Các khoản tiền tự nguyện: không đóng không được! - Tiền trái tuyến đã bị bãi bỏ từ lâu nhưng nhiều trường đã “hợp lí hóa” khoản này bằng cách “phát phiếu” để phụ huynh đóng tiền dưới danh nghĩa “tự nguyện”. Nếu có con học trái tuyến thì họ “ngầm” hiểu là số tiền “dán mác” tự nguyện này sẽ phải nặng tay. Không tự nguyện" thì được gợi ý Các trường điểm như Kim Liên, Nguyễn Trường Tộ, Giảng Võ, Lê Văn tám, Kim Đồng, ... luôn có áp lực cao về học sinh trái tuyến đầu năm học. Cụ thể: Trường THCS Nguyễn Trường Tộ có 2.000 học sinh cả 4 khối, trong đó, lượng học sinh trái tuyến chiếm trên 30%, tương đương 700 em. Năm học 2008-2009, nhà trường có chỉ tiêu 535 em lớp 6 nhưng chỉ lấy 480 em để giảm áp lực vì trường đang hướng tới mục tiêu xây dựng trường chuẩn quốc gia! Trường THCS Giảng Võ, lượng học sinh trái tuyến chiếm 40%, tương đương 1.300 em. Trường Tiểu học Kim Liên có khoảng 1.200-1.300 học sinh trái tuyến (4 khối), trong đó, riêng khối lớp 1 tuyển gần 600 em thì có đến 250 em thuộc diện trái tuyến, chiếm gần 1 nửa. Thông báo tuyển học sinh trái tuyến được dán ở bảng thông báo, và tiêu chí chọn học sinh trái tuyến rất rõ ràng: Căn cứ chỉ tiêu cho phép của Quận; học lực và hạnh kiểm; thời gian nộp hồ sơ (vì trường lấy tuyển chọn theo thời gian nộp hồ sơ, càng nộp sớm cơ hội càng nhiều). Dù công khai như thế nhưng nhiều phụ huynh vẫn thắc mắc: Tại sao chỉ tiêu nhiều mà con mình nộp hồ sơ sớm cũng không được? Trên thực tế, lượng học sinh trái tuyến tuyển theo dạng “ưu tiên, ngoại giao” đa số đã chiếm hết chỉ tiêu của các trường. Bà Phan Lan Phương, Hiệu trưởng trường Tiểu học Kim Liên cho biết: “Con các quan chức, cán bộ các sở ngành, ... xin vào hàng năm gần như là vừa “kín” chỉ tiêu trái tuyến. Số còn lại tuyển cho các đối tượng bên ngoài thường không còn nhiều”. Những đối tượng này, nếu còn có cơ hội cũng phải bỏ ra một khoản tiền không nhỏ để xin cho con. Một phụ huynh có con học lớp 1 tại trường Kim Liên cho biết: “Để cháu được vào học tại đây, tôi đã phải mất vài “vé”, mà đấy là có người quen trong trường. Nếu không có thì có khi có tiền cũng không chạy vào được”. Vị phụ huynh này còn khẳng định: “Con tôi học trái tuyến, các khoản thu tự nguyện chắc chắn phải hơn rồi. Không kể các khoản chính theo quy định chung thì tôi nộp cho con gần 1 triệu tiền nhà trường bảo là “tự nguyện”. Chúng tôi khi đến làm việc với ban tuyển sinh của nhà trường sẽ được cấp 1 phiếu ghi tên để đóng tiền tự nguyện. “Mức sàn” chung của năm ngoái là 500.000 đồng/cháu. Còn năm nay, tôi không biết phải đóng thế nào cho vừa thì đã được một cô “gợi ý” là đóng theo “mức chung của mọi người” là 1 triệu đồng”. Số tiền này được nộp trực tiếp cho phòng tài vụ của nhà trường”. Khi được hỏi về việc này, bà Phan Lan Phương nói là chưa biết. Nhưng một lúc sau, trong quá trình trao đổi, bà Phương lại khẳng định: “Cách đây vài ngày, tôi đã nghe được thông tin này. Ngay khi biết, tôi đã kiểm tra ban tuyển sinh của trường và không có hiện tượng “gợi ý” thu tiền theo “mức sàn”như trên?!” Tại trường THCS Nguyễn Trường Tộ, ông Nguyễn Hải Khoát, Hiệu trưởng nhà trường cho biết: “Học sinh khi học đúng tuyến thì phụ huynh không đóng tiền tự nguyện. Còn thu tự nguyện với các em trái tuyến, nhà trường không đưa ra định mức, chỉ liệt kê các khoản đóng tự nguyện để cha mẹ học sinh tự nguyện đóng”. Để khoản tiền này không bị hiểu là bắt buộc, nhà trường đã thống nhất để ban phụ huynh của các lớp tự đứng ra thu rồi nộp lại cho phòng tài vụ. Tại trường THCS Giảng Võ, dù Hiệu trưởng Phạm Văn Khánh khẳng định là học sinh trái tuyến đóng góp như học sinh đúng tuyến, tiền tự nguyện là do khả năng của từng phụ huynh. Nhưng khi hỏi một học sinh lớp 8A của trường, thuộc diện trái tuyến, em này khẳng định: “Trước khi được nhận vào trường này, bố mẹ cháu bảo đã nộp gần 2 triệu đồng thì cháu mới được vào học” (!?). Em này cũng cho biết thêm là các khoản cố định trên lớp đóng như các bạn đúng tuyến, nhưng vì học trái tuyến, bố mẹ em nghĩ là để việc học tập được thuận lợi hơn nên đã đóng tiền tự nguyện nhiều hơn”. Hầm bà lằng các khoản tiền "tự nguyện" Chỉ cần một xấp đơn tự nguyện làm sẵn theo mẫu, theo một khung chung, nhà trường đã chứng minh sự trong sạch của mình nếu có bất cứ thắc mắc nào của người dân hoặc sự kiểm tra của cấp trên. Nhưng với những phụ huynh có con học trái tuyến, cái “mác” tự nguyện bị “áp lực” cao hơn: “Học trái tuyến như thể đi học nhờ, nên khi đóng tiền tự nguyện, tôi cũng biết để con mình không thua kém các bạn trái tuyến khác”, chị H., có con học trái tuyến tại trường Nguyễn Trường Tộ chia sẻ. Giải thích cho sự việc nhiều phụ huynh có con học trái tuyến đóng tiền tự nguyện nhiều, bà Phan Lan Phương cho biết: “Thực ra, đã là tiền tự nguyện thì phải được đồng thuận. Nếu có đóng nhiều hơn thì đó là do tâm lí của phụ huynh, tự họ muốn đóng bao nhiêu chứ nhà trường cũng không o ép gì”! Nhưng liệu có thể không đóng nhiều khi mà chính phụ huynh nhận được “tư vấn gợi í” là nên đóng bao nhiêu tiền tự nguyện cho con khi học trái tuyến? Và có thật là đồng thuận, khi mà phụ huynh dù vẫn bấm bụng đóng nhưng miệng vẫn than. Trường THCS Nguyễn Trường Tộ thu tự nguyện các khoản: quỹ cha mẹ học sinh, tiền bảo vệ an ninh, tiền lao công, trang trí khung cảnh sư phạm. Trường THCS Giảng Võ thu tiền tự nguyện cho các khoản: Thi giáo viên dạy giỏi (!?), thưởng HS giỏi, hoạt động thể thao, xây dựng cải tạo trường (trong khi HS đã đóng tiền xây dựng). Để các khoản này đúng là “tự nguyện”, nhà trường “yêu cầu” phụ huynh “kí nhận” là “tự nguyện đóng”. Chị H. nói: “Nhà trường phải có trách nhiệm bảo vệ các em rồi, sao còn phải đóng tiền bảo vệ an ninh? Giáo viên thi dạy giỏi thì liên quan gì đến các khoản tự nguyện? Trang trí trường lớp không phải năm nào cũng làm nhưng tiền thì năm nào cũng đóng! Không đóng cũng không được, vì khi nhà trường đưa ra rồi “vận động”, chẳng nhẽ mình không “tự nguyện”?! Chị H, cho biết thêm là chị cũng chỉ biết đóng, chứ cũng không biết thực sự tiền được dùng vào việc gì. Và nếu có thông báo là dùng vào việc gì thì mình cũng không thể biết được. Tiền trái tuyến đã bị bỏ từ lâu. Nhưng xem ra, các trường không hết cách để “hợp lí hóa” khoản tiền này dưới danh nghĩa tiền “tự nguyện”! Cẩm Quyên VIETNAMNET
"Dù công khai như thế nhưng nhiều phụ huynh vẫn thắc mắc: Tại sao chỉ tiêu nhiều mà con mình nộp hồ sơ sớm cũng không được? Trên thực tế, lượng học sinh trái tuyến tuyển theo dạng “ưu tiên, ngoại giao” đa số đã chiếm hết chỉ tiêu của các trường. Bà Phan Lan Phương, Hiệu trưởng trường Tiểu học Kim Liên cho biết: “Con các quan chức, cán bộ các sở ngành, ... xin vào hàng năm gần như là vừa “kín” chỉ tiêu trái tuyến. Số còn lại tuyển cho các đối tượng bên ngoài thường không còn nhiều”. Những đối tượng này, nếu còn có cơ hội cũng phải bỏ ra một khoản tiền không nhỏ để xin cho con. Một phụ huynh có con học lớp 1 tại trường Kim Liên cho biết: “Để cháu được vào học tại đây, tôi đã phải mất vài “vé”, mà đấy là có người quen trong trường. Nếu không có thì có khi có tiền cũng không chạy vào được”." =>>> chuyện bình thường trong xã hội ???? Từ những chuyện sai trái, trở thành chuyện bình thường trong xã hội. Mọi người ngày ngày bình thản ngắm nhìn hiện tượng trene 1 cách tự nhiên như mặt trời phải mọc hàng ngày vậy.
Việc bình thường ở đây là việc " Phụ huynh phải bấm bụng đóng tiền trái tuyến !" Chúng ta sẽ nói, nếu tôi không đóng - thì con tôi không có chỗ tốt để học ! Vấn đề là ở chỗ đó, tại sao không chấp nhận cho con học đúng tuyến và yêu cầu ngành giáo dục phải quan tâm đến những trường "hạng nhì" "hạng ba" ? Chúng ta phản ánh hành vi tiêu cực của ngành GD, nhưng ai "tiếp tay" cho hành vi đó? Nếu tất cả PH không chấp nhận việc đóng tiền trái tuyến thì nhà trường sẽ dựa vào cái gì để "hoạch hoẹ? " - Chính quan điểm " đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn - có tiền là mua được tất cả của mỗi người trong chúng ta mới là điều bất thường đang trở thành bình thường !
Vấn đề bác Lê Khanh nói nó lớn quá. Thực ra thì "Góp gió thành bão" có lẽ cùng phải từ những việc nhỏ đó rồi góp lại mới thành lớn. Có thiệt thòi 1 tí, mới thực tâm đồng lòng kêu gào mong chờ sự trắc ẩn của các vị Quan chăng. Nếu đã là thế, thì việc lựa chọn 1 việc đúng, dần dần trở thành 1 phong cách sống, thẳng thắn và là chính mình. Ví như đi đường tuyệt đối tuân thủ Luật Giao Thông thì việc gì phải năn nỉ mấy anh áo vàng ? Nhưng ở Bệnh viện thì khó, vì cái đó mình ko có quyền lựa chọn. Và có nhiều cái mình ko được lựa chọn thái độ sống vì nó liên quan đến sự TỒN TẠI. Khổ cái, là mình làm đúng phận sự của người dân, nhưng chính quyền lại ko làm tròn phận sự của nhà quản lý. Chấp nhận thiệt thòi, chịu đựng người khác cười vào mũi mình là người ngu... khi mình biết mình đang làm 1 điều đúng đắn. Có ngược đời ko??? Khiến con cái mình cũng phải chịu liên lụy thiệt thòi theo. Có khi nó lại trách mình nữa chứ. Chính quyền đang khiến cho người dân "sống thế nào cũng ko đúng" Đơn cử là chuyện như sau : Đại biểu Quốc hội bị lính phường chửi là "ngu"... Đó là nhà sử học Dương Trung Quốc, đại biểu QH. Đó là câu chuỵện xảy ra vào buổi sáng thứ hai, ngày 25.8.2008 tại ngã năm Phan Chu Trinh-Lê Văn Hưu-Hàn Thuyên-Lò Đúc và Hàm Long (Hà Nội). Đang ngồi ăn sáng ở quán Phở Thìn thấy một bà gánh nhãn bị một người mặc đồng phục (dáng chừng thanh tra) giằng kéo rồi vứt lên chiếc xe ôtô chuyên dụng của ngành đỗ kề đó. Đáng nói là nguời này mặc đồng phục nhưng không có "lon" trên vai, còn mấy vị mặc đồng phục có lon thì thản nhiên đứng quan sát. Đám đông những người qua đường xúm lại, một vị cao tuổi đang bực tức to tiếng với mấy vị "quan chức" đó. Thấy vậy tôi rời bát phở chưa kịp ăn để lại gần thì thấy bà bán nhãn đang khóc lóc cố giữ một bên quang gánh còn lại, còn vị cao tuổi đang yêu cầu những người bắt giữ hàng của dân phải làm đúng theo pháp luật vì khu vực này không nằm trên các tuyến phố quy định cấm hàng rong, vả lại người dân đang gánh hàng trên đường không phải là hành vi sai phạm. Đám đông xung quanh có người lên tiếng quyết liệt, có người nhẹ nhàng "mới sáng sớm xin các anh tha và giả hàng để người ta có kế sinh nhai...". Bất chấp, "người mặc đồng phục không lon" càng tỏ ra dữ tợn quyết giằng bằng được bên quang gánh còn lại. Thấy vậy tôi lại gần nói rằng bắt hàng của dân như vậy là không được, nên trả lại hàng họ cho người ta. Người dân xung quanh biết tôi nên có yêu cầu "đại biểu Quốc hội can thiệp". Sẵn mang tấm thẻ Đại biểu Quốc hội tôi đành rút ra để chứng thực "chức năng giám sát" của mình. Ngỡ tưởng mình có chút uy để hạ hoả "người mặc đồng phục không lon", ngược lại tôi nhận được một mệnh lệnh đanh thép bằng một tiếng quát: "Đi ra chỗ khác để tôi làm việc!". Nhưng vào chính lúc ấy thì các vị mặc đồng phục có lon tỏ ý muốn rút quân bèn lên xe, nổ máy. "Người mặc đồng phục không lon" chẳng còn thể hung hăng tiếp cũng lặng lẽ bỏ đi sau khi nhìn tôi bằng còn mắt hằn học: "Già rồi mà ngu !". Đám đông tản ra, ai đó có lời bình luận "các ông nhà nước thích sử dụng cái đám tai quái ấy để được việc lại nhàn thân!". Chỉ khổ bà hàng nhãn tay cầm đòn gánh lúc này không biết xoay xở làm sao với bên quang thúng còn lại... Nghĩ đến lời bình luận nọ, tôi đi thẳng đến đồn Công an phường Phan Chu Trình toạ lạc tại ngôi nhà số 9 cách đó chỉ hai ngã tư. Quả thực thấy một vị thượng tá đang ngồi nhàn hạ tại phòng trực ban. Dường như cũng biết đến sự việc mới xảy ra, vị sĩ quan nhã nhặn tiếp tôi. Sau khi nghe phản ánh thì giải trình rằng: "Cái người ấy (ý nói đến "người mặc đồng phục không lon") là của bên phường tăng cường, chúng tôi sẽ rút kinh nghiệm, nhắc nhở cảnh cáo". Tôi nói rằng cái hành vi của của "người ấy" không khó hiểu nhưng điều quan trọng là đã thực thi pháp luật thì không chỉ người dân phải nghiêm mà chính quyền cũng phải nghiêm. Nếu cấm người dân quang gánh cồng kềnh đi lại ở đâu thì phải có biển báo theo đúng quy chuẩn của Nhà nước, như biển cấm đỗ xe, cấm đi ngược chiều, cấm xíchlô..., thời gian đầu để dân biết, dân tránh thì ngoài loa đài, phải chăng biểu ngữ ngang đường viết chữ thật to là "Đường cấm gánh hàng đi qua". Người dân buôn thúng bán mẹt đâu có thời gian đọc báo nghe đài... Ngay ở TP Hồ Chí Minh mỗi lần có quy định mới như đường cấm hay phân luồng đều làm như vậy. Ông thượng tá thanh minh rằng, đường phố này tuy không thuộc tuyến phố cấm nhưng trên thành phố và quận chỉ thị nghiêm lắm nên phải thực hiện. Thấy vậy, tôi kính nhờ vị sĩ quan trực ban nọ phản ánh ý kiến của tôi lên lãnh đạo quận và thành phố để cho dân đỡ khổ, thì nhận được lời hứa sẽ thực hiện. Nhưng khi tôi hỏi thêm một câu: "Thường những thứ thu của dân, nhất là hàng tươi sống như gánh nhãn vừa rồi chẳng hạn thì chính quyền xử lý ra sao, có làm biên bản không, tiêu huỷ hay... "cho khỏi phí của giời", thì không nhận được sự trả lời rõ ràng. Trước khi ra về tôi lưu ý vị sĩ quan trực ban rằng sử dụng những người thiếu văn hoá, thiếu hiểu biết pháp luật, tính tình hung hăng như "người mặc đồng phục không lon" nọ, thì tai hại đầu tiên thuộc về chính quyền, vì trong con mắt của dân thì đó là người đại diện cho pháp luật, cho chính quyền. Đã hơn một tháng trôi qua, sự việc ấy khi kể lại cho những người xung quanh thì đều nhận được lời bình luận "đó là chuyện thường ngày ở Thủ đô". Mới đây, tôi nhận được một phong bì của cư tri gửi tới một xếp các bài đăng trên nhiều tờ báo phản ánh những chuyện tương tự, lại có cả bài báo ai đó biết rồi đăng câu chuyện xảy ra ở ngã 5 đã kể ở trên. Tôi có thói quen cứ nghĩ ngợi điều gì thì lại giở sách cũ ra xem thì thấy trong cuộc tranh luận của chính quyền thực dân Pháp hồi đầu thế kỷ trước khi bàn về quy hoạch thành phố Hà Nội việc quan trọng hàng đầu là phải kết nối được nền kinh tế của đô thị với vùng nông thôn bao quanh. Do vậy 5 tuyến đường xe điện đều được quy hoạch đi từ các cửa ô chính và ngang qua tất cả các chợ quan trọng nhất của thành phố (chợ Bưởi, chợ Đồng Xuân, chợ Hôm, chợ Mơ, chợ Cửa Nam v.v...) và khi thiết kế toa xe thì ngoài một toa ghế xếp ngang để khách bộ hành ngồi, các toa còn lại ghế đều xếp dọc để dành không gian cho những người gánh hàng tiện sắp xếp, cuối toa lại có thêm mấy cái móc to để treo quang gánh cho gọn... Lại đọc những quy định (tất nhiên là trên văn bản) về thế nào là bán hàng rong ở đô thị. Nếu chỉ gánh hàng thì cảnh sát không được can thiệp. Nếu dừng lại bán dưới một thời lượng quy định cũng không được ngăn cấm, chỉ khi nào họ ngồi quá thời lượng quy định hay gây mất vệ sinh công cộng thì mới phạt... Đấy là chuyện của dĩ vãng. Giờ đây Hà Nội đã to rộng hơn xưa nhưng cũng nhiều nông dân hơn xưa. Công ăn việc làm, việc tiêu thụ hàng hoá nông phẩm của họ không dễ vào ngay các siêu thị. Các chợ quan trọng nhất của Thủ đô giờ đây đều bị siêu thị hoá hoặc biến thành văn phòng cao cấp cho các đại gia buôn bán. Việc "buôn thúng bán mẹt" mà có nhà kinh tế học đã phân tích rằng hiện còn đang chiếm một tỉ trọng không nhỏ trong đời sống kinh tế và càng quan trọng khi nó là kế sinh nhai của rất đông cư dân Hà Nội, nhất là Hà Nội sau khi mở rộng. Bài toán nảy sinh là liệu có tăng trưởng đội ngũ các "người mặc đồng phục không đeo lon" để đói phó với những người buôn thúng bán mẹt hay không? Tôi có ý định tại kỳ họp Quốc hội lần này sẽ gặp ông Chủ tịch Thành phố Hà Nội cũng là Đại biểu Quốc hội hỏi xem có biết đến hiện tượng "đồng phục không lon" này không? Và hỏi xem ý kiến của một công dân, một Đại biểu Quốc hội phản ánh một cách nghiêm túc tại trụ sở với một sĩ quan trực ban cấp thượng tá công an sau hơn một tháng có được chuyển tới lãnh đạo quận và thành phố hay không, và những phản ánh ấy có xác đáng hay không. Xin để hạ hồi phân giải. http://blog.360.yahoo.com/blog-m5FBtOAhc6emWtZn45OBDkeRNNk-?cq=1 Dương Trung Quốc --------------- Mong bác lưu ý cái đoạn em bôi đậm. Chính quyền ko cấm, nhưng vẫn ko được làm. Chúng ta đang sống trong 1 môi trường ko phải là Được làm những gì pháp luật ko cấm. MÀ là : Được làm theo những gì cho phép. Nói thì bảo lan man, nhưng tất cả mọi việc đều có liên quan mật thiết đến với nhau. Em cũng sắp chuẩn bị đi đêm để xin cho con đi học mẫu giáo đây. Nhưng binh tình này thì cứ thẳng thắn em cho con đi học mẫu giáo làng vậy. Thêm 1 đứa khí khái cũng chẳng giúp gì cho đời.
Những điều bác nói, đều có minh chứng cẩn thận, đó là một sự thực trong rất nhiều sự thực đời thường mà chúng ta phải chứng kiến hằng ngày, chính vì phải giả câm, giả điếc, giả mù trước những điều đó vì biết rằng mình sẽ phải trả giá cho những "hành vi can thiệp" đụng chạm đến những kẻ "đại diện cho quyền lực và luật pháp " dù chính những kẻ đó đang có những hành vi chà đạp lên luật pháp. Nên chúng ta đã tập nhiễm thái độ ứng xử theo kiểu "thời thế": - Néu không chạy trường cho con = Con phải đi học những nơi "thày không ra thày, trường không ra trường" nên đành phải chạy, chạy xong rồi than thở sao mà khổ quá ! - Nếu không biết biết điều để nín lặng trước những quy định phi lý của nhà trường, thì con em chúng ta sẽ bị xếp vào nhóm học sinh "cá biệt" ....vì thế nên cũng phải nín lặng, để có khi giận cá chém thớt mang nỗi uất ức về trút lên đầu những người trong gia đình. Và cũng vì chỉ "được làm những gì cho phép" nên chúng ta đã trở thành những kẻ tiếp tay cho những tiêu cực trong nhà trường ( mở rộng là trong xã hội ) và chỉ còn biết dùng các forum như thế này để xả stress chứ không biết làm gì hơn. Đây là điều không đáng trách, vì chúng ta thiếu một kỹ năng sống vô cùng quan trọng: Đó là khả năng Làm việc nhóm - như người ta thường ví von: Một người Việt Nam thì hơn một người Nhật Bản, hai người VN thì bằng hai người NB, nhưng ba người VN thì lại thua ba người NB ! Chính vì không có khả năng cộng tác với nhau giữa các phụ huynh nên chúng ta không có đủ sức mạnh để phản ứng trước các vấn đề của nhà trường ! chúng ta cũng đã biết, những sản phẩm của Vedan đang bị từ chối trên thị trường, nếu chỉ một vài người không mua thì đâu có nhằm nhò gì, nhưng hàng trăm hàng ngàn người không mua thì lại là 1 sức mạnh ! ( đó là lý do tại sao lại cấm biểu tình - hay tụ tập đông người!) Nếu phụ huynh dần dần ý thức được điều đó, và dần dần có khả năng liên kết lại thì chắc chấn nhà trường phải nhìn lại các hành vi của mình !