Em đọc được bài này rất hay và cảm nhận được rất nhiều nên post lên để mọi người đọc. Bài viết này dựa trên câu chuyện có thật. Trong túi xách của người đàn bà có thỏi son, có bao cao su tránh thai, có khăn giấy mềm mại, có lúc có thêm một con dao. A lô! "Chị, có một ông cao to, đi chiếc Land Cruiser dừng trước công ty đòi gặp chị. 2 ngày trước ông cũng ghé, không chịu để lại tên và địa chỉ, chỉ để số điện thoại, đòi gặp chị bằng được. Em nói chị không ở đây, ông bắt em phải gọi bằng được cho chị, kêu chị xuống... chưa thấy ai nham nhở như thằng cha này, ông nhìn em như muốn ăn tươi nuốt sống. Hỏi nhà em ở đâu, con cái nhà ai, lương chị trả bao nhiêu, kêu em về làm ông trả gấp đôi... ngày chỉ làm mỗi 6 tiếng pha trà cho ông, ông làm như em là... gái không bằng? Mà ai vậy chị, chị có quen không? Ông làm ra vẻ như chồng chị ấy. Ông để lại địa chỉ quán cà phê, kêu chị đến gặp. Không thì ngày nào cũng đến công ty mình đó. Thật là mất lịch sự, hôm nay em toàn gặp khách hàng gì đâu, chán thật... tút tút". Nó im lặng sau tràng kể lể của cô thư ký. Nó biết chính là gã. Nó biết trước sau gì gã cũng tìm nó. Nó không nghĩ mọi chuyện trôi qua dễ dàng đến vậy... Nó cũng muốn gặp gã, đơn giản chỉ để trả thù. Một tin nhắn lập tức được gửi đi với nội dung: Làm ơn đừng đến công ty làm phiền em nữa, nếu muốn nói chuyện gì thì ra quán café nói cho rõ ràng. Tối mai 7h, gặp tại... "Chào em, khỏe chứ? Em sao rồi, chừng nào lấy chồng? Lấy ai cũng vậy thôi lấy anh cho rồi..." Em không có diễm phúc đó... Anh đi tìm người khác nhé, ngoài đường thiếu gì. Hạng gái như em làm sao xứng với anh. "Còn lên giọng được nữa à. Em nghĩ em là ai, em về đây có thể tồn tại ở đất này được hả? Chỉ cần một tiếng nói của anh, công ty của em lập tức đóng cửa, đi tù, em tin không? Từng nói ra đi không quay về sao giờ lại về đây? Anh nói đâu có sai, em từng chửi anh là thằng đểu giả, bây giờ ai đểu hơn ai, nhìn lại em đi. Chạy chiếc Honda cà tàng mỗi ngày như thế đi làm à, em nghĩ em mở công ty là che mặt được thiên hạ sao, 2-3 nhân viên quèn. Mang tiếng du học về em làm được gì, em biết người ta nói em sao không? Mẹ em biết chắc nhục thay em lắm đó..." 2 AM. Nó không ngủ. Không thể chợp mắt. Trong đầu nó nghĩ đến cây súng, con dao, hoặc dây thòng lọng. Một, nó muốn đi giết cái gã khốn kiếp vừa gửi tin nhắn. Hai, nó muốn tự sát. Nghe tiếng bước chân của mẹ: "Sao giờ chưa ngủ con?" - "Con đang chơi game...", mẹ nó quay trở lại giường với dáng đi thiểu não, mẹ hiểu nó muốn được một mình... Có thể nói trong cuộc đời, nó có hai cuộc tình đi qua và đủ để viết thành một truyện tiểu thuyết dài tập. Gã 33 tuổi, một tên giang hồ, người ta nói thế, từng vào tù ra khám nhưng nhờ có anh trai lái xe cho chủ tịch nên gã được thoát. Hiện giờ gia đình gã thuộc dạng có quyền hành khắp nơi, vì cái sự thật là nếu muốn đút lót ông chủ tịch thì phải qua tay thằng tài xế, dĩ nhiên những nghị định, quyết định như đất vùng này quy hoạch ở đâu, giá niêm yết bao nhiêu, sắp tới sẽ có dự án gì... còn ai ngoài thằng tài xế sớm hôm cận kề biết trước thông tin. "Ông có chút cơm thì mày cũng có chút cháo"... đạo đời là thế. Vì thế anh gã giàu nhờ lái xe (hơn cả chục nền đất nằm ngay đô thị, mỗi nền trị giá vài tỷ, một xưởng xe ô tô lớn vào loại nhất nhì tỉnh), và gã giàu vì nhờ anh gã. Cả thị trấn này không ai không biết gã từng chơi qua bao nhiêu gái và không biết bao lần gã đòi cưới con gái người ta nhưng họ không chịu gả. Mới đây, gã theo đuổi một chị thuộc con nhà quyền thế, chị yêu Việt Kiều Mỹ, bên nhà trai cả thảy 7 người từ Mỹ về Việt Nam làm đám cưới. Không hiểu gã làm thế nào mà người ta bỏ hết vé quẩy quả bay về bên Mỹ. Đám cưới không tiến hành, nghe đâu chị ấy tự tử vài lần mà không chết. Một vài chị gã quen trước đây bảo: "Ăn không được, phá cho hôi đấy mà". Họ không biết nó cũng từng là nạn nhân một thời của gã cách đây 3 năm. Có lẽ trong đời, gã chưa từng bị một đứa con gái nào (nói thẳng ra là hạng gái làm tiền và dạng gái điếm) dám từ chối nên vì thế dù không yêu nó nhưng gã muốn chiếm hữu bằng được. Phần vì gia đình gã rất môn đăng hộ đối với gia đình nó bấy giờ. Nó biết gã khôn ngoan, lõi đời và toan tính. Một con cáo già. Lần thứ nhất trong dịp về nước, gã nói yêu nó. Lần thứ hai, gã nói với ba mẹ nó muốn cưới nó làm vợ. Mẹ gã mua cho nó một chiếc nhẫn kim cương và trao luôn cho nó chiếc nhẫn tình đầu của gã (như lời gã nói). Nó trả lời: Nó có người yêu rồi. Là anh, mối tình đầu của nó, yêu chân thành và mãnh liệt tưởng chừng có thể chết đi được (nó từng nghĩ thế). Vì sự phản đối của gia đình nó, anh đã cùng nó đến tận chân trời xa để xây dựng "mái lều tranh, hai trái tim vàng" như lời ba nó mỉa mai. Nó bất chấp sự phản đối của gia đình, gào thét, đòi chết, đòi sống để trở về bên anh. Nó không cần tiền của gã, không cần lời hứa nếu cưới, nó sẽ được một ngôi biệt thự hoành tráng, một chiếc Merces... gì gì đó mà nó không cần biết tới. Nó nghĩ, người ta ngã giá chỉ để mua nó và ba mẹ nó là người trực tiếp bán con... (nó từng nghĩ thế). Dù sao nó cũng đã là dân du học, được khám phá những vùng đất mới, được tiếp cận với nền văn hóa hiện đại thì việc sắp xếp cưới gã cho nó là một điều không gì sỉ nhục bằng. Nó nghĩ phải yêu thì mới cưới, còn không yêu thì có bằng đống vàng cũng không ham... Nhưng ba mẹ nó thì không thế. Lần đó ba tuyên bố: "Tao gả mày cho nó, thời buổi này mày xem ai tốt như nó, nhà cửa công việc đàng hoàng, gia đình nề nếp. Mày bệnh nó bỏ cả công việc để lo cho mày, nó mua từng tờ báo, bó hoa mày thích, tao thấy nó thương mày thật tình, có thể lo cho mày được. Thời buổi này đừng mơ đến "túp lều tranh hai quả tim vàng", con ạ. Con gái nên khôn ngoan một chút, tao cũng muốn tốt cho mày, chứ có gả cho thằng đầu đường xó chợ đâu?" Con muốn đi học, con muốn tiếp tục đi học, chưa học xong là chưa có cưới gả gì hết. "Mày học hay là mày đi làm nuôi cái thằng kia! Hả?" Con chẳng nuôi ai cả. Đơn giản là con muốn đi học. Hôn nhân là chuyện cả đời, con sống với chồng con chứ không thể sống với ba mẹ cả đời được nên con phải quyết định, chuyện gì con cũng nghe nhưng riêng chuyện này tha thứ cho con, con không thể nghe lời ba mẹ được… Nếu cứ bắt ép như thế… con chết cho ba xem... Nó kiên quyết tuyên bố. "Trời ơi là trời, còn dám cãi, đụng tới thằng kia là nó đòi chết, đòi sống. Nếu mày muốn thì đi theo thằng kia đừng quay về nhà, không tao giết hết cả hai. Tao thề không có đứa con gái như mày, uổng công tao sinh ra, nuôi cho mày ăn học. Ăn học ở nước ngoài cơ đấy để mày về cãi cha cãi mẹ mày, mày dùng cái kiến thức văn chương để dạy đời lại tao à, đúng là trời trả báo tao, tao nói con người ta, giờ đến con tao..." Sau đó là những tiếng cửa kính vỡ, tiếng la hét, chửi rủa, máu, tiếng còi hú, tiếng xe cứu thương... ba nó hay lên cơn như thế mỗi khi ông giận chuyện gì, ông đều muốn tự sát. Có lẽ nó giống tính ông chỗ ấy. Gã nói: "Trong đời anh, ghét nhất loại con gái không biết nghe lời cha mẹ như em, anh cũng không hiểu thằng kia có gì hơn anh mà em yêu nó như thế. Em nói thử xem... hay... hay là nó làm tình giỏi hơn anh!!! Mà em đã ngủ với nó chưa, ngủ bao nhiêu lần rồi? Mà thôi, cũng không cần thiết để biết, anh cũng ngủ với bao nhiêu con rồi, yên tâm cưới về anh không quan trọng chuyện đó..." Nó từng muốn phỉ nhổ vào bản mặt đê tiện của gã, nhưng làm gì được, có lần nó chống cự, gã tát nó, đè nó xuống. Nó vùng vẫy gọi mẹ, mẹ giả vờ: "Mẹ có công việc phải đi... Hai đứa bây như con nít vậy, con đừng chửi anh như vậy, con gái không được hỗn quá, nghe chưa?" Nó khóc, quát vào mặt mẹ: "Mẹ không phải là mẹ của con. Con không phải là con của mẹ..." Lần tự sát thứ nhất, trong nhà tắm. Nó đã có suy nghĩa ấy, xả nước đầy bồn, ngập qua khỏi đầu, cứ để nguyên tư thế như vậy... cho đến khi nghe tiếng chuông điện thoại từ anh: "Em phải sang đây cùng anh, mình sẽ làm lại từ đầu, anh không thể mất em... đừng suy nghĩ và làm chuyện dại dột. Anh yêu em nhiều lắm. Anh muốn cưới em làm vợ, nhưng trước mắt em phải qua đây đi đã!" Thế là nó thôi chết, còn 10 ngày nữa là đến ngày bay, nó phải bay... bay về với anh. Gã biết thời hạn không còn nhiều. Gã bắt đầu suy sụp, gã bỏ cả công ăn việc làm dọn hẳn đến nhà nó ở. Ba mẹ nó cho phép gã như thế vì xem gã như người nhà từ lâu. Gã đã lo cho anh nó có một việc làm tươm tất. Gã mua cho nhà ông bà nội, ngoại. Cô chú thì khi cái tivi, lúc cái tủ lạnh mỗi lần gã xuống thăm... Vì thế đương nhiên gã trở thành người trong nhà và bây giờ nó trở thành người dưng... hầu như với mọi người. Một ngày gã nói: "Anh nói với mọi người trong nhà anh là em đã đồng ý rồi, mẹ anh cũng đi xem ngày lành tháng tốt cho hai đứa, ba mẹ em cũng đồng ý như thế, mình sẽ cưới nhau, cưới rồi em sẽ có tình yêu với anh thôi, em muốn gì cũng được, anh không để em thiệt thòi". Nó cười và nhắc lại ngày bay: Xin lỗi em phải đi học và lúc này chưa phải lúc để kết hôn. Sao anh vẫn cố chấp thế, em không yêu anh, em yêu anh ấy, dù thế nào mình hãy xem nhau như bạn... Lúc nào cũng là thằng ấy, nó chết đi cho anh nhờ, đúng là tình yêu viển vông (gã cười, giọng cười của gã có lẽ suốt đời này nó không thể quên). Em ngây thơ quá rồi em biết không, được để xem em làm được gì, ba em đã đưa passport và vé của em đây rồi, em đi đâu được. "Hả?" - Nó chợt tỉnh, mình đã giấu kỹ thế sao ba mình lấy được, không thể nào, nó bắt đầu hoang mang tột độ! Sao anh khốn nạn thế, ngoài kia bao nhiêu đứa con gái, sao anh không cưới đi, bám theo tôi làm gì, phải chăng chẳng có đứa con gái nào chịu chấp nhận loại người như anh, trước mặt ba mẹ tôi anh ra vẻ hiền từ thế, anh đi đóng phim chắc người ta sẽ cho anh vào đóng vai chính phản diện đó... để rồi xem. Tôi phải đi, đến ngày đó nếu anh không đưa tôi passport, tôi sẽ báo công an..." "Haha, công an, bạn anh cả, em cứ đi báo..." Đôi khi nó nghĩ phải chăng mình đang xem một phim nào đấy trên tivi hay đạo diễn cũng thường căn cứ vào những câu chuyện vốn có từ thực tế để dựng thành phim. Có phải nó đang nằm mơ không nhỉ, giữa ranh giới tình yêu, sự nghiệp, gia đình, nó phải làm sao? Anh của nó không thể làm được gì bên đó, anh đang bị bệnh. Nó phải về bên anh, bạn bè nói: Anh lang thang ngoài đường mấy ngày nay như kẻ không hồn, anh trông nó về. Không biết anh sẽ ra sao nếu không có nó... Nó òa khóc, nghĩ đến ba anh để cầu cứu. Nó gặp ba anh 3 ngày trước ngày lên máy bay (đều nó an ủi duy nhất là hai bác thật lòng yêu thương nó như người nhà). Bác điềm tĩnh bảo: "T (tên của gã) có đến gặp bác. Bác cũng thu âm lại một cuộn cassette nhỏ, con đem về mà nghe. T thách thức và bảo bác không nên xen vào chuyện của con, T và con trai bác. Nhưng bác thiết nghĩ, không phải vì con trai bác nhưng người đàn ông như vậy, con không nên lấy làm chồng, sẽ là một sai lầm của con, con suy nghĩ cho kỹ. Bác biết gia đình con không thích gia đình bác, nhưng bác thương con, bác giúp được gì bác sẽ cố gắng hết sức.. À, T còn nói với bác: "T và con đã vào nhà nghỉ với nhau rồi" - "Con không ngờ anh ta lại nói với bác như thế!!!... Bác đừng nghĩ gì..." - "Bác hiểu, con không cần giải thích gì cả, có điều đàn ông như vậy không nên lấy làm chồng, bác không nói con trai mình tốt nhưng không nên lấy làm chồng...". Bác lập đi lập lại câu nói ấy, nó hiểu bác thương nó thật lòng, không kiểu cách, không bóng bẩy. Nó như được tiếp thêm sức mạnh cho cuộc trốn chạy này. 10/12, ngày nó bay. Đêm trước đó, nó thức trắng, nó phải suy nghĩ mọi cách để nói chuyện với ba nó lần cuối, để ba không bi sốc. Nó biết ông đang bệnh. Bác sĩ nói chỉ cần cú sốc nữa là ông sẽ ra đi, mọi người liệu chừng, nó sợ, một nỗi sợ vô hình, ba nó có bề nào, nó chết mất. Nó gọi cho gã lúc 3h sáng. Nó biết bây giờ làm căng với gã chỉ có thiệt thân, chỉ có cách xuống nước: "Em đã suy nghĩ nhiều về tình cảm của anh, nhưng mọi việc tiến triển nhanh quá, em cần có thời gian để suy nghĩ về đám cưới, em còn khóa học 6 tháng nữa là xong, em muốn có bằng vững vàng rồi về để dễ dàng xin việc hơn... Anh cũng không muốn ngày đám cưới mà cô dâu không thể nở nụ cười tươi được, hãy để em tự nguyện yêu anh". Giọng gã nhè nhè trong men say: "Em biết trong đời tôi, tôi chưa từng vì ai mà như thế, hôm nay em biết tôi làm gì không? Tôi đi chùa, thằng này biết đi chùa đấy. Tôi quỳ trước mẹ quan âm, tôi xin xâm, tôi khẩn cầu <Cho con được lấy em làm vợ>. Có lẽ thằng không có học như tôi không hiểu tình yêu là gì, nhưng tôi chỉ cần em yêu tôi bằng một góc nhỏ, thật nhỏ như em yêu hắn mà thôi...", gã khóc. Lần đầu tiên gã khóc. Đôi khi nó thấy quá nhiều mệt mỏi trái ngang trong cuộc đời này. Mẹ nó đi xem bói người ta bảo: gã mắc nợ nó. Nó mắc nợ anh. Thế nên sẽ là một vòng tròn lẩn quẩn. Nếu lấy gã, nó sẽ như bà boàng, nó nói một, gã không dám cãi lại. Còn nếu lấy anh, nó sẽ bắt đầu bằng hai bàn tay trắng. Nó không tin vào những việc bói toán, nó nghĩ chắc mẹ mua chuộc bà thầy bói nói thế cho nó lấy gã chăng. Lúc đó, nó chỉ nghĩ có anh. Còn tiếp...
Em đang chờ chị post tiếp ........ nóng lòng muốn biết tiếp theo sẽ ntn quá??? ....... Chị xem ở đâu chỉ cho em với ... Thank you chị nhé (u)
Hay quá! Chưa bao h vào mục này, cứ thấy co bạn làm cùng ngồi đọc cũng tò mò! Hóa ra, nhiều chuyện hay thật!
Sáng. Gã đến. Nó nghĩ mình có hy vọng. 8h30' tối bay, nó chỉ muốn đi ngay. Ba gọi xuống và nói: 'Nếu hôm nay con đi, xem như không có người cha này và cái nhà này không chứa chấp con nữa. Một khi bước chân đi, nên nhớ đừng quay về. Đừng nghĩ có con có cháu dắt về đây ba sẽ nhận, con hiểu tính ba rồi, không có chuyện đó xảy ra. Và quan trọng là nếu ba chết, ba không mong con để tang ba!' Nó khóc. Mẹ khóc. Con sẽ về vì đây là nhà của con. Dù ba không nhận con, con cũng quay về... Ba nó lập tức gào thét, dường như ông kìm nén rất khổ sở, ông không nghĩ nó kiên quyết đến vậy. Nó là đứa con gái ba thương nhất nhà, nó hiểu tâm trạng sắp mất con của ông. Nhiều đêm nơi xứ lạ quê người, nó giật mình thức giấc nửa đêm vì gương mặt ba trong cơn ác mộng hãi hùng. "Đi ngay, ra khỏi nhà tao, tao không có đứa con bất hiếu như mày... Mày mà không đi tao chết..." Ba thở ngắt quãng từng hơi, có lẽ là tăng xông máu, chị dâu ba đỡ ba nó ngồi xuống. Anh hai chạy đến tát nó: "Mày mất dậy, mày để cho ba phải như thế, ba có bề nào, tao không tha cho mày đâu. Passort nó đâu, xé hết đi. T, mày xé đi, để tao coi làm sao nó ra khỏi nhà này. Nó vì một thằng con trai mà ba chết nó không cần, nó còn thua cả đồ đĩ bán dâm nuôi cha mẹ người ta nữa, tao không cho nó đi". Cô nó, xót ruột ba từ thành phố đón xe đò xuống... hùa theo tiếng chửi của anh hai. Cô nói bằng giọng đanh đá của dân buôn bán Sài Gòn: "Đ.M. Thứ khôn nhà dại chợ, đánh cho nó chết mẹ đi, đánh cho nó chết mẹ đi..." Mẹ và gã lao vào, giằng lấy tấm thân nhỏ bé của nó, mẹ hứng trận đòn thay nó. Cơ thể nó lúc đó nhẹ tênh, nó không chống cự, nó buông xuôi, mặc kệ. Nó không còn sức sau tuần mệt mỏi vì bị tra tấn tinh thần thể này. Nó bảo: "Đánh đi, đánh mạnh vào. Để nó chết..." Cảnh tượng lúc đó là một sự rối ren, hỗn loạn. Hai năm liền nó hay gặp ác mộng, thỉnh thoảng anh không hiểu vì sao nó gặp ác mộng nhiều như thế. Nhưng anh cũng không hơn gì, cũng đã gieo vào nó những cơn ác mộng tương tự... nó muốn có một giấc ngủ bình yên một mình. Chị dâu gom vội vài bộ đồ nhét vào vali, xách đôi dép nó yêu thích, vội vàng cho nó mang vào: "Đi đi em, rồi sẽ qua thôi em..." Gã thấy cảnh đó nửa nuốn đưa nó ra xe, nửa không, nhưng lúc nghe mẹ nó giục: "Đưa nó đi đi, trời ơi... để một hồi ông tức, ông chết bây giờ..." Thế là nó, gã, mẹ lên xe bỏ lại đằng sau là khoảng không im lặng đến rợn người... Trên đường đến sân bay, gã nói: "Thôi thế này con cũng không dám cưới, ba mẹ nó (gã gọi nó bằng nó), nó còn đối xử như vậy, mai mốt cưới về, nó đối xử với ba mẹ con ra sao? Mà Tám khóc làm gì (gã gọi mẹ nó bằng Tám), hãy để cho nó đi rồi nó sẽ biết... Đời nó còn dài, giờ không ai nói được đâu, để khi nào nó nhìn nhận lại nó sẽ hiểu thôi. Nó thấy ba nó vậy mà đành lòng ra đi... Và gã giả vờ nhỏ một vài giọt ngước mắt. "Nếu mày còn nói một câu nào nữa, tao sẽ nhảy khỏi xe, tao chết, tao sẽ không tha cho mày, mày là kẻ phá hoại gia đình tao..." Nó vừa nói, vừa mở cửa xe. Chiếc xe đang chạy với tốc độ 100km/h. Tiếng xe thắng vội, tấp vào lề đường: "Trời ơi, con làm gì vậy, con điên rồi sao, mẹ lạy con, T ơi, con đừng nói nữa... bác lạy con..." Gã quay sang tát vào mặt nó. Gã hét: "Mày muốn chết hả? Chết đi, đồ con bất hiếu, để tao thay mẹ mày dạy cho mày... một bài học". Nó lập tức trả đũa, tát túi bụi vào gã, hai bên xông vào nhau, một trận hỗn chiến xảy ra, mọi người đi đường lắc đầu nghĩ: giỡn gì mà giữa đường, giữa xá". Mẹ nó la hét, nó bất cần, nó gào: "Mẹ thấy chưa, nó dám đánh con như thế, nó làm cho gia đình mình tan nát... con phải giết nó". Mẹ nó bị tiểu đường cộng huyết áp thấp, không được phép xúc động mạnh, mẹ thở một cách khó nhọc, gã và nó buông nhau ra. Từ lúc đó, gã im lặng. Gã cài lại phần nút áo cho nó, nó định vung tay tát gã. Gã cười: "Thôi, đồng chí mệt chưa, uống nước rồi mình chiến đấu tiếp..." - "Đồ điên", nó nói. 8h30', máy bay cất cánh. 7h, nó và mẹ có mặt tại sân bay. Gã sau khi thả đồ đạc và hành lý xuống liền vội quay đi. 7h30', nó sốt ruột. Gã giữ passport và vé của nó, không có làm sao đi. Mẹ mua cho nó ly nước và ổ bánh mì lót dạ. Mẹ nói... lẽ ra ba đã xé passport và vé rồi nhưng gã giằng lại được mỗi passport... Gã đã mua lại cho nó một vé khác, tức là gã cũng đang giằng co giữa việc giữ nó lại hay cho nó đi. Bỗng nhiên nó cảm giác rất lạ, nó vừa thương vừa tội cho gã. Gã này thật còn điên hơn cả nó, tại sao lại yêu nó? Nó không đẹp, chỉ được đôi mắt to u buồn, gã bảo thế. Có thật là gã yêu nó không? Hay là gã đang ghen tị với anh vì có được tình yêu của nó. Hay do lúc đó anh biết rằng nó có giá, nó được gã yêu, đeo đuổi đến thế nên anh cũng bằng được muốn có nó. Và thực ra, không ai yêu nó thật lòng cả. Chỉ là sự tranh giành chiếm đoạt. 8h, nó gọi cho gã. "Anh làm ơn đưa passport và vé cho em, em phải đi, chưa check in em sợ không kịp... Anh làm ơn đừng như thế". Gã không trả lời. Tắt máy. 10 phút sau gã xuất hiện. Gã đưa nó đến tận cửa ra vào. Thật không gì buồn hơn cảnh đưa tiễn người đi, bịn rịn chia tay... thế nhưng trong đầu nó lúc đó trống rỗng, nó chỉ muốn đi ngay, đi khỏi cái địa ngục mà nó đang trốn chạy. Nó phải đi, phải về bên anh. Tiếng loa phát thanh thông báo hành khách trên chuyến bay VN đi Australia khởi hành phải vào cổng ngay... Hình như họ gọi tên nó. Gã đưa passort và vé một cách ỡm ờ, khó nhọc: "Em đừng đi. Anh xin em". Nó giật từ trên tay gã rồi nhanh chóng bước vào cổng, nó nhắn lại mẹ: "Mẹ về đi. Sang tới nơi con gọi cho mẹ. Con sẽ sống tốt. Con sẽ về". Nó bước đi không ngoảnh đầu nhìn lại. Mẹ nó đang khóc. Nó không biết mình làm thế là đúng hay sai, chỉ biết nó cần phải đi. Tại sao cuộc sống của nó không yên bình như bao người khác, sao nó nhọc nhằn thế, phải chăng trời đang thử thách lòng kiên nhẫn của nó? Nó lại nghĩ về anh, liệu rằng nó có bị quả báo không? Nếu sau này anh đối xử với nó không tốt, nó sẽ làm sao để đối mặt với ba mẹ đây, rồi cuộc đời nó sẽ ra sao... Nó có được hạnh phúc không? Một vài lần trong cuộc cãi vã, nó sỉ nhục anh không tiếc nuối, anh cũng trả đũa nó bằng những cái tát, những câu chửi thề, y hệt những câu nói gã và mọi người từng sỉ nhục nó. Nó càng điên loạn, cuồng nộ, gay gắt như con thú bị thương. Nó trở thành mụ đàn bà khó tính, nó biến thiên đường hạnh phúc thành địa ngục. Anh bảo nó thế. Nó nghĩ mình đã hy sinh quá nhiều nên có quyền bắt anh phải như thế. Nó nói anh phải nghe, như nó nói với gã. Nó muốn anh suốt cuộc đời này phải chịu ơn cho sự hy sinh của nó. Nó muốn tất cả mọi người phải ghen tỵ với hạnh phúc của nó. Nó muốn nói cho gia đình biết rằng nó không sai khi yêu anh, nó không đi sai đường. Nhưng sự thật là nó đã sai. Nó bắt đầu tin vào quả báo. Đêm cuối cùng, anh gào thét: "Tôi không hề yêu cô, cô hiểu chưa, hiểu rõ chưa, có cần tôi nhắc lại không? Chẳng qua là tôi thương hại cô thôi, tôi chán ngán lắm rồi, cô về đi, về mà đi lấy chồng, sống với thằng này khổ lắm, đúng là cái thứ gì đâu!", anh lẩm bẩm. Nó khẽ cười: "Nó là thứ gì nhỉ, một thứ rác rưởi rẻ tiền, một thứ vì anh đã suýt chết hai lần... Trong đêm tối, nó thấy mình hèn hạ, nhục nhã ê chề hơn bao giờ hết, nó thấy mình còn nhục hơn cả con đĩ đi bán dâm nuôi gia đình như anh nó từng nói... Vì ít ra cô ấy lấy thân mình để nuôi gia đình, còn nó, một thằng đàn ông tốt cũng không kiếm được cho mình... Mắt nó bị mù rồi chăng? Nó đi bộ dọc theo con đường đại lộ. Nó tìm chỗ đông xe qua lại, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ điên rồ, nó muốn nhắm mắt và băng qua con đường kia. Tiếng xe thắng gấp gáp nối tiếp nhau, nó đã làm hoen náo cả góc đường. Giọng người đàn ông chửi thề: "Fucking hell, what you think you doing, wanna die or what? Bitches". Có lẽ hắn nghĩ nó băng qua đường không cẩn thận chứ không phải là tự sát... Qua bên kia đường, nó không chết. Nó nghĩ trời không cho nó chết. Nó tự hỏi tại sao phải chết? Vì một thằng đàn ông, không đáng. Như thế là tồi và mới là nhục hơn cả con đĩ. Vì con đĩ ngủ với biết bao nhiêu thằng còn muốn sống để kiếm tiền nuôi cha mẹ, tại sao nó chỉ ngủ với mỗi một thằng mà lại đòi chết? Cứ xem như là một khách làng chơi, ăn bánh trả tiền, vậy nó còn may mắn hơn cả con đĩ kia rất nhiều. Nó khẽ mỉm cười với ý nghĩ so sánh điên khùng ấy, nhưng điều đó làm nó nhẹ nhàng hơn, chẳng phải lúc nãy thằng Tây kia cũng gọi nó là "bitch" còn gì... Nó về nhà, đánh một giấc ngon lành, sáng soạn một vài bộ đồ, đi mua vé, nó nghĩ đến lúc mình trở về nhà. Nơi đây không còn là nhà của nó nữa. Nó đứng nhìn chiếc giường trân trối, nó chợt nghĩ đến câu nói của Mạch trong tác phẩm: Giường đàn bà của Cửu Đan. Làm thân con gái có gì hay ho đâu, ngay cả cái giường cho mình cũng không có. Những cái giường từng nằm đều là của người khác, ở đời liệu có mấy ai có giường thoải mái cho riêng mình". Trong nhà này không một thứ gì là của nó cả, mặc dù nó cũng góp phần mua sắm không ít cho ngôi nhà hạnh phúc từng mơ ước. Tất cả do anh đứng tên, nó chẳng có gì cả, ngày nó ra đi nó cũng hai bàn tay trắng... Nó thấy mình giống Mạch làm sao. Anh không níu kéo, dửng dưng đến lạ kỳ. Chiều chiều anh ra công viên thả máy bay, tâm trạng phấn khởi như thể ta vừa được tự do... Ta không muốn cưới vợ lúc này, tại sao lại bắt ta phải cưới, sống như thế này có phải sướng hơn không, mà cưới để làm gì. "Cưới về để ly dị à", một vài lần anh bảo thế khi nó đề cập đến kết hôn. Từ hôm đó trở đi anh không gọi cho nó dù là một cú điện thoại để hỏi xem nó còn sống hay đã chết. Vài lần chị bạn thân gọi: "Chị thấy nó (anh) bên này không có em, sống vui vẻ hạnh phúc lắm, mập mạp trắng trẻo ra. Em cũng nên xem lại mình đã làm đúng chưa mà ra nông nỗi như thế. Cũng nên rút kinh nghiệm cho mối quan hệ lần sau không vấp phải sai lầm nữa. Phải biết tự lo cho mình đi, đàn ông chúng nó là thế em ạ, dứt khoát chứ không như chị em mình cứ mãi nhìn về quá khứ...". Nó mỉm cười, ừ thì dứt khoát. 19/01/2008, nó trở về. Từ dạo đó, nó không còn tin vào tình yêu và cũng thôi nghĩ xấu về hạng gái điếm làm tiền. Nhất là sau khi nhà nó trải qua một biến cố lớn, mẹ làm ăn thất bại, thua lỗ nặng, bán hết tất cả đất đai nhà cửa vẫn không đủ trả. Nhà nó từ Mer, Camry, Accord lần lượt ra đi... còn lại chiếc xe Honda hai bánh cũ kỹ ngày xưa không ai chạy. Anh nó vài lần đem cầm cố, nó chuộc được mấy lần rồi cũng bán đi mua lại chiếc xe rẻ tiền để tiện việc đi làm. Nó trở về mở một công ty nho nhỏ bằng chính sức lực của mình, đủ tiền để mua thuốc cho ba, mua đồ ăn cho mẹ. Mẹ nó tủi hổ đủ đường nên trốn ở trong nhà, không giao thiệp với ai, thỉnh thoảng có vẻ tiếc nuối, mẹ nhắc... thằng T (gã) dạo này làm ăn khá lắm. Bất động sản ở đây nó thâu tóm hết, hình như vừa mới mua chiếc xe Lexus hơn 70 nghìn đô Mỹ. Nó cười. Vậy cũng mừng. Anh trai nó nói: "Mày thật là ngu, con gái thời bây giờ mày thấy có ai như mày không? Du học được mấy năm, không tìm ra được thằng nào ra hồn. Không bằng một góc mấy đứa ở đây, tụi nó chỉ cần đi qua đi lại, ngọt ngào anh anh, em em là có nhà lầu, xe hơi đưa đón rồi. Thế mới nói, mày chỉ nghĩ cái thiển cận, ngây thơ quá chỉ khổ mình thôi. Mày giả vờ ngoan hiền với thằng T, ẻo lả với nó một chút mà sướng thân, có chết thằng Tây nào đâu, phải nhìn đời thực tế một chút. Chỉ cần mày lên tiếng, mày muốn gì nó cũng chiều, sao cứ phải cương với nó làm gì cho mệt". Anh muốn tôi đi làm... gái để nuôi gia đình sao, nợ nần không phải do tôi làm nên, đừng bắt tôi làm gái trả nợ chứ? Thế sao anh không bỏ vợ đi, kiếm con nào giàu có mà làm tiền nó, để nó cho tiền mà trả nợ. "Tao khác mày, tao là đàn ông, mày hiểu chưa? Đàn ông thì khác ở chỗ nào, không thể làm gái... được à? - Nó nhắc. Anh nó chống chế một cách yếu ớt. "Nhìn người ta kìa (chị hàng xóm). Người ta đi làm gái để nuôi cha mẹ mà vẫn được đời tán thưởng, còn hơn mày đó... Thằng kia cho mày được cái gì, may là chưa có cái bụng bầu nha con..." Nó im lặng, lặng lẽ vào phòng nhưng không khóc như mọi khi. Vì nó biết mình không thuộc về cái thế giới này. Nó không nên về đây. Cái phòng này, cái giường này cũng không phải của nó. Nó chỉ ở tạm của anh trai nên không có quyền phản kháng. Mẹ nó mắng anh: "Sao con lại nói vậy, em đang buồn đủ việc... mọi chuyện qua rồi đừng nhắc lại nữa... không biết khi nào cái nhà này mới được yên bình đây". Ba ít nói hẳn từ khi nó về, trầm ngâm đi ra đi vào, trí nhớ ông dạo này kém, lúc quên lúc nhớ, lúc thì như trẻ con hay trộm tiền trong ví của nó. Thú vui của ông là xem phim, ngày nào đi làm về không mua phim cho ông là ông hờn dỗi ra mặt. Cũng đôi khi ông lảm nhảm một mình: "Cái nhà này sắp mất rồi, thôi giờ tôi an phận, không dám lớn tiếng với ai nữa, có tiền thì tôi ăn, không thì tôi nhịn, tôi thua rồi, thua trắng tay..." Hôm trước nhận được điện của mẹ anh, bà nói: "Khủng hoảng kinh tế, khủng hoảng tình yêu luôn con ơi, con chấp nó làm gì?" Biết đâu số con lấy thằng T mà lại sướng hơn lấy con trai bác, bác cũng không biết tính sao. Bác rất thương con nhưng các con tự nguyện đến với nhau, hai bác hết lòng vun đắp, giờ dang dở thế này là do hai con, hai bác không ép buộc gì hai đứa cả... Vả lại con cũng đừng nóng tính quá, nó nói với bác tính tình con như thế là không được, không thể cưới được". Nó nghe những lời mắng vốn của anh về nó mà buồn cười. Khi người ta yêu, người ta chỉ cần một lý do là "yêu" để đến với nhau... nhưng khi không còn gì cả, người ta có cả triệu lý do để biện minh, triết lý rằng tại vì, cho nên, như thế... Từ xưa đến nay, chỉ cần gia đình nó chạm tới anh, nó luôn đứng về phía anh, rằng anh không thế này, anh không thế nọ. Nó luôn bảo vệ và che chở cho anh, thậm chí chết vì anh... cuối cùng nó vẫn là kẻ đơn thương độc mã trong trận chiến không có hồi kết thúc. Nó biết nó sai rồi. Và nó phải đứng dậy. Chỗ làm cách nhà khoảng 30 cây số, trên đoạn đường đấy, không biết có bao nhiêu tai nạn đã xảy ra. Nó thầm nghĩ không biết lúc nào đến lượt mình... Nếu là ngày xưa nó từng tự sát không biết bao lần thì giờ đây nó lại sợ chết hơn bao giờ hết. Trong đời nó, chỉ trừ lúc học phổ thông nó đi xe Honda trong khi lũ bạn phải đi bằng xe đạp, còn hầu hết đều có tài xế riêng đưa đón. Không thì nó có anh. Chưa lúc nào nó thấy mình nhục như lúc này, bây giờ nó còn thua cả chị hàng xóm lái chiếc Camry bạc bóng loáng. Người ta nói chị làm gái nuôi 6 miệng ăn mà còn có dư dả, chị cặp toàn đại gia giàu có, hạng xoàng xoàng chị không chơi. Nó thấy mình thua cả một con đĩ, không, nó đẹp hơn chị, ăn mặc hợp thời trang hơn chị, nói tiếng Anh lưu loát hơn chị vì nó là con đĩ... có trí thức... Nó thường so sánh rồi tụ nhục mạ mình như thế. Có một vết thương không bao giờ lành, một hố sâu không thể lấp đầy, một trận chiến không có hồi kết thúc. Nó biết sẽ một ngày như thế này: Nó sẽ gặp lại gã. Gã sẽ cười vào mặt nó. Ở cái thị trấn nhỏ bé này, việc tìm ra nó chẳng khó khăn chút nào, đặc biệt đối với gã. Có điều bây giờ nó không còn sợ gã, nó thừa kinh nghiệm để đối phó với gã. Nó đến với gã vào đúng 7h tại địa điểm như đã hẹn. - Giọng nửa vời, nó hỏi: Anh còn muốn cưới em không? - Gã ngập ngừng: "Sao em hỏi vậy, lúc người ta muốn cưới thì không chịu, lúc không muốn thì đề nghị là sao?" - Nếu được thì mình làm đám cưới, cuối năm nay. Em biết anh vẫn còn thích em lắm... thế nào? - "Em khác nhiều quá... Giọng điệu này đâu phải của em. Cái ngây thơ ngang tàng của em đâu rồi? Anh không thích giọng điệu này chút nào, anh gặp đầy ngoài đường rồi..." - Em học nơi anh thôi…Thế nào có đồng ý không? Cuối năm cưới. - "Cưới làm gì, cưới về để ly dị à, như thế này không phải hay hơn sao, thích thì đến, không thích thì đi. Câu nói này anh và gã giống nhau đến lạ. Giống nhau ở từng chữ, có điều thời điểm trước sau: "Anh muốn cưới em" - "Cưới làm gì, cưới về để ly dị à". Quả báo. Nó hận. - Anh sợ em chia tài sản với anh à? Hay anh không nỡ bỏ cô con gái của ông chủ tịch? - Anh thực tế chứ không như em. Có tiền, có gái đẹp, tội gì mà không hưởng... Cuối năm anh sẽ cưới... nhưng không phải là em, cô ấy tuy không xinh như em nhưng ít ra cô ấy có tiền, có quyền. Thế là đủ. Gã không biết những câu nói ấy của gã đã được nó kín đáo thu âm lại. Đơn giản, nó chỉ muốn cho cô ấy biết người cô ấy lấy làm chồng sẽ là ai... Gã. Với nó, cuộc chơi chỉ mới bắt đầu... 5h sáng 13/12/2009 (Dựa trên một câu chuyện có thật)
Qua câu chuyện này tui thấy cuộc sống cứ cố gắng bon chen, trả thù nhau để làm cái gì không biết nữa. Trong trạng thái như thế liệu con người có sướng, có vui khôgn hay đau đáu đâu đó sự dằn vặn và đánh mất chính mình????
Cảm ơn bà vì câu truyện này,chưa hẳn là tôi đã suy nghĩ đc gì,tôi chỉ cảm nhận,tôi biết câu chuyện sẽ có ảnh hưởng đến quyết định của tôi trong thời gian sắp tới.Hôm nay 21-12 rồi,blogger có viết tiếp ko?
Hì, Blogger viết hết rồi đó bà, người ra không muốn viết tiếp vì cuộc đời có nhiều lựa chọn. Với Nó - nhân vật trong truyện còn dài và có thể sẽ khác đi bây giờ nên blogger để kết thúc mở bà ạ.
lâu lắm rồi mình mới đọc câu truyện hay. Cám ơn bạn đã post bài này. Mọi việc đúng là ko thể lường trước được gì cả.
Câu chuyện này làm người đọc có 1 lắng xuống bỗng 1 phút suy nghĩ về cuộc sống hiện tại của mình và cuộc sống của đời người....