Những câu chuyện về luật Nhân- Quả

Thảo luận trong 'Tâm sự về các vấn đề khác' bởi mimi91, 2/11/2014.

Tags:
  1. banana1004

    banana1004 Thành viên đạt chuẩn

    Tham gia:
    10/11/2013
    Bài viết:
    75
    Đã được thích:
    18
    Điểm thành tích:
    8
    Ðề: Những câu chuyện về luật Nhân- Quả

    Giải mã làng thịt chó không ai dám… giết chó!
    (VTC News) – Họ sợ hãi cái thuyết nhân quả, gánh nghiệp sát sinh, nên không ai dám mổ chó nữa.

    Ông thủ từ Hồ Xuân Đức, người trông coi, hương khói đền Giang Xá ở đầu làng Cao Hạ (xã Đức Giang, Hoài Đức, Hà Nội) bảo rằng: “Nói chuyện này cậu không tin, nhưng có một thực tế là ở làng Cao Hạ không có ai dám cầm chày đập chết con chó, cầm dao chọc tiết nó đâu. Cùng lắm họ chỉ dám thui chó, mổ bụng, làm lòng, khi thợ đã giết chó rồi.

    Ngày xưa, việc giết chó tự tay người Cao Hạ làm, nhưng nhiều chuyện xảy ra lắm, nên không ai dám làm cái việc sát sinh ấy nữa. Nhưng đất chật, người đông, không mổ chó thì lấy gì mà sống, nên họ vẫn phải duy trì lò mổ. Có điều, họ không trực tiếp giết chó, mà thuê thợ giết mổ từ nơi khác về.

    Người dân làng Cao Hạ trả công vài trăm ngàn mỗi ngày nên thuê được rất nhiều thợ. Mà với số tiền hậu hĩnh như vậy, thì nhiều người dám cầm chày đập con chó, cầm dao chọc cổ nó”.

    Nghe ông Đức nói vậy, tôi không tin lắm, nhưng quả thực, đến các lò mổ ở Cao Hạ, từ lò mổ lớn, đến bé, song không có bất cứ thợ giết mổ nào là người Cao Hạ.

    Thợ mổ đều được thuê từ các tỉnh khác như Thái Bình, Thanh Hóa, Vĩnh Phúc… Đông nhất vẫn là người Thanh Hóa. Ở Đông Sơn (Thanh Hóa), có một ngôi làng, mà cả làng đi buôn chó xuyên quốc gia và đi giết mổ chó mướn ở khắp nơi. Người nọ rủ người kia, nên có đến mấy chục thợ ở Đông Sơn hành nghề giết chó thuê ở Cao Hạ.

    Lang thang tìm hiểu ở làng mổ chó Cao Hạ, tôi được nghe người dân kể rằng, người Cao Hạ đi đến đâu cũng bị chó sủa, chó cắn. Mặc dù ngôi làng đang yên tĩnh ban trưa, nhưng người Cao Hạ đi qua, là chó sủa dậy làng. Người ta đồn rằng, người Cao Hạ là khắc tinh của loài chó, mà chó là loài rất thính nhạy, nên cảm nhận được.

    Trong thời gian tìm hiểu về nghề giết mổ chó ở làng Cao Hạ, tạt vào chùa Cao Hạ, tôi thấy người vào ra nườm nượp, khói hương nghi ngút, vàng mã khắp nơi. Vàng mã đủ hình 12 con giáp, gồm trâu, chó, ngựa, dê, rồng, chuột…

    Tôi nhận ra bà D., một chủ lò mổ chó lớn nhất nhì làng Cao Hạ. Bà D. tuy đã 56 tuổi, nhưng ăn mặc khá thời thượng, ra dáng một bà chủ lớn. Bà có một tòa biệt thự ở trong làng, cùng một nhà nghỉ Hà Nội. Tất cả gia sản đó đều từ con chó mà ra.

    Cũng như những gia đình khác ở Cao Hạ, bà D. rất sợ gặp vận rủi với nghề sát sinh. Mỗi năm, vào những ngày rằm, mùng 1, ngày lễ, bà đều chuẩn bị lễ lạt chu đáo rồi cúng tế hàng giờ ở chùa Cao Hạ.

    Người cúng giải hạn cho bà D. chính là thầy Thích Thanh Thủy, trụ trì chùa Cao Hạ. Tôi tiếp chuyện, nhưng bà từ chối cung cấp thông tin. Hầu hết người dân ở làng Cao Hạ đều không muốn nói về công việc sát sinh của mình.

    Bản thân bà, dù đã giàu có lắm rồi, nhưng nỗi mất mát còn lớn hơn. Người chồng đầu ấp tay gối đã chết vì nghiệp giết chó. Con cái phương trưởng, làm các nghề khác, không theo nghề mổ chó.

    Bao năm nay, bà sống cô đơn một mình trong tòa biệt thự, nhưng buồn vô hạn. Bà đang sống trong khổ đau, dằn vặt, vì bà tin rằng, trăm ngàn kiếp nữa, bà phải chịu quả đau đớn, vì đã sát hại hàng vạn con chó.

    Dù bà D. không tiết lộ chuyện gia đình mình, song cái chết của ông K., chồng bà, thì cả làng Cao Hạ đều biết.

    Theo đó, nghề mổ chó đã có từ đời ông nội của bà. Ông nội của bà cũng chính là một trong số ông tổ của nghề giết mổ chó làng Cao Hạ.

    Khi đó, gia đình nghèo, ông nội bà phải lang thang khắp nơi, học nhiều nghề. Cuối cùng, ông học được nghề giết mổ chó từ một chủ lò mổ ở Bắc Ninh. Ông cụ đã mang nghề này về làng.

    12 tuổi, cô bé D. đã biết đạp xe chở thịt chó đi bán. 15 tuổi nghễu nghện đạp xe chở chó về tận Hà Nội giao hàng. Vậy là, ở tuổi 56, bà D. đã có hơn 40 năm gắn bó với nghề thịt chó.

    Bà D. lấy chồng, là ông K., người làng khác. Mặc dù là cán bộ Nhà nước, nhưng đồng lương công chức đói kém, nên ông đã bỏ cơ quan về giết mổ chó giúp vợ.

    Công việc mổ chó suôn sẻ, kinh tế gia đình ngày một khấm khá. Thế nhưng, cách đây 15 năm, một vụ tai nạn giao thông khi ông đi giao thịt chó, đã cướp đi mạng sống của chồng bà.


    Sau cái chết của chồng, người ta đồn là gặp vận rủi do làm nghề sát sinh, nên người thân trong gia đình đều khuyên bà nên bỏ nghề. Bà D. cũng tính bỏ nghề, nhưng ruộng đất không có, bà lại chỉ thạo mỗi nghề mổ chó, đàn con đang tuổi ăn, tuổi học, không mổ chó thì lấy gì nuôi con, nên bà vẫn phải nhắm mắt theo nghề.

    Lại có câu “Khuyển thủ dạ, kê tư thần”, nghĩa là con chó thức đêm canh cho con người, con gà gáy sáng báo thức, thì con người mới sớm khuya an giấc. Con chó thân thiết với con người là vậy, mà sát hại nó, ăn thịt nó thì quá tàn nhẫn – Sư thầyThích Thanh Thủy

    Kể từ đó, bà năng đi chùa hơn. Cứ đến ngày rằm, mùng một, các ngày lễ lớn, bà đều lên chùa, làm lễ, mong linh hồn những con chó do bà sát hại được đầu thai vào loài khác, được siêu sinh, không phải làm kiếp chó nữa.

    Mặc dù, công việc giết mổ chó mỗi ngày một phát đạt, kinh tế mỗi ngày thêm khá giả, song bà D. không thấy hạnh phúc hơn. Bao năm trời bà khốn khổ với một cậu con trai. Anh này không ham học, không ham làm, mà chỉ phá phách tiền bạc của bà. Hết lô đề, cờ bạc, anh ta quay sang hút chích. Cuối cùng, người con trai này cũng chết vì sốc thuốc.

    Sư trụ trì Thích Thanh Thủy bảo rằng, ở làng Cao Hạ, bà D. là người rất tín tâm. Mỗi lần đi chùa, bà cúng tới vài chục triệu, đốt vô số vàng mã.

    Thầy Thủy bảo: “Tôi cũng thuyết giảng, tuyên truyền nhiều lắm, nhưng nghề mổ chó là miếng cơm manh áo của họ, nên họ không bỏ được. Họ vừa làm vừa vào chùa sám hối. Họ tưởng làm thế là thoát, nhưng họ đã lầm. Nhân – Quả rất công bằng. Dù có cúng cả tiền tỉ, thì họ vẫn phải nhận cái Quả, do đã gieo Nhân ác sát sinh.

    Trong Tam tự kinh có câu “Khuyển mã tứ tình”, tức là con chó, con ngựa có tình cảm với con người, nó cũng là một sinh linh như con người. Lại có câu “Khuyển thủ dạ, kê tư thần”, nghĩa là con chó thức đêm canh cho con người, con gà gáy sáng báo thức, thì con người mới sớm khuya an giấc. Con chó thân thiết với con người là vậy, mà sát hại nó, ăn thịt nó thì quá tàn nhẫn”.

    Theo thầy Thủy, không chỉ bà D., mà còn có một số chuyện chết chóc nữa trong làng Cao Hạ cũng liên quan đến con chó. Chính vì thế, người dân trong làng rất hoang mang, sợ hãi với công việc giết chó, dù họ là những chủ lò mổ.

    Có một cái chết được dân làng kể nhiều, là cái chết của ông H. Một đồn mười, mười đồn trăm, khiến cái chết của ông trở nên kỳ quái.

    Ngày đó ông H. gây dựng được lò mổ chó lớn nhất nhì làng Cao Hạ. Đêm nào vợ chồng ông với sự phụ giúp của con cái, cũng hóa kiếp vài chục chú chó.

    Thế nhưng, một đêm, sau khi đập chết chó, thui rơm vàng ươm, chuẩn bị mổ bụng moi lòng, thì mọi người không thấy ông H. đâu cả. Lát sau mới thấy ông chết bỏng trong nồi nước nhúng chó để vặt lông.

    Ngay sau cái chết của ông H. một thời gian thì đến cái chết của anh V., chồng chị C. Khi đó, anh V. tròn 40 tuổi. Anh là thợ mổ chó lành nghề nhất làng Cao Hạ. Chỉ 3 tiếng nửa đêm về sáng, mình anh mổ xong 10 đến 15 chú chó.

    Vì có tay nghề cao, nên kinh tế gia đình mỗi ngày thêm khấm khá. Thế nhưng, tai họa ập đến đúng lúc gia đình đang ăn nên làm ra. Khi anh cắm quạt điện để thui chó, anh bị điện giật chết, mặt mũi méo xẹo, nằm vật bên đống chó chưa kịp thui.

    Rồi cái chết cũng hết sức lãng xẹt của ông Nguyễn Văn L. Ông L. cũng là chủ lò mổ chó chuyên nghiệp ở Cao Hạ. Người Cao Hạ bị chó cắn như cơm bữa, nên nhà nào cũng thủ sẵn thuốc tiêm phòng.

    Mấy lần bị chó cắn, ông L. đều tiêm phòng cẩn thận. Thế nhưng, lần này, con chó cắn nhẹ, chỉ hơi xước ở cổ tay, nên ông chủ quan, không tiêm tiếc gì cả. Thời gian sau, ông lên cơn dại, rồi qua đời.

    Cái chết của 4 chủ lò mổ liên quan đến chó dù chỉ là sự trùng hợp bình thường, là tai nạn nghề nghiệp, song khiến người dân Cao Hạ hoang mang, đồn đại suốt nhiều năm trời.

    Họ sợ hãi cái thuyết nhân quả, gánh nghiệp sát sinh, nên không ai dám mổ chó nữa. Để duy trì sự hoạt động của lò mổ họ đồng loạt thuê thợ nơi khác đến giết mổ chó, còn dân trong làng chỉ làm những công đoạn tiếp theo. Họ muốn đổ cái nghiệp sát sinh đó cho những người làm thuê.

    Quả thực, lang thang ở làng Cao Hạ, tôi nhận thấy rằng, rất ít gia đình có được hạnh phúc đầy đủ, toàn vẹn vì nghề giết mổ chó. Chỉ có 3 gia đình giàu có, nhưng nhà thì có người chết chóc, nhà có con cái nghiện ngập. Còn lại, tất cả các hộ gia đình chỉ có mức sống bình thường từ nghề giết mổ chó. Nhiều người có được chút tiền từ lò mổ thì sa đà vào cờ bạc, ăn chơi, nghiện ngập…
     
    Đang tải...


  2. banana1004

    banana1004 Thành viên đạt chuẩn

    Tham gia:
    10/11/2013
    Bài viết:
    75
    Đã được thích:
    18
    Điểm thành tích:
    8
    Ðề: Những câu chuyện về luật Nhân- Quả

    Quả Báo Sát Sinh – Youtube Video
    Câu Chuyện Có Thật Tại Việt Nam Được Chính Nhân Vật Kể Lại

    Phật tử Nhật Trung, người đã có một đầu óc vô cùng sáng tạo trong việc kinh doanh các món nhậu tươi sống cho những vị khách hiếu kỳ, thích tìm cảm giác khoái lạc khi được tận mắt chứng kiến con vật được giết sống trước khi ăn. Vốn chưa từng biết ghê tay trước những cảnh giết mổ nào, bản thân cũng là một kẻ “khát” cảm giác tra tấn, hành hạ các con vật để thỏa mãn sự hiếu kỳ, thói quen thích ăn nhậu của mình, Nhật Trung đã thử sáng tạo rất nhiều cách giết: trói khỉ, vạt đầu, lấy óc tại chỗ; rưới từng gáo nước sôi lên con mèo sống để lông mèo tự bung mà không cần nhổ, hay trói bò, chặt đuôi (vì muốn ăn thân thể con vật khi nó còn sống), v.v … Và quả báo hiện tiền đã xảy đến: trong 2 năm 6 người thân trong gia đình chết một cách bất đắc kỳ tử bản thân Phật tử đau đầu dữ dội, luôn phải đập đầu vào tường cho đỡ đau, người nổi ngứa mọc từng vảy sừng có hình con vật lạ, con gái ốm yếu, vàng vọt, mọc lông ở lưng…

    Do quá lo sợ trước những gì đã xảy ra cho người thân của mình và bản thân mình, Phật tử Nhật Trung đã phát nguyện ăn chay, nhưng do tập khí sâu dày huân tập từ vô thỉ kiếp đến nay đã khiến anh gần như bỏ cuộc. Anh đã đứng trước bàn thờ của đức Quán Thế Âm Bồ Tát xin ngài cứu giúp và quả thực, một nhân duyên đưa đến mà chính anh cũng không bao giờ ngờ được đã khiến anh không bao giờ dám ăn thịt động vật trong những ngày còn lại của cuộc đời…
    [video=youtube;a84FArxRUBg]https://www.youtube.com/watch?v=a84FArxRUBg[/video]
     
    mebabyhieu thích bài này.
  3. banana1004

    banana1004 Thành viên đạt chuẩn

    Tham gia:
    10/11/2013
    Bài viết:
    75
    Đã được thích:
    18
    Điểm thành tích:
    8
    Ðề: Những câu chuyện về luật Nhân- Quả

    Câu chuyện nhân quả từ việc săn bắn chim của một phật tử Việt Nam

    Chiêm nghiệm cuộc đời, tôi hiểu bệnh của mình là do nghiệp báo sát sanh mà có.

    Ngày hôm qua, người con trai của một bạn đồng tu từ TP.HCM về ghé thăm và trao 100 quyển kinh Vô lượng thọ nhờ tôi tìm chùa hoặc Phật tử nào cần thì tặng giúp. Qua thăm hỏi được biết cậu ấy đã tốt nghiệp đại học, ra trường làm cho một công ty nước ngoài hưởng lương khá cao, những quyển kinh trên là một phần trong số kinh được ấn tống từ hai tháng tiền lương đầu tiên mà cậu ấy nhận được.
    Nhìn những quyển kinh Phật còn thơm mùi giấy mới, tôi thầm khâm phục cách sử dụng đồng tiền một cách có ý nghĩa của gia đình bạn tôi. Vừa lợi ích cho người vừa tạo phước lớn cho mình. Trông người lại ngẫm đến mình, lòng tôi lại thấy nao nao tiếc nuối về những việc làm sai trái trong quá khứ để bây giờ mang một niềm ân hận khôn nguôi.

    Vào những năm thuộc thập kỷ 80 đất nước còn nhiều khó khăn, lương bổng công nhân viên chức đa phần đều ít ỏi, sinh hoạt chật vật, thiếu thốn. Khi nhà nước với chính sách mở cửa thực hiện chủ trương kinh tế thị trường thì cuộc sống mọi người được cải thiện. Thời điểm đó tôi cũng tranh thủ làm thêm để tăng thu nhập, dành dụm một thời gian tôi có một chỉ vàng. Và chính từ chỉ vàng này, do vô minh tôi đã gây một nghiệp xấu là tìm mua một khẩu súng hơi và bắt đầu một cuộc tàn sát sinh linh mà mỗi khi nhớ lại tôi giật mình sợ hãi vì sự tàn ác của mình.

    1

    Lúc bấy giờ quê tôi có rất nhiều chim, cò và dơi. Vào mùa trái cây chín chim ăn quả bay về hàng đàn. Cò trắng kiếm ăn từng bầy trên những cánh đồng đang cày bừa, chúng rất dạn với người. Còn dơi thì cũng rất nhiều, ban ngày chúng đeo dưới những tàu dừa rậm rạp, tụ lại thành từng nhóm hàng chục con. Với điều kiện chim chóc đầy dẫy, dạn người, tôi tha hồ bắn giết. Mỗi buổi tôi bắn được vài chục con chim là chuyện thường. Số chim, dơi bắn được lớp chế biến làm thức ăn, lớp phơi khô. Những người được tôi đãi nhậu bằng thịt chim rất thích, hết lời khen ngợi tài bách phát bách trúng của tôi. Được khen, tôi lại càng hăng đi bắn giết.

    Rồi điều gì sẽ đến đã đến. Sau hai năm bắn giết, một buổi sáng ngủ dậy tôi thấy đau đau ở chân mày trái. Tôi đến bệnh viện khám được chỉ định phẫu thuật, một tuần sau vết mổ lành. Tưởng đã yên, nào ngờ trên đỉnh đầu phía bên mổ đau nhức dữ dội khiến một bên mắt bị mờ đi, kèm theo đó là nhớt tanh hôi tuôn trên xoang mũi xuống cổ họng khiến tôi phải khạc nhổ liên tục. Đến bệnh viện chuyên khoa tai-mũi-họng khám và được chẩn đoán là viêm xoang mãn hồi cấp, tôi được chỉ định rửa, thông xoang và thuốc uống.

    Điều trị một thời gian dài thấy đỡ, tôi ngưng dùng thuốc, chỉ vài ngày sau là bệnh tái phát như cũ, lại phải uống thuốc, xông rửa xoang tiếp. Cứ như thế bệnh kéo dài hết năm này đến năm khác, cuộc đời tôi lúc ấy thật thê thảm. Có những lúc nhức đầu dữ dội tôi phải chúi đầu vào mền gối chịu đựng, tư thế lúc đó giống như những con chim bị trúng đạn chúi đầu vào bụi cỏ trốn sự truy sát của tôi. Sau này khi đến với Phật pháp tôi rất thấm thía từ “địa ngục vô gián”, sự đày đọa liên tục khiến ta dở sống, dở chết, nhìn cuộc đời sao quá tăm tối, không còn thiết tha với bất cứ chuyện gì.

    Ngoài bệnh tật hành hạ, hao tốn tiền bạc, quả báo còn tác động đến gia đình tôi hết sức nặng nề. Vợ tôi mang thai bốn lần đều bị hư hết. Khao khát có được một đứa con để ẵm bồng luôn dằn vặt nên tôi quyết định xin con nuôi. Bốn đứa trẻ vào nhà tôi chỉ ở một thời gian ngắn rồi cũng trở về. Tôi tốn khá nhiều tiền trong việc xin con nuôi nhưng rốt cuộc vẫn trắng tay. Tôi phải chịu đựng cảnh bệnh tật triền miên, nhà cửa quạnh hiu suốt mười mấy năm trời. Do sức khỏe suy sụp nên tôi bỏ hẳn việc săn bắn, khẩu súng không dùng lâu ngày đã hỏng do gỉ sét.

    Đến khoảng năm 1993, tôi may mắn quen được một chị Phật tử. Biết cảnh trục trặc về đường con cái của tôi, chị ấy khuyên nên đi hốt thuốc Nam của chùa Pháp Hoa ở Đồng Nai về uống xem sao. Không ngờ, chỉ với những món thuốc lá cây đơn giản mà vợ tôi đã có thai và sinh ra một bé gái khỏe mạnh. Gia đình, nội ngoại hai bên ai nấy đều vui mừng đến thăm viếng rất đông. Còn tôi thì khỏi phải nói, cứ lăng xăng tối ngày bên em bé để ngắm nhìn, hôn hít.

    Từ việc uống thuốc Nam của chùa mà có được đứa con, tôi đã có niềm tin vào Phật pháp. Tôi bắt đầu đến chùa gần nhà để lạy Phật và ăn cơm chay vào những ngày rằm lớn. Sau đó, nhờ những băng giảng Phật pháp, đặc biệt khi tôi được tặng bộ sách Phật học phổ thông, đọc hơn một tháng tôi đã dần nắm được giáo lý căn bản. Khi đã hiểu về Phật pháp, nhất là luật nhân quả tôi biết mình đã gây nghiệp xấu quá nặng nề. Tôi nguyện cố làm theo lời Phật dạy hy vọng có thể giảm bớt phần nào báo ứng của những tội lỗi mình đã gây ra. Ngoài đọc tụng kinh Phật, mỗi đêm đều có hai thời tọa thiền, ban ngày thì thường niệm Phật A Di Đà. Tôi hành trì như thế suốt hơn 15 năm không hề lơ là, chỉ trừ khi bệnh nặng ngồi không nổi mới tạm ngưng. Ngoài công phu, tôi còn thường xuyên tham gia các hoạt động Phật sự, cúng dường, phóng sanh, công tác từ thiện…

    Dù đã cố hết sức làm theo lời Phật dạy nhưng bệnh tật vẫn đeo đẳng mãi không giảm mà còn có chiều hướng tăng thêm. Những cơn đau đầu dữ dội đến mờ cả mắt, nhớt chảy từ xoang mũi tanh hôi nhiều hơn, các cơn nóng lạnh kéo đến thường xuyên, những tác dụng phụ của thuốc uống vào khiến người tôi lúc nào cũng lao đao, bứt rứt. Cứ như thế hành hạ tôi gần 18 năm trời.

    Đến mùa đông năm 2007 tôi phát bệnh nặng, đã điều trị hơn 15 ngày vẫn không giảm. Một đêm thắp hương xá trước bàn thờ Phật (vì lạy không nổi) tôi tuyệt vọng mà than thở rằng: “Phật, Bồ-tát ơi! Con đã hết lòng thực hành theo lời dạy của các Ngài mà sao bệnh tật cứ hành hạ con hoài, đau đớn không chịu nổi. Thôi thì xin giúp cho con chết đi để nhẹ tấm thân”. Khấn nguyện rồi tôi đi ngủ, trong giấc ngủ chập chờn nửa mê nửa tỉnh tôi chợt thấy Đức Bồ-tát Quan Âm hiện ra trước mặt. Ngài nói: “Để Ta cho con bài thảo dược này để trị bệnh”. Mừng quá tôi chắp tay chuẩn bị lắng nghe thì đột nhiên tỉnh dậy. Ngơ ngẩn vì tiếc nuối, tôi giận mình tỉnh giấc không đúng lúc khi Bồ-tát chưa kịp đọc cho nghe tên các vị thuốc, biết lấy gì để trị bệnh đây. Cứ như thế tôi thức tới sáng không ngủ lại được.

    Sáng hôm sau đang nằm võng với tâm trạng chán nản thì người chị ruột gọi về hỏi thăm, nghe tôi kể tình trạng bệnh chị khuyên tôi thử dùng tỏi và gừng xông hơi xem sao vì có nhiều người dùng như vậy mà đỡ bệnh. Tôi thực hiện theo lời chị ấy bảo nhưng khi tiến hành xông thì chịu không nổi vì đau, rát trong mũi và tức ngực nên đành ngừng xông. Ngồi nhìn tô nước gừng, tỏi bốc hơi nghi ngút tôi thấy tiêng tiếc và chợt nghĩ, nếu xông không được thì mình uống, không có lợi thì cũng đâu có hại vì chỉ là gia vị dùng hàng ngày. Sẵn trên bàn có mấy món thức ăn và gia vị khác, tôi lấy mỗi thứ một chút đem bỏ thêm vào tô nước tỏi gừng cho thơm, ngon dễ uống.

    Tôi bắt đầu uống món thuốc “tự chế” nóng hổi từng ngụm nhỏ và ngạc nhiên vì vị hấp dẫn của nó, vừa thơm thơm, cay cay, chua chua, ngòn ngọt chẳng hề có mùi hôi của tỏi. Cứ như thế tôi đã uống hết tô hỗn hợp thức ăn, gia vị đó trong ngày. Đêm đó tôi ngủ rất ngon, không chiêm bao mộng mị, ho giảm nhiều dù không dùng thuốc ho. Sáng hôm sau thấy khỏe trong người tôi quyết định cắt thuốc Tây chỉ dùng nước gừng tỏi hỗn hợp như hôm trước và qua một đêm nữa, biết bệnh đã giảm nhiều nhưng tôi vẫn tiếp tục uống thêm năm ngày liên tục. Lạ thay, tất cả các triệu chứng bệnh tật hoàn toàn biến mất.

    Khi đã qua cơn bạo bệnh, tôi ngẫm nghĩ dù Bồ-tát Quan Âm không trực tiếp đọc cho tôi bài thuốc nhưng có lẽ Ngài đã xui khiến cho chị của tôi đúng sáng hôm sau điện về thăm hỏi, khuyên tôi nên dùng bài thuốc dân gian mà hầu như ai cũng biết; và có lẽ cũng chính Ngài hỗ trợ cho tôi chọn thêm gia vị vào để thành một bài thuốc cứu mạng chính mình. Từ đó về sau cứ vài ngày tôi lại làm món nước gừng tỏi hỗn hợp trên để uống. Tôi gọi món nước đó là trà Quan Âm để nhớ đến công ơn của Ngài và cứ như thế sức khỏe của tôi hồi phục hoàn toàn.

    Chiêm nghiệm cuộc đời, tôi hiểu bệnh của mình là do nghiệp báo sát sanh mà có. Nhờ tin theo Phật pháp mà tôi được cứu mạng, nên tôi nguyện tinh tấn tu tập, luôn sống và thực hành theo lời Phật dạy để chuyển hóa ác nghiệp của mình.
     
  4. mimi91

    mimi91 Thành viên đạt chuẩn

    Tham gia:
    22/4/2013
    Bài viết:
    74
    Đã được thích:
    21
    Điểm thành tích:
    8
    Ðề: Những câu chuyện về luật Nhân- Quả

    Quả Báo Của Ăn Mặc Hở Hang Gây Ý Niệm Tà Dâm Cho Người Khác


    Trước khi vào bài, xin được nói một chút về Cư sĩ Quả Hồng. Cô ban đầu theo thọ giáo cư sĩ Quả Khanh, được Quả Khanh hướng dẫn dìu dắt…cô chí thành hành trì pháp Phật và trở thành đệ tử của Hòa thượng Tuyên Hóa.

    Tuy là cư sĩ tại gia, còn trẻ, nhưng nhờ cô nghiêm trì giới luật miên mật nên đã khai mở tuệ nhãn, được túc mệnh minh, có khả năng nhìn thấu ba thời. Tuy là vậy, nhưng cô không dùng nó để khoe khoang, mà tùy duyên gỡ rối, giúp người đoạn trừ tập khí xấu, tu tiến bộ hơn.

    Trong lời tâm sự, tự thuật, Quả Hồng không nói nhiều về khả năng của mình. Nhưng theo tôi biết thì mỗi khi ai đến với cô và nêu lên thắc mắc…thì tất cả những gì họ đã làm trong quá khứ hoặc nhiều kiếp trước, sẽ hiện ra trước mắt cô như một cuộn phim…Và cô thấy rõ những hành vi lỗi lầm trong quá khứ hay hiện tại của họ sẽ khiến cho họ phải chịu Báo ứng trong tương lai như thế nào. Thậm chí có những lỗi cần khắc phục ngay để hoàn thiện viên mãn hơn nhưng đương sự không biết, không nhận ra…thì cô chỉ giúp cho họ sửa. Do vậy mà những lời chỉ bảo của cô thường trang nghiêm, thẳng thắn, dứt khoát. Cô không hề nói lấy lòng mà nhằm chỉ ra điều sai để đương sự tự sửa.

    Dưới đây cũng là bài viết của cư sĩ Quả Hồng – Quả báo của ăn mặc hở hang gây ý niệm tà dâm cho người chính là địa ngục, xin hãy lưu ý. Lời chân thật tuy làm phật ý bạn, nhưng nếu bạn chịu lắng nghe và chỉnh sửa thì chính bạn là người không bị mắc phải ác nghiệp này. Khi đó sự tri ân còn không hết nữa là khác:

    Hiện nay, trên áp phích quảng cáo, báo chí, tạp chí, các trang Web, thậm chí cả điện thoại….thường cho mỹ nữ ăn mặc hở hang để quảng cáo sản phẩm cho họ, mà không hề biết rằng đây một hành vi sai lầm hại mình, hại người.

    Tôi hàng ngày làm việc, thường đi tàu điện ngầm. Hôm đó, trong lúc đợi xe, thấy một tấm áp phích quảng cáo nội y, in hình một người phụ nữ ngoại quốc ăn mặc hở hang. Có anh thanh niên tuổi chưa tới hai mươi, cứ đứng dán chặt mắt vào tấm hình, cách ăn mặc khêu gợi trong áp phích đã khiến cho tâm tư anh ta vọng động….

    Điều này thật đáng lo, những cậu bé trong tương lai sẽ là rường cột quốc gia, đang độ tuổi học hành, lẽ ra phải được tiếp thu những điều hay, lẽ phải…cần được đào tạo hun đúc nhân sính quan, thế gian quan chính xác. Nếu bị những hình ảnh ô nhiễm này trưng bày khắp nơi, liên tục đập vào mắt, tâm rất dễ bị lôi cuốn sa vào nẻo sai lầm, dẫn đến hành động hại mình hại người, thật rất đáng tiếc….

    Tôi lại nhìn vào bức hình quảng cáo kia, cô gái trong hình nhan sắc yêu kiều quyến rũ, nhưng ăn mặc hở hang như vậy sẽ khơi gợi dục niệm trong lòng người. Thế thì tương lai, cô sẽ phải lãnh quả báo như thế nào?….
    Vừa nghĩ đến đây, trong đầu tôi lại lóe sáng và thấy ngay dưới tấm áp phích to đùng, bỗng hiện màn ảnh như thế này:

    “Có một cái giường sắt, dưới giường lửa cháy hừng hực, cô gái quảng cáo này đang nằm trên đó, lưng bị đốt cháy bỏng…Bên cạnh cô có hai vị áo đen cao to, tay cầm dao sắc bén, ra sức rạch vào bụng cô gái…lúc này ruột, phân, nước tiểu, máu mủ hỗn độn…trào ra ngoài”…

    Nhìn thấy cảnh tượng đó, tôi không ngăn được hoảng kinh, thầm nghĩ: “Đây há chẳng phải là hình phạt “Nam ôm cột đồng, nữ nằm giường sắt sao?”. Phạm tội tà dâm, khiêu dâm, kích dục…thì phải thọ báo ở địa ngục mà!….

    Đồng thời, tôi cũng cảm nhận được cô người mẫu quảng cáo nội y này hiện thời tuy đang trẻ trung xinh đẹp, nhưng thân thể đang mắc rất nhiều bệnh, trong đó có chứng Lậu – một căn bệnh phụ khoa nan y hiểm nghèo…Lúc này trong đầu tôi vang lên câu xác nhận: “Người phụ nữ này do tạo tội tà dâm tất sẽ đọa địa ngục, kể cả người chụp hình và ê kíp thiết kế ấn loát cho ra những bức ảnh gợi dục kia, thảy đều sẽ lãnh quả báo đáng sợ. Phải đợi đến người cuối cùng trên thế gian này – người mà thấy hình chụp kia rồi nổi tâm dâm mà đọa ác đạo, rồi từ tam ác đạo thoát ra khỏi luân hồi, trở lên tu hành đến không còn niệm dâm dục nữa – thì cô gái này cùng nhóm người có liên quan đến việc chụp ảnh, sản xuất hình kia mới có thể thoát khổ địa ngục, ra khỏi ác đạo….”. “Vạn ác, dâm đứng đầu”. Thật là khủng khiếp!

    Họa phúc không cửa, do người tự chiêu. Báo ứng thiện ác, như bóng tùy hình, phải biết Nhân quả báo ứng rất đáng sợ vậy.

    Xin cảnh báo thế nhân, bất kể là nữ hay nam, đều không nên ăn mặc hở hang rồi chụp ảnh quảng cáo tự khoe lấy mình, phô diễn thân thể, quảng cáo ảnh sex, hay diễn phim gợi dục…v.v…Quý vị nếu không muốn tạo ra Nhân xấu địa ngục thì những hành vi ăn mặc, cử chỉ cần nên cao quý, đứng đắn, đoan trang, hành vi đừng cẩu thả phóng túng. Đừng chạy theo trào lưu, khoái một chút khen ngợi mà quả báo chính mình phải chịu.
    Nếu như Quý vị thích ăn mặc hở hang để quyến rũ nhãn quang ưa nhìn của người khác phái, thậm chí kích động họ khởi lên dâm niệm, thì quả báo do ác nghiệp này tạo ra rất đáng sợ! Đôi khi chỉ vì một chút vô ý của quý vị, sai lầm, thiếu hiểu biết nhất thời mà chiêu hận thiên thu. Mong quý vị cẩn trọng ghi nhớ kỹ, thường cảnh giác để không tự hại mình…
    Riêng hàng tu sĩ cần phải khắc ghi lời Phật dạy: “Xa lìa cảnh khiêu dâm! Mắt chẳng nhìn, tai chẳng nghe, miệng chẳng nói lời tà….

    Người giữ giới bất dâm có năm công đức, quá khứ, hiện tại, vị lai Chư Phật đều tán thán. Người bất dâm, hằng trụ trong uy nghi Phật, thân tỏa hương thơm như Phật.

    Các tu sĩ cần giữ mắt, tai, mũi, lưỡi tâm ý thanh tịnh…Mắt không nhìn sắc dâm, tai không nghe khúc hát gợi tình, lưỡi chẳng bàn chuyện thế tục, chẳng khen dâm sự, miệng vĩnh viễn chẳng ca ngợi dâm ái xúc lạc, chẳng nói những lời làm tăng nghiệp xấu ái vô minh. Tâm chẳng trụ cảm giác cuồng si. Ý luôn thanh tịnh, không khởi nghĩ hay nhớ đến dâm, không tự hành tà hạnh.

    Học theo hạnh Phật, hằng trụ tâm Phật như vậy là trụ nơi chân như, sẽ được năm công đức, thân thường thanh tịnh như hoa sen, trinh khiết trong sạch. Thế nên, giới bất dâm rất thù thắng thanh tịnh có đầy đủ công đức, lợi ích vô thượng…Đây là nhân giải thoát, dù tán thán ngợi khen mấy cũng không sao nói hết. Dâm là phiền lụy trói buộc cực nặng, là tội trọng căn bản. Kinh Lăng Nghiêm nói: “Tâm dâm chẳng trừ, trần lao khó xuất”.

    Riêng quý vị tại gia, cư sĩ nên mặc y phục đứng đắn, rộng thoáng, không nên ăn mặc hở hang thái quá. Đặc biệt khi đến chùa chiền, quý vị không nên quấy nhiễu sự trang nghiêm thanh tịnh nơi đây. Trong Phật môn luôn nhắc nhở: “Thà khuấy động ngàn sông, chẳng nên làm động tâm người tu”. Nếu cố tình khiến người trì giới khởi tâm động niệm phiền não, là quý vị đang mắc tội phá giới thanh tịnh của người, lỗi này cực lớn, mong quý vị hiểu rõ để tự bảo vệ, răn dè.

    Cư sĩ Quả Hồng (Hạnh Đoan dịch từ quyển Báo ứng hiện đời)

    Lời bình:

    Nhân thế nào thì Quả thế ấy, quả báo hiện tại mà đi phô diễn thân thể hở hang gây kích dục, khởi tà niệm cho người khác phái là bệnh hoa liễu. Quả báo này nhỏ nhưng sau khi mất thì mới là lớn, rơi vào địa ngục biết khi nào thoát đây? Tất cả cảnh tượng trong địa ngục hoàn toàn do nghiệp lực của mình chiêu cảm. Người không đầy đủ cái nhân địa ngục thì không cảm thọ cảnh giới âm u kinh sợ, cũng chẳng phải là diêm la vương trừng phạt tội nhân tàn khốc.

    Ngạn ngữ nói: “Bảo noãn tư dâm dục” là “no ấm nghĩ dâm dục”. Ngày nay tà dâm lan tràn, người thọ tội báo này là lúc sanh tiền rất ưa thích dâm dục như tà dâm hiếp dâm, buôn bán các loại khiêu dâm như sách, tạp chí, băng video và đĩa CD, VCD, DVD, hoặc tự mình quay phim hoặc cất giữ cùng nhau chiếu xem v.v… Sau khi chết đều đọa địa ngục nam ôm lấy cột đồng cháy đỏ. Nữ thì bị nằm giường sắt nung nóng đỏ. Toàn thân máu thịt cháy khét, chết rồi lại sống, sống rồi lại chết. Thống khổ không thể tả. Sau khi đã thọ báo, phần nhiều đọa vào súc sanh. Súc sanh đã thọ xong, được thân người phần nhiều bần tiện đoản mạng, hoặc sanh nơi hoàn cảnh ác liệt…Các bạn đừng tưởng sau khi chết là hết, coi chừng hiểu ra thì muộn màng, không còn cách để cứu.

    Các bạn hãy tự nhìn lại thế gian xem vì sao mà hiện giờ từ tranh, ảnh, web, tivi, facebook….tất cả đều thích phô diễn ngoại hình thiếu vải, tán dương, tâng bốc, khuyếch trương việc tà dâm này mà không biết lợi hại. Chưa kể có những vị còn mang đem đi share khắp các trang mạng, truyền bá những hình ảnh dâm dục, phim ảnh dâm dục gây kích dục làm hại não trẻ em thanh thiếu niên – quả báo này vô cùng to lớn, mong quý vị hãy biết dừng lại và sám hối thì may ra còn cứu vãn kịp!

    Các bạn hãy quan sát xã hội hiện tại xem: Đạo đức suy đồi, trẻ em hư hỏng, tình trạng nạo phá thai, nạn hiếp dâm liên tục không ngày nào không có…đều từ những thứ này mà ra. Hậu quả gây ra cho xã hội lớn bao nhiêu thì quả báo của những vị tiếp tay cho tà dâm lan tràn sẽ lớn y như vậy. Xin hãy phản tỉnh lại và suy xét! Xin hãy Share bài ra, nhân rộng ra để những vị này được biết và dừng tay, cứu vãn xã hội trong đó đều có con em chúng ta các bạn ạ! Mọi người đều có con cái, quyến thuộc. Bản thân bạn cũng muốn con cái mình không hư hỏng, trụy lạc thì bạn cũng nghĩ đến những người khác họ cũng mong muốn con cái họ như thế. Nếu như mọi người đều có tâm như vậy thì xã hội này hi vọng được tốt hơn!
    Nguyện cho những ai đã từng gieo rắc hình ảnh, phim ảnh đồi trụy, khêu gợi của mình hay của người khác đi khắp nơi……nghe thấy đọc được bài này mà thức tỉnh, sớm hồi đầu, mà sám hối lỗi lầm, tích đức tu thiện hầu cải thiện vận mệnh cho chính mình, tương lai tránh khỏi quả báo địa ngục.

    Nam Mô A Di Đà Phật.
    Diệu Âm Lệ Hiếu
     
  5. bum_iubi

    bum_iubi Bắt đầu nổi tiếng

    Tham gia:
    30/8/2009
    Bài viết:
    3,581
    Đã được thích:
    557
    Điểm thành tích:
    773
    Ðề: Những câu chuyện về luật Nhân- Quả

    Tin sâu Nhân Quả thì có nhiều điều Vi Diệu mà mình còn chưa bao giờ tưởng tượng được. A Di Đà Phật !!!!!
     
  6. Lợn bay

    Lợn bay Thành viên kỳ cựu

    Tham gia:
    5/12/2013
    Bài viết:
    7,763
    Đã được thích:
    1,145
    Điểm thành tích:
    823
    Ðề: Những câu chuyện về luật Nhân- Quả

    Hay quá, thế loài muỗi thì sao ạ ?
     
  7. venuslandntb

    venuslandntb Thành viên chính thức

    Tham gia:
    23/10/2014
    Bài viết:
    160
    Đã được thích:
    15
    Điểm thành tích:
    18
    Ðề: Những câu chuyện về luật Nhân- Quả

    Tôi rất vui mừng và kính trọng việc làm của anh
     
  8. mimishop90

    mimishop90 Điều Hoà Daikin Giá Rẻ

    Tham gia:
    13/6/2014
    Bài viết:
    979
    Đã được thích:
    133
    Điểm thành tích:
    83
    Ðề: Những câu chuyện về luật Nhân- Quả

    e oánh dấu để lúc rảnh sẽ đọc, mới đọc truyện đầu đã thấy ý nghĩa rùi, tks chủ top !
     
  9. venuslandntb

    venuslandntb Thành viên chính thức

    Tham gia:
    23/10/2014
    Bài viết:
    160
    Đã được thích:
    15
    Điểm thành tích:
    18
    Ðề: Những câu chuyện về luật Nhân- Quả

    tích đức tu thiện hầu cải thiện vận mệnh cho chính mình
     
  10. vnxk.nsl

    vnxk.nsl Thành viên kỳ cựu

    Tham gia:
    25/2/2013
    Bài viết:
    7,295
    Đã được thích:
    1,288
    Điểm thành tích:
    863
    Ðề: Những câu chuyện về luật Nhân- Quả

    uật nhân quả là có thật mà , sống tốt sẽ may mắn thôi hihi :)
     
  11. tieuminhchau321

    tieuminhchau321 Thành viên tích cực

    Tham gia:
    20/6/2013
    Bài viết:
    617
    Đã được thích:
    98
    Điểm thành tích:
    28
    Ðề: Những câu chuyện về luật Nhân- Quả

    :( Thế thì mình tạo nghiệp hơi bị nhều
     
  12. mebabyhieu

    mebabyhieu TÚI, VÍ DA THẬT HANDMADE 0988612369

    Tham gia:
    5/7/2010
    Bài viết:
    6,354
    Đã được thích:
    303
    Điểm thành tích:
    173
    Ðề: Những câu chuyện về luật Nhân- Quả

    Đọc topic này làm suy nghĩ của mình đc thay đổi, vì m tin, mình muốn áp dụng, m sẽ hạn chế sát sinh và 1 tháng nguyện xin ăn chay 2-4 ngày (Ban đầu là thế) 14, 15, 30, mùng 1 hàng tháng ÂL. cảm ơn chủ chutop đã chia sẻ thông tin
     
    bum_iubi thích bài này.
  13. bum_iubi

    bum_iubi Bắt đầu nổi tiếng

    Tham gia:
    30/8/2009
    Bài viết:
    3,581
    Đã được thích:
    557
    Điểm thành tích:
    773
    Ðề: Những câu chuyện về luật Nhân- Quả

    Ăn chay tốt lắm ý chị ^^. Chị như vậy em cũng vui chứ, hí hí, bùn cười thiệt :p
     
  14. kittymummi

    kittymummi Thành viên sắp chính thức

    Tham gia:
    24/11/2014
    Bài viết:
    116
    Đã được thích:
    34
    Điểm thành tích:
    28
    Ðề: Những câu chuyện về luật Nhân- Quả

    Ngày xưa mình iu 1 anh, anh ý ở quê, hơi nghèo, hơi tiết kiệm, cả nhà anh ý có anh ý học giỏi nhất nên bố mẹ cũng có phần tự hào thái quá, rồi bọn mình cũng qua lại 2 bên gia đình thì mình thấy không thích mẹ anh ấy vì cụ cái gì cũng con trai là nhất, anh ấy làm ra bao nhiêu chỉ thấy vun vén cho bố mẹ anh em, chứ mình là người yêu chả thấy được tặng quà gì giá trị bao giờ... Đừng vội bảo mình ham vật chât, mình yêu anh ý mấy năm rồi mà, tính toán thì đã chả tồn tại lâu thế, có điều mình quan niệm bạn gái - bạn trai nhất là có ý định lâu dài phải là đối tượng được chăm chút và nâng niu... Mình mơ hồ 1 cảm giác sau này nếu về làm dâu nhà anh sẽ khổ, sẽ rơi vào cảnh gia trưởng, sẽ phải 1 lòng phụng sự nhà chồng và coi chồng như vì sao sáng. Và đồng thời lúc đó mình gặp 1 đối tượng khác có vẻ quý mình , dừng ở bạn bè thôi chứ chưa gì cả nhưng mình thấy điều kiện anh ấy hơn, hơn ở chỗ là nhà ở HN, 2 anh em giai , suy nghĩ thoáng và hay giúp đỡ phụ nữ. Mình chủ động bỏ người cũ và tới với người mới, ái chà, cũng bị gán cho đủ tội rằng thì là mê tiền , chê nhà quê abcd,,,, Một cơ số quà tặng nho nhỏ người yêu cũ tặng được bà chị anh ta bóng gió này khác, và rồi mình kệ thôi, không gặp người mới mình nghĩ vẫn bỏ anh ấy. Giờ hơn chục năm vợ chồng rồi, mình hạnh phúc lắm. Tiền chả có nhiều đâu, gọigoi là sinh hoạt mức bình thường thì thoải mái, có cái nhà bé bé đỡ phải thuê mướn, và chồng mình thì không hay đòi hỏi vợ phải hy sinh 1 lòng với nhà chồng. Mình vẫn liên lạc với người cũ trên cương vị bạn bè, mình chia tay đàng hoàng mà nên chả thấy có gì xấu hổ cả. Anh ấy cũng thành đạt hơn , kiếm xèng nhìu hơn xã mềnh nhưng vợ anh ấy thì không hạnh phúc vì những lý do mình từng sợ sệt trước kia. Chả biết nhân quả gì ở đây, chỉ biết mình phũ đó nhưng mình lại thấy thanh thản vì tìm được người phù hợp hơn các mẹ ạ.
     
  15. thienbinh_83

    thienbinh_83

    Tham gia:
    3/5/2014
    Bài viết:
    18,522
    Đã được thích:
    4,100
    Điểm thành tích:
    2,113
    Ðề: Những câu chuyện về luật Nhân- Quả

    Chuyện của chị em không thấy nhân quả j ở đây. Mới chỉ nhìn thấy hai chữ duyên số của chị và chồng chị.
     
  16. mebabyhieu

    mebabyhieu TÚI, VÍ DA THẬT HANDMADE 0988612369

    Tham gia:
    5/7/2010
    Bài viết:
    6,354
    Đã được thích:
    303
    Điểm thành tích:
    173
    Ðề: Những câu chuyện về luật Nhân- Quả

    Cái này ko gọi là nhân quả, chỉ là sự lựa chọn để tìm được ng phù hợp và mang lại hạnh phúc cho m thôi mà, mn cứ vô tư với hp của mình nhé, ko phải lăn tăn nghĩ ngợi gì cả, sống tốt với hp bi h và làm nhiều việc thiện thế là sẽ có phúc về sau
     
  17. Giadinhtoi01

    Giadinhtoi01 Thành viên tích cực

    Tham gia:
    18/8/2014
    Bài viết:
    763
    Đã được thích:
    304
    Điểm thành tích:
    153
    Ðề: Những câu chuyện về luật Nhân- Quả

    Nhân quả quá rõ ràng sao có người không tin nhỉ. Ví dụ mình sống tốt thì khi mình gặp khó được người khác giúp, vậy chẳng phải nhân quả là gì. Bố mẹ đánh đập con khi còn nhỏ, lớn lên con cái lạnh lùng, đó cũng là nhân quả. Nhân quả không đợi kiếp sau mà có khi phải trả báo ngay kiếp này.

    Cũng giống một số bạn mình muốn ăn chay nhưng thật là khó quá. Trong phim vua sư tử, vua sư tử nói với con trai rằng "we are connected to the great circle of life". Thôi thì hạn chế ăn thịt vậy, thiết nghi khi mình chết đi mình sẽ là thức ăn cho cây cỏ, mình trả lại cho đời. Con người vì sự sống mà phải ăn thịt chắc tội không nặng. Còn ai ăn thừa đổ đi khiến nhiều con vật bị giết hại hơn, ai giết vật vì thú vui, đánh đập con vật cho thỏa giận mới mang nghiệp oán.
     
  18. Giadinhtoi01

    Giadinhtoi01 Thành viên tích cực

    Tham gia:
    18/8/2014
    Bài viết:
    763
    Đã được thích:
    304
    Điểm thành tích:
    153
    Ðề: Những câu chuyện về luật Nhân- Quả

    Việc làm của bạn không có gì sai cả. Việc bạn và người yêu cũ có thời gian bên nhau thiết nghĩ là để cái nợ kiếp trước. Cái nợ này không lớn nên nó không thành duyên được mà trả hết là chia tay. Mình cũng từng chứng kiến có những gia đình có được đứa con giỏi giang họ cứ nghĩ cô nào lấy đc con họ là có phước lắm và có ý xem thường con gái nhà người khác. Họ đâu biết "ở nhà nhất mẹ nhì con ra đường có kẻ còn giòn hơn ta". Họ tự tạo bi kịch cho chính con trai mình. Chúc mừng bạn đã có sự lựa chọn đúng đắn.
     
  19. yeuthuong76

    yeuthuong76 NHƯỜNG NHỊN-YÊU THƯƠNG

    Tham gia:
    1/6/2013
    Bài viết:
    1,315
    Đã được thích:
    347
    Điểm thành tích:
    173
    Ðề: Những câu chuyện về luật Nhân- Quả

    Chú rùa biển được phóng sinh, 16 năm sau cứu mạng con trai!

    Bởi: NTD Television 30 Tháng Mười , 2014 Mục: Làm Đẹp Tâm Hồn 9 Bình luận

    Ảnh nguồn mạng

    [Tin tức Tân Đường Nhân ngày 22 tháng 10 năm 2014] Tại Keelung, Đài Loan có một cửa hàng với cái tên là “Ngộ Duyên Hào”. Ông chủ Lâm vốn là một người rất tử tế, xung quanh khu vực ông sống có rất nhiều những cư dân đánh cá hay kiếm sống quanh đó.

    Một ngày, ngư dân dùng lưới bắt được một con rùa lớn, đúng lúc khi họ chuẩn bị giết làm thịt bán thì ông Lâm đi ngang qua, và thấy một đám đông vây quanh con rùa chuẩn bị giết nó, nhìn thấy cảnh tượng con rùa không ngừng vươn cổ cúi đầu lậy người xung quanh, hai mắt của chú rùa đầy nước mắt, dường như cầu cứu mọi người. Ông Lâm đã xuất tâm từ bi, không tiếc bỏ ra một số tiền lớn để mua con rùa, đồng thời nhờ mọi người giúp đưa nó trở lại biển để phóng sinh.

    Do lo lắng rằng ai đó sẽ lại bắt lấy nó và giết, vì vậy ông đã viết lên mai của rùa 5 chữ là “Gặp duyên số phóng sinh”, thông qua đó hy vọng rằng người sau sẽ từ bi, khai ân cho nó được sống tự do, đừng tùy ý giết hại nó. Sau khi viết xong họ liền đưa chú rùa ra biển phóng sinh, rất nhiều người dân tại bãi biển lúc đó đều nhìn thấy con rùa khổng lồ nổi lên, không ngừng liên tục khấu đầu tạ ơn ông Lâm.

    Mọi người chứng kiến cảnh tượng đó đều cảm thấy rất cảm động. Vì vậy, họ cũng tự hứa với nhau, nếu sau này gặp phải một con rùa lớn như vậy, thì họ sẽ không bắt, không giết và cũng không ăn. Với khẩu hiệu và phương châm “3 không” này, cho đến hôm nay nó vẫn còn được lưu giữ ở khu vực này.

    Sự việc đã trôi qua 16 năm, cậu con trai thứ hai của ông Lâm đã được nhận vào trường thương nghiệp tại Đài Bắc, trong dịp nghỉ lễ cậu tranh thủ về thăm nhà. Lần đó, khi đang trong chuyến hành trình trở về, do thuyền đi ngược dòng biển, thật không may con tàu bị mắc cạn và chìm. Hơn 100 hành khách trên tàu, thì có tới 90 người bị dòng nước nhấn chìm.

    Tại thời điểm này, con thuyền tràn đầy tiếng la hét cứu mạng, thực sự đinh tai nhức óc. Con trai ông Lâm mặc dù biết bơi, nhưng do sóng biển quá lớn, anh gần như bị nhấn chìm, cố gắng nỗ lực cuối cùng để sống sót trên biển. Đột nhiên anh cảm thấy cơ thể mình như được đẩy lên bởi một vật giống như chiếc bàn tròn lớn, nhìn kỹ, thì hóa ra anh đang nằm trên lưng một con rùa, sau đó nhìn kĩ hơn, anh thấy miệng của con rùa to giống như một chậu rửa mặt. Anh chợt hoảng sợ, nghĩ rằng chẳng lẽ mình sẽ phải chôn thân trong bụng con rùa này. Vì vậy, anh định quay người nhảy xuống dòng nước, nhưng do lúc đó đã quá đuối sức, không còn sức lực nào để mà tranh đấu tiếp nữa.

    Sau đó, không biết đã qua một khoảng thời gian bao lâu, khi quay lưng lại, đột nhiên anh nhìn thấy trên lưng con rùa viết đúng 5 chữ “gặp duyên số phóng sinh”. Anh mới biết rằng, con rùa biển này chính là con rùa mà cha anh đã từng cứu mạng. Đột nhiên, tâm trạng của anh bỗng chuyển từ đau thương, sợ hãi thành niềm vui vô hạn cùng sự an ủi, hóa ra chú rùa chính là đến cứu mình. Vì vậy, anh đã ôm con rùa biển, để cho con rùa mang mình đi, trong miệng liên tụng niệm Phật hiệu và cầu nguyện.

    Con rùa rất thoải mái khuấy động bốn chân, giống như đang chèo thuyền, cố gắng chống chọi lại với sóng to gió lớn để đưa anh lên bờ, khi vẫn còn chưa lên đến bờ, anh liền nhảy xuống vùng nước nông. Con trai ông Lâm liền hợp thập cảm tạ ơn cứu mạng của con rùa. Con rùa cũng vương cổ lên, gật gật đầu, giống như trả lễ lại, hơn nữa còn mở miệng cố nói gì đó, phát ra âm thanh, có vẻ như rất vui vẻ hạnh phúc chúc mừng, sau đó mới quay đầu và bơi đi, người dân trên bờ đều lo lắng vội tới chúc mừng.

    Trong vụ đắm tàu lần này, chỉ có vài chục hành khách còn sống sót, sau cuộc điều tra mọi người phát hiện ra hóa ra họ thực sự đều là những người con hiếu thảo, những người phụ nữ đức hạnh, và thường ngày hay làm những việc thiện, chúng ta có thể nhìn thấy ông Trời đều đang ban phúc lành bảo hộ cho những người lương thiện, nhân từ và tốt bụng.

    Những người dân địa phương khi biết về sự việc đều rất xúc động, đồng thời từ đó họ luôn vui vẻ hành thiện, ban đầu đã có một nhà chiêm tinh xem mệnh cho ông Lâm và nói rằng ông chỉ có thể sống tới năm 70 tuổi, nhưng ông Lâm đã sống tới 88 tuổi, hơn nữa không hề có bệnh nào hết và có được một kết thúc có hậu.

    Quan hệ nhân quả một chút cũng không sai chệch, trong biển trời rộng lớn này, làm sao chú rùa biển lại có thể biết được sắp có hải nạn? Và cũng làm thế nào mà nó biết được người con trai thứ 2 của ân nhân mình ngày hôm nay sẽ bị gặp nạn trên biển? Họ đều chưa bao giờ gặp nhau, vậy thì làm thế nào con rùa lại có thể tìm thấy anh ấy trên biển cả, và lại còn có thể chở anh ta trên người? Nếu như chúng ta dùng nguồn nhân lực để tìm,cũng không nhất định là sẽ có thể thành công tìm thấy anh ấy đúng không! Điều này nếu dùng thuyết Duy vật biện chứng thì không cách nào lý giải được. Linh tính của chúng sinh cùng với Phật tính thực sự đáng kinh ngạc! Rùa cũng biết tri ân, cũng biết đền ơn đáp nghĩa, không ngại sóng to gió lớn mạo hiểm tính mạng mà đưa con trai của ân nhân an toàn trở về nhà, quả thực tinh thần này, nhân loại cũng không nhất định là có. Giá trị như vậy thật đáng để vinh danh !

    Nguồn: Mạng cuộc sống

    http://vietdaikynguyen.com/v3/15919-chu-rua-bien-duoc-phong-sinh-16-nam-sau-cuu-mang-con-trai/
     
    bum_iubi thích bài này.
  20. mimi91

    mimi91 Thành viên đạt chuẩn

    Tham gia:
    22/4/2013
    Bài viết:
    74
    Đã được thích:
    21
    Điểm thành tích:
    8
    Ðề: Những câu chuyện về luật Nhân- Quả

    ĂN CHAY TRÌ GIỚI MỚI ĐƯỢC LỢI ÍCH

    Đổng phu nhân ngụ ở tầng dưới, tuổi hơn 40, tánh chất phác, rộng rãi. Bà bị tiêu chảy mười mấy năm nay. Hàng ngày phải đi ít nhất 4-5 lần, nhiều thì mười mấy lần. Hễ bụng vừa đau là phải lao ra nhà xí, bác sĩ nói bà bị viêm ruột mãn tính. Dù uống rất nhiều thuốc nhưng không có hiệu quả.
    Có lần bà lên nhà, hỏi tôi cách gì giúp bà không?

    Tôi hóm hỉnh bảo:

    - Tôi sẽ ra thuốc cho bà, chỉ cần bà chịu dùng y theo “toa” kê. Thì bảo đảm bệnh tật sẽ tiêu. Và hạng “bác sĩ” như tôi đây, một xu cũng không lấy.

    Bà Đổng thực thà nói: - Ông cứ kê toa đi, tôi tin ông mà! Đắt mấy tôi cũng mua, đắng mấy tôi cũng uống!

    Tôi nói:

    - Thuốc tôi cho không làm bà tốn tiền. Tôi thấy bà phải sớm ngưng ăn thịt, gà, vịt, cá... Vì ruột, dạ dày bà không tiếp thọ đồ hôi tanh, do vậy mà mỗi ngày bà đều đi chảy. Bắt đầu từ nay trở đi, trừ trứng gà không trống ra, bà phải đoạn dứt việc ăn thịt và nên ăn chay hoàn toàn.

    Tôi nói thêm:

    - Kể từ tối nay, trước khi sắp ngủ, bà hãy thư giãn thân, ngồi cho tốt, hít thở đều, tĩnh tâm lại, nhắm mắt niệm: “ Nam mô Quan Thế Âm Bồ-tát” nửa tiếng. Chỉ cần bà thành tâm, thì sẽ mau chóng có kết quả. Nếu niệm một tháng mà không hiệu quả, xem như tôi nói không đúng, tôi sẽ để bà ăn thịt lại. Dù sao dùng toa này không tốn tiền, bà có muốn thử hay không?

    Bà nghe tôi nói, mặt đầy nghi ngờ, hỏi:

    - Nè, một nữ đồng nghiệp của tôi cứ đến rằm, mồng một là đi chùa tụng kinh. Ngày nào cũng thành tâm thắp hương trong nhà, nhưng bà ta khắp thân đều bệnh. Đã từng châm, tiêm, uống thuốc biết bao ngày, nhưng bệnh vẫn không ngớt, như thế thì ông giải thích sao đây?

    Tôi chất vấn:

    - Bà ta ăn chay hả?

    - Người ta bảo bà: “ Là cư sĩ tại gia thờ Phật, chỉ cần không sát sinh là được rồi, có thể ăn tam tịnh nhục”... cho nên bà cứ thế mà ăn – Bà Đổng trả lời.

    Tôi hỏi:

    - Giả sử có người hút thuốc mà bị bệnh phổi, do uống r*** mà bệnh gan, thì có phải là không cần kiêng cữ gì, cứ mặc tình hút thuốc, nhậu thả ga, chỉ cần tiêm chích, uống thuốc là bệnh sẽ lành, phải vậy hôn?

    - Đây là điều không thể - Bà đáp.

    - Cũng đồng như thế thôi. Do ăn thịt chúng sinh mà bệnh, thì trước tiên cần phải đình chỉ ăn thịt. Phải tụng kinh, niệm Phật mới có hiệu quả.Bởi do không hiếu kính phụ mẫu hoặc tạo ác nghiệp mà bị bệnh, thì trước cần đoạn ác nghiệp, phát tâm sám hối, cầu chư Phật gia trì mới hiệu nghiệm.

    - Phật Bồ-tát là bác sĩ tốt nhất trên thế gian. Phật pháp là thuốc tối hay trong vũ trụ. Nhưng do phần đông người ta không hiểu rõ, không biết đến vị thuốc tối hay này.Người ta hoàn toàn không biết là mỗi người đều tự có kho báu, thực quá đáng tiếc. Nếu như chẳng thể tuân hành theo lời Phật dặn, thì bất kể dùng thuốc chi, khám bác sĩ nào, bệnh của bà cũng trị không hết. Tôi nói có đúng không?

    - Ông giảng thì tôi hiểu rồi. Từ nay tôi bắt đầu, trong vòng một tháng thực hành “toa” ăn chay niệm Phật mà ông vừa cho. Nếu thực sự làm vậy mà bệnh lành, thì tôi nguyện từ nay trở đi không ăn thịt nữa, mà sẽ học tập theo ông – ngày ngày ăn chay niệm Phật.

    Tối hôm sau, bà Đông mặt mày hớn hở, báo cáo:

    - Đêm qua tôi về nhà rồi bụng không bị đau, lúc dùng tối cũng không ăn thịt. Trước khi sắp ngủ thì ngồi tĩnh tọa, tôi nhắm mắt niệm Phật, niệm một chút thì toàn thân phát nóng, thầm nghĩ: “Đây có phải là cảm ứng chăng?” Càng niệm thì tâm càng hoan hỷ. Đến lúc cảm thấy hai chân bị tê thì tôi mở mắt. Ôi chao! Hóa ra đã hơn cả tiếng đồng hồ rồi. Tôi buông chân ra, toàn thân toát mồ hôi. Cảm giác như mới vừa được tắm xong nước nóng vậy, thấy toàn thân cực kỳ nhẹ nhàng, thư thới.

    Rồi bà hý hửng phát biểu:

    - Thực không ngờ ngồi thiền niệm Phật tốt như vậy đó. suốt ngày nay, cho tới giờ bụng tôi vẫn chưa đau. Thực là lạ, mười mấy năm nay tôi chưa bao giờ có được kinh nghiệm này.

    Cho đến hôm nay, bà Đổng không những chứng đau bụng đi tả đã hết, mà ngay cả bệnh đau lưng nhiều năm trước cũng không thuốc mà khỏi.

    Bây giờ hàng ngày bà ngồi thiền niệm Phật, còn bắt đầu tụng kinh Địa Tạng và chú Đại Bi. Bà tự giác tu tinh tấn, tâm tư kiên định, phát nguyện hành theo lời Phật dạy.
     

Chia sẻ trang này