..- Hiện lan truyền trong cộng đồng mạng Việt Nam với tốc độ chóng mặt là câu chuyện về người phụ nữ lái xe bus và cái kết thảm thương là một vụ tai nạn xe. Truyện mang màu sắc liêu trai nhưng thông điệp hằn sâu lại đáng để suy nghĩ. Câu chuyện được cư dân trên Facebook và các trang mạng xã hội chia sẻ cực nhiều trong một hai ngày gần đây. Nội dung có một vài dị bản, nhưng sự khác nhau là không nhiều, đại ý như sau: "Một chiếc xe bus chở đầy khách đang chạy trên đường đồi. Giữa đường, ba thằng du côn có vũ khí để mắt tới cô lái xe xinh đẹp. Chúng bắt cô dừng xe và muốn “vui vẻ” với cô. Tất nhiên là cô lái xe kêu cứu, nhưng tất cả hành khách trên xe chỉ đáp lại bằng sự im lặng. Lúc ấy một người đàn ông trung niên nom yếu ớt tiến lên yêu cầu ba tên du côn dừng tay; nhưng ông đã bị chúng đánh đập. Ông rất giận dữ và lớn tiếng kêu gọi các hành khách khác ngăn hành động man rợ kia lại nhưng chẳng ai hưởng ứng. Và cô lái xe bị ba tên côn đồ lôi vào bụi rậm bên đường. Một giờ sau, ba tên du côn và cô lái xe tơi tả trở về xe và cô sẵn sàng cầm lái tiếp tục lên đường… - “Này ông kia, ông xuống xe đi!” cô lái xe la lên với người đàn ông vừa tìm cách giúp mình. Người đàn ông sững sờ, nói: - “Cô làm sao thế? Tôi mới vừa tìm cách cứu cô, tôi làm thế là sai à?” -“Cứu tôi ư? Ông đã làm gì để cứu tôi chứ?” Cô lái xe vặn lại, và vài hành khách bình thản cười. Người đàn ông thật sự tức giận. Dù ông đã không có khả năng cứu cô, nhưng ông không nên bị đối xử như thế chứ. Ông từ chối xuống xe, và nói: “Tôi đã trả tiền đi xe nên tôi có quyền ở lại xe.” Cô lái xe nhăn mặt nói: “Nếu ông không xuống, xe sẽ không chạy.” Điều bất ngờ là hành khách, vốn lờ lảng hành động man rợ mới đây của bọn du côn, bỗng nhao nhao đồng lòng yêu cầu người đàn ông xuống xe, họ nói: - “Ông ra khỏi xe đi, chúng tôi có nhiều công chuyện đang chờ và không thể trì hoãn thêm chút nào nữa!”. Một vài hành khách khỏe hơn tìm cách lôi người đàn ông xuống xe. Ba tên du côn mỉm cười với nhau một cách ranh mãnh và bình luận: -“Chắc tụi mình đã phục vụ cô nàng ra trò đấy nhỉ!” Sau nhiều lời qua tiếng lại, hành lý của người đàn ông bị ném qua cửa sổ và ông bị đẩy ra khỏi xe. Chiếc xe bus lại khởi tiếp hành trình. Cô lái xe vuốt lại tóc tai và vặn radio lên hết cỡ. Xe lên đến đỉnh đồi và ngoặt một cái chuẩn bị xuống đồi. Phía tay phải xe là một vực thẳm sâu hun hút. Tốc độ của xe bus tăng dần. Gương mặt cô lái xe bình thản, hai bàn tay giữ chặt vô lăng. Nước mắt trào ra trong hai mắt cô. Một tên du côn nhận thấy có gì không ổn, hắn nói với cô lái xe: “Chạy chậm thôi, cô định làm gì thế hả?”. Tên du côn tìm cách giằng lấy vô lăng, nhưng chiếc xe bus lao ra ngoài vực như mũi tên bật khỏi cây cung. Hôm sau, báo địa phương loan tin một tai nạn bi thảm xảy ra ở vùng “Phục Hổ Sơn”. Một chiếc xe cỡ trung rơi xuống vực, tài xế và 13 hành khách đều thiệt mạng. Người đàn ông đã bị đuổi xuống xe đọc tờ báo và khóc. Không ai biết ông khóc cái gì và vì sao mà khóc!". Hết. Chuyện kết ở đây nhưng sau đó là hàng trăm, hàng ngàn comment phủ dài trên các mạng xã hội. Trong một ngày chỉ riêng một nhóm Facebook có tới hơn 1700 lượt "like" và hơn 700 lượt "share". Vì sao? Vì phần kết đáng sợ của câu chuyện hay vì thông điệp ẩn chứa đằng sau đó? Hàng nghìn lượt share và comment đã xuất hiện và nối dài trên tường của các facebook trong vài ngày trở lại đây. Và hàng nghìn câu hỏi bật ra: Bao nhiêu lần mình từng thờ ơ với những giấy phút hoạn nạn, khó khăn của người khác? Mà bạn hoàn toàn có thể giúp đỡ? Đôi khi, chúng ta quá vô cảm với cuộc sống quanh mình! Sự vô cảm sẽ không có đất sống trong thế giới này. Trong dòng chảy băng băng của cuộc sống, khi mà cái gì cũng "nhanh hoặc cực nhanh" (thức ăn fast food, mạng internet cũng broadband, tốc độ vi xử lí tăng gấp đôi, gấp ba, những cuộc chạy đua lên đỉnh vinh quang... thì sự vô cảm, nhởn nhơ đã diễn ra. Sự vô cảm sẽ không có đất sống trong xã hội này. Mạng là ảo, nhưng trách nhiệm và yêu thương là thật. Câu chuyện không xảy ra ở đất nước chúng ta, nhưng khi nó được dịch sang tiếng Việt và lan truyền trên các trang mạng xã hội, nó đã gây nên một làn sóng dư luận của những người trẻ. Rất nhiều commnet của những người Việt trẻ để lại sau khi đọc xong câu chuyện: Những comment chia sẻ "Cuộc sống vội vã khiến nhiều người sống vô tâm, vô cảm, họ đâu biết rằng đâu đó quanh ta còn rất nhiều người đưa tay ra cần sự giúp đỡ, mong là sau khi đọc xong câu chuyện trên trong mỗi tâm hồn chúng ta sẽ mọc được giống cây mang tên đồng cảm" và "cuộc sống ngày càng khiến con người ta trở nên vô cảm" là những lời chia sẻ đầy suy nghĩ và trách nhiệm của những người trẻ. Mong rằng, hai từ đồng cảm không còn là khái niệm "xa xỉ" trong xã hội này. T. L (Tổng hợp từ Hoa học trò và mạng xã hội)
Ðề: Bạn nghĩ gì khi đọc câu chuyện này? Tôi xúc động và thấm thía về ứng xử cộng đồng hiện Đọc xong tôi thấy hối hận khi nhớ lại một cô gái ngã ở gần ngã 3 Đào Tấn- Liêu Giai. Hôm đó tôi đang đi bon bon thì gặp phải đoạn đường đầy đất do công trình xây dựng của tòa tháp dối diện khách sạn Deawoo làm cho tay lái loạng choạng. Ngay phí trước tôi 1 cô gái đã bị ngã, tôi kịp đánh tay lái tránh. Trong tâm tôi có phả xạ dừng xe để đỡ cô gái đó, nhưng tôi đã không hành dộng để bánh xe bon đi. Tôi ngoái đầu quay lại, cô gái bê bết đất tự đứng dậy, tự dắt xe trong sự thờ ơ của mọi người (trong đó có tôi). Đến bây giờ tôi vẫn tự trách mình sao mình không thể dừng lại lấy 5 phút thì cô gái ấy bớt cô đơn siết bao!
Ðề: Bạn nghĩ gì khi đọc câu chuyện này? Tôi xúc động và thấm thía về ứng xử cộng đồng hiện @ngocthegian ơi! Vào đây em nhé! Anh thấy em có đầy nhiệt huyết, không hề vô cảm. Em hãy vào đây cùng thảo luận nhé!
Ðề: Bạn nghĩ gì khi đọc câu chuyện này? Tôi xúc động và thấm thía về ứng xử cộng đồng hiện Xã hội bây giờ nhìu ng lạnh lùng và vô cảm trc tai nạn và cần sự giúp đỡ của người khác lắm, bùn thật..
Ðề: Bạn nghĩ gì khi đọc câu chuyện này? Tôi xúc động và thấm thía về ứng xử cộng đồng hiện Câu truyện cho thấy vì sao loài người không gọi mình là NGƯỜI mà thêm từ CON, từ LOÀI vào. Xã hôi ngày càng nhiều điều ghê rợn. Mình thì k làm việc lớn lao nhưng cũng nhìn thấy các vụ tai nạn đều ra tay giúp đỡ. dẫu sao con chúng ta con người với nhau mà.
Ðề: Bạn nghĩ gì khi đọc câu chuyện này? Tôi xúc động và thấm thía về ứng xử cộng đồng hiện Nhận thấy mình câu chuyện này. Không đến nỗi như các hành khách trên xe mà tâm hồn nhiều khi chai lại bởi những lọc lừa diễn ra hằng ngày trước mắt ta.
Ðề: Bạn nghĩ gì khi đọc câu chuyện này? Tôi xúc động và thấm thía về ứng xử cộng đồng hiện đúng thật là xh bây giờ nhiều người lạnh lùng vô cảm trước tai nạn và cần sự giúp đỡ nhưng đôi khi sự giúp đỡ của m lại để người khác lợi dụng chuộc lợi thì sao?khó nói lắm giờ xh ng tốt thì ít ng xấu thì nh.lừa lọc nh từng tý một ý
Ðề: Bạn nghĩ gì khi đọc câu chuyện này? Tôi xúc động và thấm thía về ứng xử cộng đồng hiện thương cô gái, và trách sự thờ ơ kia, nhưng mà cócái gì đó đáng nể cô gái, cô thông minh và dũng cảm
Ðề: Bạn nghĩ gì khi đọc câu chuyện này? Tôi xúc động và thấm thía về ứng xử cộng đồng hiện Một câu chuyện đầy sự cảm động. Cô gái có thể hành động khác không nhất thiết phải lao xe xuống vực
Ðề: Bạn nghĩ gì khi đọc câu chuyện này? Tôi xúc động và thấm thía về ứng xử cộng đồng hiện đôi khi sự thờ ơ của con ng thật đáng sợ, nhưng nhiều lúc tự thấy bản thân mình cũng vô tâm đọc câu truyện thấy buồn thật
Ðề: Bạn nghĩ gì khi đọc câu chuyện này? Tôi xúc động và thấm thía về ứng xử cộng đồng hiện Đọc xong mà thấy có lúc mình cũng vô cảm. Nhiều lần mình đi đường có người ngã xe, mình từ đằng xa nhìn thấy mà mọi người cứ quà vù vù, mãi mới có 1 người đàn ông tới giúp, còn có lần mình thấy ngã, mình đi chạm lại định đừng thì còi xe phía sau cú inh ỏi cả lên. Ôi có lúc mình vô cảm thật đấy, nghĩ mà thương