Hôm qua con gái xin tôi chủ nhật cuối tuần đưa bé đến trường học tiếng Anh để bé diễn kịch cùng các bạn. Tôi ngạc nhiên vì thường là bé chỉ học thêm tiếng Anh sáng thứ bảy, còn sáng chủ nhật là sinh hoạt kỹ năng sống ở công viên Tao Đàn. Vả lại, lịch học của con cả tuần phải có một ngày vui chơi thư giãn đầu óc chứ, nên tôi chốt rằng: “Không.Mệt lắm!” và cuộc tranh luận giữa hai mẹ con bắt đầu: - Nhưng con đã tập dượt cả tháng rồi. - Con diễn vai gì? - Con diễn vai một cô bé nghèo. - Diễn thử mẹ xem? - Lạy ông đi qua, lạy bà đi lại, xin cho con ít đồ ăn lót dạ, con đói quá! - Thế thôi à? - Dạ không! Còn một câu nữa là “Con xin cảm ơn ạ”. - Hay thật! Nhưng mẹ thấy đi sinh hoạt vui hơn và học nhiều kỹ năng sống để sau này khỏi ngồi tựa cột đèn “lạy ông đi qua lạy bà đi lại” nhé! - Nhưng con đã hứa với cô và các bạn là con sẽ đến. - Hai câu ngắn ngủn, không có con cô sẽ thay bạn khác. - Tuy hai câu ngắn nhưng con là một phần trong vở kịch. Vả lại nếu thay con mà bạn chưa thuộc lời thì vở diễn không hay. Còn nữa, nếu con không đến các bạn sẽ nói con không biết giữ lời hứa. Mẹ thường dạy con rằng khi mình hứa với ai điều gì dù là chuyện nhỏ nhặt nhất cũng không được thất hứa, thế mà... - Thế mà là thế nào con nói tiếp đi? - Thế mà vì mẹ nên con thất hứa với cô và các bạn. Nghe con nói, tôi thay đổi ý định ban đầu của mình. Tôi đã đi cùng con và được xem vở kịch thiếu nhi vui nhộn chỉ 15 phút và vai diễn của bé con là hai câu thoại chừng 30 giây như một cái chớp mắt thoáng qua. Sau đó lớp con ăn liên hoan, chụp ảnh lưu niệm chia tay trong sự luyến tiếc giữa cô và trò. Nếu con không thuyết phục, chắc là tôi đã bỏ qua giây phút đầy kỷ niệm đẹp đẽ này