Tâm sự Mẹ Nào Thích Chửi Người Thứ 3 Thì Vào Đây Chửi Em Đi

Thảo luận trong 'Tâm sự về các vấn đề khác' bởi Hoa đồng tiền 125, 18/10/2017.

  1. beothoicuame

    beothoicuame Bắt đầu tích cực

    Tham gia:
    5/4/2014
    Bài viết:
    344
    Đã được thích:
    68
    Điểm thành tích:
    28
    Sao mà có những số phận chớ trêu thế không biết. Đi mắc núi trở lại mắc sông. Mới đọc tới đây mà nghe thương mẹ này quá.
     
    Đang tải...


  2. Hà Giản

    Hà Giản Thành viên nổi tiếng

    Tham gia:
    2/3/2015
    Bài viết:
    5,207
    Đã được thích:
    753
    Điểm thành tích:
    823
    mẹ top bảo còn éo le nữa nên e nghĩ chn còn dài
     
  3. dinhngoclam113

    dinhngoclam113 Bắt đầu tích cực

    Tham gia:
    28/12/2016
    Bài viết:
    420
    Đã được thích:
    115
    Điểm thành tích:
    43
    Mẹ nó vào kể nốt truyện đi, đọc đang hay.
     
  4. đào lan hương

    đào lan hương ước mơ đến bao giờ

    Tham gia:
    13/10/2011
    Bài viết:
    3,337
    Đã được thích:
    589
    Điểm thành tích:
    823
    Hóng tâm sự của bạn
    Phân nữ nhi mà đa đoan quá
     
  5. chunghv458

    chunghv458 Thành viên tích cực

    Tham gia:
    14/6/2017
    Bài viết:
    671
    Đã được thích:
    71
    Điểm thành tích:
    28
    Coi cách kể chuyện này thì cũng đủ biết, chắc phải Phong ba tình đời dữ lắm. Có 1 chút gì đó hơi cực đoan trong lời nói, Đời còn dài mà, buồn là gì. Vui lên đi. Sao phải chán đời. Sống sao cho đời nó chán mình chứ...
     
  6. Hoa đồng tiền 125

    Hoa đồng tiền 125 Thành viên mới

    Tham gia:
    19/9/2017
    Bài viết:
    34
    Đã được thích:
    9
    Điểm thành tích:
    8
    Sau phần up hôm qua, nhiều mẹ đoán rằng em sẽ quay lại với người yêu cũ. Cũng có lúc em nghĩ như vậy, vì xét cho cùng đời em còn gì để mất nữa đâu. Nếu không vì đứa con thì có lẽ em buông xuôi lâu rồi. Nhìn em bề ngoài gai góc, nhưng thực sự vô cùng yếu đuối. Mẹ em nhìn thấu những điều đó nên lúc nào cũng mong em chuyển về gần nhà làm. Bà nói để em tiện chăm sóc mẹ, nhưng thực sự là để mẹ tiện chăm sóc em.

    Nói về mẹ em, cuộc đời bà vất vả vô cùng. Hồi còn trẻ thì nghèo khó chẳng có gì, đến khi vợ chồng gây dựng được ít cơ đồ thì bố em lại đổ đốn đi cặp bồ. Mẹ kể ngày đó chẳng hiểu sao khi nghe tin, tim thì nhói đau nhưng lại vô cùng bình tĩnh. Mẹ biết nhưng chẳng nói gì với bố, cứ âm thầm theo dõi họ trong 1 thời gian dài. Cuối cùng, khi đã có đủ "tang chứng, vật chứng", bà tìm đến nhà con kia để nói chuyện. Lúc đến nhà, bà thấy quần áo của bố em phơi ở sân nhà nó. Tim đau lắm, nước mắt trực rơi, cơn ghen dâng đến tận cổ họng nghẹn ứ nhưng bà vẫn bình tĩnh, mỉm cười nói với nó rằng: "Chị là vợ anh X. CHị đi qua thấy quần áo chồng chị phơi ở nhà em nên đến xin về. Anh X có vợ, có con, có nhà, có cửa, không thiếu người giặt quần áo, không thiếu chỗ phơi quần áo nên không cần nhờ đến em. Phiền em để c rút quần áo của chồng chị về, không làm phiền em nữa". Nói rồi, bà rút hết quần áo của bố em về (có 1-2 bộ gì đó thôi), rồi đi thẳng. Em nghe câu chuyện mẹ kể mà cứ thấy bà thật dở hơi, phải đánh cho nó sưng mặt lên, rồi bầm dập "vùng kín", phải la làng la nước ra để người ta nhìn thấy cái bản mặt lẳng lơ của nó chứ. Nhưng bà bảo, làm thế chồng nó không sợ, mà làm thế thì xấu mặt mình nữa. Đúng là sau đợt đó, bố em và con kia cắt đứt hẳn, nhưng em vẫn không tin rằng cách xử sự của mẹ em là đúng.

    Cũng vì đã từng ở trong hoàn cảnh chồng ngoại tình nên mẹ em thương em lắm. Mẹ bảo: người cứng rắn như tao mà có lúc còn muốn tự tử, huống hồ là 1 đứa như mày. Khi bố em quay đầu, tưởng có thể làm lại từ đầu được thì mẹ em lại bắt đầu có cảm giác ghê ghê. Mẹ nói, nhiều khi 2 người làm "chuyện ấy", bà lại tưởng tượng ra cảnh ông với con kia, nên lại ôm mặt khóc. Bố em càng an ủi, càng vỗ về thì bà càng có cảm giác ghê tởm. CŨng chính vì thế mà miệng thì nói rằng mình tha thứ vì các con, nhưng thật tâm bà cảm thấy rất căm ghét chồng. Nguyên cả một năm dài sau đó, bà luôn sống trong cảm giác tủi hổ, sống không bằng chết. Cứ nhìn thấy chồng là chỉ muốn lao vào cắn xé, cứ nói chuyện với chồng là muốn cạnh khóe, đá đểu, nhưng tất cả đều phải kìm nén lại vì các con. Cũng có lần, là uất quá uống thuốc ngủ tự tử, nhưng nghĩ lại thế nào lại gọi em cấp cứu. Lần đó may mà em ở nhà, chứ nếu đã đi chơi cùng lũ bạn thì đúng là bà toi rồi. Khi trong bệnh viện, em có hỏi lý do, nhưng bà chỉ nói là uống nhầm, tưởng là tảo, rồi luôn miệng chửi bố em là bừa bãi khiến bà suýt chết. Rồi bà ôm mấy chị em em, khóc khóc mếu mếu là suýt nữa thì không được nhìn mặt mấy đứa nữa.Bố em đến bệnh viện, nhìn thấy mẹ nhợt nhạt, không thần sắc cũng khóc như mưa, rồi nói rằng lỗi tại mình, may mà không có chuyện gì nếu không thì cả đời ông sẽ cắn dứt mà chết. Em ngày đó ngu si, cũng tưởng là mẹ uống nhầm thuốc thật.

    Sau cái chết hụt, bố em lúc nào cũng kè kè bên mẹ, chăm sóc đủ kiểu nên dần dần bà cũng nguôi ngoai. Bà bảo, lúc đó, bà mới thực sự cảm nhận được rằng: ông đã quay đầu và cần một sự tha thứ. Và nếu cứ mãi không tha thứ, người khổ có lẽ sẽ là mẹ em, rồi sau đó sẽ là bọn em. Giờ bà đã thực sự tha thứ cho ông, nhưng thỉnh thoảng vết thương cũ vẫn đau. Chuyện của em xảy ra khiến bà đau thêm 1 lần nữa. Rồi thỉnh thoảng bà cứ thở dài: đời cha ăn mặn, đời con khát nước. Nghĩ cũng tội cho bà.

    Hôm qua khi em kể chuyện thằng người yêu cũ trong bệnh viện, nhiều mẹ đoán rằng em sẽ quay lại với nó. Đúng là em cũng từng có ý nghĩ như thế thật. Lúc ấy kiểu như là ăn vạ, vì m mà bà ra nông nỗi này nên m phải có trách nhiệm ý. Bản thân em lúc ấy cũng cần một chỗ dựa nên chẳng biét là gỗ tốt hay gỗ mục, thôi thì cứ dựa cái đã.

    Rồi con trai em ra viện, mối quan hệ giữa em và thằng nyc cũng trở nên thân thiết hơn, tuy nhiên, em chẳng dám cho nó về nhà, vì ít nhiều còn hàng xóm và bé giúp việc. Trong e cũng còn 1 chút lăn tăn về mối quan hệ này nữa vì rõ ràng nó sẽ chẳng đi đến đâu cả. Ngày trước, em còn bị bố mẹ nó phản đối đến chết đi sống lại thì đời nào bây giờ người ta chấp nhận em. Còn con của em nữa, liệu rằng nó có thể chấp nhận con không? Nhiều khi em cũng nghĩ, có khi nó chỉ tranh thủ hoàn cảnh thảm thương này của em để lợi dụng tí tình cảm, chứ chắc nó cũng chẳng yêu thương em thật lòng. có cả nghìn lý do để em băn khoăn không hiểu mình làm thế là đúng hay sai. Nhưng kệ thôi, vì lúc này em cần 1 chỗ dựa.

    Những ngày mới bắt đầu lại mối quan hệ này, em nồng nhiệt như thủa mới yêu. Cũng có lúc cảm thấy như mình đang được bù đắp. Nỗi đau vừa rỉ máu như cũng đã khô miệng. Những cái nắm tay thật chặt, những nụ hôn trao vội... tất cả những thứ đó khiến em quên hết tất cả. Thời gian buổi trưa ngày trước dành để ngủ nghỉ thì giờ nó là để cho các cuộc hẹn hò. CHính bản thân em cũng không thể ngăn mình lao vào mối quan hệ này. Dù trong thâm tâm vẫn cảm nhận có cái gì đó sai sai, nhưng chỉ cần nghe nó thủ thỉ bên tai: "Anh yêu em", "hãy để anh bên em những ngày tháng còn lại", "hãy làm lại từ đầu"... là em lại nhũn tim, chả nghĩ ngợi được gì thêm nữa. Em cũng thấy thấy mình yêu nó, gắn bó cuộc đời với nó. Em muốn bỏ đi thật xa, để cùng nó chạy trốn, để quên hết quá khứ. Em thật sự muốn làm lại từ đầu. Em cần một tình yêu, một bến đỗ an toàn, một nơi để mình có thể nương tựa.
     
  7. lovestar1705

    lovestar1705 Thành viên tích cực

    Tham gia:
    25/9/2012
    Bài viết:
    504
    Đã được thích:
    51
    Điểm thành tích:
    28
    Nói chung có ở trong hoàn cảnh của bạn mới thấu hiểu được, đôi khi vì quá đau mà người ta tìm đến cảm giác thân quen, nhưng cũng chỉ sợ rằng nếu quay đầu lại với nyc, rồi một ngày nào đó mình còn đau hơn bây giờ thì sao nhỉ? Thương mẹ nó, thôi, hãy sống thật vui, an yên vì tất cả nhé!
     
  8. dinhngoclam113

    dinhngoclam113 Bắt đầu tích cực

    Tham gia:
    28/12/2016
    Bài viết:
    420
    Đã được thích:
    115
    Điểm thành tích:
    43
    Đúng mẹ nó bị ỉa dắt, thôi mai nghỉ làm ngồi post hết đi hehe :D
     
  9. Hà Giản

    Hà Giản Thành viên nổi tiếng

    Tham gia:
    2/3/2015
    Bài viết:
    5,207
    Đã được thích:
    753
    Điểm thành tích:
    823
    viết phải từ từ chứ mn. mn comment bất lịch sự quá ạ!
     
    dinhngoclam113 thích bài này.
  10. ngoclan080608

    ngoclan080608 Thành viên tích cực

    Tham gia:
    22/9/2010
    Bài viết:
    655
    Đã được thích:
    117
    Điểm thành tích:
    83
    Mình đọc mà cứ khóc thôi. Cứ như nhìn thấy những đoạn của mình vậy.
     
    Hoa đồng tiền 125 thích bài này.
  11. dinhngoclam113

    dinhngoclam113 Bắt đầu tích cực

    Tham gia:
    28/12/2016
    Bài viết:
    420
    Đã được thích:
    115
    Điểm thành tích:
    43
    Tại mợ trên post lâu quá ngồi đợi sốt cả ruột :D
     
  12. Hoa đồng tiền 125

    Hoa đồng tiền 125 Thành viên mới

    Tham gia:
    19/9/2017
    Bài viết:
    34
    Đã được thích:
    9
    Điểm thành tích:
    8
    Lại nói về thằng chồng em, sau khi em đuổi ra khỏi nhà (nhà này là nhà bố mẹ mua cho trước khi em lấy chồng), nó vẫn ngày ngày nhắn tin xin lỗi, xin cho cơ hội làm lại từ đầu đủ kiểu, thế nhưng, trái tim em giờ đã có nhịp đập khác. Nó cũng gọi điện xin lỗi mẹ e, còn bay ra cả ngoài Bắc tìm bà nói chuyện để vun vén, nói tất cả vì đứa trẻ.

    Mẹ em dù không biết em đang qua lại với thằng người yêu cũ cũng nhất mực không đồng ý giúp, vì bản thân bà cũng đã trải qua cảnh này nên biết cảm giác nó như thế nào. Chính bà cũng sống trong những cảm xúc hỗn độn giữa tha thứ và dằn vặt nên cũng không muốn can thiệp sâu quá vào mối quan hệ này. Bà chỉ nói nếu nó đủ ăn năn, nếu em đủ rộng lượng thì có thể tha thứ. Mà cũng bởi nó ngoại tình với ai thì không ngoại, lại làm chuyện ấy với chính con em họ của em nên gia đình em càng khó chấp nhận.

    Sau lần gặp nó, mẹ em cũng có nói chuyện xem có thể vì con mà làm lại không, nhưng tất nhiên, em không đời nào chấp nhận. Nói thật lúc này em cũng không còn cảm giác hận đến mức muốn cào rách mặt nó ra cho hả lòng, hả dạ, nhưng bảo tha thứ thì không bao giờ. Em biết, có thể còn một nguyên nhân khác khiến em không còn hận nữa, đó là vì trái tim em đã đập theo một nhịp khác.

    Thằng chồng sau khi mềm mỏng đủ kiểu chẳng ăn thua, nó bắt đầu giở giọng Chí Phèo. Tối nào nó cũng mò đến nhà với lý do thăm con. Lúc đầu em từ chối thì nó làm loạn cả lên, ấn chuông, đập cửa đủ kiểu (mẹ nào có ck/người quen là dân buôn hàng biên giới thì sẽ thấy bọn này nó manh động thế nào). Em không muốn ầm ĩ xóm làng nên miễn cưỡng để nó vào thăm con. Hôm thì nó lý do trời đã khuya, hôm thì lý do mất chìa khóa xe, hôm thì nói đang mệt... để ở lại. Thời gian đó em stress kinh khủng mà chẳng biết giải quyết bằng cách nào. Em cũng lo sợ nó biết em đang qua lại với thằng nyc, rồi sẽ làm um lên nên cũng chẳng dám gặp mặt. Thằng điên kia nghĩ em thay lòng đổi dạ nên nó gào lên. Nó lồng lộn tìm đến công ty ăn vạ. Em thì không thể nói cho nó biết là đêm đêm thằng chồng lại mò đến xin ngủ nhờ, vì như thế nó sẽ nghĩ em đang muốn hàn gắn mối quan hệ vợ chồng. Bị kẹp giữa 2 thằng điên, có những lúc em cảm thấy mình không thể thở nổi.

    Rồi chuyện gì đến cũng đến, thằng chồng cuối cùng cũng biết em qua lại với thằng nyc. Nó gào lên như con chó điên và nói rằng: hóa ra em chỉ tìm cớ bỏ ck để đến với thằng kia. Nó còn nói em và con em họ dàn cảnh bẫy nó (bố khỉ, nó làm như em tẩm thuốc mê rồi bế nó lên giường của con kia). Nó cũng nói bố mẹ em thông đồng cho em làm bậy.

    Khi em bắt đầu cản cổ cãi, bảo nó là đồ vừa ăn cắp, vừa la làng thì nó vả liên tiếp vào mặt em hai cái đến hộc cả máu mồm. Em trừng mắt nhìn lại, rồi lao vào đấm nó như điên dại. Sức đàn bà khỏe đến mấy cũng đâu có thể đánh lại đàn ông, nhất là khi thằng đó đang lên cơn chó. Hôm đó, em bị ăn một trận đòn nhừ tử. Con bé giúp việc nhìn vậy chỉ biết ôm cu con thật chặt rồi khóa cửa trong phòng khóc. Nó sợ trong cơn điên, chồng em sẽ đánh cả đứa bé.

    Sau khi thằng khốn nạn kia bỏ đi, để mặc em với những bầm dập tím tái trên người, em nằm khóc dài trên ghế sofa. Bé giúp việc cứ ôm lấy em khóc rồi hỏi có cần báo công an hay không. Thằng bé con thấy cả mẹ và chị khóc lóc như điên, cũng gào cái mồm lên. Em nắm cái bàn tay nhỏ xíu đang co quắc vì sợ hãi của nó mà thấy hận người, hận đời và hận cả chính mình. Em sai, nó sai hay cuộc đời này đang sai với em? Lần đầu tiên, em thấy cuộc đời mình ê chề đến vậy.
     
  13. mecunkute

    mecunkute Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    16/10/2012
    Bài viết:
    1,421
    Đã được thích:
    155
    Điểm thành tích:
    103
    up tiếp đi mẹ nó
     
  14. nokiae

    nokiae Thành viên tích cực

    Tham gia:
    5/3/2013
    Bài viết:
    566
    Đã được thích:
    104
    Điểm thành tích:
    83
    mẹ nó viết hay và chân thật quá
     
  15. Shopmemy

    Shopmemy Thành viên tập sự

    Tham gia:
    18/8/2017
    Bài viết:
    14
    Đã được thích:
    2
    Điểm thành tích:
    3
    Hóng chuyện mình:)
     
  16. cualuoi

    cualuoi Bắt đầu nổi tiếng

    Tham gia:
    1/11/2010
    Bài viết:
    2,875
    Đã được thích:
    423
    Điểm thành tích:
    223
    Rồi sao nữa mn kể tiếp đi .
     
  17. Mẹ Thủy Ngọc

    Mẹ Thủy Ngọc Bắt đầu nổi tiếng

    Tham gia:
    7/8/2012
    Bài viết:
    2,279
    Đã được thích:
    440
    Điểm thành tích:
    173
    Chẳng biết nói gì với em cả, vì sai lầm cứ nối tiếp sai lầm!
     
  18. Hoa đồng tiền 125

    Hoa đồng tiền 125 Thành viên mới

    Tham gia:
    19/9/2017
    Bài viết:
    34
    Đã được thích:
    9
    Điểm thành tích:
    8
    Cuộc đời đúng là 1 chuỗi những sai lầm chị ạ. Mà em chả đủ tỉnh táo để nghĩ thấu suốt. Bản tính em nóng vội, k kiên nhẫn nên càng thiệt thòi
     
  19. van_lee

    van_lee Thành viên nổi tiếng

    Tham gia:
    3/12/2009
    Bài viết:
    4,714
    Đã được thích:
    1,208
    Điểm thành tích:
    913
    Đọc chuyện của em kịch tính phết;), sau vụ bị đánh này thằng chồng lại càng ko có cơ hội quay về. Mà em cũng chấm dứt với thằng nyc đi, mặc dù tình cũ ko rủ cũng tới- nhưng mà 1 khi trước đó bố mẹ nyc đã ko chấp nhận thì giờ cũng thế. Đừng đâm đầu vào gia đình mà mình ko được chấp nhận, cay đắng lắm e ah. Sống tốt , đời còn đầy cơ hôi, lo gì:p
     
    Hoa đồng tiền 125 thích bài này.
  20. Hoa đồng tiền 125

    Hoa đồng tiền 125 Thành viên mới

    Tham gia:
    19/9/2017
    Bài viết:
    34
    Đã được thích:
    9
    Điểm thành tích:
    8
    Sau buổi tối hôm đó, em nghĩ rằng cuộc đời mình thế là đã hết. Em biết, với tính cách của thằng chồng, chắc chắn, nó sẽ gọi điện chửi bố mẹ e là dung túng, là không biết dạy con. Rồi nó sẽ gọi người đến bắt cu con về để gây áp lực.

    Em sẽ phải làm gì để bảo vệ con đây? Chỉ cần nghĩ đến cảnh nó sẽ tách thằng bé ra khỏi mẹ là trái tim em đã đau nhói. Em ôm chặt lấy con mà hít hà như thể đó là lần cuối được ở bên nhau. Lần đầu tiên, em cảm thấy trái tim bé bỏng với những nhịp đập non nớt trong lồng ngực của nó. Em lấy tay con áp lên má mình để cảm nhận được hơi ấm, được sự mềm mại, sự yêu thương. Em ghì thằng bé thật chặt trong lồng ngực, khóc đến mức nước mắt lã chã rơi đầy má cu cậu. Chỉ ngày mai thôi, thằng chồng kia sẽ quay lại và bắt con đi với cả trăm ngàn lý do...

    Giấu con đi.Đúng rồi. Phải giấu thằng bé đi. Nghĩ vậy, em cuống cuồng chạy vào phòng, vơ vội mấy đồ dùng cần thiết. Tạm thời, 2 mẹ con em sẽ ở khách sạn, rồi sau đó sẽ bỏ cái thành phố này mà đi. Bây giờ, em chẳng cần gì hết, em chỉ cần con thôi. Con bé giúp việc thấy em vội vã, nó cũng cuống cuồng. CÓ lẽ, cuộc đời nó chưa từng chứng kiến một cảnh bi thảm đến vậy - cái cảnh sẽ khiến nó chẳng còn dám lấy chồng. Nó cũng khóc theo em, dù vẫn cố thật bình tĩnh khuyên em đừng khóc nữa, mọi chuyện đã qua rồi.

    Khi hai chị em chưa kịp ra khỏi nhà thì có tiếng mở cửa. Thằng chồng cũ quay lại với hơi men nồng nặc trên người. Thôi xong. Nó vốn đã chẳng hiểu tiếng người, nay lại thêm ma men bên cạnh thì mẹ con em chết chắc. Nghĩ vậy, chẳng ai bảo ai, cả 3 người chạy thẳng vào phòng ngủ, chốt cửa. Cánh cửa đã đóng sập lại mà tim em vẫn đập thình thịch. Mặt con bé kia thì tái mét. Thằng khốn nạn kia thì ở ngoài gào thét đòi mở cửa. Nó chửi em là đĩ thõa, là không xứng làm mẹ, làm vợ, rồi đe dọa mai sẽ đến xử thằng nyc... Lúc này, em nghĩ đến chị chồng, và gọi điện cho bà ấy đến đón thằng em về, nếu không em sẽ báo công an.

    Nửa tiếng sau, mấy người nhà chồng xuất hiện. Vì nó say nên mọi người cũng chẳng hỏi han được nhiều, chỉ nghĩ rằng nó đang uất hận vì xin lỗi vợ mãi mà không được chấp nhận. Họ đưa thằng đó về. Bà chị chồng sau đó nhìn thấy em mặt mũi bầm dập cũng hỏi han vài câu lấy lệ. Em cũng chẳng giải thích nhiều và nói rằng cần phải nghỉ ngơi nên mời họ về sớm.

    Khi các khách mời bất đắc dĩ đã ra về, tự dưng em không còn muốn trốn chạy nữa, vì rốt cục những nơi em có thể đi thì nó đều biết. Lúc này, em nghĩ đến thằng nyc. Liệu rằng, nó có đủ yêu em để cùng nhau vượt qua kiếp nạn này? Liệu rằng nó có thể sẵn sàng cùng em đối diện sự thật, hoặc bỏ đi đến một nơi thật xa để sinh sống? Em không cần danh phận, chỉ cần được ở bên nhau là tốt lắm rồi.

    .....

    Chuông điện thoại đổ những hồi dài thật dài mà không có người nhấc máy. Nó làm gì, vào giờ này mà gọi không được? Lúc này, đầu em nghĩ ra đủ thứ chuyện, nào là thằng đó sẽ sẵn sàng từ bỏ mọi thứ để theo em. Bọn em sẽ vào Đà Nẵng, Hội An, Nha Trang... - những nơi bình yên để tận hưởng những ngày tháng về sau. Em sẽ sinh thêm cho nó 1 đứa con nữa. Đứa con ấy sẽ là con gái và sẽ giống bố, chứ giống mẹ thì cuộc đời giông bão lắm. Rồi em sẽ đặt tên con là N.H - tên ghép của cả 2 đứa... Cả 2 đứa con của em sẽ cùng sống vui vẻ bên bố mẹ, bên căn nhà cạnh biển... Nghĩ đến viễn cảnh ấy, em tự mỉm cười như đang được sống trong niềm hạnh phúc đó vậy.

    Thế nhưng, em cũng chợt nghĩ, rất có thể, nó sẽ chẳng đồng ý bỏ lại tất cả vì em. Ngày trước cũng đã vậy thì bây giờ lấy gì để đảm bảo điều đó sẽ không xảy ra? Nhất là khi biết rằng thằng ck em đã biết chuyện em và nó cặp kè với nhau và đang có ý định tìm nó để dằn mặt, có khi, nó còn thề sống thề chết là bị em lừa ý chứ. Đàn ông mà, nó bạc bẽo lắm chứ....

    Đang miên man nghĩ thì điện thoại báo những hồi chuông réo rắt. Là thằng nyc. Em biết bắt đầu câu chuyện với nó thế nào đây? Kể về trận đòn nhừ tử vừa rồi hay đơn giản chỉ là rủ nó bỏ đi nơi khác sống, để làm lại từ đầu? Nghĩ một hồi, em quyết định bảo nó chờ em ở nhà, em sẽ đến ngay bây giờ, đơn giản chỉ vì "nhớ". Cứ gặp nhau đã, gặp nhau thì mới có thể sáng tỏ mọi chuyện. Gặp nhau thì mới có thể cho nhau những quyết định chính xác nhất.

    Trong đêm khuya, em bỏ bé con ở nhà, dặn dò bé giúp việc không được mở cửa cho bất kỳ ai. Em chỉ nói là có việc cần giải quyết gấp. Nó thương em và cũng đang sợ hãi nên chỉ biết gật đầu lia lịa và dặn em đi đứng cẩn thận, nhớ về sớm.

    Em gọi xe đến thẳng nhà thằng người yêu cũ. Khi nó ra mở cửa, với cái mặt che kín khẩu trang, em lao vào ôm chầm lấy nó rồi khóc nức nở. Em nói rằng em nhớ nó. Em cần nó bên cạnh. Em muốn ở trong bóng tối, để cảm nhận được hơi ấm của nó (chứ thực ra là để nó không nhìn thấy cái mặt bầm dập của em). Nó ôm em vào lòng, ghì thật chặt, nói rằng: những ngày qua nó cũng như điên như dại vì thấy em thờ ơ. Nó sợ em thay lòng đổi dạ. Nó sợ mất em một lần nữa. Em càng khóc to hơn. Nước mắt nóng hổi vương đầy bờ ngực trần của nó. Em thấy mình thật bé nhỏ, thật yếu đuối. Em cần một vòng tay mạnh mẽ lúc này để làm dịu tất cả những cơn đau vừa trải qua. Cứ thế, em lao vào nó tìm sự bình yên, tìm cảm giác được yêu thương, tìm một chút tình ấm áp...
     

Chia sẻ trang này