QUOTE]

      PHẦN HAI LĂM
      BÀI HỌC QUÉT SÂN

      Đêm thanh vắng nghe rõ cả tiếng con trùng kêu rỉ rả, tôi vừa nghe bác Tòan kể chuyện vừa lan màn nghĩ ngợi linh tinh, rồi giọng bác nhỏ dần và chìm vào giấc ngủ. Còn lại một mình trong căn nhà thân thương chứa đầy kỷ niệm thời thơ ấu, tôi không ngủ được, trí óc lại đưa tôi về với chuyện anh Huỳnh nói về hai bé đỏ, tôi đang suy nghĩ có nên hỏi bác Toàn về chuyện này không? Và bây giờ nên tiếp tục ra sao. Mãi đến gần khi gà gáy sang canh tôi mới chìm vào giấc ngủ. Chưa được bao lâu thì tôi lại nằm mơ thấy hai bé đỏ ríu rít bên mình. Điều rất lạ là dù trong mơ nhưng tôi vẫn nhận biết là hai bé đỏ. Thằng lớn thì giống hệt thằng em bây giờ còn con bé thì y chang như hai đứa chị nó, thực ra thì nếu hai bé đỏ được sinh ra thì tôi chắc chắn là chúng cũng giống y như tôi đang mơ vậy vì các con tôi rất giống nhau, nhìn những tấm ảnh khi còn bé người ngoài khó biết là đứa nào. Thằng lớn chừng mười tuổi, con bé thì chừng năm sáu tuổi, hai đứa cứ thay nhau ngồi vào lòng rồi nắm tay, vò tóc Mẹ. Tôi gặp con lần đầu nhưng lại thấy như chúng đã hiện diện hàng ngày như vậy, rồi thằng lớn bảo;
      - Mẹ ơi! Mẹ đặt tên cho các con đi.Tôi hỏi:
      - Con thích tên gì?
      - Tên Phước
      Rồi con bé em cũng bảo:
      - Con thích tên Diệp Anh.
      Nói rồi thằng anh bảo thôi các con đi chơi đây cho mẹ ngủ. Không biết bao lâu thì tôi tỉnh dậy nhưng giấc mơ thì hiện hữu như ban ngày không thể gọi là mơ nhưng mà tôi mơ thật.
      Tôi quờ tay sang phải rồi sang trái tìm các con. Nhưng không thấy, lòng chợt buồn vô hạn, lẽ ra thì các con tôi đã thành người sống một cuộc đời như các em các chị nó, vậy mà tôi đã không cho con cơ hội đấy. Nước mắt tôi cứ thế tuôn trào. Rồi tôi sực nhớ tên mà vợ chồng tôi định đặt cho đứa con đầu lòng, Phước là con trai, Bảo Anh là con gái nhưng khi sinh con gái đầu (thực ra đứa đầu tiên là bé đỏ, và thỉnh thoảng tôi cũng mơ thấy con là con trai trước lúc tôi nghe anh Huỳnh bảo tôi. Nhưng bé gái thì tôi chưa mơ thấy bao giơ) Chồng tôi lại thích ghép tên lót của bố vào tên con nên con gái đầu cũng đặt tên lót khác chứ không phải là Bảo Anh, nhưng bé đỏ lại bảo là thích tên Diệp Anh là sao? Đang mơ màng như thế thì nghe tiếng con vàng ủng ẳng tức là nó vui mừng đón người thân. Tôi nghe giọng chú Hùng nói gì đó với bác Toàn.
      Lúc này bác Tòan đã dậy từ lâu, bình thường bác đã quét cổng quét sân từ rất sớm nhưng sợ tôi thức giấc nên bác ra chợ mua bánh cuốn cho tôi, bánh cuốn quê tôi ngon lắm bác biết tính tôi từ nhỏ nên về với bác thích vô cùng. Cứ mỗi lần về quê tôi lại thấy lòng lâng lâng hạnh phúc. Vậy mà ra thành phố công việc cuốn tôi vào rồi lại còn bỏ tiền đi du lịch khắp nơi. Nhưng quả thật đối với tôi không có chuyến đi nào so sánh được với những chuyến về quê.
      Nghe giọng chú Hùng tôi sực nhớ tới nhiệm vụ chính của việc về quê lần này, và chợt thấy vui mừng vì kết quả còn hơn mong đợi, mặc dù vậy tôi cũng chưa nói gì với chú Hùng định bụng hôm nay sẽ nói chuyện với chú thì giờ nghe tiếng chú đang nói với bác Toàn về việc định cùng tôi đi thăm Yến. Rồi chú cầm chổi quét sân cho bác Toàn, tự nhiên tôi nhớ tới chuyện khi tôi chừng tám tuổi, một bữa anh Huỳnh đang quét sân thì ông tôi bảo anh dừng lại và chỉ cho anh thấy những nơi chưa sạch và bắt anh quét lại cho ông xem, không hiểu sao lúc đó tôi lại giơ hai ngón tay bảo :
      - Liu liu hôm nay anh bị ông mắng nhé! Vì bình thường ông tôi tuy nghiêm khắc nhưng rất chiều anh Huỳnh và ít khi mắng con cháu. Anh Huỳnh bị ông bắt quét lại thì bực mình giơ nắm đấm dứ dứ về phía tôi, ông thấy vậy bảo tôi đi nhặt rau với bác Toàn anh em không trêu nhau nữa.
      Chuyện tưởng thế rồi thôi, ai ngờ chiều thứ bảy ông bảo tôi:
      - Sáng sớm mai cháu sang ông nhờ một việc, tôi hồi hộp hỏi ông xem việc gì? Nhưng ông bảo sang mai mới nói được.
      Sáng sớm chủ nhật tôi sang, cũng xin kể thêm rằng nhà tôi lúc đấy cứ đến chiều thứ bảy và sáng chủ nhật là các anh chị con bác An hay các em con chú Lợi chú Danh chú Hùng kéo nhau về nhà ông bà nội chỉ thiếu con cô Hào và cô Hồng ở quá xa chỉ Tết và hè mới về thôi nên nhà đông lắm với tôi và anh Huỳnh cũng như mọi người chủ nhật luôn luôn là ngày hội. Buổi sáng ông tôi bắt mấy con gà để làm thịt, bà tôi và bác An hay ai đó trong nhà sẽ đi chợ mua thêm đồ ăn. Trong đó có bún và bánh cuốn, tôi rất thích bánh cuốn chan với canh gà, ngon ơi là ngon. Rồi còn các loại quà quê bánh trái làm bọn trẻ chúng tôi khoái chí vô vùng, cả nhà bắt đầu nấu nấu nướng nướng, mùi xào nấu thơm lừng, rồi mâm bát dọn ra có lúc thêm mấy đứa trẻ hàng xóm nên tràn cả ra sân. Vui ơi là vui. Nhưng để có những sinh hoạt gia đình như thế thức ra người lớn cũng phải lo toan rất nhiều vì ngày xưa kinh tế khó khăn đâu phải như bây giờ. Nhưng đối với bọn trẻ chúng tôi thì được ăn và chơi là thích thú chứ nào đã biết gì.
      Trở lại chuyện của tôi, khi tôi sang thì ông bảo:
      - Cháu quét cái sân cho ông, tôi phụng phịu nhưng không giám trái lời, thực ra không phải tôi lười hay không biết quét sân mà vì nhà đông cháu vậy sao ông lại bắt mình tôi quét cái sân to đùng vậy. Tôi vừa quét vừa nghĩ trong đầu quét sân thì có gì là khó sao ông lại bảo mình trong khi cả nhà đông đúc thế kia, đại loại hồi nhỏ tôi có nhiều tính xấu trẻ con vậy.
      Quét được một lúc thì tôi mới thấy hoá ra cũng không đơn giản như tôi nghĩ, vì sân to ( sân nhà ông tôi rất rộng, nó được lát một loại gạch đỏ của bát tràng ngày xưa, phải nói là gạch tốt vo cùng. Sân rộng là vì ngày xưa ông tôi nhiều ruộng ngày mùa sân phải rộng để đủ rải lúa ra cho trâu kéo cái trục bằng đá đi vòng quanh, hạt thóc cứ thế rụng dần, rồi khi không phải ngày mùa thì ông tôi phơi lá và rễ cây... Dùng làm thuốc, khi không phơi gì thì đám trẻ chúng tôi có thể chơi bóng hay chơi ù... ở đấy. Bây giờ sân đã được mọi người trồng cây cảnh vào chậu để rất nhiều nên không rộng như xưa nữa) Nên tôi quét mãi mà chỉ mới được một góc, tôi lại quét dồn rác vào nhau nên càng nặng, tôi đứng dậy lấy tay lau mồ hôi chực khóc. Lúc này ông tôi đến bên tôi hỏi:
      - cháu có mệt không?
      - Có ạ, cháu mệt lắm rồi. Ông nắm lấy tay tôi rồi bảo:
      - Cháu có biết vì sao hôm nay ông nhờ cháu quét sân không?
      - Không ạ
      Vậy cháu vào nhà ông sẽ nói cho cháu hiểu.
      Tôi theo ông vào nhà, ông gọi tất cả đám cháu vào rồi kể chuyện:
      - các cháu của ông ai ở đây đã biết quét sân? Thì giơ tay lên? Mấy người lớn hơn đều giơ tay, tôi và anh Huỳnh bỗng nhìn nhau rụt rè rồi anh Huỳnh giơ tay còn tôi thì không.
      Vậy còn lại là chưa biết quét sân phải không?
      Bây giơ ông dạy các cháu nhé!
      Rồi ông bảo tất cả chúng tôi ra sân để ông dạy phải quét thế nào để cho sạch mà lại đỡ mệt, rồi ông chỉ cách cầm chổi ra sao phải quét các lát chổi chồng lên nhau thế nào và chia khoảng sân ra làm bao nhiêu mảnh....Rồi ông chỉ từng đứa thực hành. Tuy việc quét sân là việc vẫn thường làm nhưng nếu không để ý thì sẽ không sạch mà rất mệt. Mất cả tiếng đồng hồ cho cái sân, công việc tạm xong ông gọi các cháu quây quần xung quanh phát cho mỗi đứa một cái kẹo, chúng tôi hỉ hả bóc ăn có đứa thì để dành. Ông bắt đầu kể lý do là tại sao hôm nay tôi lại phải quét sân một mình( vì lúc này tôi còn bé)
      - Hôm nọ Huỳnh đang quét sân thì ông bắt quét lại vì chưa sạch, N nhìn thấy và liu Liu anh, nên hôm nay ông muốn N phải tự làm để biết.
      N thấy việc quét sân thế nào?
      Tôi đỏ mặt ấp úng.., dạ mệt ạ
      Rồi tôi liếc sang anh Huỳnh thấy mặt anh tí tởn .,, nhưng sau đấy ông tôi nói ngay
      - Việc ông làm hôm nay là muốn nói với N và tất cả cháu của ông một điều là: Làm và nói là hai việc hoàn toàn khác nhau nên phải làm được thì mới nói được, đừng nhìn qua tưởng dễ mà coi thường công lao của người khác, trong gia đình cũng như ngoài xã hội sau này lớn lên các cháu phải nhớ, cái này dân gian có câu: " Có ăn nhạt mới biết thương mèo"
      Hôm nay chuyện chỉ thế thôi. Câu chuyện đã quá lâu rồi tôi chỉ nhớ đại loại thế, hôm nay nhìn cái sân tôi sực nhớ tới và thấy thương ông vô cùng.Và cũng nhờ lời ông dặn hôm đấy mà sau này lớn lên, trong nhà tôi có thể vẫn lanh chanh nhưng ra ngoài xã hội muốn đánh giá về một việc ai đó làm tôi lại nhớ tới bài học quét sân để có cái nhìn khách quan hơn với công việc mà họ đã làm.
      Tiếng bác Toàn đuổi con mèo đang làm gì đó khiến tôi đứt mất mạch cảm xúc.
      Tôi dậy vệ sinh cá nhân xong xuôi mới ra chào chú Hùng, buổi sáng nhìn chú tôi lại thấy hình ảnh của ông nội ngày xưa từ dáng dấp đến giọng nói ấm áp nhẹ nhàng và tiếp nối sau này là Vinh, cậu ấy giống chú Hùng tôi như lột, cho hay là cái gen cái giống tự nhiên sinh ra thật diệu kỳ, đúng là người đời bảo không sai;" giỏ nhà ai quai nhà nấy". Và cũng chẳng nói đâu xa trong làng tôi có nhiều chuyện về "quai và giỏ" rất hay, sợ lạc đề lúc nào tiện tôi sẽ kể.
      .Còn tiếp...
      Sửa lần cuối: 6/10/2014
    16. tamdamtungdun
      tamdamtungdun
      Ðề: Trò chuyện với một linh hồn

      câu chuyện hôm nay thật ý nghĩa chị ạ.
      vo mai anh kiet thích bài này.
    17. nguyenthutrang_hl_90
      nguyenthutrang_hl_90
      Ðề: Trò chuyện với một linh hồn

      Em đọc thấy hay ghê!! Chắc chị tác giả cũng là dân văn chương!:)
      vo mai anh kiet thích bài này.
    18. xjtrumxjpo
      xjtrumxjpo
      Ðề: Trò chuyện với một linh hồn

      Sợ nhưng tò mò ạ lót dép ngồi hóng
      vo mai anh kiet thích bài này.
    19. mebum22
      mebum22
      Ðề: Trò chuyện với một linh hồn

      Đọc mà không muốn rời mắt, mặc dù hơi sợ nhưng vẫn muốn đọc
      vo mai anh kiet thích bài này.
    20. hoacucchi
      hoacucchi
      Ðề: Trò chuyện với một linh hồn

      Em rất thích cách ông nội chị răn dạy các cháu, rất thấu tình đạt lý và sâu xa......
      vo mai anh kiet thích bài này.

Chia sẻ trang này