Một người phụ nữ đang đi bộ trên một con đường ở nông thôn, và ngay khi bà đang chuẩn bị đi qua một cánh cổng của một cánh đồng thì một con ngựa và xe ngựa phóng ra, và đi xuống đường cùng hướng mà bà đang đi, và bánh xe kêu cọt kẹt rất nhiều. Người phụ nữ muốn chạy thoát tiếng kêu của chúng. Lúc đầu, bà đi rất nhanh, hi vọng rằng bà sẽ đi nhanh hơn chiếc xe; nhưng không, xe ngựa cũng bắt đầu đi nhanh hơn, vài đi cùng tốc độ với bà. Có lẽ anh ta cũng không thích tiếng cọt kẹt, và muốn chuyến đi của anh ta kết thúc nhanh chóng. Rồi bà đi chậm lại, và đi thơ thẩn ở phía sau, nhưng cọt kẹt, cọt kẹt-cái tiếng khó chịu đó vẫn ở đó. Cuối cùng chiếc xe lái sang làn bên phải, và bây giờ người phụ nữ có thể nghe những bài hát của những con chim, tiếng vo ve của nhưng cong ong, và tiếng xào xạc của lá cây khi gió thổi vào chúng. "Những tiếng này," bà nghĩ, "thật là dễ chịu hơn tiếng cọt kẹt của bánh xe."
Tôi tự hỏi không biết bạn đã từng thấy đứa trẻ nào làm bạn thấy giống những chiếc bánh xe kia không? Có những đưa trả mà không thích cho người khác mượn đồ chơi, hoặc chơi những trò chơi mà bạn chúng đề nghị, nhưng lại thích, thay vào đó, làm hài lòng chính mình.
Bạn có biết thứ gì làm bánh xe dễ chịu hơn không? Chúng cần ít dầu. Và những đứa trẻ khó chịu mà làm chúng ta khó chịu với cái cách ích kỉ và không tốt bụng của chúng, cần một kiểu dầu khác-dầu của sự tốt bụng. Nó sẽ làm mọi thứ dễ chịu; vì thế chúng ta sẽ viết lên bảng đen
(Bảng đen)
Những chiếc bánh sẽ kêu cọt kẹt cần Dầu.
Những Đứa Trẻ cần Dầu của sự Tốt Bụng.
Nguồn: STORY LESSONS ON CHARACTER-BUILDING (MORALS) AND MANNERS. bởi LOÏS BATES