Trò Chuyện Với Một Linh Hồn

Thảo luận trong 'Tâm sự về các vấn đề khác' bởi vo mai anh kiet, 14/11/2013.

By vo mai anh kiet on 14/11/2013 lúc 7:24 AM
  1. vo mai anh kiet

    vo mai anh kiet Thành viên tích cực

    Tham gia:
    26/5/2009
    Bài viết:
    927
    Đã được thích:
    1,970
    Điểm thành tích:
    273
    TRÒ CHUYỆN VỚI MỘT LINH HỒN
    TN
    Tôi có một người anh họ con bác ruột, cách đây 5 năm trên đường đi làm về thì bị tai nạn giao thông và tử vong ngay tại chỗ. Khỏi nói hết nỗi bàng hoàng đau đớn của gia đình anh và cả bản thân tôi. Vì anh không chỉ là anh họ mà đối với tôi anh còn là một người bạn có thể sẻ chia bất cứ chuyện gì.

    Từ ngày anh mất tôi luôn hy vọng sẽ có lúc được gặp anh đâu đó, trong mơ hay là qua việc gọi hồn. Nhưng dù tôi và vợ anh đã hai lần tìm đến số 1-Đông tác để gọi hồn cho anh, nhưng không thể nào gặp được. Năm năm trôi qua tôi rất buồn và thất vọng vì khi còn sống, anh và tôi thân thiết với nhau còn hơn anh em ruột.

    Anh là bác sĩ làm ở phòng cấp cứu, không chỉ tiếp xúc với cái chết hàng ngày mà anh còn là người đam mê nghiên cứu về tâm linh và thần học. Nên chúng tôi thường hay nói chuyện với nhau về chủ đề này. Khi anh mất tôi như mất đi một sợi dây , thấy lòng mình lỏng lẻo như không còn nơi buộc. Rồi rất nhiều đề tài chúng tôi đang còn nghiên cứu dở. bao nhiêu điều chưa kịp sẻ chia. Vậy mà bỗng nhiên anh đi, không một chút ngoái lại nhìn về quá khứ.
    Anh không về thăm tôi khiến tôi không chỉ buồn mà còn rất nhiếu nỗi băn khoăn? Vậy đời sống sau cái chết thế nào ? Liệu có linh hồn thật không ? và nó tồn tại ra sao ?. Vì có ai chết rồi sống lại đâu mà biết được.

    Bỗng một hôm tôi đi qua nơi anh bị tai nạn rồi mất, tự nhiên tôi thấy lạnh toát cả người , mơ hồ như có ai đi bên cạnh. Bình tĩnh lại, tôi nghĩ có lẽ do tôi đi qua nơi này nên nhớ tới anh mà có cảm giác vậy thôi. Nhưng đêm ấy tôi lên giường đi ngủ, nằm được một lúc cảm giác còn mơ màng chưa ngủ hẳn, thì tôi thấy anh về. Hình ảnh không khác gì lúc anh còn sống , kể cả chiếc áo sơ mi kẻ sọc, vợ anh may cho anh.

    Tôi mừng quá ôm chầm lấy anh, cứ như là anh đang còn sống vậy , nhưng ngay lúc đấy tôi nhớ ra rằng anh đã chết . Nhưng tôi vẫn hỏi anh sao anh không về thăm tôi. Anh buồn buồn nói :“. Anh bây giờ có được như xưa đâu, muốn thăm em là cả một việc khó khăn không phải cứ muốn là về thăm được.“

    Loáng thoáng một lúc thì bóng anh mờ dần rồi mất dạng. Tôi ú ớ rồi tỉnh hẳn, mồ hôi toát đầm đìa, bình tĩnh lại tôi vội vàng ngồi dậy viết tốc ký những gì mình vừa trải qua. Đêm đấy tôi không tài nào ngủ tiếp. Nước mắt cứ thế chảy dầm ươt gối, tôi thương anh, thương vợ con anh và bác Toàn gái nhà tôi. Từ ngày anh đi bác già đi hàng chục tuổi, buồn phiền mà sinh đau ốm liên miên. Hai năm trước , bác Toàn trai cũng ốm chỉ ba tháng là đi. Tôi băn khoăn không biết ở thế giới bên kia , hai bố con anh có gặp được nhau không ?

    Từ hôm thấy anh về, ban đầu tôi còn hơi sợ, nhưng sau đấy thì đêm nào tôi cũng mong rằng có lúc anh sẽ lại về thăm tôi. Vì tôi có biết bao điều muốn hỏi anh.
    Bẵng đi chừng một tháng , tôi đang mơ màng thì lại thấy anh xuất hiện, lần này anh mặc bộ quần áo thể thao mà anh hay mặc đi chơi quần vợt, tôi thấy anh đứng trước cửa nhà tôi. Tôi mừng quá reo lên rồi kéo anh vào nhà. Anh bảo em đừng reo lên vậy làm động giấc ngủ mọi người.

    Tôi không kéo anh nữa mà liền tranh thủ hỏi anh. Anh sống dưới đấy thế nào ? Anh có bao giờ về thăm bác và vợ con không ? Anh lại nhìn tôi buồn buồn rồi anh bảo : Anh vẫn thỉnh thoảng về nhưng không muốn vào nhà . Anh không muốn mẹ anh nhìn thấy anh bà lại càng buồn thêm, còn vợ con anh , anh lại càng không muốn gặp . Anh không muốn khuấy động cuộc sống của mọi người để họ dần quên anh thì sẽ tôt hơn. Nhất là vợ anh cô ấy còn quá trẻ, anh không muốn cô ấy phải ràng buộc với anh .. Nói đến đây tôi thấy anh nhìn lên rất buồn, rồi mờ dần chẳng còn hình dạng nữa. Tôi lại cố thức nhưng không tài nào dậy nổi, nhưng tâm trí dù trong mơ vẫn thấy mọi chuyện rất rõ ràng, cho đến khi buồn giải tôi mới tỉnh hẳn. Thế là tôi lại ghi hết những gì còn nhớ ra quyển vở mà tôi thường để bên giường.

    Từ đấy đêm đêm tôi lại đợi anh về, hy vọng anh sẽ giải đáp được một vài thắc mắc của tôi. Nhưng tôi chờ mãi tới hơn một tháng mà chẳng thấy anh. Thế rồi đến ngày mồng một, tôi cùng vợ anh ra mộ thắp hương cho anh rồi lên chùa nơi gia đình đưa anh lên đấy. Cả hai nơi tôi đều thắp hương rồi rì rầm khấn : Anh Huỳnh ơi ! nếu anh có thiêng thì lại về thăm em nhé, tối nay em đợi.
    Quả nhiên tối đấy anh về, anh còn cười bảo tôi, ban đầu anh tưởng là em sợ . Nhưng nay thấy em vui thế này thì thỉnh thoảng cần thì em gọi như hôm nay anh sẽ lại về . Thấy anh nói thế tôi mừng quá, tôi hỏi vội anh ngay : Anh ơi ! Thế đời sống dưới ấy thế nào hả anh ?

    ( Chuyện còn dài , ngày mai post tiếp )
     

    Xem thêm các chủ đề tạo bởi vo mai anh kiet
    Đang tải...


Bình luận

Thảo luận trong 'Tâm sự về các vấn đề khác' bởi vo mai anh kiet, 14/11/2013.

    1. vo mai anh kiet
      vo mai anh kiet
      Chị cảm ơn em đã đồng hành. Chị sẽ chia sẻ tiếp, chúc em và các bạn luôn vui khỏe.
      ô mai thích bài này.
    2. luckystar0809
      luckystar0809
      Em bận quá, nay tìm đọc được, đọc xong lại cứ thấy buồn cho Q. Mong chị viết tiếp ạ!
      ô mai thích bài này.
    3. ô mai
      ô mai
      Ngày nào dù bận đến mấy, em cũng phải chui vào topic của chị với hi vọng được đọc bài mới, có ngày phải vào mấy lần cơ ạ. Em luôn mong chị chia sẻ nhiều hơn nữa, không chỉ là câu chuyện đời chị mà cả những chia sẻ, kinh nghiệm nho nhỏ trong cuộc sống ạ (thực ra, qua câu chuyện của chị, em cũng học hỏi được nhiều điều, từ cách quan sát sự việc, con người xung quanh để có những ứng xử phù hợp đến cả sự bao dung, rộng lượng với người thân của mình nữa,....). Em sẽ luôn là fan trung thành của chị ạ!!!!!!!
      nokiaevo mai anh kiet thích.
    4. vo mai anh kiet
      vo mai anh kiet
      Phần 201/58

      Tin

      Nghe Q nói:

      -" Em chỉ mong cho hai người hạnh phúc, chị có tin không?" Tôi thầm nghĩ.
      Sao lại không tin, Q đâu chỉ nói, tôi đâu phải đứa trẻ thèm kẹo mút chỉ nhìn thấy lời hứa là nghe.
      Q đã hành động, đã làm tất cả cho người cậu yêu và trên hết là mong cho người mình yêu hạnh phúc, đấy chính là tình yêu đích thực mà anh cậu không có được hoặc giả đã từng có nhưng rồi lại đổi thay.


      Với tôi và Q dù vật đổi sao dời tôi luôn tin những gì Q đối với tôi là tình cảm thật sự chân thành. Nhưng điều làm tôi đau đớn là còn chẳng được như Đông, chỉ cần tôi cố gắng nắm bắt là có thể cùng nhau đi đến hạnh phúc thì với Q lại tuyệt vọng hoàn toàn.

      Giờ tôi đang tìm mọi cách để cứu Q nhưng tạm thời thì được còn đúng như anh S bác sĩ trực tiếp cai nghiện cho Q đã đưa ra vấn đề đấy là tâm lý sau cai. Chỉ cần buồn bã, thất vọng là họ sẽ tìm cách quay lại tái nghiện. Tôi suy nghĩ miên man, rối như tơ vò vì không biết phải cư xử sao đây cho Q vượt qua chuyện tình cảm để rồi cậu có thể an nhiên tự tại bước trong đời.


      Thấy tôi im lặng suy tư, Q hỏi:

      -" Chị đang nghĩ gì mà trông đau khổ thế, không phải là vì em chứ?"

      Tôi nuốt nước bọt thở dài...

      -" Cuộc đời thật lạ, ngày còn trẻ con chị cứ nghĩ khi mình lớn mình sẽ có cái này cái kia không phải là vật chất mà là tinh thần, tức tình yêu, tình bè bạn, gia đình ấm áp, cha mẹ, vợ chồng đương nhiên yêu thương nhau.

      Thật chẳng ngờ vừa chạm ngõ chị đã khổ vì tình mà cuộc đời cứ đẩy đưa dẫn dắt mình đi.

      Rất nhiều lần chị tự hỏi mình làm gì, mình sai ở đâu? Sao mình luôn gặp người tốt hết lòng yêu thương mình mà cuối cùng mình không được hưởng, còn người mình yêu thương lại cư xử với mình rất tệ.


      Chị biết ơn chú rất nhiều, mặc dù chú đâu có cần chị phải ơn nhưng chị phải làm gì? Nếu cần máu, cần tiền cần cả mạng sống chị cũng không tiếc gì với chú nhưng..."

      -" Chị đừng nói nữa em hiểu rồi mà không phải bây giờ em mới hiểu. Em đã từng rất đau khổ rồi lại rất hạnh phúc lúc thời gian mình bên nhau, lo lắng cho chị và Nhí. Đấy là những tháng ngày hạnh phúc nhất và ý nghĩa nhất với em... Sau khi chị đi rồi, em buồn không chịu nổi, không giám đi qua con đường mấy tháng qua mình đã từng đi vì ở đâu hình ảnh người ta cũng rõ ràng... Em biết mình thật yếu đuối."

      Tôi không cần Q kể cũng hiểu điều này vì không chỉ Q mà con người ai chả thế, xa người mình yêu thương mà tuyệt vọng làm sao vui nhưng mà vẫn nhớ.

      Tôi đã từng buồn hoang hoải khi xa Đông dù chúng tôi vẫn học cùng trường mấy tháng rồi mới thực sự xa nhau biền biệt.

      Tôi đã thẫn thờ dạo bước trên đường quê với chồng trong tuần trăng mật. Vậy mà tôi nhớ, nhớ ai? Nhớ một người đã bỏ mình đi với người con gái khác... Lẽ ra tôi phải hận thù mới đúng chứ, sao tôi lại nhớ về kỷ niệm xưa?

      Quanh tôi nơi nào cũng vương kỷ niệm, là Linh cong người kéo xe mo chở tôi, cô khách nghèo rồi chạy quá nhanh cả phu, cả xe mo và khách rơi tòm xuống rãnh nước bên đường...

      Là chiếc bàn thân quen tôi và Linh ngồi học. Hai đứa lớn dần không giám chạm đầu gối vào nhau nên hai cái ghế cứ tự nhiên được kéo xa ra... Là đêm trăng ngà hai đứa bên nhau ngồi yên lặng...

      Kể làm sao cho hết. Quá nhiều kỷ niệm làm sao quên. Và Q cũng thế, con người là vậy, mà đâu phải con người con chó, con mèo cũng tình cảm lắm vậy làm người lại không bằng con chó cún thì còn biết nói gì hơn.


      Q và tôi gắn bó từng ấy tháng trời trong hoàn cảnh vô cùng đặc biệt... Rồi tôi đi và biền biệt không về. Ai có thể quên ai? Tôi không nhìn Q, nói rì rầm như cầu nguyện.

      -" Chúng ta là con người bình thường, đến con cún, hàng cây, ngọn cỏ, cánh đồng, xa rồi còn gây nên một nỗi nhớ nhung. Huống gì chúng ta hai con người có tình cảm với nhau. Chị cũng vậy, dù bao năm đã trôi qua nhưng chưa hề cũ, cảm xúc còn nguyên vẹn, ứ đầy...Nhưng rồi sao? Khi mọi việc đến cao trào thì liệu còn lại những gì. Chỉ còn là bẽ bàng, là đau khổ.

      Nghĩ lại chị biết ơn chú vô cùng, không phải là những chăm lo về công việc, về vật chất hay kể cả tình cảm mà điều chị biết ơn lớn nhất lúc bấy giờ là chú đã giữ được mình và giúp chị vượt qua.


      Chúng ta ngày đấy chỉ cần vươn nhẹ tay một cái là tất cả tan tành... Nếu là người đàn ông khác liệu họ có giữ gìn được hay không? Thật khó trả lời vì ai cũng là người đều có những ham muốn như nhau một cách tự nhiên đâu dễ dàng làm chủ được.

      Ơn trời, mọi việc cũng qua đi, chị chỉ buồn và nói thật đúng ra là đau đớn, rất là đau đớn khi người mình yêu thương, mình níu lấy để tồn tại trong cuộc đời này lại vướng vào chuyện đau lòng... Chị biết trong cậy vào đâu....

      Nói đến đây tôi thấy tim mình như ai bóp chặt, sợ đẩy dự việc đi xa tôi cố lấy lại bình tĩnh nói tiếp:

      -“Chị và anh T giờ thực chất cũng chỉ vì con cái là chính, sau tất cả những gì đã xảy ra chú nghĩ chị có thể trở về làm một người vợ yêu chồng như khi chưa có chuyện gì sao. Không, hoàn toàn không thể được nhưng chị vẫn cố giữ lấy gia đình vì sao thì chú cũng biết rồi. Bây giờ chú thế này chị đau đớn lắm, đường đời còn dài quá mà chị thì yếu đuối, không có một chỗ dựa tinh thần không biết khi gặp sự cố gì mình biết bấu víu vào đâu"

      Nói đến đây tôi run rẩy khóc. Q ôm lấy vai tôi và cả hai cùng rơi nước mắt, tôi thật quá đau lòng. Mãi rồi cả hai cũng nín...

      Còn tiếp...
    5. vo mai anh kiet
      vo mai anh kiet
      Chị sẽ vì những độc giả như em mà bận đến đâu Chị cũng sẽ viết tiếp.
      chhij cảm ơn em nhiều, dù chúng ra không gặp nhau ngoài đời nhưng chúng ta là những con người cụ thể. Chị sẽ sẻ chia và luôn mong ở các em và các bạn sự đón nhận. Có đôi dòng của các em là niềm vui trong Chị lại đang lên.
      ô mai thích bài này.
    6. Giangiang
      Giangiang
      cảm ơn chị, nhờ những bài viết của chị mà em thấy cuộc sống ý nghĩa hơn, em học đc rất nhiều điều chị ạ.
    7. nokiae
      nokiae
      vâng chị, lúc nào chúng em cũng dõi theo chị
    8. vo mai anh kiet
      vo mai anh kiet
      Phần 202/58

      Tình không mà có, có mà không

      Tôi hỏi Q:

      -" Từ hồi chị đi, chú không yêu người nào thật sao?"

      Q thở dài yên lặng, tôi kiên nhẫn đợi chờ:

      -" Thực ra thì không phải là em không muốn, em đã thử hai lần nhưng cả hai đều không được, chị có muốn nghe không?"

      Tôi gật đầu, đương nhiên.

      -" Chị nhớ VA không, con cô L mà em kể ấy. VA với em vẫn bạn bè thân thiết, em biết cô ấy thích em nên cũng liều thử xem sao. Em muốn thoát khỏi tình cảnh u ám ấy trong lòng, người ta bảo" Muốn quên một tình yêu thì phải bù vào chỗ trống ấy một tình yêu. Em không yêu VA nhưng không ghét cô ấy, thậm chí hai đứa rất thân thiết với nhau. Bạn bè em nhiều người luôn nghĩ em và VA là một cặp. Còn bé V, em không nỡ lòng nào, em thương bé. Sau khi chị đi, em không muốn qua nhà nên em nói với V là em đi thực tập rồi từ đấy xa luôn. Trở lại ngôi nhà đầy kỷ niệm ấy em sợ mình không chịu nổi.

      Trở lại với VA, em tỏ tình cùng cô ấy. VA như em đã kể là người nhạy cảm, thông minh và khéo léo, cô ấy chối từ em, cô ấy bảo:

      -" VA hiểu Q mà, có cần phải thế không? Kệ các bậc phụ huynh đi, đến lúc nào Q thấy xa VA là nhớ, gần thì thương không chịu được thì lúc đó hãy tỏ tình. VA không muốn chúng ta mất đi một tình bạn đẹp để phiêu lưu vào một tình cảm khác mà nó thực chất chỉ một chiều, chuyện gì khiên cưỡng được nhưng tình cảm thì không nên."

      Không hiểu sao em không buồn mà lại thấy nhẹ cả người. VA lấy chồng rồi và rất hạnh phúc, cô ấy đúng là người thông minh và khéo léo.

      Chúng em vẫn là bạn bè thân thiết. Thỉnh thoảng VA trêu em là bị ai bắt mất hồn rồi chứ chẳng lẽ Q không yêu nổi một người nào.
      Thật tình em cũng muốn lắm, muốn thoát ra khỏi tình trạng đó càng nhanh càng tốt. Muốn tự mình đi trên con đường thênh thang của tình yêu. Muốn không rơi vào một mối tình cay đắng như bao chàng trai khác trên đời. Họ tự tin, họ dũng mãnh chẳng mấy người rơi vào tình trạng như em.

      Em gặp sư thầy trò chuyện nhiều lắm. Nhờ thầy em thoát dần ra khỏi nỗi u uất buồn phiền và cả nhớ mong nhưng nỗi khổ là không sao tìm được người mình rung động. Nói như VA là xa thì nhớ, gần thì thương thậm chí gần vẫn nhớ vì mình biết cái tình của mình là cái tình không được phép. Nó như bông hoa đến thì phải nở nhưng bông hoa của em không được phép sống tự nhiên như vòng đời của nó.

      Em đau khổ, bí bách và luôn thấy mình tội lỗi. Thầy nói với em đời rất nhiều người như vậy vì kiếp trước họ có duyên nợ cùng nhau nên kiếp này sinh vương vấn. Thật lòng em không tin nhưng tự dối lòng mình như thế cho vơi đi nỗi buồn... chuyện tâm tư của em sau chừng ấy tháng ngày không gặp chị có nói cũng chẳng đủ thời gian...”

      Q nói đến đây thì dừng lại, không nhìn tôi rồi nhẹ nhàng kể tiếp.
      -" Chừng một năm sau, em theo đuổi một cô bé, em đã đi làm, đi lại chừng năm tháng gì đó nhưng càng ngày em càng cảm giác mình đang dối lừa cô ấy, phần cô bé sống hơi thực dụng nên em quyết định thôi. Cô ta cũng không mặn mà níu kéo, thế là em thử hai lần mà chẳng đến đâu, chị thấy không? Yêu đâu có dễ dàng! Em biết lắm mà, nhưng chị đừng lo em ế..."

      Nghe đến câu này tôi lập tức nhớ lại chuyện ngày xưa khi tôi muốn ghép Q và bé V, hôm ấy Q trả lời tôi:

      -" Chị đừng lo em ế... Em có người yêu rồi... Em yêu người ra từ lúc bằng tuổi bé V..." Giờ nghe thế tôi thấy thương Q lạ lùng. Q hình như cũng chưa quên nên nhìn tôi mỉm cười...

      -" Chị đừng lo cho em, nếu lần này cai được, em sẽ không hút lại đâu, em có mục đích sống rõ ràng rồi, đấy là không làm cho hai người phụ nữ mình yêu thương nhất đời đau khổ vì mình"

      Tôi mừng hụt hơi, tôi có nghe nhầm không đây, điều tôi lo lắng nhất giờ đã được giải quyết dù là chưa chắc chắn nhưng đây là lời hứa từ chính lòng Q. Tôi hy vọng tràn trề.

      Quả thật sau bao năm không gặp tình cảm của Q vẫn không thay đổi nhiều nó chính là cơ hội cho tôi giúp cậu và nó cũng ve vuốt lòng tôi khi nhớ đến những gì T chồng tôi cư xử với mình. Nó như sự trả thù nhỏ nhen như kiểu” Ông ăn chả bà cũng ăn nem” lại có chút gì như kiêu hãnh... Tóm lại tôi cũng chẳng ra gì!

      Còn tiếp...
    9. vo mai anh kiet
      vo mai anh kiet
      Phần 202

      Quyết tâm

      Sau hôm trò chuyện với Q, lòng tôi tràn trề hy vọng, Q biết tôi còn phải lo lắng kinh tế cho cả gia đình như tôi kể cho Q. Tôi cho Q biết rõ hơn về những khả năng của anh cậu. Q không lạ gì T nên rất thương tôi và hứa sẽ cố gắng, tôi vẫn bên Q trong thời gian quan trọng này.

      Q kể cho tôi nghe thêm bao nhiêu là chuyện, trong đó có chuyện với ông C và ông P. Cậu đã không quên mối thù này và thanh toán với họ. Đấy là thời gian tôi sắp đi xa. Q đến cơ quan gặp C nói rõ ý định là giúp tôi có tý vốn để sang đấy có lạc đường lạc chợ có cái mà tiêu. C như đã nói là lấy công chuộc tội nên không vấn đề nhiều thì P rất tởm, ông ta nghe Q đưa ra yêu cầu thì cáu tiết rồi mắng Q một trận bảo đồ nhãi ranh mà láo.

      Q đến cơ quan nói rõ cho lão biết việc cần làm không thì cái chức mọn của lão lung lay đã đành mà cửa làm ăn rồi vợ con cũng không yên vì cái tội hiếp dâm. Q quen với vợ P, cuối cùng lão quy hàng bằng một ít tiền thêm vào cho tôi đi. Q không phải dạng vừa, lão P còn tệ hơn C nhiều, hắn đã xơi tái không biết bao nhiêu là phụ nữ có chồng lẫn chưa chồng nay mới có người trị lão.

      Tôi nghe xong thấy cũng hả hê, dù đồng tiền tôi cầm không lấy gì sạch sẽ nhưng như thế còn hơn không ai trừng trị hắn.

      Đúng là Q có hai con người trong một, tôi nhìn Q, cậu cầm tay tôi nói khẽ.

      -" Chị đừng lo, em đã hiểu tình cảm của mình và hiểu rõ hơn ai hết nên em không tuyệt vọng đâu. Em hạnh phúc khi biết người mình yêu cũng có cho mình một chút tình còn nhiều hơn mong ước. Ai rồi cũng phải sống và đi tiếp trên con đường đó. Dạo em bị nghiện là khi em mất phương hướng hoàn toàn. Không phải vì chị hay bố em như khi còn nhỏ mà vì em không hiểu sao thời gian đó em buồn mà chả hiểu vì sao. Trong tâm hồn lúc nào cũng trống rỗng.

      Bọn bạn rủ em đi chơi gái, được chiêu đãi hàng ngon đàng hoàng mà em kinh khiếp, chưa được nửa đường em bỏ cuộc. Em rất buồn vì chả thấy thích gì cả, công việc nhàm chán, chuyên môn không hề được sử dụng. Con ông cháu cha thì vào làm, xung quanh toàn một bọn ma giáo. Em nản chẳng hứng thú gì nên gặp lại bọn ấy và rồi nghiện không cai được."

      -" Sao chú quen bọn này? Nhà mình đàng hoàng thế..."

      Là bề ngoài thôi, em kể rồi mà, bố em là người rất vũ phu còn mẹ lại thiếu hiểu biết nên không biết cách xử lý cứ có chuyện gì là ầm ỹ cả lên. Em chán cả nhà, chuyện riêng lại bế tắc, chị thấy buồn không? Bọn buôn ma tuý này tinh lắm, chúng biết đối tượng nào có thể cắn câu như đi lùng hàng của chị ý, chị hiểu không? "

      Tôi gật đầu mà trong lòng thấy hoang mang trống trải... Buồn thế chứ!

      Sao lạ thế? Tôi đang vui chợt thấy buồn, tâm lý của tôi còn phức tạp thế huống gì Q.

      Gia đình đến xã hội đều quay lưng, bản thân không người yêu, thử tới ba lần đều tay trắng mà tâm hồn thì rách nát, hụt hẫng. Nhưng sao giờ Q lại có vẻ vui, Q hứa có làm được không? Hay chỉ lừa tôi, người ta bảo:" Đừng nghe ca ve kể chuyện, đừng nghe thằng nghiện trình bày"

      Tôi đang nghe thằng nghiện trình bày, liệu có đáng tin không? Tôi thật là vô lý, sao tôi không tin Q, nếu Q biết tôi không tin cậu thì cậu có thất vọng hoàn toàn không? Tôi kỳ quá, nghĩ vậy tôi xốc lại tinh thần, nắm chặt lấy tay Q bắt Q hứa với tôi:

      -" Chị muốn chú thề với chị, chúng ta cùng thực hiện"

      -"Hứa gì? Thề gì?"

      -" Hứa bất cứ hoàn cảnh nào cũng không quay trở lại con đường tối tăm này nữa, hứa vì một người yêu mình nhưng không được phép đi cùng nhau trong cuộc đời này mình sẽ không tái phạm để làm chỗ dựa cho người mình yêu thương!"

      Còn tiếp...
    10. vo mai anh kiet
      vo mai anh kiet
      Phần 204/58

      Nói xong câu này tôi toát hết mồ hôi, tôi nhầm lẫn mất rồi, tôi đâu có yêu Q, sao lại nói thế này? Tôi chỉ muốn rút lại lời nói đó vì tôi không hiểu chính mình mà đã nói, tôi hồ đồ quá, tôi đã định không gieo vào lòng Q tình cảm luyến ái sao giờ lại nói thế.

      Nhưng quả thật nếu nói tôi không có chút cảm tình nào với Q thì không đúng. Thời gian bên Q như tôi đã kể, tôi phải tìm mọi cách để chống lại chính mình. Nếu không có tình cảm tôi việc gì phải chống lại, cứ hồn nhiên mà sống chứ, sao phải trốn tránh làm gì. Và rồi sau năm năm không gặp tôi đã lo lắng vô cùng gần như chết giấc khi biết Q nghiện hút, đấy đâu phải là tình cảm bình thường. Tôi mang ân nghĩa với bao người chứ đâu phải riêng Q, sao khi biết Q bị nghiện tôi thấy đất trời như sụp đổ. Tôi đã dối lòng mình, suy tư mãi một mình trong khi đang ngồi cạnh Q...Tôi chợt giật mình khi Q bóp chặt tay tôi một cái, tôi như tỉnh giấc nhìn Q.


      Thật may, hình như Q hiểu ý tôi thế nào đó nên cậu chắp tay.

      -" Tôi....Q hứa sẽ không bao giờ làm tổn thương những người mình yêu dấu, dù hoàn cảnh thế nào, dù đường đời xuôi ngược ra sao, tôi hứa, xin ơn trên cho tôi sức mạnh và lòng dũng cảm để giữ được lời thệ nguyện hôm nay"


      Nghe Q hứa tôi cảm động vô cùng, tôi nói tiếp.

      -" Con tên ..., trước thần linh chứng giám, vì chúng con không thể đi chung một con đường nên con nguyện cầu cho em con là ... Q thực hiện được điều đã hứa"


      Q nhìn tôi... Rồi mỉm cười... "Chị gái của em, chị muốn thế đúng không?"

      Tôi gật đầu, Q lại mỉm cười.

      -" Chị của em thật dễ thương"

      Nghe kể thế này nhiều người chắc buồn cười lắm, có người sẽ không tin, nhưng tôi không còn đường lựa chọn. Tôi phải cho Q biết rõ tình cảm trong lòng mình và con đường phía trước. Chúng tôi không thể cứ nhập nhằng dưới lớp vỏ chị em để nhớ về nhau. Điều quan trọng nhất với tôi là Q đồng ý. Cậu đã sáng lòng ra một chút, cậu đã hiểu rõ con đường cần phải chọn, phải đi. Không chỉ vì cậu mà còn vì người cậu yêu thương mà số phận ngặt nghèo không thể đổi thay, không thể đổi thay thì vui lên mà chấp nhận.

      Còn tiếp...

      Chúc các bạn, các em và gia đình trước thềm năm mới một sức khỏe đôi dào và cuộc đời luôn hạnh phúc. Mọi sự hanh thông, làm ăn tấn tới.

      Cảm ơn mọi người vẫn dõi theo câu chuyện.
    11. Hoangtulaanh
      Hoangtulaanh
      đọc cái này xong tối không dám ngủ, ở phòng mình cái quạt điện cứ thỉnh thoảng tự dưng nó bật hết chức năng, thực sự không biết có ai mở không nữa, có ai bị như mình không ?
    12. luckystar0809
      luckystar0809
      Cảm ơn chị đã chia sẻ, chúc chị năm mới nhiều sức khoẻ, nhiều niềm vui ạ!
      vo mai anh kiet thích bài này.
    13. vo mai anh kiet
      vo mai anh kiet
      Không có gì đâu em, đừng sợ.
    14. vo mai anh kiet
      vo mai anh kiet
      Chị cảm ơn em nhiều. Rất là vui vì sự đồng hành của em và các bạn.
    15. luckystar0809
      luckystar0809
      Em hóng mãi mà chị chưa viết tiếp ạ
    16. vo mai anh kiet
      vo mai anh kiet
      Cảm ơn em. Chị trở lại đây!

      Phần 205

      Kết quả

      Thời gian này tôi luôn túc trực bên Q. Cậu xin nghỉ phép và không lương, với cơ quan cậu chẳng khó khăn gì vì cậu vẫn đang là cậu ấm con quan. Điều quan trọng nhất là không cho ai biết chuyện kín đáo này.

      Tôi vẫn đi về giữa hai gia đình như thế. Chồng tôi rất lạ không có biểu hiện gì, công việc của T cũng bận rộn và phải đi công tác nhiều, bọn trẻ còn bé quá. Chuyện người lớn con chưa hiểu. Thực ra tôi không rõ T nghĩ những gì, có rất nhiều vấn đề mà vợ chồng tôi thường tế nhị tránh tranh luận vì tính phức tạp và nhạy cảm của nó.

      Chuyện của tôi và Q lẽ ra đã được xếp vào ngăn quá khứ không được mở khoá bao giờ nhưng vì Q thế này tôi đành vào cuộc như đã kể. Tôi rất biết ơn T, anh cũng như Q có hai con người trong một và đấy là điều khiến cho tôi không cương quyết dứt bỏ được anh. T về bản chất là người tốt nhưng về tình cảm và hành xử thì không nhất quán và hay đổi thay. Tôi lại cũng là người sống thiếu lý trí, chỉ cần T sai thế nào, anh quay đầu là tôi chào đón. Mặc cho con thuyền tôi chuyên chở hạnh phúc lúc nào cũng chênh chao trước sóng gió cuộc đời.

      Trở lại với Q, khi lên cơn Q vẫn rất khổ sở, tôi ve vuốt, mặc kệ cho Q muốn làm gì thì làm, miễn là cậu dễ chịu trong người. Q chỉ đau và đau, tôi nói với Q:

      -" Giá như chị đau hộ chú được một phần thì hay biết mấy nhưng tình trạng này sẽ không lâu đâu mình sẽ vượt qua." Qua cơn vật vã, Q nhìn tôi âu yếm vẻ biết ơn và liên tục xin lỗi. Có lúc cậu bảo:

      -" Em xin lỗi người em yêu!"

      Tôi không hề xúc động như lần đầu nghe cậu nói câu này, tôi vờ như không nghe thấy rồi khi cậu tỉnh hẳn tôi vạch ra ranh giới rất rõ ràng. Nhắc cậu vai trò và vị trí của một đứa em. Q vốn thông minh, cậu hiểu ý và ngoan ngoãn hợp tác.

      Còn tiếp...
      bongvy1112Giangiang thích.
    17. vo mai anh kiet
      vo mai anh kiet
      Phần 206

      Hôm trò chuyện với Q rồi hai chị em cùng hứa hẹn, thệ nguyện không trở lại con đường tăm tối nữa. Vài hôm sau tôi hẹn gặp bác sỹ S để chuyện trò, anh vui lắm. Anh khen tôi giỏi vì chuyện này rất khó bởi chính người trong cuộc đôi khi cũng mù mờ rồi đường quang không đi cả hai dắt nhau vào bụi rậm. Tôi đã vượt qua, anh động viên tôi rất nhiều rồi anh kể hôm nọ anh hỏi tôi là muốn thử xem tôi là người có thành thật không thôi chứ trước đấy chính Q đã nói với anh là sẽ cố gắng cai vì một người mà cậu yêu thương hơn chính bản thân mình. Nghe lạ nhưng bản chất của tình yêu là như thế, người ta sẵn sàng chết bởi người mình yêu, chuyện quá bình thường nếu đó là một tình yêu đích thực.


      S quan sát và tìm hiểu, anh đã nắm bắt được đối tượng muốn nói đến ai. Câu chuyện thế nào với bác sĩ tâm lý thì nghề của họ chẳng khó khăn gì mà không bắt được mạch. Nghề nào có chuyên môn nghề đấy, tôi tin anh, rồi nhớ đến anh là bạn anh Huỳnh tôi. Thấy ngại quá chừng, tôi và anh Huỳnh thân nhau như thế nhưng chuyện này tôi lại dấu anh thế mới lạ. Trong khi tôi lại cởi mở với Quang. Hỏi Quang một số vấn đề để cư xử với Q và mẹ Q như tôi đã kể. Nay qua S, anh Huỳnh có biết gì không? Thực ra thì hồi xưa đã có lần anh Huỳnh nhắc nhở tôi ở nhà một mình phải cẩn thận, rồi anh bảo:

      -" Anh thấy cậu Q và Quang đều rất nhiệt tình với em, ý tứ một chút nhất là Q kẻo đến tai T sẽ rất là phiền" Tôi ậm ừ vờ vịt không biết nói gì vì đã ra sao đâu mà nói. Mẹ Q đối với tôi như đã kể hồi đó nhưng tôi không hề hé với ai cả ngoài Quang.

      Quang là một chàng trai đặc biệt, anh ít nói quá chừng nên tôi không những không dò được lòng anh đã đành mà cũng vì thế rất tin anh. Chuyện gì không biết kể với ai tôi đem nói với Quang. Anh như cái thùng rác, đựng đủ thứ bức xúc trong lòng tôi mà không mệt mỏi tý nào thế mới lạ đời, anh là bạn nối khố của chồng tôi...


      Một tháng đã trôi qua, liệu trình cai nghiện có hiệu quả rõ rệt giờ quan trọng nhất là không được tái nghiện. Tôi đã nhờ cậu bạn bên công an giúp đỡ không cho Q có cơ hội tiếp xúc với nguồn cung. Nhưng công an đâu phải sáu tai mười hai con mắt. Bọn buôn ma tuý muốn thì chẳng thiếu gì con đường. Một hôm Q dặn tôi.

      -"Chị có rủ được anh bạn công an của chị đi uống cà phê không?"

      -" Để làm gì?"

      -" Mình đề phòng thôi, em sợ nếu bị lộ chuyện, chị tìm cách cai cho em, bọn nó không để yên đâu"

      Ra thế, cái này thì cậu bạn đã làm rồi, không chỉ thế cậu ta còn có cách để bọn này tha cho Q nhưng buôn bán ma tuý lợi nhuận kếch sù rồi nhiều khi chính bọn buôn bán này cũng nghiện nặng nên chúng cần tiền để hút. Vì thế chúng bất chấp tất cả, đến án tử hình còn chẳng sợ thì sợ cái gì.

      Tôi cũng hơi run, đi lại rất là cẩn thận.


      Cai xong, tôi rối rít sắp xếp tìm hiểu con đường du học cho Q. Thời gian này việc du học tự túc đã dễ dàng, điều quan trọng như tôi nói là đi đâu? Nước nào mà đạt được cả hai tiêu chí là sử dụng tiếng Anh và môi trường sống lành mạnh.

      Sấp ngửa hỏi han cuối cùng tôi chọn cho Q được một nơi như đã định. Chỉ có điều học phí hơi cao. Tôi không thể lo cho Q một mình được, mẹ Q phải cùng gánh vác.

      Tôi dắt bà theo để bà hiểu quy trình và tự trả chi phí vì tôi sợ mang tiếng đã đành, phần còn sợ bà không rõ sau này lại trách móc tôi sẽ rất phiền. Tôi không lạ bản chất sự đổi thay trong tình cảm của con người, đến chồng tôi còn như thế, người khác tin sao đây.

      Bạn thấy đấy, trong cùng một con người nhưng họ ma giáo với kẻ này và tử tế với người kia. Đấy chính là Q, tôi kể thế để bạn có thể hiểu được vấn đề. Tránh cái nhìn thiên kiến khi nhận định về một con người.


      Còn tiếp...
    18. ReviewMyPham
      ReviewMyPham
      xin lỗi , mình chỉ đọc được đoạn đầu.
    19. vo mai anh kiet
      vo mai anh kiet
      cam on ban
    20. Giangiang
      Giangiang
      năm mới e chúc chị và gia đình sức khỏe, an khang

Chia sẻ trang này