E lấy ck xa, lấy ck đk hơn 1m thì có bầu, ở nhà đến bây giờ đk hơn 1 năm, con trai em đk 7m rồi. Nghĩ lại thời gian qua em sống không đến nỗi nào, mà phải trải qua bao uất ức, và tủi nhục. Nhưng thôi vì ck vì con cũng phải quên đi mà sống. Nhưng mà khó quên quá các mẹ ạ, những chuyện đó cứ như vừa xảy ra với em ý Lúc bầu bí ở nhà dọn dẹp nhà cửa, cơm nước, giặt giũ cho cả nhà, thỉnh thoảng biếu tiền mck, đóng tiền ăn vẫn đi mua đồ ăn bthg, trông con hộ em trai,.... thì ko ai nói gì... Đến khi đẻ em bé, ko làm gì đk thì bị chèn ép, bị đối xử không ra gì. Nhà ck em có 2 đứa con dâu rồi, em lấy về sau cùng. Mck e cứ hay kể : nhà thằng này tao phải bán dây chuyền để lấy tiền đi đẻ, và chăm vk nó đẻ. Nhà thằng kia tao cho vay tiền đi đẻ, tao mua bao nhiêu xương chân giò về hầm cho ăn.... Em biết thế nên lúc đi đẻ vkck e ko nhờ vả gì cả, em cũng bảo ko ăn dk chân giò đừng mua.. con e sinh non, e cũng k nhờ thức đêm trông cháu cùng, mẹ đẻ e và e làm hết. Chỉ có việc giặt giũ và nấu cơm thì mẹ đẻ e bảo nên kiêng, em kiêng đk gần 1m bắt đầu giặt giũ, dọn dẹp, nấu cơm, thì mck e ngọt nhạt bảo con ko phải làm, để đấy mẹ làm cho ko là ko tốt đâu . Em cũng vui vẻ biết ơn bà. Thế nhưng e vừa đẻ xong cần nghỉ ngơi, con em sinh non tháng đầu tiên toàn ngủ. Vậy mà mấy đứa cháu ( con em ck), nó vào chơi nô đùa, nhảy nhót uỳnh uỳnh,vào phòng e chơi bày đồ lung tung ko thèm dọn, em có nói, thì bị mck chửi" ghen tị vs trẻ con", mck e cứ cho bọn trẻ vào phòng em chơi, em bực quá đuổi bọn nó, thì nói em ko ra 1 cái gì, con e sợ quá khóc thì bảo " đáng đời cho chết". Con em sinh non, ko ti mẹ mà ti bình, mck em đi kể lể khắp xóm làng là e khác người, cái loại e cần gì phải giữ ti..., con em dùng bỉm cũng cấm ko cho dùng, em cứ cho con dùng, thì đi kể lể khắp làng, bảo em là " lười"( những chuyện này em nghe chính mck em nói lại) Con e đk 2m thì đuổi vkck e, chỉ vì ck e bật nóng lạnh từ 5h - 9h chiều cho em dùng lúc nào cũng có nước nóng. Chửi em, đay nghiến em" con Thái Bình kia mày về phá gia đình tao", chỉ vì ck em đòi ăn riêng. Chửi rủa em rất nhiều đến mức em ngất bất tỉnh 2m Hơn 2m em mới đk về ngoại, mck em cho về 10 ngày, nhưng ck em bảo cứ ở nhà ngoại, bjo anh đón thì về. Em về nhà, bme e cũng khuyên nhủ nhiều, nên em cũng bớt suy nghĩ, và bình tĩnh hơn Nhưng em về nhà ck, còn bị mck xúc phạm danh dự, chửi rủa em, xúc phạm bme em... em ko sai, em làm căng lên thì mck e ko làm gì đk, chỉ im im ko dám nói gì. Bố ck thì đi suốt, lúc thì đi chơi, lúc thì đi có việc, ông ý ở nhà mà con em khóc là ông ta chửi em ko ra gì ( mặc dù trẻ con có lúc nọ lúc kia) Em mệt mỏi lắm, mọi chuyện em kể cũng ko đk chi tiết cho lắm. E đã phải chịu rất nhiều uất hận do nhà ck gây ra, mà bjo em vẫn phải sống chung dưới mái nhà với họ Ck e thì cũng tốt, yêu thương và bảo vệ vợ. Em cũng yêu ck, nên sau bao nhiêu chuyện có ck bên cạnh nên em đều có gắng bthg,... Nhưng em làm sao ý các mẹ ạ. Chuyện xảy ra hơn 1m rồi, e cũng muốn quên đi và sống bthg lắm. Nhưng như em bị ma nhập ý, cứ vô tình nhắc tới vấn đề gì liên quan đến chuyện đó, là em lại bị xúc động, lại nói nhiều, lại bức xúc, mà y như cái cảm giác vừa bị người khác chửi rủa, bịa đặt chuyện chửi mình ý Giờ em nghĩ chỉ có đi khỏi nhà bmck, thì em mới trở lại bình thường được thôi. Nhưng hoàn cảnh bây giờ chưa đi được. Chẳng lẽ cứ để em bị điên điên dở dở như thế này thì chết
Mn cố gắng rồi ra ở riêng đi, chứ ở như thế này khổ mình khổ cả con. Tìm chô mà thuê nhà ở riêng hẳn ra, mẹ chồng mn ác khẩu quá
khổ thân mn. ra riêng đi mn ơi. vì mn đang có dấu hiệu trầm cảm đấy. cứ tiếp tục chịu sẽ nguy hiểm đấy
sống thế có khi trẻ lớn lên cũng sẽ bị ảnh hưởng chứ ko phải riêng bạn đâu. Cái này là hành hạ tinh thần nhau rồi còn j nữa, rồi có đứa thứ 2 thì làm sao ?? mong bạn sớm có cuộc sống riêng chứ như vậy chiu gì nổi
rồi thời gian sẽ làm mình quên hết bạn ạ. chia sẻ với bạn chứ 2 vc mình đã từng vì mâu thuẫn vs mẹ ck mà sắp ly hôn, bỏ nhà đi đủ thứ, cay đắng nghiệt ngã. rồi cũng qua hết thôi.
Mệt mỏi nhỉ, nhà ai cũng bát đũa xô nhau như vậy cả, tránh được cái gì thì tránh khẩn trương thôi mn. Tốt nhất là ở riêng!
RA ở riêng nhé, không việc gì phải khổ, thuê nhà ở cũng được, đỡ giáp mặt đỡ nghĩ. Đến bm đẻ mình ra họ còn xúc phạm thì họ chả còn gì đáng để mình tiếc
sao bạn giống mình thế, hồi mình bầu cũng vừa đi làm nhà nước, vừa lo việc nhà không ai nói gì mẹ mẹ con con ngọt lắm nhưng từ khi sinh con, bận rộn không lo cho nhà chồng được thì sinh ra đủ chuyện. Mẹ chồng chưa làm được bất cứ vệc gì cho mình ngoài chửi bới, la hét. Giờ trong giấc mơ, trong suy nghĩ cứ thấy mẹ chồng là tất cả những điều tồi tệ đó lại hiện lên. Mình cũng ức chế chỉ muốn biến khỏi ngôi nhà đó và không bao giờ gặp lại mẹ chồng nữa. Nhung dù sao, bà ấy vẫn là mẹ của chồng mình. Hiện tại mình vẫn cam chịu, chỉ đếm từng ngày để chồng mình về rồi ra riêng thôi. Có thể mình sẽ tha thứ cho những điều mẹ chồng mình gây ra nhưng tổn thương trong lòng thì không thể xóa nhòa được trừ khi là ở xa và phai nhạt theo thời gian.