Anh P chồng tôi là một người rất là "xã hội", ai nhờ gì cũng làm. Anh sẵn sàng bỏ việc nước, gác việc nhà chỉ bao đồng việc thiên hạ là giỏi, lạ một điều là anh không bao giờ than vã. Người này nhờ nhiều, kẻ nọ cậy luôn. Tánh anh vẫn thế, còn việc nhà thì "à.ậy" đã có em lo rồi, em là số một mà. Cứ vậy, cho tới một ngày kia tôi đi làm về anh bảo: "Tối nay anh đi họp khóa gì của phụ huynh đó, cô Y vừa gọi anh, đợi về ăn cơm luôn nha." Tôi hỏi: "Mà cô Y nào thế? Họp về đề tài gì mới được chứ?" Anh trả lời "nào có biết đâu, nghe giọng cổ mời ngọt ngào là mình đi chớ có biết rõ đâu, ở trường học cạnh nhà mình đây" ờ thì đi đi, tôi bảo. Thế là sau nửa tháng học về cách đối xử với con mình ảnh cho biết là ngày mai cô Y sẽ đến nhà mình nói về bảo hiển nhân thọ (BHNT). Tôi bực mình: "Vậy là anh ừ mua bảo hiểm nhân thọ cổ mới đến chứ, ít ra phải bàn với em một chút!" Anh phân trần: "Anh đâu có mua liền. Tại cổ nói hay quá nên anh hẹn cổ đến nói chuyện cho em nghe luôn, rồi tùy em quyết định." Nghe vậy tôi cũng mát ruột chút đỉnh. Hai vợ chồng ăn cơm, lúc ăn cơm ảnh cứ khen cô Y nào ăn nói êm tai, nào giỏi tâm lý, nào lý luận trôi chảy, nào ai hỏi gì cũng trả lời thông suốt." Tôi cười "Thế thì nào ăn cơm đi rồi mai em coi thử cô Y của anh ra sao, mà anh nào nào nhiều thế". Hôm sau khoảng 7 giờ tối cô Y đến. Cô dễ thương thật, ăn nói nhẹ nhàng trôi chảy thật, nhất là nói tiếng Việt rất giỏi như là sinh đẻ ở Việt Nam vậy, cô trẻ và duyên dáng cô có lối gợi chuyện rất là thu hút, dẫn nhập rất hay phân tách về BHNT rất rỏ ràng: "Anh năm nay đã 50, chị 45 anh chị không hút thuốc nếu sức khỏe tốt thì mức mua bảo hiểm $150.000/ mỗi người, mỗi tháng anh chị chỉ đóng $120 cho 2 người. Với số tiền này anh chị có các cháu phụ vào em thấy cũng không khó khăn lắm. Hiện tại anh chị còn có con nhỏ, giả sử anh chị có bề gì (còn nếu anh chị bị accident thì sẽ được bồi thường gấp đôi) thì anh chị cũng an tâm về mặt tài chánh để lại cho các con. Còn nếu như trời đất thương thì sau một thời gian khi anh chị về già cũng có tiền lời trong "ắc cao" nữa, lấy ra lúc nào cũng được nếu còn trong thời gian bị bệnh nan y (chờ chết) thì có thể khỏi phải đóng tiền cho hãng bảo hiểm mà vẫn được cover như thường." Nghe đến đây, tôi hỏi: "Lỡ mình mới đóng có vài tháng mà chết, thì hãng tính sao?" Cô Y vui vẻ trả lời: "Nếu chị bằng lòng mua thì khi em ra về nó đã có hiệu lực rồi". Chúng tôi có người bạn rất thân với gia đình đột nhiên đi làm về tắm rửa xong ngồi xem tivi và chết luôn trên sofa. Chị Trang vợ ảnh như điên dại vì lâu nay chị chỉ ở nhà trông hai con dại mình chồng đi làm, để dành chút ít gởi về Việt Nam ảnh là lao động chính trong nhà. Anh em kẻ ít người nhiều phụ lo đám tang cho anh, sở xã hội cho có $3000 đâu đủ gì đâu. Gia đình lại không có tiền chị vợ phải gởi con đi làm ngay sau đám tang chồng. Lại thêm 2 vợ chồng anh bạn, chồng lái xe đón vợ ban đêm thế nào mà tông vào xe truck chết hết cả hai, bỏ lại 4 đứa con, đứa 25, đứa 21 đứa 14 đứa 12. Tình cảnh thật là tội nghiệp 2 đứa lớn phải lo cho 2 đứa nhỏ, chẳng dám mua sắm gì cả. Thỉnh thoảng tôi nấu đồ ăn đem lại cho các cháu. Nhớ lại những chuyện trên, tôi tự nhủ sẽ bàn với chồng có thể cố gắng tiết kiệm lại để mua bảo hiểm nhân thọ. Tôi suy nghĩ một lát rồi quay qua nhà tôi nói: "Thế thì mình mua cho cả nhà anh nhé". Thế là cả nhà tôi đều mua BHNT 2 vợ chồng 3 đứa con: chồng 50, vợ 45 con đứa 18, đứa 14, đứa 10. Tổng cộng $200/tháng. Cả năm sau tôi thấy cả nhà vẫn bình yên thì cũng có phần tiếc của, định ngưng. Nhưng anh bảo: "từ từ đã". Cứ thế cho tới năm chồng tôi 53 tuổi, cái tuổi báo cho biết là mình không còn trung niên nữa, ngưỡng cửa của lão niên. Với tuổi 53, chồng tôi rất khỏe và còn trẻ nữa. Anh vốn yêu đời vui tánh,lại có hàng ria mép trông rất là nghệ sĩ. Hình như 6 năm tù cải tạo cũng không làm gì noi anh. Vậy mà cũng chính trong tuổi này, cái tuổi xui xẻo, có người qua được, chồng tôi không qua nổi. Một ngày cuối tháng 4/2002 tôi đang làm thì cell phone reo, tôi được thông báo là chồng tôi đã được Emergency chở đến bệnh viện UCI vì té tại hãng và hôn mê sau đó. Tôi lịm người vài giây, rùng mình mấy cái cho tỉnh lại và xin phép về vào bệnh viện thăm chồng. Trên đường tới bệnh viện, tôi cố bình tâm vào việc lái xe để tránh sự việc không hay xảy ra thế mà cũng vượt đèn đỏ, bị bóp kèn mấy lần. Lúc vào bệnh viện anh nằm ở lầu 3 UCI vừa mới tỉnh, gặp tôi anh vui vẻ nói: "Tự nhiên chóng mặt và bất tỉnh lúc nào cũng không hay, giờ thì khỏe rồi, em an tâm". Tôi ôm hôn anh và cám ơn Thượng đế đã giữ anh an toàn cho con, nước mắt tôi ướt cả vạt áo ngực anh. Tôi gọi điện thoại về nhà dặn dò các con ăn uống, tắm rùa và ở lại với anh đến 9 giờ tối mới về, quên cả ăn uống. Hôm sau tôi nghỉ làm ở lại nhà thương với anh. Khoảng 3 giờ chiều tôi đi mua ít đồ ăn cho anh, khi trở lại thấy anh không còn nằm ở đó mà ra đứng chỗ cửa sổ ngó xuống đường. Tôi bỏ đồ ăn trên bàn và hỏi "anh khỏe chưa mà ra đứng đó" tôi hỏi 2 lần anh mới quay lại, tiến về phía tôi nắm 2 tay tôi dìu về phía giường, ấn nhẹ cho tôi ngồi xuống, anh khẽ lắc đầu. Tôi hỏi: "Anh chưa khỏe lắm hả." Tự nhiên hai dòng nước mắt anh tuôn chảy, anh khẽ bảo "Hỏng cả rồi em à" tôi hỏi "Hỏng gì cơ anh". Anh nhìn thẳng vào mắt tôi "Bác sĩ nói thẳng với anh là anh bị ung thư phổi vào thời kỳ cuối rồi." Khoảng 20 ngày sau nhà thương cho chồng tôi xuất viện, làm đơn xin tiền bệnh cũng chưa có, tôi bỏ việc, ở nhà với chồng nên cũng rất là túng quẫn, thôi thì lo liệu sao cho đủ ăn là được rồi. Trong những ngày chồng tôi còn nói được thì anh tính toán, lo định mọi bề, từ tương lai các con đến tôi thì anh bảo phải ở với đứa con này, đứa con kia đi mua sắm đất ở nghĩa trang Chúa Chiên Lành. Gọi hãng bảo hiểm nhân thọ thì họ miễn cho phần đóng hàng tháng của chồng tôi. Chồng tôi cũng vui vì thứ nhất anh cho là Chúa đã định như vậy. Thứ hai là gia đình cũng có được số tiền (đối với gia đình tôi là lớn) để trang trải và sống tiếp. Tối đó sau khi uống thuốc như thường lệ, anh bảo đem hình từ lúc đám cưới đến sau này ra xem, anh xem rất lây những tấm hình lúc mới quen nhau và những tấm hình các con khi còn nhỏ. Anh im lặng, khẽ thở dài và không nói gì anh hôn nhẹ lên đầu tôi và bảo: "Thôi đi ngủ em". Sau đó vợ chồng tôi đi ngủ, nửa đêm tôi vẫn còn nghe tiếng thở của anh, lúc ra uống nước thấy cô y tá trực ở nhà cũng đi ngủ, tôi an tâm vào ngủ đến 7 giờ sáng anh vẫn còn thở, nhưng khi tôi lay nhẹ anh dậy uống thuốc, lay 2, 3 lần anh cũng không tỉnh. Hoảng hốt tôi gọi các con gọi 911 nhưng anh đã ra đi trước khi xe cứu thương đến. Cô Y đã lo giùm tất cả hồ sơ gởi cho hãng bảo hiểm và đứng ra lo giùm các khoảng tang chế. Một lần nữa tôi cám ơn cô. Nhờ số tiền hãng bảo hiểm trả sau 30 ngày chồng tôi mất. Mẹ con tôi mua 1 căn Mobilehome 3 phòng để ở, mua một căn nhà cho mướn tiền lời vài năm mỗi tháng từ căn nhà dôi ra, down cho đứa con gái lớn một chiếc xe, còn lại chút ít tôi trả hết các khoản nội credit card mà tôi đã mua lúc chồng tôi bệnh. Nếu không nhờ bảo hiểm nhân thọ, không biết bây giờ mẹ con tôi sẽ ra sao?
mình cũng vừa mua bảo hiểm của Prudential, thấy cũng hay lắm, cái chị tư vấn xong, mình thấy thích, nên phấn khởi quá, mua cao quá, bây giờ hơi xót, sản phẩm của mình, thấy bảo, 1 hợp đòng bảo hiểm được 3 người, vẫn tiêt kiệm tiền, vừa bảo vệ cả nhà.
Mua bảo hiểm lợi ích như thế nào thì ít nhiều mọi người cũng đều biết .Cái xe cái cộ mấy chục triệu thì khóa nọ khóa kia , còn mình thì có giá trị gì không ? lạ thật tiền bảo hiểm thì vẫn là của mình cơ mà ?
Mình cũng bán bảo hiểm. Nghề tư vấn viên bảo hiểm khá khắc nghiệt nếu so với những người làm sales đơn thuần của những mặt hàng khác nhưng cũng làm mình trưởng thành nhiều. Nhưng hôm trước ở công công ty mình xảy ra chuyện rất đáng tiếc. có vợ của một khách hàng gửi thư tới "xỉ vả" một chị tư vấn viên của công ty mình, "xỉ vả" luôn cả sếp mình. Thư đấy mấy đứa mình lấy được ra xem, thấy chán ghê. Đạo đức nghề nghiệp bị người ta nhổ toẹt vào. Mình muốn nói đến sự cạnh tranh không lành mạnh giữa những tư vấn viên. Chấp nhận làm nhân tình của khách để bán hàng thì còn đâu cái cạnh tranh nữa chứ. Mình nhỏ tuổi hơn chị mà bị khách viết thư chửi thấy đàn chị mà như thế thì chả đáng tôn trọng chútnào. Mình copycái thư lên đây. From: Chung Tran To: cttoan@baominh.com.vn ; ttxdung@baominh.com.vn ; nguyen-minh.khoi@hoangquoc.com ; hoangquoc@hn.vnn.vn Sent: Thursday, May 07, 2009 11:05 AM Subject: Thong bao ve nhan vien cua quy cong ty Gửi Ông Cung Trọng Toàn - giám đốc Bảo Minh HN Bà Trịnh Thị Xuân Dung - phó giám đốc Bảo Minh HN Ông Đỗ Quốc Chính - giám đốc công ty TNHH Hoàng Quốc Ông Nguyễn Minh Khôi - phó giám đốc công ty TNHH Hoàng Quốc Tôi viết lá thư ẩn danh để thông báo về nhân viên của 2 quý công ty là cô Nguyễn Hải Hà (số điện thoại 0904-160-797) nhân viên Bảo Minh HN và anh Trần Hồng Hải (số điện thoại 0912-952-924) nhân viên công ty TNHH Hoàng Quốc. Cô Hải Hà và anh Hồng Hải không liên quan với tôi nhưng liên quan với gia đình tôi. Tôi đã gặp cô Hải Hà một lần. Cách đây vài năm cô Hải Hà đã mồi chài và trở thành nhân tình của chồng tôi mặc dù chồng tôi là người đã có gia đình. Khi biết chuyện tôi đã cho người tới nói chuyện với cô Hải Hà khuyên cô Hà nên dừng lại nhưng cô ta coi như không có chuyện gì cho đến khi chính tôi tới gặp cô ta. Cô Hải Hà đã hứa sẽ không xen vào gia đình tôi nữa và rất nhanh chóng sau đó có người yêu mới là anh Trần Hồng Hải mà tôi đề cập ở trên. Tuy nhiên đó chỉ là hình thức bởi cô Hải Hà vẫn quan hệ với chồng tôi và điều quan trọng là vẫn đòi hỏi chồng tôi chu cấp cho cô ta như mấy năm vừa qua. Tôi hiểu trong cuộc sống đôi khi đàn ông có những nhu cầu ngoài chồng ngoài vợ và tôi cũng biết nữ nhân viên kinh doanh của các hãng bảo hiểm tìm kiếm và đeo bám khách hàng như thế nào để có được hợp đồng chuyện ăn bánh trả tiền tôi cũng không suy nghĩ quá. Nhưng việc chia xẻ chồng mình và chia xẻ tiền của gia đình tôi là điều tôi không chấp nhận được. Giữa năm 2008 tôi đã tới văn phòng nơi cô Hải Hà làm việc và mắng nhiếc cô Hải Hà ngay tại văn phòng. Điều này ông bà giám đốc Bảo Minh HN có thể đã được nhân viên báo cáo. Về gia đình của cô Hải Hà tại Hải Phòng mẹ cô Hải Hà đã bỏ ra nước ngoài theo người khác từ rất lâu bố cô Hải Hà cũng có nhân tình còn anh trai của cô Hải Hà thì nghiện ngập căn nhà của cô Hải Hà rách nát nhưng tại HN cô Hải Hà sống rất sang trọng đi chiếc xe Dylan mà tôi cho là có rất nhiều tiền trong số đó là chồng tôi đã chu cấp. Từ sau khi gặp tôi cô Hải Hà đã làm như cắt đứt quan hệ với chồng tôi cho đến khi tôi phát hiện ra là chồng tôi vẫn chuyển tiền vào tài khoản của cô Hải Hà. Chồng tôi là người đàn ông nhu nhược và không chối cãi điều gì với tôi. Ông bà có thể hỏi tại sao cô Hải Hà vẫn cần chồng tôi chu cấp cho cô ta mặc dù cô ta đã có người yêu khác? Vì anh Hồng Hải người yêu hiện nay của cô Hải Hà cũng đang sống bằng tiền của cô Hải Hà. Anh Hồng Hải vốn là con trai trong một gia đình giàu có tại Hải Phòng nhưng đã bỏ nhà đi từ 2 hoặc 3 năm trước. Anh Hồng Hải không có bằng cấp nào tính tình lăng nhăng mải chơi. Không chỉ có tới 3, 4 người yêu một lúc anh ta còn quan hệ cả với gái gọi. Khi cô Hải Hà cắt đứt quan hệ với chồng tôi và yêu anh Hồng Hải anh này đang có người yêu nhưng đã nhanh chóng bỏ người yêu để yêu cô Hải Hà. Anh Hồng Hải là nhân viên mới làm tại công ty Hoàng Quốc lương không đủ cho cuộc sống ăn chơi. Theo lời chồng tôi cô Hải Hà đã cho anh Hồng Hải mượn hơn 10 triệu từ ngày họ yêu nhau và anh Hồng Hải cũng đang vay mượn bạn bè tại công ty Hoàng Quốc hơn 30 triệu. Anh Hồng Hải không có khả năng chi trả cho những chi tiêu của chính anh ta nên cũng không có tiền chu cấp cho cô Hải Hà như chồng tôi đã chu cấp những năm qua. Vậy tại sao cô Hải Hà lại làm người yêu của anh Hồng Hải? Có nhiều lý do: để cho tôi thấy rằng cô ta đã hoàn toàn cắt đứt với chồng tôi, anh Hồng Hải biết chuyện cô Hải Hà từng cặp bồ với chồng tôi nhưng không chê cô ta, cô Hải Hà không còn khả năng sinh con sau nhiều năm sống buông thả anh Hồng Hải biết điều này nhưng cũng không quan tâm, anh Hồng Hải tuy hiện nay không có tiền nhưng lại là con trai trong một gia đình rất giàu có tại Hải Phòng. Những lý do này khiến cô Hải Hà chấp nhận làm người yêu và chu cấp ngược lại cho anh Hồng Hải. Nhưng chính cô Hải Hà cũng không có đủ tiền cho việc đó nên cô ta vẫn quan hệ với chồng tôi và xin tiền. Tôi biết được điều đó và đã đe dọa cô Hà một vài lần bằng tin nhắn điện thoại nhưng mọi việc không có gì khác đi. Tôi cũng đã cho người tới văn phòng công ty Hoàng Quốc gặp anh Hồng Hải và đe dọa anh này nhưng mọi việc vẫn y như cũ. Việc này chắc ông bà lãnh đạo của công ty Hoàng Quốc đã được nhân viên báo cáo. Anh Hồng Hải vốn không liên quan đến gia đình tôi nhưng tôi muốn vạch mặt mối quan hệ giữa 2 đứa gái gọi trai bao này. Anh Hồng Hải biết cô Hải Hà không thể có con lại cũng là đứa gái gọi nay moi tiền của chồng tôi để nuôi anh ta vừa có tiền chồng tôi chu cấp để sống với nhau vừa có danh nghĩa đã có người yêu là con gái nhà lành. Những điều này thuộc về cuộc sống cá nhân các ông bà không muốn can thiệp. Nhưng sau những lần nhắc nhở của tôi đối với cô Hải Hà và anh Hồng Hải trong suốt một năm qua mà không có tác dụng tôi sẽ làm những việc để cô Hải Hà và anh Hồng Hải hiểu rõ ý của tôi hơn. Tôi không muốn xử lý họ bằng việc phá công việc hoặc dùng bạo lực với họ nhưng tôi không có cách nào khác. Tôi cũng không muốn gặp cô Hải Hà để nói chuyện nữa vì lẽ nào tôi phải đi xin cô ta sự bình yên cho gia đình của chính tôi. Vậy tôi xin báo cho ông bà lãnh đạo của 2 bên công ty được biết. Các ông bà có thể liên lạc với nhau để xác minh những điều tôi nói. Số điện thoại của ông Trọng Toàn: 0903-410-008; số điện thoại của bà Xuân Dung: 0903 -432-135; số điện thoại của công ty Hoàng Quốc: 04-3831-7421. Tôi hi vọng cô Hải Hà và anh Hồng Hải sẽ nhận được lời khuyên từ lãnh đạo 2 bên từ nay không tự xưng là công chức cán bộ của công ty này công ty khác tốt nghiệp đại học này đại học khác trong khi sống tồi tệ hơn cả đầu đường xó chợ riêng cô Hải Hà thì không bằng những đứa gái gọi đứng ngoài đường. Tôi dự kiến sẽ để tất cả đối tác đồng nghiệp của 2 anh chị này biết về họ. Tôi cũng dự kiến sẽ thông báo cho 2 bên gia đình biết về việc con cái họ sống như thế nào. Tôi tin các ông bà lãnh đạo của 2 công ty sẽ đồng ý với tôi rằng không thể vì kiếm tiền mà làm mọi chuyện xấu xa vô đạo đức như 2 anh chị Hồng Hải và Hải Hà đã làm. Kính thư
thảm nào có những nhân viên tư vấn thì doanh thu cao chót vót, có những người thì trầy trật. Mà thảm nào nhiều trường hợp vợ của khách hàng thường tỏ thái độ không thân thiện với các nữ nhân viên tư vấn. Chị mà bị vợ khách hàng viết thư mắng bán bảo hiểm hàng hóa thì phải, cùng trụ sở với em. Chị này học Bảo hiểm 43, xinh lắm, mà nhìn hiền lành lắm .
Nghề tư vấn bảo hiểm được coi là một nghề quan trọng trên thế giới và có ý nghĩa nhân văn sâu sắc. Tại Việt Nam - nghề này đã và đang phát triển, dần được xã hội thừa nhận. Hiện nay, có hàng trăm nghìn người đang ngày đêm cống hiến cho xã hội, giúp mỗi người dân có một kế hoạch tài chính hoàn hảo. Nhiều người không thể hiểu hết nỗi khó khăn vất vả và ý nghĩa của nghề tư vấn bảo hiểm. Nhưng những ai đã và đang làm nghề này có niềm tin rất lớn đối với công việc của họ
Miệng Tiếng Thị Phi Trong một buổi nhàn hạ, vua Đường Thái Tông hỏi chuyện với vị quan cận thần là Hứa Kính Tôn rằng: - Trẫm thấy khanh phẩm cách cũng không phải là phường sơ bạc. Sao lại có nhiều tiếng thị phi chê ghét như thế? Hứa Kính Tôn trả lời: - Tâu bệ hạ. Mưa mùa Xuân tầm tả như dầu, người nông phu mừng cho ruộng đất được thấm nhuần, kẻ bộ hành lại ghét vì đường đi trơn trợt. Trăng mùa thu sáng vằng vặc như gương treo trên bầu trời đêm, hàng thi nhân vui mừng gặp dịp thưởng du ngâm vịnh, nhưng bọn đạo chích lại ghét vì ánh trăng quá sáng tỏ. Trời đất kia vốn vô tư không thiên vị, mà cơn nắng mưa thời tiết vẫn bị thế gian trách hận ghét thương. Còn hạ thần cũng đâu phải một người vẹn toàn thì làm sao tránh khỏi tiếng chê bai chỉ trích. Cho nên ngu thần trộm nghĩ. Đối với tiếng thị phi trong thế gian nên bình tâm suy xét, đừng nên vội tin nghe. Vua tin nghe lời thị phi thì quan thần bị hại. Cha mẹ tin nghe lời thị phi thì con cái bị ruồng bỏ. Vợ chồng tin nghe lời thị phi thì gia đình ly tán. Tiếng thị phi của thế gian nọc độc còn hơn rắn rết, bén hơn gươm đao, giết người không thấy máu. Regards, Guest!
Khi tìm được sự đam mê, cui thích với cv mình đang làm thì bất cứ việc nào cũng tốt và cao đẹp đúng không các bạn. Sự hiểu lầm trong xã hội thì không bao giờ hết đuowcj, chuyện chơi với hàng xóm này ít thân với hàng xóm kia còn bị soi mói nữa là 1 công việc còn khá mới mẻ.