Một ngày nọ, người cha giàu có dẫn con trai đến một vùng quê để thằng bé thấy những người nghèo ở đây sống như thế nào. Họ tìm đến nông trại của một gia đình nghèo nhất nhì vùng. "Đây là một cách để dạy con biết qúy trọng những người có cuộc sống cơ cực hơn mình" – người cha nghĩ đó là bài học thực tế tốt cho đứa con bé bỏng của mình. Sau khi ở lại và tìm hiểu đời sống ở đây, họ lại trở về nhà. Trên đường về, người cha nhìn con trai mỉm cười: "Chuyến đi như thế nào hả con?" - Thật tuyệt vời bố ạ! - Con đã thấy người nghèo sống như thế nào rồi đấy! - Ô, vâng. - Thế con rút ra được điều gì từ chuyến đi này? Đứa bé không ngần ngại: - Con thấy chúng ta có một con chó, họ có bốn. Nhà mình có một hồ bơi dài đến giữa sân, họ lại có một con sông dài bất tận. Chúng ta phải treo những chiếc đèn lồng vào vườn, họ lại có những ngôi sao lấp lánh vào đêm. Mái hiên nhà mình chỉ đến trước sân thì họ có cả chân trời. Chúng ta có một miếng đất để sinh sống và họ có cả những cánh đồng trải dài. Chúng ta phải có người phục vụ, còn họ lại phục vụ người khác. Chúng ta phải mua thực phẩm, còn họ lại trồng ra những thứ ấy. Chúng ta có những bức tường bảo vệ xung quanh, còn họ có những người bạn láng giềng che chở nhau… Đến đây người cha không nói gì cả. "Bố ơi, con đã biết chúng ta nghèo như thế nào rồi…" – cậu bé nói thêm. Rất nhiều khi chúng ta đã quên mất những gì mình đang có và chỉ luôn đòi hỏi những thứ gì không có. Cũng có những thứ không giá trị với người này nhưng lại là mong mỏi của người khác. Điều đó còn phụ thuộc vào cách nhìn và đánh giá của mỗi người. Xin đừng quá lo lắng, chờ đợi vào những gì bạn chưa có mà bỏ quên điều bạn đang có, dù là chúng rất nhỏ nhoi.
Quả là dạy con không chỉ đơn giản là dùng lời nói ..... Cảm ơn Uni đã post bài này lên nhé ... :wink:
Ờ, bài này hay nhỉ, mình đọc một lần mà "khắc cốt ghi xương" luôn. Khoái hơn nữa là bài học được dạy từ người cha, mình rất dễ cảm động nếu thấy ông đàn ông nào đó chăm chút, dạy bảo con cái, vì mình nghĩ đàn ông như vậy thời buổi này không có nhiều . Nhân đây post thêm một bài nữa về một ông bố tương tự như vậy, chỉ có điều ông bố này quá nổi tiếng, đó là Abraham Lincoln. Bài này mình được đọc ở một website giáo dục nào đó, nhưng lâu ngày quên link roài . Bây giờ tạm lấy bên http://nguyendang.com , các bạn đọc tạm nhé, chắc là về nội dung không bị modify nên về độ tin cậy cũng tạm ổn :wink: Đây là lá thư của Tổng thống Abraham Lincoln viết gửi cho thầy hiệu trưởng của trường nơi con trai ông theo học. Kính gửi thầy… Con tôi sẽ phải học tất cả những điều này. Rằng không phải tất cả mọi người đều công bằng, tất cả mọi người đều chân thật. Nhưng xin thầy hãy dạy cho cháu biết: cứ mỗi một kẻ vô lại ta gặp trên đường phố, thì ở đâu đó, sẽ có một con người chính trực; bên cạnh một chính trị gia ích kỷ, sẽ xuất hiện một nhà lãnh đạo tận tâm. Xin hãy dạy cho cháu biết rằng cứ mỗi một kẻ thù ta gặp ở nơi này thì ở nơi khác ta lại tìm thấy một người bạn. Bài học này sẽ mất nhiều thời gian, tôi biết; nhưng xin thầy hãy dạy cho cháu hiểu rằng một đồng đôla kiếm được do công sức lao động của mình bỏ ra còn quý giá hơn nhiều so với nǎm đô la nhặt được trên hè phố… Xin hãy dạy cho cháu cách chấp nhận thất bại và cách tận hưởng niềm vui chiến thắng. Xin hãy dạy cháu tránh xa sự đố kỵ. Xin dạy cho cháu biết được bí quyết của niềm vui thầm lặng. Dạy cho cháu biết được rằng những kẻ hay bắt nạt người khác là những kẻ dễ bị đánh bại nhất… Xin dạy cho cháu biết đến thế giới kỳ diệu của sách… nhưng cũng để cho cháu có đủ thời gian để lặng lẽ suy tư về sự bí ẩn muôn thuở của cuộc sống: đàn chim tung cánh trên bầu trời, đàn ong bay lượn trong nắng, và những bông hoa nở ngát bên đồi xanh. Ở trường, xin thầy hãy dạy cho cháu biết chấp nhận thi rớt còn vinh dự hơn gian lận khi thi. Xin hãy tạo cho cháu có niềm tin vào ý kiến riêng của bản thân, cho dù tất cả mọi người xung quanh đều cho rằng ý kiến đó là không đúng… Xin hãy dạy cho cháu biết cách đối xử dịu dàng với những người hoà nhã và cứng rắn đối với những kẻ thô bạo. Xin tạo cho cháu sức mạnh để không chạy theo đám đông khi tất cả mọi người đều chạy theo thời thế. Xin hãy dạy cho cháu biết phải lắng nghe tất cả mọi người nhưng cũng xin thầy dạy cho cháu biết cần phải sàng lọc những gì nghe được qua một tấm lưới Chân lý để cháu chỉ đón nhận những gì tốt đẹp mà thôi. Xin hãy dạy cho cháu biết cách mỉm cười khi buồn bã… Xin hãy dạy cho cháu biết rằng không có sự xấu hổ trong những giọt nước mắt. Xin hãy dạy cho cháu biết chế giễu những kẻ yếm thế và cẩn trọng trước sự ngọt ngào đầy cạm bẫy. Xin hãy dạy cho cháu rằng có thể bán cơ bắp và trí tuệ cho người ra giá cao nhất nhưng không bao giờ được để cho ai ra giá mua trái tim và tâm hồn mình. Xin hãy dạy cho cháu biết ngoảnh tai làm ngơ trước một đám đông gào thét… và đứng thẳng người bảo vệ lẽ phải. Xin hãy đối xử với cháu dịu dàng nhưng đừng vuốt ve nuông chiều cháu bởi vì chỉ có sự thử thách của lửa mới tôi luyện nên những thanh sắt cứng rắn. Hãy giúp cháu có can đảm biểu lộ sự thiếu kiên nhẫn và có đủ kiên nhẫn để biểu lộ sự can đảm. Xin hãy dạy cho cháu biết rằng cháu phải luôn có niềm tin tuyệt đối vào bản thân bởi vì khi đó cháu sẽ luôn có niềm tin tuyệt đối vào nhân loại. Đây quả là một yêu cầu quá lớn, tôi biết, thưa thầy, nhưng xin thầy cố gắng hết sức mình… con trai tôi là một cậu bé tuyệt vời.
Xin cám ơn uni vì bài viết "Đây là lá thư của Tổng thống Abraham Lincoln viết gửi cho thầy hiệu trưởng của trường nơi con trai ông theo học" Tôi thấy bài này rất hay và nghĩ rằng nó nên có ở trên trang nhất của website LÀM CHA MẸ. Uni có thể cho biết nguồn trích dẫn bài viết này lấy ở đâu được không?
uni đã nói là quên mất nguồn gốc của bài này rồi . Cái bài uni post ở đây là copy từ đây này: http://nguyendang.com/index.php?showtopic=36 . Trong đó chú thích là từ gdtd không biết có phải là giáo dục thời đại không . Nếu bhkien quan tâm thì có thể hỏi admin bên Diễn đàn đó vì hắn chính là người kiếm được bài này mà . Thật không ngờ cái bài collect này lại được Admin đánh giá cao thế . Mong cho website lamchame ngay càng phong phú . Chúc cho Diễn đàn ngày càng đông vui .
Chuyện về giàu nghèo thì mình đọc truyện này trên báo lâu lắm rồi nhớ đựơc gì thì kể lại thôi: Người cha có công chuyện chở con vào xóm lao động nghèo, bảo con chờ trong xe hơi và rồi đi . Xogn xuôi việc hai cha con lui xe, nhưng người cha bảo con khép hờ cửa thôi để cha ra hết con hẻm này . Sau khi ra hết hẻm người cha mới bảo con hãy đóng mạnh cái cửa lại rồi mình đi tíêp . Người con hỏi cha: Sao không đóng mạnh lúc trong hẻm luôn ?? Người cha nói: Mình đi vô hẻm bằng xe hơi là quá sang trọng so với những ngừoi trong đó, dĩ nhiên người ta sẽ nhìn mình với kiểu .. đó là nhà giàu . Và con cũng nên nhớ người nghèo hay nhiều mặc cảm, nếu con đóng cửa cái rầm khác nào đóng sầm vào ... mặt họ . Và đây là chuyện có thật: Anh chàng câu thủ da đen người Anh đội MU (tui quên mất tên rùi) năm xưa sống trong hẻm nghèo nay trở thành nổi tiếng nên dời qua khu vực nhà giàu ở nhưng người Mẹ nhất định không chịu đi . Mẹ quen với bà con ở đây rồi, thôi con đi vậy rồi thỉnh thoảng về thăm Mẹ . Thế nên bây giờ hình ảnh chiếc xe Posche nằm chình ình ngòai căn nhà nhỏ là chuyện bình thừơng đối với người trong hẻm,nhưng cũng hên là chưa thấy anh ta than phiền chuyện mất phụ tùng xe
khi Mai còn nhỏ thuờng nhăn mặt, che mũi khi đi ngang những người quét rác, làm vệ sinh cầu cống, ba mẹ nói không nên con ơi, con làm thế người ta sẻ tủi thấn, người ta sẽ nghĩ mình khinh khi người ta nghèo hèn, dơ bẩn, nghề làm vệ sinh cho mọi người như thế này là đáng quý nhất trong xã hội .