Kinh nghiệm: Tại sao tôi không ép con ăn?

Thảo luận trong 'Dinh dưỡng' bởi shop_metit, 8/2/2012.

Tags:
  1. shop_metit

    shop_metit Bắt đầu tích cực

    Tham gia:
    26/4/2011
    Bài viết:
    390
    Đã được thích:
    761
    Điểm thành tích:
    93
    Mình vừa đọc được bài này thấy hay và hợp lý quá nên post lên đây cho mọi người cùng đọc. Không biết mình có cố gắng được như mẹ trong bài viết này không nữa???

    Trong tất cả những công việc xung quanh vấn đề nuôi dạy con thì ăn uống là việc thường xuyên, tốn công sức và dễ gây sức ép nhất. Trên các diễn đàn và các cuộc trò chuyện hàng ngày thì đây là chủ đề làm các bà mẹ bức xúc hơn cả. Tôi cũng đã có thời gian không biết nên làm gì. Dưới đây xin chia sẻ với các bố mẹ trải nghiệm của riêng tôi.

    Đứa con gái lớn của tôi trước 2 tuổi ăn rất ngon miệng, cháu tu một lèo, vài phút hết bình sữa, bát cháo, ăn một lúc là hết. Hoa quả cắt miếng nhỏ ra khoảng 1/3 bát, cháu hào hứng xúc ăn ngon miệng. Tôi nuôi con tự nhiên như vậy, không phải ép, vì tôi thấy cháu ăn cũng được, lúc cháu không muốn ăn cũng là lúc gần hết suất nên tôi cũng thôi, chẳng cần thiết phải ép nốt.

    Mọi việc không có gì đáng nói đến khi cháu ngoài 2 tuổi, có lẽ ở nhà bà và bác giúp việc ép ăn, đi học cô ép ăn, và thêm chuyện cháu hay bị táo bón nên cháu bắt đầu lười ăn. Phản ứng tâm lý chung của một bà mẹ là tôi sinh ra lo lắng. Hết dỗ dành, thúc giục rồi cáu gắt, quát mắng cháu. Những lúc như vậy tôi thấy mình vất vả, cáu bẳn mà kết quả không khả quan là mấy. Nhìn con còn thấy thương con hơn, nhiều khi thấy nét mặt cháu chán lắm, không muốn nuốt, miệng suýt ọe ra. Như vậy con tôi cũng khổ quá.

    Người lớn như chúng ta bị ép ăn cũng thấy khổ. Đi ăn cỗ mà bị gắp cho miếng nào không hợp ý cũng không muốn ăn. Tôi nghĩ, có cách nào tốt hơn không? Ăn uống đáng lẽ phải là thưởng thức mà lại trở nên khổ sở thế à. Nhưng cháu không chịu ăn, không ăn thì thiếu chất, bệnh tật thì sao???

    Tôi bắt đầu quan sát. Sao bây giờ nhiều trẻ biếng ăn thế? Ngày xưa đâu có vậy. Sao các trẻ ở nông thôn thường không biếng ăn như các trẻ ở thành thị? Sao càng gia đình nào quan tâm lo lắng, chăm bẵm đến từng miếng cơm cho con thì con càng lười ăn?

    Tôi cũng chợt nhận ra. Tôi kinh doanh vitamin và thực phẩm bổ sung, tìm kiếm các trang thông tin ở nước ngoài nhiều, cái tôi thấy các bố mẹ bàn nhiều là có đủ chất không, có khỏe mạnh, ít bị ốm không, làm thế nào để khuyến khích trẻ ăn đa dạng, làm thế nào để khuyến khích trẻ ăn cân bằng...? Chứ chẳng thấy nói gì đến việc lười ăn, làm thế nào để con ăn nhiều hơn. Để ý thì thấy các quảng cáo ở Việt nam đa phần là kích thích bé ăn ngon miệng, tăng cân, phát triển chiều cao... Tại sao có sự khác biệt này?

    Tôi phải bắt đầu tìm hiểu lại thông tin. Trước kia sống ở nước ngoài nhiều năm nhưng tôi chưa bao giờ để ý đến chuyện họ nuôi dạy con thế nào. Tôi chỉ học hành, nghiên cứu, và đi làm thêm. Giờ rỗi thì đi chơi, tụ tập bạn bè. Đến khi có gia đình thì tôi chỉ chuẩn bị cho mình cách dạy con thế nào, cách xử lý khi con hờn, khi con không nghe lời, chưa bao giờ tôi để ý đến chuyện ăn uống. Giờ thì đó là nhiệm vụ của tôi.

    Tôi đọc và tham khảo các nguồn rồi rút ra như sau:

    - Không một bác sỹ hay sách vở nào kể cả tây, kể cả ta đồng ý chuyện ép trẻ ăn. Ép trẻ ăn sẽ làm trẻ sợ ăn, lười ăn, không còn hứng thú ăn nữa. Theo các hướng dẫn ở nước ngoài, cha mẹ chọn đồ ăn phù hợp cho con, hướng dẫn và dẫn dắt trẻ, nhưng ăn bao nhiêu, nhiều hay ít là quyền tự do của trẻ. Họ không đồng ý thậm chí cả chuyện khuyến khích trẻ ăn, chứ không nói đến chuyện ép ăn. Không thúc giục, gây áp lực, tạo không khí căng thẳng trẻ sẽ càng khó ăn.

    Lý do họ nói là tại vì: Mỗi người có nhu cầu, sự hấp thụ thức ăn và mức độ sử dụng năng lượng khác nhau. Có người lớn ăn 2 lưng cơm vẫn béo, có người ăn 4 bát vẫn gầy. Cơ thể sẽ học cách tự cân bằng (tuy không phải ngày một ngày hai, có thể sau cả tháng mới nhận ra sự thiếu hụt và thèm ăn).

    Cơ thể học cách tự cân bằng và nhận biết nhu cầu chỉ khi còn nhỏ, cơ thể học tập và thích nghi mọi mặt. Một con sâu không học cách thoát ra được khỏi kén đúng thời điểm thì sẽ không bao giờ làm được sau này. Một đứa trẻ nếu khoảng năm thứ 2 không biết đi, thì sau này tập đi sẽ rất khó. Trẻ hơn một tuổi sẽ rất hứng thú việc tự tập xúc ăn, tự nhai và nuốt. Nếu qua thời gian này, trẻ sẽ không hứng thú và coi đó như cực hình bắt buộc.

    Cũng như vậy, các chuyên gia nước ngoài nói, giống như mọi loài vật, con người cũng vậy, bản năng sống cần được coi trọng. Họ coi thời điểm khi trẻ còn nhỏ là giai đoạn quan trọng để trẻ học biết thế nào là đói, thế nào là no, biết nhu cầu cơ thể mình. Nếu trẻ bị ép ăn, lớn lên sẽ mất đi bản năng này và sau này sẽ ăn theo thói quen, có thể thiếu dinh dưỡng, hoặc có thể béo phì. Trẻ cũng cần học cách tự quyết định, tự lập và tự chủ một số việc, học từ nhỏ tới lớn. Bố mẹ không nên quyết định mọi thứ cho con, và ép con làm theo trong đó khởi đầu là quyết định nên ăn bao nhiêu.

    Nói như vậy không có nghĩa là không quan tâm đến cân nặng và sự phát triển của trẻ. Nếu trẻ biếng ăn, thiếu dinh dưỡng thì cần phải khám và bổ sung. Nếu cần thì chữa, nhưng họ bảo chữa chứ không được ép ăn.

    Tôi nghĩ. Đúng. Ăn uống là một bản năng sơ đẳng, hàng ngày, học một cách tự nhiên đơn giản nhất mà không để con tự học thì làm sao còn đòi hỏi con học những gì khó khăn hơn như kiến thức, như kỹ năng sống mà nhiều bố mẹ đang cố cho con theo.

    Việt Nam mình trước kia toàn trẻ gầy, không bị ép ăn nên thế hệ trưởng thành hiện tại là tương đối cân đối. Với sự tăng không cân bằng ở một số vùng, 20 năm nữa mới có thể biết được dân số VN ở các thành phố lớn béo phì nhiều như thế nào, các nước phương tây đã từng trải qua. Chắc vì vậy mà nước ngoài tại sao họ quan tâm đến đủ chất, không sợ nhiều tới vấn đề cân nặng của trẻ. Thậm chí trẻ "bụ bẫm" còn bị phân biệt.

    - Ok, vậy câu hỏi tiếp theo là các con tôi có thấp bé, nhẹ cân không? Tôi cho con đi khám, các bác sỹ bảo bình thường. Tra chỉ số cân nặng, chiều cao theo độ tuổi trên trang web Trung tâm phòng chống Bệnh quốc gia của Mỹ (CDC.gov) cũng nằm trong chỉ số bình thường. Như vậy thì tại sao phải làm khổ mình, khổ con, biến bữa ăn hôm nào cũng thành một cuộc chiến??? Trong khi làm thế còn tước bỏ sự ngon miệng, sự thích thú ăn của con, một điều rất đáng tiếc khi bị mất.

    Bước tiếp theo là thực hành. Tôi chuẩn bị tinh thần trước là sẽ không dễ dàng. Ấy thế mà tôi cũng không vượt qua được "cám dỗ" thúc giục và một phần nào ép con. Một hai ngày đầu, con tôi ăn chỉ vài miếng rồi thôi. Tôi sốt ruột lắm, lý thuyết thì mình rõ rồi đấy, mà làm được sao khó thật. Như họ nói thì có khi cần cả tháng để bản thân cơ thể con tự điều chỉnh. Tôi có đợi được cả tháng hay không? Lúc đó con tôi sẽ ra sao?

    Tôi quyết định làm từ từ, thay đổi cho phù hợp với bản thân. Tôi quyết định cố gắng giảm dần rồi chấm dứt hẳn chuyện thúc giục, chỉ thỉnh thoảng khéo nhắc con khi con mải chơi, không nhớ xúc ăn. Và phương pháp tôi chọn là "Con ăn hết bát cơm trước 7 rưỡi thì đi dạo và đi xe đạp, ăn hết sau giờ đó thì không được đi chơi nữa, chỉ được xem hoạt hình. Mà không ăn hết thì không được gì cả"; "Con không uống xong cốc sữa thì không được vào đánh răng cùng mẹ".

    Biết con thích đi chơi, thích làm cùng mẹ lắm, nên chắc chắn con sẽ cố gắng. Nếu có khi nào con không ăn được nữa, đành từ bỏ sở thích kia thì có nghĩa là con chán lắm rồi. Ép hơn nữa chỉ phản tác dụng. Mục tiêu con đã rõ, con ăn để đạt được mục tiêu đó (đành vẫn phải dùng phần thưởng cho cái bản năng tự nhiên của con tôi!) Quả thật cháu ăn tự giác, hào hứng và nhanh hơn. Chứ tôi có ép và giục thì mỏi mồm mới được một miếng. Tuy nhiên, có hôm thì nhanh thật, có hôm thì "Mẹ ơi con no lắm rồi, con đau bụng lắm rồi, để mai mình đi xe đạp mẹ nhé". "Con không ăn hết được à, thế thì không được đi xe đạp, cũng không được xem hoạt hình, chán nhỉ. Thôi mai con ăn giỏi để mẹ con mình đi nhé". Mặc dù tôi cũng không hài lòng tý nào nhưng phải chấp nhận hôm thế này hôm thế kia thôi. Làm gì với trẻ cũng phải kiên trì mà. Tôi bình tĩnh làm được những điều này vì tôi hiểu mình đang làm gì, hoàn toàn tự tin mình không ép con ăn là đúng.

    Tôi viết ra những dòng này vì tôi thấy bức xúc của các mẹ, thấy sự sợ ăn của các con. Nuôi dạy con ai cũng có cách khác nhau, tùy vào tính cách của đứa trẻ, của bố mẹ và của hoàn cảnh, không cái nào là hoàn toàn đúng. Ở đây tôi chỉ có ý muốn chia sẻ để mọi người tham khảo. Mong các bố mẹ và các con bớt căng thẳng để cuộc sống nhẹ nhàng, thoải mái hơn.

    Một người mẹ ​
     

    Xem thêm các chủ đề tạo bởi shop_metit
    Đang tải...


    Các chủ đề tương tự:

  2. shop_metit

    shop_metit Bắt đầu tích cực

    Tham gia:
    26/4/2011
    Bài viết:
    390
    Đã được thích:
    761
    Điểm thành tích:
    93
    Mình vừa đọc được bài này thấy hay và hợp lý quá nên post lên đây cho mọi người cùng đọc. Không biết mình có cố gắng được như mẹ trong bài viết này không nữa???

    Trong tất cả những công việc xung quanh vấn đề nuôi dạy con thì ăn uống là việc thường xuyên, tốn công sức và dễ gây sức ép nhất. Trên các diễn đàn và các cuộc trò chuyện hàng ngày thì đây là chủ đề làm các bà mẹ bức xúc hơn cả. Tôi cũng đã có thời gian không biết nên làm gì. Dưới đây xin chia sẻ với các bố mẹ trải nghiệm của riêng tôi.

    Đứa con gái lớn của tôi trước 2 tuổi ăn rất ngon miệng, cháu tu một lèo, vài phút hết bình sữa, bát cháo, ăn một lúc là hết. Hoa quả cắt miếng nhỏ ra khoảng 1/3 bát, cháu hào hứng xúc ăn ngon miệng. Tôi nuôi con tự nhiên như vậy, không phải ép, vì tôi thấy cháu ăn cũng được, lúc cháu không muốn ăn cũng là lúc gần hết suất nên tôi cũng thôi, chẳng cần thiết phải ép nốt.

    Mọi việc không có gì đáng nói đến khi cháu ngoài 2 tuổi, có lẽ ở nhà bà và bác giúp việc ép ăn, đi học cô ép ăn, và thêm chuyện cháu hay bị táo bón nên cháu bắt đầu lười ăn. Phản ứng tâm lý chung của một bà mẹ là tôi sinh ra lo lắng. Hết dỗ dành, thúc giục rồi cáu gắt, quát mắng cháu. Những lúc như vậy tôi thấy mình vất vả, cáu bẳn mà kết quả không khả quan là mấy. Nhìn con còn thấy thương con hơn, nhiều khi thấy nét mặt cháu chán lắm, không muốn nuốt, miệng suýt ọe ra. Như vậy con tôi cũng khổ quá.

    Người lớn như chúng ta bị ép ăn cũng thấy khổ. Đi ăn cỗ mà bị gắp cho miếng nào không hợp ý cũng không muốn ăn. Tôi nghĩ, có cách nào tốt hơn không? Ăn uống đáng lẽ phải là thưởng thức mà lại trở nên khổ sở thế à. Nhưng cháu không chịu ăn, không ăn thì thiếu chất, bệnh tật thì sao???

    Tôi bắt đầu quan sát. Sao bây giờ nhiều trẻ biếng ăn thế? Ngày xưa đâu có vậy. Sao các trẻ ở nông thôn thường không biếng ăn như các trẻ ở thành thị? Sao càng gia đình nào quan tâm lo lắng, chăm bẵm đến từng miếng cơm cho con thì con càng lười ăn?

    Tôi cũng chợt nhận ra. Tôi kinh doanh vitamin và thực phẩm bổ sung, tìm kiếm các trang thông tin ở nước ngoài nhiều, cái tôi thấy các bố mẹ bàn nhiều là có đủ chất không, có khỏe mạnh, ít bị ốm không, làm thế nào để khuyến khích trẻ ăn đa dạng, làm thế nào để khuyến khích trẻ ăn cân bằng...? Chứ chẳng thấy nói gì đến việc lười ăn, làm thế nào để con ăn nhiều hơn. Để ý thì thấy các quảng cáo ở Việt nam đa phần là kích thích bé ăn ngon miệng, tăng cân, phát triển chiều cao... Tại sao có sự khác biệt này?

    Tôi phải bắt đầu tìm hiểu lại thông tin. Trước kia sống ở nước ngoài nhiều năm nhưng tôi chưa bao giờ để ý đến chuyện họ nuôi dạy con thế nào. Tôi chỉ học hành, nghiên cứu, và đi làm thêm. Giờ rỗi thì đi chơi, tụ tập bạn bè. Đến khi có gia đình thì tôi chỉ chuẩn bị cho mình cách dạy con thế nào, cách xử lý khi con hờn, khi con không nghe lời, chưa bao giờ tôi để ý đến chuyện ăn uống. Giờ thì đó là nhiệm vụ của tôi.

    Tôi đọc và tham khảo các nguồn rồi rút ra như sau:

    - Không một bác sỹ hay sách vở nào kể cả tây, kể cả ta đồng ý chuyện ép trẻ ăn. Ép trẻ ăn sẽ làm trẻ sợ ăn, lười ăn, không còn hứng thú ăn nữa. Theo các hướng dẫn ở nước ngoài, cha mẹ chọn đồ ăn phù hợp cho con, hướng dẫn và dẫn dắt trẻ, nhưng ăn bao nhiêu, nhiều hay ít là quyền tự do của trẻ. Họ không đồng ý thậm chí cả chuyện khuyến khích trẻ ăn, chứ không nói đến chuyện ép ăn. Không thúc giục, gây áp lực, tạo không khí căng thẳng trẻ sẽ càng khó ăn.

    Lý do họ nói là tại vì: Mỗi người có nhu cầu, sự hấp thụ thức ăn và mức độ sử dụng năng lượng khác nhau. Có người lớn ăn 2 lưng cơm vẫn béo, có người ăn 4 bát vẫn gầy. Cơ thể sẽ học cách tự cân bằng (tuy không phải ngày một ngày hai, có thể sau cả tháng mới nhận ra sự thiếu hụt và thèm ăn).

    Cơ thể học cách tự cân bằng và nhận biết nhu cầu chỉ khi còn nhỏ, cơ thể học tập và thích nghi mọi mặt. Một con sâu không học cách thoát ra được khỏi kén đúng thời điểm thì sẽ không bao giờ làm được sau này. Một đứa trẻ nếu khoảng năm thứ 2 không biết đi, thì sau này tập đi sẽ rất khó. Trẻ hơn một tuổi sẽ rất hứng thú việc tự tập xúc ăn, tự nhai và nuốt. Nếu qua thời gian này, trẻ sẽ không hứng thú và coi đó như cực hình bắt buộc.

    Cũng như vậy, các chuyên gia nước ngoài nói, giống như mọi loài vật, con người cũng vậy, bản năng sống cần được coi trọng. Họ coi thời điểm khi trẻ còn nhỏ là giai đoạn quan trọng để trẻ học biết thế nào là đói, thế nào là no, biết nhu cầu cơ thể mình. Nếu trẻ bị ép ăn, lớn lên sẽ mất đi bản năng này và sau này sẽ ăn theo thói quen, có thể thiếu dinh dưỡng, hoặc có thể béo phì. Trẻ cũng cần học cách tự quyết định, tự lập và tự chủ một số việc, học từ nhỏ tới lớn. Bố mẹ không nên quyết định mọi thứ cho con, và ép con làm theo trong đó khởi đầu là quyết định nên ăn bao nhiêu.

    Nói như vậy không có nghĩa là không quan tâm đến cân nặng và sự phát triển của trẻ. Nếu trẻ biếng ăn, thiếu dinh dưỡng thì cần phải khám và bổ sung. Nếu cần thì chữa, nhưng họ bảo chữa chứ không được ép ăn.

    Tôi nghĩ. Đúng. Ăn uống là một bản năng sơ đẳng, hàng ngày, học một cách tự nhiên đơn giản nhất mà không để con tự học thì làm sao còn đòi hỏi con học những gì khó khăn hơn như kiến thức, như kỹ năng sống mà nhiều bố mẹ đang cố cho con theo.

    Việt Nam mình trước kia toàn trẻ gầy, không bị ép ăn nên thế hệ trưởng thành hiện tại là tương đối cân đối. Với sự tăng không cân bằng ở một số vùng, 20 năm nữa mới có thể biết được dân số VN ở các thành phố lớn béo phì nhiều như thế nào, các nước phương tây đã từng trải qua. Chắc vì vậy mà nước ngoài tại sao họ quan tâm đến đủ chất, không sợ nhiều tới vấn đề cân nặng của trẻ. Thậm chí trẻ "bụ bẫm" còn bị phân biệt.

    - Ok, vậy câu hỏi tiếp theo là các con tôi có thấp bé, nhẹ cân không? Tôi cho con đi khám, các bác sỹ bảo bình thường. Tra chỉ số cân nặng, chiều cao theo độ tuổi trên trang web Trung tâm phòng chống Bệnh quốc gia của Mỹ (CDC.gov) cũng nằm trong chỉ số bình thường. Như vậy thì tại sao phải làm khổ mình, khổ con, biến bữa ăn hôm nào cũng thành một cuộc chiến??? Trong khi làm thế còn tước bỏ sự ngon miệng, sự thích thú ăn của con, một điều rất đáng tiếc khi bị mất.

    Bước tiếp theo là thực hành. Tôi chuẩn bị tinh thần trước là sẽ không dễ dàng. Ấy thế mà tôi cũng không vượt qua được "cám dỗ" thúc giục và một phần nào ép con. Một hai ngày đầu, con tôi ăn chỉ vài miếng rồi thôi. Tôi sốt ruột lắm, lý thuyết thì mình rõ rồi đấy, mà làm được sao khó thật. Như họ nói thì có khi cần cả tháng để bản thân cơ thể con tự điều chỉnh. Tôi có đợi được cả tháng hay không? Lúc đó con tôi sẽ ra sao?

    Tôi quyết định làm từ từ, thay đổi cho phù hợp với bản thân. Tôi quyết định cố gắng giảm dần rồi chấm dứt hẳn chuyện thúc giục, chỉ thỉnh thoảng khéo nhắc con khi con mải chơi, không nhớ xúc ăn. Và phương pháp tôi chọn là "Con ăn hết bát cơm trước 7 rưỡi thì đi dạo và đi xe đạp, ăn hết sau giờ đó thì không được đi chơi nữa, chỉ được xem hoạt hình. Mà không ăn hết thì không được gì cả"; "Con không uống xong cốc sữa thì không được vào đánh răng cùng mẹ".

    Biết con thích đi chơi, thích làm cùng mẹ lắm, nên chắc chắn con sẽ cố gắng. Nếu có khi nào con không ăn được nữa, đành từ bỏ sở thích kia thì có nghĩa là con chán lắm rồi. Ép hơn nữa chỉ phản tác dụng. Mục tiêu con đã rõ, con ăn để đạt được mục tiêu đó (đành vẫn phải dùng phần thưởng cho cái bản năng tự nhiên của con tôi!) Quả thật cháu ăn tự giác, hào hứng và nhanh hơn. Chứ tôi có ép và giục thì mỏi mồm mới được một miếng. Tuy nhiên, có hôm thì nhanh thật, có hôm thì "Mẹ ơi con no lắm rồi, con đau bụng lắm rồi, để mai mình đi xe đạp mẹ nhé". "Con không ăn hết được à, thế thì không được đi xe đạp, cũng không được xem hoạt hình, chán nhỉ. Thôi mai con ăn giỏi để mẹ con mình đi nhé". Mặc dù tôi cũng không hài lòng tý nào nhưng phải chấp nhận hôm thế này hôm thế kia thôi. Làm gì với trẻ cũng phải kiên trì mà. Tôi bình tĩnh làm được những điều này vì tôi hiểu mình đang làm gì, hoàn toàn tự tin mình không ép con ăn là đúng.

    Tôi viết ra những dòng này vì tôi thấy bức xúc của các mẹ, thấy sự sợ ăn của các con. Nuôi dạy con ai cũng có cách khác nhau, tùy vào tính cách của đứa trẻ, của bố mẹ và của hoàn cảnh, không cái nào là hoàn toàn đúng. Ở đây tôi chỉ có ý muốn chia sẻ để mọi người tham khảo. Mong các bố mẹ và các con bớt căng thẳng để cuộc sống nhẹ nhàng, thoải mái hơn.

    Một người mẹ ​
     
  3. coolmomof2

    coolmomof2 Hàng Hiệu MODES

    Tham gia:
    21/5/2009
    Bài viết:
    99
    Đã được thích:
    26
    Điểm thành tích:
    28
    Ðề: Tại sao tôi không ép con ăn?

    Con gái mình 5 tuổi (sinh 26/8/06), nặng có 16 kg. Khi sinh cháu nặng hơn 3.7kg. Bú mẹ đến 2 tuổi mới bắt đầu bú bình nhưng sau 6 tháng, cháu cứ dài dần ra và hết bụ bẫm. Cháu luôn vóc người nhỏ và ăn uống cũng bình thường cho tới khoảng 2 năm gần đây. Mình trước đây không bao giờ ép con ăn cả và đã bị mang tiếng là "không biết chăm con" vì trẻ con VN giờ rất to con. Ở nhà không có bà và cháu đi học trường "Tây" nên càng không ai ép ăn. Tuy nhiên cháu rất lười ăn, cũng chẳng thích sữa và các sản phẩm từ sữa. Càng ngày cháu càng gầy mà không biết làm thế nào. So với học sinh nước ngoài cùng lứa tuổi, cháu cao và cân nặng bình thường nhưng đối với học sinh VN, cháu thuộc diện "thấp bé nhẹ cân". Thực ra, nếu cháu vẫn chịu ăn mà không béo thì mình không vấn đề gì nhưng cháu lười ăn quá nên bắt đầu phải dụ dỗ. Cháu uống vitamin hàng ngày đều. Có mẹ nào biết có loại thuốc bổ nào tốt, giúp cháu ngon miệng thì cho mình biết với. Xin cám ơn nhiều.
     
    livewellthodx thích.
  4. h2p201

    h2p201 Bắt đầu nổi tiếng

    Tham gia:
    5/11/2009
    Bài viết:
    2,616
    Đã được thích:
    335
    Điểm thành tích:
    223
    Ðề: Tại sao tôi không ép con ăn?

    mình cũng đang quan tâm tới vấn đề này. bé nhà mình hiện h gần 6 tháng rưỡi nhưng mà cũng lười uống sữa quá. bú mẹ thì ok còn mỗi lần bú bình thì như cực hình :( mình cũng cho bé tập ăn dặm dạng bột lỏng mà cũng vậy. mỗi bữa ăn thấy chán lắm dù lượng bột sệt khoảng 50ml mình k bit cách nào để kích thích bé chịu ăn. nếu so về cân nặng và chiều cao thì bé bt, đủ chuẩn theo bảng chiều cao cân nặng, nhưng mà đúng là so với con của các bạn khác thì bé có tí xíu. nếu nói mình k ép ăn thì cũng khó vì bé còn nhỏ quá, chưa biết tự điều chỉnh nhu cầu của mình, mà ép con ăn thì ai thấy cũng xót
     
  5. tara fashion

    tara fashion Thành viên tích cực

    Tham gia:
    12/8/2010
    Bài viết:
    530
    Đã được thích:
    73
    Điểm thành tích:
    28
    Ðề: Tại sao tôi không ép con ăn?

    mình thấy ko ép thì bé cũng chẳng thiết ăn đâu, càng ko phải ăn càng tốt, mà có cho đói rũ ra thì cũng được 1 bữa thôi rồi lại đâu vào đấy, chẳng chịu ăn, để cho tự ăn thì mỗi bữa chỉ ăn một ít lưng lửng bụng là thôi, vậy làm sao đủ chất được
     
  6. jimmychoo

    jimmychoo Thành viên tích cực

    Tham gia:
    26/12/2011
    Bài viết:
    716
    Đã được thích:
    172
    Điểm thành tích:
    83
    Ðề: Tại sao tôi không ép con ăn?

    Bạn đừng ép con ăn nhé, vì tầm tuổi này bé vẫn bú mẹ là chủ yếu thôi mà, tập cho con ăn dặm thì từ từ thôi, vì theo như mình tham khảo thì vào thời điểm này cho con ăn các mẹ không nên quan trọng về số lượng mà chủ yếu là tạo thói quen ăn uống cho trẻ, bé nhà chị gáiminhf đầu tiên cũng vậy đấy, nhưng dần dần mình thấy cháu ăn uống tốt hơn nhé, vì mẹ cháu đi làm nên lượng sữa cho cháu ăn không được nhiều vì thế bé sẽ ăn, uống sữa ngoài tốt hơn.
     
  7. Mẹ yêu Tom

    Mẹ yêu Tom Bắt đầu nổi tiếng

    Tham gia:
    11/11/2008
    Bài viết:
    3,900
    Đã được thích:
    1,541
    Điểm thành tích:
    863
    Ðề: Tại sao tôi không ép con ăn?

    Tâm lý của các bà mẹ VN ai cũng giống nhau, thích nhìn con bụ bẫm thà béo 1 chút chứ còi thì chán lắm. Nhưng thực tế thì đúng là càng ép càng khổ cả mẹ và con. Nhất là trẻ em dưới 1 tuổi chúng có biết gì đâu mà dụ chúng nó ăn chứ. Bé lớn nhà mình thì khi lười ăn mẹ cũng bảo nếu con ăn nhanh mẹ cho con lên ngồi trên máy tính đúng 10 phút. Nhưng nếu ăn chậm hay không hết thì nghỉ không chơi gì hết. Anh thì như thế chứ cu em 1 tuổi thì hết cách khi không thích ăn nữa thì phun hết. Một bữa ăn thay áo đến mấy lần, khổ nhất đó.
     
  8. dochipxinh

    dochipxinh

    Tham gia:
    6/2/2012
    Bài viết:
    15,898
    Đã được thích:
    4,044
    Điểm thành tích:
    2,113
    Ðề: Tại sao tôi không ép con ăn?

    Bạn nào đã gặp trường hợp con lười ăn, mẹ phạt cả ngày ko cho ăn mà nó cứ chơi rồi ngủ ko đòi ăn ko. Tận cuối ngày đói quá thấy mẹ ăn cơm mới đòi
    Không ép, ko dụ dỗ, ko làm trờ nó ko thiết ăn uống gì cả. Vậy thì để cho con nhịn đói sao. Mình nghĩ thời điểm từ 2 tuổi trở đi bé nào cũng lười ăn, bạn bè, anh/chi em mình có con trải qua time này rồi nên mình biết. Mình chịu khó để ý xem bé thích ăn gì thì cho bé ăn đó và cho ăn làm nhiều bữa trong ngày ( mỗi bữa 1 ít thôi cũng được) để đảm bảo bổ sung đủ chất cho con
    Hix, nói thế thôi chứ nhiều khi cũng phát điên, phát rồ khi đút cơm mà con ko chịu ăn cứ lắc đầu rồi chạy loanh quoanh, tệ hơn là nó vẫn chịu cho đút nhưng nhổ lung tung nhà. Lúc đó stress thật đánh mắng con thì ko nỡ
     
  9. shop_metit

    shop_metit Bắt đầu tích cực

    Tham gia:
    26/4/2011
    Bài viết:
    390
    Đã được thích:
    761
    Điểm thành tích:
    93
    Ðề: Tại sao tôi không ép con ăn?

    Mình thấy tâm trạng của mọi người ở đây cũng không khác mình đâu, nhưng mọi người cứ đọc kỹ bài viết xem sao sẽ thấy chị ấy nói rất hợp lý đấy chứ, cứ thử đặt địa vị mình là đứa trẻ xem sao. Tất nhiên là cũng phải ép nhưng ép sao cho khéo để bé không căng thẳng mà mẹ cũng đỡ stress, mà cũng đừng có quá nặng nề về chuyện ép bé phải ăn bằng hết.
    Nếu bé ăn ít lại cho bé ăn vặt nhiều bữa thì đến bữa chính bụng bé lại lưng lửng như vậy thì cứ quanh quẩn trong cái vòng ấy thôi.
    Nói chung việc này phải kiên trì và có thần kinh thép 1 chút chứ nếu xót con quá thì ko bao giờ thành công cả. Nếu cho bé nhịn 1 ngày mà có kết quả ngay thì tớ nghĩ sẽ chẳng có ai phải lên đây than phiền về chuyện con biếng ăn nữa cả. Chỉ hy vọng là tình hình cải thiện càng sớm càng tốt thôi

    Một bạn ở chỗ mình nói rằng chỉ cho con ăn trong 15p, từ bé đến lớn. Cứ hết giờ ko cho ăn nữa là lần sau bé sẽ phải ăn thật nhanh. Bạn ấy làm rất hiệu quả đấy, còn thông thường mọi người và cả mình cũng vậy bao giờ cũng muốn con phải ăn hết khẩu phần cơ
     
    Sửa lần cuối: 9/2/2012
  10. men.be.phot

    men.be.phot 0933851367

    Tham gia:
    26/12/2011
    Bài viết:
    13,702
    Đã được thích:
    2,511
    Điểm thành tích:
    863
    Ðề: Tại sao tôi không ép con ăn?

    Phương châm của em là cũng ko ép con ăn, ăn dc bao nhiêu thì ăn....Nếu chớ thì dừng lại chuyển sang uống sữa hay ăn váng sữa...rồi lại tiếp bữa khác,...tránh cho trẻ sợ ăn, cứ khi ăn là 1 cực hình thì còn tệ hơn....
     
  11. lenhung85

    lenhung85 Bắt đầu nổi tiếng

    Tham gia:
    14/1/2012
    Bài viết:
    2,532
    Đã được thích:
    414
    Điểm thành tích:
    223
    Ðề: Tại sao tôi không ép con ăn?

    cảm ơn bài viết của chị rất nhiều
     
  12. shop_metit

    shop_metit Bắt đầu tích cực

    Tham gia:
    26/4/2011
    Bài viết:
    390
    Đã được thích:
    761
    Điểm thành tích:
    93
    Ðề: Tại sao tôi không ép con ăn?

    Có một chuyện vừa xảy ra tối qua, tớ thấy oải quá các mẹ ạ.
    Con bé nhà tớ chẳng chịu ăn cơm, cả nhà cứ chạy theo dỗ dành van vỉ nó đến chết mệt. Hàng xóm đem cho cái oản đường, nó thích lắm đòi ăn. Tớ kiên quyết nói: Nếu con không ăn cơm thì từ giờ đến khi đi ngủ con sẽ không được ăn một cái gì, kể cả sữa. Nó khóc váng lên nhưng tớ vẫn quyết tâm thực hiện kế hoạch của mình.
    MC tớ không phản đối gì, cũng đồng ý phạt nó. Rồi lúc sau bà thương nó lại hứa cho nó ăn bánh. Tớ bảo bà hãy để yên tớ xử lý vì nhịn ăn một bữa cũng không chết được, nhưng phải dạy cho nó 1 lần để nó biết. Bà bảo là Nhất trí. Nhưng đến gần lúc đi ngủ bà lại mang bánh sữa dúi cho nó ăn. Bà lên gác quát chồng tớ xơi xơi: "Oản cũng là cơm là gạo. Nó đang thích ăn thì cất béng vào trong tủ lạnh, để cho con bé đói..." dù bà biết thừa là có phải chồng tớ cất đâu. Tớ chạy lên bảo với bà: "Mẹ cứ để đấy cho con dạy cháu. Con biết bà xót cháu, con cũng thương nó nhưng nếu không dạy nó cứ đến bữa cơm là như van lạy nó. 4 tuổi rồi còn như thế, lúc có em thì làm thế nào?" Bà không nói gì nhưng có vẻ hậm hực lắm. Sáng nay còn tỏ thái độ với tớ nữa.
    Thật sự mệt mỏi. Trong khi mình muốn cho con thấy là nếu con không ăn cơm thì sẽ không được ăn món con thích, còn bà thì lại "nếu con không ăn cơm sẽ được ăn món con thích", vậy thì chắc chắn đứa trẻ sẽ không nghe mẹ nó rồi. Cuộc lười ăn vẫn tiếp tục, đứa bé không biết bên nào là sai hay đúng, chỉ thích có lợi cho nó, và MC thì hục hặc với con dâu. Chẳng lẽ việc dạy con của mình sẽ dễ dàng thất bại thảm hại như vậy sao? :(
     
  13. binhon19.02

    binhon19.02 Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    2/1/2012
    Bài viết:
    1,293
    Đã được thích:
    135
    Điểm thành tích:
    103
    Ðề: Tại sao tôi không ép con ăn?

    bài viết của mẹ nó rất hay và bổ ích

    Em đọc và rút ra mình cũng có đồng quan điểm đó. Em cũng không bao giờ ép con ăn uống,
    có những lúc con thích ăn thì ăn nhiều hơn còn không thích thì ít hươn nói chung là tùy con lựa chọn

    Vậy là bé nhà em cũng được 1 tuổi rồi các mẹ a, và quan điểm đó cũng đi theo em tròn 1 năm và vẫn tiếp tục là như vậy.
    Vì em nghĩ việc chúng ta - các bà mẹ cần chú ý cách nuôi dạy là rất quan trọng. Tránh tình trạng để các bé cảm thấy sợ và chán ăn.

    Em cho bé nhà em đi nhà trẻ từ lúc 9 tháng và khi đến lớp cách cho ăn của các cô giáo mầm non
    là ngồi ghế xong kẹp từ phần bụng của bé xuống đùi của cô giáo rồi trên ngửa ra xong cô đút thức ăn và sữa vào.
    ( em biết được vì lúc bé vừa mới đi lớp thì có lần em về giữa chừng và vào xem)
    Và cũng kể từ ngày đi lớp bé lười và sợ ăn hơn nhiều, lại còn hay phun cháo nữa.
    Nhưng sau đó chỉ vài lần là em đóng góp ý kiến với các cô thẳng thắn luôn và trao đổi với các cô về cách mà em cho ăn cũng như mọi thứ với các cô
    em dặn các cô là cho mẹ cháu thường cho ăn như thế nào? uống nước ra sao? ngồi ăn như thế nào? và yêu cầu các cô làm như vậy để bé không cảm giác xa lạ với cách của mẹ

    Và kết quả em nhận được là bé nhà em lại trở về ngoan, hay ăn , thích ăn như trước

    Lời khuyên của em là các mẹ đừng ép con ăn nhé. Có lần bé chán ăn thì vừa ăn được vài miếng là em cho nghỉ thôi chứ không ép

    Chúc các mẹ vui - khỏe!
     
    shop_metit thích bài này.
  14. binhon19.02

    binhon19.02 Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    2/1/2012
    Bài viết:
    1,293
    Đã được thích:
    135
    Điểm thành tích:
    103
    Ðề: Tại sao tôi không ép con ăn?


    về vấn đề này em nghĩ mẹ nó cần có buổi nói chuyện với MC về cách dạy con cho đồng quan điểm.
    Cách dạy con của em lúc đầu cũng bị BMC nói nhiều nhưng nhìn vào kết quả về cả cách vui chơi - ăn, ngủ nghỉ của bé nhà em ông bà mới nhận ra rằng đó là đúng.
    Giờ ông bà thích cách dạy con của em lắm nên đi đâu cũng khoe và bảo mọi người hỏi xem em chăm thế nào.hii. cũng thấy vui hơn
     
    shop_metit thích bài này.
  15. gaucon305

    gaucon305 Thành viên nổi tiếng

    Tham gia:
    11/11/2011
    Bài viết:
    5,888
    Đã được thích:
    1,130
    Điểm thành tích:
    773
    Ðề: Tại sao tôi không ép con ăn?

    Mình nghĩ nếu sữa mẹ tốt mà nhiều thì hãy để con được bú sữa mẹ theo nhu cầu, còn k nhất thiết phải ăn sữa ngoài. Chỉ là tập dần mỗi ngày 1 chút để sau này cai sữa sẽ k mất 1 khoảng tg để tập cho bé nữa thôi. Ku nhà mình chi sữa mẹ, tròn 6th mới ăn dặm bột gạo quấy với nước xương, thịt xay, rau xay... nhưng vẫn tăng cân đều, đủ chuẩn, cứng cáp & phát triển tốt, 8th mà chưa dùng đến viên thuốc nào, chưa 1 lần đau ốm. Mình k quá câu nệ chuyện cân nặng, miễn là bé cứng cáp, khỏa mạnh là tốt rồi
     
    shop_metit thích bài này.
  16. h2p201

    h2p201 Bắt đầu nổi tiếng

    Tham gia:
    5/11/2009
    Bài viết:
    2,616
    Đã được thích:
    335
    Điểm thành tích:
    223
    Ðề: Tại sao tôi không ép con ăn?

    hic bạn ơi, bé nhà mình k chịu bú sữa bằng bình nữa :( dù có vắt sữa mẹ chứ k phải là sữa ngoài nên mình thay bằng cách khuấy bột lỏng pha sữa cho bé ăn thêm, mỗi bữa chỉ có 60ml thôi. mình đi làm thì đoạn giữa buổi sáng và chiều nếu con k chịu bú bình hoặc ăn thêm gì thì đói là chắc :(
     
  17. suamelatotnhat

    suamelatotnhat Thành viên tập sự

    Tham gia:
    15/2/2012
    Bài viết:
    6
    Đã được thích:
    1
    Điểm thành tích:
    3
    Ðề: Tại sao tôi không ép con ăn?

    Chào bạn,
    Gửi bạn bài tâm sự của chị Liên khi ép con ăn
    Gần đây, con trai kêu đau bụng nhưng một lúc là hết nên chị Liên nghĩ con giả vờ để trốn ăn. Chỉ đến khi thấy con nôn ra máu, chị mới hoảng hốt đưa cháu đi khám và biết bé bị đau dạ dày.

    Mới đầu con kêu đau bụng thì chị nghĩ có khi bé bị đau bụng giun. Nhưng, chị đã mua thuốc cho con uống mà bé vẫn kêu đau. Cứ đến giờ ăn là y như rằng chị thấy con nhăn mặt. Hôm nào mẹ bảo "Đau bụng thì thôi không ăn nữa" là bé lại chạy nhảy tung tăng đi chơi, không thấy kêu ca.

    "Tôi nghĩ chắc con không thích ăn nên mới giả vờ thế, chứ không phải bệnh tật gì. Đến khi bác sĩ bảo bé bị đau dạ dày, tôi cũng vẫn không tin vì trẻ con có ăn uống gì bậy bạ, thất thường đâu mà bị bệnh này được", chị Liên tâm sự.

    Theo tiến sĩ Nguyễn Tiến Dũng, Trưởng khoa Nhi, Bệnh viện Bạch Mai thì giống như chị Liên, rất nhiều người vẫn quan niệm rằng chỉ có người lớn mới bị đau dạ dày do ăn uống, sinh hoạt bừa bãi. Tuy nhiên, hiện nay bệnh này đang có xu hướng tăng nhiều ở trẻ em. Trẻ có thể bị ngay từ hồi học mẫu giáo, thậm chí chỉ mấy tháng tuổi, trong đó tuổi hay gặp nhất là 10-14.

    "Nhiều cha mẹ không hiểu vì sao con mình bị đau dạ dày. Trường hợp con chị Liên, nguyên nhân bé mắc bệnh là do stress vì bị ép ăn. Thực tế không một cha mẹ nào nghĩ mình ép con ăn lại khiến trẻ mắc bệnh", tiến sĩ Dũng cho biết.

    Cũng theo ông, đau dạ dày là bệnh phổ biến nhất trong các bệnh về đường tiêu hóa ở trẻ. Trong số những trẻ đến khám vì lý do đau bụng âm ỉ thì có đến quá nửa là đau dạ dày.
     
  18. ngocoilangoc

    ngocoilangoc Thành viên kỳ cựu

    Tham gia:
    20/4/2009
    Bài viết:
    6,352
    Đã được thích:
    1,420
    Điểm thành tích:
    913
    Ðề: Tại sao tôi không ép con ăn?

    Đúng, ai cũng biết là không nên ép trẻ ăn. Nhưng tâm lý người mẹ bao giờ cũng thế, thấy con ăn ít lại xót, híc. Khổ thế cơ chứ.
     
  19. Ngao'ngo*

    Ngao'ngo* Thành viên tích cực

    Tham gia:
    16/7/2010
    Bài viết:
    531
    Đã được thích:
    99
    Điểm thành tích:
    28
    Ðề: Tại sao tôi không ép con ăn?

    mình cũng ko ép ăn đây, mình quan trọng việc con muốn ăn hơn là ép ăn. Quan sát xung quanh thì thế này, mấy bà chị cho con đến nhà chơi, lích kích bột cháo, mình tưởng đút cho con ăn nào ngờ dùng xi lanh hút vào rồi tay giữ trán, tay kia xịt vào mồm con, 1 số khác thì chắc con ăn lâu nên tay cũng giữ chán, tay kia đút thìa vào mồm con. hôm đi đám cưới còn thấy 1 sư tỉ lấy cơm và thức ăn vào đầy bát, con gái khoảng 5t rồi, mà bà ý xúc 1 thìa to như nắm đấm bắt con há miệng rồi đút, chưa đầy nửa phút lại tiếp, và 3 thìa là hết bát cơm, mình sởn cả gai ốc.
     
  20. Lien tam

    Lien tam Banned

    Tham gia:
    16/2/2012
    Bài viết:
    20
    Đã được thích:
    1
    Điểm thành tích:
    3
    Ðề: Tại sao tôi không ép con ăn?

    con nhà e cũng là chúa lười ăn, bữa ăn mà ko kiếm được trò nào hay cái j hay ho cho nàng chịu ngồi yên là bữa ăn kéo dài vo tận, còn ngồi yên chú tâm thì cứ ngặm cơm mãi, mẹ nhắc 5, 7 lần mới nhớ mà nuốt. :(. Ăn vài thìa là bảo no rồi, bỏ đi, thiệt thua :(
     

Chia sẻ trang này