Bước trên đường đời bằng đôi chân thủy tinh Lâu nay, người dân ở xã Vũ Hòa (Kiến Xương, Thái Bình) vẫn thường lấy tấm gương nhà ông Nguyễn Văn Dị ở thôn 4, xã Vũ Hòa để bảo ban nhau vươn lên trong cuộc sống. Mặc dù bị tật xương thủy tinh, song bằng sự nỗ lực của bản thân và sự hy sinh hết lòng của người vợ, người mẹ mà 3 cha con đã có những bước đi vững chắc trên đường đời, dẫu rằng vẫn còn không ít những gian nan. Một nhà 3 người bị "xương thủy tinh" Chúng tôi có mặt tại Kiến Xương vào một ngày cuối tháng 5. Những đợt nắng đầu hạ như dội lửa xuống miền quê êm ả này. Nhà ông Nguyễn Văn Dị ở mãi tít cuối thôn. Lúc chúng tôi đến thì cả nhà đang lăn vào sửa cái bể nước, cùng với sự giúp đỡ của một số người hàng xóm. Mặc dầu đôi chân của ông Dị chỗ phình to, chỗ hóp lại cong queo hệt như củ sắn dị dạng, bàn tay trái bé và ngắn chỉ bằng một nửa tay phải, cứ lòng thòng như tay con rối song người đàn ông tóc muối tiêu vẫn cố gắng chuyển cái bay, xô vữa cho bạn hồ. Bước vào căn nhà nhỏ tầm 20m2, tường, vữa ở trần đã lở tróc hàng tảng, đập vào mắt chúng tôi là một cậu bé cũng... dị dạng như bố đang ngồi khoanh chân gấp những con chim bằng giấy. Cậu gấp rất khéo, những con chim như thể đang xòe cánh, chuẩn bị bay lên trời. Trước khi về Thái Bình, chúng tôi đã được nghe kể nhiều về cô gái giỏi giang và giàu nghị lực của ông bà Dị là Nguyễn Thị Duyên, nên hỏi ngay: "Duyên có nhà không chú?". "Em nó lên Hà Nội làm rồi anh ạ, mời anh vào nhà xơi nước". Bà Mậu (vợ ông Dị) cũng nghỉ tay, khẽ dùng vạt áo lau những giọt mồ hôi túa ra: "Từ ngày nó đi, nhà buồn hơn hẳn. Chúng tôi đều một hai khuyên cháu nó ở nhà, dù phải chịu đói chịu khổ một tí nhưng bố mẹ, con cái có nhau. Thế nhưng nó không đồng ý. Nó bảo con muốn tự lập, không muốn "ăn bám" bố mẹ mãi". Trên khuôn mặt người đàn bà khắc khổ lúc này vẫn đọng lại nhiều giọt nước, không biết là mồ hôi hay nước mắt. - Bác giai bị như thế này lâu chưa ạ? - Tôi chuyển chủ đề. - Ông ấy bị từ bé anh ạ. Các cụ có 9, 10 người con ai cũng lành lặn, khỏe mạnh cả. Riêng có một mình ông ấy thiệt thòi nhất. Các bác sĩ bảo ông ấy bị bệnh xương thủy tinh, gãy đi gãy lại hàng vài chục lần rồi nên mới ra thế này. Rồi bà Mậu tâm sự. Ông Dị sinh năm 1954, nhiều hơn bà 4 tuổi. Nhà bà vốn ở xã Vũ Thắng, cách Vũ Hòa vài kilômét. Hồi bé, bà cũng thỉnh thoảng cùng bọn trẻ trong làng đi nghe anh Dị "khoèo" thổi sáo. Đến tuổi cập kê, chả biết ông tơ bà nguyệt run rủi thế nào, cô thôn nữ Mậu phải lòng chàng trai chân tay lèo khoèo song khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, đặc biệt là thổi sáo rất có hồn. Lúc bà Mậu đặt vấn đề tình cảm, ông Dị mừng lắm. Song ông trăn trở, còn gì buồn hơn khi mang tiếng là thân nam nhi mà lại phải sống kiếp "tầm gửi". Ông còn lo, sau này con cái mình nhỡ ra lại bị tật nguyền giống bố thì thiệt thòi cho chúng nó lắm. Song cuối cùng ông Dị cũng không cưỡng lại được tấm lòng tha thiết của người con gái quê lúa giản dị mà nồng hậu. Về phía gia đình bà Mậu, khi nghe con nói yêu và muốn lấy thằng Dị "khoèo" làm chồng thì hai cụ không dám tin vào tai mình. Cụ bà bảo: "Con trai làng này đã chết hết đâu mà lại đâm đầu vào thằng người không ra người, ngợm chẳng ra ngợm”(!?). Nghe con thuyết phục hồi lâu, cụ ông góp ý: "Con còn trẻ người non dạ thì bố mẹ phân tích thiệt hơn, còn nghe hay không thì tùy. Sau này dù sướng khổ thế nào thì con cũng phải tự chịu trách nhiệm". Trước quyết tâm của cô thôn nữ, một đám cưới tuy nhỏ song đầm ấm đã diễn ra. Hai vợ chồng được "cai quản" 6 sào ruộng, một mình bà Mậu bươn bả cũng đủ ngày hai bữa rau cháo. Năm 1986, đứa con gái đầu lòng ra đời, đặt tên là Nguyễn Thị Thúy. Khó có thể diễn tả hết niềm vui vô bờ của hai vợ chồng khi thấy Thúy lớn lên hoàn toàn khỏe mạnh. Thế nhưng, sau khi cô em gái Nguyễn Thị Duyên chào đời được vài năm thì "bão tố" bắt đầu đổ ụp xuống ngôi nhà nhỏ này. Một buổi chiều hè năm 1990, khi ông Dị đang ngồi câu cá ở bờ ao, Duyên khi đó được gần 3 tuổi đang chơi quanh quẩn trong nhà thì nghe tiếng bố: "Duyên ra bố cho xem con cá to không này". Duyên le te chạy ra thì... uỵch, em vấp vào hòn gạch ngã bổ chửng. Ông Dị vội bỏ cần câu đấy, lật đật lê mình ra đỡ con dậy. Ông bàng hoàng khi nghe con gào khóc xé lòng. Nâng đôi chân Duyên lên thì thấy cả hai chân em đều bị gãy, khúc xương như muốn trồi lên khỏi da. Vội vàng, ông Dị gọi hàng xóm tìm vợ về rồi đưa Duyên đi bệnh viện. Sau khi bó bột, các bác sĩ nói Duyên bị di truyền chứng xương thủy tinh từ bố, cho nên từ rày về sau phải hết sức cẩn thận trong khi di chuyển. ba bố con tôiTừ đó trở đi, Duyên hầu như chỉ suốt ngày quanh quẩn ở trong nhà mà không được đi đâu cả. Vì xương của em rất giòn, chỉ một cú ngã nhẹ là lại gãy ngay. Chị Thúy thương em thiệt thòi, thi thoảng muốn bồng bế đi chơi cũng không dám. Năm 1992, bà Mậu lại có mang. Cả hai vợ chồng ngày đêm cầu trời khấn Phật cho cháu không bị di truyền căn bệnh của bố. Song thật không may, cậu bé Nguyễn Văn Quý không những không thoát mà còn bị nặng hơn. Ông Dị và em Duyên còn có thể dùng tay để di chuyển được, riêng Quý thì yếu lắm, xương lại giòn hơn. Gần 20 năm trời em chỉ ru rú ở trong xó nhà mà hầu như không được đi đâu. Rồi thì chị cả Thúy cũng đi lấy chồng, tất cả việc nhà đồng áng lại dồn lên đôi vai vốn đã gầy guộc của bà Mậu, nay lại càng trĩu nặng hơn. Không muốn ăn bám vợ mãi, ông Dị mày mò cách học sửa các đồ điện đơn giản. Ban đầu là sửa những loại radio, cát-sét... hỏng. Sau thì ngày càng ít người mang đến nhờ, ông Dị lại xoay qua sửa nồi cơm điện, quạt máy... Đau đáu một ước mơ Mặc dầu lúc nào cũng canh cánh nỗi buồn vì gia đình toàn người bệnh tật, song bà Mậu khi kể về cô con gái thứ hai của mình thì không giấu vẻ tự hào pha lẫn xót xa. Từ nhỏ Duyên đã rất hiếu học. Năm lên 6, thấy chúng bạn bằng tuổi tung tăng cắp sách đến trường, Duyên thèm lắm. Nhưng sau cái đợt gãy chân lần thứ nhất ấy, càng lớn hệ thống xương của em lại càng giòn. Năm nào Duyên cũng phải đi bó bột 2-3 lần. Cả thằng Quý cũng vậy. Có lần, thằng Quý đang bò trên giường thì bị ngã xuống đất. Duyên ngồi gần đó vội lao vào đỡ em. Chỉ nghe mấy tiếng "cục, cục" - cả hai đều ngã chổng kềnh. Cú ngã ấy khiến cả hai chị em người gãy tay, kẻ gãy chân và lại phải vào bệnh viện bó bột.
Ðề: Gia đình của tôi câu chuyện tôi muốn kể của ngày hôm nay, ngày mai em tôi sắp lên ở cùng vc tôi , vừa buồn, vừa vui, vừa lo
Ðề: Gia đình của tôi nói thật là ngưỡng mộ bạn, mình bình thường khỏe mạnh mà còn phải sống bám vào bố mẹ đến tận năm 23 tuổi, hoàn cảnh của bạn như thế mà bạn vẫn vươn lên đc như ngày hôm nay thật là đáng khâm phục, thế giờ bạn đang làm gì vậy?
Ðề: Gia đình của tôi mình học xong trung cấp công nghệ thông tin nhưng đi xin việc chỗ nào họ cũng ngại vì mình là NKT, thế là mình lấy chồng, xã mình cũng là người Ktat, mình đang có bé 17 tháng và vẫn chưa tìm đc việc phù hợp, bao nhiêu là nghề và giờ về thất nghiệp , hic ah mà nói thất nghiệp cũng ko hẳn vì mình cũng đang làm ctv cho 1, 2 chỗ , lương ko cao chỉ giải quyết đc vẫn đề tiền thuê nhà thơn rui, nhưng cũng tốt hơn rùi
Ðề: Gia đình của tôi Quê bạn ở Thái Bình, cùng quê với mình rồi. Mình cũng có người quen ở bên Kiến Xương này. Đúng là con người trong nghèo khó, bệnh tật vẫn có ý chí và niềm tin vào cuộc sống. Đọc câu chuyện của bạn mình thấy cảm phục mẹ bạn lắm. Gia dình dù khổ nhưng đoàn kết thương yêu nhau. Chúc gia đình nhỏ của bạn và cả gia đình lớn của bạn hạnh phúc nhé.
Ðề: Gia đình của tôi chúc cho những điều tốt đẹp sẽ đến với chị cùng gia đình. chúc mọi người luôn khỏe mạnh, hạnh phúc.
Coupon giảm giá Multilogin 50%-60%, xem link Tăng hiệu quả chạy ads quốc tế – Multilogin 1-st antidetect browser on the market là vũ khí bí mật! / Boost global ad performance – Multilogin 1-st antidetect browser on the market is the secret weapon! Chỉ cần mua Multilogin qua link này, mình sẽ gửi tặng tool Automation Control mạnh nhất (Just purchase Multilogin via this link and I’ll send you the most powerful Automation Control Tool — FREE!) Learn from your mistakes.