Mn hiền nhỉ. Việc khác e ko nói làm gì. Chứ việc m đi đẻ mà ko cho chồng lên, ko cho chồng vào viện là e nhảy dựng lên ngay ( trừ khi chồng quá bận). Nghĩa vụ, trách nhiệm của người chồng với vợ, với con .haizz
đúng là con cái là trách nhiệm chung của cả vợ chồng. nên đừng an phận chấp nhận sau nhiều thứ dồn nén một mình mình chịu rồi cũng có ngày ko giải quyết được thì cũng muộn
Đúng đấy. An phận chấp nhận, nhiều khi là nghĩ cho người khác, nhưng nhiều khi họ chả hiểu cho đâu. cuối cùng mà có vấn đề gì thì tại mình tất.
Thật chẳng hiểu nổi cái ông ck này nghĩ j nữa. Vợ cần nhất ck chính là lúc này người nhà thì có thể nhờ người đưa đi bí quá thì đi taixi nên, trộm vía là bạn ko sao chứ có làm sao thì lúc đó ân hận cũng muộn mn cố gắng nên nhé để mau bình phục
Hic... đọc xong thương mn quá! Lúc mình đẻ ko cần ai cả, chỉ cần có chồng bên cạnh thôi. Mẹ ck có say xe ko đi ngay đc thì bà nhờ người chở xe máy hoặc đi xe ôm. Lúc nào đến chả đc. Nhưng chồng thì nhất định phải có mặt. Em tập 1, đẻ mổ, đến ngày t2 ở viện mẹ ck cũng ra nhưng sáng sớm hôm sau em bắt chồng đưa bà về luôn. Bà ở có 1 ngày mà làm em khóc hết nước mắt, chắc vì thế mà đẻ xong mắt kém hơn hẳn
Em cũng vừa đẻ mổ xong rồi. Cũng hốt hết hồn vì chưa kịp cbj tinh thần, cũng ko nghĩ quá nhiều về tình huống đẻ mổ. Đi SA xong bs bảo ở lại viện theo dõi luôn vì trễ 6 ngày. E chưa kịp cbj đủ đồ cho tình huống mổ. Tưởng ngta theo dõi 1-2 ngày thì có time tìm hiểu. Đùng 1 cái 2 rưỡi đang ngồi chưa biết làm gì thì ngta gọi sang ktra, soi xét. Em còn chưa kịp tắm gội, chạy mải đi rửa vùng kín 1 tí. Xong ngta bắt lên bàn chờ đẻ nằm chờ, tưởng xét nghiệm hay gì, thế là ngta truyền nước cbj mổ. E run run ko biết làm ntn. Thế là 5h hơn e đc đưa lên phòng mổ nằm chờ. Sợ ko hết cái sợ ko biểt mổ đau ko, nhưng lúc tiêm cột sống thấy ghê ng, rồi ngta lấy đồ mổ. E ko thấy đau nhưng ghê ghê, lúc ấn bụng hơi đau tí, xong là con oe oe luôn. E tỉnh đến tận lúc xuống phòng hồi sức, cứ nằm chờ con mãi, ck giục ngủ đi mới ngủ chập chờn đc. Kinh dị luôn.