Chào các mẹ, đây là lần đầu tiên e đăgn trong chuyên mục này, nên có gì k biết mong các mẹ chỉ bảo thêm. Em sinh năm 91, ck e sn 87, chúng e mới kết hôn được 10 tháng, mà nh lục đục quá. Chuyện chẳng có gì mà cảm thấy nó cứ to dần ra, nhiều khi mệt mỏi vô cùng ý ah. Chỉ vì k nghe điện thoại mà 2 vc mặt lạnh với nhau. Chẳng là e dùng ip5, mà các mẹ biết là mấy cái dòng đt này hay hết pin rồi, e k dùng sạc dự phòng, trên cơ quan thì có 1 cái sạc e để trên ý, nhiều khi bận, hay quên gần giờ về k sạc cho đầy. Đến tối e đi học thêm thì điện thoại gần hết pin, 2 đứa có nc với nhau khi nào về sẽ gọi vì là có vc. Trong lớp e để chế độ rung, + sạc pin ở xa chỗ ngồi. Đến lúc được tan lớp e mới biết có gần chục cuộc gọi nhỡ từ ck e. E gọi lại thì a ý k nghe được chỉ nhắn tin được, ck e thì nổi khùng lên nói e k tôn trọng a ý, k coi a ý ra cái éo j, e bảo trong lớp để rung và sạc pin, nói 1 lúc thì a ý bảo e bận cái l j mà k sạc được ở cơ quan, e nói a đừng nói bậy như thế, thì a ý quay ra kêu bậy cái l ý, hic. E thì muốn dĩ hòa vi quý, k muốn to tiếng nên e bảo thôi k nói nữa, nói lại cãi nhau, nhưng ck e k nhịn cứ nhắn vài tin nữa, nh e kệ k đọc và cũng chẳng nói nữa. Đấy ch chẳng có gì mà chúng e giận nhau 3 ngày nay, chẳng ai nói với ai câu nào, Hic. Có nh lúc điện thoại e đẻ trong túi xách k nghe được tiếng chuông, a ý gọi mấy lần k được, lần nào cũng mắng e, cũng mặt nặng mày nhẹ với nhau mấy lần vì cái điện thoại, nhưng lần này là lâu nhất. Nhiều lúc e goji muốn đập cái máy diện thoại, a ý k nghe, nhưng cũng chẳng nói j, coi như k, chỉ giải thích vài câu. đến lượt e thì nói gọi là éo còn sự tôn trọng nhau luôn. Bây giờ e làm j, đi đâu, đi với i, về muộn hay sớm a ý cũng chẳng quan tâm, nên e cũng đang làm lại như thế với ông ck e. Các mẹ cho e lời khuyên đi ạ, h e pahỉ làm gì
mình cũng đang phấn đấu không nói chuyện với vợ được 1 tuần rồi, khó chịu lắm, thành thật trong nhà luôn cần một người mở lời trước. mọi lần mình đều chủ động làm hòa lần này nhất quyết không, còn với bạn mình nghĩ bạn nên chủ động trước, ít nhiều bạn cũng là lỗi do bạn, nhiều khi chồng bạn giân bạn vì ko nghe máy thì ít, nhưng lại giận vì bạn mãi ko rút kinh nghiệm thì nhiều. bạn thử hỏi nhỡ ck bạn có chuyện rất gấp, rất cần mà ko liên lạc được thì sẽ thế nào, mà cũng nên tạo điều kiện giải tỏa bực dọc trong ng để còn kiếm tiền, nuôi con, làm gương cho con cái nữ, giữ cục tức, buồn trong người chẳng làm được việc gì nên hồn mà chửi là không ổn rồi
ơ hay nhỉ có mỗi chuyện nghe với k nghe mà giận nhà em hình như chỉ có em gây sự chồng em thì chẳng bao giờ gọi 2 cuộc k thấy nghe máy là nt vì cũng có việc mới gọi thấy k nghe máy biết vợ bận hoặc đang đi đường nên nt.
Bản chất của câu chuyện chính là tính cách của chồng em đấy, mình cá là anh này hay ghen và gia trưởng, thứ hai là cả hai người đều có tính cố chấp nữa. Nên mọi chuyện mới thành ra như thế này, để tích tụ lâu sẽ thành ra khủng hoảng nếu không có cử chỉ hay hành động nhún nhường và giảng hòa. Thôi cố gắng vậy em nhé.
Lựa nhau mà sống thôi bạn ạ, chỉnh lại chế độ đt để chuông, mua thêm cái sạc dự phòng khoảng 200k 300k. còn nếu thấy chỉ tại cái điện thoại thì đổi máy luôn. Mình thấy chồng bạn cũng nóng tính, nếu vậy thì chờ cho hết nóng tính rồi nói sau, chứ khi đang cáu lại đôi co thì sẽ càng thêm dầu vào lửa thôi. Vốn gọi 10 lần ko thấy nghe thì cũng lo có chuyện gì lắm, lại còn đáng tức bạn lại bảo đừng chửi bậy tự nhiên người ta nổi khùng ngay. Cơm sôi bớt lửa, chẳng đời nào khê.
Biết chồng như vậy mà lại để điện thoại trong túi xách. Chồng nói mãi bạn cũng chả khá hơn. Cảm ơn bạn đã cho mình một kinh nghiệm, sau này mình đi khách sạn với bồ, cứ để điện thoại chế độ im lặng, vợ gọi thoải mái, về nhà báo cáo vợ là anh để đt trong cốp xe, không biết em gọi.
cảm ơn mn cho e 1 lời khuyên. Đầu tiên e biết là e sai, lỗi là ở e đầu tiên, cũng nghĩ đến cảm xúc của ck, nếu m gọi k được m cũng bực, nhưng e cũng k nổi nóng lại, e nhẹ nhàng hỏi có ch j, a ý chửi nhưng e chỉ nói đừng chửi bậy, nhưng nói zai, nói to cái là e thấy con ng e thu mình lại, chẳng nói được j nữa ah, cứ thế im lặng đến khi muốn nói, thấy an toàn hơn thì e mới chui ra để nc. E cũng k thích tính cách này của e, nhưng e k làm thế nào được. Hqua e đã chủ động làm lành với ck e, e nói" thôi vk ck mình đừng giận nhau nữa nhé" a bảo " còn lâu, rùi e trêu đùa lại 1 câu. Đến tối e đi làm về nấu món mà a thích, chờ a đi làm về rùi đùa giỡn với a cho hết giận nhau, rùi cả 2 cùng ăn cơm, e tất tưởi nấu cơm, dọn nhà. Chờ đến 8h30 vẫn chưa về...9h...10h..10h30...vẫn chưa về, bụng thì đói, mà gọi thì có khi k nghe máy, nên e k gọi cuộc nào. đến 11h bạn a gọi bảo cho ck e ngủ lại bên đó( Lĩnh Nam) mn say hết cả đang ngủ, e bảo k( quy định của vk ck e là ngủ ở nhà, k qua đêm), để e gọi cho ck e. Ck e dùng 2 máy mỗi máy e gọi đúng 10 cuộc, nhưng k nghe( e biết là đang trả thù e), e gọi hỏi địa chỉ của bạn a bên Lĩnh Nam để e sang, thì a ý bảo k cần đâu, e bảo a đọc địa chỉ thì a ý cho địa chỉ ở Nam Dư. 11h30 đêm trời mưa to e 1 mình phóng từ Cổ Nhuế- Lĩnh Nam, lúc đi đường e thấy nghẹt thở, sao mà đau ở tim thế. đến đoạn thanh trì gặp vụ tai nạn, vừa lo vừa sợ k 1 có 1 cái xe máy nào đi trên cầu thanh trì ngoài những con xe ben lao ầm ầm. Cảm giác lúc đó của e chỉ có 1 từ là rất sợ, hoang mang và e khóc lên thành tiếng trên con đường mưa lã chã như thế. Cuối cùng cũng đã đến nơi, e gọi hỏi địa chỉ b a ý, thì bạn a bảo anh về rồi, về lúc e gọi, nghĩa là về lúc 11h30(trên đường đi e hình dung ra bao nhiêu tình huống nếu gặp a ý m sẽ cư xử thế nào, nhưng th này e lại chưa nghĩ đên). Sau khi nghe được tất cả những từ đó e cảm thấy xung quanh gàn như sụp đổ, e khóc, e khóc cho cái phận mình sao phải khổ thế, e khóc như quanh e chẳng còn ai, lúc đó e chỉ mong có ai kéo e về cái nhà của e thôi, e k biết phải làm sao nữa, đi về hay đến tận nơi, mất 10p để e bình tĩnh lại, cuối cùng e vẫn quyết định đến tận nhà b a ý. Đường xa và gần như chỉ có trai làng, sợ lắm, nhưng tự nói đã liều thì liều tiếp, vaạy là e tìm được nhà, vào nhà có 3 ng con trai là b a, nhưng k có a, e hỏi đủ câui hỏi, nhưng trả lời e bằng sự im lặng, lúc đó e chỉ muốn khóc thật to trước mặt họ, nhưng k, e k làm điều đó trước mặt họ. Cuối cùng e ra về, mệt mỏi, chán nản, e đi về chẳng thèm mặc áo mưa, cứ thế băng băng về nhà.Lúc e đi về ck e cũng gọi 2, 3 cuộc hỏi ở đâu, sao lại xuống đó, e bình tĩnh trả lời, nhưng dường như những câu a hỏi chỉ là để có, trong lời a nói k có sự quan tâm, lo lắng nào, e biết là e đã thất bại, nhưng đi đường e vẫn hi vọng, 1 hi vọng là ck e đang ở nhà chờ e, về nhìn thấy e là lao vào ôm e cho đỡ lạnh, và xin lôiz vì để e pahỉ đi như thế.
Cuối cùng e cũng về tới nhà, mn biết k tất cả bao hi vọng, bao mong muốn, bao suy nghĩ của e tất cả đã vụt tắt khi nhìn thấy cái nhà 1 bóng tối bao trùm. ck e đã về, đã ở nhà, và đang nằm ngủ trên gắc với cái chăn ấm,e về thay bộ quần áo đã bị mưa ướt hết, rồi vư tạm cái gì đó để đắp(chăn ck e đã quấn vào ng) k 1 lời hỏi han, lo lắng. vậy là bao yêu thương với e cũng tan biến luôn từ đây. lạnh, đói và mệt cuối cùng e cũng chìm vào giấc ngủ. Và bây giờ thì e đang đi làm, kể cái đêm khủng khiếp ngày hôm qua, thật sự e thấy nhưu vừa trải qua ác mộng vậy. Vậy là kết thúc vk ck e vãn giận nhau, theo mn e làm thế nào bước tiếp theo đây.
nếu là chị, c sẽ cố thêm 1 lần nữa, xem kết quả ra sao, đêm qua ck vẫn về nhà là chứng tỏ nó vẫn còn nhớ tới e đó, dù ít dù nhiều, chứ nếu ko có thì chả thằng nào nó về đâu e a, c biết là buồn, rất buồn, but cũng đành phải cố thui e, rùi xem nó thái độ như nào còn quyết, vì bọn e chưa có con, mà còn trẻ, chưa nghĩ sâu sắc, c cũng sn 87, cái tuổi này ưa ngọt nhạt e ạ, cố gắng lên e nhé
Cảm ơn c, nhưng c ơi, sao mà khó mở lời quá, trong đầu e h chỉ toàn hiện ra làm sao, làm thế nào để trốn, để từ bỏ được. mở lời e cảm thấy sao nó chua chát và cay đắng quá c ah.
1 người ck như thế là đang có vấn đề rồi mn ah, đến nước vk đi mưa nửa đêm như thế mà ko quan tâm thì... e thương mn quá, e vs ck sắp cưới của e ko như thế, giận nhau đến mấy, 1 -2 ngày xong chỉ cần nói vs nhau, quan tâm nhau là lại hết giận nhau luôn, lại yêu thương nhau hơn. Tình cảnh của mn e nghĩ nên cbj tinh thần, vững vàng hơn và lo cho bản thân mk hơn đi ah. Bây giờ mn chưa có con nên có thể dễ dàng "muốn làm gì thì làm". Mn nên nói thẳng vs ck xem muốn ntn nữa, liệu còn tình cảm vs nhau ko. Mà sống vs 1 ng ck tính hay ghen, gia trưởng và ko biết qtam người khác như thế, ko hiểu chuyện như thế, thực sự mn sẽ còn chịu nhiều ấm ức nữa, đến lúc rồi sẽ "tức nước vỡ bờ" thôi. Trừ khi ck mn chịu thay đổi. Vì con giun xéo lắm cũng quằn mn ạ. Sợ rằng mk càng xuống nước thì ngta càng đc đà lấn tới... Mà đàn ông, họ thích khám phá, thích chinh phục, những gì họ chinh phục đc, họ đã chán rồi thì khó họ lại có hứng muốn chinh phục lại Mn pải làm thế nào để ck mn tiếp tục "cuộc chinh phục" thì mới giữ đc hp gia đình.
Chồng chị dù cãi nhau thế nào chưa đêm nào đi khỏi nhà trừ hôm nào phải trực( bộ đội mà) đàn ông phần lớn khô khan, có khi lúc ý có rượu vào lê được cái thân về nhà là vất xe ngủ ko kiểm soát được mình nữa ý. Như chồng chị lê về dắt xe vào nhà đi ngủ, sáng ra vẫn hỏi hôm qua anh về nhà bằng cách nào vậy. Thôi mình cứ bình thường hỏi han chồng xem thế nào.
đấy là vc e mới chỉ là cãi nhau do cái đt, khi nào có con rùi, gia đình có điều kiện, ck e mắc sai lầm to hơn nữa thì mình là vợ, e sẽ làm tn nữa? như c nè, ck c bồ bịch, đến giờ c vẫn ko thể nào quên, nhiều lúc tức lên nói móc nhiếc nhau, sau thì thui, biết là khó chịu mà vẫn phải cố, phải nhịn, giờ thì mọi việc đã ổn hơn nhiều, mình cũng là 1 phần cho kết quả sau này, nếu e còn yêu, còn xđ ở với ck thì nhẹ nhàng, còn ko thì thui e a, ko có gì là ko thể, đều do mình quyết cả thui e
nói thế chứ lắm lúc ức chế bỏ mẹ ra ý bạn ạ. trong khi vợ thì dặn như dặn củ sòi vẫn chứng nào tật đấy thì éo ai mà chịu được. may ô ý chưa đập phá đồ đạc. nhiều khi gọi ko nghe nó ức chế lắm ý.hihi
cảm ơn mn, nhưng m k muốn phá vỡ những suy nghĩ trong b, k muốn làm b buồn khi m nói những điều dưới đây, thực sự là k muốn mn buồn. Mình yêu gần 2 năm mới cưới, ngày xưa mình ghét ck mình bây giừo lắm, m còn tuyên bố thẳng sẽ k bao giờ yêu cái loại ng này, k bao giờ. Nhưng khi bố ck m ình ốm lên trên hn nằm viện, cái cách mà a chăm sóc bố, chăm sóc mẹ làm mình nghĩ đến mình, a ý có thể chăm sóc cho bme a ý chu đáo, từng ly từng tý như thế thì nếu m lấy ng này chắc a ý sẽ chăm sóc, và quan tâm chu đáo đến m và gia đình mình như thế, và cuối cùng m nhận lời yêu. Trong 2 năm yêu, a ý quan tâm, chăm sóc, lúc m bị thất nghiệp a ý biết mình ở nhà sẽ tù túng, bí bách, nên thường đưa tiền mình tiêu, đưa m đi chơi trong 2 tháng k có vc. Một thời gian sau 2 đứa về ở chung với nhau vc nhà a làm bt, ai về trc thì nấu cơm, nhà cửa a dọn, vẫn tình cảm, vẫn đi chơi như bình thường vì vẫn đang y mà, Chúng mình có khi chẳng thấy cãi nhau là mấy 2-3tháng mứoi thấy mặt lạnh với nhau 1 lần, nhưng toàn là a chủ động trước. Rồi khi lấy về, a vẫn như hồi mới y, nhưng càng ngày do cơm áo gạo tiền hay sao mà mỗi lần cãi nhau a k chủ động là ng làm hòa trc, giẫn nhau bao ngày mới thôi. Nhưng vẫn chăm chỉ giúp đỡ m việc nhà, lo cho mình mọi viẹc khi m k làm được, hay gặp khó khăn. Thật sự để kể về thời gian của 2 đứa chê thì ít mà khen thì nh, nhưng sao h đây m k chịu nổi mỗi khi cãi nhau 2-3 ngà k giải quyết nổi. Ai cũng hứa, cũng đặt ra quy tắc phải thế này pahri thế kia mà sao k ai làm được. Mình k muốn b sắp cưới mà bị chủ quan, chúc 2 vc hạnh phúc và mãi như hồi mới y nhé. Có chăng cũng chỉ là do bi quan
m biết là gọi k nghe là sai, vì khi nhà có vc, hay bị làm sao ngta gọi cho m là cầu cứu mà m k nghe là k hay, đọc nh bài viết chỉ vì k nghe điện mà dẫn đến cái chết oan, nên ck m luôn dặn m như thế, nhưng đâu pahỉ lúc nào m cũng túc trực bên cái điện thoại đâu. nói chung khó nói
C khuyên e thật đúng, mới lấy mà c, làm sao chúng e có thể li dị được bi giờ, chắc do e hơi bi quan, bự ctức thì nghĩ thế thôi pahỉ k c. cho e lời khuyên tối nay về gặp ck lên làm thế nào hả c. quá tam 3 bận, nốt lần này, nếu k được thì buông thật c nhỉ, cho đến đâu thì đến