Ðề: CLB Học cùng bé Bác chỉ được cái nói đúng ko cần chỉnh. E hèm, từ mai khi vào topic CLB là fải ôm HT 1 cái đoá nhớ cả nhà
Ðề: CLB Học cùng bé Nhà Hanhem cứ lo xa thế nhở? Ôm là để xích lại gần nhau hơn, chứ có ôm lung tung đâu nhở
Ðề: CLB Học cùng bé Chào cả nhà! Hqua chết mạng mờ sáng nay vào CLB giựt cả mình vì cái bài post "quy định...". Cơ mà như 1 bác nói HT định post để áp dụng mỗi lần vào CLB thì...bla bla... Tớ hum nay vào sớm quét dọn nhà cửa nhé, tìm mãi hok thấy HT nên để mem khác mở màn cái "quy định" kia nhá, hehe
Ðề: CLB Học cùng bé ...................................................................................
Ðề: CLB Học cùng bé Đề nghị từ giờ buổi sáng HT phải vào nhà sớm, đứng trước cửa cho các thành viên lần lượt vào ôm ạ
Ðề: CLB Học cùng bé Làm tuần san cho CLB mình đó chị, chị đóng góp được nhiều đó ạ, các bài viết, ảnh của bé, cả ảnh của gia đình mình càng tốt!
Ðề: CLB Học cùng bé Truyện dành cho bé đang học nói Dành cho các bé tuổi đang học nói, các mẹ hãy chọn những câu chuyện có nội dung đơn giản và gần gũi với cuộc sống xung quanh. Bên cạnh việc kể chuyện, bạn hãy nhớ rằng đây là lúc dạy con bạn nhận biết về cuộc sống qua từ ngữ! Nguồn ảnh: Inmagine.com Quả trứng của ai Có một quả trứng ai đánh rơi, nằm im lìm trên bãi cỏ, một bác Gà trống mào đỏ chót đi ngang qua, trông thấy quả trứng, bác liền kêu thật to: Ò ...ó ...o...o... quả trứng gì to to, qủa trứng gì to to... Bác Lợn éc béo phục phịch đi qua ngó nghiêng quả trứng rồi kêu: Ụt à, ụt ịt, trứng gà hay là trứng vịt? Chú Chó đốm chạy lại hít hít quả trứng rồi cũng kêu: Gâu! Gâu! Trứng ngỗng, trứng ngan? Trứng ngỗng, trứng ngan? Bỗng nhiên quả trứng lúc lắc, lúc lắc rồi vỡ đánh tách một cái. Một chú Vịt con thò mỏ ra kêu: Vit...Vít ... Mọi người liền vui vẻ đưa chú trở về nhà với mẹ của chú. Nguồn ảnh: Inmagine.com Con cáo Có 1 chú Gà con đang lon ton trên bãi cỏ non để kiếm cái ăn, 1 con Cáo rón rén, rón rén đi đến định vồ bắt Gà con. Chợt trông thấy Cáo, Gà con hoảng hốt kêu lên: Chiếp! Chiếp! sợ khiếp! sợ khiếp! Con Cáo liền xông đến đuổi bắt Gà con, Gà con vừa chạy vừa kêu to: Cứu tôi với! Cứu tôi với! Nghe tiếng Gà con kêu cứu, Gà mẹ chạy ra đuổi Cáo, Gà mẹ kêu toáng lên: Cục ta cục tác, Cáo ác, Cáo ác.. Nghe có Cáo ác, Chó cún chạy ra sủa vang: Gâu! Gâu! Cáo đâu? Cáo đâu? Mèo hoa cũng chạy ra kêu: Meo... Meo...Đuổi theo...Đuổi theo... Thế là nghe Gà con kêu cứu, Gà mẹ chạy ra đuổi Cáo, Chó cún chạy ra đuổi Cáo, cả Mèo hoa cũng chạy ra đuổi Cáo. Chao ôi, con Cáo sợ quá, ba chân bốn cẳng chạy biến vào rừng không dám ngoái đầu lại nữa.
Ðề: CLB Học cùng bé Những bàn tay nhiều ngón (Hay sự tích cây chuối) Lần thi ấy người con út của Thần Cây tên là Tiêu Ly vừa lấy vợ và sinh được một đứa con trai đầu lòng rất xinh đẹp. Tiêu Ly yêu quý con, suốt ngày cứ ngắm nó mãi không chán. Một hôm đang ngắm con, Tiêu Ly bỗng nảy ra ý định sẽ tạo nên một giống cây vừa xinh đẹp vừa bụ bẫm như con để có thể cho con nhiều thứ vui chơi và có quả ngon thơm nuôi con chóng lớn. Tiêu Ly nghĩ ra một giống cây hoàn toàn mới lạ. Thân của nó sẽ tròn trĩnh như tay chân của con, mát mẻ như da thịt của con. Lá của nó sẽ không nhiều nhưng rất to và nhìn giống như những cái lồng chim khổng lồ được buộc túm lại xòe ra bốn phía. Lên năm, lên sáu, con có thể bẻ từng lá che đầu đi chơi không sợ mưa, không sợ nắng. Quả của cây sẽ giống như những ngón tay trẻ và sẽ xếp thành hàng dọc theo sống lá. Đến lúc quả chín sẽ thơm ngọt như có mùi sữa và mật quyện vào nhau. Con lớn lên chỉ cần với tay là hái được quả, bóc lấy mà ăn. Nhưng có một điều đáng lo ngại là năm đó tự nhiên có một con chim ác xuất hiện. Nó to lớn, lông rằn ri như vảy rắn. Từ một nơi nào đó rất xa bay đến nó chuyên đánh cắp những hạt giống của các thứ cây quý rồi bay đi. Vậy thì làm thế nào để giống cây quý của mình không bị con chim ác kia đánh cắp được? Tiêu Ly bèn nghĩ ra cách không cho giống cây sinh bằng hạt mà sinh ra từ gốc, từ củ. Để trêu con chim ác, Tiêu Ly vẫn cho quả giống cây có hạt, nhưng hạt ấy dù có gieo xuống đất, có chăm sóc mấy, nó cũng chẳng bao giờ nảy mầm và sinh ra cây con. Con chim ác hình như đoán biết điều ấy. Nó bèn tìm cách phá hoại cây. Những quả đầu tiên của giống cây quý Tiêu Ly đã tạo nên, vừa đón đủ nắng để chín thì con chim ác bay tới. Nó chỉ bay tới trong đêm. Cái mỏ to quặm và sắc nhọn của nó mổ phá ngay những quả quý của Tiêu Ly. Tiêu Ly giận lắm. Đêm đến, Tiêu Ly cứ thức và rình chộp bắt cho được con chim ác nọ. Nhưng nó cũng tinh khôn vô cùng. Nó đánh hơi rất tài. Biết có Tiêu Ly rình nấp và đang thức nó chỉ bay vụt qua rồi biến mất. Nhưng khi chàng vừa chợp mắt ngủ quên là nó đã lao đến mổ phá những quả quý kia ngay... Tiêu Ly đành phải cố thức suốt đêm. Có một lần, vừa chợt tỉnh giấc, chàng đã suýt chộp được con chim ác nọ. Không may cho Tiêu Ly là chàng chỉ chộp được một túm lông và con chim ác đã vẫy vùng bay thoát. Nhưng từ đó, nó rất sợ cái hình dáng bàn tay của Tiêu Ly chộp nó. Tiêu Ly đoán biết được điều này và lập tức chàng nảy ra một ý định mới. Chàng sẽ không cho quả cây quý ấy xếp thành hàng dọc từng quả một theo gân lá nữa. Chàng sẽ xếp chúng lại thành từng khóm, giống hệt hình các bàn tay xòe ra như để sẵn sàng vồ lấy con chim ác. Và những bàn tay bằng quả ấy, cứ xếp xoay tròn, bàn tay này ở trên, bàn tay kia ở dưới, nối tiếp nhau... Con chim ác quả nhiên không dám bay đến phá phach nữa. Mà hình dáng những quả cây quý xếp theo cách ấy nhìn cũng rất đẹp, rất vui, vì nó giống như bao bàn tay của con trẻ đang xòe múa. Tiêu Ly rất vui lòng. Con trai cua chàng cũng rất thích. Tiếng trống báo mùa thi cây đã đến, vang lừng khắp cả gần xa. Những người anh của Tiêu Ly từ các nơi đã lục tục mang cây về dự giải. Thôi thì đủ các hình dáng, các màu sắc, đủ các hương vị, cây to, cây nhỏ, quả ngọt, quả chua.... Tiêu Ly là người mang đến sau cùng nên giống cây của chàng được xếp ở hàng cuối. Đến sáng ngày thi, Thần Cây râu tóc bạc trắng, tươi cười từ trên núi cao đi xuống. Thần rất vui mừng vì mùa thi này tất cả ba mươi sáu người con đều đủ mặt và người nào cũng đều mang những giống cây mới về dự. Thần Cây dừng lại trước từng giống cây một, nghe từng người dự giải nói về cái hay, cái quý của giống cây mình mới tạo nên. Thần Cây càng xem càng vui, nét mặt cứ rạng lên vì công trình của các con mình. Nhưng phải đến lúc đứng trước giống cây mới lạ, vừa xinh đẹp, vừa mang đầy tình yêu thương con trẻ của Tiêu Ly, Thần Cây mới ha hả cười to lên và tuyên bố Tiêu Ly được giải nhất. Cây ấy là cây chuối ngày nay. Nhưng vì sao lại gọi là cây chuối thì có lẽ vì lần ấy, hỏi xem cây nào đạt giải nhất, ai cũng đáp :cây cuối! (tức là xếp ở hàng cuối) nên sai khi đọc chệnh ra, tiếng cuối biến dần thành tiếng chuối. Còn vì sao mà những "bàn tay" chuối đến nay không phải chỉ có năm ngón, năm quả mà có khi đến hàng chục, hàng hai chục thì điều ấy rất dễ hiểu: chắc các em ưa thích ăn chuối, nên những bàn tay chuối tự động sinh thêm ngón, thêm quả cho các em vui lòng. Và đó cũng là một cách cây muốn tỏ ra mình rất hiểu bụng người đã tạo ra cây. Đó là lòng yêu con, yêu trẻ của Tiêu Ly, người con út của Thần Cây.
Ðề: CLB Học cùng bé Ba cô tiên Ngày xưa, có một cậu bé đã lên sáu tuổi rồi mà vẫn bé tí ti, bé chỉ bằng ngón tay cái mọi người thôi, cho nên ai cũng gọi là cậu bé Tí Hon. Nhà bé Tí Hon nghèo lắm. Bố mẹ phải đi chăn trâu thuê cho địa chủ, phải làm vất vả mà vẫn không có cơm ăn cho đủ no, áo mặc cho đủ ấm. Tí Hon rất thương bố mẹ, chỉ muốn đi làm đỡ bố mẹ thôi. Một hôm, Tí Hon nói với bố mẹ để Tí Hon chăn trâu thay bố mẹ. Lúc đầu, bố mẹ thấy Tí Hon bé, còn đàn trâu thì to nên thương Tí Hon, không cho đi. Nhưng Tí Hon nằn nì mãi cuối cùng bố mẹ phải cho đi. Nguồn ảnh: Photobucket.com Tí Hon chăn trâu cẩn thận lắm, không để trâu ăn lúa, ăn ngô, mà con nào con đấy cũng no căng cả bụng. Cả làng ai cũng khen. Bọn địa chủ cũng không chê Tí Hon câu nào cả. Một hôm đồng làng hết cỏ, Tí Hon phải đưa trâu lên núi. Bỗng nhiên Tí Hon thấy một bông hoa hồng to bằng cái nón nở trên cành cây. Đợi cho trâu đến gần cây ấy, Tí Hon chui ở tai trâu ra, khẽ chuyển sang cây và leo vào giữa bông hoa. Tí Hon thấy, ồ thích quá, ba cô Tiên cũng bé tẹo như Tí Hon, một cô áo xanh, một cô áo đỏ, một cô áo vàng. Các cô thấy Tí Hon thì vui mừng chào hỏi rồi đi lấy bánh kẹo cho Tí Hon ăn. Tí Hon không ăn mà lại bỏ bánh kẹo vào túi. Thấy vậy, ba cô tiên hỏi: -Sao Tí Hon không ăn? -Tôi đem về cho bố mẹ tôi ăn, bố mẹ tôi nghèo lắm. Tôi thương bố mẹ tôi lắm. Ba cô Tiên cùng nói: -Tí Hon cứ ăn đi, ăn xong chúng tôi sẽ giúp. Lát sau, ba cô Tiên cùng Tí Hon bước ra khỏi nhà hoa hồng, dắt nhau leo lên ngồi cả trên sừng trâu đi về làng. Về đến nơi, thấy nhà Tí Hon nghèo lắm, vườn ruộng không có, gian nhà đổ nát, ba cô Tiên bảo Tí Hon đi tìm bố mẹ về. Vẽ một đám ruộng to có lúa chín vàng, cô Tiên áo xanh vẽ rất nhiều quần áo đẹp. Vừa vẽ xong thì tất cả hoá thành nhà thật. Vừa lúc ấy Tí Hon và bố mẹ về đến nơi. -Ồ, nhà đẹp thế ? Ruộng của ai tốt thế ? Áo quần ai nhiều thế? Ba cô Tiên ở trong nhà bước ra chào bố mẹ Tí Hon và nói: -Chúng cháu làm giúp hai bác và Tí Hon đấy. Từ nay hai bác không nghèo nữa. Có ruộng cày, có nhà ở, có quần áo mặc. Rồi cô Tiên áo xanh lại cho Tí Hon một chiếc áo, mặc áo vào là lớn bỗng lên. Bố mẹ Tí Hon mừng quá, quay lại định cám ơn thì ba cô Tiên đã biến thành ba con bồ câu trắng bay vù lên mây. Từ đấy, không ai trông thấy ba cô Tiên đâu nữa. Còn Tí Hon lúc này rất to lớn, khoẻ mạnh làm việc rất chăm chỉ, khéo léo chẳng kém gì ba cô Tiên hoa hồng.
Ðề: CLB Học cùng bé Con rùa vàng Ảnh: inmagine.com Ngày xưa, có hai người bạn thân, một người giàu tên là Đại Trượng Phu, một người nghèo tên là Chí Quân Tử. Vợ chồng Đại Trượng Phu thấy bạn nghèo túng ngỏ ý muốn giúp vốn cho để buôn bán. Chí Quân Tử nghĩ rằng mình lấy của bạn về không may buôn bán thua lỗ thì biết lấy đâu mà trả, nên không dám lãnh, đành chịu phận nghèo. Nhà Đại Trượng Phu đồ đạc chẳng thiếu vật gì, một hôm lấy năm lạng vàng đưa cho thợ kim hoàng làm một con rùa để bày. Gặp lúc Chí Quân Tử lại chơi, Đại Trượng Phu đem rùa vàng mới đúc ra khoe với bạn. Xem rồi để trong cái đĩa, hai người ngồi uống rượu nói chuyện, uống mãi say nằm ngủ quên đi. Con trai của Đại Trượng Phu đi học xa, về thăm nhà, thấy con rùa lấy đem đi chơi. Đến khi hai người tỉnh dậy, quên lửng con rùa vàng. Chí Quân Tử từ giã bạn ra về, một lúc Đại Trượng Phu nhớ đến con rùa vàng, hỏi vợ, vợ nói không cất, mới chẳng biết tính làm sao, không lẽ nghi cho bạn là người có bụng tốt đã lấy đi. Một hôm, Đại Trượng Phu đến nhà Chí Quân Tử chơi, hỏi xa xôi rằng: "Hôm trước anh có cầm con rùa vàng về cho chị coi không"? Chí Quân Tử nghĩ bụng bạn nghi mình, nên nhận là có lấy về. Đại Trượng Phu mới bảo: "Anh cứ giữ con rùa vàng lại mà chơi". Bạn về rồi, hai vợ chồng Chí Quân Tử không biết tính làm sao để trả lại cho được, bảo nhau: "Người ta thấy mình nghèo nên nghi cũng phải, không lẽ mình bảo không". Rồi đành bán nhà cửa, đưa nhau đến nhà ông bá hộ Phú Trưởng Giả, vào lạy xin ông cho ở hầu hạ, để lấy năm lạng vàng làm rùa trả cho bạn. Ông Phú Trưởng Giả nghe đầu đuôi câu chuyện, liền lấy vàng kêu thợ kim hoàn tới nhà làm một con rùa vàng, rồi trao cho hai vợ chồng đem về trả bạn. Nhưng Phú ông không nhận vợ chồng Chí Quân Tử cố thân làm tôi tớ, mà chỉ bảo giúp cho hai người thôi. Vợ chồng Chí Quân Tử nhận con rùa vàng rồi, cứ đến ở nhà Phú Trưởng Giả để hầu hạ. Được ít lâu, con trai Đại Trượng Phu trở về thăm nhà, mang theo con rùa vàng, bảo cha mẹ: "Hôm nọ, may là con, chớ gặp phải người ngoài thì mất con rùa vàng rồi còn đâu nữa"? Vợ chồng Đại Trượng Phu ngạc nhiên, không rõ rùa vàng nào con mình lấy đi chơi, rùa vàng nào bạn đem trả, mới nghĩ ra là người bạn nghèo đã sợ mình nghi, nên mới làm con rùa khác để thế. Đại Trượng Phu vội vàng đến nhà Chí Quân Tử, không thấy vợ chồng bạn đâu, hỏi thăm mới hay là đã đi cố thân cho nhà Phú Trưởng Giả để lấy vàng đúc rùa thường cho của mình không lấy. Tìm đến nhà ông bá hộ, Đại Trượng Phu vào trả rùa vàng cho Phú Trưởng Giả để xin lãnh vợ chồng Chí Quân Tử về. Hai bên gặp nhau cùng khóc ròng. Phú Trưởng Giả không chịu lấy rùa vàng, bảo Đại Trượng Phu: "Anh có mượn của tôi đâu mà anh trả? Còn hai vợ chồng Chí Quân Tử, tôi có bắt buộc gì đâu mà xin lãnh về". Phú Trưởng Giả không chịu lấy vàng trả, hai vợ chồng Chí Quân Tử cho là mình mắc nợ không chịu đi. Cả ba người tính không xong, mới đem đến cửa quan để xin xét xử. Không nghe nói quan phân xử ra sao đối với ba người ngay thật và tốt bụng hiếm có này.
Ðề: CLB Học cùng bé Hươu cao cổ tập đi Ảnh: inmagine.com Bé hươu cao cổ mới lọt lòng mẹ. Bé nằm co ro trên đám cỏ vừa dày vừa êm. Cái đầu nhọn như trái đu đủ ngọ nguậy qua lại.. Cái cổ đã dài như cán cây lao nhà mà vẫn phải duỗi căn ra hết cỡ mới nhìn thấy đôi mắt long lanh sung sướng của mẹ ở tít trên cao. Cặp sừng trên đầu mẹ ngan với ngọn cây keo. Mẹ uyển chuyển hạ thấp cái đầu ấy xuống. Thúc nhẹ cái mõm yêm mượt lên mũi bé, mẹ bảo: - Đứng lên nào! Mẹ con mình đi tìm suối. Hươu con loạng chỏang nhổm dậy. Bốn cái chân dài lêu nghêu run rẩy. Mẹ luồn cái cổ mềm mại dưới bụng bé, giúp bé đứng vững hơn. Rồi bé tập dùng bốn cái chân dài thườn thượt. Một. Chân phải trước bước lên. Hai. Chân trái sau bước tiếp. Ba. Chân trái trước nhấc lên. À! Phải nhớ ve vẫy cái đuôi nữa. Ôi! Nắng quá! Xa quá! Bỗng bé té lăn quèo. Mẹ ơi! Mẹ ơi! Thì ra bé hươu cao cổ tuy mới sinh, nhưng đã cao bằng cây cau kiểng trồng trong sân trường mẫu giáo rồi. Mải lo nhìn chân mẹ, bé vướng vào một lùm cây. Cào cào, châu chấu, chuồn chuồn đang nghỉ chân trên cây. Bị đánh động, chúng giật mình, bay lên rào rào. Thế mà hay, nghe như tiếng vỗ tay khuyến khích bé hươu cao cổ tập đi.
Ðề: CLB Học cùng bé Sự tích con Sam Ảnh: vista.gov.vn Ngày xưa có hai vợ chồng một người đánh cá nghèo. Một hôm người chồng ra khơi với bạn nghề. Không may có một trận bão rất lớn nổi lên giữa lúc họ đang thả lưới. Không một người nào thoát khỏi tai nạn. Tin dữ về đến làng, tất cả mọi gia đình đánh cá đều đau khổ. Tiếng khóc lan đi các nhà. Riêng người đàn bà lòng đau như cắt. Như điên như cuồng, bà bỏ nhà ra đi, hy vọng tìm thấy chồng. Bà cứ theo bờ biển đi, đi mãi. Trải qua hai ngày đến một hòn núi lớn. Bà trèo lên rồi vì mệt quá ngủ thiếp dưới một gốc cây. Đang ngủ bỗng có một tiếng nổ dữ dội. Bà choàng dậy thấy một ông lão đầu tóc bạc phơ đứng trước mặt mình, hỏi: - Người là ai mà dám đến nằm trước nhà ta? Người đàn bà mếu máo đáp: -Tôi đi tìm chồng. Cụ làm ơn chỉ giúp kẻo tôi nóng lòng nóng ruột quá! Cụ già nói: - Ta là thần Cây. Thấy nhà ngươi chung tình ta rất thương. Vậy ta báo cho biết là chồng ngươi còn sống, hiện ở ngoài hải đảo. Nói rồi, ông cụ trao cho người đàn bà một viên ngọc và bảo: - Ngươi hãy ngậm viên ngọc này vào miệng thì sẽ bay qua được biển để gặp chồng. Nhưng phải nhớ là nhắm mắt ngậm miệng kẻo rơi ngọc mà nguy đó. Ông cụ nói xong biến mất. Bà ta lấy ngọc ngậm vào miệng và nhắm mắt lại. Thốt nhiên trời bỗng nổi gió ù ù. Bà thấy người như nhẹ bỗng, hai bên tai nghe tiếng vo vo. Được một lúc sau thấy chân chấm đất, bà mở mắt ra thì thấy mình đang đứng trên một bãi cát lạ mà gió bấy giờ đã lặng. Trông thấy chồng ngồi co ro trên bãi, bà mừng quá. Hai vợ chồng hàn huyên một hồi lâu rồi mới tính chuyện trở về làng cũ. Người chồng ôm ngang lưng vợ để vợ đưa qua biển cả. Lòng người vợ sung sướng không thể nói hết. Vì thế, bà đã quên mất lời của thần Cây dặn. Miệng mắc ngậm ngọc nhưng bà vẫn cố hỏi chuyện chồng. Đột nhiên viên ngọc văng ra giữa không trung. Bà chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi cả hai vợ chồng đều sa xuống biển. Rồi đó họ hóa thành những con sam. Ngày nay, những con sam thường đi cặp đôi ở dưới nước, lúc nào con sam đực cũng ôm lấy con sam cái như khi chồng ôm vợ để bay qua biển. Có câu tục ngữ "Thương như sam", là do truyện này mà ra.
Ðề: CLB Học cùng bé Cô gái tóc dài Ảnh: inmagine.com Ngày xưa có một mụ phù thủy, một hôm, mụ bắt được một người đàn ông đang hái trộm rau trong vườn. Mụ nói: - Ta sẽ tha tội cho mi nếu mi hứa sẽ cho ta đứa con đầu lòng. Người đàn ông không còn cách nào khác, đành phải đồng ý. Và hai năm sau, vợ ông sinh được một người con gái xinh đẹp tuyệt trần. Họ rất buồn khi mụ phù thủy mang cô bé đi. Cô bé càng lớn càng đẹp. Vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của cô khiến mụ phù thủy vô cùng tức tối. Vào sinh nhật lầnl thứ 20 của cô, mụ đã đưa cô đến một tòa tháp cao chỉ có duy nhất một cửa sổ và không có cửa ra vào. Hàng ngày mụ tới thăm cô. Mụ đứng dưới chân tháp và gọi: - Tóc dài, tóc dài! Hãy thả tóc xuống! Rồi mụ bám vào bím tóc vàng óng của cô gái và trèo lên tháp. Một hôm, có một chàng hoàng tử khôi ngô tuấn tú đi qua đó tình cờ nghe được lời mụ phù thủy. Đợi mụ đi khỏi, hoàng tử đến chân tháp và gọi: - Tóc dài, tóc dài! Hãy thả tóc xuống! Bím tóc được thả xuống và hoàng tử trèo lên tháp. Hoàng tử và cô gái tóc dài vừa gặp nhau đã cảm thấy như đã yêu nhau từ lâu. Nhưng mụ phù thủy đã phát hiện ra hoàng tử. Mụ giận dữ cắt đứt mái tóc dài vàng óng của cô gái khiến hoàng tử bị rơi từ trên tháp xuống. Rồi mụ vội vã đưa cô gái đến một nơi rất xa. May mắn thay, hoàng tử ngã xuống một bụi cây nên không bị thương tích gì. Chàng đã đi khắp nơi để tìm cô gái tóc dài. Sau một năm trời ròng rã, phải vượt qua bao nhiêu khó khăn gian khổ, chàng mới tìm thấy cô! Họ đã tổ chức lễ cưới linh đình và sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.
Ðề: CLB Học cùng bé Núi pha lê Ảnh: inmagine.com Ngày xưa có một nhà vua sinh đựoc ba hoàng tử. Một hôm ba chàng tâu với vua cha: - Xin phụ vương cho chúng con đi săn một chuyến! Nhà vua ưng thuận, vậy là ba hoàng tử lên đường theo ba hướng khác nhau. Người em út đi mãi, bị lạc lối đến một khu rừng thưa. Trên bãi cỏ có con ngựa nằm sóng sượt, bên cạnh có rất nhiều loại chim thú đang tranh cãi. Chim ưng bay lên đậu lên vai hoàng tử út và nói: - Thưa hoàng tử I-van, xin chàng giúp chúng tôi chia con ngựa này cho đều. Nó nằm đó đã ba mươi năm mà chúng tôi cứ cãi nhau mãi không biết phải làm thế nào. Hoàng tử xuống ngựa, chàng chia con ngựa như sau: xương dành cho thú, thịt cho chim, da cho loài bò sát còn đầu cho họ nhà kiến. - Xin đa tạ hoàng tử! – Chim ưng nói – Để đền đáp công ơn này, bất cứ khi nào cần chàng có thể hóa thành chim ưng và kiến. Hoàng tử I-van liền thử giậm mạnh chân xuống đất, quả nhiên chàng biến thành con chim ưng lông bạc bay đến một vương quốc xa xôi. Một nửa vương quốc này nằm dưới một trái núi pha lê. Chim ưng bay đến cung điện nhà vua trị vì vương quốc ấy biến trở thành chàng trai tuấn tú. Chàng hỏi người gác cổng: - Liệu nhà vua của các ngài có nhận tôi làm người hầu không? - Anh tuấn tú thế này, sao lại không nhận! Vậy là chàng thành người hầu của nhà vua. Được một thời gian, một hôm công chúa tâu với cha: - Muôn tâu phụ vương, xin người cho phép con được đến núi pha lê chơi. Nhà vua đồng ý và sai “người hầu” đi tháp tùng công chúa. Hai người cưỡi những con ngựa tốt nhất vương quốc và ra đi. Khi họ đến gần trái núi pha lê thì bỗng từ đâu xuất hiện một con dê lông vàng. Người hầu – hoàng tử thúc ngựa đuổi theo dê, dê chạy thoăn thoắt, ngựa không sao đuổi kịp. Khi hoàng tử quay lại thì không thấy công chúa đâu nữa. Làm thế nào bây giờ, biết làm thế nào với nhà vua đây? Chàng đành đóng giả là một ông lão đến xin với nhà vua. - Muôn tâu hoàng thượng, xin hoàng thượng cho kẻ hèn này làm người chăn bò! - Được! Ta cho phép ngươi chăn đàn gia súc của ta. Nhưng nhớ rằng, nếu thấy xà tinh ba đầu bay tới thì ta phải cho nó ba con bò, nếu nó có sáu đầu thì phải cho nó sáu con, nếu có mười hai đầu thì cho mười hai con. Hoàng tử xua đàn bò ra thung lũng, bỗng xà tinh ba đầu từ dưới hồ bay lên: - Hoàng tử Ivan mà phải đi chăn bò ư? Hãy nộp ra đây ba con bò mau! - Ngươi ăn lắm thế không sợ phát phì ư? Ta đây một ngày chỉ ăn có một rẻo thịt mà mi đòi những ba con, đã vậy ta không cho ngươi con nào hết. Xà tinh nổi giận. Đáng lẽ bắt ba con thì nó bắt tới sáu con bò. Hoàng tử Ivan biến thành chim ưng khổng lồ, mổ đứt ba cái đầu của xà tinh và lùa đàn bò nguyên vẹn trở về nhà. - Thế nào ông lão? Ông có cho xà tinh ba đầu ba con bò chưa? - Muôn tâu hoàng thượng, lão chẳng cho nó con bò nào cả. Hôm sau hoàng tử lại lùa bò ra thung lũng. Lần này xà tinh sáu đầu xuất hiện và nó đòi sáu con bò. - Đồ quái vật phàm ăn! Ta đây một ngày chỉ ăn một rẻo thịt, mi đòi gì lắm thế, đã thế ta không cho mi con bò nào cả! Xà tinh nổi giận, đáng lẽ bắt sáu con bò thì nó bắt tới mười hai con. Chim ưng lông bạc lại xuất hiện mổ đứt sáu đầu xà tinh Hoàng tử Ivan lùa đàn bò nguyên vẹn trở về. Nhà vua lại hỏi: - Thế nào ông lão? Xà tinh sáu đầu có đến không? Nó có bắt mất nhiều bò không? - Muôn tâu, nó có tới nhưng không bắt được con nào cả! Chiều hôm đó hoàng tử biến thành con kiến đen, chui qua khe nứt vào bên trong hòn núi pha lê, biến trở thành hoàng tử Ivan và thấy công chúa đang ngồi khóc bên trong. - Thưa công chúa, sao này vào được chốn này? - Xà tinh mười hai đầu đã đưa em tới đây. Nó sống trong hồ lớn của thân phụ em. Trong bụng nó có một cái hòm, trong hòm có con thỏ, trong con thỏ có con vịt, trong con vịt có quả trứng, trong quả trứng có hạt giống. Nếu lấy được hạt giống, chàng sẽ phá tan đựoc ngọn núi pha lê và cứu em ra khỏi nơi này. Hoàng tử Ivan dưới lốt kiến bò ra khỏi núi, mặc quần áo người chăn bò và lùa đàn bò ra thung lũng. Xà tinh mười hai đầu bay tới: - Hoàng tử Ivan mà phải đi chăn bò thế này ư? Biết điều thì hãy nộp cho ta mười hai con bò! - Dễ nghe nhỉ! Ta đây một ngày chỉ ăn có một rẻo thịt, vậy mà mi đòi những mười hai con! Hai bên liền xông vào đánh nhau. Xà tinh đuối sức dần và bị hoàng tử đánh bại. Chàng rạch bụng xà tinh, tìm thấy chiếc hòm, trong hòm có con thỏ, trong con thỏ có con vịt, trong con vịt có quả trứng, trong quả trứng có hạt giống. Hoàng tử Ivan đem hạt giống tới trước núi pha lê đốt lên thì núi tan chảy hết. hoàng tử đưa công chúng về cung điện, nhà vua vui mừng nói với hoàng tử: - Hãy làm phò mã của ta! Hoàng tử và công chúa làm lễ thành hôn, cả hai cùng sống một cuộc sống hạnh phúc.
Ðề: CLB Học cùng bé 8 cách đơn giản để bé sớm biết nói Ngay từ trong bụng mẹ, bé đã nghe được âm thanh bên ngoài. Khi chào đời, càng tiếp cận với ngôn ngữ nhiều, bé càng nhanh biết nói. Những gợi ý dưới đây sẽ giúp bé phát triển ngôn ngữ: 1. Phản hồi với tiếng khóc của bé: Các bé sẽ học giao tiếp thông qua tín hiệu khóc. Trong năm đầu đời, khóc là phần giao tiếp quan trọng ở bé. Bé khóc có thể do mệt mỏi, bị đói, muốn được mẹ chú ý, thích được ra ngoài chơi… Khi mẹ phản ứng với tiếng khóc của bé, bé sẽ học được cách lắng nghe (nhiều bé chăm chú nhìn vào cử động miệng của mẹ đến quên cả khóc). 2. Tiếp chuyện bé: Bé bắt đầu biết “hóng chuyện” từ rất sớm. Đầu tiên, bé “o,e”, nhìn vào khuôn mặt mẹ và chờ đợi. Nếu bạn “ê, a” đáp lại, bé tiếp tục “o, e” thích thú. Với cách tiếp chuyện đơn giản như thế, cả mẹ và bé sẽ có cơ hội giao tiếp với nhau, đặc biệt, bé sẽ chăm chú để “nhại” theo âm thanh từ mẹ. Dạy bé nói sớm 3. Coi bé như người bạn: Tức là mẹ dành thời gian giao tiếp với bé một cách tự nhiên và thoải mái. Nên gạt bỏ trong đầu suy nghĩ, bé còn nhỏ, không hiểu gì; thay vào đó, mẹ có thể tâm tình với bé như với một người bạn. Các bé có khả năng tiếp nhận ngôn ngữ rất lâu trước khi hiểu ngôn ngữ và biết nói. Càng được sống trong môi trường giàu ngôn ngữ, bé càng nhanh biết nói một cách tự nhiên. Khi bạn trò chuyện với bé, bạn nên ngắt quãng hợp lý để xem xét phản ứng quan tâm từ bé. 4. Mô tả và hướng dẫn bé thực hiện: Khi bé chạm tay vào mũi của mẹ, thử nói với bé: “Đây là mũi của mẹ”; khi mở cửa số, bạn nên hỏi bé: “Con nghe thấy tiếng cửa sổ mở không? Cùng mẹ đẩy cửa ra nào”. Khi bé chạm tay vào vật nào đó, bạn có thể mô tả sự vật để bé hiểu và hứng thú. 5. Nói với bé hành động của mẹ: Có thể bé không hiểu bạn nói gì nhưng bé sẽ có kinh nghiệm với một số cụm từ quen thuộc và biết cách phản ứng nhanh với yêu cầu từ mẹ. Trước khi bế bé, bạn nên giang hai tay và nói: “Để mẹ bế con nào”. Trong lúc thay tã cho bé, mẹ nên nói: “Đây là tã khô. Mẹ sẽ bỏ tã ướt và thay tã khô cho con”. Cách này sẽ khiến bé hiểu được hành động nào sẽ xảy đến khi mẹ có cử chỉ như giang rộng tay là sẽ bế bé; đặt bé xuống giường và chuẩn bị tã khô là sẽ thay tã cho bé… 6. Nói với bé dự định của mẹ: Nhất là khi chuẩn bị rời khỏi phòng hay rời khỏi nhà, bạn nên nói: “Mẹ đi chợ đây, con ở nhà chơi với bà nội nhé” hoặc “Mẹ sang phòng bên để lấy áo cho con”. 7. Hát và kể chuyện cho bé: Đây được coi là hoạt động quan trọng trong quá trình phát triển ngôn ngữ ở bé. Bởi vì, hát và kể chuyện là công việc lặp lại nhiều lần, thông qua đó, bé sẽ ghi nhớ và tập “ê, a” theo. Nếu bé đã đến tuổi biết vỗ tay và nhún nhảy, bạn nên kết hợp việc cho bé nghe mẹ hát với hoạt động thể chất là vỗ tay hoặc nhún nhảy. 8. Đọc sách cho bé: Nên chọn những quyển sách có tranh minh họa rõ nét, nội dung đơn giản và tươi vui. Nhưng không nên chỉ chọn sách có hình đẹp mà nghèo nàn về chi tiết, các bé cần sách có ngôn từ vần điệu (như thơ), dễ hiểu và đa dạng. Bạn cũng có thể sáng tạo những quyển sách với hình hoa lá, cây cỏ cho bé. Nên nhớ bảo quản sách để bé không xé hoặc cắn rách sách.