Thông tin: Cho Bạn Hạnh Phúc Và Niềm Tin Vào Cuộc Sống

Thảo luận trong 'Kinh nghiệm sống' bởi thanhly097, 30/8/2016.

  1. thanhly097

    thanhly097 Thành viên chính thức

    Tham gia:
    16/11/2011
    Bài viết:
    203
    Đã được thích:
    9
    Điểm thành tích:
    18
    Trong cuộc sống này áp lực cuộc sống, tiền nong, gia đình, tình cảm, stress,... đã làm cho con người dần trở nên khô cằn, chai sạn cảm xúc rồi trở nên vô cảm. Sức khoẻ cũng vì thế mà giảm sút.
    Xin chia sẻ với các bạn những bài học ý nghĩa tôi đã nhận được. Có thể là một câu nói, một bài viết hay, một bức ảnh đẹp, hoặc một bản nhạc du dương... Bất cứ khi nào bạn cảm thấy mệt mỏi, chán nản, bất hạnh, đau khổ, trống rỗng, hụt hẫng, vô cảm, mất niềm tin vào cuộc sống,... hãy vào topic này để chia sẻ nhé! Bạn sẽ tìm thấy điều bạn cần, nếu bạn có NIỀM TIN vào topic này! Hãy nhớ:

    LUÔN LUÔN TÍCH CỰC
    ĐỜI THAY ĐỔI KHI TA THAY ĐỔI
    CÁI GÌ ĐẾN SẼ ĐẾN

    Mỗi bài viết "câu chuyện hôm nay" sẽ được lưu lại ở các comment bên dưới để bất kể khi nào bạn vào đọc topic này cũng có thể đọc lại được những bài viết đã đăng. Thân mến!

    CÂU CHUYỆN HÔM NAY

    Sự khác nhau giữa bức thư gửi mẹ của người TỬ TÙ và CEO

    Sự khác biệt giữa hai bức thư, hay nói rõ hơn là hai cuộc đời khiến chúng ta phải suy ngẫm lại về cách giáo dục con cái. Người xưa vẫn thường nói “sai một ly, đi một dặm”, giáo dục con cái không đúng cách, có thể khiến cuộc đời của con trôi xa và không cách nào quay đầu lại được nữa…

    Dưới đây là bức thư của tử tù viết cho mẹ:
    Thưa Mẹ!
    Con của mẹ ngày mai là phải ra pháp trường rồi. Con cũng không biết tại sao mình lại đi đến bước đường cùng như này, hiện tại con chỉ thấy mọi ký ức như đang trở về và hiển hiện trước mắt con…

    Khi con được 3 tuổi, con chạy rất nhanh, vấp phải hòn đá và té ngã. Mẹ đã chạy đến và đỡ con đứng dậy. Mẹ vừa dỗ dành con không khóc vừa mắng hòn đá: “Sao mày lại làm con tao khóc, để mẹ đánh cho hòn đá một trận“. Con đang cố chịu đau để cầm nước mắt, nhưng nghe xong câu nói của mẹ, con đã khóc trong lòng mẹ rất lâu mới chịu nín. Mẹ đã cho con biết rằng, lý do con ngã là do hòn đá, nhưng con lại không hiểu rằng, mẹ chỉ muốn dỗ dành cho con không khóc nữa.

    Khi con được 4 tuổi, do con muốn xem tivi nên không muốn ăn cơm tối. Mẹ đã ân cần mang cơm đến và bón cho con ăn. Mẹ đã dạy cho con biết cách tận hưởng cuộc sống, nhưng con lại không hiểu rằng, mẹ sợ con làm vãi cơm làm bẩn quần áo, rồi tự mẹ lại phải đi giặt.

    Khi con được 6 tuổi, mẹ đưa con đến trung tâm mua sắm để mua quà giáng sinh, mẹ đã nói với con là chỉ được mua một thứ đồ chơi. Nhưng khi con được mua “người sắt biến hình” con lại muốn mua máy bay. Khi mẹ không đồng ý, con đã nằm xuống đất và khóc cho đến khi mẹ chịu mua cho con mới thôi. Mẹ đã cho con biết dùng chiêu này là con có thể đòi được đồ mà mình yêu thích, nhưng con không biết rằng, mẹ mua cho con, chỉ vì không muốn mất mặt chỗ đông người.
    Khi con được 8 tuổi, con muốn tự mình giặt tất, mẹ đã sợ con giặt không sạch, con muốn rửa bát, mẹ đã sợ con làm vỡ, con muốn tự mình xới cơm, mẹ đã sợ con bị bỏng. Mẹ đã cho con thấy, trong cuộc sống này, hóa ra có rất nhiều khó khăn và nguy hiểm mà con không thể đối diện. Nhưng con đã không hiểu rằng, mẹ chỉ không muốn mất công thu dọn và làm các việc do con có thể sơ ý gây ra.

    Khi con được 10 tuổi, mẹ đã đăng ký cho con 3 lớp phụ đạo văn hóa, và 2 lớp học năng khiếu. Khi con con cảm thấy mệt mỏi đến mức không chịu nổi, mẹ đã nói: “Nếu con không chịu được khổ thì làm sao thành người tài giỏi được“. Mẹ đã cho con biết rằng, học tập là việc rất cực khổ, nhưng con không hiểu rằng, mẹ chỉ muốn con sẽ có ngày thành đạt để có thể mở mày mở mặt trước mọi người.

    Khi con được 13 tuổi, con đá bóng, do sơ ý đã làm vỡ của kính của nhà hàng xóm, mẹ đã dùng tiền để bồi thường và dắt con đi xin lỗi họ. Mẹ đã cho con biết rằng, khi gây ra chuyện chỉ cần nói “xin lỗi” là xong, nhưng con đã không biết, mẹ đang oán trách nhà hàng xóm đã đòi mình bồi thường quá nhiều tiền.

    Khi con được 15 tuổi, con đòi chơi đàn piano, mẹ đã vay tiền để mua cho con một chiếc đàn. Nhưng chỉ sau một tháng, con đã không còn động đến nó nữa, mẹ đã cho con thấy, hóa ra không có tiền cũng có thể tùy ý sở hữu những đồ mà mình thích. Nhưng con đã không biết rằng, mẹ đã phải vất vả làm việc 3 năm mới trả được hết nợ.

    Năm 19 tuổi, con chuẩn bị thi vào đại học, mẹ nói rằng, làm luật sư không những có nhiều tiền mà còn có địa vị trong xã hội, và nhất định muốn con học ngành luật. Mẹ đã cho con thấy rằng, chỉ cần con đi theo những gì mẹ sắp đặt là được. Nhưng con không biết rằng, mẹ chỉ muốn thông qua con để thực hiện giấc mơ mà trước đây mẹ đã không làm được.

    Năm con 20 tuổi, con muốn thay điện thoại mới, với lý do có thể liên lạc với mẹ thường xuyên hơn. Mẹ đã không cần cân nhắc nhiều và chuyển ngay cho con 10 triệu đồng. Nhưng con chỉ dùng điện thoại để liên lạc với bạn gái, trong vòng 1 năm con chỉ gọi cho mẹ có mấy lần. Mẹ đã cho con thấy rằng, mẹ là một ngân hàng miễn phí mà con có thể lấy bất cứ lúc nào. Nhưng con đã không biết rằng, mẹ đã nhiều lần chờ đợi con gọi điện để chúc mừng trong ngày sinh nhật mẹ.

    Năm con 24 tuổi, sau khi con tốt nghiệp đại học, mẹ đã dùng tiền để con được vào làm tại đơn vị hành chính sự nghiệp. Mẹ đã cho con thấy, 4 năm đại học chơi bời, khi ra trường vẫn có thể có được một công việc ổn định. Nhưng con đã không biết rằng, vì con mà mẹ đã phải đi cầu cạnh biết bao người.

    Năm con 27 tuổi, quan hệ của con với các bạn gái đều không được lâu dài, các cô gái đều nói con là người không có trách nhiệm, vẫn là một cậu bé chưa trưởng thành. Mẹ đã nói rằng, do duyên chưa đến, các cô gái đó đều không xứng với con. Mẹ đã cho con thấy rằng, những cô gái không lấy được con là do họ kém phúc phận. Nhưng con đã không biết rằng, mẹ đã vì con mà đi rất nhiều nơi để dò hỏi cho con người ưng ý.

    Năm con 32 tuổi, do con đánh bạc thua, và nợ rất nhiều tiền, mẹ đã rất tức giận đến mức sinh bệnh, nhưng cuối cùng thì mẹ cũng trả hết nợ cho con. Mẹ đã cho con thấy, cho dù con có gây ra tội tình gì đi nữa, thì mẹ cũng đều giúp con gánh vác trách nhiệm. Nhưng con đã không biết rằng, mẹ đã vì con mà tiêu hết đi khoản tiền mẹ dành dụm cho tuổi già của mình.

    Năm con 35 tuổi, khi con biết mẹ đã không còn đồng nào trong người, con đã đi cướp của giết người. Khi con nghe thấy họ tuyên án tử hình, mẹ đã khóc và trách ông trời không công bằng, vất vả cả đời vì con, vậy mà cuối cùng lại ra nông nỗi này. Cuối cùng con đã biết, mẹ đã vì yêu con mà hết lần này đến lần khác cướp đoạt đi cơ hội trưởng thành của con, hết lần này đến lần khác bóp chết đi năng lực sinh tồn của con, lấy đi trách nhiệm đối với cuộc đời của chính con.

    Hóa ra cho đến lúc cận kề cái chết, con vẫn chưa trưởng thành. Mẹ đã dùng phương pháp sai lầm và vất vả cả đời vì con cái, để đổi lấy sự đau khổ cho cả 2 thế hệ. Hóa ra giáo dục con cái không có cơ hội để lặp lại lần thứ 2, hóa ra, mẹ đã tự tay đưa con lên đoạn đầu đài… Mẹ hãy bảo trọng! Ngày mai con phải đi rồi. Hy vọng ở một thế giới khác, con có thể học được cách có trách nhiệm với chính mình, tự mình tìm được hạnh phúc cho chính mình…

    Dưới đây là bức thư, một CEO viết cho mẹ:
    Thưa Mẹ!
    Con của mẹ ngày mai sẽ khởi công xây dựng một công xưởng mới. Để con có được thành công như ngày hôm nay, đều là do công dạy dỗ của mẹ. Bỗng nhiên mọi ký ức như đang trở về hiển hiện trước mắt con…

    Khi con được 3 tuổi, con chạy rất nhanh, vấp phải hòn đá và té ngã. Mẹ đã để con tự đứng dậy và nói: “Lần sau cần phải cẩn thận hơn“. Mẹ đã dạy cho con biết phải tự chịu trách nhiệm trước hành động của mình.

    Khi con được 4 tuổi, do con muốn xem tivi nên không muốn ăn cơm tối. Mẹ đã nói, nếu không ăn thì phải chịu đói cho đến ngày hôm sau, con đã đồng ý, và nghĩ rằng mẹ chỉ nói vậy thôi. Nào ngờ, đến buổi tối con lục tìm đồ ăn… ngay cả một hạt cơm cũng không còn trong nồi. Mẹ đã dạy cho con biết, phải tự chịu trách nhiệm với sự bướng bỉnh của mình.

    Khi con được 6 tuổi, mẹ đưa con đến trung tâm mua sắm để mua quà giáng sinh, mẹ đã nói với con chỉ được mua một thứ đồ chơi. Nhưng khi con được mua “người sắt biến hình” con lại muốn mua máy bay. Khi mẹ không đồng ý, con đã nằm xuống đất và khóc, nào ngờ mẹ quay lưng bước đi để mặc con ở đó. Khi đó con chỉ biết đứng dậy, vừa lau nước mắt vừa chạy theo mẹ. Mẹ đã dạy cho con biết phải tự chịu trách nhiệm trước sự lựa chọn của bản thân.

    Khi con được 8 tuổi, con muốn tự mình giặt tất, mẹ đã dạy con làm thế nào để giặt cho sạch, con muốn rửa bát, mẹ đã dạy con phải cẩn thận để bát không bị vỡ, con muốn tự mình xới cơm, mẹ đã dạy con xới cơm cẩn thận để không bị bỏng. Mẹ đã dạy cho con biết phải có trách nhiệm với cuộc sống của mình.

    Khi con được 10 tuổi, mẹ thấy các buổi học thêm của con kín mít, mẹ nói rằng: “Đến lớp hãy cố gắng học, khi nghỉ hãy chơi cho thỏa thích, nếu còn thời gian thì đọc thêm sách vở, thì con sẽ không sợ thua kém ai cả“. Mẹ đã dạy cho con biết phải tự chịu trách nhiệm trước sở thích của mình.

    Khi con được 13 tuổi, con đá bóng, do sơ ý đã làm vỡ của kính của nhà hàng xóm. Mẹ đã đưa con đến cửa hàng để mua kính, sơn và đinh, sau đó mẹ đã bảo con giúp mẹ cùng lắp lại cửa kính cho họ. Sau đó còn trừ tiền tiêu vặt của con vào tháng sau. Mẹ đã dạy cho con biết phải tự chịu trách nhiệm trước những sai lầm của bản thân.

    Khi con được 15 tuổi, con đòi chơi đàn piano, mẹ đã mua cho con kèn ácmônica. Mẹ nói với con rằng: “Thổi được kèn ácmônica đi đã rồi hãy nói đến chuyện mua đàn piano“. Con đã thổi kèn ácmônica cho đến bây giờ, còn nguyện vọng muốn chơi đàn piano, con đã quên từ lúc nào không biết. Mẹ đã dạy cho con biết phải kiên trì và có trách nhiệm với chính kiến của mình. Năm con 19 tuổi, con chuẩn bị thi vào đại học, mẹ đã giúp cùng con phân tích những chuyên nghành mà con yêu thích, và để cho con tự quyết định chuyên nghành mà mình muốn theo đuổi. Mẹ đã dạy cho con biết phải tự chịu trách nhiệm cho tương lai của bản thân.

    Năm con 20 tuổi, con muốn thay điện thoại mới, mẹ nói rằng điện thoại cũ chưa hỏng thì không được đổi. Nếu như con nhất định muốn đổi thì tự đi làm ngoài giờ học lấy tiền mà tự mua. Khi con kiếm đủ tiền để mua điện thoại mới nhờ đi dạy thêm, cái cảm giác vui sướng khi thành công đó vượt xa hơn hẳn giá trị của một chiếc điện thoại mới.

    Năm con 24 tuổi, sau khi con tốt nghiệp đại học con đã muốn tự gây dựng sự nghiệp. Mẹ đã khuyên con không nên nóng vội, mà hãy bắt đầu làm những việc mà con yêu thích, khi có kinh nghiệm rồi hãy tính. Hai năm sau, con quyết định mở công ty, mẹ nói, nếu như con có thể chấp nhận một kết quả tồi tệ nhất, thì hãy mạnh dạn và đặt tâm vào mà làm. Mẹ đã cho con vay 300 triệu đồng, và yêu cầu con 4 năm sau phải trả. Con đã vỗ ngực và nói, con không những trả tiền cho mẹ, mà còn tặng mẹ một căn hộ nữa. Mẹ đã dạy con biết có trách nhiệm với sự nghiệp của chính mình.

    Năm con 27 tuổi, con đã đưa một cô gái thông minh và xinh đẹp về nhà, đó là lần đầu tiên mẹ khen ngợi con trước mặt cô ấy. Mẹ còn nói, chuyện vợ chồng là tự con quyết định, chỉ cần chúng con thành tâm thành ý thì mẹ đã rất hạnh phúc rồi. Mẹ đã dạy cho con biết phải tự có trách nhiệm với hạnh phúc của bản thân.

    Năm con 32 tuổi, con đã đưa chìa khóa của một căn hộ mà con mua để tặng mẹ, khi tay mẹ cầm chìa khóa và lập tức quay lưng ra sau. Nhìn thấy đôi vai mẹ khẽ rung rung, con biết rằng mắt mẹ đang nhòa đi vì hạnh phúc. Mẹ đã dạy cho còn biết phải có trách nhiệm với lời hứa của mình.

    Năm con 35 tuổi, công ty của con không ngừng mở rộng, và phải xây dựng nhà máy mới, những người thường trách cứ mẹ nhẫn tâm, nay đã không còn gì để nói. Con vẫn thường dạy cho con của con biết phải có trách nhiệm với bản thân mình, giống như mẹ đã từng dạy con khi xưa. Con hy vọng rằng chúng sẽ làm được những điều còn to lớn hơn nữa.
    Con yêu của mẹ!


    Theo Phununews
     

    Xem thêm các chủ đề tạo bởi thanhly097
    Đang tải...


  2. Ngọc Anh Language

    Ngọc Anh Language Thành viên chính thức

    Tham gia:
    27/8/2016
    Bài viết:
    267
    Đã được thích:
    40
    Điểm thành tích:
    28
    Ta hay chê cuộc đời méo mó
    Sao ta không tròn ngay từ trong tâm
     
    thanhly097 thích bài này.
  3. thanhly097

    thanhly097 Thành viên chính thức

    Tham gia:
    16/11/2011
    Bài viết:
    203
    Đã được thích:
    9
    Điểm thành tích:
    18
    2 câu này mình thích nhất bài luôn, càng ngẫm càng thấy hay. Theo mình thì hai câu này đắt giá nhất của bài thơ :)
     
  4. thanhly097

    thanhly097 Thành viên chính thức

    Tham gia:
    16/11/2011
    Bài viết:
    203
    Đã được thích:
    9
    Điểm thành tích:
    18
    Kẻ lang thang đổi chỗ cho Bồ Tát
    Kẻ lang thang nói:
    - Tôi có thể đổi chỗ ngồi với Người một lát không?
    Bồ Tát trả lời:
    - Chỉ cần anh không mở miệng.
    Kẻ lang thang ngồi lên Đài Sen. Trước mắt của anh là cả ngày hỗn loạn ầm ĩ, người đến phần lớn là cầu điều này điều kia. Anh vẫn cố gắng chịu đựng trước sau không mở miệng.
    Một ngày, một phú ông đến. Phú ông nói:
    - Cầu Bồ Tát ban cho con một đức tính tốt.
    Nói xong ông dập đầu, đứng dậy, ví tiền lại bị rớt xuống mặt đất. Kẻ lang thang vừa muốn mở miệng nhắc nhở, nhưng kịp nhớ đến điều kiện của Bồ Tát.
    Sau khi phú ông đi ra, thì có một người nghèo bước vào. Người nghèo nói:
    - Cầu Bồ Tát ban cho con ít tiền. Người nhà con lâm bệnh nặng, đang rất cần tiền ạ.
    Cầu xong ông dập đầu, đứng dậy, nhìn thấy một túi tiền rơi trên mặt đất. Người nghèo thốt lên: “Bồ Tát quả thật hiển linh rồi.” Ông cầm túi tiền ra đi. Kẻ lang thang muốn mở miệng nói không phải hiển linh, đó là đồ người ta đánh rơi, nhưng anh lại nhớ đến điều kiện của Bồ Tát.
    Lúc này, một người ngư dân đi vào. Ngư dân cầu xin:
    - Cầu Bồ Tát ban cho con bình an, ra biển không gặp sóng gió.
    Đoạn dập đầu, đứng dậy, ông vừa muốn đi, lại bị phú ông túm chặt. Vì túi tiền, hai người đánh nhau túi bụi. Phú ông cho rằng người ngư dân đã lấy túi tiền, mà ngư dân thì cảm thấy bị oan uổng không cách nào chịu đựng nổi. Kẻ lang thang không thể nhịn được nữa, anh ta liền hô to: “Dừng tay!” Rồi đem chân tướng nói ra cho họ. Tranh chấp nhờ đó mà đã yên.
    Lúc này Bồ Tát mới nói:
    - Ngươi cảm thấy làm vậy là đúng chăng? Ngươi hãy tiếp tục đi làm kẻ lang thang đi! Ngươi mở miệng tự cho mình rất công bằng, nhưng, người nghèo vì vậy mà không có tiền cứu chữa người thân; người giàu không có cơ hội tu đức hạnh; người ngư dân ra biển gặp sóng gió chôn thân dưới đáy biển. Nếu ngươi không mở miệng, mạng sống người nhà kẻ nghèo kia được cứu; người giàu tốn chút tiền nhưng giúp người khác mà tích được đức; ngư dân cũng vì dây dưa không cách nào lên thuyền, tránh được mưa gió, có thể còn sống sót.
    Kẻ lang thang im lặng ra khỏi chùa…
    Rất nhiều sự tình, nó thế nào, chính là như thế đó. Để nó tiến triển theo tự nhiên, kết quả sẽ tốt hơn. Khi đối mặt với sự việc, ai có thể biết rõ kết quả gì sẽ xảy ra chứ?
    Yên lặng theo dõi diễn biến, chính là một loại năng lực!
    Thuận theo tự nhiên, là một loại hạnh phúc!


    st
    (Tử đàn)
     
  5. thanhly097

    thanhly097 Thành viên chính thức

    Tham gia:
    16/11/2011
    Bài viết:
    203
    Đã được thích:
    9
    Điểm thành tích:
    18
    Chú chó ở Trường Sa và bài thơ làm "cay mắt" nhiều người

    Nhìn thấy tấm ảnh những chú chó ở Trường Sa quyến luyến với con người, anh Hoàng Hải Lý (Trường Sĩ quan không quân Nha Trang, Khánh Hòa) đã xúc động làm bài thơ "Bơi vào đi" làm cay mắt cộng đồng mạng.

    [​IMG]
    Ảnh: LÊ BÁ DƯƠNG​
    Đây là sự kết hợp thật tuyệt vời giữa thi ca và nhiếp ảnh. Tuổi Trẻ xin giới thiệu đến bạn đọc bài thơ này:
    Bơi vào đi, Vàng ơi, tao về đây
    Đừng ra xa, thân thể mày bé lắm
    Sóng thì to, nước biển kia rất mặn
    Mày cứ bơi ra, tao sao thể cầm lòng...

    Bơi vào đi, Vàng ơi, có nghe không

    Mày quyến luyến làm lòng tao chợn sóng
    Đại dương mênh mông, thân thể mày bé bỏng
    Cứ ngước về tàu, sao tao thể cách xa

    Bơi vào đi, Vàng ơi, quay lại nhà

    Tao phải về thôi bởi đã xong nghĩa vụ
    Và tao biết đêm qua mày mất ngủ
    Cứ liếm tay tao, sợ trốn mày về.

    Đừng vậy nữa mà, Vàng ơi, tao thương quá

    Thương những đêm tao và mày đứng gác
    Gió bão từng cơn mày vẫn không sai khác
    Phủ phục canh me bọn cướp biển chực chờ.

    Về đi mày, đừng bơi nữa, tao nhờ

    Tao xin lỗi, bởi đã xong nghĩa vụ
    Và tao biết chừng ấy vẫn chưa đủ
    Nhưng phải vào bờ, anh em khác ra thay.

    Về đi mày,
    đừng bơi nữa,
    mắt cay...
    Nguồn tuoitre.vn
    http://tuoitre.vn/tin/nhip-song-tre/...g/1152715.html
     
    Sửa lần cuối: 3/9/2016
  6. Na_xanh

    Na_xanh Thành viên chính thức

    Tham gia:
    26/8/2016
    Bài viết:
    285
    Đã được thích:
    60
    Điểm thành tích:
    28
    Ta hay chê cuộc đời méo mó
    Sao ta không tròn ngay từ trong tâm

    => rất ý nghĩa ạ!
     
    thanhly097 thích bài này.
  7. labellevie178

    labellevie178 Bắt đầu tích cực

    Tham gia:
    3/9/2016
    Bài viết:
    428
    Đã được thích:
    66
    Điểm thành tích:
    28
     
  8. thanhly097

    thanhly097 Thành viên chính thức

    Tham gia:
    16/11/2011
    Bài viết:
    203
    Đã được thích:
    9
    Điểm thành tích:
    18
    Làm người tốt...Mệt quá!...
    Cô bạn mình may mắn học giỏi, nhiều tài, kiếm tiền dễ và nhiều bạn bè, thời con gái như thế thì còn gì mong hơn nữa?
    Thế mà chẳng mấy khi thấy cô thật vui, lại hay thấy cô buồn phiền chuyện nhà. Chẳng là, cô tự lập từ năm đầu đại học trong khi cậu em trai cái chi cũng ngửa tay xin tiền ba mẹ. Cô tự kiếm việc còn bố mẹ thì chạy chọt lo cho em trai đủ đường.
    Cô tự mua xe máy còn cậu em trai chỉ biết ngồi một chỗ xin chị cho em cái xe máy. Chị không cho, thì cậu em nói:
    "Bà kiếm tiền giỏi thế mà ki bo kẹt xỉ, bà nghĩ tiền của bà to lắm à? Sao bà ích kỷ thế?"
    Cô bạn than thở:

    "Tại sao chỉ vì tôi giỏi hơn hoặc tôi nỗ lực hơn, tôi mặc nhiên phải có trách nhiệm với những người lười biếng và ăn sẵn? Tôi có tốt bao nhiêu cũng chẳng đủ với mọi người xung quanh!
    Giá như tôi trở nên kém cỏi, thì có khi, gánh nặng bớt đi hẳn nhiều phần?"
    Sau này khi cô bạn lấy chồng, quả nhiên đến lượt những gánh nặng gia đình nhà chồng đều đặt lên vai cô, chứ không phải chia đều lên vai những người khác, chỉ vì cô bạn tôi tháo vát hơn, xoay xở giỏi hơn, làm gì cũng nỗ lực hơn.
    *
    Mình có người bạn nữa, chỉ vì nấu ăn ngon, thành ra cứ khi nào tụ tập lễ tết hay gặp gỡ, bạn một mình lo toàn bộ khâu nấu nướng ăn uống, những người khác chỉ ngồi khểnh bấm chọn kênh tivi hoặc ngồi chí chóe tán phét.
    Thỉnh thoảng có mình tham gia, mình xuống bếp giúp một tay, thấy bạn vừa kêu đau đầu quá, vừa xắn quần chặt gà, vừa trông chừng hai cái bếp đang sôi hết cỡ.
    Nếu bạn không đảm đương hết, hay nấu 1 món nào đó ít ngon, mọi người bắt đầu chê, hoặc trêu, hoặc nhắc nhở.
    *
    Mình quen một anh phóng viên, anh biên tập trang rất tốt, anh chụp ảnh cũng tốt, anh làm việc với họa sĩ cũng tốt, anh phản xạ và tiếp cận đề tài tốt.
    Kết cuộc, cứ kỳ nghỉ mát của cơ quan thì anh phải ở nhà trực! Thậm chí cơ quan vào hết Sài Gòn kỷ niệm ngày sinh nhật cơ quan thì anh cũng không được đi chơi, phải ở nhà làm việc.
    Chỉ vì anh làm tốt quá, anh có thể bao quát được công việc, thế là sếp chỉ định anh ở lại trực cơ quan, có gì còn làm được việc.
    Đến nỗi sau khi xong số báo Tết thì mọi người bắt đầu thở phào, nghĩ chuyện đi chơi, trong khi anh vẫn cần mẫn lo bài cho tới những số báo cuối cùng của năm.
    Mà anh chỉ sơ suất điều gì đó là bị chỉ trích liền, trong khi những kẻ làng nhàng khác, cười trừ một cái là xong lỗi.
    *
    Mình có vài bài viết trúng tâm lý người đọc, thế là từ đó mỗi ngày có nhiều thư gửi về hỏi đông tây nam bắc, hỏi xin tư vấn từ mụn trứng cá cho tới cách kiếm tiền, ly hôn ế chồng hay bị vợ bỏ gì cũng xông tới hỏi, không kịp trả lời thì sẽ bị chửi, có những độc giả rất tử tế, họ kiếm đủ mọi từ tục tĩu nhất để chửi mình chỉ vì mình chưa trả lời thư mà họ đã gửi từ vài tiếng trước.

    Làm người tốt mãi có mệt lắm không?
    Làm người giỏi mãi có mệt lắm không?
    Hay tốt và giỏi chỉ mang lại phiền phức, đảm đang chỉ mang lại gánh nặng, tháo vát mang lại quanh mình những người phụ thuộc và lười biếng, nổi bật sẽ mang lại những chỉ trích, một người đẹp chỉ thiếu ngủ một bữa đã bị mắng là xuống sắc, một đầu bếp chỉ một món ăn không ngon nấu trong cơn ốm, đã bị người khác dìm hàng?
    Làm trăm việc tốt nhưng chỉ một việc đãng trí sơ sảy sẽ thành bia miệng để đời?
    Người càng bao dung dễ tính, càng dễ bị trêu chọc, thậm chí bị đùa ác.
    Người càng không để bụng, càng dễ bị người khác khinh lờn, có làm gì quá đáng cũng chẳng cần xin lỗi một tiếng, vì đằng nào bạn cũng sẽ bỏ qua và thứ tha?
    Người càng giỏi, càng hay bị nhờ vả, nhờ làm hộ cái này cái kia.
    Người càng xuất sắc, càng có nguy cơ bị chỉ trích từ những kẻ chưa từng gặp bạn lấy một lần.
    Người càng chu đáo, càng hay bị giao thêm việc.
    Người càng giỏi kiếm tiền, càng hay bị đòi hỏi tiền bạc. Thậm chí bỏ tiền đi du lịch cũng bị dòm ngó, bị nói "sao không để tiền đi chơi đi phởn đó mà giúp kẻ nghèo?"
    Và đám đông mặc nhiên cho rằng, chỉ vì bạn giàu và chăm chỉ, bạn phải chịu trách nhiệm về cuộc đời của những kẻ nghèo khó hoặc lười biếng nào đó.
    Và chắc chắn bạn và tôi đã từng chứng kiến ít nhất một lần trong đời, sự nhởn nhơ của những người lười biếng, sự thong thả của những kẻ kém tài, sự vô lo của những tên ăn bám bố mẹ, sự thảnh thơi ngắm buổi chiều mùa thu đẹp đẽ của những người không nhìn thấy gánh nặng xã hội và áp lực phải làm người tốt, cũng như sự khoan thai vui tính của những kẻ khôn lỏi.
    Và nhen lên trong ta đôi chút bất bình, ấm ức? Và ta muốn không tốt nữa, không giỏi nữa, không làm nữa, không nhận lãnh trách nhiệm nữa, không nỗ lực nữa, không nhận lời nhờ vả nữa?

    Bạn ơi, cái gì cũng có cái giá của nó cả! Tại sao ta phải bận tâm tới những người không mấy giá trị trong mắt ta? Tại sao ta phải thay đổi giá trị quanh đời mình chỉ vì những kẻ vô liêm sỉ hoặc thiếu tự trọng nào đó?
    .
    .
    .
    Những người tốt mà hay bị oan trái liền kéo nhau đến hỏi thầy NQT:
    - Tại sao chúng con lại bị đối xử bất công như vậy?
    Thầy NQT trả lời:
    - Hãy cứ sống tiếp tục, cứ đi con đường đã dẫn chúng ta tới vị trí hiện tại, cứ nuốt những lời cay đắng vào trong lòng và mỉm cười với thế giới này. Khi nào chết rồi sẽ biết tại sao?
    Nghe thế thì có tức không chứ!? Rất tức nhưng cũng sợ Thầy mà không dám nói gì! Đành lẳng lặng sống nốt quãng đời bất công còn lại!
    Thế rồi tất cả những người có mặt trong câu chuyện này cùng chết!


    Những người tốt, những người giỏi giang, những người chăm chỉ... Đều được mặc quần áo rất đẹp! Tất cả họ đều đứng trên những đám mây bồng bềnh cũng rất đẹp...
    Còn tất cả những người khác... Tùy sự "sung sướng của họ khi ở trần thế" mà họ đang đứng ở những bậc thấp hơn hẳn và mang những bộ mặt méo xẹo với trang phục khá nực cười, thậm chí có người còn đứng ở dưới lòng đất...


    Trên cao có tiếng nói rất âm vang nhưng lại cũng nhẹ nhàng như gió thoảng:
    - Giờ thì các con đã hiểu chưa?
    Tất cả mọi người đều ngẩng lên và tất cả mọi người cùng đồng thanh:
    - Thầy ơi! ...
    Thầy không trả lời mà chỉ vẫy tay về phía những người đang đứng trên những đám mây bồng bềnh... Để rồi lại có một tiếng nói rất nhẹ thoảng qua:
    - Các con theo ta!

    ./.
     
  9. thanhthanh2015

    thanhthanh2015

    Tham gia:
    11/9/2014
    Bài viết:
    13,322
    Đã được thích:
    2,487
    Điểm thành tích:
    863
    đọc bài này ý nghĩa quá
     
  10. dao2016

    dao2016 Thành viên tích cực

    Tham gia:
    5/8/2016
    Bài viết:
    670
    Đã được thích:
    86
    Điểm thành tích:
    28
    Những câu chuyện rất ý nghĩa
     
  11. haiduong1701

    haiduong1701 Bắt đầu tích cực

    Tham gia:
    20/3/2015
    Bài viết:
    464
    Đã được thích:
    88
    Điểm thành tích:
    28
    Lâu lắm rồi mình ko được gọi từ " Mẹ".
     

Chia sẻ trang này