Một câu chuyện bắt đầu từ một cuộc hôn nhân không tình yêu liệu có thể đi xa đến đâu? Một câu chuyện bắt đầu từ những trao đổi lợi ích có thể được viên mãn? Chẳng ai biết và cũng chẳng ai rõ điều này.Họ không quen biết nhưng lại nhẹ nhàng đi vào cuộc đời của nhau. Họ vốn dĩ không phải chỉ là hai đường thẳng song song không có điểm chung. Niềm vui và nỗi buồn đan xen, liệu có thể đưa họ đến cái đích của hạnh phúc?
Bí Mật Của Định Mệnh Chương 1: Đám Cưới - Từ Dịch Phàm, con có đồng ý cưới Phùng Lộ Phi làm vợ không? Yêu thương cô ấy, chung thủy với cô ấy, tôn trọng và bảo vệ cô ấy, dù bệnh tật hay khốn khổ, dù giàu có hay nghèo khó, con vẫn sẽ ở bên cô ấy cho đến chết chứ? Giọng nói của mục sư vang lên, ông nhìn thẳng vào Từ Dịch Phàm đang đứng đối diện mà hỏi. - Con đồng ý. Từ Dịch Phàm nói sau đó vài giây. Vị mục sư quay sang bên Phùng Lộ Phi, tiếp tục nói: - Phùng Lộ Phi, con có đồng ý cưới Từ Dịch Phàm làm chồng không? Yêu thương anh ấy, chung thủy với anh ấy, tôn trọng và bảo vệ anh ấy, dù bệnh tật hay khốn khổ, dù giàu có hay nghèo khó, con vẫn sẽ ở bên anh ấy cho đến chết chứ? Phùng Lộ Phi chần chừ một hồi lâu, mãi cho đến khi Từ Dịch Phàm quay sang nhìn thì cô mới lắp bắp trả lời: - Con... con đồng ý. Giọng cô tuy nhỏ nhưng mọi người vẫn nghe thấy. - Được rồi, mời cô dâu chú rể trao nhẫn cưới. Từ Dịch Phàm quay sang, đeo nhẫn vào ngón tay áp út cho cô. Anh có thể cảm nhận được cô đang run. Phùng Lộ Phi cũng cầm lấy chiếc nhẫn mà đeo vào cho Từ Dịch Phàm. Gương mặt cô lạnh lùng, không liếc nhìn anh lấy một lần. - Rất tốt, ta tuyên bố, hai con chính thức trở thành vợ chồng. Chúc hai con trăm năm hạnh phúc. Bên dưới tiếng vỗ tay, lời chúc mừng vang lên. Nhưng đôi vợ chồng đứng trên kia lại không vui cho lắm. …………………………………… Sau 3 ngày kể từ ngày Phùng Lộ Phi và Từ Dịch Phàm kết hôn. Cuộc sống vẫn bình lặng trôi qua như không có chuyện gì xảy ra. Từ khi kết hôn, giữa Từ Dịch Phàm và Phùng Lộ Phi luôn xảy ra mâu thuẫn. Mỗi lần gặp nhau, chưa nói nổi hai câu thì đã cãi nhau ầm trời lên. Hai người, sống một cuộc sống như không có đối phương, mỗi người ở một phòng, mỗi người có một việc riêng, mỗi người có một khoảng không riêng, không dính líu tới ai. Nhưng họ vẫn chưa coi nhau là người vô hình đã là may mắn lắm rồi. Cuộc hôn nhân này, sẽ kéo dài bao lâu? Phùng Lộ Phi ngồi ở sofa phòng khách đọc báo. Tin tức chủ yếu vẫn là chuyện kết hôn của cô và Từ Dịch Phàm. "Tổng giám đốc tập đoàn quốc tế Từ Thị Từ Dịch Phàm kết hôn với Thiếu tiểu thư tập đoàn Phùng Thị. Đám cưới được tổ chức rất lớn với sự tham gia của nhiều nhân vật nổi tiếng..." - Thật vô vị. Phùng Lộ Phi vứt tạp chí xuống bàn, đang định đi lên phòng thì gặp ngay Từ Dịch Phàm. Cô nhìn thấy anh mà chẳng thèm quan tâm, đang định đi thì bị anh gọi giật lại: - Sao, không ăn sáng hả? - Không có hứng. - Không có hứng sao? Cũng đúng, kết hôn nhầm người không có hứng là phải rồi. Phùng Lộ Phi quay lại nhìn Từ Dịch Phàm, sự tức giận thể hiện rõ hết trên mặt: - Từ Tổng giám đốc, Từ Dịch Phàm à, anh đang chọc ngoáy ai vậy? Anh đừng tưởng mấy ngày qua tôi nhường nhịn anh mấy câu là anh có thể được nước mà lấn tới. Tôi không phải là đứa con gái nhút nhát hay sợ sệt như anh nghĩ đâu. Rút lại mấy cái suy nghĩ vớ vẩn của anh đi. Đừng nghĩ là tôi sợ anh. - Thật không ngờ đến cô lại gọi cả họ tên tôi ra như vậy. Tôi không nghĩ cô lại là tiểu thư của Phùng Thị nổi tiếng đấy. Ăn nói gì mà như kiểu mấy cô gái nhà quê mới lên thành phố. - Loại người dâm dê đê tiện, vô liêm sỉ, ngu ngốc như anh tôi cũng chẳng nghĩ anh là Tổng giám đốc của Từ Thị đâu. Nói xong cô nhanh chóng bước lên lầu. - Cái gì? Dâm dê đê tiện, vô liêm sỉ, ngu ngốc sao? Cô dám nói tôi thế à Phùng Lộ Phi? Cô có hơn gì tôi đâu. Sau đó anh đi đến phòng bếp, ăn sáng và đến tập đoàn. Cuộc hôn nhân của Phùng Lộ Phi và Từ Dịch Phàm đơn thuần chỉ là một cuộc hôn nhân mang tính chất thương mại. Phùng Lộ Phi vốn dĩ không đồng ý với chuyện này nhưng bố cô đã cầu xin cô, mẹ cô thì nước mắt ngắn nước mắt dài, nhìn họ như vậy, cô không đành lòng. Vậy là sau hai ngày suy nghĩ, cô cuối cùng đã đồng ý. Vẫn biết rằng con đường này sẽ dẫn đến một tương lai mịt mờ, nhưng Phùng Lộ Phi cô không thể không làm vậy. Đã từng có sai lầm, bây giờ lại càng sai lầm. Còn Từ Dịch Phàm, anh vốn chẳng coi cuộc hôn nhân này ra gì, anh cũng cho rằng kết hôn sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống tự do về sau nên anh cũng đồng ý. Nhưng trong sâu thẳm những suy nghĩ kia, Từ Dịch Phàm vẫn luôn cho rằng, rồi anh và Phùng Lộ Phi sẽ ly hôn. Quả thật, đó là một cuộc hôn nhân không hạnh phúc!
Bí Mật Của Định Mệnh Chương 2: Xem Mắt Phùng Lộ Phi trở về phòng ngủ ở tầng 2. Kể từ ngày kết hôn, cả Phùng Lộ Phi và Từ Dịch Phàm đều chia ra ở riêng, không ai liên quan đến ai cả, mỗi người có cuộc sống của riêng mình. Ngồi trước bàn trang điểm, Phùng Lộ Phi nhìn thẳng vào gương rồi thở dài. Nhìn chiếc nhẫn kim cương ở ngón áp út bàn tay trái, Phùng Lộ Phi liền rút ngay ra, bỏ vào một hộp trang sức rồi đút vào ngăn bàn. …………………………………….. 9 giờ. Phùng Lộ Phi liền thay ngay một bộ váy khác, trang điểm nhẹ nhàng rồi cầm túi xách đi xuống dưới. Thím Vương - người giúp việc trong nhà thấy vậy bèn hỏi: - Thiếu Phu nhân, cô đi đâu vậy? - À, cháu muốn ra ngoài đi dạo. Hôm nay ở nhà cũng chẳng có việc làm, chán quá. - Thiếu gia cũng vừa mới đi... - Vâng. Cháu biết rồi. Nhưng mà thím Vương, từ nay thím đừng nhắc đến tên đó trước mặt cháu, cháu và hắn không có quan hệ gì cả. Nhắc đến hắn chỉ tổ thêm bực. Thím Vương cũng biết rõ tình hình hiện tại của Từ Dịch Phàm và Phùng Lộ Phi nên không nói nhiều nữa, chỉ nói đơn giản: - Vậy Thiếu phu nhân đi chơi vui vẻ. - Vâng. Chào thím. Phùng Lộ Phi hơi mỉm cười nhìn thím Vương rồi đi ra gara xe, ngồi lên chiếc xe ô tô của mình, nhanh chóng phóng đi. ………………………………… Tại một quán cafe. Hôm nay Phùng Lộ Phi hẹn gặp Trương Uyển Tâm - người bạn thân nhất của cô ra nói chuyện. - Lộ Phi à, bạn thân à, mới có 3 ngày kết hôn mà cậu đã ra ngoài thế này rồi, mình còn tưởng phải hưởng thụ cuộc sống của đôi vợ chồng son vài ngày nữa chứ? - Trương Uyển tâm vừa uống nước vừa nói móc nói ngoáy Phùng Lộ Phi. - Cậu biết rồi mà còn nói vậy sao? Đừng có nói móc nói ngoáy mình như vậy. - Mà Lộ Phi này, mình nói thật, dù Từ Dịch Phàm có hoàn hảo hoàn mỹ hay gì gì đó đến đâu thì chẳng nhẽ cậu muốn chôn chân trong cuộc hôn nhân vô nghĩa này suốt đời sao? Nhìn cậu mình cũng đủ biết hai người chẳng hạnh phúc gì rồi. Sống như thế chán lắm, chẳng ai muốn như vậy cả. Hơn nữa Tử Minh... Trương Uyển Tâm lập tức dừng lại, cô nhìn vào gương mặt đang bối rối của Phùng Lộ Phi lúc này. - Thôi được rồi, mình nghĩ là mình không nên nhắc chuyện này nữa, từ nay về sau cũng sẽ không nhắc lại nữa. Ấy, nhưng sao cậu không đeo nhẫn cưới thế? - Mình thấy nó không quan trọng nên bỏ ra rồi. Đeo vào vướng tay, lại phiền phức nữa. - Không quan trọng, đeo vào vướng tay với phiền phức sao hả? Oh my god. Thật đúng là suy nghĩ lạ đời. Này, cậu nên đeo chiếc nhẫn ấy rồi đi khoe khoang. Chiếc nhẫn ấy đắt giá lắm đó. - Đắt giá? Mình chẳng quan tâm. Dù nó có đắt thế nào thì đối với mình chẳng có ý nghĩa nào. Phùng Lộ Phi nói xong bèn uống ngụm nước. Trương Uyển Tâm thấy vậy thì chuyển ngay sang chủ đề khác: - Đúng rồi, hôm nay cậu rảnh không? - Không rảnh mà mình hẹn cậu đến đây sao? Nói đi, lại có chuyện gì nữa đây hả? - Đi xem mắt. Phùng Lộ Phi nghe xong tròn mắt lên nhìn Trương Uyển Tâm. ................................................... Tại 1 quán cafe khác. Trương Uyển Tâm đưa Phùng Lộ Phi tới một quán cafe khác để xem mắt. Đây đã là lần xem mắt thứ 3 của Trương Uyển Tâm trong tuần này rồi. Vừa bước vào cửa, nhìn thấy anh chàng đang ngồi ở bàn phía cửa sổ là Trương Uyển Tâm biết ngay đó là người mình sẽ gặp. Cô liền kéo tay Phùng Lộ Phi đi vào bên trong. - Ô, Trương tiểu thư! Anh ta nhìn thấy Phùng Lộ Phi và Trương Uyển Tâm đi đến thì lập tức đứng dậy. Trước đó anh ta cũng đã xem qua ảnh của Trương Uyển Tâm rồi nên nhận ra cô ngay. Nhưng anh ta có vẻ để ý Phùng Lộ Phi nhiều hơn Trương Uyển Tâm. - Chào anh, Lý tiên sinh. Giới thiệu với anh, đây là Phùng tiểu thư, bạn thân của tôi. - Rất vui được làm quen với cô, Phùng tiểu thư. Phùng Lộ Phi hơi nhếch mép cười, coi như đáp lễ lời chào của Lý tiên sinh kia. Sau đó thì nhân viên phục vụ đến hỏi cô và Trương Uyển Tâm muốn dùng gì.
Bí Mật Của Định Mệnh Chương 3: Mách Lẻo Tập đoàn Từ Thị. Rất nhiều nhân viên trong tập đoàn Từ Thị này đều ngưỡng mộ đám cưới cũng như cuộc hôn nhân hoành tráng của Từ Dịch Phàm và Phùng Lộ Phi. Họ đều cho rằng Từ Dịch Phàm và Phùng Lộ Phi rất "xứng đôi vừa lứa" trên mọi phương diện như gia thế, vẻ ngoài, học thức... Nhưng khi thấy Từ Dịch Phàm đến tập đoàn làm việc, đã có nhiều người cũng cảm thấy lạ là mới chỉ có 3 ngày mà Từ Tổng đã đi làm, bỏ vợ ở nhà một mình sao? Họ không đi hưởng tuần trăng mật hay du lịch gì đó sao? Từ Tổng giám đốc của bọn họ cũng thật sự có gì đó khác người. Mọi người nào có biết được, sau 3 ngày hôn nhân, Từ Dịch Phàm đi làm ngay, chẳng khác kẻ cuồng công việc chính hiệu. Còn Phùng Lộ Phi đi chơi với bạn, vứt nhẫn cưới sang một bên, không thèm đeo vào nữa, còn coi nó rất phiền phức. Điều quan trọng là hai người này như nước với lửa, gặp nhau là cãi nhau, mà đã cãi nhau thì không ai chịu thua ai cả. Một cuộc hôn nhân không có từ gì để mô tả. - Trợ lý Trương, mang tài liệu mà tôi đã ký 4 hôm trước đến đây. Tôi muốn xem xét lại. - Vâng. Từ Dịch Phàm ngồi ở bàn làm việc, mở máy tính, xem xét lại tài liệu một lần nữa, chẳng quan tâm đến việc mọi người nói anh đi làm quá sớm mà không hưởng những ngày đầu hôn nhân cùng với vợ. Anh coi mọi chuyện như gió thoảng qua tai. - Alo? Từ Dịch Phàm nhấc máy mà không quan tâm đến việc người gọi đến là ai. Vừa cầm máy nghe vừa xem tài liệu. - "Dịch Phàm, cậu không phải là đi làm rồi chứ? Vừa mới xem một chút tin tức, thấy hình ảnh cậu đến Từ Thị làm việc sau mấy ngày cưới. Là thật à?" - Giọng nói đầu dây bên kia vang lên. Không cần nhìn lên màn hình điện thoại, Từ Dịch Phàm cũng biết ngay là ai gọi đến. - Chí Dương, cậu lại lang thang ở đâu vậy, gọi cho mình làm gì? Lo việc đi chơi đàn đúm của cậu đi. Bây giờ mình đang bận, không nói chuyện lâu được đâu. - "Hứ, bận cái gì cơ chứ, cậu suốt ngày chỉ có cái lý do bận đấy thôi... Mà này, mình nhìn thấy Phùng Lộ Phi đi cùng với bạn cô ấy đấy. Gặp gỡ một người đàn ông." "Gặp gỡ một người đàn ông?" Nghe Triệu Chí Dương nói vậy, Từ Dịch Phàm không khỏi tức điên lên. Mới 3 ngày mà cô đã chuẩn bị đi ngoại tình thật rồi. Phùng Lộ Phi, cô thật là giỏi, rất giỏi! - "Sao không nói gì vậy? Không phải mình hoa mắt hay bịa ra đâu, là sự thật đấy, vậy nên......" - Mình tắt máy đây. - “Này đợi đã…” Từ Dịch Phàm tắt ngay máy trong khi đầu dây bên kia còn rất nhiều điều để nói. - Phùng Lộ Phi, tôi phục cô rồi. Nhưng dù sao chuyện của cô cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả. Mặc dù nói vậy nhưng trong lòng Từ Dịch Phàm vẫn rất tức giận. Anh cũng không hoàn toàn chú tâm vào công việc nữa. ................................................... Quán café. - Trương tiểu thư, thật sự cô khiến tôi rất ngạc nhiên đấy. Cô còn đẹp hơn cả trong ảnh nữa. Tên Lý tiên sinh vừa nói với Trương Uyển Tâm, vừa liếc nhìn Phùng Lộ Phi đang uống cafe. - Ồ, vậy sao? Cảm ơn Lý tiên sinh đã khen ngợi, anh làm tôi cảm thấy ngại quá. - Đâu có Trương tiểu thư, tôi nói thật đấy. Trương Uyển Tâm biết hắn không phải đang khen mình mà là khen cô bạn Phùng Lộ Phi đang ngồi bên cạnh. Cô biết chắc chuyện này sẽ xảy ra mà. Phùng Lộ Phi xinh đẹp như vậy, tên Lý tiên sinh kia không liếc mắt nhìn thì không phải là "dâm tặc". - Đúng vậy. Trương tiểu thư, hiện giờ cô đang làm việc ở đâu vậy? - Lại cố liếc Phùng Lộ Phi. - Tôi hiện đang là cố vấn luật pháp cho tập đoàn Phùng Thị. Mà Lý tiên sinh này, uống nguyên nước như này có phải là quá nhạt nhẽo không? Sao chúng ta không gọi thêm điểm tâm nhỉ? Như vậy sẽ đỡ nhạt miệng hơn. Anh thấy có đúng không? - À, đúng rồi.... Trương tiểu thư nói rất có lý. Vậy Trương tiểu thư và Phùng tiểu thư muốn gọi món gì? Trương Uyển Tâm vẫy vẫy tay gọi nhân viên phục vụ đến. Cô nhân viên này ghi chép lại những món điểm tâm mà Trương Uyển Tâm đã gọi rồi nhanh chóng đi luôn. Vị Lý tiên sinh kia chưa kịp gọi món thì cô nhân viên phục vụ kia đã đi mất rồi. Nghe thấy Trương Uyển Tâm gọi đồ nhưng anh ta chẳng hiểu đó là món gì cả.
Bí Mật Của Định Mệnh Chương 4: Chơi Đểu Nhìn thấy biểu hiện của tên Lý tiên sinh kia, trong lòng Trương Uyển Tâm cảm thấy vô cùng sung sướng. Trương Uyển Tâm cô vốn rất ghét buổi gặp mặt như hôm nay và bây giờ thì đã có đủ lý do chính đáng để nói với bố mẹ rồi. Sau đó không lâu, cô nhân viên phục vụ đã mang lên những món mà Trương Uyển Tâm. - Điểm tâm mà các vị gọi đây ạ, xin mời các vị dùng. Chúc các vị ngon miệng. - Cảm ơn. Lý tiên sinh kia mỉm cười lên tiếng cảm ơn cô nhân viên phục vụ. Cô gái đó cũng rời đi luôn. - Mời Trương tiểu thư, Phùng tiểu thư. - Lý Tiên sinh cũng dùng đi, tôi không biết sở thích của tiên sinh là gì nên mới gọi món bánh này. Không biết có hợp với sở thích của Lý tiên sinh anh không vậy? Nếu không hợp có thể đổi món khác. Lý Tiên sinh, anh thấy thế nào? - Tôi không quan trọng về món ăn đâu. Món mà Trương tiểu thư gọi chắc chắn là ngon rồi. Trương Uyển Tâm nhìn Lý tiên sinh kia, mỉm cười rất “giả tạo”, rồi quay sang nói với Phùng Lộ Phi: - Lộ Phi, cậu ăn đi chứ, chẳng phải đây cũng là món bánh mà cậu thích nhất hay sao? Cũng không cần phải quá khách sáo đâu, Lý tiên sinh cũng không phải người ngoài. - Trương tiểu thư nói rất đúng. Phùng tiểu thư, cô cũng không cần phải khách sáo đâu. - À vâng... Phùng Lộ Phi quay sang nhìn Trương Uyển Tâm, cố gắng nhịn cười. Ban đầu Phùng Lộ Phi nghĩ Trương Uyển Tâm đưa cô đi xem mắt cùng có phải là hơi ngớ ngẩn không đây? Phùng Lộ Phi cô mà đi cùng chẳng phải sẽ làm bóng đèn cản trở 2 người bọn họ còn gì. Như thế quả thật rất không tiện. Nhưng sau khi nghe cách nói chuyện, nhìn món bánh mà Trương Uyển Tâm gọi cho vị Lý tiên sinh kia, Phùng Lộ Phi hận không thể cười lớn được. Trương Uyển Tâm thật sự có dụng tâm trong việc này. Vị Lý tiên sinh mỉm cười trông rất lịch sự rồi bắt đầu dùng bánh. Lý tiên sinh cũng chẳng rõ đây là món bánh gì nên cứ ăn thôi. Kết quả vừa ăn xong 1 miếng, mặt anh ta đã đỏ lên, mồ hôi như sắp túa ra đến nơi. Trông thật là thảm hại. - Lý tiên sinh, anh sao vậy? Trông sắc mặt anh không được tốt, anh bị bệnh hả? Trương Uyển Tâm giả bộ lên tiếng. Cô thực tế là người hiểu rõ vấn đề nhất ở đây. - Không sao, tôi không sao đâu, không có vấn đề gì. Trương tiểu thư không cần lo lắng như vậy. - Chẳng lẽ món bánh này không ngon sao? Sao trông sắc mặt anh kém quá vậy? - Không có gì đâu Trương tiểu thư, món bánh này rất ngon, thật sự rất ngon… mùi vị… rất đặc biệt! - Vậy hả, vậy là tôi chọn đúng rồi. Anh mau ăn tiếp đi, để lâu không ngon đâu. Vì không muốn để mất mặt trước 2 mỹ nhân nên Lý tiên sinh này cố gắng ăn hết nửa phần bánh, cứ ăn xong mỗi miếng là phải uống 1 ngụm nước, dùng khăn lau mồ hôi trên mặt. 11 giờ. Sau màn nói chuyện ngượng nghịu, Lý tiên sinh lên tiếng: - Trương tiểu thư, Phùng tiểu thư, thật ngại quá, bây giờ tôi còn có chút việc bận nên xin phép đi trước. - Ồ, vậy hả? Hóa ra là Lý tiên sinh vẫn còn có việc bận. Vậy tiên sinh mau đi đi kẻo trễ việc. - Hôm nay tôi rất vui khi được gặp hai cô. Rất mong lần sau sẽ được gặp lại lần nữa. Nói xong anh ta gọi nhân viên đến tính tiền và nhanh chóng rời đi. Trương Uyển Tâm lúc này cười lớn: - Lộ Phi, cậu có nhìn thấy bộ dạng khổ sở lúc ăn cái bánh kia không? Mình thật sự nhịn cười không nổi nữa rồi. - Haizzz... Tên Lý tiên sinh đó cứ liếc mắt nhìn mình. Chẳng biết hắn xem mắt cậu hay xem mắt mình nữa. Cái chủ kiến chọn bánh này của cậu thật là cao siêu. - Cao siêu gì chứ, mình biết tên đó không ăn được cay nên mới chọn bánh đấy. Ban đầu nhìn thấy anh ta mình đã ghét rồi, căn bản tại bố mẹ cứ ép nên mới phải đi. À phải, cũng đến giờ ăn trưa rồi, chúng ta đến nhà hàng khác dùng bữa đi. Gần đây có 1 nhà hàng mới mở ngon lắm, hôm nay mình chiêu đãi cậu. - Cậu đã mời thì mình nhất định phải đi rồi. Chẳng mấy khi nghe cậu nói câu này. Sau đó Phùng Lộ Phi cùng Trương Uyển Tâm vui vẻ đi ra ngoài, đến nhà hàng khác dùng bữa trưa.
Bí Mật Của Định Mệnh Chương 5: Món Hàng Giao Dịch Tối hôm đó khi Phùng Lộ Phi trở về nhà thì cũng đã 7h giờ tối. Ngôi biệt thự lớn này, vẫn đẹp như vậy, vẫn im ắng như vậy, vẫn cô đơn như vậy và cũng khiến người ta thêm chán ngán. - Thiếu phu nhân, cô đã về rồi à? Cô đã đói chưa? Hay tôi dọn cơm ra cho cô nhé? - Vâng. Phùng Lộ Phi ngồi vào bàn ăn rồi nhìn xung quanh. Thím Vương mang đồ ăn đến cho cô, nói thêm: - Thiếu phu nhân, hôm nay thiếu gia nói phải đi xã giao nên có lẽ phải muộn mới về được. - Về sau thím không cần nhắc đến anh ta nữa đâu, chuyện của anh ta không liên quan đến cháu. - Nhưng mà, chuyện đó thì tôi có lẽ... Mà Thiếu phu nhân, nhẫn của cô đâu rồi? - Cháu vứt đi rồi. Mà thím có muốn ăn cùng cháu luôn không? Ăn một mình cháu không quen. - Cảm ơn nhã ý của Thiếu phu nhân. Nhưng Thiếu phu nhân cứ ăn đi, tôi vẫn còn nhiều việc phải làm. Thím Vương rất ngạc nhiên khi nghe Phùng Lộ Phi nói cô đã vứt chiếc nhẫn cưới đi. Mới có 3 ngày, nhưng bà cũng biết là vị thiếu gia và thiếu phu nhân này tính tình không hợp nhau, cứ gặp mặt là cãi cọ, chưa một lần nói chuyện tử tế. Thật chẳng biết tương lai của bọn họ sẽ ra sao nữa. ………………………… Kết thúc bữa tối, Phùng Lộ Phi lên phòng, lấy quần áo đi tắm. Cô ngâm mình trong bồn tắm 2 giờ liền, cảm thấy vô cùng thoải mái. Lúc đi ra khỏi phòng tắm thì cô nhìn thấy Từ Dịch Phàm đang ngồi ở ghế sofa. Cô nhìn thấy anh mà giật mình suýt ngất. - Này, sao anh lại tự tiện vào phòng người khác như vậy? Anh ngồi đấy khiến tôi giật cả mình. Từ Dịch Phàm tiến đến chỗ cô, theo quán tính cô lùi lại và chạm ngay vào tường. Vậy là hết đường lùi rồi. - Giật mình sao? Tôi là ma chắc. - Ma? Phải, cũng gần như vậy. - Cô.... Mà nhẫn cô vứt đi đâu rồi? - Vứt đi đâu thì kệ tôi, liên quan gì đến anh mà hỏi. Chẳng phải nhẫn anh đã đeo lên tay tôi thì tức là của tôi rồi sao? Đeo hay vứt là quyền của tôi chứ không phải anh. Từ Dịch Phàm đứng gần Phùng Lộ Phi đến mức cô có thể ngửi được mùi rượu thoang thoảng trên người anh. Mùi rượu không quá nồng, có lẽ anh không uống nhiều. - Tôi bỏ ra bao nhiêu tiền như vậy để bảo người thiết kế chiếc nhẫn mà cô dám vứt đi sao? Cô giỏi thật. - Tôi giỏi đấy, bây giờ anh mới biết hả? - Cô… Từ Dịch Phàm nâng cằm cô lên: - Phùng Lộ Phi, cô tốt nhất là đừng có chống đối lại tôi. Phùng Thị hiện giờ sụp đổ hay càng ngày càng bền vững đều dựa vào cô hết đấy. Ngoan ngoãn nghe lời đi. Nếu mai tôi không thấy cô đeo chiếc nhẫn vào thì cô biết hậu quả là thế nào rồi đấy. Có cần tôi nhắc cho không hả? Với lại, từ nay cô cũng nên hành động có chừng mực một chút đi. Muốn làm chuyện xấu thì đừng để cho ai biết. - Ý anh là gì? Làm chuyện xấu sao? Anh làm nhiều chuyện xấu quá nên bây giờ nghĩ ai cũng như anh hả? - Ý của tôi, cô chắc hẳn phải là người hiểu rõ nhất chứ. Phải như vậy không, Phùng Lộ Phi? Anh bỏ tay xuống và chuẩn bị đi thì: - Từ Dịch Phàm, anh đừng có uy hiếp người quá đáng. Tôi không phải món hàng trao đổi của anh và Phùng Thị. Anh tốt nhất là đừng có nói những lời như vậy. - Đừng lớn tiếng như vậy Phùng Lộ Phi. Cô nghĩ cô là ai chứ? Với bố cô thì cô chẳng khác gì món hàng trao đổi mà ông ta dùng với tôi cả. Cô và bố cô, như nhau cả thôi. - Anh đừng có nói linh tinh. Từ Dịch Phàm cười nhếch mép, nhìn cô với ánh mắt vừa lạnh lùng vừa có chút đồng cảm: - Phùng Lộ Phi, có vẻ như cô thật sự không hiểu rõ bố cô bằng tôi rồi. Nên suy nghĩ kỹ lại trước khi nói về bố cô thì hơn. Đừng có đề cao ông ta quá như vậy. - Anh… Từ Dịch Phàm đi ra ngoài, cô vứt chiếc khăn xuống bên bàn trang điểm rồi ngồi sụp xuống giường, cười nản: - Món hàng trao đổi? Thật sự không muốn nghĩ đến nhưng làm sao được chứ? Bố thật sự coi mình là một món hàng mà. Ông đã từng nghĩ đến tình thâm máu mủ chưa? Rồi cô lại lắc đầu thở dài và nằm xuống giường trong khi đầu tóc vẫn còn ướt.
Bí Mật Của Định Mệnh Chương 6: Không Thể Mềm Yếu (1) Sáng hôm sau. Phùng Lộ Phi vừa tỉnh dậy thì cảm thấy đầu đau như búa bổ. Đúng là không sấy khô tóc trước khi đi ngủ thì hôm sau quả thật rất đau đầu. Chẳng thể làm gì, Phùng Lộ Phi chỉ thở dài. Thay quần áo xong, cô đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út rồi xuống bên dưới. Lúc vừa đi xuống thì Phùng Lộ Phi đã nhìn thấy Từ Dịch Phàm ngồi sẵn ở bàn ăn kia rồi. Nhìn thấy Phùng Lộ Phi đi đến, nhìn thấy cô đã đeo chiếc nhẫn cưới trên tay, Từ Dịch Phàm nhếch mép cười, nói với giọng chọc ngoáy, mỉa mai: - Ngoan ngoãn như vậy thì mới đúng. Phùng Lộ Phi, cô nên biết nghe lời như vậy thì mọi chuyện may ra còn dễ giải quyết. Đừng có tỏ vẻ cứng rắn ngoan cố. Phùng Lộ Phi tuy tức giận nhưng vẫn cố nén. Cô ngồi xuống, cầm bánh, vừa quệt bơ vừa nói: - Tôi đây cũng không phải con nít mà anh dùng từ "ngoan ngoãn" ấy với tôi đâu Từ Dịch Phàm à. Đúng là chẳng ra cái gì hết. Mà này, chẳng lẽ anh không biết dùng từ ngữ hay sao? Hay từ nhỏ anh học kém quá, căn bản là không biết dùng từ thích hợp? Hơn nữa, đừng bao giờ nghĩ rằng là tôi sẽ nghe lời anh, đúng là mơ giữa ban ngày. - Mà nghe nói hôm qua cô cùng bạn đi gặp một người đàn ông, ai vậy? Mới có mấy ngày kết hôn mà đã ra ngoài gặp đàn ông rồi. Mong muốn ngoại tình nhanh như vậy sao? - Cái gì cơ? Mặc dù nói chuyện của cô Từ Dịch Phàm không quan tâm nhưng chẳng hiểu sao anh vẫn hỏi. - Đừng có giả bộ trước mặt tôi. - Không phải anh cho người theo dõi tôi đấy chứ? Chuyện tôi đi cùng ai mà anh cũng biết. Nếu đã biết đến như vậy mà còn không biết người đi cùng tôi là ai hay sao? - Tôi muốn chính cô nói cho tôi nghe. Sao vậy, không thể nói ra được à? Khó thế ư? - Nếu tôi không nói thì anh làm được gì? Có giỏi thì sai người đi điều tra tiếp đi. Phùng Lộ Phi nhìn thẳng vào đôi mắt của Từ Dịch Phàm mà nói, chẳng sợ sệt bất cứ điều gì cả. Với quan điểm của Phùng Lộ Phi cô thì trước mặt loại đàn ông như Từ Dịch Phàm này thì không thể nhún nhường bước nào được cả. Vậy nên bắt đầu từ bây giờ, Phùng Lộ Phi cô phải cho Từ Dịch Phàm anh biết, cô không phải loại người có thể dễ dàng bắt nạt, cũng không để cho người ta bắt nạt. - Quả nhiên... Đúng là không thể không phục cô. Rất biết cách ăn nói đấy chứ. - Haizz... Thật là ngại quá Từ Tổng giám đốc. Sao tôi lại có thể khiến anh phục tôi như vậy được chứ? Đáng lý ra tôi nên phục anh mới đúng phải không? Số tình nhân bên ngoài của anh khéo còn nhiều gấp đôi tuổi đời của tôi nữa. - Cái gì? Cô... - Tôi cái gì? Từ Dịch Phàm nghe cô nói vậy tức không nói được gì nữa. Anh lau tay rồi cầm áo vest đi làm. Còn Phùng Lộ Phi, cô cười với nụ cười chiến thắng. - Từ Dịch Phàm, anh tưởng anh là "hoàng đế" còn tôi là "nô lệ" của anh sao? Tôi sao để anh sỉ nhục tôi như vậy được chứ? Tôi không phải là người dễ chơi như cái bộ dạng hiền lành mà anh thấy đâu. Cô tiếp tục ăn sáng. Bữa sáng hôm nay rất ngon! ………………………………………….. Một tuần sau khi kết hôn. Phùng Lộ Phi trở về nhà mẹ đẻ mà không có Từ Dịch Phàm đi cùng. Phùng Lộ Phi cũng chẳng nói cho anh việc cô trở về nhà mẹ đẻ. Cánh cổng sắt từ từ mở ra, Phùng Lộ Phi lái xe vào bên trong rồi xách vài túi quà đã chuẩn bị sẵn đi vào. - Ôi Lộ Phi của mẹ, con đã về rồi! Phùng Phu nhân thấy con gái trở về thì vui mừng đi đến chỗ cô, sau đó thì ngó qua ngó lại: - Lộ Phi, hôm nay con đi một mình hả? Thế Dịch Phàm đi đâu rồi? Sao không thấy Dịch Phàm đâu cả thế? Không phải là nó không về đây cùng con đấy chứ? - Anh ta đi làm rồi ạ. - Cái gì? Đi làm sao? Nhà mẹ vợ cũng chẳng thèm đến nữa, thật chẳng ra thể thống gì. Không biết Từ gia dạy dỗ con cái kiểu gì nữa đây. Đúng là cần phải… - Được rồi mẹ, đừng nhắc đến anh ta nữa, vào trong thôi. – Phùng Lộ Phi nhanh chóng ngắt lời. - Ừ, mau vào đi. Hai mẹ con nhanh chóng đi vào trong, hàn huyên một hồi lâu, chủ yếu nói về chuyện của Phùng Lộ Phi sau khi kết hôn. Phùng Lộ Phi cũng chỉ kể qua loa, cuộc sống 1 tuần nay ở Từ gia quả thực với cô rất nhàm chán, chẳng có mấy việc là có thể làm.
Bí Mật Của Định Mệnh Chương 7: Không Thể Mềm Yếu (2) Phùng phu nhân lên tiếng: - Ở lại đây với mẹ vài ngày, kể từ ngày con kết hôn, căn nhà trở nên trống vắng, rất buồn tẻ. - Thôi mẹ ạ, lát nữa con phải về rồi. - Thế thì ở lại ăn trưa với mẹ, bố con với anh chị con đều bận hết rồi, nhà chỉ còn mỗi mình mẹ. - Vâng, thế cũng được. Nghĩ đi nghĩ lại đến cuối cùng Phùng Lộ Phi vẫn quyết định ở lại ăn cơm trưa với Phùng phu nhân. Cũng thật sự không rõ bố với anh chị của Phùng Lộ Phi bận bịu những gì mà đến nỗi để mẹ ở nhà một mình thế này. Mà sao Phùng phu nhân lại không rủ mấy bà bạn đi chơi, shopping hay đánh bài gì đó chứ. Đến bữa cơm trưa, Phùng Lộ Phi ngồi đối diện với mẹ cô. Những món ăn hôm nay toàn những món mà Phùng Lộ Phi cô thích ăn. Phùng Lộ Phi cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. - Toàn những món con thích thôi đấy, mau ăn đi. Ăn nhiều một chút, trông con có vẻ gầy đi. - Mẹ cũng ăn đi. Phùng Lộ Phi nhẹ nhàng gắp những món ăn kia. Phải thú nhận rằng ở Từ gia chẳng được ăn những món ăn này, đặc biệt là hương vị này. Cô quả thật rất nhớ những món ăn ở Phùng gia. - Lộ Phi à, mẹ biết là có một số chuyện mẹ cũng không nên nói với con nhưng quả thật, nếu không nói ra thì mẹ không thể nào an tâm được con à. Mẹ nghĩ là mẹ vẫn nên nói thì hơn. - Giọng của Phùng Phu nhân có gì đó ngập ngừng nhưng vẫn cố nói hết câu. - Mẹ cứ nói đi. – Phùng Lộ Phi bình thản, vừa ăn vừa nói. Cô cũng không quá để tâm đến ý mà mẹ mình muốn nói. - Tuy rằng cuộc sống của con lúc này không thật sự hạnh phúc nhưng mà Lộ Phi à, coi như là con giúp ba con với anh con đi, bây giờ chỉ có như vậy mới có thể.... Nghe đến đây Phùng Lộ Phi liền buông đũa xuống, nhìn thẳng vào mắt mẹ, cười nhếch mép mà nói: - Con hiểu rõ mục đích của đám cưới giữa hai nhà Phùng gia và Từ gia. Đó chỉ là một đám cưới mang tính chất thương mại mà thôi. Ngoài ra, nó cũng chẳng mang bất kỳ một ý nghĩa nào nữa, nhất là đối với con. Phùng Thị nhà chúng ta đang gặp khủng hoảng, nếu như con kết hôn với Từ Dịch Phàm thì sẽ cứu vãn được rất nhiều thứ. Mẹ cũng nên hiểu, con đã cố gắng lắm rồi, mẹ còn muốn gì nữa chứ? Mẹ, con thật sự không hiểu, trong mắt của Phùng gia, con là gì? - Nếu như con đã hiểu rõ như vậy... - Chẳng phải chuyện này mẹ đã nói với con trước khi kết hôn rồi còn gì. Mẹ, thật lòng mà nói, với cuộc hôn nhân này, con chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc cả. Thật đấy. Trước đây con muốn nắm giữ hạnh phúc của chính con nhưng rồi bây giờ thì sao nào? Con chẳng khác gì một nước cờ của bố và Phùng Thị cả. Để cứu vãn tình thế của Phùng Thị mà con trở thành một món hàng được mang ra trao đổi, mua bán. Con chẳng hiểu có phải con sẽ chôn chân tại Từ gia đến hết cuộc đời này của con hay không nữa. Mọi việc đúng như ý bố mẹ rồi còn gì. - Lộ Phi à, mẹ xin lỗi, nhưng... Mọi chuyện bây giờ đã ra như thế rồi, con không thể… Phùng Lộ Phi tiếp tục ngắt lời Phùng phu nhân: - Vâng, phải, mẹ nói rất phải, rất đúng. Mọi chuyện bây giờ đã thành ra như vậy rồi con nên thuận theo tự nhiên mới phải, cũng không cần phải phản kháng gì cả. Bố mẹ không muốn như vậy, không muốn đi con đường dài mà chỉ muốn đi đường tắt cho nhanh thôi. Mà con đường tắt này chẳng phải rất dễ dàng còn gì? Chỉ cần mang con gái ra trao đổi là được. Quá nhanh, quá đơn giản. - Con à... Phùng phu nhân nhíu mày lại. Bà không phải muốn nói với cô những điều này. Trong chuyện này, bà cũng có lỗi. - Mẹ, con no rồi, con xin phép đi trước, hôm nay con vẫn còn nhiều việc chưa làm xong. Với lại, mọi chuyện cũng chẳng phải như mẹ nói đâu. Mẹ không muốn từ bỏ cuộc sống sung sướng vốn có bao lâu nay, còn bố và anh cả thì không muốn gây dựng lại sự nghiệp từ đầu. Ai cũng có ý muốn của mình cả. - Lộ Phi... Phùng Lộ Phi đứng dậy đang định đi thì nhớ ra một điều. Cô nhìn Phùng phu nhân, nói tiếp: - À phải, có lẽ trong thời gian tới con sẽ không về nhà đâu, con cũng chẳng muốn về nữa, chẳng ai muốn chào đón con thật lòng cả. Mẹ cũng không cần gọi điện cho con đâu. - Lộ Phi, mẹ.... Phùng Lộ Phi đứng dậy, cô cầm theo túi xách nhanh chóng đi ra ngoài, lái xe đi luôn. Phùng phu nhân vẫn ngồi ở bàn ăn mà thở dài. Đáng lý ra bà không nên nhắc lại những chuyện này. Ở Từ gia cô đã mệt mỏi, nay về nhà đẻ lại càng mệt mỏi hơn.
Bí Mật Của Định Mệnh Chương 8: Không Thể Mềm Yếu (3) Buổi trưa, sau khi rời khỏi Phùng gia thì Phùng Lộ Phi lái xe đi lòng vòng khắp thành phố. Phùng Lộ Phi bỗng nhớ lại những lời mà Từ Dịch Phàm đã nói lần trước: “Cô chỉ là một món hàng, một món hàng mà Phùng gia các cô dùng để giao dịch mà thôi.” - Một món hàng giao dịch, một món hàng giao dịch… Đúng vậy, Phùng Lộ Phi mày đơn giản chỉ là một món hàng giao dịch trong tay người ta mà thôi. Rốt cuộc là bản thân mày đã làm những gì vậy hả Phùng Lộ Phi? Mày đã làm sai những gì để rồi có kết cục ra nông nỗi này? Chắc hẳn phải là một lỗi quá lớn, lớn đến mức mày còn chẳng thể nắm giữ nổi cuộc đời của chính mình nữa. Từ Dịch Phàm nói đúng, không sai một chút nào cả. Từ nhỏ, Phùng Lộ Phi đã sống trong một gia đình hào môn, sung sướng chẳng cần phải lo thứ gì. Phùng Lộ Phi có đầy đủ mọi thứ nhưng chính cô lại cảm thấy cô thiếu tình yêu thương của bố. Bố cô ngày nào cũng chỉ công việc với công việc, tuy mỗi lần đi công tác về đều mua cho cô đồ chơi đẹp, quần áo xịn nhưng cái cô cần là sự quan tâm của bố chứ không phải là những thứ vật chất vô nghĩa ấy. Mặc dù muốn có tình cảm ấy nhưng 26 năm qua, Phùng Lộ Phi cô vẫn chẳng thể nào có được, mà bây giờ lại càng không thể có được. Số phận cũng thật đưa đẩy. Đúng là bản thân con người, có được cái này đương nhiên phải mất đi một cái gì đó, không thể có được tất cả mọi thứ. Phùng Lộ Phi cô cũng chẳng phải ngoại lệ gì. Và rồi đến khi Phùng Thị gặp nạn thì ông lại tìm đến cô mà cầu xin cô kết hôn với Từ Dịch Phàm để giúp Phùng Thị đang gặp khủng hoảng lớn. Lúc đó, Phùng Lộ Phi vẫn đang cãi nhau với Hoắc Tử Minh - người yêu của cô. Cả mẹ, cả bố đều nói, Phùng Lộ Phi băn khoăn suy nghĩ rồi đành nhận lời. Vậy là chính Phùng Lộ Phi đã từ bỏ, đã phá hủy hạnh phúc của chính mình. Còn có thể nói gì được nữa chứ. Phùng Lộ Phi từ lúc kết hôn với Từ Dịch Phàm chưa hề oán trách gia đình cô nửa lời, mà cô chỉ trách mỗi bản thân mình thôi. Coi như ngày hôm nay của Phùng Lộ Phi là một báo ứng mà ông trời đã sắp đặt đi. Cô làm sao có thể chống lại ý trời đây? - Có lẽ nên thôi đi, bỏ qua mọi chuyện, không nghĩ đến nữa. Mà cho dù có thế nào đi chăng nữa thì bây giờ bản thân mình vốn có thể làm gì được nữa đâu. Mình vẫn còn nhiều điều phải làm, không thể mềm yếu được. Phải cố gắng lên. Nói chung, bây giờ là lúc Phùng Lộ Phi không thể mềm yếu, nhu nhược được. Dù cho Phùng Lộ Phi cô đã kết hôn với Từ Dịch Phàm nhưng cô nhất định phải sống cuộc sống của riêng cô, không thể để cho người ta coi thường mình được! ……………………………. Tại một nhà hàng nổi tiếng. Từ Dịch Phàm hôm nay dùng bữa với Triệu Chí Dương – một người bạn thân của anh. - Sao không hẹn luôn cả Từ thiếu phu nhân xinh đẹp của chúng ta đến cùng dùng bữa vậy? Đã một tuần mình không gặp cô ấy kể từ ngày hai người kết hôn rồi. - Hôm nay cô ta đến nhà mẹ đẻ. Triệu Chí Dương nhíu mày nhìn Từ Dịch Phàm như nhìn người ngoài hành tinh: - Về nhà mẹ đẻ sao cậu không đi cùng cô ấy? Chắc gia đình vợ sẽ giận cậu lắm đấy. Nhưng, với tình thế hiện nay thì e rằng Phùng gia cũng chẳng dám trách cậu đâu. - Nhắc đến cô ta làm gì, cậu đang khiến cho bữa ăn này càng ngày càng vô vị đấy. - Aizzz... Vô vị hả? Này Từ Dịch Phàm à, Phùng Lộ Phi so với loạt người tình bên ngoài của cậu còn đẹp hơn nhiều đấy. Cậu cố gắng mà giữ chặt người vợ này vào, của quý ngàn năm, hiếm có khó tìm đấy. Để người ta nẫng tay trên thì đừng trách… Từ Dịch Phàm nhìn Triệu Chí Dương với ánh mắt sắc lạnh khiến cho Triệu Chí Dương chỉ có thể cười trừ: - Được rồi, mình không nhắc đến nữa. Thế còn Tống Nhã Nhược tiểu thư xinh đẹp bên cạnh cậu dạo này thế nào rồi? Cậu kết hôn rồi, còn giữ mối quan hệ với cô ta không? - Sao cậu hỏi lắm quá vậy? Không ăn đi à? - Có, sẽ ăn. Nhưng mình thật sự chẳng hiểu, Phùng Lộ Phi và Tống Nhã Nhược, hai người này về nhan sắc một 9 một 10, gia thế cũng không ai thua ai. Với lại cậu và Tống Nhã Nhược có quan hệ đã lâu, sao không kết hôn với cô ấy mà lại đi kết hôn với Phùng Lộ Phi vậy? Chính bản thân Từ Dịch Phàm cũng chẳng hiểu nguyên do anh kết hôn với Phùng Lộ Phi là gì nữa. Chuyện kết hôn này, anh vốn dĩ có thể hủy bỏ, nhưng anh lại đồng ý. - Cậu ăn đi, bây giờ mình phải về tập đoàn. - Ấy... sao đi nhanh vậy? Còn chưa nói xong mà? Từ Dịch Phàm nhanh chóng rời khỏi, để mặc Triệu Chí Dương ngồi ăn trưa một mình.
Bí Mật Của Định Mệnh Chương 9: Tiệc (1) Khi Phùng Lộ Phi trở về Từ gia thì cũng đã hơn 2 giờ chiều. - Thiếu phu nhân, cô đã về rồi sao? Tôi cứ nghĩ cô sẽ ở lại bên đó đến tối hoặc vài ngày chứ? - Thím Vương, cháu không muốn ở lại bên đó lâu. Hơn nữa cháu vẫn còn nhiều việc chưa làm xong nên phải về thôi. - Vậy cô lên phòng nghỉ ngơi đi. Mà cô có muốn dùng gì không, để tôi mang lên cho. - Không cần đâu ạ. Cháu lên phòng đây. - À Thiếu phu nhân, hôm nay Thiếu gia nói bận nhiều việc ở tập đoàn nên không về sớm được. Bận nhiều việc, bận việc cái gì chứ. Chắc là anh ta ra ngoài tìm tình nhân rồi. Đưa ra nhiều lý do chính đáng thật đấy. - Cháu biết rồi. Cô tiến đến chỗ cầu thang rồi đi thẳng lên trên phòng. Ném túi xách xuống ghế, Phùng Lộ Phi nằm xuống giường rồi vớ lấy cái gối ôm. - Mệt thật đấy, có lẽ bây giờ nên ngủ trước đã, mọi chuyện để tính sau. Cô ôm gối, mệt mỏi nhắm mắt lại, ngủ đến tận tối. ............................ Một tháng sau khi kết hôn. Vẫn là bữa ăn sáng như mọi ngày. Phùng Lộ Phi vẫn ngồi đối diện với Từ Dịch Phàm. - Chiều nay tôi sẽ tham gia một buổi tiệc, cô chuẩn bị đi, đừng có làm mất mặt tôi. Còn nữa, tuần sau là sinh nhật mẹ. - Biết rồi, nhưng anh muốn nói đến tiệc gì? - Tiệc cưới. Nhớ chọn bộ váy màu trắng đấy. - Ừ. Một đoạn đối thoại ngắn ngủi, hai người nói chuyện với nhau chẳng khác gì người xa lạ. Trong 1 tháng qua, bọn họ quả thực sống theo kiểu riêng, không ai can thiệp vào ai cả. .................................. Buổi chiều. Phùng Lộ Phi mở tủ quần áo ra tìm một bộ đầm dài màu trắng để chuẩn bị cho buổi tiệc cưới tối nay. Chọn đi chọn lại, cô quyết định lấy bộ váy quây dài mới mua sau ngày cưới. Trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn nổi bật, tóc dài búi gọn gàng phía sau, đồ trang sức đơn giản nhưng vẫn khiến người khác phải chú ý. Nhìn vào gương, cô thở dài: - Mấy bữa tiệc này thật phiền phức. Quay lại thì nhìn thấy chiếc nhẫn cưới đang để trên bàn, mặc dù không thích chiếc nhẫn này nhưng cuối cùng Phùng Lộ Phi vẫn đành phải đeo vào. Tên Từ Dịch Phàm kia mà không thấy Phùng Lộ Phi đeo nhẫn thảo nào cũng kêu ầm lên cho mà xem. Với Phùng Lộ Phi, cãi nhau với Từ Dịch Phàm chỉ tổ mỏi miệng. - Thiếu phu nhân, cô xong chưa vậy? Thiếu gia vẫn đang đợi cô ở bên dưới đó. Giọng thím Vương bên ngoài cửa vang lên. - Vâng, cháu sẽ xuống ngay. Phùng Lộ Phi nói vọng ra bên ngoài. Thím Vương nghe xong thì đi xuống bên dưới trước. Cô chỉnh trang lại trang phục, cầm theo ví màu trắng rồi đi xuống bên dưới. Từ Dịch Phàm ngồi đợi cô dưới phòng khách. Hôm nay anh mặc bộ vest đen theo đúng yêu cầu của chủ tiệc cưới. Khi thấy cô đi xuống thì anh nhìn chằm chằm vào cô. Phùng Lộ Phi thấy vậy bèn nói: - Anh nhìn cái gì? Trông bộ dạng như một tên nhà quê mới lên tỉnh vậy? Nói đúng ra thì chẳng khác gì một thằng ngốc. - Cô không còn bộ váy nào để mặc sao mà chọn bộ này? Nếu không nói thì sẽ chẳng ai nghĩ ra cô là con gái của Phùng gia cũng như vợ tôi đâu. Đã bảo đừng có làm mất mặt tôi mà. Nghe Từ Dịch Phàm nói vậy, Phùng Lộ Phi tiến thêm vài bước đến gần chỗ anh, tỏ ra không yếu thế: - Đừng có chê như thế. Chí ít tôi vẫn hơn đám tình nhân bên ngoài của anh đấy. Nói xong cô đi luôn ra bên ngoài, lái xe đang đợi. Còn Từ Dịch Phàm, anh tức giận mà không thể nói được gì nữa. Thế nhưng không hiểu tại sao dù rất tức giận nhưng Từ Dịch Phàm vẫn cố ý mở cửa xe cho Phùng Lộ Phi. Cô nhìn thấy thế nhưng lại không thèm để tâm, tự mở cửa xe bên kia rồi ngồi vào bên trong. Thím Vương và lái xe Trần đều nhìn thấy cảnh này, Từ Dịch Phàm cảm thấy khá mất mặt nên nhanh chóng ngồi vào trong xe. Từ biệt thự Từ gia đến khách sạn tổ chức đám cưới mất ít nhất cũng phải nửa tiếng. Trên đường đi, hai người chẳng nói với nhau một câu nào. Không khí trên xe yên lặng đến lạ thường. Lái xe Trần thấy vậy cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể chú tâm vào lái xe. Từ Dịch Phàm hay nhìn ra bên ngoài, trong khi đó Phùng Lộ Phi thì lấy điện thoại trong túi ra, chăm chú chơi điện tử.
Bí Mật Của Định Mệnh Chương 10: Tiệc (2) Khách sạn nơi tổ chức đám cưới. Đám cưới được tổ chức tại khách sạn lớn nhất thành phố A, trông rất hoành tráng chẳng khác gì một Liên hoan phim. Lái xe Trần lái xe đến trước thảm đỏ, Từ Dịch Phàm bước xuống trước, rồi đỡ Phùng Lộ Phi xuống. Biết rằng ở những nơi đông người lắm phóng viên thế này, Phùng Lộ Phi không thể cãi nhau với Từ Dịch Phàm được nên đành nắm lấy tay anh bước xuống xe. Phùng Lộ Phi và Từ Dịch Phàm lúc này trông rất giống một đôi vợ chồng hạnh phúc vậy. - Biểu hiện cho tốt vào. Tôi nói rồi, cô tốt nhất hôm nay đừng làm cho tôi mất mặt. Giọng nói của Từ Dịch Phàm vang lên. Dù nhỏ nhưng Phùng Lộ Phi vẫn nghe thấy. - Biết rồi, anh không cần phải nhắc. Mà anh mới là người nên chú ý đến hành động của mình đấy. Từ Dịch Phàm tuy không thích những lời này của Phùng Lộ Phi nhưng lại không muốn nói thêm gì nữa, anh không muốn tranh cãi với cô ngay lúc này, anh cũng càng không muốn mất mặt trước đám đông. Còn Phùng Lộ Phi vẫn trưng ra bộ mặt vui vẻ, trông có vẻ rất hạnh phúc khoác tay Từ Dịch Phàm đi vào trong. ............................... Vì có quan hệ rất tốt với chủ lễ cưới nên vợ chồng Từ Dịch Phàm và Phùng Lộ Phi được tiếp đón chẳng khác gì khách VIP, chỗ ngồi ngay hàng ghế đầu, được tất cả mọi người chú ý đến. Những người xung quanh khi thấy hai người đều bàn luận khá nhiều. Trước khi bữa tiệc bắt đầu, Từ Dịch Phàm đi nói chuyện với những đối tác quen biết, còn Phùng Lộ Phi thì đi cùng với mấy vị phu nhân quyền cao chức trọng đến phòng cô dâu. - Từ thiếu phu nhân à, hôm nay trông cô ăn mặc giản dị nhưng vẫn rất nổi bật nha. – Một vị phu nhân hơn 40 tuổi bên cạnh lên tiếng khen ngợi Phùng Lộ Phi. - Nói gì thế, Phu nhân của Từ tổng xưa nay vốn nổi tiếng là mỹ nhân tuyệt sắc mà, mặc gì chả đẹp. - Đúng vậy, đúng vậy. - Mọi người quá khen rồi, tôi hôm nay… cũng chỉ bình thường thôi. – Phùng Lộ Phi mỉm cười lên tiếng. Nghe những lời này, Phùng Lộ Phi cũng hiểu rõ những người đó khen ngợi cô như vậy chỉ vì vị thế của Từ Dịch Phàm và Phùng gia thôi. Nếu như Phùng Lộ Phi cô không phải Từ thiếu phu nhân của Từ gia, không phải con gái Phùng gia thì chắc chắn những lời mà cô nghe được ngày hôm nay sẽ là những lời "nói đểu". - Hôm nay cô dâu đẹp quá đi. - Bộ váy cưới này của cô quá đẹp. Cả bộ trang sức nữa. Không thể chê vào đâu được. - Thật là nhìn mà không thể dời mắt được. Cô dâu hôm nay quá đẹp, mọi sự chú ý đều dồn hết vào cô dâu rồi. - Cô dâu đúng là tiên nữ giáng trần a... Bọn họ quay sang khen cô dâu, dùng những lời hay nhất để khen. Cô dâu nghe xong rất vui, nói: - Bộ váy này của tôi là do một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng nhất của Pháp thiết kế đấy. Còn bộ trang sức này là đặt mua riêng ở Cartier, là bộ duy nhất, trên thế giới không có bộ thứ hai đâu. Nghe xong những lời cô dâu nói, ai trong căn phòng này cũng hiểu rõ là cô ta đang cố ý khoe khoang. Cũng phải, gia thế nhà cô ta cũng như nhà chồng cô ta cũng không thua kém gì Từ gia, bản thân cô ta cũng là một diễn viên nổi tiếng. - Hay chúng ta chụp vài tấm ảnh kỉ niệm đi. – Một vị phu nhân bên cạnh lên tiếng. - Ý kiến hay đó. - Mọi người đứng vào chỗ đi. Sau đó một nhân viên trang điểm cầm máy ảnh chụp cho bọn họ vài tấm ảnh. Phùng Lộ Phi cũng đứng bên cạnh cô dâu, nở một nụ cười mỉm nhẹ nhàng. Mặc cho bên cạnh đều là những vị Phu nhân ăn mặc toàn hàng hiệu đắt tiền nhất nhưng Phùng Lộ Phi vẫn nổi bật không kém, không hề bị bọn họ lấn át bởi vẻ ngoài. - Ấy, sắp đến giờ cử hành hôn lễ rồi đấy, vậy chúng tôi đi ra ngoài trước đây. - Tạm biệt. Vậy là sau khi chụp xong mấy tấm hình, Phùng Lộ Phi cùng mấy vị Phu nhân cao quý kia đi ra ngoài, bên trong này chỉ còn cô dâu và mấy thợ trang điểm đang chuẩn bị ra lễ đường.
Bí Mật Của Định Mệnh Chương 11: Tiệc (3) Đã đến giờ, Phùng Lộ Phi đi ra ngoài thì đã thấy Từ Dịch Phàm ngồi sẵn ở ghế rồi. Cô cũng nhanh chóng tiến lại gần chỗ anh. Mọi người cũng chuẩn bị ngồi xuống hết rồi. - Trông cô với bọn họ cũng thân với nhau quá nhỉ? Cứ như là quen biết lâu năm rồi ấy. - Anh đang đùa đấy à? Thân cái gì mà thân chứ? Bọn họ hôm nay nể mặt tôi cũng chỉ vì thân phận hiện giờ của tôi mà thôi. Nếu như tôi cũng chỉ là một người bình thường, quá đỗi bình thường, không có địa vị gì, trong tay cũng chẳng nắm quyền lực lớn nào thì chắc gì bọn họ đã để tâm đến tôi chứ. Lòng người vốn dĩ là như vậy mà. Từ Dịch Phàm nhìn Phùng Lộ Phi, lời nói này của cô khiến anh không thể nói gì được. - Mà anh nhìn tôi làm cái gì? Tôi tưởng anh sẽ cảm thấy mất mặt vì tôi mặc như thế này chứ? - Cũng không đến nỗi mất mặt. Nhìn đi nhìn lại cũng thấy cô mặc bộ này không tệ lắm. Từ Dịch Phàm nhìn lên phía trên, còn vài phút nữa thôi là đến giờ cử hành hôn lễ. Anh không thể phủ nhận, mặc dù hôm nay Phùng Lộ Phi tuy ăn mặc giản dị, có phân hơi đơn giản nhưng đứng giữa nhiều người, cô vẫn nổi bật hơn bọn họ rất nhiều. - Này Từ Dịch Phàm, trông chú rể của bữa tiệc cưới này hình như tôi có gặp hôm đám cưới của chúng ta thì phải. Nhìn mặt trông rất quen. Cũng là thương nhân giống anh à? - Ừ, đối tác làm ăn của tôi. Vợ của anh ta là một diễn viên nổi tiếng, chắc cô cũng biết. - Không biết rõ lắm, tôi biết tên cô ta nhưng vì trước nay không quan tâm nhiều đến làng giải trí nên không biết. Mà cô ta cũng kiêu ngạo lắm, khoe khoang như thể cô ta là người giàu nhất vậy. Tôi không thích những người như vậy. Từ Dịch Phàm không nói gì nữa. Phùng Lộ Phi sau đó xem đồng hồ, để ý lên lễ đường rồi nói: - Đến giờ rồi. 5 giờ. Hôn lễ bắt đầu. Tất cả mọi người ngồi ở phía dưới đều im lặng hết, không nói gì thêm cả, chỉ chú ý đến cặp cô dâu chú rể đang đứng ở bên trên kia. Nếu so sánh cô dâu ngày hôm nay với Phùng Lộ Phi trong hôn lễ tháng trước thì trông Phùng Lộ Phi vẫn đẹp hơn rất nhiều. Phùng Lộ Phi vẫn ngồi yên bên cạnh Từ Dịch Phàm, chăm chú nhìn cô dâu chú rể bước vào trong. Họ kết hôn là vì điều gì? Là tình yêu, là hạnh phúc thật sự hay chỉ là một bản hợp đồng giống như cô và Từ Dịch Phàm? - Suy nghĩ cái gì thế? Giọng nói của Từ Dịch Phàm tuy hơi nhỏ nhưng cũng đủ để khiến cho Phùng Lộ Phi giật mình. - Không có gì? - Nhìn bọn họ chăm chú như thế, cô không phải là đang nghĩ đến hôm đám cưới của chúng ta đấy chứ? - Cái đám cưới ấy, tôi quên từ lâu rồi. Thấy Phùng Lộ Phi phớt lờ chẳng quan tâm đến mình, Từ Dịch Phàm cũng chẳng nói thêm gì nữa. Sau một hồi, hôn lễ kết thúc. Mọi người bên dưới vỗ tay chúc mừng cho cô dâu chú rể. Cô dâu vào trong thay đồ, còn bên ngoài mọi người bắt đầu bước vào bữa tiệc hoành tráng. .................................................... Bữa tiệc kết hôn chính thức kết thúc lúc 10 giờ đêm nhưng cả Phùng Lộ Phi và Từ Dịch Phàm đều xin phép về trước lúc 9 giờ. Trên đường trở về, hai người vẫn không nói với nhau lấy một câu, tài xế cũng không dám lên tiếng, chỉ chú tâm vào lái xe. Đi được nửa đường thì xe bỗng dừng lại. - Chuyện gì vậy? - Từ Dịch Phàm nhíu mày lên tiếng. - Thiếu gia, có lẽ là lốp xe bị thủng rồi. Để tôi xuống xem thế nào đã. - Lái xe Trần nói. - Vậy... – Phùng Lộ Phi tỏ vẻ băn khoăn. - Hay là Thiếu gia với Thiếu phu nhân ra ghế đằng kia ngồi một lát, tôi sẽ thay lốp xe nhanh thôi. Kết quả là hai người đành phải xuống xe, ra ghế phía trước ngồi một lúc chờ lái xe Trần thay lốp xe. ……………………………………… Buổi tối, ngồi ở ghế này ngắm dòng sông với bầu không khí tĩnh lặng thật sự là điều rất tuyệt vời. Với Phùng Lộ Phi thì quả thật cũng lâu lắm rồi cô không đến đây, còn đối với Từ Dịch Phàm thì đây là lần đầu tiên anh ngồi ngắm cảnh đẹp bên dòng sông như thế này. Hai người bọn họ ngồi cùng ghế nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Phùng Lộ Phi hướng mắt về phía trước nhìn dòng sông tĩnh lặng. - Hình như là cô rất thích những nơi thế này thì phải. – Từ Dịch Phàm lên tiếng trước. - Anh không thấy những nơi như thế này rất đẹp hay sao? Vừa tĩnh lặng lại vừa thoải mái, rất tốt đấy. – Phùng Lộ Phi trả lời nhưng không nhìn Từ Dịch Phàm.
Bí Mật Của Định Mệnh Chương 12: Bình Tĩnh Nói Chuyện - Tôi thấy cũng bình thường thôi mà, có gì đâu mà cô cứ phóng đại lên như thế chứ. - Từ Dịch Phàm anh đúng là không biết thưởng thức cảnh đẹp gì cả. Mà nghe anh nói cứ như anh lần đầu tiên đến đây vậy. Mà này, không phải đúng như vậy đấy chứ? Nói xong Phùng Lộ Phi quay sang nhìn anh. Lời này của cô quả thật là đúng rồi. Trong suốt cuộc đời 27 năm của anh, đây là lần đầu tiên anh ngồi ngắm cảnh đêm thế này. Từ Dịch Phàm vẫn bình thản nói: - Là lần đầu tiên hay là lần thứ bao nhiêu có quan trọng hay không? Với cô nơi này có thể là rất tuyệt vời nhưng đối với tôi nó cũng chẳng có gì đặc biệt. – Từ Dịch Phàm không thừa nhận cũng chẳng phản đối về chuyện lần đầu đi ngắm cảnh thế này. - Vậy thì mặc kệ anh thôi, tôi cũng chẳng có hứng thú để quan tâm đến chuyện này. Nhưng ít nhất đối với tôi thì đây cũng là nơi duy nhất khiến cho tôi cảm thấy thư thái. - Tôi cũng có cần cô quan tâm đâu. – Từ Dịch Phàm vừa nói vừa quay sang chỗ khác. - Thì tôi cũng bảo là tôi không quan tâm chuyện của anh rồi còn gì. Mà sao tài xế Trần thay lốp xe lâu thế nhỉ? Không phải chỉ là thay lốp xe thôi sao? Cũng cả tiếng đồng hồ rồi. Từ Dịch Phàm nghe vậy thì nói: - Thay lốp xe lâu sao? Có vẻ như cô thay nhanh hơn thì phải. Nếu muốn thì ra thay hộ lái xe Trần đi. - Tôi không biết thay. - Thế thì tốt nhất đừng nói nữa. Phùng Lộ Phi bĩu môi rồi quay đầu nhìn lái xe Trần vẫn đang loay hoay với chiếc lốp xe phía sau rồi lại nhìn đồng hồ đeo tay. - Haizzz... Sắp 10 giờ đến nơi rồi. Buồn ngủ quá đi. Hôm nay lại không ngủ được nhiều. Nói xong Phùng Lộ Phi liền che miệng quay sang chỗ khác ngáp ngắn ngáp dài. Cô đúng là buồn ngủ quá rồi. Từ Dịch Phàm quay sang nhìn tình cảnh hiện giờ của cô nhưng không nói gì cả. Một nét bình thường vốn có của Phùng Lộ Phi, cũng chẳng có gì lạ. 10 phút sau, cuối cùng lái xe Trần cũng lắp xong chiếc lốp xe. Anh ta ra thông báo với Từ Dịch Phàm và Phùng Lộ Phi. Bọn họ nhanh chóng lên xe trở về biệt thự Từ gia. ........................................ Mọi chuyện cũng chẳng phải là đơn giản gì khi Phùng Lộ Phi ngủ gục luôn trên xe khi sắp về đến nhà. Càng tệ hại hơn khi đầu Phùng Lộ Phi tựa luôn vào vai của Từ Dịch Phàm. Dù đi qua vài chỗ xóc nhưng cũng không có ảnh hưởng gì đến giấc ngủ của Phùng Lộ Phi. Từ Dịch Phàm quay sang nhìn Phùng Lộ Phi lúc này, thở dài. - Thật đúng là... Cái vẻ thường ngày này của cô ta, cũng chẳng biết phép lịch sự gì hết. Cũng không hiểu tại sao Từ Dịch Phàm không gọi Phùng Lộ Phi dậy, chỉ lẩm bẩm vậy thôi. Khi xe về đến nhà thì Phùng Lộ Phi vẫn còn đang ngủ. - Thiếu gia, Thiếu phu nhân vẫn đang ngủ, có nên... Hay là… tôi nghĩ là… Thiếu gia nên… Lái xe Trần còn chưa kịp nói xong vế câu tiếp theo thì đã nghe thấy giọng gọi của Từ Dịch Phàm: - Phùng Lộ Phi, Phùng Lộ Phi, mau dậy đi, về đến nhà rồi đây này. Cô có dậy không thì bảo. Từ Dịch Phàm gọi Phùng Lộ Phi. Lái xe Trần ban đầu nghĩ rằng Thiếu gia này nhà anh sẽ bế Thiếu phu nhân lên phòng, vì Thiếu phu nhân đang ngủ nên không muốn đánh thức cô dậy. Nhưng cũng thật không ngờ Từ Dịch Phàm lại thẳng thừng gọi như vậy. Khuôn mặt Phùng Lộ Phi trở nên nhăn nhó, cô nhíu mày thở dài ngẩng đầu lên nhìn thì chạm ngay mặt Từ Dịch Phàm. Phùng Lộ Phi tròn mắt lên nhìn anh. - Nhìn cái gì nữa mà nhìn, đến nhà rồi, mà cô ngủ cũng lâu quá đấy. Mau xuống xe đi. Nói xong Từ Dịch Phàm đẩy cửa xe rồi đi xuống mà không cần chờ lái xe Trần mở cho, chỉ còn lại Phùng Lộ Phi ngồi như bức tượng không lấy chút biểu cảm. - Thiếu phu nhân, xuống xe thôi. Lái xe Trần mở cửa xe giúp Phùng Lộ Phi. Đến lúc này Phùng Lộ Phi mới tỉnh ngủ thật sự, giật mình quay lại, nhanh chóng xuống xe rồi quay sang hỏi chuyện ngay lái xe Trần. - À... mà có chuyện gì vậy? Trông mặt Từ Dịch Phàm có vẻ không vui lắm thì phải. - Dạ? - Tôi ngủ.... mà... – Phùng Lộ Phi trở nên ấp úng. - Thiếu phu nhân ngủ rồi dựa vào vai Thiếu gia. Khi xe về đến biệt thự thì Thiếu gia gọi cô dậy. - Vậy à... Chuyện hóa ra chỉ có thế thôi sao? À vậy tôi lên trước. Anh cũng về đi. - Vâng. Phùng Lộ Phi nắm chặt lấy ví, đầu hơi cúi xuống rồi đi nhanh vào bên trong. Lúc này cô cảm thấy hơi ngượng. Phùng Lộ Phi không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện này.
Bí Mật Của Định Mệnh Chương 13: Như Không Có Gì Xảy Ra Sáng hôm sau. Vẫn như thường ngày, Phùng Lộ Phi xuống tầng dưới ăn sáng. Mọi chuyện tối hôm qua Phùng Lộ Phi coi như là không có và cũng chẳng mấy quan tâm hay nghĩ ngợi đến nữa, tự nhủ với mình chuyện đó chẳng có gì đáng nhớ cả. Với lại đêm qua, Phùng Lộ Phi phải thức đến tận 1 giờ sáng để viết nốt mấy bài báo nộp cho tòa soạn báo Kinh tế bởi cô căn bản là cộng tác viên của tờ báo này. Vì quên mất phải viết bài báo nộp, khi đi dự tiệc về mới nhớ ra nên đành phải thức suốt đêm để viết. 7 giờ sáng. Ngủ được có 6 tiếng. Ngủ không đủ giấc đúng là khiến cho con người ta mệt mỏi. Phùng Lộ Phi cũng thế. Cô cảm thấy hơi đau đầu. 8 giờ là Phùng Lộ Phi phải đến tòa soạn báo Kinh tế nộp mấy bài báo với thảo luận với bên bọn họ một số điều, nếu không thì cô đã nộp bài qua email luôn rồi cho tiện rồi, đỡ phải đi lại. Phùng Lộ Phi lại tiếp tục chạm mặt với Từ Dịch Phàm. Thật không thể phủ nhận, buổi sáng Phùng Lộ Phi có thể dễ dàng gặp Từ Dịch Phàm nhưng buổi tối thì hầu như ngày nào anh cũng về muộn hoặc thậm chí còn không về Từ gia, lý do mà anh đưa ra chính là bận những cuộc họp quan trọng, phải đi xã giao, tiệc tùng gì đấy, nhưng lý do mà Phùng Lộ Phi tin nhất chính là đến chỗ tình nhân. Phùng Lộ Phi chẳng quan tâm lắm đến việc Từ Dịch Phàm ngoại tình ở bên ngoài, cũng chẳng quan tâm anh có bao nhiêu tình nhân, nhưng anh đừng để cô mất mặt trước nhiều người là được. - Thiếu phu nhân, cô dậy rồi sao? Mau lại ngồi ăn sáng đi. - Thím Vương vừa cười vừa nói. - Vâng. Từ Dịch Phàm ngẩng đầu lên nhìn Phùng Lộ Phi nhưng không nói gì, anh tiếp tục ngồi ăn sáng. Phùng Lộ Phi cầm lấy tờ báo được đặt sẵn ở trên bàn, vừa đọc vừa uống cốc nước lọc. Tin tức về đám cưới tối qua đã lên báo hết cả rồi, hình chụp cũng đẹp thật nhưng bức ảnh chụp Phùng Lộ Phi và Từ Dịch Phàm đi thì không được rõ ràng cho lắm. Nhìn thế này thì có thể thấy được khuôn mặt Từ Dịch Phàm, còn khuôn mặt Phùng Lộ Phi thì không. Nhưng điều này cũng không có gì, nổi tiếng quá lại trở thành tâm điểm bàn tán của nhiều người, mà Phùng Lộ Phi cô lại không thích điều này chút nào. - Cô định đi đâu à? Từ Dịch Phàm cầm lấy chiếc khăn ở bên cạnh lau miệng, mãi mới nói được một câu. - Ừ, ra ngoài có chút việc. - Đi đâu vậy? Về nhà mẹ đẻ à? - Ơ, tôi đi đâu thì liên quan gì đến anh mà hỏi thế? Mà không phải ngay từ đầu chúng ta đã thỏa thuận là sẽ không can thiệp đến bất kỳ chuyện riêng tư nào của nhau rồi còn gì. - Vậy thì kệ cô. Không nhận được câu trả lời như ý muốn, Từ Dịch Phàm đứng dậy cầm áo vest đi làm luôn. Hôm nay Từ Dịch Phàm phải đến tập đoàn sớm vì có cuộc họp quan trọng. - Thật chẳng biết nên nói về anh ta thế nào nữa. Đúng là chẳng còn gì để nói nữa rồi. Phùng Lộ Phi tiếp tục ăn sáng rồi sau đó đến tòa soạn báo. .......................................... Tập đoàn Từ Thị. - Nhã Nhược, dự án mới ở thành phố S bây giờ thế nào rồi? Mọi chuyện vẫn ổn thỏa chứ? Từ Dịch Phàm vừa đi vừa hỏi Tống Nhã Nhược, phía đằng sau anh còn có trợ lý và thư ký đi cùng nữa. - Mọi chuyện đã chuẩn bị ổn thỏa rồi, tuần sau có thể bắt đầu mọi thứ. Nhưng... anh có phải vẫn muốn đến thành phố S không? Em nghĩ là anh không cần đến đó đâu. Cô gái vừa trả lời chính là Tống Nhã Nhược, cô gái đó với Phùng Lộ Phi có thể coi là một 9 một 10 mà Triệu Chí Dương vẫn hay thường nhắc đến. Tống Nhã Nhược là Phó giám đốc bộ phận Marketing của tập đoàn Từ Thị, tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng, là người có mối quan hệ lâu năm với Từ Dịch Phàm và cũng rất được anh tin tưởng. - Phải, vẫn sẽ đến. Chuyện này tôi đã quyết định trước đó rồi nên tôi vẫn sẽ đến thành phố S. - Chuyện dự án hiện nay ở thành phố S anh cũng không nhất thiết phải đến tham gia đâu, hơn nữa vẫn còn nhiều dự án quan trọng hơn. Anh nên suy nghĩ lại một chút. - Nhưng tôi muốn đến đó, em muốn ngăn cản sao? Chuyện này không cần phải nhắc lại nữa đâu. Em ở bên cạnh tôi cũng khá lâu rồi nên chắc biết rõ tính của tôi. Những gì mà tôi đã quyết thì sẽ không thay đổi. Tống Nhã Nhược nghe vậy không nói được gì nữa. Từ Dịch Phàm nhìn Tống Nhã Nhược cô rồi đi thẳng vào trong thang máy. Cuộc họp sắp bắt đầu rồi.
Bí Mật Của Định Mệnh Chương 14: Không Ngờ Đến Tòa soạn báo Kinh tế - Ấy Evelyn, đến rồi à? Lâu lắm mới thấy em đến tòa soạn báo. Dạo này bận lắm à? Một nhân viên tòa soạn vừa thấy Phùng Lộ Phi bèn gọi. Evelyn là tên tiếng Anh của cô. - Chào chị, lâu lắm rồi không gặp chị. Đúng là dạo này em có nhiều việc bận nên không thể đến tòa soạn báo thường xuyên được. Ấy chị, mà em nghe nói chị sắp được thăng chức rồi, có phải không vậy? Khi nào thì đưa ra quyết định chính thức vậy ạ? - Ừ, ngày mai sẽ đưa ra quyết định. Phùng Lộ Phi hào hứng nói: - Chúc mừng chị nhé. Mà chị cũng phải mở tiệc khao mọi người đi chứ, chuyện thăng thức lớn thế này thì nhất định không thể làm qua loa được. Tiệc lần này phải thật lớn đấy. - Tất nhiên là sẽ có tiệc rồi, làm sao bỏ qua được. Tối ngày kia sẽ mở tiệc, em nhớ đến đấy nhé. - Vâng. Lát nữa em ra rồi chúng ta nói chuyện tiếp. À, đây là bài báo em mới viết, chị nộp giúp em được không? Bây giờ em phải đi gặp Biên tập Trương có chút chuyện. - Được. Chia tay với bà chị người quen làm trong tòa soạn báo Kinh tế, Phùng Lộ Phi liền nhanh chóng đi ngay đến chỗ phòng biên tập Trương để thảo luận vài chuyện quan trọng. ……………………………………… Nhìn biên tập Trương như nhìn người ngoài hành tinh, Phùng Lộ Phi nuốt nước bọt, hỏi lại cho rõ: - Dạ? Biên tập Trương, anh nói cái gì cơ? Không phải là… không phải là em nghe nhầm đấy chứ? - Em không nghe nhầm đâu. Tiểu Phùng, anh bảo em tuần sau đến thành phố S viết bài về dự án khởi công mới nhất của Tập đoàn Bất động sản Từ Thị. Tin tức mới nhất mà bọn anh vừa mới nhận được chính là Tổng giám đốc của Từ Thị là Từ Dịch Phàm cũng sẽ có mặt ở đó. Nếu chúng ta có được tin độc quyền này thì quá chuẩn. Phùng Lộ Phi ngạc nhiên đến độ không nói được gì nữa. Sao lại dính đến Từ Dịch Phàm cơ chứ? - Sao lại là em chứ? Em chỉ là cộng tác viên thôi, ở tòa soạn không phải là hết người rồi chứ? Biên tập Trương à, hay anh bảo người khác đi, em đi e là không ổn đâu. - Không phải là tòa soạn báo này hết người mà anh thấy khả năng viết bài của em rất tốt nên mới muốn em đi thôi. Vì tin tức lần này được dự đoán là rất có ảnh hưởng nên anh mới bảo em đi. Nhưng mà anh thấy việc này có gì đâu mà sao em cứ từ chối mãi như vậy hả? Này, không phải là em giấu chuyện gì có liên quan đấy chứ? Phùng Lộ Phi cứng họng luôn. Bản thân Phùng Lộ Phi cô chẳng muốn dính dáng bất cứ chuyện gì đến Từ Dịch Phàm, nhất là việc công khai cô chính là vợ của anh ta. Số của Phùng Lộ Phi cô cũng thật là xui xẻo. Dạo này mọi chuyện toàn gắn thêm tên của Từ Dịch Phàm. Tự suy nghĩ, có lẽ cô nên đi cùng Trương Uyển Tâm lễ chùa nhiều hơn. - Cứ nhất định phải là em sao? Thật sự là anh muốn em đến thành phố S lần này hả? - Tiểu Phùng à, nếu như em không muốn đi đến thành phố S viết bài thì anh cũng không muốn ép em làm gì cả. Nhưng mà Tiểu Phùng, chúng ta hợp tác với nhau cũng đã lâu như vậy rồi, khả năng của em anh cũng biết rõ, lần này anh tin tưởng em lắm mới giao chuyện này cho em. Anh thật sự rất mong lần này em sẽ đi viết bài. - Thật ra.... Đúng là em có một vài chuyện hơi khó nói… hình như cũng có liên quan… Nhưng… Nghe biên tập Trương nói, Phùng Lộ Phi cũng miễn cưỡng suy nghĩ lại. Phùng Lộ Phi đã cộng tác với tòa soạn báo Kinh tế này cũng được 4 năm rồi, nhưng lại không tiết lộ thân thế về bản thân cho mọi người nên cũng chẳng ai biết về cô. Tin tức về chuyện kết hôn của Phùng Lộ Phi và Từ Dịch Phàm, các trang báo đều nói về cô với danh xưng là "Nhị tiểu thư của Phùng Thị" hay “Thiếu tiểu thư của Phùng gia” chứ không nhắc đến tên họ gì cả. Hôn lễ của Phùng Lộ Phi và Từ Dịch Phàm, phóng viên được phép viết bài nhưng lại không được chụp ảnh,.... Nói chung là cho đến tận bây giờ, vẫn có rất ít người biết về thân thế thực sự của Phùng Lộ Phi. - Này Tiểu Phùng, em có đi được không vậy? - Biên tập Trương lên tiếng hỏi lại Phùng Lộ Phi. Câu nói của biên tập Trương càng khiến cho Phùng Lộ Phi thêm áp lực. Cuối cùng cô cũng mở miệng nói: - Chuyện này... thật ra… Mà thôi được rồi, em sẽ đến thành phố S viết bài này vậy. Nhưng mà mọi chi phí của khi em đến thành phố S thì tòa soạn phải chi trả hết đấy, em không bỏ ra xu nào đâu. - Tất nhiên rồi. May quá, cuối cùng em cũng đã đồng ý rồi Tiểu Phùng, anh vui quá đi mất. - Vâng. Phùng Lộ Phi chỉ có thể cười trừ và thở dài. Cứ coi như lần này đến thành phố S là đi du lịch vậy!
Bí Mật Của Định Mệnh Chương 15: Bối Rối Chiều hôm đó, Phùng Lộ Phi lại hẹn Trương Uyển Tâm ra nói về chuyện ngày hôm nay. - Haha... Phải nói thế nào đây nhỉ? Hai vợ chồng cậu đúng là có duyên với nhau thật đấy nha. Chuyện hay, chuyện bắt đầu hay rồi đấy. - Trương Uyển Tâm vừa nói vừa cười. - Duyên phận cái gì chứ? Trên đời này có duyên phận hả? Mà chuyện này đáng cười lắm sao? Nhìn cậu cười mà mình… Thật đúng là không còn gì để nói. – Phùng Lộ Phi nghe vậy nhăn mặt. - Tất nhiên rồi. Chuyện này không phải rất buồn cười à? Vợ đi phỏng vấn chồng. Biên tập Trương này đúng là rất biết chọn người đấy. Diễn biến sau sẽ thế nào đây nhỉ? - Chẳng thế nào cả. Cậu không cần ngồi đây suy nghĩ lung tung chuyện đó nữa đâu. Uống cốc nước cam, Trương Uyển Tâm thở dài "phân tích" mọi chuyện cho Phùng Lộ Phi nghe: - Cái gì mà chẳng thế nào hả? Này, Phùng Lộ Phi, cậu về nói chuyện này ngay với chồng của cậu đi, mình đảm bảo bài báo lần này mà cậu viết sẽ hay hơn những người khác gấp trăm nghìn lần đấy. Mọi người sẽ phải khâm phục cậu vì có thể phỏng vấn được Từ Dịch Phàm, người mà trước nay chẳng thèm xuất hiện trên tạp chí. - Thôi đi, cậu đừng có ở đó mà diễn giải nữa. Mình không quan tâm nữa đâu. Nhưng mà này, cuối tuần này sinh nhật của mẹ chồng mình đấy, nên tặng gì bây giờ? - Sinh nhật hả? Để mình nghĩ xem nào. À đúng rồi, mình đọc mấy bài báo nghe nói mẹ chồng cậu hình như rất thích đồ trang sức thì phải, hay là cậu chọn thử một món đồ trang sức nào đó xem sao. Suy nghĩ một hồi lâu, Phùng Lộ Phi nói: - Đồ trang sức? Cũng được thôi, ý kiến này của cậu cũng không tồi. Nhưng mà biết chọn món đồ nào bây giờ được? Của hãng của Lưu Thị, Harry Winston hay Tiffany đây? - Hình như tập đoàn Lưu Thị vừa tung ra thị trường mấy bộ đồ trang sức mới đấy, trông cũng đẹp lắm. Hay mai mình cùng cậu đi xem? – Trương Uyển Tâm vừa ăn bánh vừa nói. - Vậy hả? Cũng được, vậy ngày mai đi cùng mình xem nhé. Có cậu thì chọn đồ cũng dễ hơn. - Ừ, ừ, ngày mai đi với cậu cũng được. Nhưng mà Lộ Phi này, có chuyện này, mình.... - Chuyện gì vậy? - Là... Tử Minh về thành phố A rồi. Phùng Lộ Phi như trở thành một bức tượng, cô ngạc nhiên đến mức không thể nói được gì nữa. - Mình nói này Lộ Phi, cậu cũng đừng nên trốn tránh như vậy nữa, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến thôi. Mình nghe nói khi hai người chia tay, Tử Minh quyết định sẽ không về đây nữa, nhưng... Không hiểu sao anh ấy vẫn quay về. Không phải là vì chuyện… - Thôi... Cậu nghĩ bây giờ nhắc đến anh ấy còn được nữa không? Nên cho qua mọi chuyện đi thì tốt hơn. Chuyện giữa mình và anh ấy dù sao cũng đã qua rồi, chẳng cứu vãn được gì đâu. Hoắc Tử Minh là bạn trai cũ của Phùng Lộ Phi. Nhà anh tuy không khá giả gì nhưng Hoắc Tử Minh lại học rất giỏi, anh định năm nay tốt nghiệp về sẽ cầu hôn Phùng Lộ Phi nhưng không ngờ hai người lại cãi nhau, không lâu sau đó thì Phùng Lộ Phi quyết định chia tay anh để kết hôn với Từ Dịch Phàm. Lần gặp nhau cuối cùng, Hoắc Tử Minh đã rơi rất nhiều nước mắt và nói rằng anh sẽ không bao giờ trở về thành phố A này nữa. Thế nhưng hôm nay, Phùng Lộ Phi lại nghe thấy việc Hoắc Tử Minh đã quay trở lại. Phùng Lộ Phi ước gì Hoắc Tử Minh ở nước ngoài và sống yên ổn ở đó thì thật tốt, có lẽ cuộc sống về sau của cô và chính anh cũng sẽ thoải mái hơn. Nhưng tại sao anh còn quay về đây? - Hai người có nên gặp nhau nói hết mọi chuyện không? Chuyện cậu kết hôn với Từ Dịch Phàm sẽ khiến Tử Minh hiểu lầm đấy. - Nhưng cậu nghĩ nếu mình nói ra mọi chuyện thì sẽ thế nào đây? Sẽ càng hiểu lầm hơn. - Nếu hai người không đến được với nhau thì cũng có thể làm bạn được mà? Cậu đang khiến anh ấy hiểu lầm cậu càng ngày càng sâu sắc đấy. Phùng Lộ Phi lại thở dài. Chuyện với Hoắc Tử Minh là chuyện khiến cô băn khoăn bối rối nhất. Mọi quyết định trước kia cô biết là cô sai, nhưng nếu đã đồng ý bước chân vào ngõ cụt này thì cô đành phải chấp nhận thôi. Từ ngày đó đến bây giờ, cô chỉ hi vọng Hoắc Tử Minh sẽ có một cuộc sống hạnh phúc. - Ngày mai 9 giờ chúng ta cùng đi xem vài món đồ trang sức nhé? Bây giờ mình còn vài chuyện phải làm nên đi trước đây. - Ấy... Nói xong Phùng Lộ Phi đứng dậy đi luôn, còn Trương Uyển Tâm thì thở dài chán nản: - Vẫn chưa nói hết mà đã vội đi rồi. Mình cũng chỉ là lo cho cậu thôi. Cái chuyện tình của cậu chẳng khác gì tiểu thuyết.
Bí Mật Của Định Mệnh Chương 16: Cải Thiện Quan Hệ Buổi tối. Phùng Lộ Phi vừa bước vào đến nhà thì đã thấy Từ Dịch Phàm đang ngồi ở sofa xem TV. Hôm nay hình như có vẻ khác với mọi ngày. Từ Dịch Phàm không họp hành hay đi xã giao tiệc tùng, thậm chí là đến chỗ tình nhân nữa mà lại về nhà cơ đấy. Chẳng hiểu hôm nay anh làm sao nữa. Mặc dù có chút ngạc nhiên nhưng Phùng Lộ Phi cũng chẳng mấy quan tâm. - Cô về rồi sao? Sao muộn thế? Ngồi xuống đây đi, tôi có một số chuyện muốn nói với cô. Phùng Lộ Phi bình thản ngồi xuống ghế bên cạnh, giọng nói không cao không thấp, nhìn Từ Dịch Phàm hỏi: - Có chuyện gì sao? Tôi với anh có chuyện gì quan trọng à mà nói chứ? Hình như là không. Trước nay, giữa Phùng Lộ Phi và Từ Dịch Phàm vốn chẳng có mấy chuyện nói với nhau. - Lần trước tôi cũng nói với cô rồi, cuối tuần này sinh nhật mẹ tôi, cô định chuẩn bị quà gì? - Tôi biết rồi, cũng không cần anh phải nhắc đi nhắc lại chuyện này nữa đâu. Ngày mai tôi sẽ đi mua quà cho mẹ. À phải, chuyện anh muốn nói với tôi chỉ đơn giản là chuyện này thôi sao? Nếu không còn gì nữa thì tôi muốn lên phòng nghỉ, hôm nay tôi hơi mệt. - À, còn một việc nữa... Thứ hai tuần sau tôi đến thành phố S công tác, đến thứ 4 mới về. Phùng Lộ Phi im lặng một hồi. Tự dưng hôm nay Từ Dịch Phàm lại đi nói với cô chuyện anh đi công tác. Có vẻ hơi lạ. Người đàn ông này đúng là tâm cơ khó đoán thật. - Ừ. Có thế thôi hả? Còn chuyện gì nữa không? Nếu như hết rồi thì tôi phải đi nghỉ đây. - Hết rồi. Cô đi nghỉ đi. - Vậy tôi lên phòng đây. Nói xong Phùng Lộ Phi đứng dậy cầm túi trở về phòng, Từ Dịch Phàm nhìn theo bóng lưng của Phùng Lộ Phi mà không nói gì nữa. Biểu hiện tối nay của Phùng Lộ Phi thật là lạ. Cô nói mệt, hay là ốm rồi? Hay là Phùng Lộ Phi đã gặp phải chuyện gì? - Thím Vương! - Thiếu gia, có chuyện gì ạ? - Tôi thấy Thiếu phu nhân có gì đó rất lạ, cô ấy bảo là mệt. Thím xem xem cô ấy thế nào. - Vâng, tôi biết rồi. Từ Dịch Phàm tắt TV rồi cũng đi lên phòng. Có thím Vương rồi nên anh cũng chẳng phải quan tâm nhiều. Những người giúp việc hôm đó nhìn thấy mối quan hệ của Từ Dịch Phàm và Phùng Lộ Phi dường như có cải thiện được chút ít bởi nhất là ngày hôm nay hai người cũng không cãi nhau đến "long trời lở đất" như mọi hôm nữa. Mấy người họ bàn tán với nhau, có vẻ như Phùng Lộ Phi và Từ Dịch Phàm sẽ hòa thuận nhanh thôi. ................................................ Thím Vương làm theo lời Từ Dịch Phàm đi lên phòng Phùng Lộ Phi hỏi xem cô thế nào. - Thiếu phu nhân, tôi có nghe Thiếu gia nói cô không được khỏe nên xem cô thế nào. Cô vẫn ổn chứ, nhìn sắc mặt cô hình như không tốt lắm, có cần tôi gọi bác sĩ gia đình đến không? - À cháu không sao, thím đừng lo. Nhưng mà… thím vừa bảo là Từ Dịch Phàm nói sao? - Đúng vậy. Thiếu gia bảo tôi nên xem Thiếu phu nhân thế nào. Có vẻ như Thiếu gia đang lo cho cô. Phùng Lộ Phi mỉm cười nói: - Vâng. Thím đi nghỉ đi. - Vậy Thiếu phu nhân cũng nghỉ ngơi sớm đi ạ. Thím Vương vừa ra ngoài thì Phùng Lộ Phi lẩm bẩm: - Từ Dịch Phàm…. Từ Dịch Phàm… Anh ta là đang lo lắng cho mình sao? Thật quá lạ đời. Hôm nay Phùng Lộ Phi cũng không muốn ăn cơm nữa, chỉ lẩm bẩm vài câu về Từ Dịch Phàm rồi lên giường đi ngủ ngay. Nhưng ai mà biết được đêm đó Phùng Lộ Phi lại không thể nào ngủ được, những chuyện mà cô đang nghĩ đến nhiều nhất chính là chuyện giữa cô và Hoắc Tử Minh. Phùng Lộ Phi thật sự không biết mình nên làm thế nào cho đúng nữa. Mọi chuyện có phải là càng ngày càng rắc rối hơn rồi không? Còn thím Vương sau đó thì đến phòng của Từ Dịch Phàm, nói với anh tình trạng hiện tại của Phùng Lộ Phi. Từ Dịch Phàm không nói gì, chỉ gật đầu rồi vào bên trong. …………………………… Sáng hôm sau tỉnh dậy, Phùng Lộ Phi chỉ thở dài, tự nhủ bản thân nên cố gắng quên chuyện này đi, như vậy sẽ tốt hơn. Chỉ mong rằng thời gian sẽ giúp cô chuyện này. Khi cô xuống dưới thì thím Vương nói Từ Dịch Phàm đã đi từ sớm rồi. Cô cũng chỉ "Vâng" một tiếng rồi ngồi xuống ăn sáng. Hôm nay cô đã hẹn cùng Trương Uyển Tâm đi xem đồ trang sức.
Bí Mật Của Định Mệnh Chương 17: Chọn Quà Tại cửa hàng đại diện của Lưu Thị tại thành phố A, một trong những cửa hàng bán đồ trang sức nổi tiếng nhất ở đây. Phùng Lộ Phi và Trương Uyển Tâm đang chọn đồ. Nhân viên bán hàng giới thiệu từng mẫu sản phẩm mới của thương hiệu cho Phùng Lộ Phi và Trương Uyển Tâm nghe. Nhìn bộ đồ trang sức nào cũng rất đẹp, đúng là những thiết kế này thật sự rất tinh xảo, dùng đá quý loại thượng hạng nhất để làm ra. - Cô này, tôi muốn chọn một bộ trang sức để làm quà mừng sinh nhật cho mẹ chồng tôi, bà ấy năm nay cũng ngoài 50 tuổi rồi nhưng trông vẫn còn trẻ trung lắm. Cô có thể tư vấn giúp cho tôi xem nên món đồ trang sức nào phù hợp nhất được không vậy? – Phùng Lộ Phi lên tiếng sau khi nghe cô nhân viên giới thiệu sản phẩm. - Vậy, tôi nghĩ cô nên chọn bộ số 2. Nếu cô muốn tặng cho mẹ chồng thì bộ này là thích hợp nhất. Cô nhân viên bán hàng giới thiệu kĩ hơn về bộ đồ trang sức số 2 kia. Phùng Lộ Phi cũng cảm thấy bộ trang sức này có vẻ khá hợp với mẹ chồng cô. Trông nó thật sự rất đẹp. - Uyển Tâm, cậu thấy thế nào? Mình thấy bộ đồ trang sức nào cũng đẹp, thật khó chọn. - Mình thì lại thích bộ đồ trang sức số 3 hơn. Nhưng mà quyền quyết định vẫn là ở cậu thôi, chọn bộ nào cũng được hết. Nếu mà phân vân quá thì chọn hết tất cả là xong. Phùng Lộ Phi nghe vậy bật cười: - Mua hết chỗ này hả? Mình không giàu đến như vậy đâu, đừng có xui dại như thế chứ. - Không giàu? Thật sự là không giàu sao? Cứ cho là từ trước đến nay cậu vẫn luôn sống bằng tiền mà cậu tự làm ra, đúng là cũng không có nhiều thật, nhưng còn ông chồng kia của cậu, Từ Dịch Phàm ấy. Cậu đừng bảo với mình là đến Từ Dịch Phàm cũng không có tiền nhé? Hôm nay không phải cá tháng 4 đâu mà nói đùa như vậy. Tiền của anh ta đủ để mua toàn bộ số cửa hàng bán đồ trang sức ở thành phố A này. - Anh ta ấy hả? Mình nghĩ anh ta sẽ tự chọn một món quà khác thôi, không bao giờ có chuyện tặng chung quà với mình đâu. Theo như những gì mà mình biết về Từ Dịch Phàm thì chắc chắn anh ta sẽ làm như thế. Cậu tốt nhất đừng có nhắc về tên đó nữa. - Vậy đến cuối cùng cậu định làm thế nào? Trông mặt cậu thế kia không phải là vẫn đang phân vân đấy chứ? Phùng Lộ Phi bĩu môi nhìn Trương Uyển Tâm. Cô nhân viên bán hàng thấy vậy bèn lên tiếng: - Hai vị tiểu thư, ở cửa hàng của chúng tôi không chỉ có 4 bộ trang sức này thôi đâu. Nếu như cô đồng ý, tôi sẽ giới thiệu những bộ đồ khác cho cô? Có được không? - Vậy cũng được. Cô nhân viên kia tiếp tục giới thiệu vài bộ đồ trang sức khác cho Phùng Lộ Phi. Suy nghĩ hồi lâu, sau đó lại hỏi ý kiến của Trương Uyển Tâm nhưng mãi mà Phùng Lộ Phi vẫn không thể chọn được món đồ ứng ý nhất. Cô cảm thấy có chút chán nản. - Đã giới thiệu hết 11 bộ đồ trang sức rồi đấy Từ Thiếu Phu nhân của tôi ạ. Cậu quyết định như thế nào đây? Nếu như mà không chọn được nữa thì chúng ta đến những cửa hàng khác xem có được không? Mình đau lưng quá rồi đây này. Mau chọn nhanh lên rồi còn về. Mà mình nghĩ dù có chọn món đồ nào thì mẹ chồng cậu cũng thích cả thôi, chắc bà ấy sẽ coi trọng tấm lòng của cậu hơn mấy thứ vật chất này. - Mình biết rồi, biết rồi, thế thì nghe cậu đi. Chúng ta đến cửa hàng khác xem như thế nào. Hai người ra khỏi cửa hàng mà chẳng mua được gì. Sau đó bọn họ đến cửa hàng của Harry Winston lẫn Tiffany rồi Catier nhưng cũng chẳng chọn được bộ nào ra hồn cả. - Lộ Phi này, chúng ta đã ghé thăm bốn cửa hàng mất nửa ngày rồi, cậu nghĩ thế nào đây? Chọn mua đồ trang sức hay chuyển sang mua quà khác? Mình mệt lắm rồi, lại còn đói nữa. - Công nhận là chọn được một món đồ cũng khó thật. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại mình thấy bộ đồ số 2 của Lưu Thị là hợp nhất. Hay chúng ta chọn bộ đó nhỉ? Cậu thấy có được không? - Mình đã nói rồi, tiền là của cậu thì đương nhiên mọi quyết định cũng là ở cậu thôi. Phùng Lộ Phi vỗ nhẹ tay lên vai của Trương Uyển Tâm, cuối cùng cũng đưa ra quyết định: - Được rồi, vậy quay lại cửa hàng của Lưu Thị chọn bộ số 2, sau đó bọn mình đi ăn trưa. - Ok. Mau đi nhanh lên, mình sắp chết đói đến nơi rồi đây này. Bụng dán vào lưng rồi. Bọn họ đi mất cả nửa ngày nhưng cuối cùng vẫn phải quay lại cửa hàng của Lưu Thị. Cô nhân viên bán hàng cẩn thận gói ghém bộ đồ trang sức này lại rồi chuyển cho Phùng Lộ Phi.
Bí Mật Của Định Mệnh Chương 18: Phân Vân Trưa hôm đó, Từ Dịch Phàm dùng bữa trưa với Tống Nhã Nhược nhưng khác hẳn với những ngày khác, hôm nay anh nói ít vô cùng, từ nãy tới giờ nói được có hai câu. - Dịch Phàm, cuối tuần này là sinh nhật của bác Từ, anh đã chọn được quà sinh nhật ưng ý cho bác chưa vậy? Có cần em chọn giúp không? Những lần trước em cũng… - Không cần đâu, tôi chọn được rồi. Lần này không cần phiền em chọn giúp nữa đâu. Từ Dịch Phàm nhanh chóng ngắt lời của Tống Nhã Nhược, không để cho cô ta nói hết câu. Sở dĩ Tống Nhã Nhược hỏi Từ Dịch Phàm như vậy là bởi vì bấy lâu nay, kể từ khi quen biết anh cho đến giờ, cô ta vẫn luôn là người giúp anh chọn đồ mừng sinh nhật cho bố mẹ. Nhưng sau khi nghe Phùng Lộ Phi nói hôm nay cô sẽ đi mua quà sinh nhật tặng mẹ nên Từ Dịch Phàm cũng không quá quan tâm nhiều đến chuyện quà tặng này nữa, cũng càng không cần phải nhờ tới Tống Nhã Nhược chọn giúp. - Sao vậy? Những lần trước toàn là anh bảo em chọn mua đồ giúp anh mà, vậy mà... - Nhã Nhược, em không nghĩ đến chuyện tôi đã kết hôn rồi sao? Em cũng tự biết bản thân nên làm gì cho phải chứ? Tôi nghĩ mọi thứ không nên vượt quá giới hạn của nó. Tống Nhã Nhược nhíu mày, tuy rất tức giận nhưng vẫn cố nén lại mà nói hết suy nghĩ hiện tại: - Kết hôn? Em không nghĩ anh coi đó là kết hôn thật sự đâu. Anh và Phùng Lộ Phi trông giống như vợ chồng lắm hay sao? Kết hôn chỉ trên danh nghĩa thôi, hai tờ giấy vô nghĩa chẳng đáng giá. - Dù với em nó thật sự vô nghĩa chẳng đáng giá nhưng đối với tôi nó lại rất quan trọng đấy. Tống Nhã Nhược nghe vậy tức giận thật sự. Với Từ Dịch Phàm anh thì tờ giấy kết hôn ấy rất quan trọng sao? Anh đang đùa hả? Tống Nhã Nhược nghĩ mình đang nghe nhầm. - Anh đang nói gì vậy hả? Dịch Phàm, anh đừng nói với em rằng anh đang dần coi trọng cuộc hôn nhân của anh và Phùng Lộ Phi đấy. Không phải anh yêu cô ta rồi đấy chứ? - Em muốn nghĩ thế nào tôi không quan tâm. Còn bây giờ thì em tiếp tục ăn đi, tôi về tập đoàn trước. Nói xong Từ Dịch Phàm đứng dậy đi luôn, để mặc Tống Nhã Nhược với khuôn mặt tức giận ở lại một mình. - Phùng Lộ Phi sao? Từ Dịch Phàm, cô ta bắt đầu xen vào chuyện của chúng ta từ lúc nào vậy? ............................................... Tại một nhà hàng khác. - Chọn xong quà đúng là cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Mình không nghĩ lại tốn nhiều thời gian như vậy. Cũng may là có cậu đi cùng. – Phùng Lộ Phi vừa cắt thịt bò vừa nói. - Còn mình thì đau hết cả lưng rồi đây. Mình còn tưởng rằng cậu sẽ chọn nhanh thôi, không ngờ lại lề mề đến tận giữa trưa. Hại mình vừa đói vừa mệt. Cậu cũng nên chịu trách nhiệm đi. - Haha... Được. Nhìn gương mặt vui vẻ có phần rất thoải mái của Phùng Lộ Phi, Trương Uyển Tâm hỏi: - Hình như hôm nay tâm trạng cậu có vẻ rất tốt. Sao, có chuyện gì vui hả? Nói xem nào. Tay đang cầm dao cắt thịt bò của Phùng Lộ Phi đột nhiên dừng lại, cô hiểu Trương Uyển Tâm muốn nói gì. - Cũng không thể nói là tốt được. - Suy nghĩ kĩ rồi sao? - Vẫn chưa. - Mình nghĩ cậu nên gặp Tử Minh để nói rõ tất cả mọi chuyện đi, như vậy là tốt nhất đấy. Phùng Lộ Phi lại thở dài: - Tốt nhất sao? - Đúng vậy. Cậu thử nghĩ xem, cậu không nói cho Tử Minh nghe hết mọi chuyện, chẳng phải anh ấy sẽ nghĩ rằng cậu vì tiền mà bỏ rơi anh ấy hay sao, điều ấy chắc chắn sẽ khiến anh ấy càng nghĩ tiêu cực hơn. Cậu muốn anh ấy về sau sẽ sống hạnh phúc hơn nhưng liệu có được như vậy không? Cả hai người sẽ chẳng ai hạnh phúc được cả. Hơn nữa trong lòng cậu sẽ mãi mãi luôn vướng mắc sợi dây rối này, không thể tháo gỡ ra được. Điều tốt nhất là cậu nên nói chuyện thẳng thắn với Tử Minh, như vậy sẽ khiến anh ấy nghĩ đúng đắn hơn và chính cậu cũng sẽ thoải mái hơn. - Mình... - Còn phân vân gì nữa? Không phải cậu đang nghĩ đến chuyện tương lai sẽ ly hôn với Từ Dịch Phàm rồi quay về bên Tử Minh đấy chứ? Chuyện này thật đúng là... Haizzz... Câu nói này của Trương Uyển Tâm khiến cô nghĩ đến chuyện ly hôn kia. Thật sự sẽ ly hôn được sao?
Bí Mật Của Định Mệnh Chương 19: Nên Làm Rõ Ràng Mọi Chuyện - Uyển Tâm, bây giờ mình cũng chẳng biết nên làm thế nào cho phải nữa. Chuyện ly hôn với Từ Dịch Phàm và trở về bên cạnh của Tử Minh mình thật sự không nghĩ đến và cũng chưa từng nghĩ đến. Nhưng mà có một điều mình biết rõ, việc ly hôn này thật sự rất khó, khó lắm. Phùng Lộ Phi chỉ có thể thở dài, nói về thực tế của cô bây giờ với Trương Uyển Tâm. - Đúng là chuyện đấy quả thật còn xa xôi quá. Chuyện đầu tiên là cậu vẫn cứ gặp Tử Minh trước đã, nói rõ mọi chuyện rồi sau đó tính tiếp. Phải xem Tử Minh nói gì đã. - Được rồi, mình sẽ nghe theo lời cậu. Cậu giúp mình liên lạc với Tử Minh đi, nếu mình trực tiếp gọi điện cho anh ấy sợ rằng anh ấy sẽ không muốn đến gặp mình. Đúng là sau khi nói rõ với anh ấy, phải xem phản ứng của anh ấy thế nào đã rồi sẽ tính tiếp. - Mình biết rồi. Cậu cứ yên tâm đi, mình sẽ giúp hai người gặp nhau, không cần lo đâu. - Cảm ơn cậu. - Không có gì. Chúng ta là bạn bè, không cần phải nói khách sao với mình như thế đâu. Trương Uyển Tâm mỉm cười nhẹ nhàng nhìn Phùng Lộ Phi. Bản thân cô cũng rất muốn giúp Phùng Lộ Phi vài chuyện gì đó nhưng thật sự là cô không có khả năng ấy. ………………………………. Từ Dịch Phàm đang làm việc nhưng anh không thể chuyên tâm, vẫn cứ nghĩ đến những chuyện khác. Đó là chuyện về Phùng Lộ Phi và chuyện mà Tống Nhã Nhược nói vừa rồi. Với Từ Dịch Phàm mà nói thì anh thật sự không yêu Phùng Lộ Phi, không có bất kỳ tình cảm nào với cô cả, cuộc hôn nhân của với cô chỉ là một cuộc hôn nhân mang đậm tính chất thương mại, chỉ là sự giao dịch, không hơn không kém. Nhưng dạo này, Từ Dịch Phàm thực sự đã làm nhiều điều để tránh không làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của anh với Phùng Lộ Phi. Chính bản thân Từ Dịch Phàm cũng chẳng thể hiểu nổi là rốt cuộc anh đang làm những gì nữa. Những việc này, đúng hay sai? Vậy còn Tống Nhã Nhược thì sao? Từ Dịch Phàm quen Tống Nhã Nhược đã lâu lắm rồi, cũng chẳng nhớ rõ thời gian là bao lâu nữa. Mối quan hệ của hai người không thể dùng hai chữ "bạn bè bình thường" để xác nhận được. Mối quan hệ giữa họ đã đi khá sâu, nhưng Từ Dịch Phàm lại chưa từng một lần nghĩ đến chuyện muốn kết hôn với Tống Nhã Nhược. Theo như Triệu Chí Dương, người bạn thân nhất của Từ Dịch Phàm đã từng nói, Tống Nhã Nhược thật sự chỉ có thể là "tình nhân trên giường" của Từ Dịch Phàm hơn là "bạn gái" của anh. Nhưng nói cho đúng ra thì từ trước đến nay, Từ Dịch Phàm còn chẳng động vào một sợi tóc của cô ta. Dạo gần đây Từ Dịch Phàm cũng cảm thấy mình đột nhiên có vẻ quan tâm đến Phùng Lộ Phi nhiều hơn trước kia, ít ra cũng không muốn tranh cãi với cô hàng ngày nữa. Chính Từ Dịch Phàm ngày hôm qua cũng cảm thấy hơi lo lắng vì gương mặt mệt mỏi có phần tái nhợt của Phùng Lộ Phi nhưng khi biết cô không sao thì anh mới cảm thấy có phần an tâm hơn. Và có một điều mà Từ Dịch Phàm cũng đang phân vân: Anh thật sự chẳng hiểu bản thân đang suy nghĩ và hành động gì nữa. - Mình đang nghĩ đến gì đây? Mấy chuyện này có cần phải suy nghĩ không? Thật sự... Kể thì sau khi kết hôn, Từ Dịch Phàm có đến chỗ của Tống Nhã Nhược hai lần, lần cuối cùng là tuần trước. Từ Dịch Phàm cũng không nghĩ đến chuyện sẽ đến nhà của Tống Nhã Nhược thêm một lần nào nữa. Anh cũng đang nghĩ đến việc chấm dứt tất cả mọi chuyện với Tống Nhã Nhược nhưng chưa rõ nên làm thế nào cho đúng. - Mọi chuyện cũng thật phiền phức. Từ Dịch Phàm ray ray trán, có vẻ khá mệt mọi. Sau đó Từ Dịch Phàm lại nhanh chóng trở về trạng thái bình thường sau khi thư ký gõ cửa đi vào. - Tổng giám đốc, đây là những tài liệu mà anh muốn tìm. Bên dưới cũng còn một số văn kiện cần anh ký tên. - Cứ để đấy đi. - Vâng ạ. Không dám nói thêm câu gì nữa, thư ký của Từ Dịch Phàm lập tức rời khỏi phòng làm việc của anh. ............................................. Đi cùng với Trương Uyển Tâm suốt cả nửa ngày, cuối cùng Phùng Lộ Phi cũng trở về biệt thự Từ gia. Phùng Lộ Phi thay quần áo rồi lại chăm chú viết mấy bài để nộp nhanh cho tòa soạn báo. Mà cũng sắp đến sinh nhật mẹ chồng, mà còn phải đến thành phố S nữa nên Phùng Lộ Phi sợ không có thời gian, bây giờ viết là thích hợp nhất. Liếc nhìn chiếc điện thoại, Phùng Lộ Phi bỗng dừng lại. Hôm nay lúc chia tay với Trương Uyển Tâm, Phùng Lộ Phi đã xin được số điện thoại mới của Hoắc Tử Minh. Suy đi nghĩ lại thấy lời của Trương Uyển Tâm cũng đúng. Phùng Lộ Phi vẫn nên hẹn gặp và nói chuyện với Hoắc Tử Minh một lần xem sao. Đúng là Phùng Lộ Phi rất muốn xem Hoắc Tử Minh dạo này thế nào, muốn biết phản ứng của anh ra sao.