truyện kể bé nghe các truyện kể bé nghe tài liệu truyện kể bé nghe truyện sự tích thỏ ngọc chuyện kể bé nghe nơi xem truyện cổ tích truyen ke be nghe truyện kể bé nghe 2010 truyện kể bé nghe sự tích sọ dừa Có nhiều câu chuyện về một nhân vật xuất chúng được nhân dân truyền tụng suốt từ đời này sang đời khác thành một hình tượng nhân vật văn học dân gian độc đáo. Ấy là Trạng Quỳnh, một đại diện ưu tú của trí tuệ nhân dân, được nhân dân xây dựng, bồi đắp ngày thêm phong phú, hoàn chỉnh tài năng và tính cách, hòa trộn yếu tố hiện thực và những giả tưởng huyền thoại pha chất trần Và còn rất rất nhiều những câu truyện hay nữa xem tại đây
Cảm ơn bạn đã chia sẻ. Những truyện này các mẹ lên youtue, cố gắng tìm, có rất nhiều. Video clip hay, đẹp và sinh động nữa.
Mỗi khi bị một xẻng đất đổ lên lưng, lừa lắc mình cho đất rơi xuống và bước chân lên trên. Cứ như vậy, đất đổ xuống, lừa lại bước lên cao hơn. Chỉ một lúc sau mọi người nhìn thấy chú lừa xuất hiện
Nên cho bé xem những chuyện thế này để bé phát triển và hoàn thiện hơn nhân cách và nhận thức. Chứ mình cứ thấy là bây giờ toàn là bé cầm smartphone rồi hí hoáy thôi. Như vậy hại lắm.
SỰ TÍCH CON BỌ HUNG Ngày xưa trời ở thấp lắm, thấp đến mức người trần gian giơ chày lên giã gạo cũng chạm vào bụng. Người trần gian lại ngày một ngày đông, sáng tinh mơ đã thi nhau giã gạo có khi đâm vào bụng trời ngay cả lúc trời còn đang say sưa trong giấc ngủ. Vào những ngày tết nhất, đến khuya người ta vẫn còn giã gạo, trời buồn ngủ lắm mà bụng vẫn cứ bị những nhát chày thúc vào đau điếng. Nhà trời tức lắm không biết làm thế nào, bèn ra lệnh cho trần gian bớt ăn đi, may ra mới có thể yên thân được. Thế là nhà trời gọi bọ hung đến để truyền đi xuống trần gian. – Ngươi hãy xuống truyền lệnh cho người trần gian rằng từ nay trở đi ba ngày mới được ăn một bữa, mỗi bữa chỉ được ăn ba chén (bát) cơm. Bọ hung vốn đãng trí, cứ nói trước quên sau. Đi bao lần truyền sai lệnh bị nhà trời quở phạt. Nhưng được cái tính ngoan ngoãn, hễ nhà trời sai thì làm ngay. Lần này bọ hung nhất quyết không truyền sai lệnh nữa. Nên vừa ra khỏi cửa là luôn mồm lẩm bẩm : “Ba ngày ăn một bữa, mỗi bữa chỉ được ăn ba chén …” Bọ Hung cứ thế mà đi từ trên trời xuống trần gian. Một chàng nông dân đi cấy, thấy bọ hung lẩm bẩm cái gì đấy liền lắng tai nghe. Rồi anh ta nấp vào sau bụi cây, khi bọ hung đi qua liền hét lên một tiếng. Bọ hung giật bắn người vì bất ngờ quên khuấy câu mình đang nói. Bọ Hung tức giận định cãi nhau với anh nông dân nhưng trước hết phải nhớ mình đang nói là gì đã, nghĩ mãi không ra, anh kia bèn nhắc : – Có gì đâu, mày đang nói : “Một ngày ăn ba bữa, còn ăn vặt thì không kể” Bọ hung mừng rối rít quên cả việc định đôi co với anh chàng kia và cứ tiếp tục đi. “Ngày ăn ba bữa, còn ăn vặt thì không kể …” Nghe nói có bọ hung mang lệnh nhà trời xuống, vua tôi trần gian ra để nhận chiếu chỉ. Khi nghe bọ hung nói : – “Ngày ăn ba bữa …” Vua tôi trần gian nghe hoảng quá, ăn nhiều như vậy thì làm bao nhiêu cho đủ. Trước ăn mỗi ngày có hai bữa đã phải giã gạo làm trời đất mất ăn mất ngủ, kỳ này chắc nhà trời càng quở trách ta đây chăng. Bọ hung truyền lệnh xong liền trở lại về trời. Nhà trời thấy từ ngày ra lệnh cho người trần gian ăn ít đi, mà sao lại giã gạo nhiều hơn trước, lấy làm lạ bèn triệu vua trần gian lên hỏi nguyên do. Vua trần gian kể lại khi nhận lệnh các quận thần đều đến đông đủ để nghe chiếu chỉ của nhà trời do bọ hung truyền xuống là phải ăn nhiều hơn trước. Bấy giờ nhà trời mới vỡ lẽ việc bọ hung truyền sai lệnh. Nhà trời tức quá liền cho gọi bọ hung đến đánh cho một trận. Sau đó, cắm cái xẻng vào đầu để đi làm nghề xúc phân. Từ đó bọ hung phải đi hốt phân không kể đêm ngày. Lệnh đã truyền đi, không thu lại được nữa, dân chúng hạ giới ngày đêm giã gạo không ngơi tay. Nhà trời mất ăn mất ngủ liên miên đành phải chuyển lên thật cao để con người không còn đụng chạm tới nữa. Nguồn: http://********.vn/
Truyện cổ tích - Con mối làm chứng http://********.vn/wp-content/uploads/2015/04/con-moi-lam-chung-640.jpg Ngày xưa có hai vợ chồng một nhà nghèo đói nọ, có một đứa con, chừng mười một, mười hai tuổi nhưng thông minh lanh lợi hơn người. Thiếu ăn, nhà ấy thường phải đâm đầu đi vay nợ. Một năm nọ, trời làm đói kém, hai vợ chồng phải vay nhà Bá cả vốn lẫn lãi là ba mươi quan. Tuy hạn vay đã hết, họ vẫn không thể góp đủ số tiền để trả. Chủ nợ mấy lần cho người đến đòi, hai vợ chồng nhà ấy một van nài xin khất. Một hôm, đích thân cụ Bá tới nhà thúc nợ. Lúc tới nhà thấy đứa bé đang ngồi chơi một mình ở sân, hắn hỏi ngay:- Bố mẹ mày đâu. Thấy em bé làm thinh, hắn lại hỏi dồn: - Có phải bố mẹ mày trốn nợ hay đi đâu thì phải nói cho thật? Bấy giờ em bé mới lên tiếng: - Bố tôi đi chém cây sống trồng cây chết. Mẹ tôi đi bán gió mua que. Nghe nói, cụ Bá đứng ngẩn người, chẳng hiểu ra làm sao cả, lại hỏi dồn một thôi. Em bé tủm tỉm cười: - Ông cứ đoán đi, dễ lắm mà! Thấy cụ Bá lại hỏi nữa, em bé nói: - Nếu ông không đoán ra thì phải cho tôi gì, tôi giảng cho. - Mày cứ giảng đi, nếu đúng, có bao nhiêu tiền nợ nhà mày tao tha cho tất. - Có thật không? Ông không nói chuyện đưa trâu qua đò đấy chứ. Cụ Bá dõng dạc: - Lời tao là lời vàng ngọc, mày lại khinh tao à? - Nếu thế thì tôi phải đi mời một người làm chứng mới được! Lão chủ nợ nghĩ bụng: – “Thằng này cũng đáo để lắm, nhưng ta cũng phải kiếm cách gì giã lã với nó cho qua, chả lẽ nói rồi lại thôi”. Vừa thấy có một con mối đang bò ra đớp mồi, lão bèn nói: - Con mối kia cũng làm chứng được đấy, mày cứ giảng đi, nếu đúng, tao hứa sẽ xóa nợ cho nhà mày. Bây giờ em bé mới thong thả nói: - Bô tôi đi cấy, đi cấy chả phải chém cây sống, trồng cây chết là gì. Còn mẹ tôi thì bán quạt mua tre, bán quạt mua tre chả phải “bán gió mua que” là gì. Thấy em bé giải đáp đúng, cụ Bá khen nó một câu rồi ra về. *** Mấy hôm sau nữa, cụ Bá lại cho người đến đòi nợ. Lúc này bố em bé ở nhà. Thấy bố nó phải năn nỉ xin khất, em bé nói riêng với bố: - Bố không cần phải khất khứa gì nữa. Hôm nọ cụ Bá đã hứa cho con tất cả nợ rồi đấy. Người nhà của cụ Bá mắng: - Trẻ con nói nhảm nhí, ai lại cho không mày, chứng cớ đâu? - Có chứng cớ hẳn hoi tôi mới nói. - Thế thì chứng cớ đâu? - Trước mặt cụ Bá tôi sẽ đưa. Cãi nhau một hồi, người đòi nợ tức mình, nói: - Thôi, tao không thèm nói chuyện với trẻ con. Còn ông, ông hãy liệu trả đi, nếu không thì mời ông lại quan. Nói đoạn, hắn vùng vằng ra về. Khi người đòi nợ ra khỏi nhà, người bố mới quay trở lại hỏi con: - Chứng cớ là thế nào con hãy nói bố nghe. Đừng có dại mà chơi với lửa đấy con ạ! Em bé bèn kể lại đầu đuôi câu chuyện hôm nọ rồi nói: - Bố đừng lo trả nợ nữa, cứ để mặc con! Cuối cùng rồi chủ nợ cũng buộc con nợ đi hầu kiện. Lên đến công đường, đã nghe quan đập bàn mắng bị cáo: - Tên kia, mày quỵt nợ của cụ Bá đây phải không? Nghe theo lời dặn của con, bị cáo đáp: - Bẩm quan, cụ Bá đã hứa cho con tôi số nợ ấy, chứ tôi không dám quỵt. Cụ Bá nói: - Anh đừng nói láo. Tôi hứa cho con anh bao giờ? Chứng cớ như thế nào? Xin quan cho đòi thằng bé lên hỏi thử. Quan lập tức cho lính đòi em bé đến. Trước mặt mọi người em bé kể lại đầu đuôi câu chuyện hôm nọ mình nói chuyện với cụ Bá như thế nào, cụ Bá hứa cho những gì, v.v… Nghe xong, quan hỏi: - Vậy lúc ấy có ai làm chứng cho câu nói của cụ Bá hứa cho mày hay không? - Bẩm quan, có kẻ làm chứng phân minh. Chính lúc ấy cụ Bá trỏ vào con mối đang leo cột nhà bảo nó làm chứng. Có vậy tôi mới giải đố cho cụ ấy Nghe nói vậy, cụ Bá vội cướp lời: - Mối đậu đũa cả chứ làm gì có mối leo cột nhà. Quan liền phán: - Như vậy lúc ông hứa với nó quả thị có con mối làm chứng, thế là đủ. Vậy ông phải làm theo lời đã hứa. Cụ Bá cứng họng tiu nghỉu đi ra. Còn cha con nhà nọ ra về sung sướng vì thắng lợi