Ai cũng đi tìm hạnh phúc, mỗi người mỗi mong muốn và mỗi đích đến khác nhau. có ngưòi cho rằng hạnh phúc tìm thấy khi ta cho đi hạnh phúc của mình, làm ngừoi khác hạnh phúc thì ta sẽ được hạnh phúc.Có người tìm thấy hạnh phúc khi tìm thấy thành công? Cùng tìm hạnh phúc bạn nhé! nó ở đâu vậy.
Đi tìm bằng cách nào nhỉ? ai cũng muốn hạnh phúc nhưng để tìm được nó thật khó. con đường tìm kiếm hạnh phúc gian nan phải không?ôi tròi khó qua!
Hạnh phúc- ngừoi ở trong ta Có một câu nói đọc một lần và rồi không thể quên. Đôi khi vẩn vơ nghĩ về nó, nhận ra ý nghĩa của hạnh phúc suy cho cùng giản dị lắm. Hạnh phúc... Là cốc cà phê nóng uống trong ngày đông giá rét. Là que kem chocolat ngọt và đắng tan chảy mùa hè. Là ký ức tuổi thơ, ngày mưa chân trần nghịch nước, ngày nắng đuổi theo những cánh chuồn chuồn ớt đỏ rực. Là chiếc đu quay méo mó mẹ cặm cụi làm để con nộp giờ học thủ công, hay những khi mẹ sờ nắn bàn chân, cười thật tươi "sao mà giống bố thế" Là cùng đứa bạn thân chen chúc trong dòng người đêm giao thừa, ngắm pháo hoa xuýt xoa vì lạnh. Là giọng bố ấm áp trong điện thoại " nhớ con gái của bố lắm" Là đôi khi lang thang hít bụi đường Hà Nội, biết rằng cứ đi, rồi cũng đến được nơi mình muốn đến. Là thỉnh thoảng đọc lại lá thư ai đó dúi vào tay ngày lễ tốt nghiệp: gửi người bạn yêu quý của tôi... Là khi anh trai lên cơn dở hơi, xán lại gần bảo " thơm anh một cái" Là những khi cô đơn và mỏi mệt, nhận ra mình không hề lẻ loi. Là trao đi và nhận lại một nụ cười. "Hạnh phúc là những điều cỏn con, nhỏ, nhẹ, ép chặt trong tim..."
Hạnh phúc đến khi ta bớt tham đi một chút thì phải, còn nhớ ngày xưa đau khổ vì bị đi rửa bát, trong khi ông anh bà chị ngồi xem hoạt hình, tức phát khóc, giờ nhớ lại chuyện đó thật nhỏ, hạnh phúc lúc đó là được xem phim, ko phải rửa bát , khi lớn lên con ngưuòi ta ít bằng lòng với hạnh phúc giản dị hơn thì phải, cái gì cũng không bằng lòng, cái gì cũng muốn nhiều hơn, cao hơn...nên mất hết hạnh phúc...hic
Hạnh phúc là khi thực sự bằng lòng với những gì mình có, còn nếu ko bằng lòng thì chúng ta mãi đi tìm kiếm thôi....
Hạnh phúc là những thứ mong manh dễ vỡ, là điều gì đó bền chặt và vững chắc hay hạnh phúc là một thứ lung linh và mờ ảo? Tôi thật sự không biết chính xác nhưng tôi biết rằng, hầu hết mọi người hiện hữu trên thế giới này đều tìm kiếm hạnh phúc mỗi ngày. Đôi khi tôi lại tự hỏi, phải chăng hạnh phúc là điều mà một con bé chỉ vừa tròn 20 như tôi khó hiểu hết đến tận cùng. Chẳng hiểu vì sao mỗi lần đọc bài viết của những người từng trải hơn, ai cũng phát biểu: "Hạnh phúc là những điều rất đỗi giản dị" nhưng "Hành trình đi tìm hạnh phúc thì lại chẳng bao giờ bằng phẳng". Với riêng tôi, hạnh phúc là điều gì đó rất xa nhưng lại vô cùng gần, là thứ khó có thể chạm đến nhưng luôn theo cạnh mình.
Tớ hoàn toàn đồng ý với sunrose81, hạnh phúc không ở đâu xa, nó ở ngay bên cạnh mình, chính là cuộc sống mà mình đang có, hãy bằng lòng với nó.
Quan niệm của mình là hạnh phúc chính là mình tạo ra và mình cũng có thể phá đi hạnh phúc. Hạnh phúc không phải là từ trên trời rơi xuống, nó xuất hiện dưới nhiều hình dạng khác nhau, hoàn cảnh khác nhau. Mình là người có gia đình, hạnh phúc của mình là bữa cơm chiều xum họp đông đủ; nụ cười của con cái, là tiếng khóc của em khi tranh đồ chơi với mình thậm chí là những điều bực dọc với chồng khi chồng đi uống bia hơi quá đà....vv. Nhưng với mình chỉ là những điều đơn giản như vậy thôi. Để có được những điều đó mình cũng như ox luôn cố gắng và làm theo câu các cụ nói: đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm; một điều nhịn chín mươi điều lành, thường xuyên nấu canh bầu với tôm khô để chồng chan vợ húp gật đầu khen ngon Làm tốt điều này, hạnh phúc sẽ vào nhà bạn nhiều như nước Sông Đà đấy. Các bạn thử xem, hay lắm đấy
Mình thấy những dòng này thật ý nghĩa đọc mà thấy nhẹ nhàng ấm áp thích nhất "Hạnh phúc là những điều cỏn con, nhỏ, nhẹ, ép chặt trong tim..."[/:shock::shock:
Hạnh phúc ! Chào cả nhà ! Theo mình nghĩ nếu chúng ta muốn đi tìm Hạnh Phúc , thì chúng ta phải biết Hạnh phúc là gì . ? và khi chúng ta đã biết và hiểu thì chúng ta sẽ tìm được dễ dàng hơn và khi có chúng ta sẻ giữ gìn nó tốt hơn Cầu mong cả nhà LCM luôn luôn được An Lành , Hạnh Phúc !!!! Biết thế nào là Bất Hạnh thì sẻ biết thế nào là Hạnh Phúc
Em thì thấy hạnh phúc do mình tạo ra, hồi xưa trong số nhiều người theo đuổi, có 2 anh ổn ổn, 1 anh nhà giàu, 1 anh nhà bt. NHưng em tìm thấy ở anh bt niềm vui vẻ, hạnh phúc. Nói chung từ trước h em toàn quan niệm "hạnh phúc do chính mình tạo ra" Hi hi, chẳng biết được có khi đồng ý yêu và lấy người này thì cs sẽ khác lấy người kia cs sẽ khác. Vì vậy, hạnh phúc chính là niềm vui, niềm hạnh phúc mà ta cảm nhận trong tâm hồn mình
Trời ợ, hạnh phúc đây nè: HẠNH PHÚC LÀ GÌ? LÀ ĐƯỢC YÊU KHI CÒN TRẺ, TOẠI CHÍ LÚC TRUNG NIÊN, KHỎE MẠNH KHI VỀ GIÀ VÀ CÓ TIỀN Ở MỌI LỨA TUỔI - H. CHERRON Chuẩn chưa nhẩy??
Mình hoàn toàn đồng ý với bạn. Hạnh phúc chẳng ở đâu xa, hạnh phúc luôn quanh ta, có điều ta có nhận ra không thôi. Có nhiều người cứ mải mê đi tìm hạnh phúc, nhưng hạnh phúc đích thực ngay bên mình thì lại không nhận ra. Với mình cũng vậy, hạnh phúc là khi vợ chồng, con cái luôn bên nhau, sống vì nhau.
Tớ góp 01 bài báo sau: Nhận diện Hạnh phúc Cách đây 10 năm, bác sĩ Trương Chí Thông từng gây sốc với câu tuyên bố nổi tiếng: “Đạo đức hay là bao cao su”. Bởi lẽ, ngay từ thời đó, ông đã chỉ ra rằng, nếu chỉ ngồi rao giảng đạo đức thì không thể nào cứu nổi một bộ phận lớp trẻ thiếu kiến thức và kỹ năng sống đang phải vật lộn với căn bệnh HIV hay đối mặt với tình trạng nạo phá thai ở VN đáng ở mức báo động. Hành động thiết thực hơn cả là trang bị cho họ không chỉ sự hiểu biết mà còn cả hành trang tối thiểu để bảo vệ mình. Cho đến nay, ông lại đăng đàn tại Cung Văn hoá Lao động TPHCM với chuyên đề khiến nhiều người ngạc nhiên và thích thú: “Nhận diện hạnh phúc cá nhân”. Theo bác sĩ Trương Chí Thông, có một lớp cha mẹ đã không nhận diện được hạnh phúc của chính mình, dẫn đến việc họ không thể giáo dục con em mình biết nhận diện hạnh phúc bản thân, khiến vài thế hệ lạc lối trong đời. Quan trọng hơn nữa, cần thiết nhìn lại lỗ hổng giáo dục đã gây ra tình trạng con người chỉ biết chạy theo cái mà người khác cho là hạnh phúc, mà không quý trọng bản thân, thể xác và tinh thần, dẫn đến những chấn thương tâm lý cũng như bị cuốn vào những tệ nạn xã hội, hay “cơn lốc xoáy” bạo lực học đường đang hoành hành. Vì sao ông nhấn mạnh cần giáo dục cho lớp trẻ khả năng nhận diện hạnh phúc cá nhân ngay từ bây giờ? - Đây là vấn đề đặc biệt đối với lớp trẻ và điều cần thiết là chúng ta phải giáo dục kỹ năng này cho các em. Khi đã nhận diện được hạnh phúc, các em sẽ đạt đến những trình độ, những suy nghĩ, hành vi tích cực, chín chắn. Trên cơ sở đó, bản thân các em mới thấy được giá trị của thể xác và tinh thần trong mỗi con người. Biết trân trọng thì mới có cách ứng xử đúng với bản thân và cộng đồng. Tại sao phải nhận diện hạnh phúc cá nhân, cũng như phải xây dựng bản thân tích cực hơn? Khoa học tâm lý cho thấy có nhiều cơ quan tham gia vào quá trình nhận diện hạnh phúc: Tri giác, thị giác, khứu giác, thính giác… Thông qua tri giác (suy nghĩ), ta giáo dục những điều đúng, điều tốt, lẽ phải, tính nhân văn, cùng những giá trị tri thức, giá trị về tâm lý. Khi tâm trí suy nghĩ đến những điều tốt đẹp thì tạo ra những cảm xúc tích cực, con người sẽ có những hành vi tích cực. Điều này cũng có những tác động nhất định đến môi trường sống, khiến môi trường tốt hơn lên. Ví dụ, một người sinh ra đủ chân đủ tay, có mắt sáng, tai nghe, khi tiếp xúc với một người đồng trang lứa, đồng giới mà bị tàn tật, đui mù…thì anh ta sẽ cảm thấy mình còn may mắn hơn người đó rất nhiều, từ đó nhận thức được giá trị thân xác của mình. Thị giác cho người bình thường thấy giá trị của việc có được đôi mắt để nhìn thấy thế giới bên ngoài, cảm nhận được hạnh phúc từ bên ngoài, hơn là những người phải sống trong bóng tối. Trên đây là những cơ sở khoa học về tâm lý, để chỉ ra rằng khi người ta biết mình hạnh phúc hơn người khác chỗ nào, họ sẽ biết ý thức giữ gìn đôi mắt, cái đầu, sẽ giảm thiểu những hành vi xúc phạm, xâm hại, tấn công, giết người… Phải chăng hiện đang có nhận thức lệch lạc về lối sống cũng như hạnh phúc thời hiện đại? - Đúng vậy. Thực tế đang xảy ra tình trạng chính vì không nhận diện được hạnh phúc cá nhân mà nhiều người tự hủy hoại thể xác, họ luôn nhìn thấy thứ hạnh phúc của kẻ khác, trông đợi và chạy theo hạnh phúc của người khác, từ mong ước có làn da, dáng hình đẹp, lấy chồng ngoại cho đến quan niệm thành đạt là giàu có. Thế nên khi không đạt được sẽ nảy sinh những suy nghĩ và hành vi tiêu cực. Vậy cũng cần làm rõ định nghĩa của nhà tâm lý học về hạnh phúc? - Theo định nghĩa của một cuốn từ điển tiếng Việt, thì hạnh phúc là trạng thái sung sướng vì cảm thấy hoàn toàn đạt được những ý muốn. Từ góc độ tâm lý học, hạnh phúc là sự cảm nhận của mỗi con người thông qua những giác quan. Nghe được bản nhạc hay, đi vào chiều sâu tâm hồn, hay ngắm bức tranh đẹp đã là hạnh phúc. Hạnh phúc không có mẫu số chung, không có tiêu chuẩn, không có quy tắc. Có những sai lầm khi người ta lấy tiêu chí hạnh phúc kiểu như thành đạt trong xã hội, gia đình có vợ đẹp, con khôn, tài khoản kếch xù…dẫn đến chết vì cái đó. Bởi khi không có được, thì sẽ lấy làm đau khổ, tuyệt vọng. Để thanh niên có kỹ năng, bản lĩnh, đủ hành lý vào đời, việc đầu tiên là giúp họ xác định được hạnh phúc cá nhân. Con người phải biết thích nghi, đối diện, và chấp nhận. Ba yếu tố này không có cái nào là thứ yếu. Đối diện những áp lực xã hội, biết thích nghi và chấp nhận sẽ vượt qua được mọi khó khăn. Còn không, sẽ dẫn đến tình trạng stress, shock, trượt dần trong tệ nạn xã hội, tâm lý hưởng thụ ăn chơi và nhiều vòng luẩn quẩn, có những hành vi huỷ hoại bản thân, tấn công người khác… Như trường hợp đánh hội đồng bạn học, phe phái, những mốt sống xa rời thực tế, truyền thống dân tộc… Họ không biết tài sản lớn nhất chính là con người mình. Sở dĩ như thế, là vì lớp trẻ đa số không đủ khả năng nhận diện được hạnh phúc bản thân. Thiền sư Thích Nhất Hạnh từng nói: “Không có con đường nào đưa đến hạnh phúc cả, vì hạnh phúc đích thực chỉ là biết cách sống”. Ông nghĩ sao về sự gặp nhau giữa quan điểm của Thiền và tâm lý học. - Cần phân biệt rõ một điều là thông điệp của Thiền dù tích cực, nhưng đôi khi vẫn mang một tính chất an phận, dung hoà nhiều quá. Nếu nhận thức không đầy đủ, sẽ ảnh hưởng đến thế hệ trẻ của một quốc gia. Vì sao cũng là kỹ sư, nhưng kỹ sư nước ngoài lại chê kỹ sư ta là bị động, thiếu bản lĩnh? Khoa học tâm lý giúp cho con người nhận diện bản thân, trang bị kỹ năng sống và bản lĩnh sống để họ không chỉ thích nghi, mà còn biết đối diện và biết chấp nhận cuộc sống. Mà ở ta, vẫn còn tâm lý xem nhẹ bộ môn tâm lý học nói chung và khoa học nói riêng. Vậy theo ông, cốt lõi của việc thiếu kỹ năng sống là từ lỗ hổng giáo dục của cha mẹ, nhà trường hay chính là sự suy thoái đạo đức của xã hội? - Thì đây, vấn đề là ở chỗ, chính cha mẹ, người thân không lý giải được ý nghĩa hạnh phúc cho mình, nên không biết cách giáo dục con cái. Đây cũng là lỗ hổng lớn trong giáo dục từ nhiều thế hệ. Theo tôi, đạo đức là một phạm trù không định tính, không định lượng. Tại sao chúng ta không giáo dục học sinh cách nhận diện hạnh phúc, bằng cách đưa bọn trẻ đến bệnh viện ung bướu hay trung tâm nuôi dưỡng người bại liệt, tâm thần, để chứng kiến cảnh những người bị tan rã về tâm trí đang chịu khổ ra sao, từ đó nhận ra vì sao mình không trân trọng, bảo vệ thứ tài sản lớn nhất của cuộc đời, mà lao vào con đường xì ke, ma tuý? Cũng nên đưa học sinh ra đài liệt sĩ, để các em đọc trên bia mộ những tên tuổi người lính hy sinh cho độc lập khi còn rất trẻ, ở tuổi 20. Một khi các em hiểu ra, trân trọng hạnh phúc bản thân, biết được giá trị thực của một con người, sẽ không làm gì xâm hại đến người khác. Tôi xin đưa ra một công thức: Chỉ số hạnh phúc = mức độ thoả mãn trên tham vọng (lòng tham không đáy). Tham vọng càng giảm thì hạnh phúc càng tăng và ngược lại, tham vọng càng tăng thì hạnh phúc càng giảm, dẫn đến bất hạnh, đau khổ càng nhiều. Mới đây nhất, một tiến sĩ ở đại học y khoa Havard (Mỹ), giám đốc các chương trình quốc tế phối hợp với TT Ung bướu mời tôi tham gia khoá huấn luyện các tình nguyện viên để có những kỹ năng sống cơ bản, khi đó họ mới có sức thu phục, chia sẻ với người khác. Lâu nay, giáo dục đạo đức ở nhà trường vẫn khô cứng và thiếu thực tế. Tình hình bạo lực học đường, bạo lực gia đình, dẫn đến bạo lực xã hội đang gia tăng, phải chăng từ cách nhìn lệch lạc về tâm lý và giáo dục đó mà ra, thưa ông? - Đúng vậy. Trong gia đình bạo lực, các em sinh ra và lớn lên bị tổn thương, cộng thêm tâm lý bị khủng bố vì chứng kiến cảnh chính bố mẹ cũng bị ông, bà làm tổn thương (bằng lời nói, bằng tay chân), dẫn đến hình thành một nhân cách bạo lực. Xã hội gia tăng bạo lực, vì người ta không nhận diện được bản thân, phải thương mình, rồi mới đến thương những người xung quanh. Anh có một sức khoẻ tốt, một tinh thần tốt, thì sản phẩm anh làm ra cho cộng đồng mới tốt. Một người bị trầm cảm, bạo lực, thì thử hỏi có thể dạy dỗ ai? Trong gia đình cũng vậy, anh vui vẻ thì cho ra trái ngọt, còn anh không vui, thì cho con toàn trái đắng. Ngoài xã hội tương tự: Người giám đốc, người lãnh đạo, nếu bị trầm cảm, lo lắng thì sẽ lãnh đạo nhân viên theo xu hướng tiêu cực. Buổi chiều đi làm về, nhìn gương mặt người nào cũng hầm hầm, mệt mỏi vì kẹt xe thì còn gì là vui nữa? Môn tâm lý học quan trọng là thế, vậy tại sao trong xã hội ngày nay, việc ứng dụng bộ môn này vẫn chưa được xem trọng? - Thử hình dung cái cây phả hệ, cây tư duy của Tony Buzan. Cây có nhiều nhánh, nhưng lại không có gốc. Các nhánh là: Bệnh lý tâm thần, tệ nạn xã hội, bạo lực học đường, khủng hoảng đạo đức, khủng hoảng nhân cách con người, xung đột… Chưa giải quyết tận gốc, người ta đã la lên, nào là quan hệ đồng tính, HIV, ma túy, tệ nạn. Nhưng nếu không nhận diện được vấn đề, để giải quyết và ngăn chặn những căn bệnh lây lan, thì có thể, chúng ta hoàn toàn thua. Con người, một khi không có giáo dục thì phần “con” phát triển, chỉ có giáo dục mới làm nền tảng đẩy người ta lên “người”. Như thế mới bảo vệ được sự văn minh. Còn nếu nói, nhiều người mắc bệnh hiểm nghèo một phần vì trong thời đại này thiếu vắng tình thương, đó chỉ là phần lá mà thôi. Cái gốc vẫn là thiếu giáo dục nền tảng. Nói như Giáo sư Hoàng Tụy, chúng ta mới chỉ biết dạy những con người ngoan ngoãn, biết vâng lời thôi. Con người thời nay cần được trang bị kỹ năng, khả năng thích ứng cuộc sống và những hiểu biết cơ bản khác. Hằng năm, ti lệ người tự tử hay mắc bệnh tâm thần tăng cao, nhất là ở một đô thị chịu nhiều áp lực tinh thần như TPHCM (16,1% mắc bệnh tâm thần - số liệu năm 2001). Ông từng nói rằng, nếu ai đó có ý định tự tử, đến gặp ông thì sẽ gạt bỏ ý định đó. Vậy ông làm gì với các ca này? - Tôi sẽ đưa họ trở về với chính bản thân họ, biết nhận diện được hạnh phúc cá nhân, biết phải sống vì hạnh phúc đó. Lắng nghe để họ chia sẻ, để vượt qua bức tường lửa tinh thần. Ngoài ra, có những công cụ để giúp những người có ý định tự tử chế ngự được căn bệnh này, trên cơ sở tâm lý, chứ không trên cơ sở tôn giáo. Mới đây, có một bà mẹ đưa con đến chữa bệnh. Cậu con trai là sinh viên năm thứ ba, học rất giỏi, nhưng lại có dấu hiệu tâm thần. Khi tiếp xúc, tôi hiểu ra rằng, chính trong thời nay, cha mẹ muốn hiểu con, dạy dỗ được con cái cũng cần phải cập nhật thông tin, phải thay đổi tư duy, không phải nghĩ theo thời mình là được. Bằng không, cách biệt giữa hai thế hệ vẫn không thể san lấp. Đang là bác sĩ ngoại khoa, tại sao ông chuyển sang nghiên cứu tâm lý và tâm thần? - Mỗi một con người là một cuộc đời đi truy tìm hạnh phúc là gì, cùng nhiều điều khác nữa, mình là ai, làm sao nhận diện chính bản thân mình? Hiện tại tôi có quá nhiều hạnh phúc, dù trong quá khứ tôi đã trải qua nhiều bất hạnh, vì một khi tôi hiểu được hạnh phúc là sự cảm nhận của mỗi con người, không có mẫu số chung, thì tôi chỉ muốn chia sẻ, làm những việc tâm đức, quan tâm đến những người thiệt thòi khác. Xin cảm ơn bác sĩ. BS Trương Chí Thông - chuyên khoa Tâm lý học, chuyên gia trị liệu tâm lý, tốt nghiệp Đại học Tâm lý thực hành Paris, làm Giám đốc TT Ứng dụng tâm lý học TPHCM từ 2007. Mục tiêu của TT là nâng cao chất lượng sống và hiệu quả lâu dài của nguồn nhân lực, hướng đến xây dựng kỹ năng sống và bản lĩnh sống cho thanh niên, học sinh hiện nay, phát hiện và định hướng nghề nghiệp-tài năng, cải thiện đời sống tinh thần cho CBCNVC... Nguồn: Lao động cuối tuần
Những tối cuối tuần Có khi mẹ dọn dẹp linh tinh trong căn hộ bé tí, bố ngồi máy tính, thỉnh thoảng cả hai quay ra đắm đuối nhìn con trai 2 tuổi rưỡi đang chơi ô tô. Có khi mẹ gọt một món hoa quả gì đó và bố mẹ ngồi ăn, con trai không ăn hoa quả, ngồi chơi ô tô bên cạnh. Có lúc con trai chán chơi ô tô một mình, chạy ra đòi bố chơi cùng. Chơi với bố một lúc cũng chán, đòi bố bế ra bếp ngắm mẹ đang rửa bát, tay con trai vẫn khư khư cái ô tô... Bố thơm con trai và bảo: Gia đình ta là một gia đình hạnh phúc, chồng cày vợ cấy, con trai thì chơi ô tô Bình yên vô cùng.
Ngày xưa trước miếu Quan Âm Truyện ngắn này rất giản đơn, như kể một giai thoại của người xưa, nhưng mình thích cái ý nghĩa truyền tải trong câu chuyện, nhẹ nhàng – thâm sâu. Đọc được ở đâu đó lâu rồi nhưng hôm nay đọc lại bên blog của nguy3nl1nh, chợt bâng khuâng: “Hạnh phúc hiện tại mình đang nắm giữ là những gì?”, nhận ra điều đó thật sự mơ hồ! Cái gì của mình rồi sẽ là của mình. Không thuộc về mình thì dù gần gũi mấy cũng có ngày vụt trôi xa… *** Sợi dây tình yêu Trước miếu Quan Âm mỗi ngày có vô số người tới thắp hương lễ Phật, khói hương nghi ngút. Trên cây xà ngang trước miếu có con nhện chăng tơ, mỗi ngày đều ngập trong khói hương và những lời cầu đảo, nhện dần có Phật tính. Trải nghìn năm tu luyện, nhện đã linh. Một ngày, bỗng Phật dạo đến ngôi miếu nọ, thấy khói hương rất vượng, hài lòng lắm. Lúc rời miếu, ngài vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhện trên xà. Phật dừng lại, hỏi nhện: 'Ta gặp ngươi hẳn là có duyên, ta hỏi ngươi một câu, xem ngươi tu luyện một nghìn năm nay có thật thông tuệ chăng. Được không?' Nhện gặp được Phật rất mừng rỡ, vội vàng đồng ý. Phật hỏi: 'Thế gian cái gì quý giá nhất?' Nhện suy ngẫm, rồi đáp: 'Thế gian quý nhất là những gì không có được và những gì đã mất đi!'. Phật gật đầu, đi khỏi. Lại một nghìn năm nữa trôi qua, nhện vẫn tu luyện trên thanh xà trước miếu Quan Âm, Phật tính của nhện đã mạnh hơn. Một ngày, Phật đến trước miếu, hỏi nhện: 'Ngươi có nhớ câu hỏi một nghìn năm trước của ta không, giờ ngươi đã hiểu nó sâu sắc hơn chăng?' Nhện nói: 'Con cảm thấy trong nhân gian quý nhất vẫn là 'không có được' và 'đã mất đi' ạ!' Phật bảo: 'Ngươi cứ nghĩ nữa đi, ta sẽ lại tìm ngươi.' Một nghìn năm nữa lại qua, có một hôm, nổi gió lớn, gió cuốn một hạt sương đọng lên lưới nhện. Nhện nhìn giọt sương, thấy nó long lanh trong suốt sáng lấp lánh, đẹp đẽ quá, nhện có ý yêu thích. Ngày này nhìn thấy giọt sương nhện cũng vui, nó thấy là ngày vui sướng nhất trong suốt ba nghìn năm qua. Bỗng dưng, gió lớn lại nổi, cuốn giọt sương đi. Nhện giây khắc thấy mất mát, thấy cô đơn, thấy đớn đau. Lúc đó Phật tới, ngài hỏi: 'Nhện, một nghìn năm qua, ngươi đã suy nghĩ thêm chưa: Thế gian này cái gì quý giá nhất?' Nhện nghĩ tới giọt sương, đáp với Phật: 'Thế gian này cái quý giá nhất chính là cái không có được và cái đã mất đi.' Phật nói: 'Tốt, nếu ngươi đã nhận thức như thế, ta cho ngươi một lần vào sống cõi người nhé!' Và thế, nhện đầu thai vào một nhà quan lại, thành tiểu thư đài các, bố mẹ đặt tên cho nàng là Châu Nhi. Thoáng chốc Châu Nhi đã mười sáu, thành thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu, duyên dáng. Hôm đó, tân Trạng Nguyên Cam Lộc đỗ đầu khoa, nhà vua quyết định mở tiệc mừng sau vườn ngự uyển. Rất nhiều người đẹp tới yến tiệc, trong đó có Châu Nhi và Trường Phong công chúa. Trạng Nguyên trổ tài thi ca trên tiệc, nhiều tài nghệ khiến mọi thiếu nữ trong bữa tiệc đều phải lòng. Nhưng Châu Nhi không hề lo âu cũng không ghen, bởi nàng biết, chàng là mối nhân duyên mà Phật đã đưa tới dành cho nàng. Qua vài ngày, tình cờ Châu Nhi theo mẹ lên miếu lễ Phật, cũng lúc Cam Lộc đưa mẹ tới miếu. Sau khi lễ Phật, hai vị mẫu thân ngồi nói chuyện. Châu Nhi và Cam Lộc thì tới hành lang tâm sự, Châu Nhi vui lắm, cuối cùng nàng đã có thể ở bên người nàng yêu, nhưng Cam Lộc dường như quá khách sáo. Châu Nhi nói với Cam Lộc: 'Chàng còn nhớ việc mười sáu năm trước, của con nhện trên xà miếu Quan Âm chăng?' Cam Lộc kinh ngạc, hỏi: 'Châu Nhi cô nương, cô thật xinh đẹp, ai cũng hâm mộ, nên trí tưởng tượng của cô cũng hơi quá nhiều chăng?'. Nói đoạn, chàng cùng mẹ chàng đi khỏi đó. Châu Nhi về nhà, nghĩ, Phật đã an bài mối nhân duyên này, vì sao không để cho chàng nhớ ra chuyện cũ, Cam Lộc vì sao lại không hề có cảm tình với ta? Vài ngày sau, vua có chiếu ban cho Trạng Nguyên Cam Lộc sánh duyên cùng công chúa Trường Phong, Châu Nhi được sánh duyên với thái tử Chi Thụ. Tin như sấm động giữa trời quang, nàng không hiểu vì sao Phật tàn nhẫn với nàng thế. Châu Nhi bỏ ăn uống, nằm khô nhắm mắt nghĩ ngợi đau đớn, vài ngày sau linh hồn nàng sắp thoát khỏi thân xác, sinh mệnh thoi thóp. Thái tử Chi Thụ biết tin, vội vàng tới, phục xuống bên giường nói với nàng: 'Hôm đó, trong những cô gái giữa bữa tiệc sau vườn thượng uyển, ta vừa gặp nàng đã thấy yêu thương, ta đã khốn khổ cầu xin phụ vương để cha ta cho phép cưới nàng. Nếu như nàng chết, thì ta còn sống làm chi.' Nói đoạn rút gươm tự sát. Và giây khắc ấy Phật xuất hiện, Phật nói với linh hồn sắp lìa thể xác Châu Nhi: 'Nhện, ngươi đã từng nghĩ ra, giọt sương ( Cam Lộc) là do ai mang đến bên ngươi chăng? Là gió (Trường Phong) mang tới đấy, rồi gió lại mang nó đi. Cam Lộc thuộc về công chúa Trường Phong, anh ta chỉ là một khúc nhạc thêm ngắn ngủi vào sinh mệnh ngươi mà thôi. Còn thái tử Chi Thụ chính là cái cây nhỏ trước cửa miếu Quan Âm đó, anh ta đã ngắm ngươi ba nghìn năm, yêu ngươi ba nghìn năm, nhưng ngươi chưa hề cúi xuống nhìn anh ta. Nhện, ta lại đến hỏi ngươi, thế gian này cái gì là quý giá nhất?' Nhện nghe ra sự thật, chợt tỉnh ngộ, nàng nói với Phật: 'Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!' Vừa nói xong, Phật đã đi mất, linh hồn Châu Nhi quay lại thân xác, mở mắt ra, thấy thái tử Chi Thụ định tự sát, nàng vội đỡ lấy thanh kiếm... Câu chuyện đến đây là hết, bạn có hiểu câu cuối cùng mà nàng Châu Nhi nói không? 'Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!' Trong suốt đời ta, sẽ gặp hàng nghìn hàng vạn loại người. Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có 'duyên' là đủ. Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng. Tình yêu như sợi dây, hai người cùng kéo hai đầu, chỉ cần một người kéo căng hoặc bỏ lơi, tình yêu ấy sẽ căng thẳng hoặc chùng xuống. Vậy khi bạn đi kiếm người ở đầu kia dây, hãy cân nhắc. Hoặc bạn có quá nhiều sợi dây tình cảm, hoặc bạn cứ liên tục tìm cái mới, hoặc khi dây đã đứt, bạn không còn can đảm hay lòng tin, tình yêu để đi tìm một tình yêu mới nữa. Bất kể thế nào, khi sợi dây đó đứt, bạn chỉ mất đi một người không yêu bạn, nhưng người đó đã mất đi một người yêu họ. Mất một người không biết trân quý bạn, có gì phải buồn rầu? Bởi bạn còn cơ hội, một lần nữa, gặp người biết rằng bạn quý giá. Có muốn nghe tôi kể câu chuyện ấy lần nữa không, ngày xưa, trước miếu Quan Âm...