Thật sự khi đang viết những dòng này mình rất mệt mỏi, chán nản và tuyệt vọng. Mình đã rất cố gắng, nổ lực nhưng thực sự mình thấy kiệt quệ. Người mệt mỏi, thở hổn hển, chán trường. Bệnh tật mang trong người, sức khỏe yếu ớt nhưng mình mới hơn 30 tuổi. Không muốn làm phiền chồng, không muốn ăn bám chồng nên vẫn cố gắng kiếm việc đi làm. Nhưng công việc quá áp lực nên mình luôn rơi và tình trạng mệt mỏi, căng thẳng, ko có sức để làm. Giờ ko có sức để làm công việc áp lực như người bình thường nhưng nghỉ làm thì chả nhẽ ngồi thu lu ở nhà ăn bám chồng. Tiền sinh hoạt thuốc men của mình ai lo? Mà có phải mình cái thân mình đã là một nhẽ, đằng này còn đèo bòng cả 2 ông bà già (bố mẹ đẻ của mình) bệnh tật, ốm đau, không lương, ko thu nhập. Không đi làm thì chẳng nhẽ chồng vừa nuôi bá cô vợ con, cùng bổ mẹ vợ cùng khoản thuốc thang nữa? Dẫu chồng thu nhập cao nuôi được nhưng nhà chồng còn nhìn vào, thiên hạ nhìn vào, rồi có chắc vợ chồng đầm ấm mãi mà chấp nhận cảnh đó? Chả lẽ cả đời sống tầm gửi? mà không sống tầm gửi thì mình biết làm khi bản thân bị cao huyết áp, tim mạch; bố đẻ cũng bị tim mạch đã 2 lần mổ, mẹ đẻ cũng bị bệnh thận? Cuộc sống biết là đầy rẫy khó khăn nhưng ít nhất nếu còn có sức khỏe thì còn có hy vọng mà vượt qua? còn cả nhà mình thì.... Sống trong nhục nhã ê chề thế này thì chi bằng chết xừ cho nó rồi đời.
Tớ nghĩ bạn nên tìm cv phù hợp với sức khoẻ của mình, mở cửa hàng nhỏ chẳng hạn, chứ cs của bạn cũng chưa đến nỗi nào đâu.
Ngó lên thì chẳng bằng ai, ngó xuống lại thấy chả ai bằng mình. Cố gắng tìm công việc gì đó phù hợp với sức của mình cho nó thanh thản bạn à.
mn tìm công việc nhàn nhã, lương thấp hơn xíu cũng đc cho nó nhẹ đầu... lương cao hơn 1-2tr nhưng áp lực hơn gấp nhiều lần ý
e vưa đọc topic của mn là " chồng muốn vk đi phẩu thuật TM " ,mn có nói đi làm lương 5-7tr cho vui thôi ,mâu thuẫn quá
cố lên, người nhà chồng mình cũng bị cao huyết áp và tim mạch, 2 bệnh này cần làm nhẹ nhàng, ít suy nghĩ nếu không rất nguy hiểm trong giai đoạn hè nắng nóng và khi tinh thần bạn không tốt thì chồng con bạn cũng khó vui vẻ được . Thôi, dù sao chồng bạn cũng còn là trụ cột gia đình nhỏ của bạn và là người có trách nhiệm với gia đình vợ. Hãy giao trách nhiệm bố mẹ bạn sang cho em trai bạn nữa.
Uh. Topic đó mình đăng lâu rồi. Nếu bình thường mình ko bệnh tật gì, chỉ cần đi làm 5 -7tr cho vui thôi thì mình lại sướng quá. Số tiền đó chồng mình cho mình dùng vào quỹ đen cho bố mẹ hoặc tiêu linh tinh chứ cũng chẳng cần đến. Nhưng giờ bệnh tật đi làm là cả 1 vấn đề, sinh con thì không đủ sức khỏe. Ở nhà mình cũng không căng thẳng về kinh tế vì chồng mình lo được nhưng mình mang gánh nặng về tinh thần, vì 3 vấn đề: 1.ở nhà buồn, 2.cảm thấy mình vô dụng, thừa thãi; bị nhà chồng, hàng xóm coi thường, đàm tếu; 3. Nếu chỉ mình mình thôi thì đơn giản hơn nhưng mình còn phải lo nuôi bố mẹ đẻ của mình nữa - nếu chồng mình vừa nuôi mình + tiền thuốc men của mình rất tốn kém + nuôi bố mẹ vợ nữa thì rất không công bằng với anh ấy. (chồng mình là người có thu nhập cao nhưng chưa đến độ đại gia - nên mình không nghĩ ngợi sao được, cảm giác lúc nào cũng tự ti, kém cỏi, sợ lâu dần chồng chán vì mình và bố mẹ suốt ngày ốm đau, rồi lại cảm giác có lỗi với chồng).
đúng là sức khỏe là vàng, rất rất quan trọng, chỉ bị đau 1 ngón tay còn thấy khó chịu huống chi những cái lớn hơn...
đúng là có sức khỏe là có tất cả, ở trong hoàn cảnh mới biết được, có những lúc sẽ chỉ cần khỏe mạnh đi làm được đã là 1 hạnh phúc rồi ý.!
Cố lên bạn ơi! Hoành cảnh của mình cũng giống bạn ở chỗ là thu nhập của chồng cao hơn thu nhập của mình rất nhiều. Mình cũng muốn cố gắng để thu nhập cao hơn nhưng sức khỏe mình không tốt bằng (chồng mình làm việc 12 tiếng một ngày được chứ mình thiếu ngủ là mệt lắm ); với cả anh ấy đi làm khéo léo cư xử hơn, chăm chỉ hơn nên cũng nhiều kinh nghiệm hơn. Ngoài thời gian với con, mình đang thử học thêm ở nhà 1-2 tiếng mỗi ngày thôi mà nhiều hôm lười kinh Mình thấy những người sống vui vẻ thanh thản là những người cố gắng vừa phải, trong sức của mình, còn đâu vui vẻ chấp nhận những gì đến với mình bạn ạ. Ai vui vẻ yêu quý mình thì mình yêu quý họ, qua lại với họ, ai dòm ngó phán xét khỏi chơi nữa là xong Dù có lấy ai đi chăng nữa thì mình cũng vẫn là mình thôi mà Trong cuộc sống, khi mình "muốn" nhiều quá mà không vượt qua để suy nghĩ thông suốt, hay làm gì được, thì chỉ tốn thời gian vô ích và mang lại buồn phiền thôi. Hôm nay mình đi chợ nấu cơm hết gần nguyên ngày. Chả to tát gì nhưng có mấy món chồng khen ngon, thế cũng hơi hơi vui rồi. Mình biết là dù mình có chọn sống như thế nào thì với chồng, vợ vẫn là người quan trọng nhất, duy nhất.
Em chỉ biết động viên chị cố lên thôi. Chị à, khi anh đang cùng chị cố gắng, anh chưa kêu mệt mỏi thì chị thương anh cũng là thương bản thân mình. Cố gắng chị nhé. Mỗi người cố thêm một chút. Rồi cả hai sẽ qua được đoạn khó khăn nay. EM từng có lúc cả làng sợ, đề phòng vì nhà em vỡ nợ, vì sợ bị vay mượn. Nhưng rồi cs sẽ ổn lại thôi. Cố gắng chị nhé. Nhớ giữ gìn sức khỏe.
Chuyện bạn kể giống chuyện một người bạn của mình. Mới hơn 30 tuổi mà người thiếu sức sống, khô cằn, mệt mỏi giống bà cụ lắm. Đi khám thì bs bảo là bị suy buồng trứng nên có thể bị mãn kinh sớm nên bác sĩ cho uống thuốc nội tiết tố. Nếu tình trạng của bạn giống như bạn mình thì không đến nỗi bi quan đâu bạn. Đi khám rồi uống thuốc. Còn nếu không giống thì bạn cần giữ tinh thần vui vẻ, lạc quan và tìm cv nhẹ nhàng ở nhà để làm. Vui vẻ không có nghĩ là vô tâm ko biết sự vất vả của chồng mà để chồng yên tâm hơn. Chứ cứ ủ rũ thì giống ma bệnh lắm
Nhiều lúc muốn khuây đi, nhưng nhiều lúc nỗi đau lại dội về. Mong cải thiện sức khỏe để sinh con. Hy vọng rồi thất vọng, rồi lại hy vọng, thất vọng..... Mệt mỏi vô cùng. Bây jo chỉ không hy vọng, ko mong ước kiểu như đi tu hành mới ko còn đau. Mà mình như thế này chủ yếu là vì bố mẹ đẻ của mình nên mình mới sinh bệnh ra. Vừa khát khao có 1 cuộc sống bình thường nhưng lúc nào cũng bị cuộc đời đè bẹp cái ước mong nhỏ nhoi đó, lại càng cảm giác oán trách, hận bố mẹ, vì bố mẹ nên cuộc đời mình mới nghiệt ngã như vậy (chuyện dài dòng lắm). Ko nỗi đau nào bằng nỗi đau thù hận chính người sinh thành ra mình. Ko cái gì dật dờ, mệt mỏi, hy vọng rồi thất vọng như việc mong có con. Thi thoảng nỗi đau trỗi dậy, làm mình cảm giác như mình đang bị điên và ko thể chịu đựng nỗi, như muốn vào luôn viện tâm thần mà gào thét.
Nỗi đau bệnh tật đã là quá lớn rồi, bỉnh thường khi chẳng may ai bị mắc phải thì họ cần sự động viên, cần chỗ dựa tinh thần. Còn tôi ko chỉ đối mặt với nỗi đau bệnh tật: mà cùng với nó là nỗi đau hận chính bố mẹ đẻ ra mình, nỗi đau khát sinh con mà không thể, nỗi đau nhục nhã khi đối mặt với sự đàm tếu của ng đời. Nỗi đau của tôi là nỗi đau nghiệp chướng từ đời trước để lại. Tôi càng ngày càng điên loạn. Muốn thoát ra tất cả. Tôi muốn đc rời xa công việc, rời xa bố mẹ, rời xa môi trường xã hội để tránh sự đàm tếu, đến 1 nơi mà chỉ có tôi, hoặc những ng làm tôi vui (chồng con) để lấy lại tinh thần. Nhưng ước mong đó là không tưởng.
Multilogin coupon giảm ngay 50%-60%, cực dễ Hơn 500,000 người dùng đã chọn Multilogin 1-st antidetect browser on the market – bạn thì sao? / Over 500,000 users trust Multilogin 1-st antidetect browser on the market – how about you? Chia sẻ tool tự động hoá Multilogin miễn phí khi mua Multilogin (Get FREE Multilogin Automation Tool when you purchase Multilogin) If you're squashed close to strangers on public transport, try not to be rude to them. No one likes those situations.