Thương con - bố mang theo mình niềm hạnh phúc chẳng bình yên Đây là bài viết trích nhật ký của anh tôi dành cho con. Anh tôi ở Nghệ an, chẳng bao giờ biết đến Internet, cũng chẳng bao giờ biết có cuộc thi này. Tôi xin phép anh, trích nhật ký và nỗi lòng của anh dành cho con. Ảnh của cháu tôi sẽ đăng lên sau, tôi xin cam đoan đây là chuyện thật 100%. Bố mẹ cưới nhau vào tháng 10/2001. Mẹ lên kế hoạch tẩm bổ để sinh con được rắn rỏi và khoẻ mạnh. Và hồi hộp, mong chờ. Một tháng, hai tháng, ba tháng,.... 6 tháng trôi qua..... 1 năm dài dằng dặc trôi qua trong nỗi mong chờ của bố mẹ, trong tiếng thở dài của bà. Và đi khám, hết bác sỹ này đến bác sỹ khác, hết viện tỉnh đến các bệnh viện ở Trung ương, rồi đông tây kết hợp, thuốc Nam thuốc bắc, ai chỉ cho chỗ nào bố mẹ cũng đi. Hành trình đi tìm con yêu bắt đầu từ những ngày như thế. Mẹ con thì buồn lắm, khóc suốt, còn bố thì động viên bố vẫn tin sẽ có ngày con yêu về với bố mẹ. Hai năm. Ba năm sau, mẹ có bầu. Khỏi phải nói niềm vui ngập tràn, vỡ oà trong căn nhà nhỏ của gia đình mình. Mẹ sung sướng và hân hoan trong hạnh phúc, đêm nào bố cũng áp tai vào bụng mẹ để nói chuyện với con. Bố vẫn còn nhớ rõ ngày bố ra đại lý gần nhà mua những hộp sữa bà bầu đầu tiên. Vội vàng pha cho mẹ con uống, mẹ con vừa uống vào đã nôn ra hết. Bố phải dỗ dành mẹ mãi, cuối cùng thì mẹ cũng cố gắng uống, đúng là nghĩ đến con khoẻ mạnh bố mẹ có thể làm bất cứ điều gì. Có mang con được 2 tháng thì mẹ con bị sốt phát ban, đưa vào bệnh viện bác sỹ bảo Sốt Rubella rồi, ôi, con tôi. Đứa con mà bố mẹ đã mong chờ, đã ngày đêm khao khát mấy năm qua. Bác sỹ nói rằng chỉ có 10% không bị làm sao, có nghĩa là vẫn còn hi vọng dù là rất nhỏ, bố mẹ quyết tâm níu giữ niềm hi vọng đó. Dù có thế nào bố mẹ cũng sẽ sinh con và yêu thương con mãi mãi. Đối mặt với những ngày lo âu, những ngày đằng đẵng, rồi bố mẹ cũng được đón con chào đời. Ôi, gương mặt con trong sáng như thiên thần. Và bố đặt tên con là Anh Khôi - gửi gắm biết bao nhiêu khát vọng. Con ngoan lắm, con ít khóc, ngủ nhiều, uống sữa rất ngoan. Ai cũng chúc mừng bố mẹ chậm mà chắc. Lên 2 tuổi con vẫn chưa biết nói, con chỉ bập bẹ được mấy tiếng thôi. Không sao, trẻ con nhiều đứa nói chậm mà. Sốt ruột quá, bố phải đưa con ra Hà nội khám, lúc đầu người ta bảo là con tự kỷ, mấy tháng trời ở Hà nội chả có kết quả gì, con lại bị sốt, đưa con đi khám họ bảo con viêm tai, bố lại ngập tràn hi vọng, nạo VA và chữa viêm tai xong con sẽ nghe và nói được. Và rồi cuối cùng bố đau đớn không tin vào tai mình, không tin nổi vào mắt mình khi nhìn thấy dòng chữ : « Câm điếc bẩm sinh », sức nghe của con chỉ còn được 20% nên chẳng thể nào nói đuợc. Đất như sập xuống chân bố, trời tối sầm. Sao đứa con bé bỏng của tôi lại tội nghiệp thế này, sao số phận gia đình tôi lại đau khổ đến thế. 3 năm, thời gian cần thiết biết bao với 1 đứa trẻ thì bố mẹ do vô tình hay ngu dốt, 3 năm để con ở trong màn đêm, con không nghe thấy gì, chỉ ánh mắt con nhìn làm sao đủ được. Rồi con lớn lên con có hiểu để tha thứ cho bố mẹ, cuộc đời con sẽ ra sao đây. Bố chẳng biết con có trách bố mẹ, có giận bố mẹ khi sinh ra con có khiếm khuyết như thế này không . Hãy tha thứ cho bố mẹ con nhé, bố mẹ vẫn yêu con và sẽ còn yêu thương con nhiều hơn nữa. Tội nghiệp con vì con không nói được nên con thường la hét và quấy, con bị bức bối bị khùng trong một thế giới yên lặng nhưng không yên bình. Khôi ơi, đeo máy nghe vào con có nghe được không con. Bác sỹ bảo bố phải mất hàng tháng trời để con có định hướng về âm thanh. Bố mẹ sẽ kiên nhẫn, sẽ chờ con, sẽ chờ đến khi con hiểu và con nói được. Bố khát khao vô cùng tiếng gọi Bố, mẹ thiêng liêng. Con đeo máy nghe vào con nghe và con nói đi con nhé, con trai yêu ơi. Bố chẳng biết kiếp trước mình mắc tội gì mà kiếp này mình phải đau đớn và dằn vặt đến thế. Có con là có niềm hạnh phúc thật lớn lao, mà sao nghĩ đến con bố mẹ lại khóc vì lo lắng và đau đớn. Bố thì ốm yếu, mang trong mình bệnh thận đa nang và suy thận độ 2. Chẳng biết những năm tháng còn lại của bố còn được nghe con gọi 2 tiếng "Bố ơi" không? Con biết không, bố đang khóc khi viết những dòng này. Những giọt nước mắt của người đàn ông đã từng trải qua rất nhiều đau khổ, những tưởng không thể rơi được nữa lại chảy ra khi viết cho con, lặng lẽ chảy ra khi ngắm nhìn con ngủ say với gương mặt trong sáng và bình yên, ấy thế mà cuộc đời bố chẳng biết bao giờ bình yên nổi. Trích bài DatVimed ( CMTN)
Tôi xin được chia sẻ với gia đình. Tôi mong điều kỳ diệu sẽ đến với cháu. Tôi mong gia đình anh chị lại vỡ òa trong niềm vui và hạnh phúc. Anh chị hãy vững vàng lên nhé.
Hằng ơi, đọc bài viết của bà mà tôi cảm thấy buồn quá đi mất. Thật tội cho bé Anh Khôi và anh chị bà. Chia sẻ với gđ anh chị và bà nhé. Hy vọng sẽ có điều kỳ diệu đến với bé . Chúc bà và gđ luôn có niềm tin và sẽ chiến thắng đc bệnh tật hằng nhé.
ôi Hương ơi là Hương ui, đây là bài của tác giả DatVimed chử ko phải của tôi . Bài này đoạt giải đặc biệt đấy và trường hợp này là có thật
Gửi lời chúc phúc cho Anh Khôi, mong con sẽ nhanh chóng nhận dạng được âm thanh, để cho ba mẹ được sớm nghe những tiếng gọi đầu đời của con...
Thương bé và anh chị của bạn quá! Mong bé sớm biết nói! Mong anh chị vượt qua nỗi đau để nuôi bé khôn lớn.
Lệ tràn rơi khi đọc xong bài viết. Nếu ông trời có mắt thì hãy để cho AK nhỏ nhoi đc sống happy như nhũng đứa trẻ khác. để ba mẹ AK còn niềm hy vọng
Sao...? Sao chỉ khi con người ta không lành lặn thì ba mẹ mới cầu ước "chỉ cần..." cho con? Sao chỉ khi con người ta không lành lăn thì ba mẹ mới thấy cuộc sống có con là hạnh phúc? Còn sao khi con lành lặn, ba mẹ lại so sánh con với những đứa trẻ khác? Còn sao khi con lành lặn, ba mẹ chỉ quan tâm hướng con theo những gì ba mẹ muốn, ba mẹ cho là cần, khi không cần biết con muốn gì, con cần gì...? Khi con lành lặn, liệu mấy ai cảm thấy được bình yên khi trở về bên ba mẹ, hay lại Topic làm cha mẹ từ góc nhìn của người con lại tăng thêm bài viết, hoặc có khi chán chẳng buồn viết vì chẳng thay đổi được điều gì....? Một chút giận hờn từ phía góc nhìn của người con chia sẻ.