Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Thảo luận trong 'Thư giãn, giải trí' bởi chadaithan, 10/10/2017.

  1. chadaithan

    chadaithan Thành viên tập sự

    Tham gia:
    26/9/2017
    Bài viết:
    17
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    1
    Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
    Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

    Giới thiệu truyện Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

    Đã 27 tuổi nhưng đại thiếu gia Lục thị lại chẳng hề rung động vì bất kỳ một cô gái nào nên cha mẹ cùng em trai đã chuốc say anh rồi đưa lên giường một cô gái xa lạ.

    5 năm sau, tiểu thiếu gia Lục Đình Kiêu vì không có mẹ và cú shock quá khứ nên đã rơi vào trầm cảm.

    Một người cha "chưa từng có cảm giác rung động trước bất kỳ ai" và một thằng bé con "không thích tiếp xúc với bất kỳ ai" đã trở nên "lầy lội" hơn bao giờ hết khi gặp được Ninh Tịch. Cả hai cha con đều vừa gặp đã yêu người phụ nữ này, một người mong muốn chiếm hữu, một người vô cùng ỷ lại, cuối cùng tạo ra những tình huống dở khóc dở cười cho độc giả.

    Nội dung truyện Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

    Chương 1: Mang thai bảy tháng

    Nhiệt độ nóng rực như thể nham thạch nóng chảy trong lòng núi lửa dường như muốn đốt cháy cô, thứ duy nhất có thể giải thoát cho cô chỉ có người đàn ông trước mặt.......

    Bám chặt vào làn da lành lạnh như đá cẩm thạch, bản năng muốn sống trong cô cuối cùng cũng khiến cô buông tha cho sự chống cự....

    Đau đớn pha lẫn khoái cảm từng chút từng chút một bốc lên, như một những đợt pháo hoa không ngừng nổ tung trong đầu cô, khiến cho cô như một con thuyền cô độc dấn thân vào biển lửa đang cháy rừng rực.....

    Cảm giác bấp bênh khi chìm khi nổi, nhưng lại khó mà kiềm chế được bản thân mình chìm đắm vào đó.

    "Này, cô tỉnh lại đi.... ở đây lạnh lắm, đừng ngủ ở đây rồi để cảm lạnh."

    Vai bị đè nặng khiến cho Ninh Tịch đột nhiên tỉnh lại, đôi mắt mơ màng bắt gặp ánh mắt ân cần của cô y tá, nhất thời cảm thấy chột dạ đến mức mặt mũi đỏ hồng, xấu hổ đến mức không biết chui vào đâu để trốn.

    Đáng chết, một thời gian dài đã trôi qua kể từ sau cái đêm say rượu làm loạn đó, cái đêm cô làm loạn với Tô Diễn thi thoảng vẫn xuất hiện trong giấc mơ của cô.

    Cũng may là cô say đến mức bất tỉnh nhân sự chẳng nhớ gì về đêm đó cả, bằng không cô thật không biết nên đối mặt với anh Diễn nữa.

    Y tá thấy cô tỉnh táo lại liền đưa cho cô tờ giấy trong tay mình: "Cô quên không cầm kết quả khám thai này, bác sĩ Trương bảo cô cuối tuần nhớ quay lại đấy."

    Ninh Tịch cầm lấy kết quả khám thai, ngọt ngào tươi cười, cô cẩn thận cất nó vào trong túi xách.

    Tô Diễn ra nước ngoài khảo sát thực tế, hôm nay sẽ trở về, Ninh Tịch nghĩ đến cuộc hẹn buổi tối mà trong lòng không khỏi cảm thấy hồi hộp.

    Bởi vì nơi Tô Diễn đến khá xa xôi hẻo lánh, cho nên khi đã mang thai được 7 tháng cô mới liên lạc được với anh ta.

    Nhớ đến vẻ mặt khiếp sợ lúc Tô Diễn biết cô mang thai, Ninh Tịch có chút căng thẳng.

    Chẳng lẽ là vì khi mang thai cô quá nhạy cảm, nên mới có cảm giác Tô Diễn chẳng hề vui vẻ như cô đã nghĩ.

    Bác sĩ an ủi cô, khi đàn ông có đứa con đầu lòng, tâm lý đều có chút không ổn định, chưa quen được, ai cũng như thế cả.

    Nhưng.... chuyện kết hôn đâu thể để phụ nữ như cô chủ động nói ra được chứ...

    Ra khỏi bệnh viện, mặt trời đã lên cao, ánh nắng chói chang tỏa khắp mọi nơi.

    Ninh Tịch gắng sức đỡ lấy eo, cô đang định gọi taxi đột nhiên một chiếc xe đỏ rực xông thẳng về phía cô. Cô thót tim, hoảng hốt vội lui về sau mấy bước liền.

    Tiếng phanh xe vang lên "két" một tiếng, chiếc xe sát lướt sàn sạn sạt qua người cô, sau đó mới dừng lại.

    Ninh Tịch sợ thót tim, khó khăn lắm mới đứng vững, ngẩng lên liền nhìn thấy Ninh Tuyết Lạc mặc bộ váy đỏ ôm sát người đầy quyến rũ, mái tóc xoăn gợn sóng bước xuống từ trên xe.

    “Ninh Tuyết Lạc, mày điên rồi à?”

    Ninh Tuyết Lạc nhìn cô, cười đến ẩn ý, cô ta khoanh tay, sải những bước chân catwalk đầy uyển chuyển, cô ta đứng trước mặt Ninh Tịch, ỷ vào mình đang đi giày cao gót, kiêu ngạo nhìn xuống vùng bụng to ra vì mang thai của cô: “Sao? Sợ tao đâm chết đứa con hoang trong bụng mày à?”

    Ninh Tịch vô thức ôm lấy bụng mình, lùi về phía sau một bước, nhìn cô ta với ánh mắt đầy cảnh giác: “Ninh Tuyết Lạc, mày đừng có mà quá đáng!”

    Tuy biết rằng từ trước đến nay Ninh Tuyết Lạc vẫn luôn bất hòa với cô, nhưng Ninh Tịch không ngờ cô ta lại có thể độc mồm độc miệng đến như vậy.

    “Tao quá đáng? Mày mới là kẻ quá đáng thì có! Uống say bất tỉnh nhân sự rồi bò lên giường với thằng nào, chửa hoang rồi còn muốn Tô Diễn chịu trách nhiệm hay sao, ha ha… Ninh Tịch, mày đúng là không biết xấu hổ!”

    Ninh Tịch sững sờ: “Mày đang nói vớ nói vẩn cái gì thế?”

    “Ô, thế mày tin rằng người đã lên giường với mình tối hôm đó là Tô Diễn thật đấy à?” Ninh Tuyết Lạc cười ngả nghiêng: “Luôn mồm nói mình lớn lên cùng Tô Diễn, là thanh mai trúc mã, ngay cả đến vóc dáng thân thể của anh ấy như thế nào mà cũng không biết à?”

    Vẻ mặt của Ninh Tịch càng lúc càng trắng, cô sắp đứng không nổi nữa, cả người như đang rơi vào hầm băng.

    Không sai, người đàn ông tối hôm đó…..

    Khi đó cô chỉ nghĩ là…. sau khi Tô Diễn trưởng thành, có lẽ cao to hơn so với tưởng tượng của mình.

    Bây giờ bị Ninh Tuyết Lạc ác ý nhắc nhở, cô mới đột nhiên nghĩ ra, ngoại trừ vóc dáng, người đàn ông đêm hôm đó hình như….. đúng là có quá nhiều điểm khác biệt hoàn toàn với Tô Diễn.

    Bạn có thể đọc full truyện tại đây Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
     

    Xem thêm các chủ đề tạo bởi chadaithan
    Đang tải...


  2. chadaithan

    chadaithan Thành viên tập sự

    Tham gia:
    26/9/2017
    Bài viết:
    17
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    1
    Chương 2: Dã chủng của người đàn ông lạ mặt

    “Nói cho mày hay! Tối đó mày uống rượu do tao chế, đừng nói dục cầu bất mãn, tao đã có lòng tốt tìm cho mày hai tên cao to rồi, ai ngờ mày lại không biết tốt xấu, tự dưng đi chui vào phòng của thằng nào đó, đã thế còn không chút khách khí cùng người ta…” Ninh Tuyết Lạc chán ghét mở miệng: “Anh Diễn có lòng tốt, sợ mày tỉnh dậy không chịu nổi nên mới nói người cùng mày tối hôm đó là anh ấy thôi!”

    “Mày…” Ninh Tịch tức run lên, nghe tới đây, cô không nhịn nổi nữa, liền bóp chặt lấy cổ tay Ninh Tuyết Lạc: “Sao mày lại làm thế với tao? Tại sao! Mày hại tao như thế còn chưa đủ sao?”

    Ninh Tuyết Lạc mới đầu còn câng câng lên, định đẩy Ninh Tịch ra, đúng lúc đó lại thấy Tô Diễn phía sau Ninh Tịch, giọng điệu lập tức nhũn xuống, tỏ ra điềm đạm đáng yêu: “Chị, em biết em sai rồi, chị muốn đánh muốn mắng em thế nào cũng được, nhưng đừng trách anh Diễn…”

    Ninh Tịch ngẩn ra, ngay sau đó, lại thấy Ninh Tuyết Lạc tự nhiên ngã lăn ra đất, trông như bị cô đẩy vậy.

    “Ninh Tịch! Em làm gì vậy……” Tiếng quở trách vang lên.

    Ninh Tịch ngạc nhiên quay lại liên thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tô Diễn.

    Tô Diễn lách qua người cô, đỡ Ninh Tuyết Lạc dậy: “Tuyết Lạc, em không sao chứ?”

    Cả người Ninh Tuyết Lạc như treo trên người Tô Diễn: “Anh Diễn, em không cố ý, em thật sự biết sai rồi… Chuyện thành ra thế này đều tại em có lỗi với chị…”

    “Được rồi, có chuyện gì cũng có anh ở đây rồi!” Tô Diễn vỗ vai Ninh Tuyết Lạc, đưa cô lên xe: “Để anh nói rõ với Ninh Tịch.”

    Đầu Ninh Tịch trống rỗng, cô thấy Tô Diễn đi về phía mình, rồi lại thấy miệng Tô Diễn cứ mở ra rồi khép lại.

    Anh ta nói gì đó rất lâu.

    Nói về việc những năm tháng họ là thanh mai trúc mã, nói về việc anh đã đấu tranh thế nào khi yêu Ninh Tuyết Lạc, nói anh cũng tức giận khi biết Ninh Tuyết Lạc hại cô, nói về việc anh cảm thấy rất khiếp sợ và áy náy khi biết Ninh Tịch mang thai, nói anh đã chấp nhận lời xin lỗi của Ninh Tuyết Lạc…

    Cuối cùng, anh nói: “Ninh Tịch, xin lỗi, anh không thể lấy em. Không phải anh ghét bỏ em vì chuyện ngày hôm đó hay đứa trẻ trẻ này, mà vì anh không thể phụ lòng Tuyết Lạc, anh cũng không thể lại lừa dối tình cảm của chính mình thêm nữa.”

    Mấy tháng nay, gã đều đưa Ninh Tuyết Lạc ra nước ngoài, sớm chiều đều dính lấy nhau không rời, mặc dù bề ngoài gã vì muốn bù đắp lại tổn thương cho Ninh Tịch nên mới nhận tối hôm đó chính gã đã quan hệ với cô, nhưng từ tận sâu trong đáy lòng, gã đã sớm chọn Ninh Tuyết Lạc rồi.

    Thế nên sau khi biết tin Ninh Tịch mang thai, gã không đành lòng tới Ninh gia nói rõ chuyện này với hai bác mà muốn nói rõ sự thật với Ninh Tịch trước.

    “Nói vậy có nghĩa là… Tô Diễn… Ngay từ đầu anh đã biết việc Ninh Tuyết Lạc bỏ thuốc để hủy hoại trinh tiết của tôi? Vì muốn bao che cho nó, nên anh mới nói với tôi người đàn ông tối hôm đó là anh?” Ninh Tịch cuối cùng cũng tìm về được giọng nói của mình, hồn bay phách lạc nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tô Diễn.

    “Ninh Tịch, Tuyết Lạc cô ấy không cố tình, cô ấy còn nhỏ, tính tình manh động….”

    “Vậy còn tôi thì sao?” Ninh Tịch ngẩng lên nhìn Tô Diễn, tràn đầy tuyệt vọng: “Các người có từng nghĩ tới tôi một chút nào không?”

    Tô Diễn câm bặt, một lúc sau, hắn mới vươn tay kéo Ninh Tịch: “Ở đây nắng quá, chúng ta về nhà trước đã…”

    “Đừng có chạm vào tôi…” Ninh Tịch hất tay Tô Diễn ra, cô bỗng cười phá lên.

    Sống tới tận giờ, Ninh Tịch bỗng cảm thấy cuộc sống của mình như một trò hề.

    Để tới được thành phố của Tô Diễn, cô đã cố gắng thi vào được đại học B.

    Để lấy lòng Tô Diễn, cô từ bỏ cả ước ở làm diễn viên của mình.

    Để môn đăng hộ đối với anh ta, cô từ bỏ cả cha mẹ nuôi để về Ninh gia, cả ngày chỉ biết vụng về nịnh nọt cái nhân vật được gọi là nổi tiếng này.

    Cuối cùng, chỉ để đổi lại một câu: “Anh không thể phụ lòng Tuyết Lạc.”

    Ninh Tuyết Lạc, không chỉ chiếm lấy danh phận của cô, cướp mất cha mẹ đẻ của cô, giờ… còn cướp mất người trong lòng cô!

    Ninh Tuyết Lạc còn nhỏ, làm sai có thể được tha thứ?

    Vậy… Ai sẽ trả giá cho cuộc đời của cô đây?

    Cô thậm chí… ngay đến cả người đàn ông tối hôm đó là ai cũng không biết!

    Ninh Tịch bưng mặt, cô run lên bần bật, tuyệt vọng tới cực điểm.

    Tô Diễn thấy Ninh Tịch thần tình hoảng loạn lảo đảo đi ra giữa lòng đường, gã liền vứt bỏ điếu thuốc đang kẹp trên tay, muốn đuổi theo, lại bị Ninh Tuyết Lạc ở sau kéo tay áo: “Anh Diễn, anh muốn đi đâu?”

    Chính vào lúc Tô Diễn đang chần chừ, chỉ nghe thấy một tiếng động lớn vang lên, Ninh Tịch đang đi trên lối qua đường bị hất tung lên, rồi rơi xuống đất.

    “Cứu người… Cứu người với… Đâm phải thai phụ rồi…”

    Ánh sáng chói mắt rọi tới, Ninh Tịch thấy bóng người chớp nhoáng và hai gương mặt khiến cô phát tởm, bụng truyền đến cơn đau co rút khiến cô ý thức được một chút gì đó đang mất đi, cô chỉ chớp mắt một cái, máu tươi trên trán chảy đầm đìa, chảy dọc vào mắt cô… cả thế giới rơi vào một mảnh tối đen…

    Chương tiếp theo Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một Chương 3
     
  3. chadaithan

    chadaithan Thành viên tập sự

    Tham gia:
    26/9/2017
    Bài viết:
    17
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    1
    Chương 3: Thằng bé ở quán bar

    Năm năm sau. Tại hành lang tầng cao nhất quán bar Eton.

    Nịch Tịch hầu hạ chủ đầu tư uống rượu cả một đêm, đầu đau muốn nứt ra, vốn định tìm một chỗ yên tĩnh để tỉnh rượu chút không ngờ lại đụng mặt Thường Lị, vì vậy chỉ có thể xốc lại tinh thần chào hỏi cô ta: “Chị Thường có việc gì à?”

    “Ninh Tịch, chị hỏi, có phải là em đăng kí tham gia thử vai nữ chính của Thiên Hạ đúng không?”

    “Dạ đúng, sao thế?”

    “Ngày mai em không được đi!”

    Thường Lị cũng coi như người quản lí của cô, thế mà lại suốt ngày ngăn cô đi thử vai tại các công ty giải trí hàng đầu. Lần này Ninh Tịch cũng không bất ngờ, chỉ hơi nhướng mày hỏi: “Lý do?”

    “Em giấu chị rồi tự chủ trương còn dám hỏi lí do? Công ty đã sắp xếp để Tuyết Lạc đi thử vai rồi em còn không biết sao?”

    “Chuyện của em với chuyện công ty sắp xếp hình như chẳng có gì mâu thuẫn với nhau.” Ninh Tịch cười mà như không nhìn cô ta: “Ninh Tuyết Lạc bảo chị đến tìm tôi sao? Chẳng lẽ cô ta sợ một diễn viên hạng bét như tôi cướp được vai của cô ta sao?”

    “Cô có bản lĩnh cướp vai của Tuyết Lạc? Nói vớ vẩn! Tôi nói cho cô biết, đừng phí công vô ích, bộ phim lần này Ninh gia đã đầu tư ba nghìn vạn, ngầm chỉ định cho Tuyết Lạc rồi!”

    “Nếu thế chị còn lo lắng cái gì?”

    “Cô là là nghệ sĩ dưới trướng của tôi, phải nghe tôi sắp xếp!” Thường Lị ra vẻ đương nhiên nói.

    “À, hóa ra chị Thường cũng biết tôi là nghệ sĩ dưới trướng của chị cơ đấy.”

    “Ninh Tịch, tôi không rảnh để mà cãi nhau với cô, nếu cô rượu mời không uống, thích uống rượu phạt thì cũng đừng có trách tôi!”

    Vừa dứt lời, Ninh Tịch đã cảm thấy một lực mạnh mẽ xông tới, bất ngờ không kịp đề phòng khiến cô bị đẩy tới kho hàng trên tầng cao nhất của quán bar, đồng thời di động cũng bị cướp đi.

    “Ầm” một tiếng, cửa bị đóng lại.



    Tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng xa.

    Biết là có gào thét cũng vô ích nên Ninh Tịch im lặng không nói một lời, sắc mặt hờ hững theo cánh cửa trượt ngồi xuống đất.

    Lúc cô mới vào công ty thì Ninh Tuyết Lạc còn thu liễm một chút, cùng lắm cô ta chỉ để Thường Lị sắp xếp cho cô một vài vai phản diện độc ác không quan trọng, gần đây cô ta lại càng ngày càng quá đáng, ngay cả thủ đoạn cấp thấp như vậy cũng dùng tới…

    Nếu không lấy được vai diễn này thì cô phải nghĩ cách rời khỏi công ty giải trí Tinh Huy.

    Đang nghĩ lung ta lung tung đột nhiên bên tai truyền đết một loạt tiếng vang nhỏ xíu.

    Chẳng lẽ có chuột?

    Ninh Tịch lần theo hướng âm thanh nhìn, sau đó liền sửng sốt.

    Phía sau một đống thùng gỗ, cô nhìn thấy một đứa bé trai…

    Đứa bé kia nhìn bộ dáng khoảng chừng bốn, năm tuổi, mũm mĩm đáng yêu vô cùng, vừa trắng vừa mềm y như bánh bao nhỏ, đứa nhỏ trốn trong góc đang run rẩy, đôi mắt đen nhánh tràn đầy cảnh giác cùng đề phòng.

    Chậc, sao trong kho hàng lại có trẻ con được?

    Chắc không phải có vị khách nào mang con đến đây chứ?

    “Này, bánh bao nhỏ, con là ai? Vào đây bằng cách nào?”

    “Lén chạy vào sao?”

    “Cũng bị nhốt sao?”

    “Ăn kẹo không?”



    Hỏi một lúc đứa bé kia vẫn không nói tiếng nào, chỉ càng run rẩy hơn trông giống như một con cún nhỏ bị dọa sợ.

    Vì vậy Ninh Tịch cũng không hỏi tiếp nữa, dù sao cũng chẳng liên quan đến cô.

    Một lớn một nhỏ, mỗi người chiếm một góc phòng im lặng ngồi ngây ngô với nhau.

    Đột nhiên bóng đèn trên đỉnh đầu lóe lên một cái, rồi tắt ngúm.

    Trong bóng tối, Ninh Tịch tựa như nghe được thanh âm kẽo kẹt, nghe kĩ một chút mới phát hiện nghe giống như tiếng hai hàm răng đánh vào nhau.

    Ninh Tịch bật cười, mở miệng nói với bánh bao nhỏ: “Sợ tối à?”

    Tiếng kẽo kẹt dừng lại một chút rồi kêu to hơn.

    Ài, sao lá gan lại bé thế chứ?

    Ninh Tịch phủi mông đứng lên, đi về phía đứa nhỏ…

    Chương tiếp theo Truyện teen Chọc tức vợ yêu chương 4
     
  4. Quang Tuyên

    Quang Tuyên Làm Website Chuyên Nghiệp - Uy Tín

    Tham gia:
    18/3/2016
    Bài viết:
    127
    Đã được thích:
    29
    Điểm thành tích:
    28

    Mình có tool auto leech chap truyện về, tự động quét, có chap mới là tự kéo về, cần thì ib mình nhé :D
     

Chia sẻ trang này